Điểu Đại Hữu Thí Dụng
Chương 31: Mồng một tết như cái ch*m…
Khi tôi còn đang mơ màng ngủ lại thấy nóng muốn chết, Tiết Đồng đang ngủ bên cạnh lại nóng như lò lửa.
Sờ di động trên đầu giường nhìn qua, đã hơn tám giờ tối, ngày hôm nay mới ăn một ly mì ăn liền, thời gian còn lại đều dành để ngủ nhưng lại cảm thấy hôm nay thật vô cùng phong phú. Trước kia, Tết nào cũng vậy, tôi không ngồi nhà xem ti vi cả ngày thì cũng là chạy đôn chạy đáo khắp nơi chúc Tết, giờ không đi làm, cũng chẳng cần đi chúc Tết gì nữa.
Tôi vừa nghĩ vừa sờ soạng thân thể Tiết Đồng, vừa đụng vào đã thấy nóng ran. Lúc này mới thấy không ổn, tôi vội bật đèn lên xem.
Lúc đầu trong bóng tối chỉ thấy khang khác, đến lúc bật đèn nhìn mặt anh đỏ ửng bất bình thường mới cảm thấy to chuyện rồi đây. Áp trán lên trán anh, phát hiện ra anh bị sốt rồi, cảm giác nghề nghiệp cho tôi thấy, anh sốt ít ra phải hơn ba tám độ.
Xốc chăn lên, thấy toàn thân Tiết Đồng đỏ ứng như tôm luộc.
Tuy tôi chỉ là bác sĩ nhi nhưng làm sao không biết anh là bị gì – lao lực quá độ mà phát sốt chứ sao.
Đương nhiên, cũng không phải chỉ vì chúng tôi làm quá nhiều, dù lúc trước cũng đã dùng nửa tá mũ nhưng mỗi người ba cái cũng không tính là nhiều. Mà là tối qua anh bận đến nửa đêm, tôi tới lại làm nửa ngày, làm xong rồi hai người chúng tôi đều mệt mỏi, không tắm rửa gì quấn chăn ngủ luôn mới ra chuyện.
Tôi gọi anh mấy tiếng, anh vẫn không tỉnh lại. trong phòng có mùi rất tanh, tôi ngửi cũng thấy hơi choáng váng, vội hé cửa sổ ra một chút cho không khí trong lành bên ngoài tràn vào. Hít sâu mấy ngụm không khí tươi mát lành lạnh mới cảm thấy đầu óc đang váng vất tỉnh ra.
Mặc vội quần áo, xuống giường lấy chậu nước, tôi thấm ướt rồi vắt khăn lau người cho anh. Lúc lau người, anh lại thấp giọng rên rỉ khiến lòng tôi cứ như bị mèo cào, biết rõ anh đang bị bệnh, tay cầm khăn mặt vẫn không nhịn được lưu luyến một hồi trên ngực, trên đùi anh. Vì đặc thù công việc, trên người anh không ít sẹo to sẹo nhỏ, nhưng như vậy càng tăng thêm vài phần quyến rũ đàn ông, khiến ngón tay tôi cứ nấn ná mãi trên từng vết sẹo.
Còn may tôi đúng lúc nghĩ ra không thể bắt nạt bệnh nhân như vậy mới mau chóng đắp chăn cho anh, thay nước rồi đắp khăn lên trán anh. Nước mùa đông rất lạnh, vừa đắp xong mà khăn ướt một hồi đã thành khăn nóng.
“A Đình… Sao thế…” Còn may đổi khăn mấy lần Tiết Đồng cũng tỉnh lại, giọng khàn khàn.
Tôi đặt tay lên mặt anh, quan tâm bảo: “Anh bị ốm, trong phòng có thuốc không?”
“Không, bình thường tôi không hay ốm.”
“Tôi ra ngoài mua thuốc cho anh.”
“Không sao đâu… Tôi sẽ mau khỏe thôi.” Anh bắt lấy tay tôi, nói nhưng ánh mắt bình thường luôn đầy sức sống giờ đây khép hờ, nhìn có chút mơ màng. Tiết Đồng như vậy quả thực tựa như những bệnh nhân nhí của tôi trước đây, nhìn thế nào cũng thấy thật là đáng yêu.
Tôi hôn lên mắt anh, nói: “Anh cứ ngủ đi, chút nữa tôi quay về.”
“… Đừng xem tôi thành bệnh nhân của anh…”
“Ừ, không phải, anh là người đàn ông của tôi.” Tôi rút tay, ra ngoài. Thế nhưng đến lúc sắp ra khỏi cửa lại quay lại, dọa cho Tiết Đồng đang sắp ngủ suýt nhảy dựng lên, tìm được chìa khóa phòng mới lại đi.
Khu xung quanh chỗ Tiết Đồng ở cũng là chỗ tôi đã đi làm mấy năm, vẫn nhớ rõ như lòng bàn tay. Tôi nhớ ở quanh đây có vài hiệu thuốc, đều rất gần nên không lái xe mà đi bộ tìm hiệu thuốc luôn.
