Điểu Ngữ Chuyên Gia
Chương 21: Bên nhau (hạ)
Thỉnh thoảng cũng sẽ đi Trầm gia tổ trạch, cùng Trầm lão gia tử và Huyền công tử ăn cơm. Khoảng nửa năm trước hai người bị Trầm lão gia tử gọi điện lôi dậy từ ổ chăn kêu khẩn cấp tới tổ trạch, kết quả hai người vừa vào phòng khách liền thấy một thiếu niên tuấn mỹ tóc dài mặc áo ngủ vẻ mặt kiêu ngạo đứng trên bậc thang, liền sửng sốt há hốc mồm.
Ngược lại thiếu niên đang đứng trên cầu thang vịn tay vịn lại nhìn bọn họ rồi thản nhiên một câu: “Các ngươi thực chậm.”
Bạch Tề lúc này mới phản ứng lại: “Huyền công tử?”
“Bùi Huyền, tự Mặc Sơ, các ngươi có thể gọi ta A Huyền.” Thiếu niên nói xong lời này liền kéo theo bộ áo ngủ dài thườn thượt lảo đảo đi vào nhà ăn. Để lại hai kẻ quá mức khiếp sợ không biết nói gì đành hai mặt nhìn nhau.
Thời gian qua lâu ngược lại thành thói quen, ở hoa viên thường xuyên có thể thấy Huyền công tử cùng Trầm Minh Yến chơi cờ, trước kia còn là chim sáo không cách nào quang minh chính đại chơi cờ cùng Trầm Minh Yến, bây giờ thành người đúng là đã được đền bù mong muốn.
Trầm Minh Yến chỉ cùng Huyền công tử chơi một ván liền hiểu ra sự liên hệ giữa Huyền công tử và Bạch Tề, thì ra trước kia hắn vẫn chơi cờ cùng Huyền công tử, Bạch Tề ngược lại giống con rối gỗ theo lời Huyền công tử mà hành động.
“Đến đây?” Huyền công tử bưng chiếc khay trà bằng gỗ mun đen từ lầu hai đi xuống, nhìn thấy Bạch Tề và Trầm Duệ Tu chỉ hơi hơi gật đầu chào hỏi.
Bạch Tề nhìn một thân cổ trang y phục của hắn thì thở dài, thói quen cuộc sống của người này chỉ dừng lại ở mấy năm cổ đại, để tóc dài như vậy không chịu cắt, cũng không sợ nóng, còn cả bộ quần áo, vạt áo dài như vậy cũng không sợ đi cầu thang bị ngã xuống.
“Đi vào trong đình ngồi đi, ta pha trà cho Minh Yến, các ngươi được lời.” Huyền công tử thản nhiên nói, ngay sau đó chân dẫm phải vạt áo, khay trà va vào tay vịn, cả người lăn từ trên cầu thang xuống.
“Bang bang bốp bang…”
Tiếng va chạm rốt cục dừng, Bạch Tề nuốt nuốt nước miếng nhìn Huyền công tử ngã xuống gần chân y, khay trà, đĩa trà, chén trà, ấm trà toàn bộ binh bang lăn xuống từ cầu thang, rơi hết lên người Huyền công tử.
Huyền công tử đầu hướng xuống đất trong lúc nhất thời không biết sống chết, gặp phải một cảnh xấu hổ như vậy hai người cũng không biết nên làm thế nào mới tốt, cũng không biết Huyền công tử có bị thương hay không.
“…………Ngươi không sao chứ?” Khóe miệng Trầm Duệ Tu run rẩy hỏi.
Nghe được thanh âm của Trầm Duệ Tu Huyền công tử lầm bầm một tiếng, loạng choạng đứng lên, trên lưng hắn bị nước trà làm ướt một mảng lớn, cẩm y màu mực vì dính nước mà màu càng sậm lại, những nơi bị ướt nóng tới mức hắn phải hít vào mấy hơi rồi ba chân bốn cẳng đem cởi quần áo ra, rồi chạy nhanh về phòng ngủ thay đồ.
