Điểu Đông
Chương 14
Thời gian trôi qua cực nhanh , nháy mắt đã một tuần .
Mấy ngày nay việc uống thuốc , ngâm ôn tuyền vẫn kiên trì thực hiện , có lúc Thuận đế cùng với Diểu Đông , có lúc là Phúc công công ở bên cạnh cho đến khi kết thúc . Kẻ đến khiêu khích chẳng hiểu tại sao lại ít đi . Sinh hoạt nhàn hạ , an tĩnh chưa từng có .
Một tháng trôi qua , ngoại trừ việc thái tử phi hoài thai , Phủ Tử Dục cảm phong hàn , thanh y nhân vô duyên vô cớ biến mất , còn có——- tuyết đã bắt đầu rơi ~
Trên nền trời tối đen như mực , một vài bông tuyết phiêu đãng rơi xuống , điểm xuyến thêm bạch quang cho màn đêm .
Diểu Đông ngồi ở ghế dài trong đình hóng gió , nghiêng thân tựa vào lan can .
Bên chân trản đăng yên lặng thiêu đốt , điểm thành hỏa quang màu cam trong hắc ám . Vầng sáng ấm áp nhẹ nhàng tản ra , một tầng lại một tầng , đến khi tràn tới khuôn mặt Diểu Đông thì chỉ còn lại một vệt sáng mảnh mai .
Diểu Đông chăm chú nhìn màn trời , y vươn tay vói vào không khí băng lãnh trong đình , hoa tuyết xoay tròn trên không trung chạm vào nhiệt độ trên ngón tay , tai tựa hồ có thể nghe thấy thanh âm của hoa tuyết hòa tan .
// Hoa tuyết thật đẹp ! .//
Cô gái da trắng như tuyết ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời , hơi thở phả ra ngưng tụ thành làn sương trắng trong không khí .
// Dì thích nhất là ngày tuyết rơi // cô quay đầu lại , nháy mắt với cậu bé đứng ở một bên // Tựa như thích Diểu Đông vậy //
Cậu bé a một tiếng, hoang mang bối rối dời đường nhìn ra chỗ khác , mặt không ức chế được cũng đỏ lên .
// Này , chúng ta khiêu vũ đi ! //
Tố kêu lên vui vẻ tiến tới khu vườn hoa hướng dương nhỏ , những đóa hoa rực rỡ tựa ánh mặt trời đã sớm lụi tàn theo mùa hè , hiện tại chỉ còn là một mảnh đất trơ trọi và hoa tuyết bay tán loạn khắp bầu trời .
// Lại khiêu vũ à ? //
Cậu bé chân tay luống cuống ngây ngốc đứng yên không nhúc nhích , cô gái mỉm cười nhìn y , nâng tay xoay tròn múa ra một vũ điệu .
// Là múa cho Diểu Đông sinh ra vào mùa đông xem nha //
Người kia kề mặt sát vào cậu bé đang ngốc lăng , con ngươi đen láy mỹ lệ tròn ánh mắt, ân ẩn nụ cười vui sướng . Cô xoay đầu lại , mái tóc dài trong gió tung bay.
// Cưng thích không ? //
—-
Ngón tay bị đông cứng co rúm lại một chút , Diểu Đông đang rơi vào trầm tư bỗng nhiên nở nụ cười .
Y đứng lên , ra khỏi đình, bước vào giữa khung trời đầy hoa tuyết .
Nhan sắc của Tố , đường nét khuôn mặt của Tố chậm rãi biến mất , không khí dường như vẫn còn vương tiếng cười hoan hô hưng phấn .
Lại khiêu vũ .
Lại khiêu vũ —
Đáng tiếc ta cho đến bây giờ cũng sẽ không khiêu vũ .
Diểu Đông ngẩng đầu , đưa mắt nhìn vào bầu trời bất tận , khóe môi câu ra một chút ý cười .
Y xoay người ngắt một nhành cây , chậm rãi giơ lên ,sau đó thân thể trầm tĩnh bỗng vũ động .
Đề chân , xoác ra , tay áo tung bay , đây là thanh y nhân dạy y , Cửu Dương kiếm pháp ưu nhã mà uy thế lẫm liệt .