Hiệu thuốc thì không ít, so với trong trí nhớ của tôi còn nhiều thêm, xem ra điều kiện sống ở thành thị bây giờ ngày một kém, người bệnh cũng nhiều, hiệu thuốc nào cũng làm ăn phát đạt nên cứ thi nhau mà mở hết hiệu này đến hiệu kia.
Nhưng nhiều thì nhiều, sáng mồng một lại chẳng hiệu nào mở cửa, chạy qua vài con phố cũng không thấy được mấy cửa hàng mở cửa, hiệu thuốc thì chẳng được nhà nào.
Tết đến nếu nói có chỗ tốt nào thì đó là đâu đâu cũng được nghỉ, mọi người vất vả cả năm, ai cũng đều có thể nghỉ ngơi thoải mái một chút. Nhưng điểm không tốt cũng thật rõ ràng, thì ai cũng nghỉ, muốn mua cái gì cũng chẳng biết đi đâu mà mua. Đối với bọn nhỏ lại càng chán, cầm một đống tiền lì xì lại chẳng có đầu bán. Đúng rồi, tự nhiên nhớ ra năm nay tôi còn chưa lì xì Tô Nam, từ sáng đến giờ chỉ nghĩ tới Tiết Đồng, quên luôn cả con cái, xem ra tôi thật không xứng bậc cha mẹ.
Đợi mai Tiết Đồng khỏi ốm tôi phải về cho Tô Nam một phong lì xì thật to mới được, nhưng điều kiện trước tiên là phải chữa khỏi cho Tiết Đồng đã, anh đã sốt đến mê man rồi.
Tôi là bác sĩ, bệnh nặng tôi không dám nói chắc chứ chỉ là cảm sốt linh tinh thì không vấn đề gì. Tôi biết phải mua thuốc gì, nhưng hiệu thuốc không mở cửa thì làm sao bây giờ? Tôi nghĩ nghĩ, chạy về một phía. Chỗ khác có lẽ mồng một không mở cửa, nhưng có nơi tuyệt đối phải mở cửa, là bệnh viện.
Bệnh viện này chính là nơi tôi làm trước kia nên tìm đến cũng rất dễ. vào bệnh viện rồi, tôi lập tức tìm bác sĩ trực, phát hiện ra bác sĩ đó mình cũng quen, là đồng nghiệp cũ của tôi.
Chỗ nào có người quen cũng dễ làm việc hơn, ở bệnh viện đương nhiên cũng không ngoại lệ. tôi với đồng nghiệp cũ kia chào hỏi mấy câu, rồi nói có bạn đang ốm, nhờ anh ta kê đơn thuốc. Người đó đang khám cho bệnh nhân khác, nhưng bảo họ chờ một chút, tôi nói thuốc nào anh ta kê thuốc đó, chưa đầy một phút đã xong, tôi vội vàng cầm đơn đi lấy thuốc.
Không biết vì sao, Tết năm nào cũng có những người Tết phát bệnh mà phải vào viện, hôm nay mới mồng một bệnh viện đã có không ít người bệnh. Tôi nhìn đoàn người xếp hàng chờ đóng phí kia, lại nhìn đám người xếp hàng dài trước hiệu thuốc, nghĩ thầm thế này thì bao giờ mới tới lượt.
Cũng may lúc tôi xếp hàng đóng tiền có người trong hiệu thuốc nhận ra, chào hỏi, bảo tôi đi từ bên cạnh vào, nhanh chóng lấy thuốc cho tôi. Tôi cảm ơn họ rồi bảo sau này sẽ mời cơm.
Lúc về thấy có một hàng ăn vặt còn mở cửa, nghĩ Tiết Đồng hẳn là rất đói bụng liền mua hai phần cháo, bốn phần sủi cảo hấp, mười cái trứng luộc nước trà, gói ghém xong liền xách mấy thứ kia nhanh chân chạy về. mấy năm nay tôi cũng chưa rèn luyện như vậy, giờ thì chạy hết nửa ngày giữa tối mùa đông, đến lúc về đến dưới lầu kí túc của Tiết Đồng đã mồ hôi lạnh đầy lưng.
Về tới nơi, tôi vội vọt vào phòng ngủ, chẳng có ai, lúc này mới nghe trong nhà tắm có tiếng nước. Tôi buông đồ ăn với thuốc, chạy lại gõ cửa, mà cửa lại không khóa, tôi đẩy cái là mở ra. Vừa vào cái đập vào mắt đã là cảnh Tiết Đồng đang ngồi xổm, còn tưởng anh té xỉu, lúc chạy tới đỡ mới phát hiện anh… đang rửa phía sau.
“Xin lỗi… Tôi ra ngoài…”
“Ra ngoài cái rắm, nhanh giúp tôi rửa đi, không thấy tôi đứng cũng không vững à?” Tuy lúc nói câu nói anh trông có vẻ rất cương quyết nhưng hơi không đủ, nghe vào tai tôi lại như làm nũng.
