Điều Tuyệt Nhất Của Chúng Ta
Chương 5: Cuộc sống mới
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dịch: Gui Ying Biên tập: Iris
No. 26
Có rất nhiều sự thích thú đối với những học sinh mới như chúng tôi, mọi người túm năm tụm ba bình luận về chúng tôi, đó là học sinh lớp 11, mặc đồng phục màu xanh thẫm.
Cũng có rất nhiều sự thích thú không chỉ riêng lớp của mình mà còn có các lớp kế bên nữa, họ thi nhau chụp ảnh, đó là học sinh lớp 12, đồng phục màu lam nhạt.
Ở cạnh nhau càng lâu, niềm vui càng ngày càng lớn.
Bọn tôi – đội quân hổ lốn, dưới sự chỉ huy của thầy chủ nhiệm, hòa vào biển người xanh lá, xanh lam kia, giống như đầu của chiếc bút máy đâm vào biển người rộng lớn kia. Trong cặp sách trống không, bởi vì tài liệu học vẫn chưa được phát, bên trong chỉ có mấy tờ giấy ghi công thức toán học, một quyển vở ghi chép, một hộp bút và một cái máy ảnh. Lúc tôi từ xa liếc thấy Dư Hoài, định gọi cậu ta nhưng mắt vừa nhìn liền chú ý đến chiếc cặp của cậu ta.
Đúng kiểu rất “đầy đặn” ấy.
“Cậu mang cái gì vậy? Cái túi khỉ gì thế?”
Đối với trò đùa không hề vui của tôi, cậu ta rất phối hợp mà khom lưng cúi đầu bày ra bộ mặt huyền bí “không thể nói không thể nói”, đưa ngón trỏ lên miệng nói một tiếng “suỵt”.
Hơi thở cậu ta phả lên mặt tôi, sau đó thì cười hì hì quay đi xếp hàng.
Còn lại tôi một mình đứng hóa đá tại chỗ, không nhúc nhích.
Tôi cũng không biết tôi làm sao nữa, tai đột nhiên nóng ran lên.
No. 27
Không cẩn thận nhìn thấy cách đó không xa có một đàn chị lớp 11 mặc áo đồng phục màu xanh lá, đứng dựa vào cột đèn nhìn tôi, thanh tú trắng ngần, tướng mạo uyển chuyển, cười đầy vẻ sâu xa.
Rõ ràng là không mở lời nhưng lại cứ kiểu kinh nghiệm dày dạn mà nhìn tôi, làm tôi cảm thấy chột dạ. Tôi lúng túng, mỉm cười về phía chị ấy, coi như là chào hỏi tiền bối.
“Học sinh mới à?” Giọng chị ấy không lớn, rất dễ phân biệt, nghe rất hay.
“Chào chị.” Tôi cúi đầu khom người chào.
“Này, Lạc Chỉ!” Một cô gái tóc ngắn chạy đến khoác lên vai chị ấy, đồng phục khoác bên ngoài bay phấp phới: “Cậu đã nhìn thấy chưa, đằng kia, có một học sinh mới lớp 10 nhuộm tóc màu hồng, để đầu húi cua, màu nâu đỏ, nhìn thật đặc biệt, bên tái trai còn đeo khuyên tai đinh nữa, thật là đẹp trai quá thể đáng mà!”
Đàn chị ấy tên gọi cái gì mà Giấy* kia thu hồi ánh mắt trên người tôi, đối với sự nhiệt tình của chị bên cạnh, chị lại tỏ ra rất bình thản, chỉ gật gật đầu nói: “Vậy à?”
“So với anh Bành đẹp trai lớp chúng ta năm đó còn ra dáng hơn. Đúng là hậu sinh khả úy mà!”
Chị ấy cười một tiếng, ý vị hơi hướng của Gia Cát Khổng Minh chỉ dẫn giang sơn.
Sương mù mờ mịt khắp Trường Giang
Gần xa không rõ nước mênh mang
“Tre già măng mọc.”
