Điệu Valse Của Những Kẻ Cặn Bã
Chương 64: Phiên ngoại – Sức hút Vĩnh Hằng (Hoàn)
Từ khi còn rất nhỏ, cậu đã không đọc được chữ.
Nhìn mãi không ra, trong mắt cậu mà nói, ‘chữ’ giống như một mớ líu nhíu chằng chịt.
Biết cậu mắc chứng khó đọc, cha cậu lạnh lùng mắng một câu, “Tâm thần sinh con, quả nhiên sinh ra đứa ngốc.”
Ông ấy đã quên, cái người tâm thần kia còn sinh một đứa con khác, người kia mặc sơ mi trắng quần đen, thần tình cao ngạo, thái độ hờ hững.
—— Ấy là Thiệu Vĩnh Chi.
Cậu được đi học bình thường, cũng bởi sinh nhật năm lên sáu, Thiệu Vĩnh Chi thuận miệng nói một câu, “Bố để Tiểu Hằng đi học cùng con đi, đỡ phải mất mặt ở nơi khác.”
Cậu vốn không đi nhà trẻ, các bạn khác đều học trước khi lên tiểu học, cái gì cũng biết hết, chỉ có mỗi cậu là không biết gì.
“Cậu không biết chữ à?”
Giọng nói giả vờ kinh ngạc, mang theo ý giễu cợt.
Trẻ con, ngay cả dụng tâm cơ cũng nông cạn như vậy.
Chỉ là, càng thẳng thắn, lại càng làm tổn thương lòng người.
“Tên của tôi và cậu ấy giống nhau, có gì cần hỏi sao không tới hỏi tôi?” Con ngươi đen của Thiệu Vĩnh Chi trở nên lạnh lẽo, khiến các bạn nhỏ khác nhất thời an tĩnh lại.
Hắn là người thân duy nhất của cậu.. huyết mạch tương liên.
Cả thế giới này không ai muốn cậu, cả thế giới này đều chối bỏ cậu, ngay cả người thân ruột thịt cũng không chấp nhận sự tồn tại của cậu.
Các bạn học khác đều vây quanh Thiệu Vĩnh Chi, nhưng Thiệu Vĩnh Chi chưa từng nói quan hệ của họ ra, chỉ là mỗi khi nói chuyện với mọi người, hắn đều phải nhìn lướt qua cậu một cái rồi mới an tâm nói tiếp. Sau này cậu phát hiện, Thiệu Vĩnh Chi là một người nổi tiếng trong trường học, các bạn ai ai cũng thích hắn, còn mang theo điểm kính nể.
Ở trường rất ít khi họ nói chuyện với nhau, nhưng Thiệu Hằng Chi biết, mặc kệ cậu làm gì, thì Thiệu Vĩnh Chi vẫn luôn quan tâm, là chỗ dựa cho mình.
Cho đến một ngày.. hắn lạnh lùng, không nói gì để mặc cha đưa mẹ vào viện tâm thần.
Mẹ đẹp như vậy, tốt như vậy.
Mà cậu..yêu mẹ như vậy.
Phần tình cảm này giống như bệnh trạng, càng không được chấp nhận thì nó lại càng bám lấy ta, chẳng thể dứt ra.
Sau khi tan học, cậu không đợi tài xế đến đón mà đi về phía ngược lại.
Đi được một đoạn, cảm thấy có điều gì đó không ổn, cậu quay đầu nhìn, trông thấy Thiệu Vĩnh Chi đang cười hì hì đi theo sau.
Mẹ đi rồi mà hắn còn cười như vậy được. Thiệu Hằng Chi không để ý tới hắn, chỉ đi thẳng về phía trước, gặp ngã tư thì rẽ bừa một cái, nói chung không ngừng đi.
Mùa đông nhiệt độ thấp, trời sớm đã tối đen, Thiệu Vĩnh Chi vẫn một mực theo sau cậu. Thiệu Hằng Chi cau mày, trông thấy xe buýt ven đường, nhân lúc Thiệu Vĩnh Chi cách cậu một đoạn, cậu bước nhanh lên xe, sau đó ngồi một chỗ!
