Đỉnh Cao Phú Quý
Chương 116
Chương 116 Sát thủ Trần Thành
“Cho nên, cố gắng không để cho cô ấy quá mức kích động” Trong phòng khám, bác sĩ nói với Trình Uyên và Bạch Sĩ Câu.
“Tại sao lại như vậy?” Trái tim của Trình Uyên chìm xuống tận đáy vực.
Trước đó khi bác sĩ đi ra, Trình Uyên và Bạch Sĩ Câu đã xúm lại, sau đó được bác sĩ gọi vào phòng khám.
Bác sĩ nói với bọn họ đã tiến hành kiểm tra toàn diện cho Bạch An Tương, những nơi khác cũng khá bình thường, chỉ có duy nhất trong máu xét nghiệm ra một chút chất độc.
Đây là một chất độc mãn tính, bác sĩ nói, tạm thời có vẻ sẽ không gây nguy hiểm tới tính mạng, nhưng phải nhớ cảm xúc không thể quá mức kích động, một khi tim đập.
nhanh hơn, cô có thể bị hôn mê.
“Rốt cuộc đó là chất độc gì?” Trình Uyên hỏi.
Bác sĩ nhíu mày lắc đầu nói: “Bây giờ vẫn chưa rõ ràng lắm, mẫu máu đã bát đầu cho người mang đến thủ đô, còn phải đợi kết quả xét nghiệm của bên kia” “Vậy bao giờ con bé sẽ tỉnh lại?” Bạch Sĩ Câu hỏi.
Bác sĩ nói: “Lúc nào cũng có thể tỉnh lại.” Từ trong phòng khám bước ra, Bạch An Tương cũng được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu, sau đó chuyển đến phòng bệnh.
Trình Uyên ngồi bên cạnh Bạch An Tương, lo lắng nhìn chăm chăm gương mặt xinh như hoa như ngọc của cô, trong lòng vô cùng hối hận.
Rốt cuộc tại sao cô lại trúng độc? Không bao lâu sau, điện thoại di động vang lên lần nữa, người gọi điện vẫn là Vương Tử Yên, bây giờ Trình Uyên không có tâm tư quan tâm đến bất cứ chuyện gì, bèn cúp máy, sau đó tắt điện thoại.
Bạch Sĩ Câu nhìn thấy cảnh tượng ấy, hơi nhíu mày, ông vỗ vỗ bả vai Trình Uyên nói: “Tạm thời An Tương cũng không có việc gì, con cũng đừng quá lo lắng, tất cả đều chờ kết quả từ phía thủ đô thôi” Trình Uyên gật đầu không nói gì.
Bạch Sĩ Câu tiếp tục nói: “Trong lúc này, ba hy vọng con có thể tỉnh táo lại, vì con còn có rất nhiều chuyện phải làm” Trình Uyên vẫn không nói gì, anh hiểu rõ Bạch Sĩ Câu có ý gì, nhưng đối với anh mà nói, thật sự không có thứ gì quan trọng hơn Bạch An Tương.
“Chỗ này có ba, con đi làm chuyện mà con nên làm đi.” Bạch Sĩ Câu nói.
Trình Uyên nghe vậy thì tỏ ra không hiểu, kinh ngạc nhìn Bạch Sĩ Câu.
“Bây giờ với con mà nói, việc trông chừng An Tương là chuyện mà con nên làm nhất.” Trình Uyên nói.
Bạch Sĩ Câu hỏi: “Con trông chừng An Tương, bệnh của nó có thể khỏe lại sao?” Trình Uyên nghẹn lời.
Bạch Sĩ Câu thở dài: “Đi đi, bây giờ là giai đoạn quan trọng của chuyện kia, còn cần con đến châm lửa.” Bạch Sĩ Câu nói có phần khó hiểu, Trình Uyên nghe xong không kiềm được nhíu mày, hoang mang hỏi: “Có nghĩa là sao?” Bạch Sĩ Câu nói: “Nghĩ lại những chuyện mà con sáp phải đối mặt đi” “Chuyện sắp phải đối mặt sao?” Trình Uyên lặp lại câu này.
Bạch Sĩ Câu gật đầu, sau đó nói: “Người trẻ tuổi khi có cảm xúc phẫn nộ thì nên phẫn nộ, như vậy ngọn lửa mới càng bốc cháy rừng rực.” “2” Trình Uyên không hiểu gì hết.
Mãi đến tận khi Bạch Sĩ Câu nói: “Nhớ kỹ một câu của ba, dùng người thì không nghi ngờ, nghi ngờ thì không dùng người, không nên tùy tiện bị biểu hiện giả dối trước mất làm cho mê hoặc” Trình Uyên đột nhiên hiểu ra.
Sau đó thật sự nghe lời Bạch Sĩ Câu, đi ra khỏi phòng.
bệnh.
Anh mở điện thoại di động ra gọi cho Vương Tử Yên, Vương Tử Yên lập tức nói cho Trình Uyên biết một tin tức mà anh vừa dự đoán được.
“Chủ tịch, chỗ bột phấn mà anh đưa cho tôi là một loại thuốc độc không biết tên” Vương Tử Yên nói.
“Biết rồi” Trình Uyên gật đầu, sau đó mắt híp lại.
Anh lấy một phần mẫu máu của Bạch An Tương từ chỗ bác sĩ, sau đó gọi Bạch Long đến, nói với Bạch Long: “Anh đem cái này đến thủ đô, để cho… cho mẹ tôi tìm bác sĩ giỏi nhất xét nghiệm đi” Bạch Long vô cảm lắc đầu.
