Điệp Mộng Hồng Hoa
Chương 61: Lại vào đăng tiên tháp
Tất cả mọi người nhìn về nơi phát ra âm thanh vừa rồi.
Từ ngoài cửa lớn của Linh Bảo Các, một thiếu phụ chậm rãi bước vào. Nàng mặc một bộ váy dài màu đen, bên trên điểm chút hoa văn dạng lá mờ ảo.
Thiếu phụ đi tới trước mặt vị Tiêu chấp sự kia, nhẹ nhàng nói:
“Tiêu chấp sự, đã xảy ra chuyện gì mà khiến cho ngươi tức giận như vậy?”
“Bẩm Tây viện chủ, thuộc hạ chỉ là muốn thay Ngọc Đô đòi lại công đạo…” Tiêu chấp sự vội cung kính thưa.
Cổ Mị Sanh liếc sang Bạch Ngọc Đô đang đứng im lặng bên cạnh.
“Tiêu chấp sự nói đúng, thưa mẫu thân."
Cổ Mị Sanh cũng không tỏ vẻ gì, lại nhìn sang vị Tiêu chấp sự kia.
Hiểu là nàng đang muốn biết tường tận, Tiêu chấp sự lập tức đem “sự thật” kể lại từ đầu đến cuối. Và hiển nhiên, kẻ có tội lại biến thành Giang Lưu Nhi.
Tiêu chấp sự nọ cũng không nghĩ lời nói dối thô thiển này qua mắt được Cổ Mị Sanh, mà đừng nói là Cổ Mị Sanh, chỉ cần người không quá ngu ngốc thì sẽ dễ dàng đoán được thật giả. Sở dĩ hắn ta làm vậy là vì một lý do rất đơn giản và hiển nhiên – Cổ Mị Sanh là mẫu thân của Bạch Ngọc Đô. Hắn đã đứng về phía con trai nàng, vì vậy, hắn mười phần tin tưởng nàng ta sẽ bao che cho hắn mà trách tội tên tiểu tử kia.
Và mọi chuyện đã đúng như hắn nghĩ.
Cổ Mị Sanh tiến sát tới chỗ Giang Lưu Nhi, mắt cười, nhếch môi nói:
“Tội của ngươi quả thật là rất lớn. Nó lớn đến nỗi thậm chí ta còn không biết dùng hình phạt nào cho ngươi nữa. Ta đang cân nhắc có nên giao ngươi cho Chấp Pháp Đường xử lý hay không?”
Tuy giọng điệu của nàng hết sức êm dịu nhưng các đệ tử đều cảm thấy toàn thân rét lạnh, kể cả vị Tiêu chấp sự kia.
Chấp Pháp Đường là địa phương nào?
Nó chính là nơi mà tất cả mọi người ở Đại Nhật Cung này kiêng kị nhất. Nó là vinh quang, cũng đồng thời là nỗi ám ảnh. Là nơi mà các đệ tử đều muốn gia nhập nhưng lại không bao giờ muốn đến nếu chưa trở thành một thành viên của Chấp Pháp Đường.
Bởi vì nếu ngươi đến đó mà không phải với tư cách là chấp pháp giả thì chỉ còn một thân phận khác – tội nhân. Đương nhiên không tính đến nhân chứng hay người tố giác gì đó.
Thường thì chỉ có những đệ tử phạm phải trọng tội mới bị đưa tới Chấp Pháp Đường, còn những tội nhẹ đều là do các viện tự mình xử lý.
Tây viện chủ vừa nói gì? Đưa tên độc nhãn long kia tới Chấp Pháp Đường?
Chúng ta biết ngươi là mẫu thân của Bạch Ngọc Đô, thiên vị hắn cũng là điều dễ hiểu. Nhưng mà cũng không nên làm quá như vậy a!
Ánh mắt mọi người nhìn Bạch Ngọc Đô có chút e ngại. Tất cả bọn họ đều nhủ thầm sau này tốt nhất là không nên đắc tội nhi tử này của Tây viện chủ.
