Điệp Mộng Hồng Hoa
Chương 83: Nữ vương thần phục
Một trong hai quả lôi cầu vừa tạo thành lao xuống nơi hòa thượng đang đứng.
Sắc mặt hòa thượng vô cùng khẩn trương, hắn lập tức ngồi xuống, một tay khép lại để trước ngực, tay còn lại thì giơ lên trời.
Bất Động Kim Thân!
Đây là một trong những đại thần thông cao thâm của phật tông, nghe nói một khi tu luyện đến tận cùng thì có thể chống đỡ được hết thảy mọi thuật pháp thế gian, thậm chí kể cả lôi kiếp cũng không làm gì được.
Nhưng mà suy cho cùng thì đó cũng chỉ là truyền thuyết, còn sự thật thế nào thì không ai kiểm chứng được, bởi vì chưa từng có ai tu luyện được Bất Động Kim Thân đến cảnh giới chí cao đó, ngoại trừ người sáng tạo ra nó – Bất Động Thiền Tôn.
“Ầm… m… m… m…”
Sau tiếng va chạm long trời, vòng kim quang do Bất Động Kim Thân tạo thành đã trở nên ảm đạm, tùy thời có thể tiêu tán.
Mắt thấy nữ Quỷ vương sắp đánh xuống quả lôi cầu còn lại kia, khuôn mặt hòa thượng trắng bệch, hắn vội vã đứng dậy cầm lấy thiền trượng, không nói hai lời lập tức bỏ chạy.
Linh lực của hắn đã tiêu thất hơn phân nửa rồi, hắn còn chưa muốn chết lúc này!
“A di đà phật! Phật tổ dạy làm hòa thượng phải có lòng từ bi. Bần tăng cảm thấy mình không nên sát sanh gây ra tội nghiệt, thứ lỗi cho bần tăng không từ mà biệt!”
Chớp mắt, bóng dáng hòa thượng đã biến mất.
“Hừ, coi như ngươi chạy nhanh!”
Nữ Quỷ vương quay sang nhìn Giang Lưu Nhi.
“Tên đồng bọn của ngươi đã trốn rồi, giờ thì không còn ai có thể giúp ngươi nữa… Thế nào? Có phải đang rất sợ hãi?... Bổn vương cho ngươi thêm một cơ hội cuối cùng, ngươi có chịu tiến nhập hậu cung của bổn vương hay không?”
“Vẫn là câu nói lúc nãy, ta không thích ngươi!”
Giang Lưu Nhi cất giọng bình thản.
Nữ Quỷ vương tức điên người, nàng cảm thấy hối hận khi cho hắn thêm cơ hội.
Nàng lại bị từ chối lần nữa? Một nữ vương như nàng lại bị cùng một kẻ từ chối tới hai lần?
Thật sự là quá mất mặt!
“Vậy thì ngươi đi chết đi!”
Mười ngọn lam diễm tức thì rực sáng, lan rộng ra trong chớp mắt.
Nhìn những ngọn lửa toát ra khí tức âm hàn kia, tuy có phần e ngại nhưng Giang Lưu Nhi cũng không sợ hãi, bởi vì hắn tin tưởng mình có thể phá được cục diện nguy hiểm này. Nếu như hỏi hắn dựa vào gì để làm điều đó thì chính là kiếm chiêu thứ sáu trong Thanh Hà Kiếm Quyết:
Kiếm Vũ Miên Miên!
Một màn mưa kiếm tung hoành ngang dọc. Kiếm ảnh đầy trời, kiếm khí liên miên bất tận.
Phía đối diện, nữ Quỷ vương biến sắc, vội niệm quyết thu hồi ngọn lam diễm của mình.
Thật sự thì ngọn lam diễm này cũng không phải thần thông gì mà nó chính là bổn mạng ma hỏa của nàng!