Vạt áo màu trắng của thiếu niên tung bay trong gió , bông tuyết bị cỗ khí lực khiến cho xoay tròn đan vào nhau tạo thành một vòng bạch sắc đem thiếu niên vây lại .
Điểm , vươn , ngả , xoay , thời điểm động tác cuối cùng hoàn tất , thân hình thiếu niên ngửa ra sau liền rơi vào cái ôm ấm áp
Bị cánh tay hữu lực ôm lên , Diểu Đông kinh ngạc nâng mắt nhìn , sau đó thấy đôi mắt thanh y nhân ngập tràn tức giận .
“Đại thúc ….”
Lời nói chưa xong , y đã bị ném lên giường một cách không khách khí , Diểu Đông sửng sốt một chút , nhìn về phía nam nhân sắc mặt âm trầm phía bên giường .
“Đại thúc tức giận gì vậy ?”
Thanh y nhân không đáp , hắn đem chăn dày phủ lên người Diểu Đông , sau đó cởi áo , thắt lưng ra , chính mình cũng chui vào ổ chăn .
Ấm áp quen thuộc xuất hiện , Diểu Đông đảo tròng mắt , vươn tay ôm lấy thắt lưng của hắn , hài lòng thở ra .
Thanh y nhân nhìn thiếu niên thư thư phục phục hấp thu nhiệt khí trên người mình , hừ lạnh một tiếng , tức giận nơi đáy mắt giảm đi một chút .
“Sợ lạnh mà còn đứng ở bên ngoài …….” hắn hung hăng xoa xoa đỉnh đầu của thiếu niên , Diểu Đông hơi né ,mơ hồ không rõ ừm một tiếng , giọng mũi nồng đậm tựa hồ mang theo chút hương vị làm nũng .
Nam nhân thở dài một tiếng , đem đầu thiếu niên đặt ở hõm vai mình , chậu than gỗ thiêu đốt phát ra thanh âm rất nhỏ , thanh y nhân hơi hơi nhướng cằm , khóe miệng hơi đông cứng lại .
“Diểu Đông thích trẻ con sao ?” Giọng nói trầm thấp trên đỉnh đầu truyền xuống , không rõ nghĩa, có chút ám ách ,còn có chút trào phúng .
Diểu Đông ngẩng đầu , thấy người nọ ánh mắt sâu thăm thẳm , trong bóng đêm lóe ra hàn quang .
“Nghe nói thái tử phi có thai , Diểu Đông sắp làm phụ thân .”
Diểu Đông trầm mặc hồi lâu , sau đó gật gật đầu, ừm một tiếng . Tay thanh y nhân đặt ở đầu vai y thoáng chốc siết chặt , Diểu Đông giật giật ,từ trong ôm ấp của người nọ giãy ra , xuyên qua thân nhìn về phía cánh cửa đã được đóng chặt .
“……………..Đại thúc còn nhớ rõ cảm giác ở trong bụng mẫu thân hay không ?” , Diểu Đông rũ mắt , khóe miệng mở ra nụ cười thản nhiên “Có lẽ đại thúc sẽ không tin , nhưng bất khả tư nghị là cảm giác bên trong bụng mẫu thân , ta còn nhớ rõ .”
Bên ngoài đại khái nổi gió , một viên bông tuyết dừng ở trên cửa sổ , phát ra chút âm thanh vụn nhỏ , như là thanh âm từ lòng đất phát ra .
Diểu Đông vươn tay , ở trong bóng tối hư không bắt , quơ , cấu một chút .
“Cái loại cảm giác chìm nổi , lơ lửng , muốn bắt lấy chút gì đó nhưng vô luận như thế nào cũng đều không bắt được , ta vẫn còn nhớ rất rõ a ………”
Một chất lỏng nồng đậm tràn đầy mũi , lỗ tai , mắt , miệng , phổi tránh cũng không thể tránh được .
Không có hô hấp , cũng không có không khí , nhưng vị trí của trái tim khẽ nhảy lên một nhịp rồi lại yên lặng , rồi lại nhảy lên, cứ như vậy , làm cho người ta không biết chính mình là còn sống … hay là sớm đã chết rồi.
