Điệu Vũ Bên Lề
Chương 25
Ngày 4 tháng Giêng, 1992
Bạn thân mến,
Tôi xin lỗi về lá thư trước. Nói thật với bạn, tôi không rõ đã viết gì, nhưng tôi thức giấc chẳng nhẹ nhàng gì, vậy nhiều khả năng là thư đó không sáng sủa vui tươi cho lắm. Tất cả những gì tôi còn nhớ về đêm đó là tôi đi lùng khắp nhà tìm phong bì và tem. Khi đã tìm được rồi, tôi để địa chỉ của bạn, rồi bước xuống đồi, ngang qua rặng cây, tới chỗ bưu điện, bởi tôi biết rằng nếu không bỏ nó vào thùng thư mà tôi không thể mở ra lấy lại thì tôi sẽ không bao giờ gửi thư đi được.
Lúc ấy không hiểu sao chuyện đó lại có vẻ hệ trọng tới vậy, kể cũng lạ.
Khi tới bưu điện, tôi thả lá thư vào thùng thư. Có cảm giác chung cuộc. Và an bình. Rồi tôi bắt đầu nôn, nôn mãi cho tới khi mặt trời lên. Tôi nhìn con đường, thấy nhiều xe hơi, tôi biết rằng người ta đều đang đi về nhà ông bà của họ. Tôi biết nhiều người trong số đó sẽ xem anh tôi chơi bóng bầu dục ngày hôm nay. Đến đây thì đầu óc tôi bắt đầu nhảy lò cò.
Anh tôi… bóng bầu dục… Brad… Dave cùng ả bạn gái của hắn trong phòng tôi… áo khoác… trời lạnh… mùa đông… “Chiếc lá thu”… đừng kể với ai… thằng biến thái… Sam và Craig… Sam… Giáng Sinh… máy đánh chữ… món quà… dì Helen… hàng cây chao đảo… không ngừng chao đảo… thế là tôi nằm xuống đóng vai thiên thần tuyết.
Cảnh sát tìm thấy tôi, xanh tái, đang ngủ lịm.
Tôi cứ run cầm cập vì lạnh mãi một lúc lâu sau khi ba mẹ tôi đưa tôi từ phòng cấp cứu về nhà. Không có ai bị phiền hà gì, bởi những phen thế này từng xảy đến với tôi, hồi tôi còn nhỏ xíu, phải đi khám bác sĩ. Tôi đơn giản là đi lang thang rồi mất hút và ngã gục xuống, thiếp đi nơi nào đó. Ai cũng biết trước đó tôi đi dự tiệc, nhưng không có ai, kể cả chị tôi nghĩ rằng nguyên do là như vậy. Tôi không hé một lời, bởi tôi không muốn Sam hay Patrick hay Bob hay bất kỳ ai bị phiền. Nhưng trên hết, tôi không muốn thấy nét mặt của mẹ tôi và nhất là ba tôi nếu hai người nghe tôi kể sự thật.
Thế nên tôi không nói nửa lời.
Tôi chỉ im lặng, nhìn quanh. Và tôi để ý thấy nhiều thứ. Như mấy cái chấm trên trần nhà. Hay cái chăn người ta đưa cho tôi thật xù xì. Hay gương mặt thể hiện được đủ kiểu sắc thái của ông bác sĩ. Ông ta thì thầm mà nghe cứ rõ mồm một, rằng có lẽ tôi nên bắt đầu điều trị với chuyên gia tâm thần. Đó là lần đầu tiên một bác sĩ nói lời ấy với ba mẹ trước mặt tôi. Cái áo choàng của ông ta sao mà trắng toát. Tôi thấy mệt ghê gớm.
Cả ngày dài, tôi chỉ nghĩ được mỗi một chuyện là tại tôi mà cả nhà lỡ mất trận đấu bóng bầu dục của anh tôi, mong chị tôi nhớ thu băng trận đấu.