Tôi lần đầu tiên cảm thấy ông đàn ông cao to như Tiết Đồng cũng có lúc yếu đuối, khó trách người ta bảo lúc ốm đau là lúc con người yếu ớt nhất, xem ra câu này đúng với Tiết Đồng. Rõ ràng Tiết Đồng là ông anh vừa to cao, vừa cường tráng hơn tôi, râu trên cằm cũng dài hơn, thế mà tôi lại thấy anh như vậy mới thật đáng yêu, xem ra tôi quả nhiên biến thái không nhẹ.
Lúc giúp Tiết Đồng rửa tôi phát hiện phía sau anh hình như hơi sưng lên, lòng cảm thấy thật tự trách, nhưng đồng thời cũng có cảm giác vô cùng mãnh liệt, đó là người đàn ông này ngoài tôi ra cũng không ai có thể chinh phục được.
Bởi chuyện này mà tâm tình tôi đặc biệt kích động.
Có lẽ trong quan hệ đồng tính luyến ái này, ngoài việc chinh phục thân thể, điều khiến người ta kích thích hơn lại là khoái cảm phản nghịch cùng cảm giác chinh phục trên tinh thần.
Ra khỏi nhà tắm, tôi đem Tiết Đồng lau khô rồi nhét vào ổ chăn, mở tủ tìm quần áo mặc. Dù anh cao hơn tôi một chút nhưng đồ của anh mặc trên người tôi cũng không bị dài quá, chỉ là anh hơi vạm vỡ hơn nên quần áo mặc trên người tôi rộng một chút.
Trong tủ không có đồ ngủ, tôi tìm cho anh một bộ đồ thoải mái mặc vào, anh nhắm mắt hưởng thụ hầu hạ của tôi, khóe miệng luôn giữ nụ cười kì dị.
Lúc mặc xong đồ, anh yếu ớt nói: “… Đói quá…”
Tôi vội giúp anh tựa vào đầu giường, mở một phần sủi cảo hấp lấy đũa chấm tương đút cho anh. Anh đang ăn từng miếng từng miếng một thì tự dưng mở choàng mắt ra, cướp cái cà men trên tay tôi nhồm nhoàm ăn.
Cuối cùng, tôi chỉ ăn được một phần cháo với hai cái trứng luộc nước trà, còn lại đều bị Tiết Đồng ăn sạch, chẳng chừa được thêm tẹo nào. Nhìn Tiết Đồng ăn ngon miệng như vậy tôi cũng yên tâm, chỉ cần ăn uống bình thường được thì cũng không có vấn đề gì lớn.
Đến lúc anh ăn xong, nhét hết cặp ***g rồi đủ thứ vào tay tôi, mắt lại bắt đầu nheo lại, cứ như con mèo buồn ngủ ấy. Aish, có lẽ tôi không nên so anh với mèo, cứ so với hổ nghe còn chấp nhận được. Dù sao cũng không khác nhau mấy, đều là động vật họ mèo thôi mà.
Tôi ra phòng khách lấy cốc nước ấm trong máy đun rồi đem thuốc cho anh uống, anh khép hờ mắt bảo: “Tôi ăn no rồi.”
“Anh muốn mau khỏi thì phải uống thuốc đi, tôi đi bao nhiêu chỗ mới mua được đấy.”
“Anh đút đi.”
“Này, làm người đừng có vô sỉ quá nhá!”
“Anh không đút tôi sẽ không uống.”
“Tôi… Tôi đút!” Tôi chẳng còn cách nào với cái cha không biết xấu hổ này nữa, chỉ có thể đút thuốc cho anh. Dù sao Tô Nam từ nhỏ lúc ốm đều là tôi chăm, đút thuốc cũng quen rồi, đút cho thằng cha to xác Tiết Đồng này cũng khác gì.
Nhưng lúc tôi đút, Tiết Đồng không biết cố tình hay vô ý cắn lên ngón tay tôi mấy lần, nhẹ thôi, chẳng đâu tí nào, nhưng mà… Aish, muốn tôi nói thế nào chứ? Tôi sao lại cảm thấy đây là quyến rũ chứ?
Đút xong thuốc, Tiết Đồng trượt xuống, trùm chăn định ngủ, tôi nhảy tới tụt quần anh xuống lộ ra cái mông, anh hỏi tôi: “Sao thê? Anh lại muốn làm à? Phía sau tôi đau lắm…”
“Câm miệng, tôi cũng không phải lang sói một đêm bảy lần, làm sao còn lên được nữa, tôi giúp anh bôi thuốc!” Tôi banh mông anh ra, nhét vào một viên giảm sốt. Vì mới rửa lúc nãy nên viên thuốc dễ dàng đi vào, nhưng không cẩn thận, ngón tay tôi cũng chui vào.
Nhìn ngón tay đi vào một nửa kia, tôi đột nhiên lại muốn đè anh, ngón tay theo bản năng nấn ná mấy vòng bên trong, anh không nhịn được mắng: “Mẹ, còn nói không muốn làm, tay anh đang làm cái gì?”
Tôi vội rụt tay về như bị nắm thóp, giúp anh kéo quần lên rồi đứng dậy đi dọn rác quanh giường đi vứt.
