Điệp Vương Hoặc Ái (Điệp Vương Đích Nhân Ngư Tân Nương)
Chương 1: Sinh mệnh chi thạch
Khi tiếng nổ lớn bao trùm toàn bộ không trung và mặt đất, con sông trong phút chốc trở nên cạn khô, vạn vật nháy mắt đều chết đi, núi cao hóa thành đất bằng, sinh linh trong khoảnh khắc đều bị hủy diệt.
Một luồng lực thật lớn mang theo nhiệt lượng và sự hủy diệt kiên quyết đánh xuống nơi còn sót lại cuối cùng.
“Dao Cơ, mau, Tuyết Kiều là niềm hi vọng cuối cùng của chúng ta” một âm thanh khàn khàn tựa như từ sâu trong yết hầu thốt ra.
” Công công, nhưng mà Tuyết Kiều, nàng là…” một mỹ nữ tuổi còn trẻ, vẻ mặt chần chờ, do dự nhìn về phía lão giả vừa lên tiếng, tiếc là chưa kịp nói xong thì đã bị một nam tử cũng trẻ tuổi cắt ngang “ Dao Cơ, cha nói thế nào thì làm như vậy đi, không được nhiều lời”
“Quân Di, nhưng mà…” nữ tử tên Dao Cơ kia còn định nó thêm nhưng thấy phu quân nhìn mình chằm chằm đành gật đầu “ dạ, công công”
“Đã biết thì động tác mau một chút, chúng ta không chống đỡ được bao lâu nữa”
Thanh âm khàn khàn lại cất lên, nôn nóng vì đã không còn sức chống đỡ tiếp với cỗ lực lượng cường đại đang đánh tới, càng không có tâm tình để ý tới ánh mắt của con trai và con dâu
“Dạ” Dao Cơ trả lời dứt khoát, dường như đã hạ quyết định, ngẩn đầu nhìn trời rồi lại cúi đầu nhìn xuống đất, cuối cùng nhìn vào cái bụng đang nhô cao của mình “ đứa nhỏ, mẫu thân không bảo vệ được cho ngươi nữa, chỉ hi vọng sau này ngươi ngàn vạn lần đừng đi vào vết xe đổ của chúng ta”
“Dao Cơ, chuẩn bị xong chưa?” tuấn mỹ nam tử trên mặt lộ ra vẻ bi ai nhưng rất nhanh đã kiềm chế lại
Dao Cơ gật đầu “ ta đã chuẩn bị xong, Quân Di, ngươi không cần nương tay, đến đây đi, vì đứa nhỏ, vì tương lai, tất cả đều đáng giá”
Vẻ mặt quyết hi sinh vì đạo nghĩa của nàng làm cho lão giả cao giọng cười “ không hổ là con dâu của Ân Huệ ta, chờ một ngày nào đó, chúng ta nhất định phải làm cho toàn bộ thế giới này phải hối hận, những kẻ tiên cùng thần ma tiểu nhân kia, hôm nay chúng hạ thủ đoạn này với chúng ta thì tương lai nhất định phải làm cho bọn chúng trả giá gấp trăm ngàn lần”
Nói xong, tựa hồ như đã kiệt sức, cái đuôi cá khổng lồ màu hồng lúc này đã trở nên ảm đạm nhưng vẫn kiên trì giơ lên để đối kháng với vầng hào quang màu đỏ đang đánh xuống.
“Dao Cơ, mau, cha sắp không được rồi” Quân Di nhìn thoáng qua thê tử của mình, ánh mắt đó chỉ hai người bọn họ mới hiểu được.
Dao Cơ cố nén nước mắt, dùng sức gật đầu, thân thể xinh đẹp, to lớn đột nhiên bành trướng thêm vài lần, những cái vảy cá màu đỏ trên bụng dựng thẳng lên, đâm thẳng vào trong bụng, dòng máu màu xanh theo đó chảy ra.
Dao Cơ phát ra tiếng thét thê lương chói tai, khuôn mặt vốn tuyệt mỹ giờ vặn vẹo thống khổ như quỷ dạ xao, làn da tuyết trắng phút chốc đã bị dòng máu màu xanh bao phủ. Quân Di cũng bộc phát toàn bộ khí lực, làm cho thân hình còn to hơn Dao Cơ gấp mấy lần, những chiếc vảy bén nhọn thoát khỏi người hắn, bắn vào thân thể nhuốm đầy máu xanh của Dao Cơ.