Nhớ năm đó sau khi nàng vượt qua kiếp nạn, ngưng thành thân thể, cùng lúc ma hỏa này cũng được hình thành. Bởi vậy cho nên nó tuy giống như một thiên phú thần thông nhưng thực chất chính là một phần cơ thể của nàng, nếu như ma hỏa kia bị diệt thì bản thân nàng cũng sẽ phải chịu tổn thương nghiêm trọng. Vì thế nên nàng mới khẩn trương thu hồi nó, nàng biết rõ nếu chậm chút nữa thì e là nó sẽ bị kiếm vũ kia hủy diệt!
“Vèo”
Mặc dù ngọn lam diễm đã trở lại trong tay nữ Quỷ vương nhưng sắc mặt nàng lại chẳng mấy tốt gì, trái lại, nó tái nhợt không còn chút huyết sắc nào.
Nàng nhìn ma hỏa trong tay, lòng muốn nhỏ máu… Nó đã bị chém mất một phần năm rồi!
“Rít… t… t…”
Trong khi nữ Quỷ vương còn chưa kịp trấn tĩnh thì trên bầu trời, những tiếng cuồng phong rít gào khiến da đầu lạnh lẽo vang lên một cách mất trật tự
Năm đạo kiếm ảnh chém xuống.
Kiếm chiêu thứ năm trong Thanh Hà Kiếm Quyết – Kiếm Toái Sơn Hà!
Nhìn kiếm ảnh bá tuyệt đang đến, nữ Quỷ vương kinh hoảng, vội điều động toàn bộ linh lực tạo thành một màn chắn.
“Ầm… Ầm… Ầm…”
“Phốc”
Nữ Quỷ vương phun ra một ngụm máu, bị đánh bay xuống đất.
Ngay lúc nàng đang định đứng lên thì một cảm giác đau nhói từ lồng ngực truyền tới. Nơi đó, một thanh kiếm đã xuyên qua người nàng.
“Phốc phốc”
Linh lực của nàng cũng lập tức bị đối phương phong bế.
“A!...”
Khi thanh kiếm kia được rút ra, nữ Quỷ vương không tự chủ được kêu lên một tiếng, sau đó nàng ngã quỵ xuống đất.
“Khụ khụ… Không ngờ… Khụ… Không ngờ bổn vương lại thua trong tay một tên tu sĩ Niết Bàn Cảnh trung kỳ…”
Dừng một chút, nàng tiếp lời:
“Ra tay đi!”
Nữ Quỷ vương nói xong, ngẩng cao đầu đón nhận kết cục cho mình. Theo những gì thuộc hạ báo cáo, nàng biết mục đích của đối phương vào Âm Hồn Cốc này chính là để săn giết quỷ hồn. Thêm nữa, từ nãy đến giờ song phương đã đánh nhau đến ta chết ngươi sống như vậy, hắn làm sao có thể tha cho nàng được. Nàng chỉ hy vọng hắn sẽ để cho linh hồn mình được tiến nhập luân hồi, như vậy thì đã là may mắn lắm rồi.
Trong lúc nàng đang chờ đợi đường kiếm của hắn thì bất chợt một giọng nói cất lên:
“Ta sẽ không giết ngươi."
Nữ Quỷ vương nhìn hắn, trong mắt cũng chẳng có vẻ gì ngạc nhiên. Nàng bình tĩnh nói:
“Ngươi là muốn bổn vương thần phục ngươi?”
Giang Lưu Nhi nhẹ gật đầu coi như đồng ý.
Sau một hồi cúi mặt trầm tư, nữ Quỷ vương mới ngước lên nhìn hắn, nói:
“Bổn vương có thể thần phục ngươi… Nhưng mà ngươi phải đáp ứng bổn vương hai điều kiện."
Giang Lưu Nhi nhíu mày, lạnh lùng lên tiếng:
“Hình như ngươi không rõ tình cảnh của mình thì phải, đừng quên là tính mạng ngươi đang nằm trong tay ta."
Nữ Quỷ vương vẫn kiên trì nói:
“Nếu như ngươi không đồng ý vậy thì hãy giết chết bổn vương đi!”
Nữ nhân này là đang làm cao với ta sao? Hừ! Để ta xem ngươi còn có thể cao ngạo tới khi nào!
