Điệu Vũ Bên Lề
Chương 44
Ngày 5 tháng Sáu, 1992
Bạn thân mến,
Tôi muốn kể với bạn vụ bọn tôi chạy. Một hôm nọ mặt trời lặn thật đẹp. Rồi có một ngọn đồi. Ngọn đồi dẫn lên lỗ golf thứ 18 nơi Patrick với tôi từng ngồi cười với nhau đến tóe rượu vang. Mới vài giờ trước, Sam cùng Patrick và mọi người tôi yêu quý cũng như quen biết đã trải qua ngày cuối ở trường trung học. Và tôi vui sướng vì họ hạnh phúc. Cả chị tôi cũng cho tôi ôm mừng trong sảnh. Chúc mừng là hai chữ lặp đi lặp lại nhiều nhất trong ngày. Thế là Sam cùng Patrick và tôi tới quán Big Boy và hút thuốc. Rồi bọn tôi bắt đầu đi bộ chơi, chờ tới giờ đi xem sô Rocky Horror. Bọn tôi nói về những chuyện có vẻ quan trọng vào lúc ấy. Cả bọn trông lên ngọn đồi đó. Và rồi Patrick bắt đầu chạy về phía hoàng hôn. Sam lập tức chạy theo. Tôi thấy bóng đen hai người. Chạy theo mặt trời. Rồi tôi bắt đầu chạy. Mọi chuyện vô cùng tốt đẹp.
Đêm ấy, Patrick quyết định đóng vai Frank ‘n Furter lần cuối. Cậu ấy rất vui khi khoác lên bộ đồ diễn, ai cũng đều vui mừng vì cậu diễn lại. Màn trình diễn thật là truyền cảm. Cậu ấy cống hiến sô diễn hay nhất mà tôi từng xem qua. Có lẽ tôi thiên vị, nhưng tôi không cần biết. Đó là sô diễn tôi nhớ mãi. Nhất là bài hát cuối của cậu.
Bài hát có tựa là Tôi trở về nhà. Trong phim, Tim Curry, diễn viên đóng vai này, đã khóc khi hát. Nhưng Patrick thì tươi cười. Và ta có cảm giác như thế mới là hợp lẽ.
Tôi còn bạo gan nài nỉ chị tôi cùng anh bạn trai mới đến xem sô diễn. Từ lúc tôi bắt đầu đi xem, tôi đã cố rủ chị đến, nhưng chị chẳng đời nào đi. Nhưng lần này thì chị chịu. Và bởi chị cùng anh bạn trai mới chưa từng xem qua sô diễn, về mặt kỹ thuật mà nói thì họ “còn trong trắng,” tức là họ sẽ phải làm mọi điều khiến ta ngượng ngùng trước khi sô diễn bắt đầu để được “kích hoạt”. Tôi đã quyết định không kể với chị vụ này, rốt cuộc chị cùng anh bạn trai của chị phải lên sân khấu mà gắng nhảy điệu Time Warp.
Ai mà thua cuộc thi nhảy sẽ phải làm bộ mây mưa với một con búp bê Gumby, nên tôi gấp rút chỉ cho chị tôi cùng bạn trai của chị cách nhảy điệu Time Warp để họ không bị thua cuộc thi. Thật là vui khi xem chị nhảy Time Warp trên sân khấu, nhưng nghĩ đến chuyện chị phải vờ mây mưa với một con Gumby to tướng thì tôi không chịu được.
Tôi hỏi chị lát nữa có muốn đến dự tiệc ở nhà Craig hay không, nhưng chị bảo một người bạn của chị cũng mời tiệc, nên chị sẽ tới đó. Với tôi vậy cũng được, bởi vì ít ra chị đã đến dự sô diễn. Và trước khi đi, chị ôm tôi lần nữa. Hai lần trong một ngày! Tôi thương chị tôi lắm. Nhất là khi chị tốt tính.