Một lúc sau, tôi mang thêm một cốc nước ấm đến, lay anh dậy uống, anh lại muốn tôi mớm, thành ra làm đến khi tôi bực mình cái tên này mới chịu thiếp đi.
Còn may chm tôi lúc trước phải lao động vất vả quá độ, giờ vẫn đang ngủ chứ không thì tôi gặp phiền toái lớn rồi.
Sau đó, Tiết Đồng liên tục đổ mồ hôi, tôi phải cởi hết quần áo cho anh rồi xoa bóp giúp anh, đến khoảng mười một giờ hơn anh mới hạ sốt. Tôi an tâm đẩy anh vào phía trong, tắt đèn rồi bò lên giường đi ngủ.
Đang lúc sắp ngủ, một bàn tay lại duỗi sang sờ loạn trên người, tôi đè tay anh lại đè lên bụng mình không cho động đậy.
Trong bóng đêm, miệng anh kề sát bên tai tôi, giọng khàn khàn nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn đã chăm sóc tôi.”
Nghe giọng nói kia, mặt thấy nóng lên, tôi xấu hổ nói: “Đây hẳn là… Dù sao tôi là bác sĩ, cũng không thể nhìn thấy người bệnh trước mắt mà mặc kệ được.”
“Anh đúng là đồ nghĩ một đằng nói một nẻo, chẳng nhẽ một câu chăm sóc tôi là bởi yêu tôi cũng không nói được sao?”
Hơi thở anh phả lên tai khiến tôi càng lúng búng, ngờ là người này lại đang cố ý quyến rũ mình đây. Bởi tôi cảm thấy từ khi tỉnh lại lúc trước đã luôn bị anh quyến rũ, cũng không nhịn được đã ăn đậu hũ của anh mấy lần, anh không lý gì không cảm giác được, trừ khi anh đã sốt đến lơ mơ rồi.
Đang lúc tôi miên man suy nghĩ, anh không có được đáp án lại đổi đề tài, nói: “Tôi thấy trong mông cứ là lạ, anh vừa nhét cái gì vào đấy?”
Tôi nhất thời không phản ứng lại được lời anh, bởi anh đổi đề tài nhanh quá. Đến lúc phản ứng lại được tôi mới giải thích: “Đấy là paracetamol giảm đau hạ sốt dạng viên nhét, hạ sốt khá tốt.”
“Ngoài cái đó ra, anh không nhét cái gì nữa sao?”
“Aish…” Tôi sao cứ cảm thấy anh đang cố tình giả bộ vậy?
Trả lời cho vấn đề nhạy cảm thế này, tôi bảo: “Hôm nay là mồng một Tết mà hai chúng ta cứ rúc trong phòng từ sáng tới tối thế này, hôm nay tôi còn chưa cho Tô Nam bao lì xi đâu.”
“Ừ, mai tôi cũng cho nó một bao lì xì, dù sao nó là con anh cũng là con tôi.”
Ô, sao tôi cảm thấy lời này của Tiết Đồng cứ quái lạ thế nào ấy, sao cứ cảm thấy như hai chúng tôi đã kết hôn, rồi nam nam sinh tử ra được Tô Nam.
Sau đó chúng tôi trò chuyện một lúc rồi ngủ, tôi mơ, mơ thấy tôi tan sở về nhà, Tô Nam nhào vào trong lòng tôi nói: Ba đã về rồi, mẹ đang nấu cơm đấy. Sau đó, Tiết Đồng mặc tạp dề từ bếp đi ra, tóc uốn thật dài, phía dưới tạp dề, lông lá đầy chân đã mất đâu, mặt còn trang điểm. Cách ăn mặc của anh khiến tôi trong mộng cũng không nhịn được lạnh run, nhưng mà đáng sợ nhất là bộ râu kín cằm kia của anh vẫn còn kìa.
Thấy tôi trở về, anh bổ nhào vào trong lòng, như chim nhỏ nép vào người tôi nũng nịu nói: “Ông xã, anh đã về rồi, em nhớ anh lắm í. Đúng rồi, ông xã ơi, nói cho anh một chuyện, em lại có bầu rồi, lần này là con gái nha.”
A a a a Từ ác mộng tỉnh lại, tôi vội vã bật đèn, nhìn Tiết Đồng bình thường đang ngủ bên cạnh mình, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Tiết Đồng ơi, anh mau khỏi bệnh đi chứ không tôi cứ ác mộng suốt mất thôi.
(1) Chữ kỳ – 其, còn chữ cơ – 基, quả là chú nhìn nhầm cũng (hơi hơi) không lạ. Cơ hữu chắc ai cũng biết rồi nhở.
(2) 小黑屋 – Tiểu hắc ốc: Là phần mềm giúp các giả viết văn thôi, kiểu như đặt ra phải gõ mấy bao nhiêu từ, bao nhiêu thời gian thì nó bắt phải làm đến đấy, không cho thoát ra bằng bất cứ cách nào, trong lúc đấy muốn ngồi không không có kí tự nhập vào thì nó réo chuông… Nói chung là để rèn luyện writer ạ.
