Điệp Mộng Hồng Hoa
Chương 50: Vượt tháp (2)
Ở phía bên kia chính là tầng năm.
Sau khi thông qua hết bốn tầng, ai nấy đều hiểu rõ là càng về sau năng lượng thu được sẽ càng nhiều. Bây giờ mới chỉ là tầng bốn nhưng số năng lượng hấp thu được đối với họ có trợ giúp không hề nhỏ. Thậm chí, có vài người đã cảm thấy dấu hiệu đột phá, điều mà lẽ ra phải ba, bốn năm nữa mới có thể nếu dựa theo tiến độ tu luyện bình thường.
Dựa vào đó mà tính, tầng bốn đã có năng lượng như thế thì tầng năm đâu này? Số năng lượng sẽ lớn đến thế nào? Gấp hai, gấp ba hay hơn nữa?
Trước hấp dẫn đó, nhiều người tuy rằng có chút e ngại nhưng ánh mắt cũng không giấu được sự nóng bỏng hướng đến.
“Các vị! Chắc hẳn mọi người đều hiểu được lợi ích thu được từ việc thông qua các tầng của tòa tháp này. Phía trước mặt chúng ta bây giờ chính là tầng năm, nếu như có thể thông qua được nó thì thời gian tu luyện mà mọi người sẽ tiết kiệm được tuyệt đối không dưới sáu, bảy năm. Chẳng lẽ các vị không muốn sao?”
Một vị đại hán có tu vi Ngự Không Cảnh hậu kỳ đứng ra nói.
“Muốn thì đương nhiên ai cũng muốn. Nhưng cũng cần phải có đủ thực lực mới được. Tầng bốn này đã xuất hiện yêu thú cấp năm hậu kỳ, hơn chín phần thì tầng năm sẽ có yêu thú cấp sáu, cũng tức là tương đương với Thần Thông Cảnh của nhân loại. Cho ta hỏi ở đây trong số chúng ta có mấy người đạt tới Thần Thông Cảnh?”
Một tên khác phân tích.
Mọi người nghe vậy thì đưa mắt nhìn về một cẩm y thiếu niên đang cầm chiếc quạt ngọc và một thếu nữ che mặt đứng ở một góc riêng bên kia, sau đó tất cả đều có chút trầm mặc.
Không sai. Trong số bọn họ, ngoại trừ hai người kia thì không còn ai có tu vi Thần Thông Cảnh nữa cả, hay ít ra thì họ đều cho là vậy.
Nhiều người khẽ thở dài có chút tiếc nuối, coi bộ đã quyết định từ bỏ. Đương nhiên, cũng có vài người không cam lòng.
Một thiếu niên trông khá trẻ chợt nói:
“Mọi người có phát hiện thấy bắt đầu từ tầng bốn thì số lượng yêu thú đã giảm đáng kể không? Ba tầng đầu, mỗi tầng đều có đến mấy trăm yêu thú, nhưng đến tầng bốn này, số lượng chỉ còn chưa đến một trăm. Ta nghĩ biết đâu tầng năm số lượng yêu thú lại tiếp tục giảm còn hai mươi con, mười con hoặc năm con, thậm chí ít hơn nữa thì sao. Nếu chúng ta không thử mà đã bỏ cuộc như vậy có phải có chút đáng tiếc?”
Đa số mọi người đã quyết định từ bỏ chợt nghe nói thế thì có chút động tâm. Nếu quả thật số lượng yêu thú chỉ còn lại năm, mười con thì với số lượng người ở đây không phải là không thể thắng được.
“Tám mươi bảy con."
Một giọng nói bất thình lình vang lên.
Tất cả mọi người đều nhìn về hướng phát ra âm thanh vừa rồi. Nơi đó, một thiếu nữ che mặt đang đứng.
Bạch Ngọc Kinh vừa tiến dần về cánh cổng thông đến tầng năm vừa đều đều nói:
“Hai tầng đầu mỗi tầng có hai trăm sáu mươi bảy con yêu thú tương ứng với hai trăm sáu mươi bảy người có mặt, tầng thứ ba có hai trăm sáu mươi sáu con tương ứng với hai trăm sáu mươi sáu người, tầng thứ tư cũng có tám mươi bảy con tương ứng với tám mươi bảy người."
Nghe thế, tất cả mọi người đều hồi tưởng lại. Cuối cùng, họ phát hiện quả đúng như lời của nàng nói. Cả bọn có chút bội phục thiếu nữ kia, không ngờ trong tình cảnh này mà nàng vẫn có thể bình tĩnh quan sát như thế. Đây không phải là điều mà ai cũng làm được.
Giang Lưu Nhi cũng có chút thầm khen sự tinh tế của cô gái này.
