Điệu Vũ Bên Lề
Chương 7
Ngày 6 tháng Mười, 1991
Bạn thân mến,
Tôi thấy xấu hổ quá. Hôm nọ tôi đi xem trận bóng ở trường trung học, không hiểu tại sao. Hồi cấp hai, Michael với tôi thi thoảng cũng đi xem, mặc dù cả hai đứa đều không quen biết ai mấy. Chỉ là một nơi để người ta đi vào dịp thứ Sáu, khi không muốn xem tivi ấy mà. Có khi bọn tôi sẽ gặp Susan ở đó, và bạn đó với Michael sẽ nắm tay nhau.
Nhưng lần này, tôi đi có một mình, bởi Michael mất rồi, còn Susan thì hẹn hò lung tung với mấy gã khác, còn Bridget vẫn khùng khùng, thằng Carl bị mẹ gửi vào trường Công giáo, thằng Dave có cặp kiếng kỳ cục đã dời đi nơi khác ở. Tôi chỉ ngồi ngắm người ta, xem ai đang hẹn hò yêu đương, và ai đến xem bóng cho vui. Và tôi bắt gặp cậu bạn tôi từng kể với bạn. Nhớ Không Gì Cả chứ? Không Gì Cả cũng đến, và đó là một trong những người hiếm hoi không phải người lớn nhưng thực sự theo dõi trận đấu. Ý tôi là thực sự xem cầu thủ chơi bóng ấy. Anh chàng hò hét cổ động ầm lên.
“Cố lên Brad!” Đó là tên cầu thủ tiền vệ đội nhà.
Bình thường thì tôi rất nhát. Nhưng lúc đó Không Gì Cả có vẻ là người ta có thể đơn giản tới bắt chuyện khi gặp ở một trận bóng, dù tôi nhỏ hơn anh ấy những ba tuổi và trong trường chẳng mấy ai biết tới.
“Ê, nhóc học chung lớp kỹ thuật đây mà!” Anh ta rất thân thiện.
“Tôi tên Charlie.” Tôi nói, không thấy ngại ngùng gì mấy.
“Tôi là Patrick, còn đây là Sam.” Anh ta chỉ vào cô gái rất đẹp ngồi cạnh. Rồi cô ấy vẫy chào tôi.
“Chào Charlie.” Sam cười thật dễ thương.
Cả hai bảo tôi ngồi chung, và dường như họ thực lòng muốn vậy, nên tôi ngồi. Tôi nghe tiếng Không Gì Cả hét hò. Rồi tôi nghe anh phân tích từng diễn biến trên sân. Tôi nhận ra là tay này rất rành bóng bầu dục, thực sự là ngang ngửa với anh tôi. Có lẽ từ này về sau, tôi nên gọi Không Gì Cả là Patrick, bởi tên đó là anh tự giới thiệu, vả lại Sam cũng gọi anh như thế.
Nhân thể, phải nói là Sam có mái tóc nâu cùng cặp mắt rất, rất xanh. Màu xanh biếc không nổi bật đến mức hợm hĩnh. Đúng ra tôi kể từ đoạn trên kia, nhưng dưới ánh đèn sân bóng, mọi thứ có vẻ nhợt nhạt hẳn. Chỉ đến khi bọn tôi tới quán Big Boy, rồi Sam và Patrick bắt đầu hút thuốc liên tục, tôi mới ngắm kỹ cô ấy. Lúc ở quán Big Boy, điều hay là Patrick và Sam không trổ ra những câu đùa riêng tư khiến tôi phải vật vã mới hiểu. Không hề. Họ hỏi han tôi.
“Charlie bao nhiêu tuổi rồi?”
“Mười lăm.”
“Mai mốt lớn lên, cậu muốn làm gì?”
“Chưa biết nữa.”
“Nhóm nhạc ưa thích của cậu là nhóm nào?”
“Có lẽ là nhóm The Smiths, tại tôi thích bản ‘Asleep’ của họ. Mà cũng không chắc họ là nhóm nhạc ưa thích của tôi, bởi tôi không biết mấy về những bản nhạc khác họ chơi.”
“Cậu thích nhất phim gì?”
“Thực ra thì tôi không biết nữa. Phim nào cũng giống phim nào.”
“Còn sách thì cậu thích cuốn nào nhất?”
“Bên này Thiên Đàng[1] của F. Scott Fitzgerald.”
[1] Nguyên văn: This Side of Paradise.
“Lý do?”
“Tại đó là cuốn tôi đọc gần đây nhất.”
