Điệu Waltz Dưới Ánh Trăng
Chương 18
Khi Bethany tỉnh dậy, buổi sáng quá đẹp đến nỗi cô không thể đón chào nó bằng một cái nhíu mày. Ánh mặt trời ùa vào phòng ngủ qua lối cửa sổ, dát màu vàng lấp lánh lên tóc và mặt anh. Họ chung nhau một chiếc gối - một hình ành ghi dấu thời khắc hai người sẽ vĩnh viễn bên nhau kể từ lúc này. Anh lót một tay bên dưới gáy Bethany, bàn tay khum hờ bên ngực trái của cô. Cả hai đều khỏa thân, và cô đắm chìm trong cảm giác được vây quanh mùi đàn ông khó cưỡng của anh.
Cô thở ra khoan khoái. Lần đầu tiên trong tám năm, cô đã có thể lăn qua lăn lại trên giường trong đêm. Đúng như lời anh nói, Ryan đã ôm cô lên nhiều lần để đổi bên, giúp cô có thể dụi vào lưng anh hay rúc vào vòng tay khõe khoắn của anh. Tựa như được ở trên thiên đàng.
Anh khiến cô giật mình khi đột nhiên thì thầm vào tóc cô, “Em sẽ ăn sáng cùng anh như thế này chứ?”.
“Trong nhà bếp?” Cô khúc khích. “Ý anh là không mặc áo quần gì hết?”
“Nếu mặc thì còn gì là vui nữa?”
“Với điều kiện là anh nấu ăn. Khi em chiên trứng, dầu cứ văng tứ tung.”
“Trái cây và bánh mì vòng thì có văng đâu nào.” Anh lại nghịch nghịch đầu nhũ hoa. “Môi anh mà áp vào đây sau khi nhấp một ngụm cà phê nóng hổi thì ra sao nhỉ.”
Bethany thấy nhoi nhói đâu đó bên dưới khi nghĩ đến cảnh đó.
“Anh sẽ phết kem ít béo lên khắp người em rồi liếm sạch”, anh cất giọng khàn khàn. “Em có thể ngồi khỏa thân trong nhà bếp, nhâm nhi một quả chuối và anh sẽ phát cuồng. Em sẽ không đi đâu được trước buổi trưa.”
Cô lại bật cười khanh khách. “Em phải đi làm mà.”
“Ở lại với anh hôm nay đi.” Anh dụi mặt vào tai cô, “Đi với anh vào thành phố. Ta sẽ đưa bố anh ra khỏi trại giam rồi mình đi đăng ký kết hôn luôn, một công đôi việc.”
“Đâu cần vội đi đăng ký thế.”
“Cần chứ. Anh muốn đeo nhẫn cưới cho em.”
Cô xoay người hôn lên sống mũi anh. “Ryan, anh thật đáng yêu.”
“Không đáng yêu đến thế đâu. Nếu không cưới em ngay, Jake sẽ băm vằm anh ra mất.”
“Anh đừng lo về Jake. Em sẽ nói cho anh ấy hiểu.” Anh ngăn cô lại bằng một cái khóa môi trước khi cô kịp hôn vào mũi anh lần nữa. Mạch Bethany bắt đầu chạy rần rần. Khi dứt ra, anh nhất quyết. “Không cãi. Mình sẽ làm đám cưới ngay khi anh lo xong các thủ tục cần thiết.”
“Không được. Chuẩn bị đám cưới cần có nhiều thời gian.”
Anh trợn mắt. “Anh thích làm đơn giản thôi. Không linh đình, mệt lắm.”
“Em từng mơ được làm đám cưới bên hồ nước trên núi.”
“Em sẽ được toại ý.”
Tim cô thắt lại. “Không bàn cãi gì nữa.” Anh ngoi người dậy hôn vào cổ cô. “Anh sẽ đưa em đến hồ nước trong rừng. Hồ rất đẹp. Thực ra anh muốn cùng em hưởng tuần trăng mật ở đấy, bên hồ nước trên núi.”
“Ryan, em không thể ở bên hồ nước trên núi được. Đã nói với anh là em…”
Anh đưa một ngón tay ngăn miệng cô lại. “Anh đã đặt hàng cho em một chiếc xe lăn địa hình. Nó khá nhẹ, nên ta có thể chất trên lưng ngựa, và đảm bảo là nó có thể đi được trên đá và súc gỗ nhỏ. Tuần sau sẽ nhận được, cùng lúc với yên ngựa.”
“Anh nói cái gì?”
Anh bỏ ngón tay ra khỏi miệng cô, cúi đầu gieo một nụ hôn nữa lên môi cô. “Đừng có cau mày thế. Mau già đấy.”
Bethany vẫn không thôi càu nhàu. “Ngay cả với một chiếc xe lăn địa hình, em cũng cần những thiết bị đặc biệt cho nhu cầu cá nhân. Không tiện…”
“Anh đang lo liệu mà. Mẹ giúp anh thiết kế một nhà xí di động cho em.”
“Nhà xí di động ư?”
“Ừ. Bố cũng phụ giúp anh nữa. Ông có nhiều kinh nghiệm hơn về việc hàn. Nó nhẹ, có thanh vịn, và tháo rời được để dễ vận chuyển. Bọn anh dùng nylon căng lên mái và cả xung quanh nữa. Em sẽ thấy thoải mái như ở nhà.”
Bethany ngửa đầu ra sau nhìn anh chăm chăm, “Anh không đùa đấy chứ.”
“Dĩ nhiên là không. Ta sẽ hưởng tuần trăng mật trong rừng. Chỉ có em và anh, bên hồ nước trên núi cao hùng vĩ, đúng như những gì em từng mơ ước khi chưa bị thương. Chúng mình sẽ câu cá hồi cho bữa tối và nấu trên bếp lửa ngoài trời. Làm tình dưới ánh sao. Rồi trước giờ ngủ anh sẽ kể chuyện kinh dị cho em nghe để em sẽ rúc vào người anh vì sợ khi ta vào lều, rồi ta sẽ tan vào nhau trong túi ngủ. Ta cũng sẽ đi bơi, và cùng nhau dưới nước. Ở đấy có vài ngọn thác. Rất kỳ thú, em sẽ nghẹt thở trước vẻ đẹp của chúng, và anh sẽ…”
Bethany bật cười, “Làm tình với em dưới dòng thác hay sao?”
Anh toét miệng cười. “Chứ em còn nghĩ gì khác nữa.”
Bethany thấy xiêu lòng. Cô nghỉ một ngày để ở bên cạnh Ryan. Trong khi cô nhâm nhi cốc cà phê thứ ba, anh ra khu chuồng trại để chăm sóc bọn gia súc. Sáng nay trời thật mát mẻ và dễ chịu, nên cô mở toang cánh cửa trượt để đón làn không khí trong trẻo ùa vào. Cô định đóng cửa lưới thì điện thoại reo. Đi vòng qua con Tripper đang lơ mơ ngủ ngay dưới cạnh bàn, cô nhấc máy điện thoại lên.
“A lô?”
“Em gái. Sáng nay thế nào? Hy vọng là em đã hoàn toàn hoàn hồn sau vụ lộn xộn hôm qua.”
“Em rất ổn, Jake. Thực ra, còn hơn cả thế.”
Anh thở ra, “Nghe vậy anh yên tâm rồi. Anh có hơi lo lo khi nhận được tin nhắn là em không đi làm.”
Cô giải thích là Ryan muốn hai người đi đăng ký kết hôn.
“Cậu ấy không để lãng phí chút thời gian nào nhỉ”, Jake nhận xét. “Em có chắc đấy là quyết định đúng không, Bethie? Hơi gấp đấy. Đâu cần phải vội vàng thế.”
“Em chưa bao giờ chắc chắn về bất kỳ điều gì hơn điều này, Jake à. Em yêu anh ấy vô cùng.”
Im lặng hồi lâu. Rồi Jake lên tiếng, “Anh xin lỗi vì có hơi bới móc nhưng có đúng là hôm qua em uống ít bia rồi bù lu bù loa thất vọng về chuyện sex gì đấy à?”
“Sao anh biết được?”
“Gã pha rượu nói.”
Mặt Bethany nóng bừng. Cô vốn không tâm sự chi tiết về chuyện tình cảm riêng tư với anh trai mình. Thế nhưng cô cũng hiểu rằng anh đang quan tâm và cần nghe vài điều để thôi lo lắng.
“Em không thất vọng. Em sợ Ryan thất vọng.” Bethany không biết phải giải thích thế nào. “Nhưng mọi chuyện đã được giải quyết ổn thỏa rồi. Tất cả đều rất tuyệt vời.”
“Tuyệt vời? Em chắc chứ, Bethany?”
“Em nói thật đó, anh đừng lo lắng nữa mà. Em rất yêu anh ấy và anh ấy cũng rất…”
Cô nghe thấy gì đó đằng sau và chột dạ ngoái đầu lại nhìn. Ryan sẽ bực nếu nghe thấy cô kể lể chuyện tình cảm của hai người cho Jake nghe.
