Diệp Quải Đông Nam Chi
Chương 68: Hàn băng
Nhưng phản ứng của Chương Thừa Hiên liền biết, người bị đóng băng bên trong tảng đá chỉ là phủ chủ của U Minh phủ.
Lưu Trưng cũng đi theo, đến gần vài bước, nhưng nàng là xem cha của mình, Diệp Lâm Phong. Diệp Lâm Phong vốn là không nhúc nhích, lại dường như cái gì cũng đều càm nhận được, đột nhiên giật giật mí mắt cơ hồ cũng bị băng kết đóng lên.
Vài lần sau, hắn cuối cùng cố sức mở mắt, quay đầu nhìn thoáng qua.
“Trưng nha đầu.”
“Ân...”
Lưu Trưng vốn có đầy nghi vấn, lúc này đột nhiên không biết hỏi từ đâu.
Thanh âm của Diệp Lâm Phong có chút khàn khàn, giống nhu hồi lâu không mở miệng nói chuyện nhiều. Hắn lại dừng trong chốc lát, mới thở dài chậm rãi nói: “Băng này... Đóng càng ngày càng mãnh liệt, ta cũng mau.... không chống đỡ nổi nữa...”
Chương Thừa Hiên chính là úp người vào băng cứng thử sờ soạng, nghe xong những lời này đột nhiên quát to một tiếng, vận khởi khí đánh một kích mãnh liệt vào khối băng kia. Một kích kia sử dụng toàn bộ chân lực. Nếu là đổi thành một tảng đá lớn chỉ sợ đã sớm bị đánh trúng dập nát, nhưng mặt trơn nhăn kia lại không phản ứng chút nào, chỉ có mặt sau của tảng đá là có mấy viên đá nhỏ lăn xuống dưới.
Diệp Lâm Phong nhìn hắn một cái, nhưng thật ra không mở miệng nói chuyện.
Nhưng Hoa Cô lại không nhịn được vừa cười nói: “Nói ngươi ngốc, ngươi đúng là ngốc thật! Ngay cả phu quân ta cũng không có biện pháp. Ngươi, một tiểu bạch kiểm trẻ tuổi còn cần đi lên góp vui!”
Một kích của Chương Thừa Hiên không ăn thua, sắc mặt âm trầm lợi hại.
“Không có biện pháp? Căn bản là không muốn có biện pháp mới đúng chứ? Diệp Lâm Phong, hắn lại tốt bụng như vậy? Chỉ sợ sẽ là hắn đem phủ chủ nhà ta nhốt bên trong tảng đá này!”
“Này! Ngươi rốt cuộc có biết đạo lý hay không? Có đầu óc hay không?”
Tính tình Hoa Cô vốn ngang ngược, đối với người nàng thích thường thường bị trào phúng vài câu, đối với người nàng không thích. Vậy chắc chắn càng không biết khách khí. Lúc này nàng thấy Chương Thùa Hiên càng tức giân sốt ruột,lại càng càm thấy thú vị.
Lưu Tửng đương nhiên biết bản tính của nàng, cũng lười tham dự cuộc tranh luận của nàng cùng Chương Thừa Hiên. Nàng cính là đến gần khối băng cứng, lại cần thận dò xét một phen.
Càng tới gần khối băng, liền càng cảm thấy được một trận hàn ý thấu đến tận xương. Cái lạnh này đều không phải là băng tuyết bình thường mang đến. hàn ý kia nhập vào thân thể, chui vào máu thịt, đông cứng xương cốt, làm cho ngươi ta có một loại đau đớn chua xót khó nhịn. Lưu Trưng chỉ mới đứng trong chốc lát đã có chút chống đỡ không nổi, nhịn không được lui vài bước.
“Trưng nha đầu, đứng xa một chút đi.”
Diệp Lâm Phong cũng nhắc nhở một câu.
“Đây là... Sao lại thế này?” Lưu Trưng thấy Diệp Lâm Phong chỉ nhìn nàng nhưng không đáp, hình như là có ý muốn kiểm tra nàng, liền lại nghĩ ngợi, mới nói: “Hay là trên núi này có cài gì đó lợi hại?”
Diệp Lâm Phong vuốt cằm nói: “Có hàn đầm.”
“Vậy hàn đầm..”
“Liền ở chỗ này.”
Lưu Trưng đột nhiên cả kinh: Vậy cả hàn đầm đột nhiên biến thành khối băng cứng?
Nghe Diệp Lâm Phong nói như thế, Lưu Trưng thật ra thật sự không đoán được rốt cuộc đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì. Chính là trong lòng mơ hồ cảm nhận được, hết thảy đều cùng với công phu quỷ dị của U Minh phủ có liên quan. Nhưng vừa chuyển ý niệm, Lưu Trưng lại nhớ đến lúc lên núi; Hoa Cô vẫn nói lẩm bẩn vị phủ chủ này là “Không hay ho lão nhân“....
Lưu Trưng đại khái có điểm hiểu được.
Xem ra U Minh phủ chủ sau khi gặp người trộm kiếm sư dụng “Nhất điệp tri thu” cũng nhân định là Diệp Lâm Phong đánh cắp bảo kiếm. Hắn quyết định tự mình xử lý việc này, liền một mình đi tới Trưng Nguyên, tìm tung tích của Diệp Lâm Phong. Sau lại, chẳng biết tại sao hai ngươi lại lên Thiên Tiêu Phong, hoặc là căn bản U Minh phủ chủ hẹn Diệp Lâm Phong lên so đấu. Tiếp theo, chiếu theo tính tình quyết tuyệt của U Minh phủ nhân, đại khái căn bản sẽ không nghe người ta giải thíc, một lời không hợp liền cùng Diệp lâm Phong đánh nhau.