Nhìn thấy vẻ mặt của bọn họ khi nhìn mình, Bạch Ngọc Đô hơi mất tự nhiên.
Thật ra thì lúc này, chính hắn cũng đang ù ù cạc cạc. Hắn liếc nhìn vị mẫu thân kia của mình, có chút khó hiểu.
Đa số mọi người đều cho rằng vì hắn là con của Tây viện chủ nên sau khi vào Tây viện nhất định sẽ được đặc biệt chiếu cố. Thế nhưng…
Bọn họ đã lầm!
Vị mẫu thân kia của hắn chẳng những không đặc biệt chiếu cố gì mà còn đối đãi với hắn hết sức lãnh đạm, cũng giống như cái cách mà bao năm qua nàng đã bỏ mặc hắn không một lời hỏi han. Thậm chí nếu không phải được xác định là có huyết thống tương liên với phụ thân thì hắn thật sự hoài nghi Bạch Ngọc Đô hắn có phải là con ruột của nàng hay không nữa.
Nhưng lúc này, tại sao vì một chuyện nhỏ nhặt mà nàng lại muốn trừng phạt tên độc nhãn long kia nặng như vậy? Vì đứa con trai là hắn đây sao?
Bạch Ngọc Đô quả thật hoài nghi.
Đương nhiên là Bạch Ngọc Đô không thể nào hiểu được. Mà không, chính xác thì là chẳng có ai hiểu được ngoại trừ kẻ đang bị kết tội kia.
Giang Lưu Nhi biết rõ nàng đang nói tới “tội”gì. Nghĩ lại thì đúng là “tội” của hắn lớn thật.
Cưỡng hôn một vị viện chủ mà không phải lớn sao?
Trước lời đe dọa của Cổ Mị Sanh, Giang Lưu Nhi cũng chỉ im lặng mà không nói gì. Hắn thấy lúc này nên im lặng thì tốt hơn. Hắn cũng không tin là nàng ta sẽ đưa hắn đến Chấp Pháp Đường.
Trước hàng trăm con mắt có hả hê, đồng tình lẫn thương hại, Giang Lưu Nhi bị Cổ Mị Sanh dẫn đi, nói là để “trị trội” thích đáng.
…
Trong một căn phòng tao nhã, thoang thoảng mùi hương của nữ nhân, một đôi nam nữ đang đứng đối diện.
“Sao? Không chạy nữa? Không nghĩ ra cách gì để trốn? Không sao. Ngươi có thể dùng lại cách cũ mà…”
Cổ Mị Sanh giọng ôn nhu nói.
Dùng lại cách cũ? Giang Lưu Nhi hắn còn chưa muốn chết sớm như vậy.
Có chút mất tự nhiên, hắn cố gắng giải bày:
“Viện chủ. Đệ tử không phải cố ý… Thật sự là ngoài ý muốn… Đệ tử…”
“Thế nào? Sao ngươi không nói tiếp?”
Hắn biết phải nói tiếp gì đây? Nói rằng vì nàng ta muốn dùng mị thuật mê hoặc hắn và để tẩu thoát nên đành làm ra hành động bất đắc dĩ kia sao? Hay nói đầu óc hắn lúc đó không được tỉnh táo, hay là nói…
Hắn nghĩ không nói gì nữa thì tốt hơn. Cổ Mị Sanh vốn dĩ muốn bắt tội hắn thì có nói gì cũng vô ích. Không chừng nói ra lời ngu ngốc nào đó khiến nữ nhân kia càng thêm tức giận thì người chịu thiệt lại là bản thân hắn mà thôi. Thêm nữa, hắn không nghĩ rằng mục đích Cổ Mị Sanh dẫn hắn đến đây là để trị tội mình.
Không sai. Cổ Mị Sanh mặc dù cũng muốn đem hắn ra chặt thành tám khúc, nhưng mà nàng còn cần ở hắn thứ khác hơn.
“Với tội mà ngươi làm đủ để phế bỏ tu vi và bị trục xuất khỏi tông môn."
Giang Lưu Nhi đợi nàng nói tiếp.