Tại một nơi bóng tối bao trùm , cơ bản thanh tỉnh hay ngủ say đều như nhau , chỉ có không biết theo địa phương nào truyền tới thanh âm nhảy lên , chợt xa chợt gần , mơ hồ mà lại như rõ ràng làm ta bàng hoàng.
Thanh y nhân vươn tay kéo thiếu niên qua , một lần nữa mặt đối mặt ôm vào trong ***g ngực , Diểu Đông hơi nở nụ cười , nghiêng đầu đem lỗ tai dán trước ngực hắn .
“Thật là một cảm giác kỳ diệu a ……….” . Y nhắm hai mắt lại , nhẹ nhàng mà nói “Trái tim của mẫu thân một nhịp lại một nhịp nhảy lên , thanh âm ‘bịch bịch’ mơ mơ hồ hồ rơi vào bên tai , mang theo một ý nghĩa nào đó không rõ cứ thế tiến vào ….”
“Như là vui sướng , tựa như giận dỗi , lại giống như u buồn ….. . Tất cả tình tự biến hóa của người , dù cho rất nhỏ , ta đều có thể cảm thụ được , thực kỳ diệu a ….”
Thanh âm của Diểu Đông thấp dần thấp dần , y trầm mặc một chút rồi cười lên , chân thành nói “Đứa bé trong bụng của Thu Ngữ , ta thực chờ mong nó xuất thế a.”
“…………”
“………..Diểu Đông thích Thạch Thu Ngữ sao ?” . Thật lâu sau thanh y nhân mới thấp giọng hỏi . Diểu Đông đã muốn rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mơ ừm một tiếng , mơ mơ màng màng thầm nói “Thu Ngữ là một nữ nhân tốt ……….”
Không ai nói gì nữa , trong phòng an tĩnh lại , thanh y nhân nghe tiếng hít thở đều đặn của Diểu Đông đang say ngủ , trong mắt hiện lên vẻ lo lắng , ở trong màn đêm u ám phát ra tia ngoan độc .
Mấy ngày nay việc uống thuốc , ngâm ôn tuyền vẫn kiên trì thực hiện , có lúc Thuận đế cùng với Diểu Đông , có lúc là Phúc công công ở bên cạnh cho đến khi kết thúc . Kẻ đến khiêu khích chẳng hiểu tại sao lại ít đi . Sinh hoạt nhàn hạ , an tĩnh chưa từng có .
Một tháng trôi qua , ngoại trừ việc thái tử phi hoài thai , Phủ Tử Dục cảm phong hàn , thanh y nhân vô duyên vô cớ biến mất , còn có——- tuyết đã bắt đầu rơi ~
Trên nền trời tối đen như mực , một vài bông tuyết phiêu đãng rơi xuống , điểm xuyến thêm bạch quang cho màn đêm .
Diểu Đông ngồi ở ghế dài trong đình hóng gió , nghiêng thân tựa vào lan can .
Bên chân trản đăng yên lặng thiêu đốt , điểm thành hỏa quang màu cam trong hắc ám . Vầng sáng ấm áp nhẹ nhàng tản ra , một tầng lại một tầng , đến khi tràn tới khuôn mặt Diểu Đông thì chỉ còn lại một vệt sáng mảnh mai .
Diểu Đông chăm chú nhìn màn trời , y vươn tay vói vào không khí băng lãnh trong đình , hoa tuyết xoay tròn trên không trung chạm vào nhiệt độ trên ngón tay , tai tựa hồ có thể nghe thấy thanh âm của hoa tuyết hòa tan .
// Hoa tuyết thật đẹp ! .//
Cô gái da trắng như tuyết ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời , hơi thở phả ra ngưng tụ thành làn sương trắng trong không khí .
// Dì thích nhất là ngày tuyết rơi // cô quay đầu lại , nháy mắt với cậu bé đứng ở một bên // Tựa như thích Diểu Đông vậy //
Cậu bé a một tiếng, hoang mang bối rối dời đường nhìn ra chỗ khác , mặt không ức chế được cũng đỏ lên .