“Ta đã nói mặc quần áo dài như vậy là không an toàn.” Bạch Tề ngơ ngác nói.
Trầm Duệ Tu lắc đầu đi hoa viên tìm lão gia tử. Trầm Minh Yến vừa nghe Huyền công tử té cầu thang, còn bị nước nóng pha trà hất hết lên người, thì lập tức vẻ mặt cổ quái rồi thở dài.
“Lần thứ ba.” Trầm Minh Yến đứng dậy nói, “A Huyền nói hắn không quen đi cầu thang, mà ban ngày lại không thể bay tới bay lui dọa người, ta đi xem hắn.”
Nói xong liền rời đi đình viện, để lại Bạch Tề cùng Trầm Duệ Tu hai mặt nhìn nhau.
“Ta bây giờ có một ý nghĩ rất đáng sợ.” Bạch Tề lẩm bẩm nói.
“Ân?” Trầm Duệ Tu tựa tiếu phi tiếu nhìn y, tựa hồ cũng rất tò mò.
“Cái tên hất cằm rõ cao nhìn người khác kia………..Có lẽ, có lẽ, có lẽ là thằng ngốc.” Bạch Tề chậm rãi nói, ngay lập tức lại bị tưởng tượng của mình làm ớn lạnh, cánh tay run lên nghiến răng chịu đựng.
“Muốn chơi một ván với ta không?” Trầm Duệ Tu chỉ chỉ bàn cờ trên bàn đá trong đình, hỏi.
Bạch Tề liếc hắn: “Một ván gì? Cờ năm quân sao?”
“Mười tám thứ võ nghệ ta mọi thứ tinh thông, hoan nghênh đến kiểm tra bất cứ lúc nào.” Trầm Duệ Tu cầm lên một quân cờ trắng mỉm cười chân thành, “Ngươi đi trước, ai thua ngày mai người đó nấu cơm.”
“Ngày mai ngươi phải đi làm, để ta nấu đi, đổi điều kiện khác.”
“Được, ta thắng một ván, buổi tối làm thêm một lần.” Trầm Duệ Tu không hề xấu hổ nói.
Bạch Tề bị hắn rèn luyện da mặt đã muốn càng ngày càng dày, giờ phút này cũng chỉ khỉnh bỉ nhìn hắn hỏi ngược lại: “Một đêm bảy lần ngươi có thể sao không?”
“Có thể hơn so với ngươi. Lại nói ta có thể hay không ngươi phải rõ ràng nhất mới đúng, nếu trí nhớ ngươi không tốt tối nay ta sẵn sàng giúp ngươi nhớ lại một chút.” Quân cờ trắng trên ngón tay để sát vào đôi môi đang cong lên, cái tên không có mặt mũi không biết xấu hổ cười đến quyến rũ.
“………..”
Bạch Tề tức giận nhìn chằm chằm bàn cờ, trong lòng lại đem cái kẻ suốt ngày động dục này áp đảo một trăm lần.
Chưa tới năm phút sau, Bạch Tề đã vò đầu bứt tai nhỏ giọng hỏi: “Có thể đi lại không?”
Trầm Duệ Tu cười đến bí hiểm: “Ngươi nói xem?”
Bạch Tề vỗ bàn: “Lại đến, ta cũng không tin ta lại thua! Ta chơi với cha ta từ nhỏ tới giờ vẫn chưa từng thua đâu!”
“Được.” Người nào đó đáp lại rất vui vẻ.
Một ván lại một ván, khi Bạch Tề ý thức được “số lần” y thiếu cũng đủ để y trả trong vòng mười, mười lăm ngày, Lúc này Bạch Tề mới nghiêm mặt ngập ngừng nói: “Đánh cuộc có thể hủy bỏ được không?”
“Ngươi nói xem?”
Cùng là một câu hỏi lại, người trước mặt lại cười càng thêm đắc ý càng thêm nguy hiểm, cười đến sau lưng Bạch Tề gió lạnh thồi vù vù, quả thật là một con hồ ly đang vẫy đuôi, còn đang nhìm chằm chằm con gà bị nhốt trong chuồng.