Chữ số trên xe, cậu không đọc được, dù sao cũng là xe buýt, ngồi đâu mà chẳng như nhau.
Nơi kia đã không còn mẹ, lạnh tới mỗi khớp xương đều run lên.
Cha đáng ghê tởm đã đành, anh trai lại dối trá, Thiệu Hằng Chi không nhịn được nghĩ.
Vốn cho là như vậy có thể bỏ rơi hắn, không ngờ lúc xe sắp chuyển bánh, lại nghe thấy có người vỗ cửa nói, “Xin lỗi, chú ơi mở cửa cho cháu với! Em trai cháu ở trên kia, cháu phải đi cùng với em ấy!”
Thật không thể tin được.. da mặt hắn lại có thể dày tới mức này. Thiệu Hằng Chi kinh ngạc nhìn Thiệu Vĩnh Chi cười hì hì ngồi xuống bên cạnh mình, đến khi người kiểm tra vé đi tới, Thiệu Vĩnh Chi nói với cậu, “Anh không mang tiền, em cho anh mượn đi.”
Còn nhỏ mà đã biết làm bộ mặt lấy lòng người ta như vậy. Hắn nheo mắt cười, cười đến khiến người ta chán ghét. Kết quả, Thiệu Hằng Chi đành phải móc tiền ra, mua hai vé. Dọc đường đi Thiệu Vĩnh Chi ngủ gật, đầu gục xuống vai cậu, bị cậu đẩy ra không biết bao nhiêu lần.
Lúc xe đến trạm cuối trời đã tối đen. Sau khi xuống xe, Thiệu Vĩnh Chi vẫn như cũ, mặt dày bám theo cậu.
Nơi cậu đến, là căn cứ của đại ca cậu —— một nhà kho bị bỏ hoang.
Dù sao thì Thiệu Vĩnh Chi cũng là một đứa trẻ ngoan, không hư hỏng như cậu.
Uống rượu, đánh nhau, ẩu đả, trước giờ cậu làm không ít.
Trong nhà kho chỉ có một giường ngủ, buổi tối, có lẽ mấy anh em đã ra net, hoặc đi đâu đó ngủ.
“Mệt quá!” Thiệu Vĩnh Chi cư nhiên không ngại giường bẩn, ôm đầu gối lăn một vòng, lại nói: “Chỉ có một cái giường.”
Thiệu Hằng Chi rút chăn bông từ dưới thân hắn ra, sau đó nằm lên giường ngủ. Nhắm mắt không được bao lâu, đột nhiên cảm thấy giường lún xuống, cậu còn chưa kịp dịch người đi đã bị Thiệu Vĩnh Chi ôm chặt từ phía sau.
“Anh.. anh làm cái gì?” Cậu tức giận nói, nhưng bởi vì Thiệu Vĩnh Chi dùng lực mạnh nên không tài nào thoát ra nổi.
“Giường nhỏ quá, tuy rằng em gầy,” Hai tay hắn không chịu buông, nói, “Nhưng nếu không ôm thì không thể ngủ cùng nhau được, em đá anh xuống đất mất.”
“Ai bảo anh ngủ cùng tôi!” Thiệu Hằng Chi lui về phía sau đá đá chân hắn.
“Thì chỉ có một cái giường mà, nếu không ngủ cùng nhau thì xuống nền xi măng ngủ à. Em muốn xuống nền xi măng ngủ cũng không được, sẽ bị phong thấp đấy.” Hắn bất đắc dĩ nói.
“Ai muốn ngủ cùng với anh?”
“Chúng ta vốn nên cùng nhau mà.” Thiệu Vĩnh Chi đáp một cách đương nhiên.
Xảy ra chuyện như vậy mà hắn vẫn có thể thản nhiên thế kia?
Lúc cậu cho rằng Thiệu Vĩnh Chi đã ngủ, đột nhiên hắn lại cất tiếng.
“Ngủ một giấc, mai dậy rồi về nhà nhé.” Thanh âm trầm thấp của hắn vang bên tai cậu.
“Tôi không về đâu.” Cậu nhìn bức tường loang lổ nói.
“Vì sao?” Người phía sau lưng khẽ hỏi.
