Điệp Vương Hoặc Ái (Điệp Vương Đích Nhân Ngư Tân Nương)
Chương 8: Xúc động là ma quỷ
“Ngươi không cần phải lo lắn chuyện này, cho dù thế giới chết hết chỉ còn lại ba người thì người kia cũng sẽ làm bằng hữu với ta mà không phải là ngươi. Ngươi nghĩ ngươi sẽ có bằng hữu sao? Ngươi là một Nhân Ngư a, ngươi cho là vì sao ngươi có thể đứng ở đây? Nếu không phải vì cứu Tuyết Ưng, Như Mặc sẽ không đưa ra yêu cầu mang ngươi rời đi. Ngươi không biết mình đáng sợ tới mức nào đâu, chỉ cần ngươi lộ ra cái đuôi màu đỏ của ngươi thôi, cam đoan những người nhìn thấy đều thét chói tai và bỏ chạy thật xa, như vậy ngươi còn dám nói ta không có bằng hữu sao?”
Địch Tu Tư khống chế không được miệng của hắn, nói ra những lời đả thương người. Tuyết Kiều lúc đầu còn dùng ánh mắt đồng tình nhìn hắn nhưng dần dần ý cười cũng tắt đi, trong mắt tràn ngập vẻ bi thương, ánh mắt như con nai vàng ngơ ngác làm cho Địch Tu Tư cảm giác như mình vừa gây ra tội ác nhưng vẫn thao thao bất tuyệt những lời làm tổn thương người khác.
“Ngươi nhìn ta như vậy là có ý gì? Ta không có lừa ngươi, mỗi lời ta nói đều là sự thật, thực sự không ai thật tình thích ngươi, bộ tộc Nhân Ngư của ngươi xưa nay đều là tai tinh, là kẻ hủy diệt, không chỉ có tinh linh giới sợ các ngươi mà thần tiên trên trời, ma quỷ dưới đất nhìn thấy ngươi cũng muốn bỏ chạy. Ngươi nói xem có ai dám đem một người tùy thời có thể giết chết hoặc ăn thịt mình làm bằng hữu hay không? Thực buồn cười, chính ngươi còn không hiểu rõ tình cảnh của mình còn dám dùng ánh mắt như vậy nhìn ta. Hừ, hảo hảo suy nghĩ lại đi”
Hắn càng nói, Tuyết Kiều càng cúi đầu rầu rĩ, nói xong câu cuối cùng thì Địch Tu Tư cũng bỏ chạy trối chết ra ngoài, không dám quay đầu nhìn lại, biểu tình ủ rũ, lã chả chực khóc của Tuyết Kiều đánh sâu vào đầu hắn, cho nên vừa ra khỏi cung điện, Địch Tu Tư liền hung hăng đánh lên vách tường một cái, mau văng tung tóe, thị nữ kinh hô, muốn tiếng lên cầm máu cho hắn nhưng đã bị hắn lớn tiếng quát “ lui ra, không có phân phó của ta, bất kỳ kẻ nào cũng không được xuất hiện chung quanh tẩm cung”
“Dạ, điện hạ” thị nữ kia giật mình, chưa từng thấy điện hạ lớn tiếng như vậy, đừng nói là quát nạt, có lẽ là có liên quan đến cô nương mà điện hạ mang về, chẳng lẽ cô nương kia làm điện hạ tức giận? Thị nữ không dám đoán thêm, yên lặng lui ra.
Địch Tu Tư đúng là đang tức giận nhưng không phải giận Tuyết Kiều mà tức giận bản thân hắn. Vì sao mỗi lần ở trước mặt nàng, hắn đều không khống chế được tâm tình của mình chứ? Rõ ràng hắn luôn biết nói lời ngon tiếng ngọt với tất cả nữ nhân, chính hắn cũng thấy rất dễ nghe nhưng vì sao đối với Tuyết Kiều, hắn không phải một mà ba, bốn lần không khống chế được?
Lớn tiếng với nàng, mắng nàng cũng không phải một, hai lần mà dường như mỗi ngày đều phát sinh hai, ba lượt; mà Tuyết Kiều tuy rằng pháp lực mạnh hơn hắn nhưng chưa từng dùng vũ lực để uy hiếp hắn. Thực ra nàng vẫn như một đứa trẻ cho nên mọi lời nói và suy nghĩ cũng rất trẻ con, hắn sao không thể bao dung cho nàng còn nói ra những lời khó nghe như vậy?