Nghĩ vậy, Giang Lưu Nhi nhìn thẳng nàng ta, cái nhìn có chút “dâm tà”.
Trông thấy ánh mắt không kiêng nể gì của hắn, nữ Quỷ vương cảm thấy sau gáy lạnh toát, khuôn mặt khẩn trương hỏi:
“Ngươi... Ngươi muốn làm gì?”
“Một nam nhân và một nữ nhân ở chung một nơi vắng vẻ, hơn nữa nữ nhân kia lại rất xinh đẹp kiều diễm, và điều quan trọng nhất là nàng ta không hề có sức phản kháng, ngươi nói xem người nam nhân kia sẽ làm gì?”
Giang Lưu Nhi làm ra vẻ mặt hèn mọn nói.
“Ngươi… Ngươi… Ngươi…”
Thấy dáng vẻ vừa tức giận, vừa lo sợ của nữ Quỷ vương, Giang Lưu Nhi trong lòng nghi hoặc. Hắn cũng chỉ là muốn hù dọa nàng ta một chút, vừa rồi mới chỉ là mở màn mà thôi. Hắn thật sự không nghĩ là nàng sẽ có bộ dáng lo sợ này nhanh như vậy. Theo hắn, với một nữ nhân có một hậu cung nam sủng như nàng thì cho dù có cưỡng bức nàng cũng chưa chắc có tác dụng, hắn còn chuẩn bị một loạt mấy thứ thủ đoạn không bằng cầm thú gì kia của bọn tà ma ngoại đạo mà hắn biết để đem ra dọa nàng, thế nhưng chưa gì mà nàng đã…
Vậy cũng tốt, đỡ phải lôi mấy thứ khiến người buồn nôn kia ra nói.
Giang Lưu Nhi tiếp tục màn hù dọa của mình. Hắn chà chà hai tay, liếm môi nói với nữ Quỷ vương:
“Thật là xinh đẹp a! Không biết bên dưới lớp áo này có gì…”
Hắn vừa nói vừa cúi xuống sát người nữ Quỷ vương.
“Tránh ra! Ngươi lập tức tránh xa bổn vương ra! Nếu không bổn vương sẽ… bổn vương sẽ… sẽ…”
“Sẽ thế nào?”
Sẽ thế nào? Nàng có thể sẽ thế nào được? Linh lực của nàng đã bị phong bế, đến ngay cả khả năng tự bạo Ma châu còn làm không được thì có thể làm gì hắn đây?
Nàng đường đường là một nữ vương được hàng vạn quỷ hồn quỳ bái, một câu nói có thể quyết định sống chết của bọn chúng, vậy mà hôm nay lại lâm vào hoàn cảnh đáng thương này. Thậm chí ngay cả cái chết cũng không có quyền được chọn mà chỉ có thể bị người tùy ý lăng nhục, cưỡng bức…
Chẳng biết từ lúc nào, một vệt nước mắt chảy trên má nữ Quỷ vương.
Nước mắt khuất nhục, uất ức… Giờ phút này nàng đã không còn là một nữ vương cao cao tại thượng nữa mà chỉ là một cô gái đang bị người khi dễ.
Này… Này… Nàng ta là đang khóc sao? Một nữ Quỷ vương? Một nữ nhân lúc nào cũng có bộ dáng cao cao tại thượng? Nhìn nét mặt đau khổ và ánh mắt nhòa lệ kia thì hình như là không phải đang giả bộ.
Giang Lưu Nhi có chút không dám tin.
Kinh ngạc qua đi, cảm thấy mục đích đã đạt được, Giang Lưu Nhi ra vẻ lạnh lùng nói:
“Nếu như ngươi chịu thần phục thì ta sẽ không động vào ngươi, hơn nữa sau này chỉ cần ngươi một lòng trung thành thì ta cũng sẽ không quá hạn chế tự do của ngươi. Còn nếu ngươi vẫn tiếp tục ngoan cố thì ta không những cưỡng bức ngươi mà còn đem ngươi cho bọn nam nhân xấu xí sứt tay gãy chân gì đó, hay thậm chí là bọn ma thú để chúng luân phiên cưỡng hiếp ngươi…”
Nghe những lời hắn nói, nữ Quỷ vương sắc mặt trắng bệch, ngay cả ánh mắt đau đớn kia cũng biến mất, thay vào đó là sự kinh hoảng, sợ hãi.