Y vẫn là về nhà trốn hai ngày đi………..
Cuối cùng y còn lầu bầu một tiếng: “Nhỏ mọn như vậy lại còn thù dai………”
Trầm Duệ Tu cười cười: “Thù dai theo ta là một từ trung tính. Người từng đắc tội với ta ta tự nhiên không khách khí với hắn.”
Bạch Tề cẩn thận hỏi han: “Ta từng đắc tội với ngươi sao?”
“Ngươi tứ chi hoàn hảo sống ở nơi này còn có thể chơi cờ cùng ta, đương nhiên là không có.”
Bạch Tề bỗng nhiên nghĩ tới: “Đúng rồi, lần trước ta bị bắt cóc…………”
“Ngươi muốn biết?” Trầm Duệ Tu nhìn Bạch Tề, trong đôi mắt đào hoa vừa xinh đẹp vừa sắc bén lại nồng đậm hàn ý, có vẻ có chút xa lạ.
“………..Thôi quên đi, chuyện của ngươi ta không quản được.” Bạch Tề bĩu môi, tự làm mất mặt.
Cho dù cùng một chỗ, y cũng sẽ không đi tìm hiểu từng chuyện của Trầm Duệ Tu. Bọn họ vốn vẫn là hai người của hai thế giới khác nhau, thế giới của cả hai tiếp xúc nhau ở một nơi nào đó, bởi vậy bọn họ gặp nhau hiểu nhau, và cuối cùng ở bên nhau. Nhưng này cũng không có nghĩa là hoàn toàn dung nhập thế giới của đối phương.
Tựa như……..Trầm Duệ Tu vĩnh viễn không hiểu được tiếng chim, y cũng vĩnh viễn không thể lý giải một thế giới mà y không quen biết.
“Được rồi được rồi, không phải ngươi đã bôi thuốc rồi sao? Chỉ bỏng một chút thôi.” Xa xa truyền đến thanh âm của Huyền công tử, hắn đã thay bộ đồ khác, lại vẫn là một bộ cổ trang tay áo rộng, mái tóc đen dài được tùy ý buộc lại, như một công tử tuấn mỹ bước ra từ trong tranh.
“Về sau đi cầu thang cẩn thận một chút, hay ngã cầu thang như vậy thật sự là làm khổ ta, còn cứ như thế ta cũng đành cho người trải đệm dưới cầu thang.” Trầm Minh Yến bất đắc dĩ nói.
“Ngã cũng có làm sao, lại không chết được.” Huyền công tử bĩu môi, chẳng thèm để ý.
“Được rồi, không phải nói pha trà giúp ta sao? Đến đây đi.”
Bàn cờ bị dọn đi, bộ đồ trà bằng gỗ mun đen lại được bày lên, xem động tác lưu loát của Huyền công tử cũng có chút hưởng thụ, Bạch Tề không hiểu phẩm trà, cách uống như trâu ngoạm mẫu đơn làm cho lông mày Huyền công tử không ngừng nhăn lại, nói suốt rằng người này xỉ nhục trà ngon của hắn. Nếu không nể mặt Trầm Duệ Tu thì đã đem y đuổi khỏi nhà.
Dùng xong bữa tối Trầm Duệ Tu liền cùng Bạch Tề về nhà, bọn họ cũng chỉ thỉnh thoảng mới đến ăn cơm, thấy Trầm Minh Yến và Huyền công tử bên nhau vui vẻ, hai người cũng yên tâm.
Khi ngồi lên xe trời đã tối đen xuống, Bạch Tề nhìn Trầm gia tổ trạch đèn đuốc sáng trưng thì thào hỏi: “Duệ Tu, ngươi cảm thấy bọn họ như thế được không?”
“Không có gì không tốt cả.” Trầm Duệ Tu lái xe ra ga ra, đứng ở cổng lớn cũng chưa vội vàng rời đi, chỉ đặt một tay lên tay lái nhìn Trầm gia ngoài cửa sổ xe.
“Ân?”