Hai người đều là cao thủ, so đấu so với người bình thường trong võ lâm phải hung hiểm hơn rất nhiều.
Đâu chỉ khiến cho phản ứng xung quanh tuyệt đối là kinh thiên động địa, trong cuộc chiến hết thảy toàn bộ cũng có thể chỉ ở dưới một chiêu thức toàn bộ bị hủy diệt. Cái khác cũng thôi, nhưng cố tình trên núi này có một hàn đầm. Hàn đầm kia có lẽ có cái gì cổ quái, hoặc có lẽ cùng hàn khí U Minh phủ dưỡng cùng công phu có điểm chung, có lẽ là Phủ chủ của U Minh phủ muốn mượn lực của hàn đầm, hoặc hắn dưới tình huống vô ý thức dẫn động hàn đầm. Tóm lại...
Dưới cơ duyên xảo hợp, hắn ngã đại môi.
---------Mua dây buộc mình, chính mình đem mình nhốt ở bên trong tẳng băng cứng.
Lưu Trưng đơn giản đem suy đoán ở trong lòng nói ra.
Diệp Lâm Phong nghe xong, trên mặt hơi có ý cười: “Ở trong chốn giang hồ rèn luyện một hồi, nhưng thật ra có tiến bộ.” Bất quá dù sao Lưu Trưng chính là đoán mà không cơ sở, tuy rằng cùng đoán đúng hơn phân nửa, nhưng cũng còn có mấu chốt không thể nghĩ đến. Vì thế Diệp Lâm Phong giải thích lại một lần.
Kia đều không phải hàn đầm bình thường, nhưng phủ chủ U Minh phủ lại liếc mắt nhìn một cái, chỉ nghĩ đến giống như những tầm thường như hàn tuyền, hàn ngọc là bảo bối có lợi với hàn độc của hắn. Sau đó hắn mới hiểu được kia thật sự là bảo bối nhưng cũng không phải bình thường bảo bối mà là thiên tài địa bảo ngàn vạn năm mới hình thành, mà hắn căn bản không thể nắm trong tay.
Thiên Tiêu Phong sở dĩ hàng vạn năm tuyết không tan, nguyên nhân liền là bởi vì hàn khí của hàn đầm quanh năm vờn trên đỉnh núi, nhưng bởi vì địa thế của núi này kỳ lạ, cùng hàn đầm tạo thành một thế cục hình ao, hàn khí vì thế chỉ ngưng tụ ở đỉnh núi, không ảnh hưởng quá mức tới chân núi.
Phủ chủ U Minh phủ thông minh bị thông minh lầm, tự cho là tìm được chiến cuộc có lợi cho bản thân mình, lại không nghĩ rằng, dưới trận đấu đem thế cục của đỉnh núi cải biến không nói, còn tai họa tới bản thân. Hai người đấu đến chỗ mấu chốt, phủ chủ lui tới phía dưới tảng đá, phát ra chân lực dẫn động nước trong hàn đầm, muốn ngưng thành băng làm vũ khí công kích Diệp Lâm Phong. Nhưng nước trong hàn đầm vừa được dẫn lên, hắn liền biết là mình sai lầm rồi.
Nước trong hàn đầm băng hàn đến tận xương căn bản không chịu hắn không chế. Đầu tiên hàn khí phát ra từ tay hắn nhanh chóng ngưng kết thành băng! Hắn bị ép lui xuống từng bước. Tâng băng kia từng tầng từng tầng tới gần, thảng đến khí hắn không thể lui mới phát hiện chính mình đã bị nhốt bên trong tẩng đá!
Diệp Lâm Phong đối chiến đương nhiên không chỉ đứng nhìn không nhúc nhích.
Phản ứng đầu tiên của hắn là lấy Lăng Vân kiếm ngăn thế công, nhưng trong chốc lát phát hiện hàn băng kia thế nhưng không công tới bản thân mình mà ngược lại toàn bộ đánh về phía đối thủ. Diệp Lâm Phong dưới kinh hoảng, nhưng lại rất nhanh hạ quyết định. Dù sao hắn cùng người này không có thù hân, chỉ là một hồi hiểu nhầm, lúc này tình huốn nguy cấp, hắn tự nhiên ra tay cứu giúp.
Hắn phi thân lên, liên tiếp xuất chiêu Lăng Vân kiếm pháp.
Nhưng càng ra chiêu hắn lại càng là kinh hãi.
Theo lý mà nói, công lực của hắn thâm hậu, trong chốn giang hồ ít có địch thủ, chính là chỉ một băng căn bản không có biện pháp ngăn cản thế công của hắn, Nhưng liên tiếp dưới mấy chiêu, thế nhưng ngay cả miếng băng mỏng cũng không thể đánh được! Dưới tình thế cấp bách, Diệp Lâm Phong cuối cùng xuất chiêu tuyệt sát của hắn------
Nhất diệp tri thu!
Mũi kiếm dừng ở phía trên hàn băng, phát ra thanh âm chói tai.
