Điều Giáo Sư Đích Chức Nghiệp Đạo Đức
Chương 30
Thời điểm Tiểu Ngụy đeo cặp sách ngâm nga bài hát nhảy về nhà , bất ngờ phát hiện trên bàn bày ra đầy đồ ăn, mà ba nó từ trước đến nay vô cùng lười biếng mà lại rất bận rộn ở trong nhà bếp .
“Oa, trước ăn vụng một miếng ~”
Tiểu Ngụy cầm lên một viên thịt sáng sáng bóng nhét vào miệng, nhai một chút mới phát hiện, mùi vị này chẳng lẽ không phải thủy tinh hoàn tử (*) ở cửa nhà hàng đối diện sao !
Nhìn kỹ lại đồ ăn rực rỡ đủ loại trên bàn này , hình như đều là Ngụy Cửu trước kia mang mình đến nhà hàng đối diện ăn qua .
Thì ra là thế. . . . . . Tiểu Ngụy chép miệng, liền đối với Ngụy Cửu đầu bếp giả mạo tràn ngập khinh thường, thầy giáo nói qua, lừa gạt người khác là không đúng !
Ngụy Cửu đang trông chừng nồi áp suất nấu cháo Bát Bảo vừa quay đầu lại thì nhìn thấy đứa con của mình ở bên cái bàn ăn, nếm thử chút, hắn trừng mắt , liền chạy nhanh tới.
“Ăn gì ăn! Tạ thúc thúc của con còn chưa có trở về đâu! Tiểu tử con đã dám ăn!”
“Nếm thử cũng sẽ không chết người!”
Tiểu Ngụy không phục mà cầm lên một miếng thịt liền nhét vào, nó xem Ngụy Cửu tư thế kia muốn ăn thịt người , vội vàng chạy về hướng phòng mình, bên chạy bên vẫn chửi, “Ba thối , có vợ rồi không cần con !”
Ngay lúc này, trong miệng Tiểu Ngụy, Tạ Vấn Thiên vợ của Ngụy Cửu đã trở về.
Tạ Vấn Thiên đẹp trai cực lạnh lùng mới vừa một mở cửa liền thấy được cha con này la hét ầm ĩ lẫn nhau, cậu lạnh lùng mà mắt liếc Ngụy Cửu một cái, chậm rãi mà cởi giày.
Lúc xoay người, mặt sau lại có chút đau .
“Tiểu Tạ, em sớm như thế đã về rồi.” Vừa thấy Tạ Vấn Thiên xuất hiện, Ngụy Cửu giống như chó thấy được chủ nhân , vội vàng lấy lòng đi đến đón tiếp.
Tạ Vấn Thiên nhàn nhạt mà ừ một tiếng, trong tay cầm một cái túi đưa cho Ngụy Cửu. Ngụy Cửu tò mò mà muốn nhìn một chút đối phương mua cái gì về, nhưng trong một giây bị ngăn lại, “Xem gì xem, anh trước mang lên phòng đi.”
Cơm tối thịnh soạn như thế, Tiểu Ngụy đương nhiên rất vui vẻ, và Ngụy Cửu cũng không ngưng mà gấp đĩa rau cho Tạ Vấn Thiên, còn thay cậu múc một chén lớn cháo Bát Bảo .
“Nếm thử,chút đi, anh tự mình làm.”
“Thiết, rõ ràng là đi nhà hàng đối diện mua . . . . . .”
Tiểu Ngụy không biết tốt xấu một bên lớn miệng ăn đồ ăn, một bên khinh thường mà vạch trần hành vi dối trá của Ngụy Cửu .
“Ah, tiểu tử con sao không hiểu chuyện như thế! Lại nói bậy ba đánh con a!” Ngụy Cửu hổn hển nói đến lấy tay liền làm cái động tác đe dọa , Tiểu Ngụy sợ đến mức vội vàng tìm Tạ Vấn Thiên cứu mạng.
“Tạ thúc thúc, xem ba con người này nga, hở ra là liền khi dễ con nít.”
Nhớ tới khi mới gặp mặt Ngụy Cửu bá đạo, càng muốn nhớ lại sáng nay mình chẳng biết tại sao bị làm thành hoàn cảnh bi thảm nứt hậu môn , Tạ Vấn Thiên liếc mắt liền lạnh lùng nhìn thẳng Ngụy Cửu, tại đây phút chốc, cậu cùng Tiểu Ngụy cùng chung kẻ thù, “Sớm hay muộn cũng bị báo ứng.”