Sờ di động trên đầu giường nhìn qua, đã hơn tám giờ tối, ngày hôm nay mới ăn một ly mì ăn liền, thời gian còn lại đều dành để ngủ nhưng lại cảm thấy hôm nay thật vô cùng phong phú. Trước kia, Tết nào cũng vậy, tôi không ngồi nhà xem ti vi cả ngày thì cũng là chạy đôn chạy đáo khắp nơi chúc Tết, giờ không đi làm, cũng chẳng cần đi chúc Tết gì nữa.
Tôi vừa nghĩ vừa sờ soạng thân thể Tiết Đồng, vừa đụng vào đã thấy nóng ran. Lúc này mới thấy không ổn, tôi vội bật đèn lên xem.
Lúc đầu trong bóng tối chỉ thấy khang khác, đến lúc bật đèn nhìn mặt anh đỏ ửng bất bình thường mới cảm thấy to chuyện rồi đây. Áp trán lên trán anh, phát hiện ra anh bị sốt rồi, cảm giác nghề nghiệp cho tôi thấy, anh sốt ít ra phải hơn ba tám độ.
Xốc chăn lên, thấy toàn thân Tiết Đồng đỏ ứng như tôm luộc.
Tuy tôi chỉ là bác sĩ nhi nhưng làm sao không biết anh là bị gì – lao lực quá độ mà phát sốt chứ sao.
Đương nhiên, cũng không phải chỉ vì chúng tôi làm quá nhiều, dù lúc trước cũng đã dùng nửa tá mũ nhưng mỗi người ba cái cũng không tính là nhiều. Mà là tối qua anh bận đến nửa đêm, tôi tới lại làm nửa ngày, làm xong rồi hai người chúng tôi đều mệt mỏi, không tắm rửa gì quấn chăn ngủ luôn mới ra chuyện.
Tôi gọi anh mấy tiếng, anh vẫn không tỉnh lại. trong phòng có mùi rất tanh, tôi ngửi cũng thấy hơi choáng váng, vội hé cửa sổ ra một chút cho không khí trong lành bên ngoài tràn vào. Hít sâu mấy ngụm không khí tươi mát lành lạnh mới cảm thấy đầu óc đang váng vất tỉnh ra.
Mặc vội quần áo, xuống giường lấy chậu nước, tôi thấm ướt rồi vắt khăn lau người cho anh. Lúc lau người, anh lại thấp giọng rên rỉ khiến lòng tôi cứ như bị mèo cào, biết rõ anh đang bị bệnh, tay cầm khăn mặt vẫn không nhịn được lưu luyến một hồi trên ngực, trên đùi anh. Vì đặc thù công việc, trên người anh không ít sẹo to sẹo nhỏ, nhưng như vậy càng tăng thêm vài phần quyến rũ đàn ông, khiến ngón tay tôi cứ nấn ná mãi trên từng vết sẹo.
Còn may tôi đúng lúc nghĩ ra không thể bắt nạt bệnh nhân như vậy mới mau chóng đắp chăn cho anh, thay nước rồi đắp khăn lên trán anh. Nước mùa đông rất lạnh, vừa đắp xong mà khăn ướt một hồi đã thành khăn nóng.
“A Đình… Sao thế…” Còn may đổi khăn mấy lần Tiết Đồng cũng tỉnh lại, giọng khàn khàn.
Tôi đặt tay lên mặt anh, quan tâm bảo: “Anh bị ốm, trong phòng có thuốc không?”
“Không, bình thường tôi không hay ốm.”
“Tôi ra ngoài mua thuốc cho anh.”
“Không sao đâu… Tôi sẽ mau khỏe thôi.” Anh bắt lấy tay tôi, nói nhưng ánh mắt bình thường luôn đầy sức sống giờ đây khép hờ, nhìn có chút mơ màng. Tiết Đồng như vậy quả thực tựa như những bệnh nhân nhí của tôi trước đây, nhìn thế nào cũng thấy thật là đáng yêu.
Tôi hôn lên mắt anh, nói: “Anh cứ ngủ đi, chút nữa tôi quay về.”
“… Đừng xem tôi thành bệnh nhân của anh…”
“Ừ, không phải, anh là người đàn ông của tôi.” Tôi rút tay, ra ngoài. Thế nhưng đến lúc sắp ra khỏi cửa lại quay lại, dọa cho Tiết Đồng đang sắp ngủ suýt nhảy dựng lên, tìm được chìa khóa phòng mới lại đi.
Khu xung quanh chỗ Tiết Đồng ở cũng là chỗ tôi đã đi làm mấy năm, vẫn nhớ rõ như lòng bàn tay. Tôi nhớ ở quanh đây có vài hiệu thuốc, đều rất gần nên không lái xe mà đi bộ tìm hiệu thuốc luôn.