Bữa tiệc ở nhà Craig thật là hết xảy. Craig và Peter mua sâm-banh để chúc mừng tất cả mọi người sắp tốt nghiệp. Rồi bọn tôi nhảy. Và chuyện trò. Rồi tôi thấy Mary Elizabeth hôn Peter và trông vui ra mặt. Sam cũng hôn Craig và trông vui ra mặt. Rồi tôi cũng thấy Patrick cùng Alice chả thèm quan tâm chuyện họ chẳng hôn ai cả bởi đang mải hào hứng bàn tán về tương lai của họ.
Thế nên tôi chỉ ngồi đó với chai sâm-banh gần máy hát đĩa CD, và tôi đổi bài hát cho hợp với tâm trạng của khung cảnh tôi thấy. Tôi cũng gặp may, bởi Craig có bộ sưu tập tuyệt cú mèo. Lúc mọi người có vẻ mệt, tôi mở bài vui nhộn. Lúc họ có vẻ muốn chuyện trò, tôi mở bài nhẹ nhàng. Thật là một cách tuyệt diệu để ngồi một mình trong buổi tiệc mà vẫn cảm thấy là một phần của những gì xảy ra.
Tiệc tan, mọi người cảm ơn tôi, bởi theo họ nhạc thật là hay. Craig bảo tôi nên làm nghề chỉnh nhạc kiếm tiền lúc còn mài đũng quần ở trường, giống như hắn làm người mẫu vậy. Tôi nghĩ ý tưởng đó khá hay. Có thể tôi sẽ dành dụm được nhiều tiền, nhờ vậy tôi sẽ đủ khả năng vào đại học ngay cả khi Hội Doanh nhân Hành thiện với Hội Nai sừng tấm gì gì đó không sống sót tới ngày ấy.
Mới đây, anh tôi nói qua điện thoại rằng nếu anh phấn đấu lên chơi giải nhà nghề, tôi sẽ không phải nghĩ ngợi vụ tiền học đại học nữa. Anh bảo anh sẽ lo cho tôi. Tôi mong gặp anh tôi quá. Anh sắp về nhà dịp chị tôi tốt nghiệp, thật là tuyệt.
Thương mến,
Charlie
Bạn thân mến,
Tôi muốn kể với bạn vụ bọn tôi chạy. Một hôm nọ mặt trời lặn thật đẹp. Rồi có một ngọn đồi. Ngọn đồi dẫn lên lỗ golf thứ 18 nơi Patrick với tôi từng ngồi cười với nhau đến tóe rượu vang. Mới vài giờ trước, Sam cùng Patrick và mọi người tôi yêu quý cũng như quen biết đã trải qua ngày cuối ở trường trung học. Và tôi vui sướng vì họ hạnh phúc. Cả chị tôi cũng cho tôi ôm mừng trong sảnh. Chúc mừng là hai chữ lặp đi lặp lại nhiều nhất trong ngày. Thế là Sam cùng Patrick và tôi tới quán Big Boy và hút thuốc. Rồi bọn tôi bắt đầu đi bộ chơi, chờ tới giờ đi xem sô Rocky Horror. Bọn tôi nói về những chuyện có vẻ quan trọng vào lúc ấy. Cả bọn trông lên ngọn đồi đó. Và rồi Patrick bắt đầu chạy về phía hoàng hôn. Sam lập tức chạy theo. Tôi thấy bóng đen hai người. Chạy theo mặt trời. Rồi tôi bắt đầu chạy. Mọi chuyện vô cùng tốt đẹp.
Đêm ấy, Patrick quyết định đóng vai Frank ‘n Furter lần cuối. Cậu ấy rất vui khi khoác lên bộ đồ diễn, ai cũng đều vui mừng vì cậu diễn lại. Màn trình diễn thật là truyền cảm. Cậu ấy cống hiến sô diễn hay nhất mà tôi từng xem qua. Có lẽ tôi thiên vị, nhưng tôi không cần biết. Đó là sô diễn tôi nhớ mãi. Nhất là bài hát cuối của cậu.
Bài hát có tựa là Tôi trở về nhà. Trong phim, Tim Curry, diễn viên đóng vai này, đã khóc khi hát. Nhưng Patrick thì tươi cười. Và ta có cảm giác như thế mới là hợp lẽ.