Câu trả lời làm họ bật cười bởi họ biết tôi thực bụng nói vậy, chứ không phải có ý khoe khoang. Rồi họ kể tôi nghe những thứ họ thích nhất, và bọn tôi ngồi yên lặng. Tôi ăn bánh bí ngô, vì cô bán hàng bảo đang mùa bí ngon. Patrick và Sam hút thêm vài điếu nữa.
Tôi nhìn họ, và họ trông thực sự vui vẻ bên nhau. Một kiểu vui vẻ thật tốt đẹp. Và mặc dù tôi nghĩ Sam rất đẹp và tử tế, cô là người con gái đầu tiên tôi muốn hẹn hò một ngày nào đó khi tôi đến tuổi lái xe, tôi không phiền chuyện cô từng có bạn trai, đặc biệt nếu đó lại là người tốt như anh chàng Patrick.
“Hai người ‘cặp kè’ với nhau được bao lâu rồi?” Tôi hỏi.
Rồi họ phá lên cười, cười muốn nứt cả bụng.
“Sao lại cười?” Tôi hỏi.
“Hai đứa tôi là anh em,” Patrick đáp, vẫn còn cười.
“Nhưng hai người không giống nhau,” tôi nói.
Lúc này, Sam mới giải thích rằng thực ra họ là anh em khác dòng, bởi ba của Patrick cưới mẹ của Sam. Biết rồi, tôi rất vui vì tôi thực sự thích mời Sam đi chơi một ngày nào đó. Tôi sẽ mời. Cô ấy thật tuyệt.
Tuy nhiên, tôi thấy xấu hổ vì đêm đó tôi có một giấc mơ thật kì cục. Tôi ở cùng Sam. Hai đứa đều trần trụi. Đôi chân cô ấy dạng ra hai mép ghế dài. Rồi tôi tỉnh giấc. Và tôi chưa từng cảm thấy sung sướng như vậy trong đời. Nhưng tôi cũng cảm thấy tệ bởi tôi nhìn thấy cô ấy khỏa thân, mà không được phép của cô ấy. Tôi nghĩ nên kể Sam nghe chuyện này, tôi thực sự mong nó không ngăn cản hai đứa bịa ra mấy câu đùa riêng tư. Có lại một người bạn sẽ rất tuyệt. Tôi muốn điều ấy còn hơn một buổi hẹn hò.
Thương mến,
Charlie
Bạn thân mến,
Tôi thấy xấu hổ quá. Hôm nọ tôi đi xem trận bóng ở trường trung học, không hiểu tại sao. Hồi cấp hai, Michael với tôi thi thoảng cũng đi xem, mặc dù cả hai đứa đều không quen biết ai mấy. Chỉ là một nơi để người ta đi vào dịp thứ Sáu, khi không muốn xem tivi ấy mà. Có khi bọn tôi sẽ gặp Susan ở đó, và bạn đó với Michael sẽ nắm tay nhau.
Nhưng lần này, tôi đi có một mình, bởi Michael mất rồi, còn Susan thì hẹn hò lung tung với mấy gã khác, còn Bridget vẫn khùng khùng, thằng Carl bị mẹ gửi vào trường Công giáo, thằng Dave có cặp kiếng kỳ cục đã dời đi nơi khác ở. Tôi chỉ ngồi ngắm người ta, xem ai đang hẹn hò yêu đương, và ai đến xem bóng cho vui. Và tôi bắt gặp cậu bạn tôi từng kể với bạn. Nhớ Không Gì Cả chứ? Không Gì Cả cũng đến, và đó là một trong những người hiếm hoi không phải người lớn nhưng thực sự theo dõi trận đấu. Ý tôi là thực sự xem cầu thủ chơi bóng ấy. Anh chàng hò hét cổ động ầm lên.
“Cố lên Brad!” Đó là tên cầu thủ tiền vệ đội nhà.
Bình thường thì tôi rất nhát. Nhưng lúc đó Không Gì Cả có vẻ là người ta có thể đơn giản tới bắt chuyện khi gặp ở một trận bóng, dù tôi nhỏ hơn anh ấy những ba tuổi và trong trường chẳng mấy ai biết tới.
“Ê, nhóc học chung lớp kỹ thuật đây mà!” Anh ta rất thân thiện.
“Tôi tên Charlie.” Tôi nói, không thấy ngại ngùng gì mấy.
“Tôi là Patrick, còn đây là Sam.” Anh ta chỉ vào cô gái rất đẹp ngồi cạnh. Rồi cô ấy vẫy chào tôi.
“Chào Charlie.” Sam cười thật dễ thương.