Càng nghĩ càng tức giận, rõ ràng khi nói câu đầu tiên đã thấy hối hận nhưng chẳng những không ngừng lại mà còn tuôn ra những lời ác độc không ngừng. Nếu vì vậy mà Tuyết Kiều thương tâm khóc lóc là chuyện nhỏ, nàng đi tìm Như Mặc để chất vấn hay là tức giận mà quậy lên thì mới là chuyện lớn, hậu quả khi đó hắn có thể gánh vác được không? Hắn chỉ vì chuyện xấu đẹp mà tranh luận với nàng, vì sự hiếu thắng mà đẩy sinh linh vào cảnh có thể bị diệt vọng, ngẫm lại hắn thấy bản thân mình thực đúng là đồ chết tiệt.
Nhưng mà bát nước đổ đi sao có thể thu lại được.
Địch Tu Tư không ngừng đi đi lại lại bên ngoài cung điện, muốn đi vào nhận sai với Tuyết Kiều nhưng lại không có dũng khí, lúc mắng chửi và đả thương người thì rất thống khoái nhưng đi giải thích thì lại thấy khó vô cùng. Địch Tu Tư cũng thấy khinh bỉ bản thân không bỏ được tự tôn và kiêu ngạo.
Nghĩ đến cảnh Tuyết Kiều đơn thuần, ngu ngốc vì lời nói của hắn mà khóc lóc thì trong lòng Địch Tu Tư lại thấy áy náy vô cùng, quả nhiên xúc động chính là ma quỷ. Hắn thực sự không có chút phong độ của nam tử, hắn trách Tuyết Kiều không có mắt nhìn nhưng thực ra hắn đã khi nào khích lệ nàng?
Lúc nào cũng dè chừng và sợ hãi nàng, chưa từng đối xử với nàng như bằng hữu, hơn nữa hắn còn tiểu nhân mà dựng chuyện nói Như Mặc mang nàng đi là có động cơ, thực ra Như Mặc và Bắc Dao Quang quan tâm nàng là thật lòng, thế nhưng hắn nói bọn họ lừa nàng, lời như vậy Địch Tu Tư cũng không dám tin là hắn đã nói ra, thực muốn tự tát cho mình một cái.
Nam tử hán đại trượng phu, biết sai phải sửa, nếu đã nói những lời không nên nói thì hắn phải gánh vác trách nhiệm, Tuyết Kiều muốn giết hắn, hắn cũng chấp nhận.
Quyết định như vậy, Địch Tu Tư lập tức đi vào trong tẩm cung của hắn.
Địch Tu Tư khống chế không được miệng của hắn, nói ra những lời đả thương người. Tuyết Kiều lúc đầu còn dùng ánh mắt đồng tình nhìn hắn nhưng dần dần ý cười cũng tắt đi, trong mắt tràn ngập vẻ bi thương, ánh mắt như con nai vàng ngơ ngác làm cho Địch Tu Tư cảm giác như mình vừa gây ra tội ác nhưng vẫn thao thao bất tuyệt những lời làm tổn thương người khác.
“Ngươi nhìn ta như vậy là có ý gì? Ta không có lừa ngươi, mỗi lời ta nói đều là sự thật, thực sự không ai thật tình thích ngươi, bộ tộc Nhân Ngư của ngươi xưa nay đều là tai tinh, là kẻ hủy diệt, không chỉ có tinh linh giới sợ các ngươi mà thần tiên trên trời, ma quỷ dưới đất nhìn thấy ngươi cũng muốn bỏ chạy. Ngươi nói xem có ai dám đem một người tùy thời có thể giết chết hoặc ăn thịt mình làm bằng hữu hay không? Thực buồn cười, chính ngươi còn không hiểu rõ tình cảnh của mình còn dám dùng ánh mắt như vậy nhìn ta. Hừ, hảo hảo suy nghĩ lại đi”
Hắn càng nói, Tuyết Kiều càng cúi đầu rầu rĩ, nói xong câu cuối cùng thì Địch Tu Tư cũng bỏ chạy trối chết ra ngoài, không dám quay đầu nhìn lại, biểu tình ủ rũ, lã chả chực khóc của Tuyết Kiều đánh sâu vào đầu hắn, cho nên vừa ra khỏi cung điện, Địch Tu Tư liền hung hăng đánh lên vách tường một cái, mau văng tung tóe, thị nữ kinh hô, muốn tiếng lên cầm máu cho hắn nhưng đã bị hắn lớn tiếng quát “ lui ra, không có phân phó của ta, bất kỳ kẻ nào cũng không được xuất hiện chung quanh tẩm cung”
“Dạ, điện hạ” thị nữ kia giật mình, chưa từng thấy điện hạ lớn tiếng như vậy, đừng nói là quát nạt, có lẽ là có liên quan đến cô nương mà điện hạ mang về, chẳng lẽ cô nương kia làm điện hạ tức giận? Thị nữ không dám đoán thêm, yên lặng lui ra.