“Cùng nhau làm bạn trong cuộc đời này, tốt lắm.” Trầm Duệ Tu thản nhiên nói, chợt mỉm cười, “Nếu chúng ta cả đời có thể như vậy, không còn gì trọn vẹn hơn.”
Bạch Tề mỉm cười nhìn lại hắn: “Quả thật không tệ.”
Trầm Duệ Tu cười cười, không nói tiếp. Trong xe cũng không bật đèn, mấy ngọn đèn ở tổ trạch chiếu sáng vào bên trong xe, Trầm Duệ Tu gác một tay lên cửa xe trầm mặc, trong mắt hắn ánh lên những ngọn đèn đường, tựa như đóm đóm mùa hè.
Bên trong sự yên lặng tràn ngập cảm xúc ấm áp nhu hòa, Bạch Tề lẳng lặng nhìn người ngồi bên cạnh, hàng lông mi dài của hắn dưới ánh sáng mông lung chiếu ra hai cái bóng như quạt lông, đôi môi mỏng ngậm lại, khóe miệng lại như có như không cong lên.
Cũng chính nụ cười này làm cho Bạch Tề ý thức được y lại ………nhìn ngây người.
Tuy rằng trải qua đủ loại “rèn luyện” y đã muốn đối với khuôn mặt kia của người yêu có sức chống cự nhất định, nhưng nếu muốn hoàn toàn miễn dịch vẫn là có chút xa…… Nhất là khi người này không để ý mặt mũi không biết xấu hổ dùng mỹ sắc bày ra các loại vẻ mặt đang thẹn, mà lúc đó trong đầu bơi đầy nòng nọc con, loại đề kháng này lại càng quan trọng.
Hô hấp của Trầm Duệ Tu gần sát hai mà Bạch Tề, chóp mũi cọ cọ trên mặt Bạch Tề thấp giọng hỏi: “Ngươi suy nghĩ cái gì?”
Thanh âm hơi chút khàn khàn ở trong một không gian nhỏ hẹp tối tăm càng có vẻ ái muội, Bạch Tề bị loại thanh âm này mê hoặc, nhấc đầu hôn lên môi hắn.
Đôi môi mềm mại quấn lại một chỗ, xoang mũi tràn ngập hơi thở của đối phương, đầu lưỡi ấm áp chạm nhau cuộn lấy nhau, liều chết triền miên cùng một chỗ, hô hấp cùng dung hòa lại tuy hai mà một, thật giống như đang trao đổi một tin tức bí mật nhất.
Cảm giác vô cùng thân thiết và bao dung làm mờ đi hơi thở giữa đôi môi, trái lại càng như một loại xác nhận, xác nhận bọn họ cùng một chỗ.
“Bạch Tề, có thể gặp ngươi thật tốt.” Thanh âm như nỉ non vang lên bên tai Bạch Tề.
Bạch Tề không khỏi mỉm cười, mang theo một sự thoải mái khó hiểu.
“Về nhà đi.” Trầm Duệ Tu nói.
“Ân.”
Trầm Duệ Tu một tay lái xe, một tay nắm tay Bạch Tề, Bạch Tề rút không ra cũng đành mặc cho hắn nắm, còn vừa nhỏ giọng nói thầm: “Lôi lôi kéo kéo ngươi nghĩ ngươi bao nhiêu tuổi?”
Cái tên không để ý mặt mũi không biết xấu hổ này lại cong lên khóe miêng lộ ra một nụ cười, bàn tay nắm tay Bạch Tề nắm càng thêm chặt: “Hạnh phúc là phải chính mình nắm chặt, ta vẫn tin như thế. Trong rừng có nhiều chim như vậy, nhưng ta lại quơ được một con thích hợp với mình nhất, này vốn là một chuyện thực may mắn, ta thực may mắn.”
Xe chạy dần về phía trước, đèn đường hai bên cũng dần dần sáng lên, trong xe bởi vì đèn đường mà lúc sáng lúc tối lập lòe lập lòe, BạchTề quay đầu đi nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm giác ấm áp lan tràn trong ngực, cái loại cảm giác này khiến y không khỏi mỉm cười, bàn tay nắm tay Trầm Duệ Tu cũng nắm thật chặt.