Không phải Ryan. Con Cốt Lết lù lù đằng sau. Bethany nhìn chăm chăm vào đôi mắt màu nâu ngơ ngác của nó, không biết nên kêu thét lên hay cất tiếng chào. Cô đưa mắt nhìn về phía cửa trượt, nhớ lại lời cảnh báo của Ryan rằng nếu không đóng cửa con Cốt Lết sẽ lợi dụng cơ hội lẻn vào.
Con bò rống lên to đến nỗi làm rung cả mấy bức tường. “Quỷ tha ma bắt, cái quái gì vậy?”, Jake hỏi.
“Một con bò.” Bethany hình dùng con Cốt Lết húc vào cô như cách nó làm với Ryan. Nếu xe lăn bị đổ, con bò sẽ dễ dàng đạp lên cô. “Em phải đi đây, Jake. Gọi lại cho anh sau nhé.”
“Chẳng phải em đang ở trong nhà sao?”
“Em, ưm… vâng.”Cô yếu ớt thừa nhận.
“m thanh chết tiệt đó nghe gần quá, cứ như con bò đứng ngay trước mũi em vậy.”
Đúng là nó đã ngay trước mũi cô rồi. Gần như thế. “Em không sao đâu, Jake. Sẽ gọi lại cho anh ngay.” Bethany gác máy và ném điện thoại lên sofa. “Cốt Lết đấy à”, giọng cô run rẩy.
Từ mõm nó tuôn ra hai hàng nước dãi lòng thòng như dây buộc giày. Nó dụi vào cánh tay Bethany. Cô tưởng nó đã quăng cô vào không trung bằng một cú húc mạnh rồi, nhưng hình như nó nhận ra cô khác lạ nên nó rất dịu dàng. Cô đưa bàn tay run run lên gãi gãi đầu nó như có lần nhìn thấy Ryan làm.
“Chắc mày muốn một củ cà rốt đúng không. ở yên đây nhé, để tao đi lấy.” Và ném củ cà rốt ra ngoài, cô nghĩ và nuốt khan lo sợ.
Bethany nhanh chóng lăn xe xuống nhà bếp, con Cốt Lết lẽo đẽo theo sau. Đến chỗ tủ lạnh, cô cố chịu đựng cái mõm ướt nhẹp cứ húc vào mình khi lục ngăn đựng hoa quả. Con bò có vẻ thích mùi nước hoa cô dùng và cả mùi dầu gội nữa. Nó liên tục ngửi hít tai và tóc cô. Cô lấy ra hai củ cà rốt và đưa cho nó một cái, hy vọng thừa lúc nó mải mê ăn cô có thể lăn xe vòng qua nó.
Không may mắn như vậy. Con Cốt Lết đã chắn mất lối đi, cô mắc kẹt trong nhà bếp trong khi nó thủng thẳng nhai củ cà rốt. Ăn hết, nó đòi củ nữa. Bethany run lên dưới làn hơi tỏa ra từ tủ lạnh để mở khi cô đưa nó củ khác rồi tiếp tục lục tìm thêm cà rốt. Cô rụng rời khi thấy chỉ còn ba củ. Con Cốt Lết sẽ nghiến hết chỗ đó chẳng mất mấy thời gian. Nó sẽ làm gì nếu cô không còn gì cho nó?
Chẳng mấy chốc cô đã có câu trả lời. “Hết rồi đó”, giọng cô run run. “Giờ thì mày ra đi, anh bạn to xác.”
Con Cốt Lết hít hít người cô. Khi lần tới nách nó rúc mũi vào hít lấy hít để khiến cô bật cười vì nhột. “Chỗ đó có phải là đồ ăn đâu. Chỉ là lăn khử mùi thôi, đồ ngốc.”
Con Cốt Lết khịt khịt vào ngực cô, khẽ dụi đầu vào đấy. Cô bắt đầu cảm thấy bớt sợ. Không có dấu hiệu nào cho thấy nó muốn húc cô. Nó chỉ thấy tò mò. Cô thở phào và bắt đầu vỗ về nó. “Mày thích trái cây không, đồ nghịch ngợm?” Cô lăn xe đến quầy và nhón một quả táo ra khỏi tô. “Đây này. Bon appetit[1].”
[1] Ngon miệng nhé (lời chúc tiếng Pháp).
Con Cốt Lết ngốn hết trái táo. Nó có vẻ thích. Bethany vội đưa thêm trái nữa, nó ngấu nghiến trong chớp mắt. Cô cười khanh khách. “Bánh mỳ vòng và kem ít béo thì sao hả?”
Như thể cô vừa rung chuông báo hiệu giờ ăn tối, con Tripper choàng tỉnh và lóp ngóp chạy tới. Con chó béo ục ngồi chồm hỗm bên cạnh con bò, lưỡi thè ra, đôi mắt nâu nhìn cô chằm chằm cầu khẩn. Cô lấy túi bánh mì vòng nhón một cái cho nó. Con Cốt Lết ngửi ngửi chỗ bánh nhưng lịch sự từ chối.Tuy vậy nó thích chuối và làm liền ba quả.
Đó là cảnh tượng Ryan bắt gặp vài phút sau đó trong nhà bếp của anh. Bethany đang thiết triều còn quần thần là con ngựa và con chó.
“Hôm nay các ngươi có điều gì bẩm báo không?” Cô vừa hỏi con bò vừa cất tiếng cười lanh lảnh. “Đừng, Cốt Lết.”
Ryan chống khuỷu tay lên quầy nhìn cô một hồi, cố hình dung phản ứng của bất kỳ một phụ nữ nào khác anh từng hẹn hò khi cô ta bị mắc kẹt trong nhà bếp vì một con bò. Hoảng loạn, chắc chắn là thế, và la hét đến vỡ kính cửa sổ. Nhưng trước mắt anh là Bethany, ngồi trong xe lăn, điềm nhiên nựng nịu con vật to gộc kia, như thể hằng ngày vẫn thấy nó ra vào nhà. Hơn lúc nào hết anh chắc chắn một điều rằng cô là người con gái duy nhất trên thế giới này dành cho anh.
“Em đang làm hư bọn thú của anh đấy biết không?” Anh rốt cuộc cũng lên tiếng khiến cô giật mình, rồi bật cười khi thấy anh ở đấy. “Ryan. Anh về rồi thì hay quá. Em hơi nguy.”
“Mối nguy này nặng đến bốn trăm ký lô đấy, không phải chơi. Tưởng nó đã tìm thấy niềm vui nho nhỏ nào rồi và thôi cái trò lảng vảng gần đây, chứ ai dè đâu chực anh sơ hở quay lưng đi là lỉnh vào đây ve vãn cô gái của anh.”
Bethany nở một nụ cười rạng rỡ. “Đừng lo. Cô gái của anh chỉ để mắt tới mỗi anh thôi. Ban đầu em cũng thấy hoảng nhưng hình như cu cậu biết em khác biệt.”
Con bò chọn thời điểm ấy để cố hục vào bên dưới váy cô từ góc khác. “Cũng có thể nó chú ý sự khác lạ của em. Có vài lần nó trông thấy mẹ anh nhưng thường thì nó chưa từng sán lại gần phụ nữ làm đủ trò nhăng nhít thế.”
“Khác ở đây có nghĩa là em bị khuyết tật ấy. Anh không biết nó cẩn thận với em thế nào đâu.”
“Vậy thì tốt quá. Anh ghét phải bắn nó.”
“Ôi, không!” Cô hoảng hốt, “Chỉ nghĩ thôi cũng không được. Em sẽ đau khổ lắm đấy. Anh xem nó tử tế với em chưa này.”
Ryan phải thừa nhận rằng con bò hiền lành khác với bản tính của nó. Anh tủm tỉm cười, không biết đôi mắt to xanh biếc của cô có gây ‘hiệu ứng’ cho bọn bò tương tự với đàn ông không. Lúc nãy ở chuồng ngựa, anh gặp Sly, ông thao thao đủ thứ rằng cô gái đó sao mà đặc biệt thế. “Chỉ nhìn vào đôi mắt to tròn ấy là trái tim ta tan chảy.” Sly đã nói như vậy.
Ryan mỉm cười khi nhớ lại nụ cười toe toét chất phác trên khuôn mặt khắc khổ của Sly. “Có vẻ chàng ta mến em rồi”, anh bảo Bethany, không hoàn toàn chắc chắn là mình đang nói về người quản đốc hay con bò. “Nó vào nhà bằng cách nào vậy?”
Mắt tròn xoe, cô kể lại, “Em quên đóng cửa trượt.”
Ryan thở ra. “Đồ ngốc này.” Anh bước vòng qua quầy và vỗ nhẹ vào mông con vật. “Nào, Cốt Lết. Đến lúc ra khỏi đây rồi đấy, ị ra sàn nhà thì mệt đó.”
Bethany chun mũi và so vai, “Nghĩ đi đâu thế không biết.”
Ryan quay đầu con bò lại rồi quơ quơ mũ xua nó ra. Ryan đóng cửa trượt lòng thấy buồn buồn. Từ lúc này Bethany sẽ đi loanh quanh chứ không ở yên một chỗ được nên phải có biện pháp gì đó đối với con Cốt Lết. Ryan không thể để tới lúc con bò làm cô bị thương rồi mới tính. Biết đâu lần tới con Cốt Lết nổi cơn hung bạo với cô thì sao. Xét về bản chất, nó là con vật không thể đoán được.