Hiệu thuốc thì không ít, so với trong trí nhớ của tôi còn nhiều thêm, xem ra điều kiện sống ở thành thị bây giờ ngày một kém, người bệnh cũng nhiều, hiệu thuốc nào cũng làm ăn phát đạt nên cứ thi nhau mà mở hết hiệu này đến hiệu kia.
Nhưng nhiều thì nhiều, sáng mồng một lại chẳng hiệu nào mở cửa, chạy qua vài con phố cũng không thấy được mấy cửa hàng mở cửa, hiệu thuốc thì chẳng được nhà nào.
Tết đến nếu nói có chỗ tốt nào thì đó là đâu đâu cũng được nghỉ, mọi người vất vả cả năm, ai cũng đều có thể nghỉ ngơi thoải mái một chút. Nhưng điểm không tốt cũng thật rõ ràng, thì ai cũng nghỉ, muốn mua cái gì cũng chẳng biết đi đâu mà mua. Đối với bọn nhỏ lại càng chán, cầm một đống tiền lì xì lại chẳng có đầu bán. Đúng rồi, tự nhiên nhớ ra năm nay tôi còn chưa lì xì Tô Nam, từ sáng đến giờ chỉ nghĩ tới Tiết Đồng, quên luôn cả con cái, xem ra tôi thật không xứng bậc cha mẹ.
Đợi mai Tiết Đồng khỏi ốm tôi phải về cho Tô Nam một phong lì xì thật to mới được, nhưng điều kiện trước tiên là phải chữa khỏi cho Tiết Đồng đã, anh đã sốt đến mê man rồi.
Tôi là bác sĩ, bệnh nặng tôi không dám nói chắc chứ chỉ là cảm sốt linh tinh thì không vấn đề gì. Tôi biết phải mua thuốc gì, nhưng hiệu thuốc không mở cửa thì làm sao bây giờ? Tôi nghĩ nghĩ, chạy về một phía. Chỗ khác có lẽ mồng một không mở cửa, nhưng có nơi tuyệt đối phải mở cửa, là bệnh viện.
Bệnh viện này chính là nơi tôi làm trước kia nên tìm đến cũng rất dễ. vào bệnh viện rồi, tôi lập tức tìm bác sĩ trực, phát hiện ra bác sĩ đó mình cũng quen, là đồng nghiệp cũ của tôi.
Chỗ nào có người quen cũng dễ làm việc hơn, ở bệnh viện đương nhiên cũng không ngoại lệ. tôi với đồng nghiệp cũ kia chào hỏi mấy câu, rồi nói có bạn đang ốm, nhờ anh ta kê đơn thuốc. Người đó đang khám cho bệnh nhân khác, nhưng bảo họ chờ một chút, tôi nói thuốc nào anh ta kê thuốc đó, chưa đầy một phút đã xong, tôi vội vàng cầm đơn đi lấy thuốc.
Không biết vì sao, Tết năm nào cũng có những người Tết phát bệnh mà phải vào viện, hôm nay mới mồng một bệnh viện đã có không ít người bệnh. Tôi nhìn đoàn người xếp hàng chờ đóng phí kia, lại nhìn đám người xếp hàng dài trước hiệu thuốc, nghĩ thầm thế này thì bao giờ mới tới lượt.
Cũng may lúc tôi xếp hàng đóng tiền có người trong hiệu thuốc nhận ra, chào hỏi, bảo tôi đi từ bên cạnh vào, nhanh chóng lấy thuốc cho tôi. Tôi cảm ơn họ rồi bảo sau này sẽ mời cơm.
Lúc về thấy có một hàng ăn vặt còn mở cửa, nghĩ Tiết Đồng hẳn là rất đói bụng liền mua hai phần cháo, bốn phần sủi cảo hấp, mười cái trứng luộc nước trà, gói ghém xong liền xách mấy thứ kia nhanh chân chạy về. mấy năm nay tôi cũng chưa rèn luyện như vậy, giờ thì chạy hết nửa ngày giữa tối mùa đông, đến lúc về đến dưới lầu kí túc của Tiết Đồng đã mồ hôi lạnh đầy lưng.
Về tới nơi, tôi vội vọt vào phòng ngủ, chẳng có ai, lúc này mới nghe trong nhà tắm có tiếng nước. Tôi buông đồ ăn với thuốc, chạy lại gõ cửa, mà cửa lại không khóa, tôi đẩy cái là mở ra. Vừa vào cái đập vào mắt đã là cảnh Tiết Đồng đang ngồi xổm, còn tưởng anh té xỉu, lúc chạy tới đỡ mới phát hiện anh… đang rửa phía sau.
“Xin lỗi… Tôi ra ngoài…”
“Ra ngoài cái rắm, nhanh giúp tôi rửa đi, không thấy tôi đứng cũng không vững à?” Tuy lúc nói câu nói anh trông có vẻ rất cương quyết nhưng hơi không đủ, nghe vào tai tôi lại như làm nũng.