“Cậu đang làm cái trò gì đó?” Tôi vẫn đứng tại chỗ cười như con điên, ngẩng đầu lên thấy Dư Hoài đang rất hào hứng mà chạy đi tìm tôi: “Hàng ngũ đã sắp sắp xếp xong xuôi rồi, cậu còn ở đây ngắm cái gì?”
“Này, này!” Tôi kích động kéo ống tay áo của cậu ta lại, ra dấu muốn nói cho cậu ta nghe câu nói lúc nãy vừa nghe được, theo bản năng quay đầu lại nhìn một cái, nhìn thấy chị kia vẫn đang cười, từ xa nhìn chúng tôi, giống như là thầy chủ nhiệm rón rén âm hiểm bắt kẻ thông dâm vậy.
Sau đó nhìn kỹ, trong nụ cười đó tràn đầy sự ngưỡng mộ, như thể chị ấy đã già lắm rồi, hiện giờ nhìn thấy một thời thanh xuân đáng quý, thổn thức mà vui mừng.
Tôi bị ý nghĩ kì lạ trong đầu dọa rồi, cúi đầu suy nghĩ, quên mất rằng tay vẫn đang bóp chặt cánh tay của Dư Hoài.
Một lúc sau mới ý thức được điều này, vội vàng buông tay xin lỗi, cậu ta lại bày ra vẻ mặt thẹn thùng, nhỏ giọng trách móc: “Háo sắc!”
Tôi buông tay: “Oan cho tôi quá, chưa chiếm được chút tiện nghi nào của cậu đã bị vu oan rồi.”
Cậu ta kêu to: “Sờ thì cậu cũng đã sờ rồi!”
Tôi cũng uất ức mà gào to: “Nhưng mà cảm giác không tốt mà!”
No. 28
Ngày đầu tiên khai giảng việc trai gái trêu đùa nhau đúng là đã trở thành phong tục xói mòn.
Đàn chị ấy nói rất đúng. Tre già măng mọc.
Cả khuôn mặt cậu ta đỏ bừng, nói: “Đi xếp hàng!”
Sau đó, tôi đi theo sau đ*t cậu ta ra lớp 5 để xếp hàng. Ngẩng đầu lên, một chiếc áo T-shirt màu đen chắn hơn nửa tầm nhìn của tôi, lưng của nam sinh trước mặt đong đưa, có điều cảm giác rất là có tiết tấu.
Tôi không phải là một người hoạt bát, chính là như lúc này, đứng trong hàng tôi cũng không có hứng thú chủ động đi chào hỏi làm quen các bạn học mới xung quanh. Tất nhiên nếu có ai tình nguyện bắt chuyện trước, tôi chắc chắn sẽ vui vẻ mà đáp lại như bao người khác.
Nhưng không biết vì sao, vừa nhìn thấy Dư Hoài tôi đã cảm thấy chúng tôi đặc biệt thân quen, mặc dù chẳng hiểu gì về cậu ta nhưng lại có cảm giác từ kiếp trước chúng tôi đã quen nhau rồi.
Tôi lấy máy ảnh ở trong cặp ra, nâng lên cao, lấy góc độ hơi chúc xuống, chụp tán loạn xung quanh.
Sau đó nghe thấy tiếng nói phát ngấy của MC phát ra từ loa phát thành, tôi cúi đầu xem kỹ lại những bức ảnh vừa mới được chụp.
Có khi trùng hợp lại chụp được nhân vật đặc biệt, có khi lại chỉ là những người bình thường.
Giữa những vẻ mặt vô cảm của các bạn, có một bạn nữ cực kỳ xinh đẹp đang nghiêng đầu, mang vẻ vừa tò mò vừa cố gắng che giấu vẻ mặt đang quan sát kỹ bạn nam đẹp trai đứng cách đó không xa.
Còn có một bạn nam lớp 11 mặc đồng phục, cả mặt nổi đầy mụn, giơ một chân lên đá vào mông nam sinh phía trước.