Nhưng...
Cũng chỉ gây ra một vệt kiếm.
Tuyệt chiêu của hắn không những khoong thể đem hàn băng phá vỡ, ngược lại, lúc một chiêu này hạ xuống, hàn băng đã hoàn toàn đem toàn bộ xung quanh đông lạnh, đem phủ chủ nhốt chặt trong tảng đá.
Diệp Lâm Phong ở ngoài hàn băng hoàn toàn ngây dại.
Mà phủ chủ ởt bên trong hàn băng cũng hoàn toàn sửng sốt.
Hắn sửng sốt không là bởi vì lần tựhại bản thân này mà là bởi vì hắn chân chính thấy được “Nhất diệp tri thu“. Hơn nữa, “Nhất diệp tri thu” này căn bản không phải là “Nhất diệp tri thu” mà hắn từng gặp qua.
Đến đây hắn hoàn toàn hiểu được là mình tìm nhầm người.
Một hồi so đấu, không phân thắng bại sinh tử, ngược lại đem phủ chủ U Minh phủ nhốt tại nơi này. Cũng may tuy rằng cách một tần hàn băng, hai người vẫn có thể miễn cưỡng theo đuổi, lấy tay làm bút khoa chân múa tay. Về sau cứ thế mà tán gẫu với nhau, vì thế Diệp Lâm Phong cũng không rời đi nữa.
“... Sau ta lại cùng với mẹ của ngươi ở tại trên núi mấy tháng.” Diệp Lâm Phong tiếp tục nói: “Chúng ta suy nghĩ rất nhiều biện pháp lại đều không thể suy chuyển được khối băng đá này. Tay của mẹ ngươi cũng bởi vì cậy mạnh muốn phá băng mà mới bị phế đi.”
Không phá được hàn băng, hàn băng nhưng không chỉ che lại hang đá đơn giản như vậy.
Hàn đầm từ hàng vạn năm nay không có địa thế giới hạn, không ngừng khuếch tán lớn mạnh. Từng tầng mở ra, thậm chí ảnh hưởng đến toàn bộ dòng nước trên núi tuyết. Cái khác thôi không nói, cố tỉnh phủ chủ bị nhốt trong đó, hàn khí nhập thể, căn bản không thể chống đỡ nổi. Diệp Lâm Phong chỉ có thể tự mình thủ tại chỗ này, cùng phủ chủ nội ứng ngoại hợp, phân công nhau lấy chân lực trong cơ thể kiềm chế hàn khí đang liên tục khuếch tán. Lúc đủ lực thì hai người cùng chống đỡ, thời gian còn lại thì thay phiên nhau nghỉ ngơi.
Nhưng trải qua mấy tháng, bọn họ đều sắp kiết sức.
Chương Thừa Hiên đã sớm bị nghe choáng váng, lúc này vội truy vấn nói: “Vậy rốt cuộc có... còn biện pháp nào không... Phá vỡ?”
“Chúng ta suy nghĩ biến pháp mấy tháng đều không thể nghĩ ra được, ngươi nói có biện pháp nào không?” Hoa Cô lại nói: “Ngươi chết tâm này đi. Ngay cả lão đầu tử nhà ngươi cũng đều buông tha. Hắn bị giam mấy tháng, chỉ có thể vận khí ở trong hang đá, lấy cây cỏ trong đó làm thức ăn. Hiện tại cũng sắp không cầm cự được.”
Về phần phủ chủ có pháo hoa đưa tin đặc biệt, đương nhiên cũng là phủ chủ để cho Diệp Lâm Phong bắn ra. Hắn cho gọi người tiến lên hẳn là muốn công đạo hậu sự.
“Phủ chủ, hắn... Như thế nào lại không sớm cho chúng ta đi lên. Có lẽ... Có lẽ còn có thể nghĩ ra biện pháp gì!”
“Ngay cả hại đại cao thủ như bọn họ cũng đều không có biện pháp gì, gọi ngươi tới thì có tác dụng gì? Hơn nữa nơi này dù sao cũng là Trung Nguyên, U Minh phủ các ngươi gióng chống khua chiêng chạy tới nơi này, bọn danh môn chính phái kia còn không nhân cơ hội này diệt các ngươi?” Hoa Cô liếc Chương Thừa Hiên một cái, nói: “Tóm lại, ngươi đã đến đây thì xem hắn còn có cái gì muốn nói với ngươi đi.”
Chương Thừa Hiên rốt cuộc yên tĩnh trở lại.
Lão nhân đầu bạc ngồi bên trong hàn băng vẫn nhắm mắt nãy giỡ cũng từ từ mở mắt.
Chuyện của U Minh phủ giờ xem như rõ ràng, nhưng vấn đề Thượng Quan Minh vẫn như cũ còn chưa có giải quyết. Lưu Trưng nghĩ đến chuyện chính mình muốn hỏi, liền xoay người đem chuyện có liện quan đến Thượng Quan gia kể cho Diệp Lâm Phong nghe một lần. Chính là nói đến chỗ mấu chốt, Chương Thừa Hiên ở bên kia lại đột nhiên kêu một tiếng.
“Diệp... Diệp đại hiệp! Phủ chủ nhà ta có chuyện muốn nhờ!”
“Chuyện gì?”
Lưu Trưng cùng Diệp Lâm Phong nhìn về phía khối hàn băng trong suốt.