Địch Tu Tư đúng là đang tức giận nhưng không phải giận Tuyết Kiều mà tức giận bản thân hắn. Vì sao mỗi lần ở trước mặt nàng, hắn đều không khống chế được tâm tình của mình chứ? Rõ ràng hắn luôn biết nói lời ngon tiếng ngọt với tất cả nữ nhân, chính hắn cũng thấy rất dễ nghe nhưng vì sao đối với Tuyết Kiều, hắn không phải một mà ba, bốn lần không khống chế được?
Lớn tiếng với nàng, mắng nàng cũng không phải một, hai lần mà dường như mỗi ngày đều phát sinh hai, ba lượt; mà Tuyết Kiều tuy rằng pháp lực mạnh hơn hắn nhưng chưa từng dùng vũ lực để uy hiếp hắn. Thực ra nàng vẫn như một đứa trẻ cho nên mọi lời nói và suy nghĩ cũng rất trẻ con, hắn sao không thể bao dung cho nàng còn nói ra những lời khó nghe như vậy?
Càng nghĩ càng tức giận, rõ ràng khi nói câu đầu tiên đã thấy hối hận nhưng chẳng những không ngừng lại mà còn tuôn ra những lời ác độc không ngừng. Nếu vì vậy mà Tuyết Kiều thương tâm khóc lóc là chuyện nhỏ, nàng đi tìm Như Mặc để chất vấn hay là tức giận mà quậy lên thì mới là chuyện lớn, hậu quả khi đó hắn có thể gánh vác được không? Hắn chỉ vì chuyện xấu đẹp mà tranh luận với nàng, vì sự hiếu thắng mà đẩy sinh linh vào cảnh có thể bị diệt vọng, ngẫm lại hắn thấy bản thân mình thực đúng là đồ chết tiệt.
Nhưng mà bát nước đổ đi sao có thể thu lại được.
Địch Tu Tư không ngừng đi đi lại lại bên ngoài cung điện, muốn đi vào nhận sai với Tuyết Kiều nhưng lại không có dũng khí, lúc mắng chửi và đả thương người thì rất thống khoái nhưng đi giải thích thì lại thấy khó vô cùng. Địch Tu Tư cũng thấy khinh bỉ bản thân không bỏ được tự tôn và kiêu ngạo.
Nghĩ đến cảnh Tuyết Kiều đơn thuần, ngu ngốc vì lời nói của hắn mà khóc lóc thì trong lòng Địch Tu Tư lại thấy áy náy vô cùng, quả nhiên xúc động chính là ma quỷ. Hắn thực sự không có chút phong độ của nam tử, hắn trách Tuyết Kiều không có mắt nhìn nhưng thực ra hắn đã khi nào khích lệ nàng?
Lúc nào cũng dè chừng và sợ hãi nàng, chưa từng đối xử với nàng như bằng hữu, hơn nữa hắn còn tiểu nhân mà dựng chuyện nói Như Mặc mang nàng đi là có động cơ, thực ra Như Mặc và Bắc Dao Quang quan tâm nàng là thật lòng, thế nhưng hắn nói bọn họ lừa nàng, lời như vậy Địch Tu Tư cũng không dám tin là hắn đã nói ra, thực muốn tự tát cho mình một cái.
Nam tử hán đại trượng phu, biết sai phải sửa, nếu đã nói những lời không nên nói thì hắn phải gánh vác trách nhiệm, Tuyết Kiều muốn giết hắn, hắn cũng chấp nhận.
Quyết định như vậy, Địch Tu Tư lập tức đi vào trong tẩm cung của hắn.
Tác giả :
Liễu Thiểu Bạch