Bạch Ngọc Kinh cũng không để ý đến những ánh mắt tán dương kia, nàng đứng trước cửa vào tầng năm, nghiêm túc nói:
“Mỗi một người vào thì sẽ xuất hiện thêm một yêu thú, vì vậy, ta mong mọi người tự hiểu lấy năng lực của mình, đừng dẫn đến phiền toái cho người khác."
Dứt lời, nàng bước qua màn sáng tiến vào tầng năm.
Trong số những người ở đây, đương nhiên sẽ có kẻ muốn làm ngư ông đắc lợi với ý định tiến vào tầng năm, chờ cho yêu thú xuất hiện thì tìm cách tránh né, để cho Bạch Ngọc Đô và Bạch Ngọc Kinh tiêu diệt hộ, sau khi yêu thú tan biến hết thì hấp thu năng lượng tu luyện.
Nhưng bọn chúng thông minh thì người khác cũng không phải kẻ ngốc. Dù cho Bạch Ngọc Kinh có là người tốt đi nữa thì nàng cũng không muốn làm công cụ bị kẻ khác lợi dụng. Huống chi còn có người so với Bạch Ngọc Kinh thì càng không phải tốt lành gì.
Bạch Ngọc Đô lạnh lùng nhìn những người trước mặt nói:
“Nếu có kẻ nào có ý định làm ngư ông đắc lợi thì tốt nhất nên từ bỏ đi. Nếu không cho dù hắn không bị yêu thú giết chết, Bạch Ngọc Đô ta cũng sẽ không tha cho hắn."
Nói xong, hắn cũng tiến vào cánh cổng.
Những người còn lại đưa mắt nhìn nhau một chút rồi lần lượt theo cửa truyền tống rời khỏi tháp.
Trong tầng bốn lúc này chỉ còn lại mỗi mình Giang Lưu Nhi.
“Chi chi”
Từ trong ngực hắn, Đồng Đồng ló đầu ra. Nó hít hà mấy ngụm thật sâu rồi đưa cánh tay với ba ngón xíu xiu chỉ về cánh cổng thông đến tầng năm kêu lên “chi chi”.
Giang Lưu Nhi xoa xoa đầu nó, nhẹ gật đầu. Năng lượng trong tòa tháp này đã được tinh lọc khá tinh thuần, có thể trợ giúp cho Đồng Đồng tăng cường thực lực.
Tính ra cũng đỡ tốn một khoảng linh thạch cho nó.
Thầm nói một câu, Giang Lưu Nhi bước vào cánh cổng.
…
Ở một nơi khác bên ngoài tòa tháp.
“Đã có hai người tiến vào tầng thứ năm rồi."
Nam viện chủ nhìn hai chấm sáng trên màn hình nói.
“Ta nghĩ chắc là Ngọc Kinh và Ngọc Đô đi."
Đông viện chủ vừa vuốt chòm râu dài vừa tiếp lời của Đông viện chủ.
Đang ngồi dưỡng thần, Trung viện chủ cũng mở mắt nhìn màn hình một chút, sau đó hướng Cổ Mị Sanh hỏi:
“Tây viện chủ. Ngươi nói thử xem bọn chúng có thể thông qua được tầng sáu không?”
Cổ Mị Sanh có chút hờ hững đáp:
“Có thể có, cũng có thể không."
Bạch Thiên Thù nghe vậy thì không khỏi cau mày.
“Cổ Mị Sanh. Ngươi nói như vậy không thấy là hơi vô tâm sao?”
“Thiên Thù muội. Muội cũng biết ta thân là viện chủ của Tây viện, có rất nhiều chuyện cần ta giải quyết, rất ít có thời gian để ý đến việc tu luyện của chúng nó thì làm sao ta biết rõ khả năng của chúng được."
Cổ Mị Sanh phân trần.
Bạch Thiên Thù cười lạnh, truyền âm nói:
“Ngọc Kinh thì ta có thể không nói, nhưng còn Ngọc Đô thì sao? Nó chính là con ruột của ngươi. Nhưng mà một năm ngươi gặp mặt nó được bao nhiêu lần? Ta e là bây giờ nó trưởng thành bộ dáng thế nào chắc ngươi cũng không biết. Ngươi thật sự bận đến nỗi kể cả thời gian gặp mặt con mình cũng không có sao?”
Cổ Mị Sanh không đáp lại, chỉ khẽ thở dài một tiếng.
“Ồ!"
Một tiếng ngạc nhiên thu hút sự chú ý của mọi người.
“Ngoài Ngọc Kinh và Ngọc Đô còn có người thứ ba tiến vào tầng năm sao?”
Đông viện chủ thấy có chút thú vị nói.
“Chắc là kẻ nào đó ôm tâm lý may mắn đấy mà. Mọi người đâu cần phải để ý như vậy."
Nam viện chủ nhỏ giọng nói.