“Tuy nhiên… Nếu như ngươi chịu thành khẩn một chút, ta có thể bỏ qua không truy cứu."
Thành khẩn? Giang Lưu Nhi đương nhiên hiểu nàng muốn hắn “thành khẩn” điều gì. Trầm mặc một lúc, hắn nói:
“Viện chủ muốn biết điều gì?”
“Đăng Tiên Tháp. Ta muốn biết ngươi đã ở đâu sau khi biến mất khỏi tầng năm của Đăng Tiên Tháp?”
Quả nhiên.
Giang Lưu Nhi nhìn thẳng vào mắt nàng, thử thăm dò:
“Đệ tử có hơi thắc mắc tại sao viện chủ lại quan tâm tới chuyện này đến vậy?”
Cổ Mị Sanh khẽ “hừ” một tiếng:
“Biết nhiều cũng không phải là chuyện tốt đâu. Ngươi chỉ cần nói những gì ngươi biết, hiểu chứ?”
Giang Lưu Nhi nhẹ gật đầu.
“Sau khi biến mất, đệ tử đã đi đến một không gian khác."
“Như thế nào?” Cổ Mị Sanh vội hỏi.
Hơi liếc mắt nhìn nàng, Giang Lưu Nhi tiếp tục nói:
“Không gian đó có linh khí rất nồng đậm, cũng chính là chỗ ở của khí linh Đăng Tiên Tháp."
“Còn gì nữa?”
“Hết rồi."
Cổ Mị Sanh không mấy tin tưởng, nhìn vào mắt Giang Lưu Nhi, hỏi lại lần nữa:
“Thật sự không còn gì?”
“Thật sự không còn gì cả."
Trầm ngâm một đỗi, Cổ Mị Sanh chợt lên tiếng:
“Làm thế nào ngươi lại vào nơi đó được? Đừng nói với ta là ngươi không biết. Những kẻ không thành thật thường không có kết quả tốt lắm đâu."
Thở nhẹ một hơi, hắn đành phải nói cho nàng ta biết chỗ cánh cổng đặc biệt kia. Dù sao thì có vào lại không gian đó thì chắc chắn khí linh nam hài nọ cũng sẽ tuyệt đối không hoan nghênh hắn. Hắn cũng tin là nó cũng sẽ chẳng chào đón gì Cổ Mị Sanh. Nàng ta có muốn vào thì cứ để cho nàng ta vào vậy, đâu có ảnh hưởng gì đến hắn.
Sau khi nghe xong, Cổ Mị Sanh hơi trầm tư. Qua hồi lâu, nàng chợt khẽ nhếch môi cười ý vị nói với Giang Lưu Nhi:
“Theo ta đi."
Giang Lưu Nhi có chút nghi hoặc: “Xin hỏi viện chủ đây là muốn dẫn đệ tử đi đâu?”
Cổ Mị Sanh cũng không quay đầu, vừa bước đi vừa nói:
“Đăng Tiên Tháp."
…
“Ngươi xác định là chỗ này?” Cổ Mị Sanh đứng ở vị trí cánh cổng đặc biệt mà lần trước Giang Lưu Nhi đã thông qua nó để đến không gian kia, lên tiếng hỏi.
Giang Lưu Nhi gật đầu khẳng định:
“Không sai."
Cổ Mị Sanh quan sát một chút, chợt hướng Giang Lưu Nhi bảo:
“Ngươi mở nó đi."
Đúng là nữ nhân đa nghi. Giang Lưu Nhi thầm nói.
Không còn cách nào, hắn đành sử dụng ở mức tu vi Thần Thông Cảnh sơ kỳ đánh ra một quyền.
Không có chuyện gì xảy ra.
Cổ Mị Sanh nhìn hắn với ánh mắt chất vấn.
“Đệ tử cũng không biết xảy ra chuyện gì. Lần trước quả thật đệ tử là dùng cách này để mở."