Mặc dù còn có Dư Châu Châu, cúi thấp đầu, mặt vô cảm chỉ có thể nhìn thấy nửa sườn mặt. Mà ở nơi cô ấy không chú ý đến, có một bạn nam đẹp trai đang lén nhìn cô, tôi không nhìn rõ vẻ mặt của cậu ta nhưng có vẻ như không phải là đang cười.
Điều thần kỳ nhất là, tôi thế mà lại đi chụp chị lớp trên kia. Giữa đám bạn hihi haha kia, chỉ có chị ấy là trầm mặc mà nghiêm túc, đôi mắt vô cùng sáng ngời, chuyên chú nhìn người nào đó – nhưng người mà chị ấy chăm chú nhìn lại không nằm trong ống kính của tôi.
Đột nhiên nghe thấy âm thanh của chim bồ câu, đàn bồ câu ở khu dân cư gần đây bay phần phật qua đỉnh đầu của những người đang xếp hàng kia, tôi ngửa đầu, nhìn thấy một bầu trời xanh thẳm như được gột rửa, không có che lấp bởi những những công trình kiến trúc, một màu xanh thuần túy, khiến người ta cảm thấy nghẹt thở.
Tôi nhẹ nhàng ôm máy ảnh vào trong ngực, không biết vì sao lại có cảm giác sầu muộn.
Máy ảnh của tôi giống như đôi mắt của Thượng Đế. Chúng tôi ở nhân gian tầm thường này, chỉ có thể nhìn thấy một phần của bản thân, nó đứng ở chỗ cao nắm bắt tất cả mọi người trong nháy mắt rồi biến mất cũng chỉ trong một tích tắc, rồi sau đó để những câu chuyện phía sau đó lộ ra từng chút một cách tinh tế.
Thế nhưng tôi lại không nắm bắt được.
No. 29
“Than thở cái gì, mới ngày đầu tiên khai giảng mà tinh thần chẳng phấn chấn gì hết.” Dư Hoài đứng bên cạnh tôi, không dám nói to, khẩu khí như tên trộm vậy.
Tôi đưa máy ảnh cho cậu ta, cậu ta bắt đầu lật từng tấm.
“Đây là cậu vừa mới chụp à?”
“Ừ, nhìn ra cái gì không?”
Cậu ta dí sát mặt vào máy ảnh.
“Mặt cậu đầy dầu, cách xa màn hình của tôi một chút!”
Dư Hoài nghe vậy, giống như là “làm đến nơi đến chốn”, càng cố dí sát mặt màn hình, dí lấy dí để xong, nhìn tôi tức đến trợn trắng mắt, mới vui vẻ mà cười lên.
“Cậu chụp lung ta lung tung, có thể nhìn thành ra cái gì à?”
Tôi lắc đầu: “Đơn giản mới là tốt đó.”
“Vậy cậu nói xem, trong này có cái gì?”
“Câu chuyện.”
“Đùa gì vậy?”
Tôi lấy lại máy ảnh, lật đến những bức ảnh chụp những con người kia, đem những góc nhỏ vụn vặt, khóe mắt đôi lông mày đều tả cho cậu ta xem.
“Cậu không cảm thấy là đằng sau những con người này đều có những câu chuyện à?”
Cậu ta cũng rất nghiêm túc suy nghĩ nghiền ngẫm, dùng khẩu hình khinh miệt nói: “Cũng có thể chỉ là do trí tưởng tượng của cậu quá phong phú thôi.”
Tôi thật sự muốn phát điên, rồi cậu ta lại nói một câu: “Cũng có thể là có thật.”
Ánh mắt của Dư Hoài nhìn xuống đất, không biết là đang nghĩ cái gì.
Qua một lúc, cậu ta ngẩng đầu lên, lại khôi phục lại nụ cười toe toét.
“Cậu nói xem, người ta tham gia nghi thức kéo cờ, có phải là vì để quang minh chính đại mà nhìn thời khắc mà bình thường khó có thể nhìn thấy, hoặc là, có thể để có thể nhìn thấy người mà bình thường bản thân không có can đảm nhìn chăm chú một cách lộ liễu không?”
Tôi bị câu nói này làm cho đứng hình rồi.