“Giúp tôi việc này, coi như tôi cầu xin anh” Trình Uyên vội vàng nói: “Những người khác tôi không thể tin được” Ánh mắt Bạch Long nhìn chằm chằm anh rất lâu, đột nhiên hỏi: “Tại sao muốn tách tôi đi?” Trình Uyên im lặng.
Đúng vậy, mục đích của Trình Uyên chính là muốn tách Bạch Long đi, để anh ta tạm thời rời khỏi thành phố Tân Dương.
“Có một số việc tạm thời tôi không muốn anh biết:’ Anh rất thẳng thán với Bạch Long.
Trình Uyên biết rõ, Bạch Long ở đây vì sự an toàn của anh, đồng thời, khi Bạch Long ở đây, tất cả tin tức về những chuyện xảy ra với anh, ba mẹ đẻ của anh ở thủ đô kia cũng hoàn toàn biết rõ.
Mà nếu để bọn họ biết anh vì một cô gái lại tự đặt mình vào nguy hiểm, nhất định sẽ không đồng ý.
“Anh biết là bà chủ sẽ không đồng ý’ Bạch Long vẫn nói với vẻ mặt không cảm xúc.
Trình Uyên suy nghĩ một lát, sau đó hỏi Bạch Long: “Anh có tin tôi không?” “Tôi tìn tưởng mẹ anh” Anh ta cố chấp trả lời.
Trình Uyên khó mà giải thích được, chỉ có thể chua xót nói: “Tôi cần sự tin tưởng của anh, chỉ lần này thôi, có được không? Hơn nữa, tôi cam đoan sẽ không để mình xảy ra chuyện gì đâu.” Bạch Long vẫn không hề nhúc nhích.
Trình Uyên đột nhiên nổi giận: “Anh cũng biết, nếu tôi muốn chết, bây giờ lập tức đi nhảy lầu, anh hoàn toàn không ngăn cản được đúng không?” Nếu một người muốn chết, quả thật không ai có thể ngăn cản được.
Bạch Long không kiềm được nhíu mày, vẻ mặt anh ta cuối cùng cũng thay đổi: “Thế này tính là đe dọa sao?” “Phải!” Trình Uyên gầm lên.
“Hiểu rồi” Bạch Long nhận mẫu máu trong tay Trình Uyên, xoay người biến mất khỏi bệnh viện.
Sau đó Trình Uyên cũng ra khỏi bệnh viện, lái xe đi thẳng về nhà, sau khi về nhà cũng không làm gì hết, chỉ ngồi trong phòng khách kiên nhẫn chờ đợi.
Có lẽ khoảng hai tiếng sau, một bóng người lặng lẽ xuất hiện trong biệt thự của Trình Uyên, bình tĩnh bước vào.
phòng khách.
“Thật sự không muốn sống nữa sao?” Người kia hỏi.
Người vừa đến không phải ai khác, cũng từng có duyên phận gặp gỡ Trình Uyên hai lần, tự xưng là sát thủ số một thủ đô.
Anh ta cũng chính là người mà Trình Uyên đang đợi, sở dĩ biết rõ anh ta sẽ đến, vì Trình Uyên đã đẩy Bạch Long đi thủ đô rồi.
Mà làm một sát thủ, sao anh ta có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy chứ? Dù sao không có ai có thể gây sự với tiền hết.
“Xưng hô như thế nào?” Trình Uyên rất bình tĩnh, đưa tay ra hiệu cho sát thủ ngồi xuống.
Sát thủ rất bất ngờ, anh ta không ngờ Trình Uyên lại bình †ĩnh như vậy, không kiêm được nhíu mày: “Trần Thành.” “Lần này đến đây giết tôi nhỉ?” Trình Uyên hỏi.
Trần Thành cười nhạt: “Anh đã nghĩ xong sẽ chết như thế nào chưa?” Trình Uyên lắc đầu nói: “Tôi chưa nghĩ đến, vì tôi biết hôm nay anh sẽ không giết tôi.” Trần Thành nghe vậy sửng sốt một lát, sau đó nghi ngờ hỏi: “Lý do là gì?” Trình Uyên nói: “Tôi muốn bàn chuyện làm ăn với anh.” Trần Thành cười, cười rất khinh miệt, liếc nhìn Trình Uyên bằng nửa con mắt với vẻ mặt khinh thường: “Tôi và những quả dưa tròn kia khác nhau, tôi là một sát thủ chuyên nghiệp, cho nên, tôi sẽ không làm những chuyện đi giết ngược lại, mặc kệ anh có bỏ ra bao nhiêu tiền, chuyện này không liên quan đến tiền, chỉ liên quan đến đạo đức nghề nghiệp của tôi.” Nếu Trình Uyên đã nói như vậy, Trần Thành có thể đoán được một nội dung rất máu chó, bình thường trong mấy đoạn phim người bị giết sẽ hỏi sát thủ, là ai phái anh đến, anh ta bỏ ra bao nhiêu tiền, tôi bỏ ra gấp đôi, anh đi giết anh ta đi.
Anh ta cũng tin Trình Uyên có thể bỏ ra được số tiền đó, nhưng anh dường như đang sỉ nhục đạo đức nghề nghiệp của mình, cho nên Trần Thành nghĩ rằng, Trình Uyên đã phạm vào một sai lầm, sai lầm này đủ khiến anh rơi vào cảnh không bao giờ ngóc đầu lên được.
“Cái giá của việc kiêu ngạo chỉ có cái chết” Trần Thành cảm thấy Trình Uyên quá tự phụ.
Nhưng mà Trình Uyên lại không nghĩ như vậy, anh nói: “Yên tâm, tôi sẽ không bảo anh đi giết người thuê anh.” Trần Thành nghe vậy cũng rất kinh ngạc.