Sau khi ăn xong cơm tối, Ngụy Cửu bị Tạ Vấn Thiên cùng Tiểu Ngụy xem thường đành phải lại đảm nhiệm vai nam nô , hắn không chút để ý mà thu dọn cơm thừa canh cặn, nghĩ vậy cảm thấy mình thật oan uất.
“Mẹ nó, ta dù sao là đại ca một phương, sao lại rớt đến nước này !”
Ngụy Cửu quên sự thật là trước kia ở nhà cũng là hắn rửa chén, lòng tràn đầy khó chịu mà thay mình tưởng tượng chuyện xưa tích tụ rất nhiều bi thảm .
Tạ Vấn Thiên cùng Tiểu Ngụy xem phim hoạt hình thấy Ngụy Cửu hồi lâu vẫn chưa xong, cậu tao nhã mà đứng ở cửa phòng bếp, ánh mắt lạnh lùng mà nhìn chăm chú cái nam nhân kia một bên rửa chén một bên oán giận.
“Cửu ca, đợi tắm rửa xong, em tìm anh có chút việc.”
Tìm mình có chuyện gì? Ngụy Cửu không rõ Tạ Vấn Thiên vì cái gì đặc biệt sẽ đối với mình nói những lời này.
Hắn nhéo nhéo nam căn cứng lên của mình , nghĩ thầm rằng gần đây chỉ sợ cũng không vào động được.
Khi hắn mặc áo ngủ rộng thùng thình, mang vẻ mặt anh tuấn tươi cười đi vào phòng ngủ, muốn giải thích sự tình sáng nay với Tạ Vấn Thiên , hắn nhìn thấy quần áo đen, Tạ Vấn Thiên đẹp trai lạnh lùng trong tay đang ngắm nghía cái gì đó rất giống quần lót nhưng lại không phải quần lót.
“Cửu ca, đây là tặng cho anh, hy vọng anh thích.” Tạ Vấn Thiên hơi hơi mà cười lên, cậu đi đến bên người Ngụy Cửu, ngoài dự đoán là đối phương lại ôm cổ Ngụy Cửu ,sau đó rất chủ động mà hôn hắn.
Tình hình Ngụy Cửu hoàn toàn bị Tạ Vấn Thiên hôn đến mơ màng không biết gì cả, sau đó đối phương rõ ràng đẩy hắn ngã trên giường.
Miệng lưỡi dây dưa một hồi lâu , Tạ Vấn Thiên lúc này mới buông Ngụy Cửu ra, nhưng mà tiếp theo cậu nhẹ nhàng vén áo ngủ Ngụy Cửu lên , theo ngực nóng bỏng của đối phương một đường hôn xuống.
“Ách. . . . . .” Ngụy Cửu chìm sâu trong ở ôn nhu hôn môi cùng vuốt ve , cái đồ vật dưới khố kia rất nhanh liền to lên.
Hắn mơ mơ màng màng mà nhắm mắt, tùy ý tay thon dài của Tạ Vấn Thiên ôn nhu mà an ủi nam căn của mình.
Bỗng nhiên hắn cảm thấy chặt chẽ trên nam căn , giống như có đồ vật gì vướng ở vùng gốc.
Tạ Vấn Thiên một bên lấy tay xoa nắn nam căn Ngụy Cửu , một bên chậm rãi mà đem đai trinh tiết khóa ở vùng gốc to lên của Ngụy Cửu đè xuống, tiếp theo cậu dùng miếng da quấn sửa lại cái đồ vật nổi lên của Ngụy Cửu , sau đó kéo khóa lạch cạch một tiếng.
Ngụy Cửu cảm thấy không ổn, vội vàng ngồi dậy, hắn ngạc nhiên mà nhìn nam căn của mình bị một da bộ chặn lại chặt chẽ mà quấn lên, chỉ lộ ra đầu đỉnh hồng hồng ở bên ngoài, mà chỗ phần gốc còn lấp lánh một cái khóa màu bạc .
“Đây là cái gì?” Dục vọng của Ngụy Cửu mới vừa bị châm lên cảm thấy được thân dưới sưng khó nhịn, hắn không thoải mái mà sờ sờ bộ da bao vây nam căn của mình cùng với cái khóa vướng chết vùng gốc , vẻ mặt nghi ngờ mà nhìn phía Tạ Vấn Thiên.
“Đai trinh tiết a. Chưa thấy qua sao.”