Một nữ vương cao cao tại thượng nàng sẽ bị bọn nam nhân xấu xí tàn tật cưỡng hiếp? Một nữ nhân tôn quý nàng sẽ bị đám ma thú lăng nhục?
Nữ Quỷ vương chợt thấy toàn thân lạnh toát, ngay cả đôi vai cũng khẽ run rẩy.
Có phải là ta đã làm hơi quá rồi không?
Thấy bộ dáng kinh hoàng của nàng ta, Giang Lưu Nhi không kiềm được tự hỏi. Lúc nãy nói ra mấy lời kia thì thật sự trong lòng hắn cũng thấy có chút buồn nôn.
Thôi thì làm người ác một lần đi.
“Thế nào? Ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa?”
Trong mắt nữ Quỷ vương hiện lên nét giãy dụa, lát sau, nàng cắn răng, nói:
“Bổn vương… Bổn vương… Bổn vương đồng ý thần phục!”
Trong lòng Giang Lưu Nhi thở nhẹ một hơi. Tiếp đến, hắn nhanh chóng kết quyết đánh ra một vòng ấn ký quen thuộc – chủ bộc khế ước.
Sau khi ấn ký đã hình thành trên không trung, hắn trích ra một giọt tinh huyết đánh vào. Làm xong hết thảy, hắn cúi xuống nhìn nữ Quỷ vương.
Bất thình lình, từ mi tâm hắn, một thanh kiếm mang phong cách cổ xưa bay ra đâm qua người nữ Quỷ vương đang nửa nằm nửa ngồi dưới đất.
Thanh kiếm cổ xưa kia dĩ nhiên là Thiên Oán!
Sắc mặt hòa thượng vô cùng khẩn trương, hắn lập tức ngồi xuống, một tay khép lại để trước ngực, tay còn lại thì giơ lên trời.
Bất Động Kim Thân!
Đây là một trong những đại thần thông cao thâm của phật tông, nghe nói một khi tu luyện đến tận cùng thì có thể chống đỡ được hết thảy mọi thuật pháp thế gian, thậm chí kể cả lôi kiếp cũng không làm gì được.
Nhưng mà suy cho cùng thì đó cũng chỉ là truyền thuyết, còn sự thật thế nào thì không ai kiểm chứng được, bởi vì chưa từng có ai tu luyện được Bất Động Kim Thân đến cảnh giới chí cao đó, ngoại trừ người sáng tạo ra nó – Bất Động Thiền Tôn.
“Ầm… m… m… m…”
Sau tiếng va chạm long trời, vòng kim quang do Bất Động Kim Thân tạo thành đã trở nên ảm đạm, tùy thời có thể tiêu tán.
Mắt thấy nữ Quỷ vương sắp đánh xuống quả lôi cầu còn lại kia, khuôn mặt hòa thượng trắng bệch, hắn vội vã đứng dậy cầm lấy thiền trượng, không nói hai lời lập tức bỏ chạy.
Linh lực của hắn đã tiêu thất hơn phân nửa rồi, hắn còn chưa muốn chết lúc này!
“A di đà phật! Phật tổ dạy làm hòa thượng phải có lòng từ bi. Bần tăng cảm thấy mình không nên sát sanh gây ra tội nghiệt, thứ lỗi cho bần tăng không từ mà biệt!”
Chớp mắt, bóng dáng hòa thượng đã biến mất.
“Hừ, coi như ngươi chạy nhanh!”
Nữ Quỷ vương quay sang nhìn Giang Lưu Nhi.