Tôi lần đầu tiên cảm thấy ông đàn ông cao to như Tiết Đồng cũng có lúc yếu đuối, khó trách người ta bảo lúc ốm đau là lúc con người yếu ớt nhất, xem ra câu này đúng với Tiết Đồng. Rõ ràng Tiết Đồng là ông anh vừa to cao, vừa cường tráng hơn tôi, râu trên cằm cũng dài hơn, thế mà tôi lại thấy anh như vậy mới thật đáng yêu, xem ra tôi quả nhiên biến thái không nhẹ.
Lúc giúp Tiết Đồng rửa tôi phát hiện phía sau anh hình như hơi sưng lên, lòng cảm thấy thật tự trách, nhưng đồng thời cũng có cảm giác vô cùng mãnh liệt, đó là người đàn ông này ngoài tôi ra cũng không ai có thể chinh phục được.
Bởi chuyện này mà tâm tình tôi đặc biệt kích động.
Có lẽ trong quan hệ đồng tính luyến ái này, ngoài việc chinh phục thân thể, điều khiến người ta kích thích hơn lại là khoái cảm phản nghịch cùng cảm giác chinh phục trên tinh thần.
Ra khỏi nhà tắm, tôi đem Tiết Đồng lau khô rồi nhét vào ổ chăn, mở tủ tìm quần áo mặc. Dù anh cao hơn tôi một chút nhưng đồ của anh mặc trên người tôi cũng không bị dài quá, chỉ là anh hơi vạm vỡ hơn nên quần áo mặc trên người tôi rộng một chút.
Trong tủ không có đồ ngủ, tôi tìm cho anh một bộ đồ thoải mái mặc vào, anh nhắm mắt hưởng thụ hầu hạ của tôi, khóe miệng luôn giữ nụ cười kì dị.
Lúc mặc xong đồ, anh yếu ớt nói: “… Đói quá…”
Tôi vội giúp anh tựa vào đầu giường, mở một phần sủi cảo hấp lấy đũa chấm tương đút cho anh. Anh đang ăn từng miếng từng miếng một thì tự dưng mở choàng mắt ra, cướp cái cà men trên tay tôi nhồm nhoàm ăn.
Cuối cùng, tôi chỉ ăn được một phần cháo với hai cái trứng luộc nước trà, còn lại đều bị Tiết Đồng ăn sạch, chẳng chừa được thêm tẹo nào. Nhìn Tiết Đồng ăn ngon miệng như vậy tôi cũng yên tâm, chỉ cần ăn uống bình thường được thì cũng không có vấn đề gì lớn.
Đến lúc anh ăn xong, nhét hết cặp ***g rồi đủ thứ vào tay tôi, mắt lại bắt đầu nheo lại, cứ như con mèo buồn ngủ ấy. Aish, có lẽ tôi không nên so anh với mèo, cứ so với hổ nghe còn chấp nhận được. Dù sao cũng không khác nhau mấy, đều là động vật họ mèo thôi mà.
Tôi ra phòng khách lấy cốc nước ấm trong máy đun rồi đem thuốc cho anh uống, anh khép hờ mắt bảo: “Tôi ăn no rồi.”
“Anh muốn mau khỏi thì phải uống thuốc đi, tôi đi bao nhiêu chỗ mới mua được đấy.”
“Anh đút đi.”
“Này, làm người đừng có vô sỉ quá nhá!”
“Anh không đút tôi sẽ không uống.”
“Tôi… Tôi đút!” Tôi chẳng còn cách nào với cái cha không biết xấu hổ này nữa, chỉ có thể đút thuốc cho anh. Dù sao Tô Nam từ nhỏ lúc ốm đều là tôi chăm, đút thuốc cũng quen rồi, đút cho thằng cha to xác Tiết Đồng này cũng khác gì.
Nhưng lúc tôi đút, Tiết Đồng không biết cố tình hay vô ý cắn lên ngón tay tôi mấy lần, nhẹ thôi, chẳng đâu tí nào, nhưng mà… Aish, muốn tôi nói thế nào chứ? Tôi sao lại cảm thấy đây là quyến rũ chứ?
Đút xong thuốc, Tiết Đồng trượt xuống, trùm chăn định ngủ, tôi nhảy tới tụt quần anh xuống lộ ra cái mông, anh hỏi tôi: “Sao thê? Anh lại muốn làm à? Phía sau tôi đau lắm…”
“Câm miệng, tôi cũng không phải lang sói một đêm bảy lần, làm sao còn lên được nữa, tôi giúp anh bôi thuốc!” Tôi banh mông anh ra, nhét vào một viên giảm sốt. Vì mới rửa lúc nãy nên viên thuốc dễ dàng đi vào, nhưng không cẩn thận, ngón tay tôi cũng chui vào.
Nhìn ngón tay đi vào một nửa kia, tôi đột nhiên lại muốn đè anh, ngón tay theo bản năng nấn ná mấy vòng bên trong, anh không nhịn được mắng: “Mẹ, còn nói không muốn làm, tay anh đang làm cái gì?”
Tôi vội rụt tay về như bị nắm thóp, giúp anh kéo quần lên rồi đứng dậy đi dọn rác quanh giường đi vứt.
