Điệu Vũ Bên Lề
Chương 29
Ngày 8 tháng Hai, 1992
Bạn thân mến,
Tôi có hẹn đi vũ hội Sadie Hawkins. Không biết chỗ bạn có vũ hội này không, thôi tôi cứ giải thích cho chắc: dịp này các bạn nữ sẽ chọn mời bạn nhảy nam. Mary Elizabeth chọn tôi. Tin nổi không?!
Tôi nghĩ chuyện bắt đầu hồi tôi giúp Mary Elizabeth bấm kim xấp báo Punk Rocky mới nhất hôm thứ Sáu, trước khi bọn tôi đi xem The Rocky Horror Picture Show. Hôm đó Mary Elizabeth cư xử rất dễ thương với tôi. Cô ấy bảo đợt báo đó là hay nhất từ trước đến nay vì hai lẽ, và cả hai lẽ ấy đều là nhờ tôi.
Thứ nhất, báo được in màu, và thứ hai, nó có bài thơ mà tôi đưa cho Patrick.
Số báo này đúng là hay thật. Ngay cả sau này, tôi có già đi chắc vẫn còn thấy hay. Craig đưa vào vài bức ảnh màu. Sam góp vài tin “ngầm” về mấy ban nhạc. Mary Elizabeth viết một bài về các ứng viên đảng Dân chủ. Bob thì góp một đoạn tán tụng cây gai dầu. Patrick đưa vào một mẩu quảng cáo bịa đặt rằng sẽ có tiết mục “thổi kèn” cho ai mua một bánh quy mặt cười ở quán Big Boy, còn chua thêm Chương trình có áp dụng một số hạn chế!
Rồi còn có cả một bức ảnh khỏa thân chụp Patrick (từ sau lưng), Sam nhờ Craig chụp bức ảnh này. Mary Elizabeth bảo mọi người giữ bí mật vụ bức ảnh ấy là Patrick, thế là mọi người kín như bưng, ngoại trừ Patrick.
Suốt đêm cậu ấy cứ gào lên, “Phơi hàng đi cưng! Phơi ra nào!” Đây là dòng thoại cậu ấy rất thích trong bộ phim cậu ấy cũng thích là The Producers.
Mary Elizabeth kể với tôi là cô ấy nghĩ Patrick bảo đưa bức ảnh vào tờ báo để Brad có hình cậu ấy mà không nghi ngờ, nhưng cậu ấy không nói hẳn ra. Brad quả đã mua một tờ mà không liếc qua tí nào, có lẽ cô ấy đúng.
Đêm ấy, lúc tôi đi xem The Rocky Horror Picture Show, Mary Elizabeth rất tức giận vì Craig không tới diễn. Không ai biết vì sao, kể cả Sam. Rắc rối ở chỗ thiếu người đóng vai Rocky, con robot vai u thịt bắp (Tôi không chắc gã ấy là gì nữa). Sau khi nhìn quanh quất, Mary Elizabeth quay sang tôi.
“Này Charlie, cậu xem diễn được mấy lần rồi?”
“Mười lần.”
“Cậu đóng vai Rocky được chứ?”
“Tôi đâu có tỉa tót hay lực lưỡng gì đâu.”
“Không sao hết. Cậu đóng được chứ?”
“Tôi nghĩ chắc được.”
“Cậu ‘nghĩ’ hay ‘biết chắc’ đây?”
“Tôi nghĩ thôi.”
“Vậy là đủ rồi.”
Thế là sau đó, tôi chỉ mặc độc mỗi cái quần lót và áo bơi sơn vàng rực. Chẳng biết tại sao thi thoảng những điều kỳ quặc thế này lại xảy tới với tôi. Tôi rất hồi hộp, nhất là vì trong vở kịch có cảnh, nhân vật Rocky phải chạm vào khắp người Janet, mà Sam đóng vai Janet. Patrick cứ trêu là tôi sẽ bị “lên nòng”. Tôi thực sự mong chuyện đó sẽ không xảy ra. Có lần tôi bị thế trong lớp học mà phải lên bảng giải bài. Thật là khủng khiếp. Rồi tâm trí tôi hình dung ra cảnh đó, cộng với ánh đèn rọi trực diện, cộng với chuyện tôi mặc độc bộ đồ bơi, thật kinh hãi. Suýt nữa thì tôi không lên diễn, nhưng rồi Sam bảo cô ấy thật lòng muốn tôi đóng vai Rocky, hẳn lời ấy là tất cả những gì tôi cần nghe lúc đó.