Giang Lưu Nhi phân trần. Thật ra thì lần trước hắn phải dùng đến toàn lực ở mức tu vi Hắc Cảnh đỉnh phong cộng thêm chiêu thức của Thanh Hà Kiếm Quyết mới có thể mở được. Nhưng vì đang phải ngụy trang tu vi chỉ là Thần Thông Cảnh sơ kỳ nên cũng chỉ có thể như thế. Hơn nữa, với sự quan tâm quá mức bình thường của Cổ Mị Sanh đối với Đăng Tiên Tháp này thì hắn tin là nàng ta sẽ tự mình kiểm chứng thôi.
Đúng như hắn nghĩ, do dự một chút, cuối cùng nàng vẫn hướng hắn lạnh lùng nói:
“Tốt nhất là ngươi không phải đang bịa chuyện. Nếu không…”
Sau đó thì nàng ta một quyền oanh kích không gian trước mặt. Với tu vi Niết Bàn Cảnh hậu kỳ của nàng thì dĩ nhiên ngay lập tức, một cánh cổng xuất hiện.
Cổ Mị Sanh có chút hài lòng:
“Coi như ngươi cũng biết điều. Được rồi, theo ta đi vào."
Giang Lưu Nhi hơi mất tự nhiên, vẻ mặt khó xử nói với nàng:
“Viện chủ, đệ tử thấy tốt nhất đệ tử không nên vào đó thì hơn."
Cổ Mị Sanh cau mày: “Tại sao?”
“Lần trước đệ tử đã đắc tội khí linh kia. Cũng chính vì vậy mà nó mới tức giận tống đệ tử và Bạch sư tỷ ra khỏi tháp."
“Có chắc là ngươi không phải đang bịa chuyện đấy chứ?”
“Tuyệt đối không. Đệ tử có thể thề."
Cổ Mị Sanh ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng thì một mình đi vào.
…
Không biết qua bao lâu…
Nơi vị trí cánh cổng bỗng sáng lên, sau đó, Cổ Mị Sanh với bộ dáng chật vật bước ra.
Nàng không nói không rằng, hướng cửa truyền tống cạnh lối vào đi thẳng.
Chắc là nữ nhân này bị khí linh kia cho ăn quả đắng đây mà.
Giang Lưu Nhi có chút vui vẻ khi người gặp họa.
Từ ngoài cửa lớn của Linh Bảo Các, một thiếu phụ chậm rãi bước vào. Nàng mặc một bộ váy dài màu đen, bên trên điểm chút hoa văn dạng lá mờ ảo.
Thiếu phụ đi tới trước mặt vị Tiêu chấp sự kia, nhẹ nhàng nói:
“Tiêu chấp sự, đã xảy ra chuyện gì mà khiến cho ngươi tức giận như vậy?”
“Bẩm Tây viện chủ, thuộc hạ chỉ là muốn thay Ngọc Đô đòi lại công đạo…” Tiêu chấp sự vội cung kính thưa.
Cổ Mị Sanh liếc sang Bạch Ngọc Đô đang đứng im lặng bên cạnh.
“Tiêu chấp sự nói đúng, thưa mẫu thân."
Cổ Mị Sanh cũng không tỏ vẻ gì, lại nhìn sang vị Tiêu chấp sự kia.
Hiểu là nàng đang muốn biết tường tận, Tiêu chấp sự lập tức đem “sự thật” kể lại từ đầu đến cuối. Và hiển nhiên, kẻ có tội lại biến thành Giang Lưu Nhi.
Tiêu chấp sự nọ cũng không nghĩ lời nói dối thô thiển này qua mắt được Cổ Mị Sanh, mà đừng nói là Cổ Mị Sanh, chỉ cần người không quá ngu ngốc thì sẽ dễ dàng đoán được thật giả. Sở dĩ hắn ta làm vậy là vì một lý do rất đơn giản và hiển nhiên – Cổ Mị Sanh là mẫu thân của Bạch Ngọc Đô. Hắn đã đứng về phía con trai nàng, vì vậy, hắn mười phần tin tưởng nàng ta sẽ bao che cho hắn mà trách tội tên tiểu tử kia.
Và mọi chuyện đã đúng như hắn nghĩ.