“Anh không được dù chỉ là nghĩ như thế nhé”, cô nói.
Ryan quay lại thấy cô ngồi đằng sau. Đôi mắt to tròn nhìn anh chăm chú.
“Ý em chính là vậy đấy”, giọng cô run run, “Nó vào nhà là do lỗi của em, nhưng nó đã rất hiền lành tử tế với em. Nếu lần sau đến đây không còn thấy nó em sẽ không tha thứ cho mình.”
Ryan vỗ vỗ cái mũ vào chân, “Anh sợ nó làm em bị thương.”
Bethany đưa mắt nhìn con vật vẫn còn lảng vảng ngoài hiên sưởi nắng. “Anh phải cho nó cơ hội chứng minh nó không như thế chứ. Em sẽ cẩn thận khi ở gần nó, Ryan à. Hễ nó có gì khác lạ thì em sẽ báo cho anh ngay. Được không anh?”
Ryan nhìn qua lớp kính, nhớ lại lúc con Cốt Lết còn bé. Đúng là xuẩn ngốc khi biến bò thành vật cưng. Anh đặt cho nó tên Cốt Lết với hy vọng cái tên đó sẽ nhắc cho anh nhớ nó là một con bò, nhưng con Cốt Lết hay ốm đau nên buộc Ryan phải chăm sóc cho nó, và không biết từ lúc nào anh trở nên quyến luyến con vật yếu ớt đó.
“Anh sẽ xem lại”, anh ôn tồn.
“Có phải anh sẽ là một trong những ông chồng nghĩ mình có quyền quyết định mọi chuyện, dù cho em nói gì hay cảm thấy ra sao không?”
Ryan bất giác lúng túng nhìn cô, “Đương nhiên là không. Chuyện này khác mà.”
“Người ta nói vậy đấy.” Cô nghếch chiếc cằm nhỏ ương ngạnh lên - một cử chỉ mà anh đã chú ý ngay từ lần gặp đầu tiên. “Nếu anh bắn con bò không vì một lý do nào em sẽ không tha cho anh đâu. Em nói vậy đã đủ rõ rồi chứ?”
Ryan bật cười. “Có phải em sẽ là một trong những bà vợ chuyên xía mũi vào việc của chồng và ý kiến ý cò này nọ dù có cần thiết hay không?”
Bethany ngập ngừng. Rồi lại hếch cằm lên. “Có thể. Em lớn lên ở trang trại mà. Đâu thể mù tịt về chuyện chăn nuôi gia súc và lũ ngựa chứ.”
“Biết ngay là em sẽ nói vậy.” Anh phóng vút chiếc mũ cao bồi về phía móc treo. Nó đáp xuông đấy, xoay tít vài cái rồi yên vị ngay ngắn không lệch một ly. “Khi nào thì em nghỉ việc ở cửa hàng bên ấy về đây giúp anh quản lý trang trại?”
“Anh muốn em bỏ việc bên đó ư?”
“Nếu Jake có thể tìm cách xoay xở mà không có em, anh có thể tận dụng hết mức sự hỗ trợ của em ở đây. Thời gian một ngày không đủ cho anh làm xong những việc cần làm. Anh cần có thêm một người anh có thể tin cậy. Em sẽ là một quản lý khu vực chuồng ngựa tốt. Em biết lũ ngựa và yêu thương chúng không thua gì anh.”
Mắt cô sáng lên. “Nhưng ngồi xe lăn thế này làm sao em coi sóc chuồng ngựa được, Ryan.”
“Giờ thì em có thể đi khắp trang trại được rồi”, anh nhắc. “Tuần tới anh sẽ cho em cỡi ngựa. Em có thể lưu giữ sổ sách, đưa đơn hàng, giám sát công việc, và giải quyết vấn đề qua điện thoại, giống như anh vậy. Thử nói cho anh biết một việc em không thể làm chỉ vì ngồi xe lăn xem nào.”
“Em không làm được việc gì hết.”
“Em không phải làm các công việc khác. Đã có người làm. Quản lý thì chỉ quản lý thôi. Đó là lý do tại sao họ được gọi là quản lý. Ngay cả khi em không ngồi xe lăn thì anh cũng sẽ đét đít em nếu anh bắt gặp em làm những công việc nặng nhọc. Vợ anh không được như thế. Hiện tại công việc ở trang trại đang rất chạy, bọn anh thuê nhân công làm hết, thế tiện hơn rất nhiều. Bố anh vốn không ưa gì chuyện đó nhưng ông không có lựa chọn nào khác. Làm vậy mới ngăn được mẹ nhúng tay vào việc của đàn ông. Dù bà có yêu công việc ở trang trại đến đâu, thì em cũng sẽ không bao giờ thấy bà đụng vào một công việc chân tay nào nữa.”
“Việc của đàn ông.”
Ryan nhác thấy mắt cô ánh lên vẻ kiêu hãnh rất phụ nữ, anh vội vàng thanh minh. “Em biết ý anh là gì không nào. Hầu như không phụ nữ nào đủ sức để gom cỏ khô một cách an toàn hay kéo một con bê trái tính trái nết. Bố rất áy náy khi thấy mẹ làm những công việc mà ông e có thể làm bà đau lưng. Bà đâu có to con hơn em là bao. Đây tuyệt nhiên không liên quan gì đến sự tôn trọng hay bình đẳng. Ở Rocking K này bà và ông ngang nhau, cho dù mọi việc có lộn xộn cách mấy, bà cũng tìm được cách sắp xếp chúng lại theo một trật tự hài hòa mà không tốn công tốn sức mấy. Ý anh là vậy đấy.”
Mắt cô lấp lánh nét cười giờ nhường chỗ cho sự kiêu hãnh. “Em sẽ chấp nhận nếu anh đồng ý rằng phụ nữ cũng có đầu óc để giúp công việc suôn sẻ, bù lại cho sự thiếu sức mạnh cơ bắp nếu cần thiết phải làm vậy.”
Anh toe toét cười. “Anh đâu tranh cãi chuyện đó. Nhưng hiện tại không cần thiết.”
Cô thấy thoải mái hơn và mỉm cười tư lự. “Gợi ý của anh rất hấp dẫn. Em thực sự muốn làm việc ở đây.” Cô đưa mắt nhìn khu vực chuồng ngựa qua lớp kính cửa trượt. “Thế nếu có ngựa đẻ thì làm thế nào?”
“Gọi thú y đến, như anh thôi.”
Cô bật cười và trợn mắt. “Gì cũng nói được. Có một thực tế đáng buồn là dù em có thể thỉnh thoảng cưỡi ngựa cùng anh nhưng em sẽ không thể tự lên hay xuống ngựa mà không cần giúp. Quản lý chuồng trại gì mà không cưỡi ngựa được chứ? Em không nghĩ sẽ ổn đâu.”
Ryan vẫn nhìn cô không chớp mắt và cố nín cười. “Bọn anh sắp làm xong ghế nâng cho em rồi. Tự động.”
“Cái gì?”
Anh bước tới cúi xuống, hai tay nắm thành ghế xe lăn. “Ghế nâng. Ghế ngồi làm bằng nylon, và được thiết kế cho vừa vặn với người em. Khi em ngồi lên yên ngựa xong xuôi đâu vào đó, móc nôi với ròng rọc sẽ được tháo ra, và em có thể đeo nó trong lúc cưỡi ngựa. Khi em quay lại chuồng ngựa chỉ cần móc trở lại và nó sẽ nhấc em xuống khỏi lưng ngựa vào lại ghế xe lăn.”
Cô nhìn anh trân trối mất một lúc lâu. “Ghế nâng”, cô lặp lại một cách vô thức như thể chưa từng nghe đến thiết bị đó. “Trong chuồng ngựa?”
“Thiết kế đặc biệt cho em đấy. Không khó mấy. Bọn anh đã có sẵn ghế nâng tự động cho bọn ngựa rồi mà. Mày mò làm cái tương tự cho phù hợp với em thôi. Ông nội anh là thợ máy nên bố cũng giỏi chuyện máy móc. Mẹ dùng máy khâu của bà làm ghế ngồi cho em. Nhà anh ai cũng biết và yêu thích cưỡi ngựa. Nên hiểu em sẽ vui như thế nào nếu em có thể cưỡi ngựa lúc nào em muốn.”
“Ryan.”
“Chuyện nhỏ mà”, anh nói, cứ sợ cô lại không vui.
Cô nhìn ra cửa. “Ở chuồng kia hả?”
“Mẹ sắp làm xong rồi. Chắc trước khi yên ngựa được chuyển tới.”
“Có chắc là sẽ được không?” Cô hỏi khẽ. “Sao anh biết là sẽ được?”
Ryan chợt nhận ra rằng cô không dám tin vào anh, rằng chuyện này đối với cô thậm chí còn có nhiều ý nghĩa hơn hình dung của anh, và cô không muốn hy vọng nhiều quá để rồi thất vọng càng nhiều hơn. “Có công của chị Maggie nữa đấy. Khổ người chị ấy gần giống em, Mẹ dùng chị ấy để kiểm tra xem cái ghế đã vừa chưa. Và chị ấy thành chuột thí nghiệm luôn. Nó nhấc chị ấy lên và xuống ngựa, trơn tru. Maggie không được dùng chân, chị ấy phải cố giả vờ là chân bị liệt. Lên yên ngựa ngon lành, dễ như trở bàn tay.”