Tôi không kể chi tiết toàn bộ vở kịch được, nhưng đó là thời gian vui nhất đời tôi. Thật đấy. Tôi giả vờ hát, rồi giả vờ nhảy múa vòng quanh, rồi tôi còn được choàng “khăn lông chim” trong cảnh cuối, tôi không nề hà gì đâu bởi đó là một phần vở diễn, nhưng Patrick cứ huyên thuyên chuyện đó mãi.
“Charlie quàng khăn lông! Charlie quàng khăn lông!” Cậu ấy cười không nín được.
Nhưng hay nhất là cảnh diễn với Janet, trong đó bọn tôi phải chạm vào nhau. Tôi không coi phần đó hay nhất chỉ đơn thuần vì tôi phải chạm vào Sam và được Sam đáp lại như vậy. Thật là trái khoáy. Tôi biết nói vậy có vẻ ngớ ngẩn, nhưng đúng thế. Ngay trước cảnh diễn, tôi nghĩ về Sam, tôi nghĩ rằng nếu tôi lợi dụng sân khấu mà chạm vào cô ấy để thỏa lòng riêng thì thật là đáng khinh. Tôi những muốn một ngày nào đó được gần gũi cô ấy như thế, nhưng tôi không bao giờ muốn cảm giác đó trở nên thấp hèn. Tôi không muốn làm thế như là chuyện giữa Rocky và Janet. Tôi muốn nó xảy ra giữa Sam với tôi. Và tôi muốn cô ấy cũng thực lòng đáp lại. Vậy nên hai đứa tôi chỉ diễn thôi.
Khi vở diễn kết thúc, bọn tôi cúi chào một loạt, và tiếng vỗ tay vang rộn từ mọi góc. Patrick còn ẩy tôi lên trước những diễn viên kia để tôi có thể cúi chào riêng. Tôi nghĩ đây là cử chỉ dành cho thành viên mới của đoàn. Khi ấy tôi chỉ nghĩ thật vui biết bao khi mọi người vỗ tay khen tôi, thật vui biết bao khi không có ai trong nhà tôi đến xem tôi diễn vai Rocky, cổ quàng khăn choàng lông chim. Nhất là ba tôi.
Quả thực là tôi bị “lên nòng”, nhưng đó là khi ở bãi đậu xe của quán Big Boy.
Lúc đó Mary Elizabeth mời tôi đi dự vũ hội Sadie Hawkin, sau khi ngỏ lời khen “Cậu mặc bộ này trông thật bảnh.”
Tôi thích các cô gái. Thật ấy chứ. Bởi vì họ có thể cho rằng ta mặc mỗi bộ đồ bơi mà vẫn bảnh, trong khi ta chẳng bảnh gì cả. Có điều ngẫm lại, chuyện “lên nòng” khiến tôi thấy xấu hổ, nhưng chẳng có cách gì đừng được.
Tôi kể với chị tôi vụ được mời dự khiêu vũ, chị nghe mà lơ đãng lắm. Rồi tôi cố xin chị lời khuyên nên ứng xử ra sao với cô gái hẹn tôi, bởi tôi chưa từng hẹn hò gì cả, nhưng chị không đáp. Không phải chị đang cơn xấu tính đâu. Đơn giản là chị ngồi “nhìn vào khoảng không vô định”. Tôi hỏi thăm chị có ổn không, chị đáp muốn ở một mình, thế là tôi lên phòng đọc nốt quyển Bữa trưa trần trụi.
Đọc xong tôi nằm ườn ra giường, nhìn trần nhà, mỉm cười vì xung quanh thật yên tĩnh dễ chịu.