“Tên đồng bọn của ngươi đã trốn rồi, giờ thì không còn ai có thể giúp ngươi nữa… Thế nào? Có phải đang rất sợ hãi?... Bổn vương cho ngươi thêm một cơ hội cuối cùng, ngươi có chịu tiến nhập hậu cung của bổn vương hay không?”
“Vẫn là câu nói lúc nãy, ta không thích ngươi!”
Giang Lưu Nhi cất giọng bình thản.
Nữ Quỷ vương tức điên người, nàng cảm thấy hối hận khi cho hắn thêm cơ hội.
Nàng lại bị từ chối lần nữa? Một nữ vương như nàng lại bị cùng một kẻ từ chối tới hai lần?
Thật sự là quá mất mặt!
“Vậy thì ngươi đi chết đi!”
Mười ngọn lam diễm tức thì rực sáng, lan rộng ra trong chớp mắt.
Nhìn những ngọn lửa toát ra khí tức âm hàn kia, tuy có phần e ngại nhưng Giang Lưu Nhi cũng không sợ hãi, bởi vì hắn tin tưởng mình có thể phá được cục diện nguy hiểm này. Nếu như hỏi hắn dựa vào gì để làm điều đó thì chính là kiếm chiêu thứ sáu trong Thanh Hà Kiếm Quyết:
Kiếm Vũ Miên Miên!
Một màn mưa kiếm tung hoành ngang dọc. Kiếm ảnh đầy trời, kiếm khí liên miên bất tận.
Phía đối diện, nữ Quỷ vương biến sắc, vội niệm quyết thu hồi ngọn lam diễm của mình.
Thật sự thì ngọn lam diễm này cũng không phải thần thông gì mà nó chính là bổn mạng ma hỏa của nàng!
Nhớ năm đó sau khi nàng vượt qua kiếp nạn, ngưng thành thân thể, cùng lúc ma hỏa này cũng được hình thành. Bởi vậy cho nên nó tuy giống như một thiên phú thần thông nhưng thực chất chính là một phần cơ thể của nàng, nếu như ma hỏa kia bị diệt thì bản thân nàng cũng sẽ phải chịu tổn thương nghiêm trọng. Vì thế nên nàng mới khẩn trương thu hồi nó, nàng biết rõ nếu chậm chút nữa thì e là nó sẽ bị kiếm vũ kia hủy diệt!
“Vèo”
Mặc dù ngọn lam diễm đã trở lại trong tay nữ Quỷ vương nhưng sắc mặt nàng lại chẳng mấy tốt gì, trái lại, nó tái nhợt không còn chút huyết sắc nào.
Nàng nhìn ma hỏa trong tay, lòng muốn nhỏ máu… Nó đã bị chém mất một phần năm rồi!
“Rít… t… t…”
Trong khi nữ Quỷ vương còn chưa kịp trấn tĩnh thì trên bầu trời, những tiếng cuồng phong rít gào khiến da đầu lạnh lẽo vang lên một cách mất trật tự
Năm đạo kiếm ảnh chém xuống.
Kiếm chiêu thứ năm trong Thanh Hà Kiếm Quyết – Kiếm Toái Sơn Hà!
Nhìn kiếm ảnh bá tuyệt đang đến, nữ Quỷ vương kinh hoảng, vội điều động toàn bộ linh lực tạo thành một màn chắn.
“Ầm… Ầm… Ầm…”
“Phốc”
Nữ Quỷ vương phun ra một ngụm máu, bị đánh bay xuống đất.
Ngay lúc nàng đang định đứng lên thì một cảm giác đau nhói từ lồng ngực truyền tới. Nơi đó, một thanh kiếm đã xuyên qua người nàng.
“Phốc phốc”
Linh lực của nàng cũng lập tức bị đối phương phong bế.
“A!...”
Khi thanh kiếm kia được rút ra, nữ Quỷ vương không tự chủ được kêu lên một tiếng, sau đó nàng ngã quỵ xuống đất.