Bethany mỉm cười xúc động, “Cho em xem thử được không anh?”
Ryan thở ra nhẹ nhõm, “Được chứ. Ngay bây giờ, nếu em muốn.”
“Em muốn.”
Vài phút sau Bethany không tin được vào mắt mình khi Ryan cho cô xem cách sử dụng ghế nâng như thế nào. Cô ngước mắt nhìn trần nhà đã được lắp các đường ray. Chắc chắn là cô đang nằm mơ. Bị liệt cả hai chân thế này mà leo được lên ngựa rồi cưỡi như một người bình thường thì thế nào được.
Ryan Kendrick không có vẻ gì hiểu điều đó cả. Thay vào đó anh nhìn một vấn đề theo mọi góc độ, viện đến sự hỗ trợ của mọi thành viên trong gia đình tuyệt vời của mình, và nghĩ ra cách để biến điều không thể thành có thể, dù cách đó có không bình thường. Cô tưởng tượng ra cảnh Keefe và Anne Kendrick, cùng với Rafe, Maggie, và Ryan tụ tập hết trong chuồng ngựa này, nghĩ cách và miệt mài làm nên một điều kỳ diệu nho nhỏ cho cô.
Đừng bao giờ nói không thể. Ryan đã từng bảo cô hãy tin vào phương châm đó, nhưng điều này quả thật nằm ngoài sức tưởng tượng của cô, dù là điên khùng nhất. Một chiếc ghế nâng, tấm vé đưa cô đến với tự do. Cô có thể cưỡi con Wink bất kỳ lúc nào cô muốn để rồi lại được đắm mình vào làn gió mơn man phả ùa lên mặt.
Cô nhìn sâu vào đôi mắt đẹp xanh sẫm của anh. Nơi đó lấp lánh tình yêu dành cho cô không thể nào nhầm lẫn vào đâu được.
“Anh đã hy vọng sẽ làm em vui”, anh nói.
“Em không biết nói gì cả. Thật… không thể tin nổi, Ryan. Em nghĩ mình đang nằm mơ ấy. Em sợ ai đấy đánh thức em dậy và anh sẽ tan biến như một làn khói.”
“Không”, anh trấn an. “Anh là thật, và em đang ở bên cạnh anh.”
“Em mong là thế. Mãi mãi.”
Anh xoa xoa cằm và nhìn chăm chăm vào chiếc ghế nâng. “Anh chợt nghĩ có khi nào anh ép em nhận quá nhiều thứ cùng một lúc không.”
“Ồ không đâu Ryan. Ngoài con Wink, đây là món quà tuyệt vời nhất em từng nhận được.”
“Anh không muốn thúc ép em. Đấy là một sai lầm của những người Kendrick nhà anh đối với người phụ nữ họ yêu. Anh không có ý làm thế để chứng tỏ là mình ‘trên cơ’. Chỉ là, ưm, một thứ gì đấy chảy trong huyết mạch của anh. Bố anh, với mẹ anh. Và em không tin được Rafe đối với Maggie như thế nào đâu. Người nhà Kendrick có xu hướng hơi tự đề cao mình.”
“Hơi thôi ư?” Sly thò đầu vào cửa. “Con trai à, đàn ông nhà Kendrick như xe ủi đất ấy. Đã để mắt đến người đàn bà nào là cô ta không chạy đâu cho thoát.” Ông nháy mắt với Bethany. “Chào, cháu gái. Cháu cảm thấy thế nào với một ngày trong veo đầy nắng thế này?”
Bethany ước sao cô có thể bước tới ôm ông. Thay vì thế cô nhìn thẳng vào mắt ông, cố dùng ánh mắt ‘nói’ cho ông biết những điều mình không thể nói thành lời, rằng sẽ không bao giờ quên tối hôm qua và sẽ vô cùng trân quý tình bạn của ông. “Cháu rất dễ chịu, Sly. Còn chú?”
“Trên cả tuyệt vời.” Ánh mắt ông lấp lánh khi chuyển ánh nhìn sang Ryan. “Trông có vẻ cậu chàng hết giận rồi nhỉ, và cháu thì đã sống sót qua cơn thịnh nộ. Biết chắc là vậy mà. Giống hệt như bố mình ấy, cái cậu này. Cứ hễ nổi nóng lên là làm như trời sập đến nơi, nhưng khi dịu lại rồi thì không dám đụng đến cả một sợi tóc của cháu đâu.”
Bethany mỉm cười. “Anh ấy có hơi cáu một chút, nhưng cháu chỉ cần xoa nhẹ đầu anh ấy bảo ngoan nào là xong thôi.”
Sly gật gù, “Khá đấy. Trị cậu chàng chỉ có cách đấy.”
Ryan lầm bầm gì đấy rồi nheo mắt nhìn ông quản đốc, “Chú cần gì hả Sly?”
“Đâu có.” Sly bật cười và nháy mắt với Bethany. “Tốt hơn hết là chú nên thôi để mắt tới cháu. Giờ ghen sôi ghen sục lên rồi đấy.” Ông toan bước đi luôn nhưng rồi ngoái đầu lại. “À, Rafe đón bố cháu về rồi. Cậu ấy nói nếu nhà mình mà cứ để cháu trong đấy, chắc ông nổi cơn thịnh nộ lên mất, ông la lối suốt trên đường về.”
Ryan bật cười. “Vậy sao không nhờ đến mẹ. Mẹ mới ‘trị’ được ông ấy.”
Sly nháy mắt với Bethany, “Cháu nghe chưa? Xem Annie ra tay nhé. Bà sẽ dạy cho cháu tất cả những điều cháu cần biết.”
Bethany cười khanh khách, “Thật vậy ư?”
Một nụ cười nở ra trên khuôn mặt dãi dầu vì mưa nắng. “Thật một trăm phần trăm. Không ai dám lại gần Keefe mỗi khi ông ấy nổi trận lôi đình. Nhưng Annie nhà ta mặt đối mặt, một tay chắp sau lưng.”
Bethany nhướng mày “Thật sao? Thế ai thắng?”
“Annie chứ ai”, Sly bật cười khùng khục. “Đầu hàng vô điều kiện. Keefe lùi bước trước vợ mình suốt hai mươi năm nay rồi. Ông ấy chỉ biết lắc đầu và để bà ấy muốn làm gì thì làm. Hầu như lúc nào bà ấy cũng đúng nên chuyện gì rốt cuộc cũng êm xuôi.”
Ryan thở ra. “Sly, làm ơn đừng nói nữa được không. Đừng có mà nhồi tư tưởng đó vào đầu cô ấy.”
“Con trai à, không muốn nói ra điều này đâu nhưng cô ấy vốn đã mang tư tưởng ấy từ khi sinh ra rồi. Đâu chờ đến lượt ta nhồi vào.”
Rồi Sly đi hẳn. Ryan nhìn theo ông một lúc lâu, rồi bật cười và đi đi gót giày vào lớp đất bên dưới. “Ông ấy có xấu tính gì không?”
“Ông ấy rất tuyệt”, Bethany nói, và ý cô đúng là như thế thật.
Khi Ryan nhìn cô, ánh mắt anh hiển hiện một thông điệp không lời, “Em sẽ không bao giờ tìm đâu ra một người bạn tốt hơn ông ấy. Tối qua anh có hơi bực ông ấy thật nhưng anh vui vì ông ấy đã có mặt ở đây nói chuyện với em.”
“Ông ấy yêu quý anh. Anh có nhận thấy nhiều đến mức nào không?”
Mắt Ryan bâng khuâng, “Ông ấy luôn hy sinh vì anh.”
“Anh chỉ cần nhớ một điều”, cô nói khẽ. “Nếu có lúc nào đó ông ấy cần sự ủng hộ của anh thì hãy làm như vậy.”
Nét mặt anh thoáng bối rối. “Chắc là vậy rồi. Sly là người cha thứ hai của anh mà.” Anh nhìn cô đăm đăm. “Sao em lại nói vậy?”
Bethany mỉm cười nhún vai. “Không sao cả.”
“Chắc chắn phải có lý do gì đấy. Anh biết em mà. Sly gặp trục trặc gì sao?”
Bethany những muốn phản bội lòng tin của Sly. Cô thực sự tin rằng Ryan sẽ thấu hiểu tình cảm Sly dành cho Helen giống như cô, và anh sẽ đứng về phía Sly nếu người nhà anh có phản đối. Nhưng khuấy tung chuyện này lên không phải việc của cô.
“Anh chỉ cần nhớ vậy thôi. Nếu có lúc nào anh nghi ngại ông – nếu có lúc nào anh thấy niềm tôn kính anh dành cho ông bị sứt mẻ, hãy nhớ lại điều em nói lúc này và gạt những ngờ vực ấy sang một bên. Hãy đứng về phía ông. Em chỉ nói bấy nhiêu thôi. Ông ấy xứng đáng được như vậy, đúng không?”