Cổ Mị Sanh tiến sát tới chỗ Giang Lưu Nhi, mắt cười, nhếch môi nói:
“Tội của ngươi quả thật là rất lớn. Nó lớn đến nỗi thậm chí ta còn không biết dùng hình phạt nào cho ngươi nữa. Ta đang cân nhắc có nên giao ngươi cho Chấp Pháp Đường xử lý hay không?”
Tuy giọng điệu của nàng hết sức êm dịu nhưng các đệ tử đều cảm thấy toàn thân rét lạnh, kể cả vị Tiêu chấp sự kia.
Chấp Pháp Đường là địa phương nào?
Nó chính là nơi mà tất cả mọi người ở Đại Nhật Cung này kiêng kị nhất. Nó là vinh quang, cũng đồng thời là nỗi ám ảnh. Là nơi mà các đệ tử đều muốn gia nhập nhưng lại không bao giờ muốn đến nếu chưa trở thành một thành viên của Chấp Pháp Đường.
Bởi vì nếu ngươi đến đó mà không phải với tư cách là chấp pháp giả thì chỉ còn một thân phận khác – tội nhân. Đương nhiên không tính đến nhân chứng hay người tố giác gì đó.
Thường thì chỉ có những đệ tử phạm phải trọng tội mới bị đưa tới Chấp Pháp Đường, còn những tội nhẹ đều là do các viện tự mình xử lý.
Tây viện chủ vừa nói gì? Đưa tên độc nhãn long kia tới Chấp Pháp Đường?
Chúng ta biết ngươi là mẫu thân của Bạch Ngọc Đô, thiên vị hắn cũng là điều dễ hiểu. Nhưng mà cũng không nên làm quá như vậy a!
Ánh mắt mọi người nhìn Bạch Ngọc Đô có chút e ngại. Tất cả bọn họ đều nhủ thầm sau này tốt nhất là không nên đắc tội nhi tử này của Tây viện chủ.
Nhìn thấy vẻ mặt của bọn họ khi nhìn mình, Bạch Ngọc Đô hơi mất tự nhiên.
Thật ra thì lúc này, chính hắn cũng đang ù ù cạc cạc. Hắn liếc nhìn vị mẫu thân kia của mình, có chút khó hiểu.
Đa số mọi người đều cho rằng vì hắn là con của Tây viện chủ nên sau khi vào Tây viện nhất định sẽ được đặc biệt chiếu cố. Thế nhưng…
Bọn họ đã lầm!
Vị mẫu thân kia của hắn chẳng những không đặc biệt chiếu cố gì mà còn đối đãi với hắn hết sức lãnh đạm, cũng giống như cái cách mà bao năm qua nàng đã bỏ mặc hắn không một lời hỏi han. Thậm chí nếu không phải được xác định là có huyết thống tương liên với phụ thân thì hắn thật sự hoài nghi Bạch Ngọc Đô hắn có phải là con ruột của nàng hay không nữa.
Nhưng lúc này, tại sao vì một chuyện nhỏ nhặt mà nàng lại muốn trừng phạt tên độc nhãn long kia nặng như vậy? Vì đứa con trai là hắn đây sao?
Bạch Ngọc Đô quả thật hoài nghi.
Đương nhiên là Bạch Ngọc Đô không thể nào hiểu được. Mà không, chính xác thì là chẳng có ai hiểu được ngoại trừ kẻ đang bị kết tội kia.
Giang Lưu Nhi biết rõ nàng đang nói tới “tội”gì. Nghĩ lại thì đúng là “tội” của hắn lớn thật.
Cưỡng hôn một vị viện chủ mà không phải lớn sao?
Trước lời đe dọa của Cổ Mị Sanh, Giang Lưu Nhi cũng chỉ im lặng mà không nói gì. Hắn thấy lúc này nên im lặng thì tốt hơn. Hắn cũng không tin là nàng ta sẽ đưa hắn đến Chấp Pháp Đường.
Trước hàng trăm con mắt có hả hê, đồng tình lẫn thương hại, Giang Lưu Nhi bị Cổ Mị Sanh dẫn đi, nói là để “trị trội” thích đáng.