Tôi còn bạo gan nài nỉ chị tôi cùng anh bạn trai mới đến xem sô diễn. Từ lúc tôi bắt đầu đi xem, tôi đã cố rủ chị đến, nhưng chị chẳng đời nào đi. Nhưng lần này thì chị chịu. Và bởi chị cùng anh bạn trai mới chưa từng xem qua sô diễn, về mặt kỹ thuật mà nói thì họ “còn trong trắng,” tức là họ sẽ phải làm mọi điều khiến ta ngượng ngùng trước khi sô diễn bắt đầu để được “kích hoạt”. Tôi đã quyết định không kể với chị vụ này, rốt cuộc chị cùng anh bạn trai của chị phải lên sân khấu mà gắng nhảy điệu Time Warp.
Ai mà thua cuộc thi nhảy sẽ phải làm bộ mây mưa với một con búp bê Gumby, nên tôi gấp rút chỉ cho chị tôi cùng bạn trai của chị cách nhảy điệu Time Warp để họ không bị thua cuộc thi. Thật là vui khi xem chị nhảy Time Warp trên sân khấu, nhưng nghĩ đến chuyện chị phải vờ mây mưa với một con Gumby to tướng thì tôi không chịu được.
Tôi hỏi chị lát nữa có muốn đến dự tiệc ở nhà Craig hay không, nhưng chị bảo một người bạn của chị cũng mời tiệc, nên chị sẽ tới đó. Với tôi vậy cũng được, bởi vì ít ra chị đã đến dự sô diễn. Và trước khi đi, chị ôm tôi lần nữa. Hai lần trong một ngày! Tôi thương chị tôi lắm. Nhất là khi chị tốt tính.
Bữa tiệc ở nhà Craig thật là hết xảy. Craig và Peter mua sâm-banh để chúc mừng tất cả mọi người sắp tốt nghiệp. Rồi bọn tôi nhảy. Và chuyện trò. Rồi tôi thấy Mary Elizabeth hôn Peter và trông vui ra mặt. Sam cũng hôn Craig và trông vui ra mặt. Rồi tôi cũng thấy Patrick cùng Alice chả thèm quan tâm chuyện họ chẳng hôn ai cả bởi đang mải hào hứng bàn tán về tương lai của họ.
Thế nên tôi chỉ ngồi đó với chai sâm-banh gần máy hát đĩa CD, và tôi đổi bài hát cho hợp với tâm trạng của khung cảnh tôi thấy. Tôi cũng gặp may, bởi Craig có bộ sưu tập tuyệt cú mèo. Lúc mọi người có vẻ mệt, tôi mở bài vui nhộn. Lúc họ có vẻ muốn chuyện trò, tôi mở bài nhẹ nhàng. Thật là một cách tuyệt diệu để ngồi một mình trong buổi tiệc mà vẫn cảm thấy là một phần của những gì xảy ra.
Tiệc tan, mọi người cảm ơn tôi, bởi theo họ nhạc thật là hay. Craig bảo tôi nên làm nghề chỉnh nhạc kiếm tiền lúc còn mài đũng quần ở trường, giống như hắn làm người mẫu vậy. Tôi nghĩ ý tưởng đó khá hay. Có thể tôi sẽ dành dụm được nhiều tiền, nhờ vậy tôi sẽ đủ khả năng vào đại học ngay cả khi Hội Doanh nhân Hành thiện với Hội Nai sừng tấm gì gì đó không sống sót tới ngày ấy.
Mới đây, anh tôi nói qua điện thoại rằng nếu anh phấn đấu lên chơi giải nhà nghề, tôi sẽ không phải nghĩ ngợi vụ tiền học đại học nữa. Anh bảo anh sẽ lo cho tôi. Tôi mong gặp anh tôi quá. Anh sắp về nhà dịp chị tôi tốt nghiệp, thật là tuyệt.
Thương mến,
Charlie
Tác giả :
Stephen Chbosky