May là chị ấy nhớ thật.
Về tới nhà, mẹ pha cho tôi chút trà, ba hỏi tôi có muốn ngồi xem trận đấu không, tôi đáp có. Mọi người ngồi xem anh tôi chơi thật hay, nhưng lần này, không có ai thực sự hoan hỉ. Mọi con mắt đều dồn lên tôi. Rồi mẹ nói nhiều lời động viên, rằng năm học này tôi học tốt quá, và có lẽ ông chuyên gia sẽ giúp tôi bình phục. Mẹ tôi có thể nói chuyện mà vẫn giữ vẻ trầm ổn khi mẹ tỏ ra tích cực. Ba cứ liên tục “vỗ yêu” tôi. Vỗ yêu tức là vỗ nhẹ vào đầu gối, vai và cánh tay để động viên. Chị thì tình nguyện giúp tôi chải sửa tóc tai cho ổn. Cả nhà bày tỏ sự quan tâm tràn trề như thế làm tôi cứ thấy sao sao ấy.
“Ý chị là sao? Tóc em bị gì à?”
Chị tôi lúng túng, dợm nhìn quanh. Tôi đưa tay lên đầu, nhận ra khá nhiều tóc đã biến mất. Thực sự tôi không nhớ tôi cắt hồi nào, nhưng cứ xét tình hình hiện tại thì tôi hẳn đã chụp lấy cây kéo rồi cắt loạn xạ. Mái tóc lõm từng mảng lớn như khoét. Khi dự tiệc tôi không soi gương, bởi sợ cái vẻ mặt khác thường của chính tôi. Nếu không thì tôi đã phát hiện ra.
Chị giúp tôi tỉa cao lên một chút, cũng may là mọi người ở trường, kể cả Sam và Patrick đều nghĩ tóc mới của tôi trông ngầu.
“Chuẩn” là từ của Patrick.
Dù vậy, tôi quyết định không bao giờ chơi LSD nữa.
Thương mến,
Charlie
Bạn thân mến,
Tôi xin lỗi về lá thư trước. Nói thật với bạn, tôi không rõ đã viết gì, nhưng tôi thức giấc chẳng nhẹ nhàng gì, vậy nhiều khả năng là thư đó không sáng sủa vui tươi cho lắm. Tất cả những gì tôi còn nhớ về đêm đó là tôi đi lùng khắp nhà tìm phong bì và tem. Khi đã tìm được rồi, tôi để địa chỉ của bạn, rồi bước xuống đồi, ngang qua rặng cây, tới chỗ bưu điện, bởi tôi biết rằng nếu không bỏ nó vào thùng thư mà tôi không thể mở ra lấy lại thì tôi sẽ không bao giờ gửi thư đi được.
Lúc ấy không hiểu sao chuyện đó lại có vẻ hệ trọng tới vậy, kể cũng lạ.
Khi tới bưu điện, tôi thả lá thư vào thùng thư. Có cảm giác chung cuộc. Và an bình. Rồi tôi bắt đầu nôn, nôn mãi cho tới khi mặt trời lên. Tôi nhìn con đường, thấy nhiều xe hơi, tôi biết rằng người ta đều đang đi về nhà ông bà của họ. Tôi biết nhiều người trong số đó sẽ xem anh tôi chơi bóng bầu dục ngày hôm nay. Đến đây thì đầu óc tôi bắt đầu nhảy lò cò.
Anh tôi… bóng bầu dục… Brad… Dave cùng ả bạn gái của hắn trong phòng tôi… áo khoác… trời lạnh… mùa đông… “Chiếc lá thu”… đừng kể với ai… thằng biến thái… Sam và Craig… Sam… Giáng Sinh… máy đánh chữ… món quà… dì Helen… hàng cây chao đảo… không ngừng chao đảo… thế là tôi nằm xuống đóng vai thiên thần tuyết.