“Khụ khụ… Không ngờ… Khụ… Không ngờ bổn vương lại thua trong tay một tên tu sĩ Niết Bàn Cảnh trung kỳ…”
Dừng một chút, nàng tiếp lời:
“Ra tay đi!”
Nữ Quỷ vương nói xong, ngẩng cao đầu đón nhận kết cục cho mình. Theo những gì thuộc hạ báo cáo, nàng biết mục đích của đối phương vào Âm Hồn Cốc này chính là để săn giết quỷ hồn. Thêm nữa, từ nãy đến giờ song phương đã đánh nhau đến ta chết ngươi sống như vậy, hắn làm sao có thể tha cho nàng được. Nàng chỉ hy vọng hắn sẽ để cho linh hồn mình được tiến nhập luân hồi, như vậy thì đã là may mắn lắm rồi.
Trong lúc nàng đang chờ đợi đường kiếm của hắn thì bất chợt một giọng nói cất lên:
“Ta sẽ không giết ngươi."
Nữ Quỷ vương nhìn hắn, trong mắt cũng chẳng có vẻ gì ngạc nhiên. Nàng bình tĩnh nói:
“Ngươi là muốn bổn vương thần phục ngươi?”
Giang Lưu Nhi nhẹ gật đầu coi như đồng ý.
Sau một hồi cúi mặt trầm tư, nữ Quỷ vương mới ngước lên nhìn hắn, nói:
“Bổn vương có thể thần phục ngươi… Nhưng mà ngươi phải đáp ứng bổn vương hai điều kiện."
Giang Lưu Nhi nhíu mày, lạnh lùng lên tiếng:
“Hình như ngươi không rõ tình cảnh của mình thì phải, đừng quên là tính mạng ngươi đang nằm trong tay ta."
Nữ Quỷ vương vẫn kiên trì nói:
“Nếu như ngươi không đồng ý vậy thì hãy giết chết bổn vương đi!”
Nữ nhân này là đang làm cao với ta sao? Hừ! Để ta xem ngươi còn có thể cao ngạo tới khi nào!
Nghĩ vậy, Giang Lưu Nhi nhìn thẳng nàng ta, cái nhìn có chút “dâm tà”.
Trông thấy ánh mắt không kiêng nể gì của hắn, nữ Quỷ vương cảm thấy sau gáy lạnh toát, khuôn mặt khẩn trương hỏi:
“Ngươi... Ngươi muốn làm gì?”
“Một nam nhân và một nữ nhân ở chung một nơi vắng vẻ, hơn nữa nữ nhân kia lại rất xinh đẹp kiều diễm, và điều quan trọng nhất là nàng ta không hề có sức phản kháng, ngươi nói xem người nam nhân kia sẽ làm gì?”
Giang Lưu Nhi làm ra vẻ mặt hèn mọn nói.
“Ngươi… Ngươi… Ngươi…”
Thấy dáng vẻ vừa tức giận, vừa lo sợ của nữ Quỷ vương, Giang Lưu Nhi trong lòng nghi hoặc. Hắn cũng chỉ là muốn hù dọa nàng ta một chút, vừa rồi mới chỉ là mở màn mà thôi. Hắn thật sự không nghĩ là nàng sẽ có bộ dáng lo sợ này nhanh như vậy. Theo hắn, với một nữ nhân có một hậu cung nam sủng như nàng thì cho dù có cưỡng bức nàng cũng chưa chắc có tác dụng, hắn còn chuẩn bị một loạt mấy thứ thủ đoạn không bằng cầm thú gì kia của bọn tà ma ngoại đạo mà hắn biết để đem ra dọa nàng, thế nhưng chưa gì mà nàng đã…
Vậy cũng tốt, đỡ phải lôi mấy thứ khiến người buồn nôn kia ra nói.
Giang Lưu Nhi tiếp tục màn hù dọa của mình. Hắn chà chà hai tay, liếm môi nói với nữ Quỷ vương:
“Thật là xinh đẹp a! Không biết bên dưới lớp áo này có gì…”
Hắn vừa nói vừa cúi xuống sát người nữ Quỷ vương.