Có thể làm bạn cả đời như vậy, còn gì toàn vẹn hơn.
——————————————-Chính văn hoàn————————————–
Ngược lại thiếu niên đang đứng trên cầu thang vịn tay vịn lại nhìn bọn họ rồi thản nhiên một câu: “Các ngươi thực chậm.”
Bạch Tề lúc này mới phản ứng lại: “Huyền công tử?”
“Bùi Huyền, tự Mặc Sơ, các ngươi có thể gọi ta A Huyền.” Thiếu niên nói xong lời này liền kéo theo bộ áo ngủ dài thườn thượt lảo đảo đi vào nhà ăn. Để lại hai kẻ quá mức khiếp sợ không biết nói gì đành hai mặt nhìn nhau.
Thời gian qua lâu ngược lại thành thói quen, ở hoa viên thường xuyên có thể thấy Huyền công tử cùng Trầm Minh Yến chơi cờ, trước kia còn là chim sáo không cách nào quang minh chính đại chơi cờ cùng Trầm Minh Yến, bây giờ thành người đúng là đã được đền bù mong muốn.
Trầm Minh Yến chỉ cùng Huyền công tử chơi một ván liền hiểu ra sự liên hệ giữa Huyền công tử và Bạch Tề, thì ra trước kia hắn vẫn chơi cờ cùng Huyền công tử, Bạch Tề ngược lại giống con rối gỗ theo lời Huyền công tử mà hành động.
“Đến đây?” Huyền công tử bưng chiếc khay trà bằng gỗ mun đen từ lầu hai đi xuống, nhìn thấy Bạch Tề và Trầm Duệ Tu chỉ hơi hơi gật đầu chào hỏi.
Bạch Tề nhìn một thân cổ trang y phục của hắn thì thở dài, thói quen cuộc sống của người này chỉ dừng lại ở mấy năm cổ đại, để tóc dài như vậy không chịu cắt, cũng không sợ nóng, còn cả bộ quần áo, vạt áo dài như vậy cũng không sợ đi cầu thang bị ngã xuống.
“Đi vào trong đình ngồi đi, ta pha trà cho Minh Yến, các ngươi được lời.” Huyền công tử thản nhiên nói, ngay sau đó chân dẫm phải vạt áo, khay trà va vào tay vịn, cả người lăn từ trên cầu thang xuống.
“Bang bang bốp bang…”
Tiếng va chạm rốt cục dừng, Bạch Tề nuốt nuốt nước miếng nhìn Huyền công tử ngã xuống gần chân y, khay trà, đĩa trà, chén trà, ấm trà toàn bộ binh bang lăn xuống từ cầu thang, rơi hết lên người Huyền công tử.
Huyền công tử đầu hướng xuống đất trong lúc nhất thời không biết sống chết, gặp phải một cảnh xấu hổ như vậy hai người cũng không biết nên làm thế nào mới tốt, cũng không biết Huyền công tử có bị thương hay không.
“…………Ngươi không sao chứ?” Khóe miệng Trầm Duệ Tu run rẩy hỏi.
Nghe được thanh âm của Trầm Duệ Tu Huyền công tử lầm bầm một tiếng, loạng choạng đứng lên, trên lưng hắn bị nước trà làm ướt một mảng lớn, cẩm y màu mực vì dính nước mà màu càng sậm lại, những nơi bị ướt nóng tới mức hắn phải hít vào mấy hơi rồi ba chân bốn cẳng đem cởi quần áo ra, rồi chạy nhanh về phòng ngủ thay đồ.
“Ta đã nói mặc quần áo dài như vậy là không an toàn.” Bạch Tề ngơ ngác nói.
Trầm Duệ Tu lắc đầu đi hoa viên tìm lão gia tử. Trầm Minh Yến vừa nghe Huyền công tử té cầu thang, còn bị nước nóng pha trà hất hết lên người, thì lập tức vẻ mặt cổ quái rồi thở dài.