Sau đó liền nói tiếp một câu: “Chém vừa thôi! Nghi lễ kéo cờ là giáo dục chủ nghĩa ái quốc cho thanh thiếu niên, tôi tham gia mục đích rất đơn giản, cậu đừng có qua mặt tôi.”
Cậu ta cười to, chủ đề này có vẻ đành để gió chết mặc bay đi.
Vậy mà mấy phút sau đấy, tôi liền chìm vào những lời nói của cậu ta, thoát không ra.
Mặc dù trước đây tôi chưa từng nhận thức qua, những cũng biết rằng, có lúc giờ nghỉ giải lao và nghi lễ kéo cờ là được mọi người mong chờ nhất. Trong biển người mênh mông này, họ luôn tìm kiếm một người mà họ muốn nhìn, mà nghi lễ rườm rà không thú vị này lại trở thành một hồi ức có một không hai.
“Cho nên hạnh phúc nhất vẫn là người ở bên cạnh.”
Tôi bùi ngùi mà thốt ra một câu không đầu không đuôi. Tôi nhớ bố, rốt cuộc tình yêu của ông là sinh hay tử tôi không thể dự đoán được, song tôi biết rằng, hạnh phúc nửa cuộc đời còn lại của ông không nằm ở tôi, cũng không nằm ở mẹ tôi. Người mà ông muốn dắt tay đi hết quãng đường còn lại, là cô Tề. Cô ấy dịu dàng, cô ấy ở bên cạnh bố tôi.
Sau đó Dư Hoài cười hì hì, tiếp lời, “Thiếu gia ta vẫn luôn ở đây này.”
Tôi không muốn làm cậu ta mất mặt, liền cười quay đầu đi.
“Lễ đón chào học kỳ mới, tân học sinh khóa 2006, chính – thức – bắt – đầu—–”
Tôi đột nhiên phát hiện, là như vậy, gia đình tôi một nhà ba người, mỗi người hướng đến những phương hướng khác nhau, bắt đầu một cuộc sống mới. Hết
Dịch: Gui Ying Biên tập: Iris
No. 26
Có rất nhiều sự thích thú đối với những học sinh mới như chúng tôi, mọi người túm năm tụm ba bình luận về chúng tôi, đó là học sinh lớp 11, mặc đồng phục màu xanh thẫm.
Cũng có rất nhiều sự thích thú không chỉ riêng lớp của mình mà còn có các lớp kế bên nữa, họ thi nhau chụp ảnh, đó là học sinh lớp 12, đồng phục màu lam nhạt.
Ở cạnh nhau càng lâu, niềm vui càng ngày càng lớn.
Bọn tôi – đội quân hổ lốn, dưới sự chỉ huy của thầy chủ nhiệm, hòa vào biển người xanh lá, xanh lam kia, giống như đầu của chiếc bút máy đâm vào biển người rộng lớn kia. Trong cặp sách trống không, bởi vì tài liệu học vẫn chưa được phát, bên trong chỉ có mấy tờ giấy ghi công thức toán học, một quyển vở ghi chép, một hộp bút và một cái máy ảnh. Lúc tôi từ xa liếc thấy Dư Hoài, định gọi cậu ta nhưng mắt vừa nhìn liền chú ý đến chiếc cặp của cậu ta.
Đúng kiểu rất “đầy đặn” ấy.
“Cậu mang cái gì vậy? Cái túi khỉ gì thế?”
Đối với trò đùa không hề vui của tôi, cậu ta rất phối hợp mà khom lưng cúi đầu bày ra bộ mặt huyền bí “không thể nói không thể nói”, đưa ngón trỏ lên miệng nói một tiếng “suỵt”.
Hơi thở cậu ta phả lên mặt tôi, sau đó thì cười hì hì quay đi xếp hàng.
Còn lại tôi một mình đứng hóa đá tại chỗ, không nhúc nhích.
Tôi cũng không biết tôi làm sao nữa, tai đột nhiên nóng ran lên.