Tạ Vấn Thiên việc đã làm xong vỗ tay đứng lên, cậu cúi đầu mắt liếc đầu đỉnh duy nhất Ngụy Cửu lộ ở bên ngoài , lạnh lùng mà cười cười.
“Gì! Cậu cho lão tử mang loại đồ vật này !”
Ngụy Cửu rề rà mà đứng lên, vẻ mặt dữ tợn, hắn vừa mới đứng dậy liền nhận thấy được cái đai trinh tiết này buộc đến chặt chẽ như thế , phía dưới của mình hơi có động tĩnh liền cảm thấy được rất chặt thật là khó chịu.
Tạ Vấn Thiên vẻ mặt hờ hững mà nhìn hắn, khóe mắt liếc nhẹ, hờ hững nói, “Đối với người không quản được phía dưới của mình như anh , đai trinh tiết là công cụ tốt nhất.”
“Anh. . . . . . Anh!”
Nguyên lai đối phương nói chính là chuyện này, quả nhiên là không phải chuyện gì tốt.
Nhưng nghĩ đến mình là người không đúng trước, dáng vẻ Ngụy Cửu kiêu căng nhưng cũng vẫn là chậm rãi kiềm chế xuống .
Hắn thống khổ mà nhìn cái buộc nguồn khoái cảm nơi nam căn của mình, cười khổ nói, “Thật muốn anh mang thứ này sao ?”
Tạ Vấn Thiên vẻ mặt kiên định mà gật gật đầu, “Đương nhiên, ở trước khi em khỏi, anh phải mang cái này. Đương nhiên, trên đường em cũng có thể cho phép cho anh mở ra vài lần, nhưng mà phải nhìn biểu hiện của anh .”
Cho một cái tát rồi cho chút ngon ngọt, một chiêu này đối với Tạ Vấn Thiên người thuộc lĩnh vực điều giáo nhiều kinh nghiệm mà nói, việc quen thì dễ làm.
Cậu nhìn Ngụy Cửu vẫn mang mặt buồn rầu , bỗng nhiên cười rồi đi qua.
Lại là một cái hôn sâu, Ngụy Cửu cố chịu thân dưới bị buộc chặt, hung hăng nuốt nuốt nước miếng, hắn nhìn Tạ Vấn Thiên tình cờ để lộ ôn nhu, bỗng nhiên cảm thấy mình thật sự là cam tâm tình nguyện bị nam nhân này thu phục.
(*) Thủy tinh hoàn tử :
“Oa, trước ăn vụng một miếng ~”
Tiểu Ngụy cầm lên một viên thịt sáng sáng bóng nhét vào miệng, nhai một chút mới phát hiện, mùi vị này chẳng lẽ không phải thủy tinh hoàn tử (*) ở cửa nhà hàng đối diện sao !
Nhìn kỹ lại đồ ăn rực rỡ đủ loại trên bàn này , hình như đều là Ngụy Cửu trước kia mang mình đến nhà hàng đối diện ăn qua .
Thì ra là thế. . . . . . Tiểu Ngụy chép miệng, liền đối với Ngụy Cửu đầu bếp giả mạo tràn ngập khinh thường, thầy giáo nói qua, lừa gạt người khác là không đúng !
Ngụy Cửu đang trông chừng nồi áp suất nấu cháo Bát Bảo vừa quay đầu lại thì nhìn thấy đứa con của mình ở bên cái bàn ăn, nếm thử chút, hắn trừng mắt , liền chạy nhanh tới.
“Ăn gì ăn! Tạ thúc thúc của con còn chưa có trở về đâu! Tiểu tử con đã dám ăn!”
“Nếm thử cũng sẽ không chết người!”
Tiểu Ngụy không phục mà cầm lên một miếng thịt liền nhét vào, nó xem Ngụy Cửu tư thế kia muốn ăn thịt người , vội vàng chạy về hướng phòng mình, bên chạy bên vẫn chửi, “Ba thối , có vợ rồi không cần con !”
Ngay lúc này, trong miệng Tiểu Ngụy, Tạ Vấn Thiên vợ của Ngụy Cửu đã trở về.
Tạ Vấn Thiên đẹp trai cực lạnh lùng mới vừa một mở cửa liền thấy được cha con này la hét ầm ĩ lẫn nhau, cậu lạnh lùng mà mắt liếc Ngụy Cửu một cái, chậm rãi mà cởi giày.
Lúc xoay người, mặt sau lại có chút đau .