“Lần thứ ba.” Trầm Minh Yến đứng dậy nói, “A Huyền nói hắn không quen đi cầu thang, mà ban ngày lại không thể bay tới bay lui dọa người, ta đi xem hắn.”
Nói xong liền rời đi đình viện, để lại Bạch Tề cùng Trầm Duệ Tu hai mặt nhìn nhau.
“Ta bây giờ có một ý nghĩ rất đáng sợ.” Bạch Tề lẩm bẩm nói.
“Ân?” Trầm Duệ Tu tựa tiếu phi tiếu nhìn y, tựa hồ cũng rất tò mò.
“Cái tên hất cằm rõ cao nhìn người khác kia………..Có lẽ, có lẽ, có lẽ là thằng ngốc.” Bạch Tề chậm rãi nói, ngay lập tức lại bị tưởng tượng của mình làm ớn lạnh, cánh tay run lên nghiến răng chịu đựng.
“Muốn chơi một ván với ta không?” Trầm Duệ Tu chỉ chỉ bàn cờ trên bàn đá trong đình, hỏi.
Bạch Tề liếc hắn: “Một ván gì? Cờ năm quân sao?”
“Mười tám thứ võ nghệ ta mọi thứ tinh thông, hoan nghênh đến kiểm tra bất cứ lúc nào.” Trầm Duệ Tu cầm lên một quân cờ trắng mỉm cười chân thành, “Ngươi đi trước, ai thua ngày mai người đó nấu cơm.”
“Ngày mai ngươi phải đi làm, để ta nấu đi, đổi điều kiện khác.”
“Được, ta thắng một ván, buổi tối làm thêm một lần.” Trầm Duệ Tu không hề xấu hổ nói.
Bạch Tề bị hắn rèn luyện da mặt đã muốn càng ngày càng dày, giờ phút này cũng chỉ khỉnh bỉ nhìn hắn hỏi ngược lại: “Một đêm bảy lần ngươi có thể sao không?”
“Có thể hơn so với ngươi. Lại nói ta có thể hay không ngươi phải rõ ràng nhất mới đúng, nếu trí nhớ ngươi không tốt tối nay ta sẵn sàng giúp ngươi nhớ lại một chút.” Quân cờ trắng trên ngón tay để sát vào đôi môi đang cong lên, cái tên không có mặt mũi không biết xấu hổ cười đến quyến rũ.
“………..”
Bạch Tề tức giận nhìn chằm chằm bàn cờ, trong lòng lại đem cái kẻ suốt ngày động dục này áp đảo một trăm lần.
Chưa tới năm phút sau, Bạch Tề đã vò đầu bứt tai nhỏ giọng hỏi: “Có thể đi lại không?”
Trầm Duệ Tu cười đến bí hiểm: “Ngươi nói xem?”
Bạch Tề vỗ bàn: “Lại đến, ta cũng không tin ta lại thua! Ta chơi với cha ta từ nhỏ tới giờ vẫn chưa từng thua đâu!”
“Được.” Người nào đó đáp lại rất vui vẻ.
Một ván lại một ván, khi Bạch Tề ý thức được “số lần” y thiếu cũng đủ để y trả trong vòng mười, mười lăm ngày, Lúc này Bạch Tề mới nghiêm mặt ngập ngừng nói: “Đánh cuộc có thể hủy bỏ được không?”
“Ngươi nói xem?”
Cùng là một câu hỏi lại, người trước mặt lại cười càng thêm đắc ý càng thêm nguy hiểm, cười đến sau lưng Bạch Tề gió lạnh thồi vù vù, quả thật là một con hồ ly đang vẫy đuôi, còn đang nhìm chằm chằm con gà bị nhốt trong chuồng.
Y vẫn là về nhà trốn hai ngày đi………..
Cuối cùng y còn lầu bầu một tiếng: “Nhỏ mọn như vậy lại còn thù dai………”
Trầm Duệ Tu cười cười: “Thù dai theo ta là một từ trung tính. Người từng đắc tội với ta ta tự nhiên không khách khí với hắn.”