Ryan nhìn vào chỗ lúc nãy Sly đứng. “Đúng như vậy. Lúc nào anh cũng sẽ đứng về phía ông.”
Bethany biết rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn, rằng đến một lúc Ryan sẽ đứng vai kề vai với Sly và bảo vệ ông. Đó là tất cả những gì cô cần biết.
Cô thở ra khoan khoái. Lần đầu tiên trong tám năm, cô đã có thể lăn qua lăn lại trên giường trong đêm. Đúng như lời anh nói, Ryan đã ôm cô lên nhiều lần để đổi bên, giúp cô có thể dụi vào lưng anh hay rúc vào vòng tay khõe khoắn của anh. Tựa như được ở trên thiên đàng.
Anh khiến cô giật mình khi đột nhiên thì thầm vào tóc cô, “Em sẽ ăn sáng cùng anh như thế này chứ?”.
“Trong nhà bếp?” Cô khúc khích. “Ý anh là không mặc áo quần gì hết?”
“Nếu mặc thì còn gì là vui nữa?”
“Với điều kiện là anh nấu ăn. Khi em chiên trứng, dầu cứ văng tứ tung.”
“Trái cây và bánh mì vòng thì có văng đâu nào.” Anh lại nghịch nghịch đầu nhũ hoa. “Môi anh mà áp vào đây sau khi nhấp một ngụm cà phê nóng hổi thì ra sao nhỉ.”
Bethany thấy nhoi nhói đâu đó bên dưới khi nghĩ đến cảnh đó.
“Anh sẽ phết kem ít béo lên khắp người em rồi liếm sạch”, anh cất giọng khàn khàn. “Em có thể ngồi khỏa thân trong nhà bếp, nhâm nhi một quả chuối và anh sẽ phát cuồng. Em sẽ không đi đâu được trước buổi trưa.”
Cô lại bật cười khanh khách. “Em phải đi làm mà.”
“Ở lại với anh hôm nay đi.” Anh dụi mặt vào tai cô, “Đi với anh vào thành phố. Ta sẽ đưa bố anh ra khỏi trại giam rồi mình đi đăng ký kết hôn luôn, một công đôi việc.”
“Đâu cần vội đi đăng ký thế.”
“Cần chứ. Anh muốn đeo nhẫn cưới cho em.”
Cô xoay người hôn lên sống mũi anh. “Ryan, anh thật đáng yêu.”
“Không đáng yêu đến thế đâu. Nếu không cưới em ngay, Jake sẽ băm vằm anh ra mất.”
“Anh đừng lo về Jake. Em sẽ nói cho anh ấy hiểu.” Anh ngăn cô lại bằng một cái khóa môi trước khi cô kịp hôn vào mũi anh lần nữa. Mạch Bethany bắt đầu chạy rần rần. Khi dứt ra, anh nhất quyết. “Không cãi. Mình sẽ làm đám cưới ngay khi anh lo xong các thủ tục cần thiết.”
“Không được. Chuẩn bị đám cưới cần có nhiều thời gian.”
Anh trợn mắt. “Anh thích làm đơn giản thôi. Không linh đình, mệt lắm.”
“Em từng mơ được làm đám cưới bên hồ nước trên núi.”
“Em sẽ được toại ý.”
Tim cô thắt lại. “Không bàn cãi gì nữa.” Anh ngoi người dậy hôn vào cổ cô. “Anh sẽ đưa em đến hồ nước trong rừng. Hồ rất đẹp. Thực ra anh muốn cùng em hưởng tuần trăng mật ở đấy, bên hồ nước trên núi.”
“Ryan, em không thể ở bên hồ nước trên núi được. Đã nói với anh là em…”
Anh đưa một ngón tay ngăn miệng cô lại. “Anh đã đặt hàng cho em một chiếc xe lăn địa hình. Nó khá nhẹ, nên ta có thể chất trên lưng ngựa, và đảm bảo là nó có thể đi được trên đá và súc gỗ nhỏ. Tuần sau sẽ nhận được, cùng lúc với yên ngựa.”
“Anh nói cái gì?”
Anh bỏ ngón tay ra khỏi miệng cô, cúi đầu gieo một nụ hôn nữa lên môi cô. “Đừng có cau mày thế. Mau già đấy.”
Bethany vẫn không thôi càu nhàu. “Ngay cả với một chiếc xe lăn địa hình, em cũng cần những thiết bị đặc biệt cho nhu cầu cá nhân. Không tiện…”
“Anh đang lo liệu mà. Mẹ giúp anh thiết kế một nhà xí di động cho em.”
“Nhà xí di động ư?”
“Ừ. Bố cũng phụ giúp anh nữa. Ông có nhiều kinh nghiệm hơn về việc hàn. Nó nhẹ, có thanh vịn, và tháo rời được để dễ vận chuyển. Bọn anh dùng nylon căng lên mái và cả xung quanh nữa. Em sẽ thấy thoải mái như ở nhà.”
Bethany ngửa đầu ra sau nhìn anh chăm chăm, “Anh không đùa đấy chứ.”
“Dĩ nhiên là không. Ta sẽ hưởng tuần trăng mật trong rừng. Chỉ có em và anh, bên hồ nước trên núi cao hùng vĩ, đúng như những gì em từng mơ ước khi chưa bị thương. Chúng mình sẽ câu cá hồi cho bữa tối và nấu trên bếp lửa ngoài trời. Làm tình dưới ánh sao. Rồi trước giờ ngủ anh sẽ kể chuyện kinh dị cho em nghe để em sẽ rúc vào người anh vì sợ khi ta vào lều, rồi ta sẽ tan vào nhau trong túi ngủ. Ta cũng sẽ đi bơi, và cùng nhau dưới nước. Ở đấy có vài ngọn thác. Rất kỳ thú, em sẽ nghẹt thở trước vẻ đẹp của chúng, và anh sẽ…”
Bethany bật cười, “Làm tình với em dưới dòng thác hay sao?”
Anh toét miệng cười. “Chứ em còn nghĩ gì khác nữa.”
Bethany thấy xiêu lòng. Cô nghỉ một ngày để ở bên cạnh Ryan. Trong khi cô nhâm nhi cốc cà phê thứ ba, anh ra khu chuồng trại để chăm sóc bọn gia súc. Sáng nay trời thật mát mẻ và dễ chịu, nên cô mở toang cánh cửa trượt để đón làn không khí trong trẻo ùa vào. Cô định đóng cửa lưới thì điện thoại reo. Đi vòng qua con Tripper đang lơ mơ ngủ ngay dưới cạnh bàn, cô nhấc máy điện thoại lên.
“A lô?”
“Em gái. Sáng nay thế nào? Hy vọng là em đã hoàn toàn hoàn hồn sau vụ lộn xộn hôm qua.”
“Em rất ổn, Jake. Thực ra, còn hơn cả thế.”
Anh thở ra, “Nghe vậy anh yên tâm rồi. Anh có hơi lo lo khi nhận được tin nhắn là em không đi làm.”
Cô giải thích là Ryan muốn hai người đi đăng ký kết hôn.
“Cậu ấy không để lãng phí chút thời gian nào nhỉ”, Jake nhận xét. “Em có chắc đấy là quyết định đúng không, Bethie? Hơi gấp đấy. Đâu cần phải vội vàng thế.”
“Em chưa bao giờ chắc chắn về bất kỳ điều gì hơn điều này, Jake à. Em yêu anh ấy vô cùng.”
Im lặng hồi lâu. Rồi Jake lên tiếng, “Anh xin lỗi vì có hơi bới móc nhưng có đúng là hôm qua em uống ít bia rồi bù lu bù loa thất vọng về chuyện sex gì đấy à?”
“Sao anh biết được?”
“Gã pha rượu nói.”
Mặt Bethany nóng bừng. Cô vốn không tâm sự chi tiết về chuyện tình cảm riêng tư với anh trai mình. Thế nhưng cô cũng hiểu rằng anh đang quan tâm và cần nghe vài điều để thôi lo lắng.
“Em không thất vọng. Em sợ Ryan thất vọng.” Bethany không biết phải giải thích thế nào. “Nhưng mọi chuyện đã được giải quyết ổn thỏa rồi. Tất cả đều rất tuyệt vời.”
“Tuyệt vời? Em chắc chứ, Bethany?”
“Em nói thật đó, anh đừng lo lắng nữa mà. Em rất yêu anh ấy và anh ấy cũng rất…”
Cô nghe thấy gì đó đằng sau và chột dạ ngoái đầu lại nhìn. Ryan sẽ bực nếu nghe thấy cô kể lể chuyện tình cảm của hai người cho Jake nghe.
Không phải Ryan. Con Cốt Lết lù lù đằng sau. Bethany nhìn chăm chăm vào đôi mắt màu nâu ngơ ngác của nó, không biết nên kêu thét lên hay cất tiếng chào. Cô đưa mắt nhìn về phía cửa trượt, nhớ lại lời cảnh báo của Ryan rằng nếu không đóng cửa con Cốt Lết sẽ lợi dụng cơ hội lẻn vào.
Con bò rống lên to đến nỗi làm rung cả mấy bức tường. “Quỷ tha ma bắt, cái quái gì vậy?”, Jake hỏi.