No. 27
Không cẩn thận nhìn thấy cách đó không xa có một đàn chị lớp 11 mặc áo đồng phục màu xanh lá, đứng dựa vào cột đèn nhìn tôi, thanh tú trắng ngần, tướng mạo uyển chuyển, cười đầy vẻ sâu xa.
Rõ ràng là không mở lời nhưng lại cứ kiểu kinh nghiệm dày dạn mà nhìn tôi, làm tôi cảm thấy chột dạ. Tôi lúng túng, mỉm cười về phía chị ấy, coi như là chào hỏi tiền bối.
“Học sinh mới à?” Giọng chị ấy không lớn, rất dễ phân biệt, nghe rất hay.
“Chào chị.” Tôi cúi đầu khom người chào.
“Này, Lạc Chỉ!” Một cô gái tóc ngắn chạy đến khoác lên vai chị ấy, đồng phục khoác bên ngoài bay phấp phới: “Cậu đã nhìn thấy chưa, đằng kia, có một học sinh mới lớp 10 nhuộm tóc màu hồng, để đầu húi cua, màu nâu đỏ, nhìn thật đặc biệt, bên tái trai còn đeo khuyên tai đinh nữa, thật là đẹp trai quá thể đáng mà!”
Đàn chị ấy tên gọi cái gì mà Giấy* kia thu hồi ánh mắt trên người tôi, đối với sự nhiệt tình của chị bên cạnh, chị lại tỏ ra rất bình thản, chỉ gật gật đầu nói: “Vậy à?”
“So với anh Bành đẹp trai lớp chúng ta năm đó còn ra dáng hơn. Đúng là hậu sinh khả úy mà!”
Chị ấy cười một tiếng, ý vị hơi hướng của Gia Cát Khổng Minh chỉ dẫn giang sơn.
Sương mù mờ mịt khắp Trường Giang
Gần xa không rõ nước mênh mang
“Tre già măng mọc.”
“Cậu đang làm cái trò gì đó?” Tôi vẫn đứng tại chỗ cười như con điên, ngẩng đầu lên thấy Dư Hoài đang rất hào hứng mà chạy đi tìm tôi: “Hàng ngũ đã sắp sắp xếp xong xuôi rồi, cậu còn ở đây ngắm cái gì?”
“Này, này!” Tôi kích động kéo ống tay áo của cậu ta lại, ra dấu muốn nói cho cậu ta nghe câu nói lúc nãy vừa nghe được, theo bản năng quay đầu lại nhìn một cái, nhìn thấy chị kia vẫn đang cười, từ xa nhìn chúng tôi, giống như là thầy chủ nhiệm rón rén âm hiểm bắt kẻ thông dâm vậy.
Sau đó nhìn kỹ, trong nụ cười đó tràn đầy sự ngưỡng mộ, như thể chị ấy đã già lắm rồi, hiện giờ nhìn thấy một thời thanh xuân đáng quý, thổn thức mà vui mừng.
Tôi bị ý nghĩ kì lạ trong đầu dọa rồi, cúi đầu suy nghĩ, quên mất rằng tay vẫn đang bóp chặt cánh tay của Dư Hoài.
Một lúc sau mới ý thức được điều này, vội vàng buông tay xin lỗi, cậu ta lại bày ra vẻ mặt thẹn thùng, nhỏ giọng trách móc: “Háo sắc!”
Tôi buông tay: “Oan cho tôi quá, chưa chiếm được chút tiện nghi nào của cậu đã bị vu oan rồi.”
Cậu ta kêu to: “Sờ thì cậu cũng đã sờ rồi!”
Tôi cũng uất ức mà gào to: “Nhưng mà cảm giác không tốt mà!”
No. 28
Ngày đầu tiên khai giảng việc trai gái trêu đùa nhau đúng là đã trở thành phong tục xói mòn.
Đàn chị ấy nói rất đúng. Tre già măng mọc.
Cả khuôn mặt cậu ta đỏ bừng, nói: “Đi xếp hàng!”