Bạch Tề cẩn thận hỏi han: “Ta từng đắc tội với ngươi sao?”
“Ngươi tứ chi hoàn hảo sống ở nơi này còn có thể chơi cờ cùng ta, đương nhiên là không có.”
Bạch Tề bỗng nhiên nghĩ tới: “Đúng rồi, lần trước ta bị bắt cóc…………”
“Ngươi muốn biết?” Trầm Duệ Tu nhìn Bạch Tề, trong đôi mắt đào hoa vừa xinh đẹp vừa sắc bén lại nồng đậm hàn ý, có vẻ có chút xa lạ.
“………..Thôi quên đi, chuyện của ngươi ta không quản được.” Bạch Tề bĩu môi, tự làm mất mặt.
Cho dù cùng một chỗ, y cũng sẽ không đi tìm hiểu từng chuyện của Trầm Duệ Tu. Bọn họ vốn vẫn là hai người của hai thế giới khác nhau, thế giới của cả hai tiếp xúc nhau ở một nơi nào đó, bởi vậy bọn họ gặp nhau hiểu nhau, và cuối cùng ở bên nhau. Nhưng này cũng không có nghĩa là hoàn toàn dung nhập thế giới của đối phương.
Tựa như……..Trầm Duệ Tu vĩnh viễn không hiểu được tiếng chim, y cũng vĩnh viễn không thể lý giải một thế giới mà y không quen biết.
“Được rồi được rồi, không phải ngươi đã bôi thuốc rồi sao? Chỉ bỏng một chút thôi.” Xa xa truyền đến thanh âm của Huyền công tử, hắn đã thay bộ đồ khác, lại vẫn là một bộ cổ trang tay áo rộng, mái tóc đen dài được tùy ý buộc lại, như một công tử tuấn mỹ bước ra từ trong tranh.
“Về sau đi cầu thang cẩn thận một chút, hay ngã cầu thang như vậy thật sự là làm khổ ta, còn cứ như thế ta cũng đành cho người trải đệm dưới cầu thang.” Trầm Minh Yến bất đắc dĩ nói.
“Ngã cũng có làm sao, lại không chết được.” Huyền công tử bĩu môi, chẳng thèm để ý.
“Được rồi, không phải nói pha trà giúp ta sao? Đến đây đi.”
Bàn cờ bị dọn đi, bộ đồ trà bằng gỗ mun đen lại được bày lên, xem động tác lưu loát của Huyền công tử cũng có chút hưởng thụ, Bạch Tề không hiểu phẩm trà, cách uống như trâu ngoạm mẫu đơn làm cho lông mày Huyền công tử không ngừng nhăn lại, nói suốt rằng người này xỉ nhục trà ngon của hắn. Nếu không nể mặt Trầm Duệ Tu thì đã đem y đuổi khỏi nhà.
Dùng xong bữa tối Trầm Duệ Tu liền cùng Bạch Tề về nhà, bọn họ cũng chỉ thỉnh thoảng mới đến ăn cơm, thấy Trầm Minh Yến và Huyền công tử bên nhau vui vẻ, hai người cũng yên tâm.
Khi ngồi lên xe trời đã tối đen xuống, Bạch Tề nhìn Trầm gia tổ trạch đèn đuốc sáng trưng thì thào hỏi: “Duệ Tu, ngươi cảm thấy bọn họ như thế được không?”
“Không có gì không tốt cả.” Trầm Duệ Tu lái xe ra ga ra, đứng ở cổng lớn cũng chưa vội vàng rời đi, chỉ đặt một tay lên tay lái nhìn Trầm gia ngoài cửa sổ xe.
“Ân?”
“Cùng nhau làm bạn trong cuộc đời này, tốt lắm.” Trầm Duệ Tu thản nhiên nói, chợt mỉm cười, “Nếu chúng ta cả đời có thể như vậy, không còn gì trọn vẹn hơn.”
Bạch Tề mỉm cười nhìn lại hắn: “Quả thật không tệ.”