Lão nhân ở bên trong tuy rằng sắc mặt mệt mỏi, nhưng thần thái lại an tường. Hắn cố sức giơ lên một ngón tay, cực kỳ thong thả viết lên bốn chữ ở mặt băng.
--------Lăn Vân kiếm pháp.
Diệp Lâm Phong đột nhiên nở nụ cười.
Thời gian ở chung được mấy tháng, bọn họ với nhau đã sớm có ăn ý. Diệp lâm Phong tự nhiên hiểu ý tứ của bốn chữ này. Lưu Trưng còn có chút nghi hoặc, lại nghe thấy Diệp lâm Phong nói với nàng: “Trưng nha đầu, có mang theo Lăng Vân kiếm không?”
“Mang theo.”
Lưu Trưng gật gật đầu.
“Vậy ngươi liền...”
“Lưu Trưng -----------”
Nửa câu sau Diệp Lâm Phong còn chưa có nói ra khỏi miệng, đã bị một tiếng gọi to đột nhiên cắt đứt.
Là tiếng của Nam Cung Nhã!
Trong lòng Lưu Trưng kinh ngạc, theo tiếng gọi quay đầu lại, thế nhưng thấy được Nam Cung Nhã.
Nhưng bộ dạng của Nam Cug nhã thật sự làm cho người ta đau lòng.
Tóc nàng tán loạn, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, dưới chân bước đi cũng không vững, tựa hồ tùy lúc có thể bị ngã xuống. Trên người tuy rằng khoác một chiếc áo choàng đỏ thẫm, nhưng trên áo choàng tất cả đều là vụn băng, chật vật không chịu nổi.
“Lưu Trưng... Mau... Bọn họ...”
Lưu Trưng căn bản không nghe được nàng nói cái gì. Nàng nhìn thấy Nam Cung Nhã trong nháy mắt liền bỏ chạy lên.
Nàng vốn cho rằng bản thân đối với mọi chuyện xung quanh thật sự đạm, không có thể có gì nhiễu loạn lòng của nàng. Nàng vốn cho rằng có thể thuyết phục bản thân, thân thể Nam Cung Nhã không tốt, lại bị thương nặng, chỉ có thể ở dưới chân núi, ở bên người Nam Cung huynh đệ mới có thể an toàn vô sự, mới có thể dần dần bình phục, mới có thể có một ngày hai người được gặp lại nhau. Trong mấy ngày này, nàng luôn suy nghĩ chuyên của U Minh phủ, suy đoán chuyện của Thượng Quan Minh, cô đơn lại buộc chính mình không cần suy nghĩ đến Nam Cung Nhã.
Nhưng vào giờ khắc này...
Nàng lại đột nhiên hiểu được, từ trước kia những thứ như là bình tĩnh, thứ như là đạm mạc bình yên, đều chỉ là bởi vì lúc trước nàng chưa có gặp được Nam Cung Nhã. Nàng càng hiểu được, chính mình vẫn bức bách bản thân không cần suy nghĩ đến là bởi vì căn bản không dám nghĩ đến, sợ hãi suy nghĩ. Nàng lo lắng nếu thật sự theo đuổi cảm tình thì chính mình thật sự sẽ liều lĩnh chỉ muốn trở về bên người Nam Cung Nhã.
Nàng không thể không có nàng.
Nàng nghĩ muốn từ nay về sau cùng nàng sớm tối ơ gần nhâu cùng một chỗ, không muốn chịu thêm nỗi khổ bị chia lìa.
Nàng chạy đi lên.
Chờ nàng rốt cuộc chạy tới bên người Nam Cung Nhã, nàng ngừng lại, rõ ràng đã có thể thấy trong mắt Nam Cung Nhã vẻ kích động của bản thân, nhưng nàng lại có chút lo lắng. Đây có thể là ảo giác của mình hay không, cho mình một mộng đẹp. Nam Cung Nhã như thế nào lại ở nơi này? Như thế nào lại xuất hiện trước mặt nàng vào lúc này?
Lưu Trưng thử đưa tay ra dò xét, muốn đem người trước mắt kéo vào ngực mình. Nhưng nàng mới đụng đến áo choàng, Nam Cung Nhã đột nhiên bị người kéo ra.
“Diệp Lưu Trưng, ngươi nếu dám chạm vào nàng, ta sẽ giết ngươi!”
Lưu Trưng ngẩn người, quay đầu mới phát hiện, nguyên lai ngay ở phía sau Nam Cung Nhã, dần dần có rất nhiều người tới. Nam Cung Tụng vừa mới chạy tới, thở hồng hộc đem Nam Cung Nhã kéo ra, còn hướng nàng trợn mắt. Tiếp theo đi tới vẻ mặt âm trầm Nam Cung Phong, Nam Cung Vô Nhai cau mày nhìn xung quanh, vẻ mặt âu sầu của Nam Cung phu nhân... Cuối cùng đi theo tới còn có Thương Quan Minh ngoài cười nhưng trong khồn cười cùng với Thượng Quan Sách Vân thần tình đầy căm hận.
“Nam Cung sự đệ, ngươi xem lão phu nói có đúng hay không?”
Thượng Quan Minh đương nhiên sẽ không đem tiểu nhân vật như Lưu Trưng để vào trong mắt. Ánh mắt vẫn gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Lâm Phong.