…
Trong một căn phòng tao nhã, thoang thoảng mùi hương của nữ nhân, một đôi nam nữ đang đứng đối diện.
“Sao? Không chạy nữa? Không nghĩ ra cách gì để trốn? Không sao. Ngươi có thể dùng lại cách cũ mà…”
Cổ Mị Sanh giọng ôn nhu nói.
Dùng lại cách cũ? Giang Lưu Nhi hắn còn chưa muốn chết sớm như vậy.
Có chút mất tự nhiên, hắn cố gắng giải bày:
“Viện chủ. Đệ tử không phải cố ý… Thật sự là ngoài ý muốn… Đệ tử…”
“Thế nào? Sao ngươi không nói tiếp?”
Hắn biết phải nói tiếp gì đây? Nói rằng vì nàng ta muốn dùng mị thuật mê hoặc hắn và để tẩu thoát nên đành làm ra hành động bất đắc dĩ kia sao? Hay nói đầu óc hắn lúc đó không được tỉnh táo, hay là nói…
Hắn nghĩ không nói gì nữa thì tốt hơn. Cổ Mị Sanh vốn dĩ muốn bắt tội hắn thì có nói gì cũng vô ích. Không chừng nói ra lời ngu ngốc nào đó khiến nữ nhân kia càng thêm tức giận thì người chịu thiệt lại là bản thân hắn mà thôi. Thêm nữa, hắn không nghĩ rằng mục đích Cổ Mị Sanh dẫn hắn đến đây là để trị tội mình.
Không sai. Cổ Mị Sanh mặc dù cũng muốn đem hắn ra chặt thành tám khúc, nhưng mà nàng còn cần ở hắn thứ khác hơn.
“Với tội mà ngươi làm đủ để phế bỏ tu vi và bị trục xuất khỏi tông môn."
Giang Lưu Nhi đợi nàng nói tiếp.
“Tuy nhiên… Nếu như ngươi chịu thành khẩn một chút, ta có thể bỏ qua không truy cứu."
Thành khẩn? Giang Lưu Nhi đương nhiên hiểu nàng muốn hắn “thành khẩn” điều gì. Trầm mặc một lúc, hắn nói:
“Viện chủ muốn biết điều gì?”
“Đăng Tiên Tháp. Ta muốn biết ngươi đã ở đâu sau khi biến mất khỏi tầng năm của Đăng Tiên Tháp?”
Quả nhiên.
Giang Lưu Nhi nhìn thẳng vào mắt nàng, thử thăm dò:
“Đệ tử có hơi thắc mắc tại sao viện chủ lại quan tâm tới chuyện này đến vậy?”
Cổ Mị Sanh khẽ “hừ” một tiếng:
“Biết nhiều cũng không phải là chuyện tốt đâu. Ngươi chỉ cần nói những gì ngươi biết, hiểu chứ?”
Giang Lưu Nhi nhẹ gật đầu.
“Sau khi biến mất, đệ tử đã đi đến một không gian khác."
“Như thế nào?” Cổ Mị Sanh vội hỏi.
Hơi liếc mắt nhìn nàng, Giang Lưu Nhi tiếp tục nói:
“Không gian đó có linh khí rất nồng đậm, cũng chính là chỗ ở của khí linh Đăng Tiên Tháp."
“Còn gì nữa?”
“Hết rồi."
Cổ Mị Sanh không mấy tin tưởng, nhìn vào mắt Giang Lưu Nhi, hỏi lại lần nữa:
“Thật sự không còn gì?”
“Thật sự không còn gì cả."
Trầm ngâm một đỗi, Cổ Mị Sanh chợt lên tiếng:
“Làm thế nào ngươi lại vào nơi đó được? Đừng nói với ta là ngươi không biết. Những kẻ không thành thật thường không có kết quả tốt lắm đâu."