Thương mến,
Charlie
Bạn thân mến,
Tôi có hẹn đi vũ hội Sadie Hawkins. Không biết chỗ bạn có vũ hội này không, thôi tôi cứ giải thích cho chắc: dịp này các bạn nữ sẽ chọn mời bạn nhảy nam. Mary Elizabeth chọn tôi. Tin nổi không?!
Tôi nghĩ chuyện bắt đầu hồi tôi giúp Mary Elizabeth bấm kim xấp báo Punk Rocky mới nhất hôm thứ Sáu, trước khi bọn tôi đi xem The Rocky Horror Picture Show. Hôm đó Mary Elizabeth cư xử rất dễ thương với tôi. Cô ấy bảo đợt báo đó là hay nhất từ trước đến nay vì hai lẽ, và cả hai lẽ ấy đều là nhờ tôi.
Thứ nhất, báo được in màu, và thứ hai, nó có bài thơ mà tôi đưa cho Patrick.
Số báo này đúng là hay thật. Ngay cả sau này, tôi có già đi chắc vẫn còn thấy hay. Craig đưa vào vài bức ảnh màu. Sam góp vài tin “ngầm” về mấy ban nhạc. Mary Elizabeth viết một bài về các ứng viên đảng Dân chủ. Bob thì góp một đoạn tán tụng cây gai dầu. Patrick đưa vào một mẩu quảng cáo bịa đặt rằng sẽ có tiết mục “thổi kèn” cho ai mua một bánh quy mặt cười ở quán Big Boy, còn chua thêm Chương trình có áp dụng một số hạn chế!
Rồi còn có cả một bức ảnh khỏa thân chụp Patrick (từ sau lưng), Sam nhờ Craig chụp bức ảnh này. Mary Elizabeth bảo mọi người giữ bí mật vụ bức ảnh ấy là Patrick, thế là mọi người kín như bưng, ngoại trừ Patrick.
Suốt đêm cậu ấy cứ gào lên, “Phơi hàng đi cưng! Phơi ra nào!” Đây là dòng thoại cậu ấy rất thích trong bộ phim cậu ấy cũng thích là The Producers.
Mary Elizabeth kể với tôi là cô ấy nghĩ Patrick bảo đưa bức ảnh vào tờ báo để Brad có hình cậu ấy mà không nghi ngờ, nhưng cậu ấy không nói hẳn ra. Brad quả đã mua một tờ mà không liếc qua tí nào, có lẽ cô ấy đúng.
Đêm ấy, lúc tôi đi xem The Rocky Horror Picture Show, Mary Elizabeth rất tức giận vì Craig không tới diễn. Không ai biết vì sao, kể cả Sam. Rắc rối ở chỗ thiếu người đóng vai Rocky, con robot vai u thịt bắp (Tôi không chắc gã ấy là gì nữa). Sau khi nhìn quanh quất, Mary Elizabeth quay sang tôi.
“Này Charlie, cậu xem diễn được mấy lần rồi?”
“Mười lần.”
“Cậu đóng vai Rocky được chứ?”
“Tôi đâu có tỉa tót hay lực lưỡng gì đâu.”
“Không sao hết. Cậu đóng được chứ?”
“Tôi nghĩ chắc được.”
“Cậu ‘nghĩ’ hay ‘biết chắc’ đây?”
“Tôi nghĩ thôi.”
“Vậy là đủ rồi.”
Thế là sau đó, tôi chỉ mặc độc mỗi cái quần lót và áo bơi sơn vàng rực. Chẳng biết tại sao thi thoảng những điều kỳ quặc thế này lại xảy tới với tôi. Tôi rất hồi hộp, nhất là vì trong vở kịch có cảnh, nhân vật Rocky phải chạm vào khắp người Janet, mà Sam đóng vai Janet. Patrick cứ trêu là tôi sẽ bị “lên nòng”. Tôi thực sự mong chuyện đó sẽ không xảy ra. Có lần tôi bị thế trong lớp học mà phải lên bảng giải bài. Thật là khủng khiếp. Rồi tâm trí tôi hình dung ra cảnh đó, cộng với ánh đèn rọi trực diện, cộng với chuyện tôi mặc độc bộ đồ bơi, thật kinh hãi. Suýt nữa thì tôi không lên diễn, nhưng rồi Sam bảo cô ấy thật lòng muốn tôi đóng vai Rocky, hẳn lời ấy là tất cả những gì tôi cần nghe lúc đó.