// Này , chúng ta khiêu vũ đi ! //
Tố kêu lên vui vẻ tiến tới khu vườn hoa hướng dương nhỏ , những đóa hoa rực rỡ tựa ánh mặt trời đã sớm lụi tàn theo mùa hè , hiện tại chỉ còn là một mảnh đất trơ trọi và hoa tuyết bay tán loạn khắp bầu trời .
// Lại khiêu vũ à ? //
Cậu bé chân tay luống cuống ngây ngốc đứng yên không nhúc nhích , cô gái mỉm cười nhìn y , nâng tay xoay tròn múa ra một vũ điệu .
// Là múa cho Diểu Đông sinh ra vào mùa đông xem nha //
Người kia kề mặt sát vào cậu bé đang ngốc lăng , con ngươi đen láy mỹ lệ tròn ánh mắt, ân ẩn nụ cười vui sướng . Cô xoay đầu lại , mái tóc dài trong gió tung bay.
// Cưng thích không ? //
—-
Ngón tay bị đông cứng co rúm lại một chút , Diểu Đông đang rơi vào trầm tư bỗng nhiên nở nụ cười .
Y đứng lên , ra khỏi đình, bước vào giữa khung trời đầy hoa tuyết .
Nhan sắc của Tố , đường nét khuôn mặt của Tố chậm rãi biến mất , không khí dường như vẫn còn vương tiếng cười hoan hô hưng phấn .
Lại khiêu vũ .
Lại khiêu vũ —
Đáng tiếc ta cho đến bây giờ cũng sẽ không khiêu vũ .
Diểu Đông ngẩng đầu , đưa mắt nhìn vào bầu trời bất tận , khóe môi câu ra một chút ý cười .
Y xoay người ngắt một nhành cây , chậm rãi giơ lên ,sau đó thân thể trầm tĩnh bỗng vũ động .
Đề chân , xoác ra , tay áo tung bay , đây là thanh y nhân dạy y , Cửu Dương kiếm pháp ưu nhã mà uy thế lẫm liệt .
Vạt áo màu trắng của thiếu niên tung bay trong gió , bông tuyết bị cỗ khí lực khiến cho xoay tròn đan vào nhau tạo thành một vòng bạch sắc đem thiếu niên vây lại .
Điểm , vươn , ngả , xoay , thời điểm động tác cuối cùng hoàn tất , thân hình thiếu niên ngửa ra sau liền rơi vào cái ôm ấm áp
Bị cánh tay hữu lực ôm lên , Diểu Đông kinh ngạc nâng mắt nhìn , sau đó thấy đôi mắt thanh y nhân ngập tràn tức giận .
“Đại thúc ….”
Lời nói chưa xong , y đã bị ném lên giường một cách không khách khí , Diểu Đông sửng sốt một chút , nhìn về phía nam nhân sắc mặt âm trầm phía bên giường .
“Đại thúc tức giận gì vậy ?”
Thanh y nhân không đáp , hắn đem chăn dày phủ lên người Diểu Đông , sau đó cởi áo , thắt lưng ra , chính mình cũng chui vào ổ chăn .
Ấm áp quen thuộc xuất hiện , Diểu Đông đảo tròng mắt , vươn tay ôm lấy thắt lưng của hắn , hài lòng thở ra .
Thanh y nhân nhìn thiếu niên thư thư phục phục hấp thu nhiệt khí trên người mình , hừ lạnh một tiếng , tức giận nơi đáy mắt giảm đi một chút .
“Sợ lạnh mà còn đứng ở bên ngoài …….” hắn hung hăng xoa xoa đỉnh đầu của thiếu niên , Diểu Đông hơi né ,mơ hồ không rõ ừm một tiếng , giọng mũi nồng đậm tựa hồ mang theo chút hương vị làm nũng .
Nam nhân thở dài một tiếng , đem đầu thiếu niên đặt ở hõm vai mình , chậu than gỗ thiêu đốt phát ra thanh âm rất nhỏ , thanh y nhân hơi hơi nhướng cằm , khóe miệng hơi đông cứng lại .