Một cái lại một cái vảy nhọn như dao kiếm cắm vào, làm cho thân thể Dao Cơ giờ giống như một con nhím, toàn bộ thân thể nàng giống như một quả cầu lớn, mà cái đuôi cá màu đỏ to lớn của Quân Di sau khi mất đi vảy thì trở nên mỏng manh, có màu xanh trong suốt, yếu ớt như chỉ cần búng một ngón tay cũng có thể xé rách nó.
Bên ngoài lớp da trong suốt không ngừng lưu động, đó chính là máu cũng là tồn tại quan trọng nhất của bọn họ.
Cảm giác sức nóng ngày càng gia tăng, bọn họ không còn nhiều thời gian nữa, Dao Cơ đã hi sinh, bọn họ cũng không còn đường lui, chỉ dùng hết sức nắm bắt cơ hội cuối cùng để hậu bối có cơ hội sống sót.
” Cha, Dao Cơ, tái kiến!”
Thét to một tiếng, thân hình to lớn của Quân Di bắt đầu biến đổi, chiếc eo bung ra dòng máu xanh biếc giống như nham thạch nóng chảy phun phủ lên thân thể như quả cầu của Dao Cơ, bao vây thân thể nàng lại thành một vòng vững chắc.
Lúc này vầng hào quang màu đỏ đã đánh xuống, tàn phá mọi vật, kể cả cái đuôi cá khổng lồ của lão nhân ngư cũng biến mất không giấu vết.
Vật duy nhất còn sót lại chính là quả cầu to lớn màu xanh biếc, khi bị vầng hào quang đánh xuống thì dần dần ửng đỏ..
Khi vầng hào quang tắt đi, thiên địa lại rơi vào đêm đen thì không ai biết rằng quả cầu xanh biếc vốn bị đốt cháy thành một viên đá đen nhẻm kia lại đang bao bọc một sinh mệnh.
Từ nay về sau đứng sừng sững cùng thiên địa, mà chuyện xưa của chúng ta cũng phải bắt đầu từ tảng này.
Một luồng lực thật lớn mang theo nhiệt lượng và sự hủy diệt kiên quyết đánh xuống nơi còn sót lại cuối cùng.
“Dao Cơ, mau, Tuyết Kiều là niềm hi vọng cuối cùng của chúng ta” một âm thanh khàn khàn tựa như từ sâu trong yết hầu thốt ra.
” Công công, nhưng mà Tuyết Kiều, nàng là…” một mỹ nữ tuổi còn trẻ, vẻ mặt chần chờ, do dự nhìn về phía lão giả vừa lên tiếng, tiếc là chưa kịp nói xong thì đã bị một nam tử cũng trẻ tuổi cắt ngang “ Dao Cơ, cha nói thế nào thì làm như vậy đi, không được nhiều lời”
“Quân Di, nhưng mà…” nữ tử tên Dao Cơ kia còn định nó thêm nhưng thấy phu quân nhìn mình chằm chằm đành gật đầu “ dạ, công công”
“Đã biết thì động tác mau một chút, chúng ta không chống đỡ được bao lâu nữa”
Thanh âm khàn khàn lại cất lên, nôn nóng vì đã không còn sức chống đỡ tiếp với cỗ lực lượng cường đại đang đánh tới, càng không có tâm tình để ý tới ánh mắt của con trai và con dâu
“Dạ” Dao Cơ trả lời dứt khoát, dường như đã hạ quyết định, ngẩn đầu nhìn trời rồi lại cúi đầu nhìn xuống đất, cuối cùng nhìn vào cái bụng đang nhô cao của mình “ đứa nhỏ, mẫu thân không bảo vệ được cho ngươi nữa, chỉ hi vọng sau này ngươi ngàn vạn lần đừng đi vào vết xe đổ của chúng ta”
“Dao Cơ, chuẩn bị xong chưa?” tuấn mỹ nam tử trên mặt lộ ra vẻ bi ai nhưng rất nhanh đã kiềm chế lại
Dao Cơ gật đầu “ ta đã chuẩn bị xong, Quân Di, ngươi không cần nương tay, đến đây đi, vì đứa nhỏ, vì tương lai, tất cả đều đáng giá”
Vẻ mặt quyết hi sinh vì đạo nghĩa của nàng làm cho lão giả cao giọng cười “ không hổ là con dâu của Ân Huệ ta, chờ một ngày nào đó, chúng ta nhất định phải làm cho toàn bộ thế giới này phải hối hận, những kẻ tiên cùng thần ma tiểu nhân kia, hôm nay chúng hạ thủ đoạn này với chúng ta thì tương lai nhất định phải làm cho bọn chúng trả giá gấp trăm ngàn lần”
Nói xong, tựa hồ như đã kiệt sức, cái đuôi cá khổng lồ màu hồng lúc này đã trở nên ảm đạm nhưng vẫn kiên trì giơ lên để đối kháng với vầng hào quang màu đỏ đang đánh xuống.