Thiệu Hằng Chi nắm tay thành quyền, cả giận nói, “Mẹ bị giam ở đó! Ở một nơi như vậy! Anh không những không giữ mẹ lại mà còn mặc mẹ đi! Anh thấy mình đáng được tha thứ sao?”
Cậu và Thiệu Vĩnh Chi mặt đối mặt, bốn mắt kề sát, sau đó Thiệu Vĩnh Chi nhìn thẳng vào mắt cậu nói, “Anh không đáng được tha thứ! Bởi vì anh vốn không làm gì sai mà phải cần tha thứ! Ngay cả nhà ta cũng không phải nơi mẹ nên ở lại. Mỗi người đều có một chốn đi về, mẹ thiếu kiên cường, mẹ chọn sai chồng, mẹ để con trai của mình thích mẹ, mẹ nên đi đến một nơi phù hợp với mẹ hơn.”
Thiệu Hằng Chi nhìn hắn, gương mặt hắn vẫn bình tĩnh và thản nhiên.
Thiệu Hằng Chi lạnh lùng cười, “Vậy anh dựa vào cái gì mà nói tôi phải về?”
Thiệu Vĩnh Chi sờ lên ngực trái của cậu, “Bởi vì em nên ở bên anh, chúng ta chảy chung dòng máu, chúng ta vừa sinh ra đã ở bên nhau. Trên đời này không ai gần gũi với anh hơn em, cũng không ai có tư cách ở bên cạnh anh như em.”
“Anh sai rồi! Cuối cùng tôi cũng sẽ rời cái nhà kia thôi.”
“Rời sao?” Thiệu Vĩnh Chi nghịch nghịch tóc Thiệu Hằng Chi, “Rời đi, cũng không sao..Dù em có đi đến đâu, thì em cũng vẫn là Hằng Chi của anh, là Tiểu Hằng của anh, là em trai anh.”
Luận điệu như vậy, rõ ràng cậu nên giận dữ căm hận, nhưng trong lòng lại sinh ra vài tia ấm áp.
Thiệu Hằng Chi gục đầu xuống, không muốn bị phát hiện, chỉ có mi mắt run nhè nhẹ đã thay cậu nói phức tạp giãy dụa trong lòng mình bấy lâu nay.
Không biết là bởi đã buông lỏng hay quá mệt mỏi, hoặc chăng bởi nhiệt độ lạnh lẽo khiến bản thân không nỡ rời xa ôn độ cơ thể ấm áp kia, cậu cứ như vậy mà thiếp đi. Sáng hôm sau tỉnh lại, cậu phát hiện mình đang gối đầu trên cánh tay Thiệu Vĩnh Chi.
“Tay anh tê rần rồi.” Chẳng biết Thiệu Vĩnh Chi đã dậy từ lúc nào, ánh mắt sáng trong, toát lên vẻ ấm áp và sự cưng chiều.
Cậu mở to mắt, đẩy Thiệu Vĩnh Chi ra ngồi dậy, sau đó lập tức rời khỏi giường. Thiệu Vĩnh Chi lại nói: “Cái kia, em ấy.. Nhìn em đẹp vậy, anh thật không biết làm sao cho phải…”
“Câm miệng!” Vào WC xong cậu đóng mạnh cửa lại, giận không để đâu cho hết.
Thiệu Hằng Chi chỉ bỏ nhà một đêm.
Sau đó, cậu bị coi là gánh nặng, là vết nhơ của gia tộc, nên cha tống cậu đi thật xa, đầu tiên là Hồng Kông, sau đó thì đến Mĩ.
Rõ ràng bản thân rất mong được rời xa nơi ấy, nhưng khi nghĩ đến gương mặt lạnh lùng anh tuấn của Thiệu Vĩnh Chi thì trong lòng lại dâng lên chút chua xót không nỡ.
Thiệu Hằng Chi không cho phép mình mềm yếu như vậy. Cậu chôn những tâm tư này vào sâu trong đáy lòng.
Thiệu Vĩnh Chi tiễn cậu ra sân bay, hắn nói, “Có nhớ anh không? Anh sẽ rất nhớ em đấy.”