“Cái gọi là 'Kiếm thần“... Ha Ha bất quá là yêu nhân cấu kết với U Minh phủ!”
Lưu Trưng cũng đi theo, đến gần vài bước, nhưng nàng là xem cha của mình, Diệp Lâm Phong. Diệp Lâm Phong vốn là không nhúc nhích, lại dường như cái gì cũng đều càm nhận được, đột nhiên giật giật mí mắt cơ hồ cũng bị băng kết đóng lên.
Vài lần sau, hắn cuối cùng cố sức mở mắt, quay đầu nhìn thoáng qua.
“Trưng nha đầu.”
“Ân...”
Lưu Trưng vốn có đầy nghi vấn, lúc này đột nhiên không biết hỏi từ đâu.
Thanh âm của Diệp Lâm Phong có chút khàn khàn, giống nhu hồi lâu không mở miệng nói chuyện nhiều. Hắn lại dừng trong chốc lát, mới thở dài chậm rãi nói: “Băng này... Đóng càng ngày càng mãnh liệt, ta cũng mau.... không chống đỡ nổi nữa...”
Chương Thừa Hiên chính là úp người vào băng cứng thử sờ soạng, nghe xong những lời này đột nhiên quát to một tiếng, vận khởi khí đánh một kích mãnh liệt vào khối băng kia. Một kích kia sử dụng toàn bộ chân lực. Nếu là đổi thành một tảng đá lớn chỉ sợ đã sớm bị đánh trúng dập nát, nhưng mặt trơn nhăn kia lại không phản ứng chút nào, chỉ có mặt sau của tảng đá là có mấy viên đá nhỏ lăn xuống dưới.
Diệp Lâm Phong nhìn hắn một cái, nhưng thật ra không mở miệng nói chuyện.
Nhưng Hoa Cô lại không nhịn được vừa cười nói: “Nói ngươi ngốc, ngươi đúng là ngốc thật! Ngay cả phu quân ta cũng không có biện pháp. Ngươi, một tiểu bạch kiểm trẻ tuổi còn cần đi lên góp vui!”
Một kích của Chương Thừa Hiên không ăn thua, sắc mặt âm trầm lợi hại.
“Không có biện pháp? Căn bản là không muốn có biện pháp mới đúng chứ? Diệp Lâm Phong, hắn lại tốt bụng như vậy? Chỉ sợ sẽ là hắn đem phủ chủ nhà ta nhốt bên trong tảng đá này!”
“Này! Ngươi rốt cuộc có biết đạo lý hay không? Có đầu óc hay không?”
Tính tình Hoa Cô vốn ngang ngược, đối với người nàng thích thường thường bị trào phúng vài câu, đối với người nàng không thích. Vậy chắc chắn càng không biết khách khí. Lúc này nàng thấy Chương Thùa Hiên càng tức giân sốt ruột,lại càng càm thấy thú vị.
Lưu Tửng đương nhiên biết bản tính của nàng, cũng lười tham dự cuộc tranh luận của nàng cùng Chương Thừa Hiên. Nàng cính là đến gần khối băng cứng, lại cần thận dò xét một phen.
Càng tới gần khối băng, liền càng cảm thấy được một trận hàn ý thấu đến tận xương. Cái lạnh này đều không phải là băng tuyết bình thường mang đến. hàn ý kia nhập vào thân thể, chui vào máu thịt, đông cứng xương cốt, làm cho ngươi ta có một loại đau đớn chua xót khó nhịn. Lưu Trưng chỉ mới đứng trong chốc lát đã có chút chống đỡ không nổi, nhịn không được lui vài bước.
“Trưng nha đầu, đứng xa một chút đi.”
Diệp Lâm Phong cũng nhắc nhở một câu.
“Đây là... Sao lại thế này?” Lưu Trưng thấy Diệp Lâm Phong chỉ nhìn nàng nhưng không đáp, hình như là có ý muốn kiểm tra nàng, liền lại nghĩ ngợi, mới nói: “Hay là trên núi này có cài gì đó lợi hại?”
Diệp Lâm Phong vuốt cằm nói: “Có hàn đầm.”
“Vậy hàn đầm..”
“Liền ở chỗ này.”
Lưu Trưng đột nhiên cả kinh: Vậy cả hàn đầm đột nhiên biến thành khối băng cứng?
Nghe Diệp Lâm Phong nói như thế, Lưu Trưng thật ra thật sự không đoán được rốt cuộc đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì. Chính là trong lòng mơ hồ cảm nhận được, hết thảy đều cùng với công phu quỷ dị của U Minh phủ có liên quan. Nhưng vừa chuyển ý niệm, Lưu Trưng lại nhớ đến lúc lên núi; Hoa Cô vẫn nói lẩm bẩn vị phủ chủ này là “Không hay ho lão nhân“....
Lưu Trưng đại khái có điểm hiểu được.
Xem ra U Minh phủ chủ sau khi gặp người trộm kiếm sư dụng “Nhất điệp tri thu” cũng nhân định là Diệp Lâm Phong đánh cắp bảo kiếm. Hắn quyết định tự mình xử lý việc này, liền một mình đi tới Trưng Nguyên, tìm tung tích của Diệp Lâm Phong. Sau lại, chẳng biết tại sao hai ngươi lại lên Thiên Tiêu Phong, hoặc là căn bản U Minh phủ chủ hẹn Diệp Lâm Phong lên so đấu. Tiếp theo, chiếu theo tính tình quyết tuyệt của U Minh phủ nhân, đại khái căn bản sẽ không nghe người ta giải thíc, một lời không hợp liền cùng Diệp lâm Phong đánh nhau.