“Tiểu Tạ, em sớm như thế đã về rồi.” Vừa thấy Tạ Vấn Thiên xuất hiện, Ngụy Cửu giống như chó thấy được chủ nhân , vội vàng lấy lòng đi đến đón tiếp.
Tạ Vấn Thiên nhàn nhạt mà ừ một tiếng, trong tay cầm một cái túi đưa cho Ngụy Cửu. Ngụy Cửu tò mò mà muốn nhìn một chút đối phương mua cái gì về, nhưng trong một giây bị ngăn lại, “Xem gì xem, anh trước mang lên phòng đi.”
Cơm tối thịnh soạn như thế, Tiểu Ngụy đương nhiên rất vui vẻ, và Ngụy Cửu cũng không ngưng mà gấp đĩa rau cho Tạ Vấn Thiên, còn thay cậu múc một chén lớn cháo Bát Bảo .
“Nếm thử,chút đi, anh tự mình làm.”
“Thiết, rõ ràng là đi nhà hàng đối diện mua . . . . . .”
Tiểu Ngụy không biết tốt xấu một bên lớn miệng ăn đồ ăn, một bên khinh thường mà vạch trần hành vi dối trá của Ngụy Cửu .
“Ah, tiểu tử con sao không hiểu chuyện như thế! Lại nói bậy ba đánh con a!” Ngụy Cửu hổn hển nói đến lấy tay liền làm cái động tác đe dọa , Tiểu Ngụy sợ đến mức vội vàng tìm Tạ Vấn Thiên cứu mạng.
“Tạ thúc thúc, xem ba con người này nga, hở ra là liền khi dễ con nít.”
Nhớ tới khi mới gặp mặt Ngụy Cửu bá đạo, càng muốn nhớ lại sáng nay mình chẳng biết tại sao bị làm thành hoàn cảnh bi thảm nứt hậu môn , Tạ Vấn Thiên liếc mắt liền lạnh lùng nhìn thẳng Ngụy Cửu, tại đây phút chốc, cậu cùng Tiểu Ngụy cùng chung kẻ thù, “Sớm hay muộn cũng bị báo ứng.”
Sau khi ăn xong cơm tối, Ngụy Cửu bị Tạ Vấn Thiên cùng Tiểu Ngụy xem thường đành phải lại đảm nhiệm vai nam nô , hắn không chút để ý mà thu dọn cơm thừa canh cặn, nghĩ vậy cảm thấy mình thật oan uất.
“Mẹ nó, ta dù sao là đại ca một phương, sao lại rớt đến nước này !”
Ngụy Cửu quên sự thật là trước kia ở nhà cũng là hắn rửa chén, lòng tràn đầy khó chịu mà thay mình tưởng tượng chuyện xưa tích tụ rất nhiều bi thảm .
Tạ Vấn Thiên cùng Tiểu Ngụy xem phim hoạt hình thấy Ngụy Cửu hồi lâu vẫn chưa xong, cậu tao nhã mà đứng ở cửa phòng bếp, ánh mắt lạnh lùng mà nhìn chăm chú cái nam nhân kia một bên rửa chén một bên oán giận.
“Cửu ca, đợi tắm rửa xong, em tìm anh có chút việc.”
Tìm mình có chuyện gì? Ngụy Cửu không rõ Tạ Vấn Thiên vì cái gì đặc biệt sẽ đối với mình nói những lời này.
Hắn nhéo nhéo nam căn cứng lên của mình , nghĩ thầm rằng gần đây chỉ sợ cũng không vào động được.
Khi hắn mặc áo ngủ rộng thùng thình, mang vẻ mặt anh tuấn tươi cười đi vào phòng ngủ, muốn giải thích sự tình sáng nay với Tạ Vấn Thiên , hắn nhìn thấy quần áo đen, Tạ Vấn Thiên đẹp trai lạnh lùng trong tay đang ngắm nghía cái gì đó rất giống quần lót nhưng lại không phải quần lót.
“Cửu ca, đây là tặng cho anh, hy vọng anh thích.” Tạ Vấn Thiên hơi hơi mà cười lên, cậu đi đến bên người Ngụy Cửu, ngoài dự đoán là đối phương lại ôm cổ Ngụy Cửu ,sau đó rất chủ động mà hôn hắn.
Tình hình Ngụy Cửu hoàn toàn bị Tạ Vấn Thiên hôn đến mơ màng không biết gì cả, sau đó đối phương rõ ràng đẩy hắn ngã trên giường.