Thở nhẹ một hơi, hắn đành phải nói cho nàng ta biết chỗ cánh cổng đặc biệt kia. Dù sao thì có vào lại không gian đó thì chắc chắn khí linh nam hài nọ cũng sẽ tuyệt đối không hoan nghênh hắn. Hắn cũng tin là nó cũng sẽ chẳng chào đón gì Cổ Mị Sanh. Nàng ta có muốn vào thì cứ để cho nàng ta vào vậy, đâu có ảnh hưởng gì đến hắn.
Sau khi nghe xong, Cổ Mị Sanh hơi trầm tư. Qua hồi lâu, nàng chợt khẽ nhếch môi cười ý vị nói với Giang Lưu Nhi:
“Theo ta đi."
Giang Lưu Nhi có chút nghi hoặc: “Xin hỏi viện chủ đây là muốn dẫn đệ tử đi đâu?”
Cổ Mị Sanh cũng không quay đầu, vừa bước đi vừa nói:
“Đăng Tiên Tháp."
…
“Ngươi xác định là chỗ này?” Cổ Mị Sanh đứng ở vị trí cánh cổng đặc biệt mà lần trước Giang Lưu Nhi đã thông qua nó để đến không gian kia, lên tiếng hỏi.
Giang Lưu Nhi gật đầu khẳng định:
“Không sai."
Cổ Mị Sanh quan sát một chút, chợt hướng Giang Lưu Nhi bảo:
“Ngươi mở nó đi."
Đúng là nữ nhân đa nghi. Giang Lưu Nhi thầm nói.
Không còn cách nào, hắn đành sử dụng ở mức tu vi Thần Thông Cảnh sơ kỳ đánh ra một quyền.
Không có chuyện gì xảy ra.
Cổ Mị Sanh nhìn hắn với ánh mắt chất vấn.
“Đệ tử cũng không biết xảy ra chuyện gì. Lần trước quả thật đệ tử là dùng cách này để mở."
Giang Lưu Nhi phân trần. Thật ra thì lần trước hắn phải dùng đến toàn lực ở mức tu vi Hắc Cảnh đỉnh phong cộng thêm chiêu thức của Thanh Hà Kiếm Quyết mới có thể mở được. Nhưng vì đang phải ngụy trang tu vi chỉ là Thần Thông Cảnh sơ kỳ nên cũng chỉ có thể như thế. Hơn nữa, với sự quan tâm quá mức bình thường của Cổ Mị Sanh đối với Đăng Tiên Tháp này thì hắn tin là nàng ta sẽ tự mình kiểm chứng thôi.
Đúng như hắn nghĩ, do dự một chút, cuối cùng nàng vẫn hướng hắn lạnh lùng nói:
“Tốt nhất là ngươi không phải đang bịa chuyện. Nếu không…”
Sau đó thì nàng ta một quyền oanh kích không gian trước mặt. Với tu vi Niết Bàn Cảnh hậu kỳ của nàng thì dĩ nhiên ngay lập tức, một cánh cổng xuất hiện.
Cổ Mị Sanh có chút hài lòng:
“Coi như ngươi cũng biết điều. Được rồi, theo ta đi vào."
Giang Lưu Nhi hơi mất tự nhiên, vẻ mặt khó xử nói với nàng:
“Viện chủ, đệ tử thấy tốt nhất đệ tử không nên vào đó thì hơn."
Cổ Mị Sanh cau mày: “Tại sao?”
“Lần trước đệ tử đã đắc tội khí linh kia. Cũng chính vì vậy mà nó mới tức giận tống đệ tử và Bạch sư tỷ ra khỏi tháp."
“Có chắc là ngươi không phải đang bịa chuyện đấy chứ?”
“Tuyệt đối không. Đệ tử có thể thề."
Cổ Mị Sanh ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng thì một mình đi vào.
…
Không biết qua bao lâu…
Nơi vị trí cánh cổng bỗng sáng lên, sau đó, Cổ Mị Sanh với bộ dáng chật vật bước ra.
Nàng không nói không rằng, hướng cửa truyền tống cạnh lối vào đi thẳng.
Chắc là nữ nhân này bị khí linh kia cho ăn quả đắng đây mà.
Giang Lưu Nhi có chút vui vẻ khi người gặp họa.
Tác giả :
RoG.Levi Vari