Một lúc sau, tôi mang thêm một cốc nước ấm đến, lay anh dậy uống, anh lại muốn tôi mớm, thành ra làm đến khi tôi bực mình cái tên này mới chịu thiếp đi.
Còn may chm tôi lúc trước phải lao động vất vả quá độ, giờ vẫn đang ngủ chứ không thì tôi gặp phiền toái lớn rồi.
Sau đó, Tiết Đồng liên tục đổ mồ hôi, tôi phải cởi hết quần áo cho anh rồi xoa bóp giúp anh, đến khoảng mười một giờ hơn anh mới hạ sốt. Tôi an tâm đẩy anh vào phía trong, tắt đèn rồi bò lên giường đi ngủ.
Đang lúc sắp ngủ, một bàn tay lại duỗi sang sờ loạn trên người, tôi đè tay anh lại đè lên bụng mình không cho động đậy.
Trong bóng đêm, miệng anh kề sát bên tai tôi, giọng khàn khàn nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn đã chăm sóc tôi.”
Nghe giọng nói kia, mặt thấy nóng lên, tôi xấu hổ nói: “Đây hẳn là… Dù sao tôi là bác sĩ, cũng không thể nhìn thấy người bệnh trước mắt mà mặc kệ được.”
“Anh đúng là đồ nghĩ một đằng nói một nẻo, chẳng nhẽ một câu chăm sóc tôi là bởi yêu tôi cũng không nói được sao?”
Hơi thở anh phả lên tai khiến tôi càng lúng búng, ngờ là người này lại đang cố ý quyến rũ mình đây. Bởi tôi cảm thấy từ khi tỉnh lại lúc trước đã luôn bị anh quyến rũ, cũng không nhịn được đã ăn đậu hũ của anh mấy lần, anh không lý gì không cảm giác được, trừ khi anh đã sốt đến lơ mơ rồi.
Đang lúc tôi miên man suy nghĩ, anh không có được đáp án lại đổi đề tài, nói: “Tôi thấy trong mông cứ là lạ, anh vừa nhét cái gì vào đấy?”
Tôi nhất thời không phản ứng lại được lời anh, bởi anh đổi đề tài nhanh quá. Đến lúc phản ứng lại được tôi mới giải thích: “Đấy là paracetamol giảm đau hạ sốt dạng viên nhét, hạ sốt khá tốt.”
“Ngoài cái đó ra, anh không nhét cái gì nữa sao?”
“Aish…” Tôi sao cứ cảm thấy anh đang cố tình giả bộ vậy?
Trả lời cho vấn đề nhạy cảm thế này, tôi bảo: “Hôm nay là mồng một Tết mà hai chúng ta cứ rúc trong phòng từ sáng tới tối thế này, hôm nay tôi còn chưa cho Tô Nam bao lì xi đâu.”
“Ừ, mai tôi cũng cho nó một bao lì xì, dù sao nó là con anh cũng là con tôi.”
Ô, sao tôi cảm thấy lời này của Tiết Đồng cứ quái lạ thế nào ấy, sao cứ cảm thấy như hai chúng tôi đã kết hôn, rồi nam nam sinh tử ra được Tô Nam.
Sau đó chúng tôi trò chuyện một lúc rồi ngủ, tôi mơ, mơ thấy tôi tan sở về nhà, Tô Nam nhào vào trong lòng tôi nói: Ba đã về rồi, mẹ đang nấu cơm đấy. Sau đó, Tiết Đồng mặc tạp dề từ bếp đi ra, tóc uốn thật dài, phía dưới tạp dề, lông lá đầy chân đã mất đâu, mặt còn trang điểm. Cách ăn mặc của anh khiến tôi trong mộng cũng không nhịn được lạnh run, nhưng mà đáng sợ nhất là bộ râu kín cằm kia của anh vẫn còn kìa.
Thấy tôi trở về, anh bổ nhào vào trong lòng, như chim nhỏ nép vào người tôi nũng nịu nói: “Ông xã, anh đã về rồi, em nhớ anh lắm í. Đúng rồi, ông xã ơi, nói cho anh một chuyện, em lại có bầu rồi, lần này là con gái nha.”
A a a a Từ ác mộng tỉnh lại, tôi vội vã bật đèn, nhìn Tiết Đồng bình thường đang ngủ bên cạnh mình, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Tiết Đồng ơi, anh mau khỏi bệnh đi chứ không tôi cứ ác mộng suốt mất thôi.
(1) Chữ kỳ – 其, còn chữ cơ – 基, quả là chú nhìn nhầm cũng (hơi hơi) không lạ. Cơ hữu chắc ai cũng biết rồi nhở.
(2) 小黑屋 – Tiểu hắc ốc: Là phần mềm giúp các giả viết văn thôi, kiểu như đặt ra phải gõ mấy bao nhiêu từ, bao nhiêu thời gian thì nó bắt phải làm đến đấy, không cho thoát ra bằng bất cứ cách nào, trong lúc đấy muốn ngồi không không có kí tự nhập vào thì nó réo chuông… Nói chung là để rèn luyện writer ạ.
Tác giả :
Hắc Ám Chi Quang