“Một con bò.” Bethany hình dùng con Cốt Lết húc vào cô như cách nó làm với Ryan. Nếu xe lăn bị đổ, con bò sẽ dễ dàng đạp lên cô. “Em phải đi đây, Jake. Gọi lại cho anh sau nhé.”
“Chẳng phải em đang ở trong nhà sao?”
“Em, ưm… vâng.”Cô yếu ớt thừa nhận.
“m thanh chết tiệt đó nghe gần quá, cứ như con bò đứng ngay trước mũi em vậy.”
Đúng là nó đã ngay trước mũi cô rồi. Gần như thế. “Em không sao đâu, Jake. Sẽ gọi lại cho anh ngay.” Bethany gác máy và ném điện thoại lên sofa. “Cốt Lết đấy à”, giọng cô run rẩy.
Từ mõm nó tuôn ra hai hàng nước dãi lòng thòng như dây buộc giày. Nó dụi vào cánh tay Bethany. Cô tưởng nó đã quăng cô vào không trung bằng một cú húc mạnh rồi, nhưng hình như nó nhận ra cô khác lạ nên nó rất dịu dàng. Cô đưa bàn tay run run lên gãi gãi đầu nó như có lần nhìn thấy Ryan làm.
“Chắc mày muốn một củ cà rốt đúng không. ở yên đây nhé, để tao đi lấy.” Và ném củ cà rốt ra ngoài, cô nghĩ và nuốt khan lo sợ.
Bethany nhanh chóng lăn xe xuống nhà bếp, con Cốt Lết lẽo đẽo theo sau. Đến chỗ tủ lạnh, cô cố chịu đựng cái mõm ướt nhẹp cứ húc vào mình khi lục ngăn đựng hoa quả. Con bò có vẻ thích mùi nước hoa cô dùng và cả mùi dầu gội nữa. Nó liên tục ngửi hít tai và tóc cô. Cô lấy ra hai củ cà rốt và đưa cho nó một cái, hy vọng thừa lúc nó mải mê ăn cô có thể lăn xe vòng qua nó.
Không may mắn như vậy. Con Cốt Lết đã chắn mất lối đi, cô mắc kẹt trong nhà bếp trong khi nó thủng thẳng nhai củ cà rốt. Ăn hết, nó đòi củ nữa. Bethany run lên dưới làn hơi tỏa ra từ tủ lạnh để mở khi cô đưa nó củ khác rồi tiếp tục lục tìm thêm cà rốt. Cô rụng rời khi thấy chỉ còn ba củ. Con Cốt Lết sẽ nghiến hết chỗ đó chẳng mất mấy thời gian. Nó sẽ làm gì nếu cô không còn gì cho nó?
Chẳng mấy chốc cô đã có câu trả lời. “Hết rồi đó”, giọng cô run run. “Giờ thì mày ra đi, anh bạn to xác.”
Con Cốt Lết hít hít người cô. Khi lần tới nách nó rúc mũi vào hít lấy hít để khiến cô bật cười vì nhột. “Chỗ đó có phải là đồ ăn đâu. Chỉ là lăn khử mùi thôi, đồ ngốc.”
Con Cốt Lết khịt khịt vào ngực cô, khẽ dụi đầu vào đấy. Cô bắt đầu cảm thấy bớt sợ. Không có dấu hiệu nào cho thấy nó muốn húc cô. Nó chỉ thấy tò mò. Cô thở phào và bắt đầu vỗ về nó. “Mày thích trái cây không, đồ nghịch ngợm?” Cô lăn xe đến quầy và nhón một quả táo ra khỏi tô. “Đây này. Bon appetit[1].”
[1] Ngon miệng nhé (lời chúc tiếng Pháp).
Con Cốt Lết ngốn hết trái táo. Nó có vẻ thích. Bethany vội đưa thêm trái nữa, nó ngấu nghiến trong chớp mắt. Cô cười khanh khách. “Bánh mỳ vòng và kem ít béo thì sao hả?”
Như thể cô vừa rung chuông báo hiệu giờ ăn tối, con Tripper choàng tỉnh và lóp ngóp chạy tới. Con chó béo ục ngồi chồm hỗm bên cạnh con bò, lưỡi thè ra, đôi mắt nâu nhìn cô chằm chằm cầu khẩn. Cô lấy túi bánh mì vòng nhón một cái cho nó. Con Cốt Lết ngửi ngửi chỗ bánh nhưng lịch sự từ chối.Tuy vậy nó thích chuối và làm liền ba quả.
Đó là cảnh tượng Ryan bắt gặp vài phút sau đó trong nhà bếp của anh. Bethany đang thiết triều còn quần thần là con ngựa và con chó.
“Hôm nay các ngươi có điều gì bẩm báo không?” Cô vừa hỏi con bò vừa cất tiếng cười lanh lảnh. “Đừng, Cốt Lết.”
Ryan chống khuỷu tay lên quầy nhìn cô một hồi, cố hình dung phản ứng của bất kỳ một phụ nữ nào khác anh từng hẹn hò khi cô ta bị mắc kẹt trong nhà bếp vì một con bò. Hoảng loạn, chắc chắn là thế, và la hét đến vỡ kính cửa sổ. Nhưng trước mắt anh là Bethany, ngồi trong xe lăn, điềm nhiên nựng nịu con vật to gộc kia, như thể hằng ngày vẫn thấy nó ra vào nhà. Hơn lúc nào hết anh chắc chắn một điều rằng cô là người con gái duy nhất trên thế giới này dành cho anh.
“Em đang làm hư bọn thú của anh đấy biết không?” Anh rốt cuộc cũng lên tiếng khiến cô giật mình, rồi bật cười khi thấy anh ở đấy. “Ryan. Anh về rồi thì hay quá. Em hơi nguy.”
“Mối nguy này nặng đến bốn trăm ký lô đấy, không phải chơi. Tưởng nó đã tìm thấy niềm vui nho nhỏ nào rồi và thôi cái trò lảng vảng gần đây, chứ ai dè đâu chực anh sơ hở quay lưng đi là lỉnh vào đây ve vãn cô gái của anh.”
Bethany nở một nụ cười rạng rỡ. “Đừng lo. Cô gái của anh chỉ để mắt tới mỗi anh thôi. Ban đầu em cũng thấy hoảng nhưng hình như cu cậu biết em khác biệt.”
Con bò chọn thời điểm ấy để cố hục vào bên dưới váy cô từ góc khác. “Cũng có thể nó chú ý sự khác lạ của em. Có vài lần nó trông thấy mẹ anh nhưng thường thì nó chưa từng sán lại gần phụ nữ làm đủ trò nhăng nhít thế.”
“Khác ở đây có nghĩa là em bị khuyết tật ấy. Anh không biết nó cẩn thận với em thế nào đâu.”
“Vậy thì tốt quá. Anh ghét phải bắn nó.”
“Ôi, không!” Cô hoảng hốt, “Chỉ nghĩ thôi cũng không được. Em sẽ đau khổ lắm đấy. Anh xem nó tử tế với em chưa này.”
Ryan phải thừa nhận rằng con bò hiền lành khác với bản tính của nó. Anh tủm tỉm cười, không biết đôi mắt to xanh biếc của cô có gây ‘hiệu ứng’ cho bọn bò tương tự với đàn ông không. Lúc nãy ở chuồng ngựa, anh gặp Sly, ông thao thao đủ thứ rằng cô gái đó sao mà đặc biệt thế. “Chỉ nhìn vào đôi mắt to tròn ấy là trái tim ta tan chảy.” Sly đã nói như vậy.
Ryan mỉm cười khi nhớ lại nụ cười toe toét chất phác trên khuôn mặt khắc khổ của Sly. “Có vẻ chàng ta mến em rồi”, anh bảo Bethany, không hoàn toàn chắc chắn là mình đang nói về người quản đốc hay con bò. “Nó vào nhà bằng cách nào vậy?”
Mắt tròn xoe, cô kể lại, “Em quên đóng cửa trượt.”
Ryan thở ra. “Đồ ngốc này.” Anh bước vòng qua quầy và vỗ nhẹ vào mông con vật. “Nào, Cốt Lết. Đến lúc ra khỏi đây rồi đấy, ị ra sàn nhà thì mệt đó.”
Bethany chun mũi và so vai, “Nghĩ đi đâu thế không biết.”
Ryan quay đầu con bò lại rồi quơ quơ mũ xua nó ra. Ryan đóng cửa trượt lòng thấy buồn buồn. Từ lúc này Bethany sẽ đi loanh quanh chứ không ở yên một chỗ được nên phải có biện pháp gì đó đối với con Cốt Lết. Ryan không thể để tới lúc con bò làm cô bị thương rồi mới tính. Biết đâu lần tới con Cốt Lết nổi cơn hung bạo với cô thì sao. Xét về bản chất, nó là con vật không thể đoán được.
“Anh không được dù chỉ là nghĩ như thế nhé”, cô nói.
Ryan quay lại thấy cô ngồi đằng sau. Đôi mắt to tròn nhìn anh chăm chú.