Miệng lưỡi dây dưa một hồi lâu , Tạ Vấn Thiên lúc này mới buông Ngụy Cửu ra, nhưng mà tiếp theo cậu nhẹ nhàng vén áo ngủ Ngụy Cửu lên , theo ngực nóng bỏng của đối phương một đường hôn xuống.
“Ách. . . . . .” Ngụy Cửu chìm sâu trong ở ôn nhu hôn môi cùng vuốt ve , cái đồ vật dưới khố kia rất nhanh liền to lên.
Hắn mơ mơ màng màng mà nhắm mắt, tùy ý tay thon dài của Tạ Vấn Thiên ôn nhu mà an ủi nam căn của mình.
Bỗng nhiên hắn cảm thấy chặt chẽ trên nam căn , giống như có đồ vật gì vướng ở vùng gốc.
Tạ Vấn Thiên một bên lấy tay xoa nắn nam căn Ngụy Cửu , một bên chậm rãi mà đem đai trinh tiết khóa ở vùng gốc to lên của Ngụy Cửu đè xuống, tiếp theo cậu dùng miếng da quấn sửa lại cái đồ vật nổi lên của Ngụy Cửu , sau đó kéo khóa lạch cạch một tiếng.
Ngụy Cửu cảm thấy không ổn, vội vàng ngồi dậy, hắn ngạc nhiên mà nhìn nam căn của mình bị một da bộ chặn lại chặt chẽ mà quấn lên, chỉ lộ ra đầu đỉnh hồng hồng ở bên ngoài, mà chỗ phần gốc còn lấp lánh một cái khóa màu bạc .
“Đây là cái gì?” Dục vọng của Ngụy Cửu mới vừa bị châm lên cảm thấy được thân dưới sưng khó nhịn, hắn không thoải mái mà sờ sờ bộ da bao vây nam căn của mình cùng với cái khóa vướng chết vùng gốc , vẻ mặt nghi ngờ mà nhìn phía Tạ Vấn Thiên.
“Đai trinh tiết a. Chưa thấy qua sao.”
Tạ Vấn Thiên việc đã làm xong vỗ tay đứng lên, cậu cúi đầu mắt liếc đầu đỉnh duy nhất Ngụy Cửu lộ ở bên ngoài , lạnh lùng mà cười cười.
“Gì! Cậu cho lão tử mang loại đồ vật này !”
Ngụy Cửu rề rà mà đứng lên, vẻ mặt dữ tợn, hắn vừa mới đứng dậy liền nhận thấy được cái đai trinh tiết này buộc đến chặt chẽ như thế , phía dưới của mình hơi có động tĩnh liền cảm thấy được rất chặt thật là khó chịu.
Tạ Vấn Thiên vẻ mặt hờ hững mà nhìn hắn, khóe mắt liếc nhẹ, hờ hững nói, “Đối với người không quản được phía dưới của mình như anh , đai trinh tiết là công cụ tốt nhất.”
“Anh. . . . . . Anh!”
Nguyên lai đối phương nói chính là chuyện này, quả nhiên là không phải chuyện gì tốt.
Nhưng nghĩ đến mình là người không đúng trước, dáng vẻ Ngụy Cửu kiêu căng nhưng cũng vẫn là chậm rãi kiềm chế xuống .
Hắn thống khổ mà nhìn cái buộc nguồn khoái cảm nơi nam căn của mình, cười khổ nói, “Thật muốn anh mang thứ này sao ?”
Tạ Vấn Thiên vẻ mặt kiên định mà gật gật đầu, “Đương nhiên, ở trước khi em khỏi, anh phải mang cái này. Đương nhiên, trên đường em cũng có thể cho phép cho anh mở ra vài lần, nhưng mà phải nhìn biểu hiện của anh .”
Cho một cái tát rồi cho chút ngon ngọt, một chiêu này đối với Tạ Vấn Thiên người thuộc lĩnh vực điều giáo nhiều kinh nghiệm mà nói, việc quen thì dễ làm.
Cậu nhìn Ngụy Cửu vẫn mang mặt buồn rầu , bỗng nhiên cười rồi đi qua.
Lại là một cái hôn sâu, Ngụy Cửu cố chịu thân dưới bị buộc chặt, hung hăng nuốt nuốt nước miếng, hắn nhìn Tạ Vấn Thiên tình cờ để lộ ôn nhu, bỗng nhiên cảm thấy mình thật sự là cam tâm tình nguyện bị nam nhân này thu phục.
(*) Thủy tinh hoàn tử :
Tác giả :
Lãnh Tiếu Đối Phong Đao