Sau đó, tôi đi theo sau đ*t cậu ta ra lớp 5 để xếp hàng. Ngẩng đầu lên, một chiếc áo T-shirt màu đen chắn hơn nửa tầm nhìn của tôi, lưng của nam sinh trước mặt đong đưa, có điều cảm giác rất là có tiết tấu.
Tôi không phải là một người hoạt bát, chính là như lúc này, đứng trong hàng tôi cũng không có hứng thú chủ động đi chào hỏi làm quen các bạn học mới xung quanh. Tất nhiên nếu có ai tình nguyện bắt chuyện trước, tôi chắc chắn sẽ vui vẻ mà đáp lại như bao người khác.
Nhưng không biết vì sao, vừa nhìn thấy Dư Hoài tôi đã cảm thấy chúng tôi đặc biệt thân quen, mặc dù chẳng hiểu gì về cậu ta nhưng lại có cảm giác từ kiếp trước chúng tôi đã quen nhau rồi.
Tôi lấy máy ảnh ở trong cặp ra, nâng lên cao, lấy góc độ hơi chúc xuống, chụp tán loạn xung quanh.
Sau đó nghe thấy tiếng nói phát ngấy của MC phát ra từ loa phát thành, tôi cúi đầu xem kỹ lại những bức ảnh vừa mới được chụp.
Có khi trùng hợp lại chụp được nhân vật đặc biệt, có khi lại chỉ là những người bình thường.
Giữa những vẻ mặt vô cảm của các bạn, có một bạn nữ cực kỳ xinh đẹp đang nghiêng đầu, mang vẻ vừa tò mò vừa cố gắng che giấu vẻ mặt đang quan sát kỹ bạn nam đẹp trai đứng cách đó không xa.
Còn có một bạn nam lớp 11 mặc đồng phục, cả mặt nổi đầy mụn, giơ một chân lên đá vào mông nam sinh phía trước.
Mặc dù còn có Dư Châu Châu, cúi thấp đầu, mặt vô cảm chỉ có thể nhìn thấy nửa sườn mặt. Mà ở nơi cô ấy không chú ý đến, có một bạn nam đẹp trai đang lén nhìn cô, tôi không nhìn rõ vẻ mặt của cậu ta nhưng có vẻ như không phải là đang cười.
Điều thần kỳ nhất là, tôi thế mà lại đi chụp chị lớp trên kia. Giữa đám bạn hihi haha kia, chỉ có chị ấy là trầm mặc mà nghiêm túc, đôi mắt vô cùng sáng ngời, chuyên chú nhìn người nào đó – nhưng người mà chị ấy chăm chú nhìn lại không nằm trong ống kính của tôi.
Đột nhiên nghe thấy âm thanh của chim bồ câu, đàn bồ câu ở khu dân cư gần đây bay phần phật qua đỉnh đầu của những người đang xếp hàng kia, tôi ngửa đầu, nhìn thấy một bầu trời xanh thẳm như được gột rửa, không có che lấp bởi những những công trình kiến trúc, một màu xanh thuần túy, khiến người ta cảm thấy nghẹt thở.
Tôi nhẹ nhàng ôm máy ảnh vào trong ngực, không biết vì sao lại có cảm giác sầu muộn.
Máy ảnh của tôi giống như đôi mắt của Thượng Đế. Chúng tôi ở nhân gian tầm thường này, chỉ có thể nhìn thấy một phần của bản thân, nó đứng ở chỗ cao nắm bắt tất cả mọi người trong nháy mắt rồi biến mất cũng chỉ trong một tích tắc, rồi sau đó để những câu chuyện phía sau đó lộ ra từng chút một cách tinh tế.
Thế nhưng tôi lại không nắm bắt được.
No. 29
“Than thở cái gì, mới ngày đầu tiên khai giảng mà tinh thần chẳng phấn chấn gì hết.” Dư Hoài đứng bên cạnh tôi, không dám nói to, khẩu khí như tên trộm vậy.
Tôi đưa máy ảnh cho cậu ta, cậu ta bắt đầu lật từng tấm.
“Đây là cậu vừa mới chụp à?”