Không muốn hắn phát hiện tâm tình mình, Thiệu Hằng Chi chỉ nhàn nhạt liếc mắt nhìn Thiệu Vĩnh Chi.
“Tiểu Hằng của anh.” Thiệu Vĩnh Chi nhẹ giọng thở dài.
Thiệu Hằng Chi dừng bước, quay đầu lại.
Khoảnh khắc ấy, Thiệu Vĩnh Chi nắm lấy tay cậu, kéo cậu về bên người, sau đó bất ngờ hôn lên môi cậu.
“Bảo trọng, hẹn gặp lại.” Xong xuôi, Thiệu Vĩnh Chi thản nhiên phất tay một cái, không lưu luyến chút nào mà tiêu sái rời đi.
Bỏ lại Thiệu Hằng Chi vẫn đang ngạc nhiên, trợn to mắt nhìn bóng lưng hắn.
Cậu ra sức lau môi, muốn quên những rung động trong lòng ban nãy.
.. Từ sau khi lớn lên, Thiệu Vĩnh Chi không còn thường xuyên hôn môi cậu như vậy nữa.
Thiệu Hằng Chi kéo vali đi tới quầy làm thủ tục.
Nhiều năm về sau, Thiệu Vĩnh Chi không còn là một đứa bé chỉ biết cúi đầu trước mặt cha.
Thiệu Hằng Chi lướt mắt nhìn cái bóng in ngược trên cửa sổ, phía sau, Thiệu Vĩnh Chi đang dùng ánh mắt nóng rực nhìn cậu.
Cái nhìn như vậy, như thiêu đốt không khí, chạm tới tận lòng cậu.
“Em dùng sữa tắm gì vậy, thơm quá?”
Thiệu Hằng Chi vẫn trầm mặc như trước, rõ ràng là đồ mua trong siêu thị bình thường, qua lời Thiệu Vĩnh Chi nói, lại nghe như hàng đặt sản xuất chỉ có một không hai.
“Tiểu Hằng, sao em không xấu đi chút nào?” Thiệu Vĩnh Chi than nhẹ.
TMD. Thiệu Hằng Chi thầm mắng trong lòng, rõ ràng hắn anh tuấn tột đỉnh, có tài có gia thế, học hành lại giỏi giang, mỹ nữ bên cạnh nhiều vô số kể.
Thiệu Hằng Chi nghĩ, rõ ràng nếu so sánh cậu với Thiệu Vĩnh Chi, thì cậu chỉ giống như một thứ bỏ đi thấp kém.
Hắn tựa như loài rồng cao quý khiến mọi người ngưỡng vọng.
Còn con rắn đất giả mạo như cậu, chỉ đáng để người ta chán ghét, lợi dụng, khinh bỉ mà thôi.
Thiệu Hằng Chi mải nghĩ miên man, đến khi thấy ô cửa chiếu bóng Thiệu Vĩnh Chi đang chậm rãi đưa tay về phía mình, cậu mới mở miệng nói, “Đừng chạm vào tôi.”
Nghe vậy, Thiệu Vĩnh Chi khẽ cười, bàn tay ôm lấy cần cổ trắng nõn của cậu, quay mặt cậu về phía mình, cạy mở khớp hàm cậu, đầu lưỡi trơn tru vói vào mà công thành đoạt đất.
Giờ đánh úp có được không?
Thiệu Hằng Chi thầm nghĩ.
“Em không chuyên tâm.” Thiệu Vĩnh Chi nỉ non, hắn giữ chặt lấy cổ cậu, làm nụ hôn trở nên sâu sắc.
Thiệu Hằng Chi không thể tiếp tục nghĩ, chỉ có thể nỗ lực hô hấp.
Nụ hôn đầy ham muốn chiếm hữu như vậy, tuy rằng thân thủ cậu không bằng hắn, nhưng rõ ràng cậu có cơ hội cự tuyệt, vì sao khi ấy lại không làm gì?
Gương mặt Thiệu Hằng Chi lộ rõ vẻ phiền muộn.
Đáy mắt Thiệu Vĩnh Chi đột nhiên sáng lên ý cười. Thiệu Hằng Chi thôi nghĩ ngợi, đợi hắn lui ra.