Cả hai bảo tôi ngồi chung, và dường như họ thực lòng muốn vậy, nên tôi ngồi. Tôi nghe tiếng Không Gì Cả hét hò. Rồi tôi nghe anh phân tích từng diễn biến trên sân. Tôi nhận ra là tay này rất rành bóng bầu dục, thực sự là ngang ngửa với anh tôi. Có lẽ từ này về sau, tôi nên gọi Không Gì Cả là Patrick, bởi tên đó là anh tự giới thiệu, vả lại Sam cũng gọi anh như thế.
Nhân thể, phải nói là Sam có mái tóc nâu cùng cặp mắt rất, rất xanh. Màu xanh biếc không nổi bật đến mức hợm hĩnh. Đúng ra tôi kể từ đoạn trên kia, nhưng dưới ánh đèn sân bóng, mọi thứ có vẻ nhợt nhạt hẳn. Chỉ đến khi bọn tôi tới quán Big Boy, rồi Sam và Patrick bắt đầu hút thuốc liên tục, tôi mới ngắm kỹ cô ấy. Lúc ở quán Big Boy, điều hay là Patrick và Sam không trổ ra những câu đùa riêng tư khiến tôi phải vật vã mới hiểu. Không hề. Họ hỏi han tôi.
“Charlie bao nhiêu tuổi rồi?”
“Mười lăm.”
“Mai mốt lớn lên, cậu muốn làm gì?”
“Chưa biết nữa.”
“Nhóm nhạc ưa thích của cậu là nhóm nào?”
“Có lẽ là nhóm The Smiths, tại tôi thích bản ‘Asleep’ của họ. Mà cũng không chắc họ là nhóm nhạc ưa thích của tôi, bởi tôi không biết mấy về những bản nhạc khác họ chơi.”
“Cậu thích nhất phim gì?”
“Thực ra thì tôi không biết nữa. Phim nào cũng giống phim nào.”
“Còn sách thì cậu thích cuốn nào nhất?”
“Bên này Thiên Đàng[1] của F. Scott Fitzgerald.”
[1] Nguyên văn: This Side of Paradise.
“Lý do?”
“Tại đó là cuốn tôi đọc gần đây nhất.”
Câu trả lời làm họ bật cười bởi họ biết tôi thực bụng nói vậy, chứ không phải có ý khoe khoang. Rồi họ kể tôi nghe những thứ họ thích nhất, và bọn tôi ngồi yên lặng. Tôi ăn bánh bí ngô, vì cô bán hàng bảo đang mùa bí ngon. Patrick và Sam hút thêm vài điếu nữa.
Tôi nhìn họ, và họ trông thực sự vui vẻ bên nhau. Một kiểu vui vẻ thật tốt đẹp. Và mặc dù tôi nghĩ Sam rất đẹp và tử tế, cô là người con gái đầu tiên tôi muốn hẹn hò một ngày nào đó khi tôi đến tuổi lái xe, tôi không phiền chuyện cô từng có bạn trai, đặc biệt nếu đó lại là người tốt như anh chàng Patrick.
“Hai người ‘cặp kè’ với nhau được bao lâu rồi?” Tôi hỏi.
Rồi họ phá lên cười, cười muốn nứt cả bụng.
“Sao lại cười?” Tôi hỏi.
“Hai đứa tôi là anh em,” Patrick đáp, vẫn còn cười.
“Nhưng hai người không giống nhau,” tôi nói.
Lúc này, Sam mới giải thích rằng thực ra họ là anh em khác dòng, bởi ba của Patrick cưới mẹ của Sam. Biết rồi, tôi rất vui vì tôi thực sự thích mời Sam đi chơi một ngày nào đó. Tôi sẽ mời. Cô ấy thật tuyệt.
Tuy nhiên, tôi thấy xấu hổ vì đêm đó tôi có một giấc mơ thật kì cục. Tôi ở cùng Sam. Hai đứa đều trần trụi. Đôi chân cô ấy dạng ra hai mép ghế dài. Rồi tôi tỉnh giấc. Và tôi chưa từng cảm thấy sung sướng như vậy trong đời. Nhưng tôi cũng cảm thấy tệ bởi tôi nhìn thấy cô ấy khỏa thân, mà không được phép của cô ấy. Tôi nghĩ nên kể Sam nghe chuyện này, tôi thực sự mong nó không ngăn cản hai đứa bịa ra mấy câu đùa riêng tư. Có lại một người bạn sẽ rất tuyệt. Tôi muốn điều ấy còn hơn một buổi hẹn hò.
Thương mến,
Charlie
Tác giả :
Stephen Chbosky