“Diểu Đông thích trẻ con sao ?” Giọng nói trầm thấp trên đỉnh đầu truyền xuống , không rõ nghĩa, có chút ám ách ,còn có chút trào phúng .
Diểu Đông ngẩng đầu , thấy người nọ ánh mắt sâu thăm thẳm , trong bóng đêm lóe ra hàn quang .
“Nghe nói thái tử phi có thai , Diểu Đông sắp làm phụ thân .”
Diểu Đông trầm mặc hồi lâu , sau đó gật gật đầu, ừm một tiếng . Tay thanh y nhân đặt ở đầu vai y thoáng chốc siết chặt , Diểu Đông giật giật ,từ trong ôm ấp của người nọ giãy ra , xuyên qua thân nhìn về phía cánh cửa đã được đóng chặt .
“……………..Đại thúc còn nhớ rõ cảm giác ở trong bụng mẫu thân hay không ?” , Diểu Đông rũ mắt , khóe miệng mở ra nụ cười thản nhiên “Có lẽ đại thúc sẽ không tin , nhưng bất khả tư nghị là cảm giác bên trong bụng mẫu thân , ta còn nhớ rõ .”
Bên ngoài đại khái nổi gió , một viên bông tuyết dừng ở trên cửa sổ , phát ra chút âm thanh vụn nhỏ , như là thanh âm từ lòng đất phát ra .
Diểu Đông vươn tay , ở trong bóng tối hư không bắt , quơ , cấu một chút .
“Cái loại cảm giác chìm nổi , lơ lửng , muốn bắt lấy chút gì đó nhưng vô luận như thế nào cũng đều không bắt được , ta vẫn còn nhớ rất rõ a ………”
Một chất lỏng nồng đậm tràn đầy mũi , lỗ tai , mắt , miệng , phổi tránh cũng không thể tránh được .
Không có hô hấp , cũng không có không khí , nhưng vị trí của trái tim khẽ nhảy lên một nhịp rồi lại yên lặng , rồi lại nhảy lên, cứ như vậy , làm cho người ta không biết chính mình là còn sống … hay là sớm đã chết rồi.
Tại một nơi bóng tối bao trùm , cơ bản thanh tỉnh hay ngủ say đều như nhau , chỉ có không biết theo địa phương nào truyền tới thanh âm nhảy lên , chợt xa chợt gần , mơ hồ mà lại như rõ ràng làm ta bàng hoàng.
Thanh y nhân vươn tay kéo thiếu niên qua , một lần nữa mặt đối mặt ôm vào trong ***g ngực , Diểu Đông hơi nở nụ cười , nghiêng đầu đem lỗ tai dán trước ngực hắn .
“Thật là một cảm giác kỳ diệu a ……….” . Y nhắm hai mắt lại , nhẹ nhàng mà nói “Trái tim của mẫu thân một nhịp lại một nhịp nhảy lên , thanh âm ‘bịch bịch’ mơ mơ hồ hồ rơi vào bên tai , mang theo một ý nghĩa nào đó không rõ cứ thế tiến vào ….”
“Như là vui sướng , tựa như giận dỗi , lại giống như u buồn ….. . Tất cả tình tự biến hóa của người , dù cho rất nhỏ , ta đều có thể cảm thụ được , thực kỳ diệu a ….”
Thanh âm của Diểu Đông thấp dần thấp dần , y trầm mặc một chút rồi cười lên , chân thành nói “Đứa bé trong bụng của Thu Ngữ , ta thực chờ mong nó xuất thế a.”
“…………”
“………..Diểu Đông thích Thạch Thu Ngữ sao ?” . Thật lâu sau thanh y nhân mới thấp giọng hỏi . Diểu Đông đã muốn rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mơ ừm một tiếng , mơ mơ màng màng thầm nói “Thu Ngữ là một nữ nhân tốt ……….”
Không ai nói gì nữa , trong phòng an tĩnh lại , thanh y nhân nghe tiếng hít thở đều đặn của Diểu Đông đang say ngủ , trong mắt hiện lên vẻ lo lắng , ở trong màn đêm u ám phát ra tia ngoan độc .
Tác giả :
Hữu Thì Hạ Trư