.. Sau đó lấy tay lau đi xúc cảm trên môi.
HẾT
Nhìn mãi không ra, trong mắt cậu mà nói, ‘chữ’ giống như một mớ líu nhíu chằng chịt.
Biết cậu mắc chứng khó đọc, cha cậu lạnh lùng mắng một câu, “Tâm thần sinh con, quả nhiên sinh ra đứa ngốc.”
Ông ấy đã quên, cái người tâm thần kia còn sinh một đứa con khác, người kia mặc sơ mi trắng quần đen, thần tình cao ngạo, thái độ hờ hững.
—— Ấy là Thiệu Vĩnh Chi.
Cậu được đi học bình thường, cũng bởi sinh nhật năm lên sáu, Thiệu Vĩnh Chi thuận miệng nói một câu, “Bố để Tiểu Hằng đi học cùng con đi, đỡ phải mất mặt ở nơi khác.”
Cậu vốn không đi nhà trẻ, các bạn khác đều học trước khi lên tiểu học, cái gì cũng biết hết, chỉ có mỗi cậu là không biết gì.
“Cậu không biết chữ à?”
Giọng nói giả vờ kinh ngạc, mang theo ý giễu cợt.
Trẻ con, ngay cả dụng tâm cơ cũng nông cạn như vậy.
Chỉ là, càng thẳng thắn, lại càng làm tổn thương lòng người.
“Tên của tôi và cậu ấy giống nhau, có gì cần hỏi sao không tới hỏi tôi?” Con ngươi đen của Thiệu Vĩnh Chi trở nên lạnh lẽo, khiến các bạn nhỏ khác nhất thời an tĩnh lại.
Hắn là người thân duy nhất của cậu.. huyết mạch tương liên.
Cả thế giới này không ai muốn cậu, cả thế giới này đều chối bỏ cậu, ngay cả người thân ruột thịt cũng không chấp nhận sự tồn tại của cậu.
Các bạn học khác đều vây quanh Thiệu Vĩnh Chi, nhưng Thiệu Vĩnh Chi chưa từng nói quan hệ của họ ra, chỉ là mỗi khi nói chuyện với mọi người, hắn đều phải nhìn lướt qua cậu một cái rồi mới an tâm nói tiếp. Sau này cậu phát hiện, Thiệu Vĩnh Chi là một người nổi tiếng trong trường học, các bạn ai ai cũng thích hắn, còn mang theo điểm kính nể.
Ở trường rất ít khi họ nói chuyện với nhau, nhưng Thiệu Hằng Chi biết, mặc kệ cậu làm gì, thì Thiệu Vĩnh Chi vẫn luôn quan tâm, là chỗ dựa cho mình.
Cho đến một ngày.. hắn lạnh lùng, không nói gì để mặc cha đưa mẹ vào viện tâm thần.
Mẹ đẹp như vậy, tốt như vậy.
Mà cậu..yêu mẹ như vậy.
Phần tình cảm này giống như bệnh trạng, càng không được chấp nhận thì nó lại càng bám lấy ta, chẳng thể dứt ra.
Sau khi tan học, cậu không đợi tài xế đến đón mà đi về phía ngược lại.
Đi được một đoạn, cảm thấy có điều gì đó không ổn, cậu quay đầu nhìn, trông thấy Thiệu Vĩnh Chi đang cười hì hì đi theo sau.
Mẹ đi rồi mà hắn còn cười như vậy được. Thiệu Hằng Chi không để ý tới hắn, chỉ đi thẳng về phía trước, gặp ngã tư thì rẽ bừa một cái, nói chung không ngừng đi.
Mùa đông nhiệt độ thấp, trời sớm đã tối đen, Thiệu Vĩnh Chi vẫn một mực theo sau cậu. Thiệu Hằng Chi cau mày, trông thấy xe buýt ven đường, nhân lúc Thiệu Vĩnh Chi cách cậu một đoạn, cậu bước nhanh lên xe, sau đó ngồi một chỗ!
Chữ số trên xe, cậu không đọc được, dù sao cũng là xe buýt, ngồi đâu mà chẳng như nhau.