Hai người đều là cao thủ, so đấu so với người bình thường trong võ lâm phải hung hiểm hơn rất nhiều.
Đâu chỉ khiến cho phản ứng xung quanh tuyệt đối là kinh thiên động địa, trong cuộc chiến hết thảy toàn bộ cũng có thể chỉ ở dưới một chiêu thức toàn bộ bị hủy diệt. Cái khác cũng thôi, nhưng cố tình trên núi này có một hàn đầm. Hàn đầm kia có lẽ có cái gì cổ quái, hoặc có lẽ cùng hàn khí U Minh phủ dưỡng cùng công phu có điểm chung, có lẽ là Phủ chủ của U Minh phủ muốn mượn lực của hàn đầm, hoặc hắn dưới tình huống vô ý thức dẫn động hàn đầm. Tóm lại...
Dưới cơ duyên xảo hợp, hắn ngã đại môi.
---------Mua dây buộc mình, chính mình đem mình nhốt ở bên trong tẳng băng cứng.
Lưu Trưng đơn giản đem suy đoán ở trong lòng nói ra.
Diệp Lâm Phong nghe xong, trên mặt hơi có ý cười: “Ở trong chốn giang hồ rèn luyện một hồi, nhưng thật ra có tiến bộ.” Bất quá dù sao Lưu Trưng chính là đoán mà không cơ sở, tuy rằng cùng đoán đúng hơn phân nửa, nhưng cũng còn có mấu chốt không thể nghĩ đến. Vì thế Diệp Lâm Phong giải thích lại một lần.
Kia đều không phải hàn đầm bình thường, nhưng phủ chủ U Minh phủ lại liếc mắt nhìn một cái, chỉ nghĩ đến giống như những tầm thường như hàn tuyền, hàn ngọc là bảo bối có lợi với hàn độc của hắn. Sau đó hắn mới hiểu được kia thật sự là bảo bối nhưng cũng không phải bình thường bảo bối mà là thiên tài địa bảo ngàn vạn năm mới hình thành, mà hắn căn bản không thể nắm trong tay.
Thiên Tiêu Phong sở dĩ hàng vạn năm tuyết không tan, nguyên nhân liền là bởi vì hàn khí của hàn đầm quanh năm vờn trên đỉnh núi, nhưng bởi vì địa thế của núi này kỳ lạ, cùng hàn đầm tạo thành một thế cục hình ao, hàn khí vì thế chỉ ngưng tụ ở đỉnh núi, không ảnh hưởng quá mức tới chân núi.
Phủ chủ U Minh phủ thông minh bị thông minh lầm, tự cho là tìm được chiến cuộc có lợi cho bản thân mình, lại không nghĩ rằng, dưới trận đấu đem thế cục của đỉnh núi cải biến không nói, còn tai họa tới bản thân. Hai người đấu đến chỗ mấu chốt, phủ chủ lui tới phía dưới tảng đá, phát ra chân lực dẫn động nước trong hàn đầm, muốn ngưng thành băng làm vũ khí công kích Diệp Lâm Phong. Nhưng nước trong hàn đầm vừa được dẫn lên, hắn liền biết là mình sai lầm rồi.
Nước trong hàn đầm băng hàn đến tận xương căn bản không chịu hắn không chế. Đầu tiên hàn khí phát ra từ tay hắn nhanh chóng ngưng kết thành băng! Hắn bị ép lui xuống từng bước. Tâng băng kia từng tầng từng tầng tới gần, thảng đến khí hắn không thể lui mới phát hiện chính mình đã bị nhốt bên trong tẩng đá!
Diệp Lâm Phong đối chiến đương nhiên không chỉ đứng nhìn không nhúc nhích.
Phản ứng đầu tiên của hắn là lấy Lăng Vân kiếm ngăn thế công, nhưng trong chốc lát phát hiện hàn băng kia thế nhưng không công tới bản thân mình mà ngược lại toàn bộ đánh về phía đối thủ. Diệp Lâm Phong dưới kinh hoảng, nhưng lại rất nhanh hạ quyết định. Dù sao hắn cùng người này không có thù hân, chỉ là một hồi hiểu nhầm, lúc này tình huốn nguy cấp, hắn tự nhiên ra tay cứu giúp.
Hắn phi thân lên, liên tiếp xuất chiêu Lăng Vân kiếm pháp.
Nhưng càng ra chiêu hắn lại càng là kinh hãi.
Theo lý mà nói, công lực của hắn thâm hậu, trong chốn giang hồ ít có địch thủ, chính là chỉ một băng căn bản không có biện pháp ngăn cản thế công của hắn, Nhưng liên tiếp dưới mấy chiêu, thế nhưng ngay cả miếng băng mỏng cũng không thể đánh được! Dưới tình thế cấp bách, Diệp Lâm Phong cuối cùng xuất chiêu tuyệt sát của hắn------
Nhất diệp tri thu!
Mũi kiếm dừng ở phía trên hàn băng, phát ra thanh âm chói tai.
Nhưng...
Cũng chỉ gây ra một vệt kiếm.