“Dao Cơ, mau, cha sắp không được rồi” Quân Di nhìn thoáng qua thê tử của mình, ánh mắt đó chỉ hai người bọn họ mới hiểu được.
Dao Cơ cố nén nước mắt, dùng sức gật đầu, thân thể xinh đẹp, to lớn đột nhiên bành trướng thêm vài lần, những cái vảy cá màu đỏ trên bụng dựng thẳng lên, đâm thẳng vào trong bụng, dòng máu màu xanh theo đó chảy ra.
Dao Cơ phát ra tiếng thét thê lương chói tai, khuôn mặt vốn tuyệt mỹ giờ vặn vẹo thống khổ như quỷ dạ xao, làn da tuyết trắng phút chốc đã bị dòng máu màu xanh bao phủ. Quân Di cũng bộc phát toàn bộ khí lực, làm cho thân hình còn to hơn Dao Cơ gấp mấy lần, những chiếc vảy bén nhọn thoát khỏi người hắn, bắn vào thân thể nhuốm đầy máu xanh của Dao Cơ.
Một cái lại một cái vảy nhọn như dao kiếm cắm vào, làm cho thân thể Dao Cơ giờ giống như một con nhím, toàn bộ thân thể nàng giống như một quả cầu lớn, mà cái đuôi cá màu đỏ to lớn của Quân Di sau khi mất đi vảy thì trở nên mỏng manh, có màu xanh trong suốt, yếu ớt như chỉ cần búng một ngón tay cũng có thể xé rách nó.
Bên ngoài lớp da trong suốt không ngừng lưu động, đó chính là máu cũng là tồn tại quan trọng nhất của bọn họ.
Cảm giác sức nóng ngày càng gia tăng, bọn họ không còn nhiều thời gian nữa, Dao Cơ đã hi sinh, bọn họ cũng không còn đường lui, chỉ dùng hết sức nắm bắt cơ hội cuối cùng để hậu bối có cơ hội sống sót.
” Cha, Dao Cơ, tái kiến!”
Thét to một tiếng, thân hình to lớn của Quân Di bắt đầu biến đổi, chiếc eo bung ra dòng máu xanh biếc giống như nham thạch nóng chảy phun phủ lên thân thể như quả cầu của Dao Cơ, bao vây thân thể nàng lại thành một vòng vững chắc.
Lúc này vầng hào quang màu đỏ đã đánh xuống, tàn phá mọi vật, kể cả cái đuôi cá khổng lồ của lão nhân ngư cũng biến mất không giấu vết.
Vật duy nhất còn sót lại chính là quả cầu to lớn màu xanh biếc, khi bị vầng hào quang đánh xuống thì dần dần ửng đỏ..
Khi vầng hào quang tắt đi, thiên địa lại rơi vào đêm đen thì không ai biết rằng quả cầu xanh biếc vốn bị đốt cháy thành một viên đá đen nhẻm kia lại đang bao bọc một sinh mệnh.
Từ nay về sau đứng sừng sững cùng thiên địa, mà chuyện xưa của chúng ta cũng phải bắt đầu từ tảng này.
Tác giả :
Liễu Thiểu Bạch