Trầm Duệ Tu cười cười, không nói tiếp. Trong xe cũng không bật đèn, mấy ngọn đèn ở tổ trạch chiếu sáng vào bên trong xe, Trầm Duệ Tu gác một tay lên cửa xe trầm mặc, trong mắt hắn ánh lên những ngọn đèn đường, tựa như đóm đóm mùa hè.
Bên trong sự yên lặng tràn ngập cảm xúc ấm áp nhu hòa, Bạch Tề lẳng lặng nhìn người ngồi bên cạnh, hàng lông mi dài của hắn dưới ánh sáng mông lung chiếu ra hai cái bóng như quạt lông, đôi môi mỏng ngậm lại, khóe miệng lại như có như không cong lên.
Cũng chính nụ cười này làm cho Bạch Tề ý thức được y lại ………nhìn ngây người.
Tuy rằng trải qua đủ loại “rèn luyện” y đã muốn đối với khuôn mặt kia của người yêu có sức chống cự nhất định, nhưng nếu muốn hoàn toàn miễn dịch vẫn là có chút xa…… Nhất là khi người này không để ý mặt mũi không biết xấu hổ dùng mỹ sắc bày ra các loại vẻ mặt đang thẹn, mà lúc đó trong đầu bơi đầy nòng nọc con, loại đề kháng này lại càng quan trọng.
Hô hấp của Trầm Duệ Tu gần sát hai mà Bạch Tề, chóp mũi cọ cọ trên mặt Bạch Tề thấp giọng hỏi: “Ngươi suy nghĩ cái gì?”
Thanh âm hơi chút khàn khàn ở trong một không gian nhỏ hẹp tối tăm càng có vẻ ái muội, Bạch Tề bị loại thanh âm này mê hoặc, nhấc đầu hôn lên môi hắn.
Đôi môi mềm mại quấn lại một chỗ, xoang mũi tràn ngập hơi thở của đối phương, đầu lưỡi ấm áp chạm nhau cuộn lấy nhau, liều chết triền miên cùng một chỗ, hô hấp cùng dung hòa lại tuy hai mà một, thật giống như đang trao đổi một tin tức bí mật nhất.
Cảm giác vô cùng thân thiết và bao dung làm mờ đi hơi thở giữa đôi môi, trái lại càng như một loại xác nhận, xác nhận bọn họ cùng một chỗ.
“Bạch Tề, có thể gặp ngươi thật tốt.” Thanh âm như nỉ non vang lên bên tai Bạch Tề.
Bạch Tề không khỏi mỉm cười, mang theo một sự thoải mái khó hiểu.
“Về nhà đi.” Trầm Duệ Tu nói.
“Ân.”
Trầm Duệ Tu một tay lái xe, một tay nắm tay Bạch Tề, Bạch Tề rút không ra cũng đành mặc cho hắn nắm, còn vừa nhỏ giọng nói thầm: “Lôi lôi kéo kéo ngươi nghĩ ngươi bao nhiêu tuổi?”
Cái tên không để ý mặt mũi không biết xấu hổ này lại cong lên khóe miêng lộ ra một nụ cười, bàn tay nắm tay Bạch Tề nắm càng thêm chặt: “Hạnh phúc là phải chính mình nắm chặt, ta vẫn tin như thế. Trong rừng có nhiều chim như vậy, nhưng ta lại quơ được một con thích hợp với mình nhất, này vốn là một chuyện thực may mắn, ta thực may mắn.”
Xe chạy dần về phía trước, đèn đường hai bên cũng dần dần sáng lên, trong xe bởi vì đèn đường mà lúc sáng lúc tối lập lòe lập lòe, BạchTề quay đầu đi nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm giác ấm áp lan tràn trong ngực, cái loại cảm giác này khiến y không khỏi mỉm cười, bàn tay nắm tay Trầm Duệ Tu cũng nắm thật chặt.
Có thể làm bạn cả đời như vậy, còn gì toàn vẹn hơn.
——————————————-Chính văn hoàn————————————–
Tác giả :
Bạc Mộ Băng Luân