“Ý em chính là vậy đấy”, giọng cô run run, “Nó vào nhà là do lỗi của em, nhưng nó đã rất hiền lành tử tế với em. Nếu lần sau đến đây không còn thấy nó em sẽ không tha thứ cho mình.”
Ryan vỗ vỗ cái mũ vào chân, “Anh sợ nó làm em bị thương.”
Bethany đưa mắt nhìn con vật vẫn còn lảng vảng ngoài hiên sưởi nắng. “Anh phải cho nó cơ hội chứng minh nó không như thế chứ. Em sẽ cẩn thận khi ở gần nó, Ryan à. Hễ nó có gì khác lạ thì em sẽ báo cho anh ngay. Được không anh?”
Ryan nhìn qua lớp kính, nhớ lại lúc con Cốt Lết còn bé. Đúng là xuẩn ngốc khi biến bò thành vật cưng. Anh đặt cho nó tên Cốt Lết với hy vọng cái tên đó sẽ nhắc cho anh nhớ nó là một con bò, nhưng con Cốt Lết hay ốm đau nên buộc Ryan phải chăm sóc cho nó, và không biết từ lúc nào anh trở nên quyến luyến con vật yếu ớt đó.
“Anh sẽ xem lại”, anh ôn tồn.
“Có phải anh sẽ là một trong những ông chồng nghĩ mình có quyền quyết định mọi chuyện, dù cho em nói gì hay cảm thấy ra sao không?”
Ryan bất giác lúng túng nhìn cô, “Đương nhiên là không. Chuyện này khác mà.”
“Người ta nói vậy đấy.” Cô nghếch chiếc cằm nhỏ ương ngạnh lên - một cử chỉ mà anh đã chú ý ngay từ lần gặp đầu tiên. “Nếu anh bắn con bò không vì một lý do nào em sẽ không tha cho anh đâu. Em nói vậy đã đủ rõ rồi chứ?”
Ryan bật cười. “Có phải em sẽ là một trong những bà vợ chuyên xía mũi vào việc của chồng và ý kiến ý cò này nọ dù có cần thiết hay không?”
Bethany ngập ngừng. Rồi lại hếch cằm lên. “Có thể. Em lớn lên ở trang trại mà. Đâu thể mù tịt về chuyện chăn nuôi gia súc và lũ ngựa chứ.”
“Biết ngay là em sẽ nói vậy.” Anh phóng vút chiếc mũ cao bồi về phía móc treo. Nó đáp xuông đấy, xoay tít vài cái rồi yên vị ngay ngắn không lệch một ly. “Khi nào thì em nghỉ việc ở cửa hàng bên ấy về đây giúp anh quản lý trang trại?”
“Anh muốn em bỏ việc bên đó ư?”
“Nếu Jake có thể tìm cách xoay xở mà không có em, anh có thể tận dụng hết mức sự hỗ trợ của em ở đây. Thời gian một ngày không đủ cho anh làm xong những việc cần làm. Anh cần có thêm một người anh có thể tin cậy. Em sẽ là một quản lý khu vực chuồng ngựa tốt. Em biết lũ ngựa và yêu thương chúng không thua gì anh.”
Mắt cô sáng lên. “Nhưng ngồi xe lăn thế này làm sao em coi sóc chuồng ngựa được, Ryan.”
“Giờ thì em có thể đi khắp trang trại được rồi”, anh nhắc. “Tuần tới anh sẽ cho em cỡi ngựa. Em có thể lưu giữ sổ sách, đưa đơn hàng, giám sát công việc, và giải quyết vấn đề qua điện thoại, giống như anh vậy. Thử nói cho anh biết một việc em không thể làm chỉ vì ngồi xe lăn xem nào.”
“Em không làm được việc gì hết.”
“Em không phải làm các công việc khác. Đã có người làm. Quản lý thì chỉ quản lý thôi. Đó là lý do tại sao họ được gọi là quản lý. Ngay cả khi em không ngồi xe lăn thì anh cũng sẽ đét đít em nếu anh bắt gặp em làm những công việc nặng nhọc. Vợ anh không được như thế. Hiện tại công việc ở trang trại đang rất chạy, bọn anh thuê nhân công làm hết, thế tiện hơn rất nhiều. Bố anh vốn không ưa gì chuyện đó nhưng ông không có lựa chọn nào khác. Làm vậy mới ngăn được mẹ nhúng tay vào việc của đàn ông. Dù bà có yêu công việc ở trang trại đến đâu, thì em cũng sẽ không bao giờ thấy bà đụng vào một công việc chân tay nào nữa.”
“Việc của đàn ông.”
Ryan nhác thấy mắt cô ánh lên vẻ kiêu hãnh rất phụ nữ, anh vội vàng thanh minh. “Em biết ý anh là gì không nào. Hầu như không phụ nữ nào đủ sức để gom cỏ khô một cách an toàn hay kéo một con bê trái tính trái nết. Bố rất áy náy khi thấy mẹ làm những công việc mà ông e có thể làm bà đau lưng. Bà đâu có to con hơn em là bao. Đây tuyệt nhiên không liên quan gì đến sự tôn trọng hay bình đẳng. Ở Rocking K này bà và ông ngang nhau, cho dù mọi việc có lộn xộn cách mấy, bà cũng tìm được cách sắp xếp chúng lại theo một trật tự hài hòa mà không tốn công tốn sức mấy. Ý anh là vậy đấy.”
Mắt cô lấp lánh nét cười giờ nhường chỗ cho sự kiêu hãnh. “Em sẽ chấp nhận nếu anh đồng ý rằng phụ nữ cũng có đầu óc để giúp công việc suôn sẻ, bù lại cho sự thiếu sức mạnh cơ bắp nếu cần thiết phải làm vậy.”
Anh toe toét cười. “Anh đâu tranh cãi chuyện đó. Nhưng hiện tại không cần thiết.”
Cô thấy thoải mái hơn và mỉm cười tư lự. “Gợi ý của anh rất hấp dẫn. Em thực sự muốn làm việc ở đây.” Cô đưa mắt nhìn khu vực chuồng ngựa qua lớp kính cửa trượt. “Thế nếu có ngựa đẻ thì làm thế nào?”
“Gọi thú y đến, như anh thôi.”
Cô bật cười và trợn mắt. “Gì cũng nói được. Có một thực tế đáng buồn là dù em có thể thỉnh thoảng cưỡi ngựa cùng anh nhưng em sẽ không thể tự lên hay xuống ngựa mà không cần giúp. Quản lý chuồng trại gì mà không cưỡi ngựa được chứ? Em không nghĩ sẽ ổn đâu.”
Ryan vẫn nhìn cô không chớp mắt và cố nín cười. “Bọn anh sắp làm xong ghế nâng cho em rồi. Tự động.”
“Cái gì?”
Anh bước tới cúi xuống, hai tay nắm thành ghế xe lăn. “Ghế nâng. Ghế ngồi làm bằng nylon, và được thiết kế cho vừa vặn với người em. Khi em ngồi lên yên ngựa xong xuôi đâu vào đó, móc nôi với ròng rọc sẽ được tháo ra, và em có thể đeo nó trong lúc cưỡi ngựa. Khi em quay lại chuồng ngựa chỉ cần móc trở lại và nó sẽ nhấc em xuống khỏi lưng ngựa vào lại ghế xe lăn.”
Cô nhìn anh trân trối mất một lúc lâu. “Ghế nâng”, cô lặp lại một cách vô thức như thể chưa từng nghe đến thiết bị đó. “Trong chuồng ngựa?”
“Thiết kế đặc biệt cho em đấy. Không khó mấy. Bọn anh đã có sẵn ghế nâng tự động cho bọn ngựa rồi mà. Mày mò làm cái tương tự cho phù hợp với em thôi. Ông nội anh là thợ máy nên bố cũng giỏi chuyện máy móc. Mẹ dùng máy khâu của bà làm ghế ngồi cho em. Nhà anh ai cũng biết và yêu thích cưỡi ngựa. Nên hiểu em sẽ vui như thế nào nếu em có thể cưỡi ngựa lúc nào em muốn.”
“Ryan.”
“Chuyện nhỏ mà”, anh nói, cứ sợ cô lại không vui.
Cô nhìn ra cửa. “Ở chuồng kia hả?”
“Mẹ sắp làm xong rồi. Chắc trước khi yên ngựa được chuyển tới.”
“Có chắc là sẽ được không?” Cô hỏi khẽ. “Sao anh biết là sẽ được?”
Ryan chợt nhận ra rằng cô không dám tin vào anh, rằng chuyện này đối với cô thậm chí còn có nhiều ý nghĩa hơn hình dung của anh, và cô không muốn hy vọng nhiều quá để rồi thất vọng càng nhiều hơn. “Có công của chị Maggie nữa đấy. Khổ người chị ấy gần giống em, Mẹ dùng chị ấy để kiểm tra xem cái ghế đã vừa chưa. Và chị ấy thành chuột thí nghiệm luôn. Nó nhấc chị ấy lên và xuống ngựa, trơn tru. Maggie không được dùng chân, chị ấy phải cố giả vờ là chân bị liệt. Lên yên ngựa ngon lành, dễ như trở bàn tay.”
Bethany mỉm cười xúc động, “Cho em xem thử được không anh?”