Nơi kia đã không còn mẹ, lạnh tới mỗi khớp xương đều run lên.
Cha đáng ghê tởm đã đành, anh trai lại dối trá, Thiệu Hằng Chi không nhịn được nghĩ.
Vốn cho là như vậy có thể bỏ rơi hắn, không ngờ lúc xe sắp chuyển bánh, lại nghe thấy có người vỗ cửa nói, “Xin lỗi, chú ơi mở cửa cho cháu với! Em trai cháu ở trên kia, cháu phải đi cùng với em ấy!”
Thật không thể tin được.. da mặt hắn lại có thể dày tới mức này. Thiệu Hằng Chi kinh ngạc nhìn Thiệu Vĩnh Chi cười hì hì ngồi xuống bên cạnh mình, đến khi người kiểm tra vé đi tới, Thiệu Vĩnh Chi nói với cậu, “Anh không mang tiền, em cho anh mượn đi.”
Còn nhỏ mà đã biết làm bộ mặt lấy lòng người ta như vậy. Hắn nheo mắt cười, cười đến khiến người ta chán ghét. Kết quả, Thiệu Hằng Chi đành phải móc tiền ra, mua hai vé. Dọc đường đi Thiệu Vĩnh Chi ngủ gật, đầu gục xuống vai cậu, bị cậu đẩy ra không biết bao nhiêu lần.
Lúc xe đến trạm cuối trời đã tối đen. Sau khi xuống xe, Thiệu Vĩnh Chi vẫn như cũ, mặt dày bám theo cậu.
Nơi cậu đến, là căn cứ của đại ca cậu —— một nhà kho bị bỏ hoang.
Dù sao thì Thiệu Vĩnh Chi cũng là một đứa trẻ ngoan, không hư hỏng như cậu.
Uống rượu, đánh nhau, ẩu đả, trước giờ cậu làm không ít.
Trong nhà kho chỉ có một giường ngủ, buổi tối, có lẽ mấy anh em đã ra net, hoặc đi đâu đó ngủ.
“Mệt quá!” Thiệu Vĩnh Chi cư nhiên không ngại giường bẩn, ôm đầu gối lăn một vòng, lại nói: “Chỉ có một cái giường.”
Thiệu Hằng Chi rút chăn bông từ dưới thân hắn ra, sau đó nằm lên giường ngủ. Nhắm mắt không được bao lâu, đột nhiên cảm thấy giường lún xuống, cậu còn chưa kịp dịch người đi đã bị Thiệu Vĩnh Chi ôm chặt từ phía sau.
“Anh.. anh làm cái gì?” Cậu tức giận nói, nhưng bởi vì Thiệu Vĩnh Chi dùng lực mạnh nên không tài nào thoát ra nổi.
“Giường nhỏ quá, tuy rằng em gầy,” Hai tay hắn không chịu buông, nói, “Nhưng nếu không ôm thì không thể ngủ cùng nhau được, em đá anh xuống đất mất.”
“Ai bảo anh ngủ cùng tôi!” Thiệu Hằng Chi lui về phía sau đá đá chân hắn.
“Thì chỉ có một cái giường mà, nếu không ngủ cùng nhau thì xuống nền xi măng ngủ à. Em muốn xuống nền xi măng ngủ cũng không được, sẽ bị phong thấp đấy.” Hắn bất đắc dĩ nói.
“Ai muốn ngủ cùng với anh?”
“Chúng ta vốn nên cùng nhau mà.” Thiệu Vĩnh Chi đáp một cách đương nhiên.
Xảy ra chuyện như vậy mà hắn vẫn có thể thản nhiên thế kia?
Lúc cậu cho rằng Thiệu Vĩnh Chi đã ngủ, đột nhiên hắn lại cất tiếng.
“Ngủ một giấc, mai dậy rồi về nhà nhé.” Thanh âm trầm thấp của hắn vang bên tai cậu.
“Tôi không về đâu.” Cậu nhìn bức tường loang lổ nói.
“Vì sao?” Người phía sau lưng khẽ hỏi.
Thiệu Hằng Chi nắm tay thành quyền, cả giận nói, “Mẹ bị giam ở đó! Ở một nơi như vậy! Anh không những không giữ mẹ lại mà còn mặc mẹ đi! Anh thấy mình đáng được tha thứ sao?”