Cảnh sát tìm thấy tôi, xanh tái, đang ngủ lịm.
Tôi cứ run cầm cập vì lạnh mãi một lúc lâu sau khi ba mẹ tôi đưa tôi từ phòng cấp cứu về nhà. Không có ai bị phiền hà gì, bởi những phen thế này từng xảy đến với tôi, hồi tôi còn nhỏ xíu, phải đi khám bác sĩ. Tôi đơn giản là đi lang thang rồi mất hút và ngã gục xuống, thiếp đi nơi nào đó. Ai cũng biết trước đó tôi đi dự tiệc, nhưng không có ai, kể cả chị tôi nghĩ rằng nguyên do là như vậy. Tôi không hé một lời, bởi tôi không muốn Sam hay Patrick hay Bob hay bất kỳ ai bị phiền. Nhưng trên hết, tôi không muốn thấy nét mặt của mẹ tôi và nhất là ba tôi nếu hai người nghe tôi kể sự thật.
Thế nên tôi không nói nửa lời.
Tôi chỉ im lặng, nhìn quanh. Và tôi để ý thấy nhiều thứ. Như mấy cái chấm trên trần nhà. Hay cái chăn người ta đưa cho tôi thật xù xì. Hay gương mặt thể hiện được đủ kiểu sắc thái của ông bác sĩ. Ông ta thì thầm mà nghe cứ rõ mồm một, rằng có lẽ tôi nên bắt đầu điều trị với chuyên gia tâm thần. Đó là lần đầu tiên một bác sĩ nói lời ấy với ba mẹ trước mặt tôi. Cái áo choàng của ông ta sao mà trắng toát. Tôi thấy mệt ghê gớm.
Cả ngày dài, tôi chỉ nghĩ được mỗi một chuyện là tại tôi mà cả nhà lỡ mất trận đấu bóng bầu dục của anh tôi, mong chị tôi nhớ thu băng trận đấu.
May là chị ấy nhớ thật.
Về tới nhà, mẹ pha cho tôi chút trà, ba hỏi tôi có muốn ngồi xem trận đấu không, tôi đáp có. Mọi người ngồi xem anh tôi chơi thật hay, nhưng lần này, không có ai thực sự hoan hỉ. Mọi con mắt đều dồn lên tôi. Rồi mẹ nói nhiều lời động viên, rằng năm học này tôi học tốt quá, và có lẽ ông chuyên gia sẽ giúp tôi bình phục. Mẹ tôi có thể nói chuyện mà vẫn giữ vẻ trầm ổn khi mẹ tỏ ra tích cực. Ba cứ liên tục “vỗ yêu” tôi. Vỗ yêu tức là vỗ nhẹ vào đầu gối, vai và cánh tay để động viên. Chị thì tình nguyện giúp tôi chải sửa tóc tai cho ổn. Cả nhà bày tỏ sự quan tâm tràn trề như thế làm tôi cứ thấy sao sao ấy.
“Ý chị là sao? Tóc em bị gì à?”
Chị tôi lúng túng, dợm nhìn quanh. Tôi đưa tay lên đầu, nhận ra khá nhiều tóc đã biến mất. Thực sự tôi không nhớ tôi cắt hồi nào, nhưng cứ xét tình hình hiện tại thì tôi hẳn đã chụp lấy cây kéo rồi cắt loạn xạ. Mái tóc lõm từng mảng lớn như khoét. Khi dự tiệc tôi không soi gương, bởi sợ cái vẻ mặt khác thường của chính tôi. Nếu không thì tôi đã phát hiện ra.
Chị giúp tôi tỉa cao lên một chút, cũng may là mọi người ở trường, kể cả Sam và Patrick đều nghĩ tóc mới của tôi trông ngầu.
“Chuẩn” là từ của Patrick.
Dù vậy, tôi quyết định không bao giờ chơi LSD nữa.
Thương mến,
Charlie
Tác giả :
Stephen Chbosky