“Tránh ra! Ngươi lập tức tránh xa bổn vương ra! Nếu không bổn vương sẽ… bổn vương sẽ… sẽ…”
“Sẽ thế nào?”
Sẽ thế nào? Nàng có thể sẽ thế nào được? Linh lực của nàng đã bị phong bế, đến ngay cả khả năng tự bạo Ma châu còn làm không được thì có thể làm gì hắn đây?
Nàng đường đường là một nữ vương được hàng vạn quỷ hồn quỳ bái, một câu nói có thể quyết định sống chết của bọn chúng, vậy mà hôm nay lại lâm vào hoàn cảnh đáng thương này. Thậm chí ngay cả cái chết cũng không có quyền được chọn mà chỉ có thể bị người tùy ý lăng nhục, cưỡng bức…
Chẳng biết từ lúc nào, một vệt nước mắt chảy trên má nữ Quỷ vương.
Nước mắt khuất nhục, uất ức… Giờ phút này nàng đã không còn là một nữ vương cao cao tại thượng nữa mà chỉ là một cô gái đang bị người khi dễ.
Này… Này… Nàng ta là đang khóc sao? Một nữ Quỷ vương? Một nữ nhân lúc nào cũng có bộ dáng cao cao tại thượng? Nhìn nét mặt đau khổ và ánh mắt nhòa lệ kia thì hình như là không phải đang giả bộ.
Giang Lưu Nhi có chút không dám tin.
Kinh ngạc qua đi, cảm thấy mục đích đã đạt được, Giang Lưu Nhi ra vẻ lạnh lùng nói:
“Nếu như ngươi chịu thần phục thì ta sẽ không động vào ngươi, hơn nữa sau này chỉ cần ngươi một lòng trung thành thì ta cũng sẽ không quá hạn chế tự do của ngươi. Còn nếu ngươi vẫn tiếp tục ngoan cố thì ta không những cưỡng bức ngươi mà còn đem ngươi cho bọn nam nhân xấu xí sứt tay gãy chân gì đó, hay thậm chí là bọn ma thú để chúng luân phiên cưỡng hiếp ngươi…”
Nghe những lời hắn nói, nữ Quỷ vương sắc mặt trắng bệch, ngay cả ánh mắt đau đớn kia cũng biến mất, thay vào đó là sự kinh hoảng, sợ hãi.
Một nữ vương cao cao tại thượng nàng sẽ bị bọn nam nhân xấu xí tàn tật cưỡng hiếp? Một nữ nhân tôn quý nàng sẽ bị đám ma thú lăng nhục?
Nữ Quỷ vương chợt thấy toàn thân lạnh toát, ngay cả đôi vai cũng khẽ run rẩy.
Có phải là ta đã làm hơi quá rồi không?
Thấy bộ dáng kinh hoàng của nàng ta, Giang Lưu Nhi không kiềm được tự hỏi. Lúc nãy nói ra mấy lời kia thì thật sự trong lòng hắn cũng thấy có chút buồn nôn.
Thôi thì làm người ác một lần đi.
“Thế nào? Ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa?”
Trong mắt nữ Quỷ vương hiện lên nét giãy dụa, lát sau, nàng cắn răng, nói:
“Bổn vương… Bổn vương… Bổn vương đồng ý thần phục!”
Trong lòng Giang Lưu Nhi thở nhẹ một hơi. Tiếp đến, hắn nhanh chóng kết quyết đánh ra một vòng ấn ký quen thuộc – chủ bộc khế ước.
Sau khi ấn ký đã hình thành trên không trung, hắn trích ra một giọt tinh huyết đánh vào. Làm xong hết thảy, hắn cúi xuống nhìn nữ Quỷ vương.
Bất thình lình, từ mi tâm hắn, một thanh kiếm mang phong cách cổ xưa bay ra đâm qua người nữ Quỷ vương đang nửa nằm nửa ngồi dưới đất.
Thanh kiếm cổ xưa kia dĩ nhiên là Thiên Oán!
Tác giả :
RoG.Levi Vari