Cậu và Thiệu Vĩnh Chi mặt đối mặt, bốn mắt kề sát, sau đó Thiệu Vĩnh Chi nhìn thẳng vào mắt cậu nói, “Anh không đáng được tha thứ! Bởi vì anh vốn không làm gì sai mà phải cần tha thứ! Ngay cả nhà ta cũng không phải nơi mẹ nên ở lại. Mỗi người đều có một chốn đi về, mẹ thiếu kiên cường, mẹ chọn sai chồng, mẹ để con trai của mình thích mẹ, mẹ nên đi đến một nơi phù hợp với mẹ hơn.”
Thiệu Hằng Chi nhìn hắn, gương mặt hắn vẫn bình tĩnh và thản nhiên.
Thiệu Hằng Chi lạnh lùng cười, “Vậy anh dựa vào cái gì mà nói tôi phải về?”
Thiệu Vĩnh Chi sờ lên ngực trái của cậu, “Bởi vì em nên ở bên anh, chúng ta chảy chung dòng máu, chúng ta vừa sinh ra đã ở bên nhau. Trên đời này không ai gần gũi với anh hơn em, cũng không ai có tư cách ở bên cạnh anh như em.”
“Anh sai rồi! Cuối cùng tôi cũng sẽ rời cái nhà kia thôi.”
“Rời sao?” Thiệu Vĩnh Chi nghịch nghịch tóc Thiệu Hằng Chi, “Rời đi, cũng không sao..Dù em có đi đến đâu, thì em cũng vẫn là Hằng Chi của anh, là Tiểu Hằng của anh, là em trai anh.”
Luận điệu như vậy, rõ ràng cậu nên giận dữ căm hận, nhưng trong lòng lại sinh ra vài tia ấm áp.
Thiệu Hằng Chi gục đầu xuống, không muốn bị phát hiện, chỉ có mi mắt run nhè nhẹ đã thay cậu nói phức tạp giãy dụa trong lòng mình bấy lâu nay.
Không biết là bởi đã buông lỏng hay quá mệt mỏi, hoặc chăng bởi nhiệt độ lạnh lẽo khiến bản thân không nỡ rời xa ôn độ cơ thể ấm áp kia, cậu cứ như vậy mà thiếp đi. Sáng hôm sau tỉnh lại, cậu phát hiện mình đang gối đầu trên cánh tay Thiệu Vĩnh Chi.
“Tay anh tê rần rồi.” Chẳng biết Thiệu Vĩnh Chi đã dậy từ lúc nào, ánh mắt sáng trong, toát lên vẻ ấm áp và sự cưng chiều.
Cậu mở to mắt, đẩy Thiệu Vĩnh Chi ra ngồi dậy, sau đó lập tức rời khỏi giường. Thiệu Vĩnh Chi lại nói: “Cái kia, em ấy.. Nhìn em đẹp vậy, anh thật không biết làm sao cho phải…”
“Câm miệng!” Vào WC xong cậu đóng mạnh cửa lại, giận không để đâu cho hết.
Thiệu Hằng Chi chỉ bỏ nhà một đêm.
Sau đó, cậu bị coi là gánh nặng, là vết nhơ của gia tộc, nên cha tống cậu đi thật xa, đầu tiên là Hồng Kông, sau đó thì đến Mĩ.
Rõ ràng bản thân rất mong được rời xa nơi ấy, nhưng khi nghĩ đến gương mặt lạnh lùng anh tuấn của Thiệu Vĩnh Chi thì trong lòng lại dâng lên chút chua xót không nỡ.
Thiệu Hằng Chi không cho phép mình mềm yếu như vậy. Cậu chôn những tâm tư này vào sâu trong đáy lòng.
Thiệu Vĩnh Chi tiễn cậu ra sân bay, hắn nói, “Có nhớ anh không? Anh sẽ rất nhớ em đấy.”
Không muốn hắn phát hiện tâm tình mình, Thiệu Hằng Chi chỉ nhàn nhạt liếc mắt nhìn Thiệu Vĩnh Chi.