Tôi không kể chi tiết toàn bộ vở kịch được, nhưng đó là thời gian vui nhất đời tôi. Thật đấy. Tôi giả vờ hát, rồi giả vờ nhảy múa vòng quanh, rồi tôi còn được choàng “khăn lông chim” trong cảnh cuối, tôi không nề hà gì đâu bởi đó là một phần vở diễn, nhưng Patrick cứ huyên thuyên chuyện đó mãi.
“Charlie quàng khăn lông! Charlie quàng khăn lông!” Cậu ấy cười không nín được.
Nhưng hay nhất là cảnh diễn với Janet, trong đó bọn tôi phải chạm vào nhau. Tôi không coi phần đó hay nhất chỉ đơn thuần vì tôi phải chạm vào Sam và được Sam đáp lại như vậy. Thật là trái khoáy. Tôi biết nói vậy có vẻ ngớ ngẩn, nhưng đúng thế. Ngay trước cảnh diễn, tôi nghĩ về Sam, tôi nghĩ rằng nếu tôi lợi dụng sân khấu mà chạm vào cô ấy để thỏa lòng riêng thì thật là đáng khinh. Tôi những muốn một ngày nào đó được gần gũi cô ấy như thế, nhưng tôi không bao giờ muốn cảm giác đó trở nên thấp hèn. Tôi không muốn làm thế như là chuyện giữa Rocky và Janet. Tôi muốn nó xảy ra giữa Sam với tôi. Và tôi muốn cô ấy cũng thực lòng đáp lại. Vậy nên hai đứa tôi chỉ diễn thôi.
Khi vở diễn kết thúc, bọn tôi cúi chào một loạt, và tiếng vỗ tay vang rộn từ mọi góc. Patrick còn ẩy tôi lên trước những diễn viên kia để tôi có thể cúi chào riêng. Tôi nghĩ đây là cử chỉ dành cho thành viên mới của đoàn. Khi ấy tôi chỉ nghĩ thật vui biết bao khi mọi người vỗ tay khen tôi, thật vui biết bao khi không có ai trong nhà tôi đến xem tôi diễn vai Rocky, cổ quàng khăn choàng lông chim. Nhất là ba tôi.
Quả thực là tôi bị “lên nòng”, nhưng đó là khi ở bãi đậu xe của quán Big Boy.
Lúc đó Mary Elizabeth mời tôi đi dự vũ hội Sadie Hawkin, sau khi ngỏ lời khen “Cậu mặc bộ này trông thật bảnh.”
Tôi thích các cô gái. Thật ấy chứ. Bởi vì họ có thể cho rằng ta mặc mỗi bộ đồ bơi mà vẫn bảnh, trong khi ta chẳng bảnh gì cả. Có điều ngẫm lại, chuyện “lên nòng” khiến tôi thấy xấu hổ, nhưng chẳng có cách gì đừng được.
Tôi kể với chị tôi vụ được mời dự khiêu vũ, chị nghe mà lơ đãng lắm. Rồi tôi cố xin chị lời khuyên nên ứng xử ra sao với cô gái hẹn tôi, bởi tôi chưa từng hẹn hò gì cả, nhưng chị không đáp. Không phải chị đang cơn xấu tính đâu. Đơn giản là chị ngồi “nhìn vào khoảng không vô định”. Tôi hỏi thăm chị có ổn không, chị đáp muốn ở một mình, thế là tôi lên phòng đọc nốt quyển Bữa trưa trần trụi.
Đọc xong tôi nằm ườn ra giường, nhìn trần nhà, mỉm cười vì xung quanh thật yên tĩnh dễ chịu.
Thương mến,
Charlie
Tác giả :
Stephen Chbosky