Tuyệt chiêu của hắn không những khoong thể đem hàn băng phá vỡ, ngược lại, lúc một chiêu này hạ xuống, hàn băng đã hoàn toàn đem toàn bộ xung quanh đông lạnh, đem phủ chủ nhốt chặt trong tảng đá.
Diệp Lâm Phong ở ngoài hàn băng hoàn toàn ngây dại.
Mà phủ chủ ởt bên trong hàn băng cũng hoàn toàn sửng sốt.
Hắn sửng sốt không là bởi vì lần tựhại bản thân này mà là bởi vì hắn chân chính thấy được “Nhất diệp tri thu“. Hơn nữa, “Nhất diệp tri thu” này căn bản không phải là “Nhất diệp tri thu” mà hắn từng gặp qua.
Đến đây hắn hoàn toàn hiểu được là mình tìm nhầm người.
Một hồi so đấu, không phân thắng bại sinh tử, ngược lại đem phủ chủ U Minh phủ nhốt tại nơi này. Cũng may tuy rằng cách một tần hàn băng, hai người vẫn có thể miễn cưỡng theo đuổi, lấy tay làm bút khoa chân múa tay. Về sau cứ thế mà tán gẫu với nhau, vì thế Diệp Lâm Phong cũng không rời đi nữa.
“... Sau ta lại cùng với mẹ của ngươi ở tại trên núi mấy tháng.” Diệp Lâm Phong tiếp tục nói: “Chúng ta suy nghĩ rất nhiều biện pháp lại đều không thể suy chuyển được khối băng đá này. Tay của mẹ ngươi cũng bởi vì cậy mạnh muốn phá băng mà mới bị phế đi.”
Không phá được hàn băng, hàn băng nhưng không chỉ che lại hang đá đơn giản như vậy.
Hàn đầm từ hàng vạn năm nay không có địa thế giới hạn, không ngừng khuếch tán lớn mạnh. Từng tầng mở ra, thậm chí ảnh hưởng đến toàn bộ dòng nước trên núi tuyết. Cái khác thôi không nói, cố tỉnh phủ chủ bị nhốt trong đó, hàn khí nhập thể, căn bản không thể chống đỡ nổi. Diệp Lâm Phong chỉ có thể tự mình thủ tại chỗ này, cùng phủ chủ nội ứng ngoại hợp, phân công nhau lấy chân lực trong cơ thể kiềm chế hàn khí đang liên tục khuếch tán. Lúc đủ lực thì hai người cùng chống đỡ, thời gian còn lại thì thay phiên nhau nghỉ ngơi.
Nhưng trải qua mấy tháng, bọn họ đều sắp kiết sức.
Chương Thừa Hiên đã sớm bị nghe choáng váng, lúc này vội truy vấn nói: “Vậy rốt cuộc có... còn biện pháp nào không... Phá vỡ?”
“Chúng ta suy nghĩ biến pháp mấy tháng đều không thể nghĩ ra được, ngươi nói có biện pháp nào không?” Hoa Cô lại nói: “Ngươi chết tâm này đi. Ngay cả lão đầu tử nhà ngươi cũng đều buông tha. Hắn bị giam mấy tháng, chỉ có thể vận khí ở trong hang đá, lấy cây cỏ trong đó làm thức ăn. Hiện tại cũng sắp không cầm cự được.”
Về phần phủ chủ có pháo hoa đưa tin đặc biệt, đương nhiên cũng là phủ chủ để cho Diệp Lâm Phong bắn ra. Hắn cho gọi người tiến lên hẳn là muốn công đạo hậu sự.
“Phủ chủ, hắn... Như thế nào lại không sớm cho chúng ta đi lên. Có lẽ... Có lẽ còn có thể nghĩ ra biện pháp gì!”
“Ngay cả hại đại cao thủ như bọn họ cũng đều không có biện pháp gì, gọi ngươi tới thì có tác dụng gì? Hơn nữa nơi này dù sao cũng là Trung Nguyên, U Minh phủ các ngươi gióng chống khua chiêng chạy tới nơi này, bọn danh môn chính phái kia còn không nhân cơ hội này diệt các ngươi?” Hoa Cô liếc Chương Thừa Hiên một cái, nói: “Tóm lại, ngươi đã đến đây thì xem hắn còn có cái gì muốn nói với ngươi đi.”
Chương Thừa Hiên rốt cuộc yên tĩnh trở lại.
Lão nhân đầu bạc ngồi bên trong hàn băng vẫn nhắm mắt nãy giỡ cũng từ từ mở mắt.
Chuyện của U Minh phủ giờ xem như rõ ràng, nhưng vấn đề Thượng Quan Minh vẫn như cũ còn chưa có giải quyết. Lưu Trưng nghĩ đến chuyện chính mình muốn hỏi, liền xoay người đem chuyện có liện quan đến Thượng Quan gia kể cho Diệp Lâm Phong nghe một lần. Chính là nói đến chỗ mấu chốt, Chương Thừa Hiên ở bên kia lại đột nhiên kêu một tiếng.
“Diệp... Diệp đại hiệp! Phủ chủ nhà ta có chuyện muốn nhờ!”
“Chuyện gì?”
Lưu Trưng cùng Diệp Lâm Phong nhìn về phía khối hàn băng trong suốt.
Lão nhân ở bên trong tuy rằng sắc mặt mệt mỏi, nhưng thần thái lại an tường. Hắn cố sức giơ lên một ngón tay, cực kỳ thong thả viết lên bốn chữ ở mặt băng.