“Ừ, nhìn ra cái gì không?”
Cậu ta dí sát mặt vào máy ảnh.
“Mặt cậu đầy dầu, cách xa màn hình của tôi một chút!”
Dư Hoài nghe vậy, giống như là “làm đến nơi đến chốn”, càng cố dí sát mặt màn hình, dí lấy dí để xong, nhìn tôi tức đến trợn trắng mắt, mới vui vẻ mà cười lên.
“Cậu chụp lung ta lung tung, có thể nhìn thành ra cái gì à?”
Tôi lắc đầu: “Đơn giản mới là tốt đó.”
“Vậy cậu nói xem, trong này có cái gì?”
“Câu chuyện.”
“Đùa gì vậy?”
Tôi lấy lại máy ảnh, lật đến những bức ảnh chụp những con người kia, đem những góc nhỏ vụn vặt, khóe mắt đôi lông mày đều tả cho cậu ta xem.
“Cậu không cảm thấy là đằng sau những con người này đều có những câu chuyện à?”
Cậu ta cũng rất nghiêm túc suy nghĩ nghiền ngẫm, dùng khẩu hình khinh miệt nói: “Cũng có thể chỉ là do trí tưởng tượng của cậu quá phong phú thôi.”
Tôi thật sự muốn phát điên, rồi cậu ta lại nói một câu: “Cũng có thể là có thật.”
Ánh mắt của Dư Hoài nhìn xuống đất, không biết là đang nghĩ cái gì.
Qua một lúc, cậu ta ngẩng đầu lên, lại khôi phục lại nụ cười toe toét.
“Cậu nói xem, người ta tham gia nghi thức kéo cờ, có phải là vì để quang minh chính đại mà nhìn thời khắc mà bình thường khó có thể nhìn thấy, hoặc là, có thể để có thể nhìn thấy người mà bình thường bản thân không có can đảm nhìn chăm chú một cách lộ liễu không?”
Tôi bị câu nói này làm cho đứng hình rồi.
Sau đó liền nói tiếp một câu: “Chém vừa thôi! Nghi lễ kéo cờ là giáo dục chủ nghĩa ái quốc cho thanh thiếu niên, tôi tham gia mục đích rất đơn giản, cậu đừng có qua mặt tôi.”
Cậu ta cười to, chủ đề này có vẻ đành để gió chết mặc bay đi.
Vậy mà mấy phút sau đấy, tôi liền chìm vào những lời nói của cậu ta, thoát không ra.
Mặc dù trước đây tôi chưa từng nhận thức qua, những cũng biết rằng, có lúc giờ nghỉ giải lao và nghi lễ kéo cờ là được mọi người mong chờ nhất. Trong biển người mênh mông này, họ luôn tìm kiếm một người mà họ muốn nhìn, mà nghi lễ rườm rà không thú vị này lại trở thành một hồi ức có một không hai.
“Cho nên hạnh phúc nhất vẫn là người ở bên cạnh.”
Tôi bùi ngùi mà thốt ra một câu không đầu không đuôi. Tôi nhớ bố, rốt cuộc tình yêu của ông là sinh hay tử tôi không thể dự đoán được, song tôi biết rằng, hạnh phúc nửa cuộc đời còn lại của ông không nằm ở tôi, cũng không nằm ở mẹ tôi. Người mà ông muốn dắt tay đi hết quãng đường còn lại, là cô Tề. Cô ấy dịu dàng, cô ấy ở bên cạnh bố tôi.
Sau đó Dư Hoài cười hì hì, tiếp lời, “Thiếu gia ta vẫn luôn ở đây này.”
Tôi không muốn làm cậu ta mất mặt, liền cười quay đầu đi.
“Lễ đón chào học kỳ mới, tân học sinh khóa 2006, chính – thức – bắt – đầu—–”
Tôi đột nhiên phát hiện, là như vậy, gia đình tôi một nhà ba người, mỗi người hướng đến những phương hướng khác nhau, bắt đầu một cuộc sống mới. Hết
Tác giả :
Bát Nguyệt Trường An