Ryan thở ra nhẹ nhõm, “Được chứ. Ngay bây giờ, nếu em muốn.”
“Em muốn.”
Vài phút sau Bethany không tin được vào mắt mình khi Ryan cho cô xem cách sử dụng ghế nâng như thế nào. Cô ngước mắt nhìn trần nhà đã được lắp các đường ray. Chắc chắn là cô đang nằm mơ. Bị liệt cả hai chân thế này mà leo được lên ngựa rồi cưỡi như một người bình thường thì thế nào được.
Ryan Kendrick không có vẻ gì hiểu điều đó cả. Thay vào đó anh nhìn một vấn đề theo mọi góc độ, viện đến sự hỗ trợ của mọi thành viên trong gia đình tuyệt vời của mình, và nghĩ ra cách để biến điều không thể thành có thể, dù cách đó có không bình thường. Cô tưởng tượng ra cảnh Keefe và Anne Kendrick, cùng với Rafe, Maggie, và Ryan tụ tập hết trong chuồng ngựa này, nghĩ cách và miệt mài làm nên một điều kỳ diệu nho nhỏ cho cô.
Đừng bao giờ nói không thể. Ryan đã từng bảo cô hãy tin vào phương châm đó, nhưng điều này quả thật nằm ngoài sức tưởng tượng của cô, dù là điên khùng nhất. Một chiếc ghế nâng, tấm vé đưa cô đến với tự do. Cô có thể cưỡi con Wink bất kỳ lúc nào cô muốn để rồi lại được đắm mình vào làn gió mơn man phả ùa lên mặt.
Cô nhìn sâu vào đôi mắt đẹp xanh sẫm của anh. Nơi đó lấp lánh tình yêu dành cho cô không thể nào nhầm lẫn vào đâu được.
“Anh đã hy vọng sẽ làm em vui”, anh nói.
“Em không biết nói gì cả. Thật… không thể tin nổi, Ryan. Em nghĩ mình đang nằm mơ ấy. Em sợ ai đấy đánh thức em dậy và anh sẽ tan biến như một làn khói.”
“Không”, anh trấn an. “Anh là thật, và em đang ở bên cạnh anh.”
“Em mong là thế. Mãi mãi.”
Anh xoa xoa cằm và nhìn chăm chăm vào chiếc ghế nâng. “Anh chợt nghĩ có khi nào anh ép em nhận quá nhiều thứ cùng một lúc không.”
“Ồ không đâu Ryan. Ngoài con Wink, đây là món quà tuyệt vời nhất em từng nhận được.”
“Anh không muốn thúc ép em. Đấy là một sai lầm của những người Kendrick nhà anh đối với người phụ nữ họ yêu. Anh không có ý làm thế để chứng tỏ là mình ‘trên cơ’. Chỉ là, ưm, một thứ gì đấy chảy trong huyết mạch của anh. Bố anh, với mẹ anh. Và em không tin được Rafe đối với Maggie như thế nào đâu. Người nhà Kendrick có xu hướng hơi tự đề cao mình.”
“Hơi thôi ư?” Sly thò đầu vào cửa. “Con trai à, đàn ông nhà Kendrick như xe ủi đất ấy. Đã để mắt đến người đàn bà nào là cô ta không chạy đâu cho thoát.” Ông nháy mắt với Bethany. “Chào, cháu gái. Cháu cảm thấy thế nào với một ngày trong veo đầy nắng thế này?”
Bethany ước sao cô có thể bước tới ôm ông. Thay vì thế cô nhìn thẳng vào mắt ông, cố dùng ánh mắt ‘nói’ cho ông biết những điều mình không thể nói thành lời, rằng sẽ không bao giờ quên tối hôm qua và sẽ vô cùng trân quý tình bạn của ông. “Cháu rất dễ chịu, Sly. Còn chú?”
“Trên cả tuyệt vời.” Ánh mắt ông lấp lánh khi chuyển ánh nhìn sang Ryan. “Trông có vẻ cậu chàng hết giận rồi nhỉ, và cháu thì đã sống sót qua cơn thịnh nộ. Biết chắc là vậy mà. Giống hệt như bố mình ấy, cái cậu này. Cứ hễ nổi nóng lên là làm như trời sập đến nơi, nhưng khi dịu lại rồi thì không dám đụng đến cả một sợi tóc của cháu đâu.”
Bethany mỉm cười. “Anh ấy có hơi cáu một chút, nhưng cháu chỉ cần xoa nhẹ đầu anh ấy bảo ngoan nào là xong thôi.”
Sly gật gù, “Khá đấy. Trị cậu chàng chỉ có cách đấy.”
Ryan lầm bầm gì đấy rồi nheo mắt nhìn ông quản đốc, “Chú cần gì hả Sly?”
“Đâu có.” Sly bật cười và nháy mắt với Bethany. “Tốt hơn hết là chú nên thôi để mắt tới cháu. Giờ ghen sôi ghen sục lên rồi đấy.” Ông toan bước đi luôn nhưng rồi ngoái đầu lại. “À, Rafe đón bố cháu về rồi. Cậu ấy nói nếu nhà mình mà cứ để cháu trong đấy, chắc ông nổi cơn thịnh nộ lên mất, ông la lối suốt trên đường về.”
Ryan bật cười. “Vậy sao không nhờ đến mẹ. Mẹ mới ‘trị’ được ông ấy.”
Sly nháy mắt với Bethany, “Cháu nghe chưa? Xem Annie ra tay nhé. Bà sẽ dạy cho cháu tất cả những điều cháu cần biết.”
Bethany cười khanh khách, “Thật vậy ư?”
Một nụ cười nở ra trên khuôn mặt dãi dầu vì mưa nắng. “Thật một trăm phần trăm. Không ai dám lại gần Keefe mỗi khi ông ấy nổi trận lôi đình. Nhưng Annie nhà ta mặt đối mặt, một tay chắp sau lưng.”
Bethany nhướng mày “Thật sao? Thế ai thắng?”
“Annie chứ ai”, Sly bật cười khùng khục. “Đầu hàng vô điều kiện. Keefe lùi bước trước vợ mình suốt hai mươi năm nay rồi. Ông ấy chỉ biết lắc đầu và để bà ấy muốn làm gì thì làm. Hầu như lúc nào bà ấy cũng đúng nên chuyện gì rốt cuộc cũng êm xuôi.”
Ryan thở ra. “Sly, làm ơn đừng nói nữa được không. Đừng có mà nhồi tư tưởng đó vào đầu cô ấy.”
“Con trai à, không muốn nói ra điều này đâu nhưng cô ấy vốn đã mang tư tưởng ấy từ khi sinh ra rồi. Đâu chờ đến lượt ta nhồi vào.”
Rồi Sly đi hẳn. Ryan nhìn theo ông một lúc lâu, rồi bật cười và đi đi gót giày vào lớp đất bên dưới. “Ông ấy có xấu tính gì không?”
“Ông ấy rất tuyệt”, Bethany nói, và ý cô đúng là như thế thật.
Khi Ryan nhìn cô, ánh mắt anh hiển hiện một thông điệp không lời, “Em sẽ không bao giờ tìm đâu ra một người bạn tốt hơn ông ấy. Tối qua anh có hơi bực ông ấy thật nhưng anh vui vì ông ấy đã có mặt ở đây nói chuyện với em.”
“Ông ấy yêu quý anh. Anh có nhận thấy nhiều đến mức nào không?”
Mắt Ryan bâng khuâng, “Ông ấy luôn hy sinh vì anh.”
“Anh chỉ cần nhớ một điều”, cô nói khẽ. “Nếu có lúc nào đó ông ấy cần sự ủng hộ của anh thì hãy làm như vậy.”
Nét mặt anh thoáng bối rối. “Chắc là vậy rồi. Sly là người cha thứ hai của anh mà.” Anh nhìn cô đăm đăm. “Sao em lại nói vậy?”
Bethany mỉm cười nhún vai. “Không sao cả.”
“Chắc chắn phải có lý do gì đấy. Anh biết em mà. Sly gặp trục trặc gì sao?”
Bethany những muốn phản bội lòng tin của Sly. Cô thực sự tin rằng Ryan sẽ thấu hiểu tình cảm Sly dành cho Helen giống như cô, và anh sẽ đứng về phía Sly nếu người nhà anh có phản đối. Nhưng khuấy tung chuyện này lên không phải việc của cô.
“Anh chỉ cần nhớ vậy thôi. Nếu có lúc nào anh nghi ngại ông – nếu có lúc nào anh thấy niềm tôn kính anh dành cho ông bị sứt mẻ, hãy nhớ lại điều em nói lúc này và gạt những ngờ vực ấy sang một bên. Hãy đứng về phía ông. Em chỉ nói bấy nhiêu thôi. Ông ấy xứng đáng được như vậy, đúng không?”
Ryan nhìn vào chỗ lúc nãy Sly đứng. “Đúng như vậy. Lúc nào anh cũng sẽ đứng về phía ông.”
Bethany biết rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn, rằng đến một lúc Ryan sẽ đứng vai kề vai với Sly và bảo vệ ông. Đó là tất cả những gì cô cần biết.
Tác giả :
Catherine Anderson