--------Lăn Vân kiếm pháp.
Diệp Lâm Phong đột nhiên nở nụ cười.
Thời gian ở chung được mấy tháng, bọn họ với nhau đã sớm có ăn ý. Diệp lâm Phong tự nhiên hiểu ý tứ của bốn chữ này. Lưu Trưng còn có chút nghi hoặc, lại nghe thấy Diệp lâm Phong nói với nàng: “Trưng nha đầu, có mang theo Lăng Vân kiếm không?”
“Mang theo.”
Lưu Trưng gật gật đầu.
“Vậy ngươi liền...”
“Lưu Trưng -----------”
Nửa câu sau Diệp Lâm Phong còn chưa có nói ra khỏi miệng, đã bị một tiếng gọi to đột nhiên cắt đứt.
Là tiếng của Nam Cung Nhã!
Trong lòng Lưu Trưng kinh ngạc, theo tiếng gọi quay đầu lại, thế nhưng thấy được Nam Cung Nhã.
Nhưng bộ dạng của Nam Cug nhã thật sự làm cho người ta đau lòng.
Tóc nàng tán loạn, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, dưới chân bước đi cũng không vững, tựa hồ tùy lúc có thể bị ngã xuống. Trên người tuy rằng khoác một chiếc áo choàng đỏ thẫm, nhưng trên áo choàng tất cả đều là vụn băng, chật vật không chịu nổi.
“Lưu Trưng... Mau... Bọn họ...”
Lưu Trưng căn bản không nghe được nàng nói cái gì. Nàng nhìn thấy Nam Cung Nhã trong nháy mắt liền bỏ chạy lên.
Nàng vốn cho rằng bản thân đối với mọi chuyện xung quanh thật sự đạm, không có thể có gì nhiễu loạn lòng của nàng. Nàng vốn cho rằng có thể thuyết phục bản thân, thân thể Nam Cung Nhã không tốt, lại bị thương nặng, chỉ có thể ở dưới chân núi, ở bên người Nam Cung huynh đệ mới có thể an toàn vô sự, mới có thể dần dần bình phục, mới có thể có một ngày hai người được gặp lại nhau. Trong mấy ngày này, nàng luôn suy nghĩ chuyên của U Minh phủ, suy đoán chuyện của Thượng Quan Minh, cô đơn lại buộc chính mình không cần suy nghĩ đến Nam Cung Nhã.
Nhưng vào giờ khắc này...
Nàng lại đột nhiên hiểu được, từ trước kia những thứ như là bình tĩnh, thứ như là đạm mạc bình yên, đều chỉ là bởi vì lúc trước nàng chưa có gặp được Nam Cung Nhã. Nàng càng hiểu được, chính mình vẫn bức bách bản thân không cần suy nghĩ đến là bởi vì căn bản không dám nghĩ đến, sợ hãi suy nghĩ. Nàng lo lắng nếu thật sự theo đuổi cảm tình thì chính mình thật sự sẽ liều lĩnh chỉ muốn trở về bên người Nam Cung Nhã.
Nàng không thể không có nàng.
Nàng nghĩ muốn từ nay về sau cùng nàng sớm tối ơ gần nhâu cùng một chỗ, không muốn chịu thêm nỗi khổ bị chia lìa.
Nàng chạy đi lên.
Chờ nàng rốt cuộc chạy tới bên người Nam Cung Nhã, nàng ngừng lại, rõ ràng đã có thể thấy trong mắt Nam Cung Nhã vẻ kích động của bản thân, nhưng nàng lại có chút lo lắng. Đây có thể là ảo giác của mình hay không, cho mình một mộng đẹp. Nam Cung Nhã như thế nào lại ở nơi này? Như thế nào lại xuất hiện trước mặt nàng vào lúc này?
Lưu Trưng thử đưa tay ra dò xét, muốn đem người trước mắt kéo vào ngực mình. Nhưng nàng mới đụng đến áo choàng, Nam Cung Nhã đột nhiên bị người kéo ra.
“Diệp Lưu Trưng, ngươi nếu dám chạm vào nàng, ta sẽ giết ngươi!”
Lưu Trưng ngẩn người, quay đầu mới phát hiện, nguyên lai ngay ở phía sau Nam Cung Nhã, dần dần có rất nhiều người tới. Nam Cung Tụng vừa mới chạy tới, thở hồng hộc đem Nam Cung Nhã kéo ra, còn hướng nàng trợn mắt. Tiếp theo đi tới vẻ mặt âm trầm Nam Cung Phong, Nam Cung Vô Nhai cau mày nhìn xung quanh, vẻ mặt âu sầu của Nam Cung phu nhân... Cuối cùng đi theo tới còn có Thương Quan Minh ngoài cười nhưng trong khồn cười cùng với Thượng Quan Sách Vân thần tình đầy căm hận.
“Nam Cung sự đệ, ngươi xem lão phu nói có đúng hay không?”
Thượng Quan Minh đương nhiên sẽ không đem tiểu nhân vật như Lưu Trưng để vào trong mắt. Ánh mắt vẫn gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Lâm Phong.
“Cái gọi là 'Kiếm thần“... Ha Ha bất quá là yêu nhân cấu kết với U Minh phủ!”
Tác giả :
Phù Noãn