“Tiểu Hằng của anh.” Thiệu Vĩnh Chi nhẹ giọng thở dài.
Thiệu Hằng Chi dừng bước, quay đầu lại.
Khoảnh khắc ấy, Thiệu Vĩnh Chi nắm lấy tay cậu, kéo cậu về bên người, sau đó bất ngờ hôn lên môi cậu.
“Bảo trọng, hẹn gặp lại.” Xong xuôi, Thiệu Vĩnh Chi thản nhiên phất tay một cái, không lưu luyến chút nào mà tiêu sái rời đi.
Bỏ lại Thiệu Hằng Chi vẫn đang ngạc nhiên, trợn to mắt nhìn bóng lưng hắn.
Cậu ra sức lau môi, muốn quên những rung động trong lòng ban nãy.
.. Từ sau khi lớn lên, Thiệu Vĩnh Chi không còn thường xuyên hôn môi cậu như vậy nữa.
Thiệu Hằng Chi kéo vali đi tới quầy làm thủ tục.
Nhiều năm về sau, Thiệu Vĩnh Chi không còn là một đứa bé chỉ biết cúi đầu trước mặt cha.
Thiệu Hằng Chi lướt mắt nhìn cái bóng in ngược trên cửa sổ, phía sau, Thiệu Vĩnh Chi đang dùng ánh mắt nóng rực nhìn cậu.
Cái nhìn như vậy, như thiêu đốt không khí, chạm tới tận lòng cậu.
“Em dùng sữa tắm gì vậy, thơm quá?”
Thiệu Hằng Chi vẫn trầm mặc như trước, rõ ràng là đồ mua trong siêu thị bình thường, qua lời Thiệu Vĩnh Chi nói, lại nghe như hàng đặt sản xuất chỉ có một không hai.
“Tiểu Hằng, sao em không xấu đi chút nào?” Thiệu Vĩnh Chi than nhẹ.
TMD. Thiệu Hằng Chi thầm mắng trong lòng, rõ ràng hắn anh tuấn tột đỉnh, có tài có gia thế, học hành lại giỏi giang, mỹ nữ bên cạnh nhiều vô số kể.
Thiệu Hằng Chi nghĩ, rõ ràng nếu so sánh cậu với Thiệu Vĩnh Chi, thì cậu chỉ giống như một thứ bỏ đi thấp kém.
Hắn tựa như loài rồng cao quý khiến mọi người ngưỡng vọng.
Còn con rắn đất giả mạo như cậu, chỉ đáng để người ta chán ghét, lợi dụng, khinh bỉ mà thôi.
Thiệu Hằng Chi mải nghĩ miên man, đến khi thấy ô cửa chiếu bóng Thiệu Vĩnh Chi đang chậm rãi đưa tay về phía mình, cậu mới mở miệng nói, “Đừng chạm vào tôi.”
Nghe vậy, Thiệu Vĩnh Chi khẽ cười, bàn tay ôm lấy cần cổ trắng nõn của cậu, quay mặt cậu về phía mình, cạy mở khớp hàm cậu, đầu lưỡi trơn tru vói vào mà công thành đoạt đất.
Giờ đánh úp có được không?
Thiệu Hằng Chi thầm nghĩ.
“Em không chuyên tâm.” Thiệu Vĩnh Chi nỉ non, hắn giữ chặt lấy cổ cậu, làm nụ hôn trở nên sâu sắc.
Thiệu Hằng Chi không thể tiếp tục nghĩ, chỉ có thể nỗ lực hô hấp.
Nụ hôn đầy ham muốn chiếm hữu như vậy, tuy rằng thân thủ cậu không bằng hắn, nhưng rõ ràng cậu có cơ hội cự tuyệt, vì sao khi ấy lại không làm gì?
Gương mặt Thiệu Hằng Chi lộ rõ vẻ phiền muộn.
Đáy mắt Thiệu Vĩnh Chi đột nhiên sáng lên ý cười. Thiệu Hằng Chi thôi nghĩ ngợi, đợi hắn lui ra.
.. Sau đó lấy tay lau đi xúc cảm trên môi.
HẾT
Tác giả :
Vương Bình Tử