…
Bạch Ngọc Đô đang chiến đấu ác liệt với một con yêu thú cấp sáu thì chợt thấy lối vào sáng lên, sau đó một thiếu niên xuất hiện.
Khuôn mặt hắn trở nên vô cùng khó coi. Rõ ràng hắn đã cảnh báo rất rõ vậy mà tên độc nhãn long này còn dám tiến vào đây.
Muốn không làm mà hưởng lợi sao? Hừ. Ta sẽ để ngươi trở thành thức ăn cho yêu thú. Đó là hậu quả ngươi tự chuốc lấy khi dám không để lời nói của Bạch Ngọc Đô ta vào mắt.
Đó là những lời mà Bạch Ngọc Đô đang thầm nói.
Ở một góc khác, Bạch Ngọc Kinh cũng chú ý đến thiếu niên vừa mới tiến vào.
Là hắn!
Trong mắt nàng, sự nghi hoặc càng đậm.
Giang Lưu Nhi cũng không có thời gian lưu tâm đến cảm xúc của bọn họ. Trước mặt hắn, một con yêu thú đang tấn công dồn dập.
Nếu như sử dụng toàn lực thì hắn có thể dễ dàng tiêu diệt con yêu thú này. Nhưng tạm thời hắn còn chưa muốn bị hai tên kia chú ý nên cũng chỉ đành làm ra bộ dáng chật vật.
“G… à… o… o”
Liên tiếp những cú vồ xẹt qua người Giang Lưu Nhi. Nhìn vào khiến người ta có cảm giác rằng tùy thời hắn đều có thể bị giết chết.
Nhưng mà có người thì không cho là vậy.
Bạch Ngọc Kinh vốn chú ý đến hắn từ nãy giờ. Nàng phát hiện tuy nhìn hắn có vẻ rất miễn cưỡng chống đỡ, nhưng mỗi lần tưởng chừng như hung hiểm thì hắn đều có thể tránh thoát. Hơn nữa, từ đầu đến giờ, hắn hoàn toàn không hề bị một vết thương nào cả.
Cho dù là Bạch Ngọc Đô thì trên người cũng đã lưu lại vài vết rách rồi. Mà tu vi của Bạch Ngọc Đô chính là Thần Thông Cảnh sơ kỳ.
Cái này nói lên điều gì?
Bạch Ngọc Kinh không tin tu vi của thiếu niên kia chỉ là Ngự Không Cảnh hậu kỳ đơn giản như vậy.
Qua một lúc sau…
“Oành… Oành”
Một con yêu thú đã tan biến sau một chưởng hung mãnh của Bạch Ngọc Kinh.
“A… a… a… a”
Bạch Ngọc Đô hét lên một tiếng, rồi giáng một quyền toàn lực vào đầu con yêu thú phía trước.
“Oành… Oành”
Giang Lưu Nhi thấy cũng nên kết thúc, hắn mạnh mẽ đẩy chân khí lên, rồi bộc phát ra ngoài hệt như vừa mới đột phá.
Cái gì? Hắn vậy mà lại đột phá!
Trong mắt Bạch Ngọc Đô có chút khó tin. Thần Thông Cảnh lại dễ dàng đột phá như vậy sao?
Bên kia, Bạch Ngọc Kinh có chút cau mày.
“Oành”
Không quá rườm rà, con yêu thú bị một quyền của Giang Lưu Nhi giải quyết, tiếp đến thì biến thành những luồng sáng màu lam rồi tản mác ra xung quanh.
Sau đó, hắn ngồi bệch xuống, làm bộ như đang củng cố cảnh giới.
Bạch Ngọc Đô khẽ “hừ” một tiếng rồi cũng ngồi xuống hấp thu linh khí vừa tan ra từ những con yêu thú. Trong lòng hắn lúc này thật sự chẳng mấy gì dễ chịu.
Về phần Bạch Ngọc Kinh, nàng nhìn thiếu niên đang ngồi ra dáng củng cố cảnh giới kia, bên dưới tấm mạn che, môi khẽ nhếch.
Để ta xem ngươi giả bộ được tới khi nào.
Sau khi thông qua hết bốn tầng, ai nấy đều hiểu rõ là càng về sau năng lượng thu được sẽ càng nhiều. Bây giờ mới chỉ là tầng bốn nhưng số năng lượng hấp thu được đối với họ có trợ giúp không hề nhỏ. Thậm chí, có vài người đã cảm thấy dấu hiệu đột phá, điều mà lẽ ra phải ba, bốn năm nữa mới có thể nếu dựa theo tiến độ tu luyện bình thường.
Dựa vào đó mà tính, tầng bốn đã có năng lượng như thế thì tầng năm đâu này? Số năng lượng sẽ lớn đến thế nào? Gấp hai, gấp ba hay hơn nữa?
Trước hấp dẫn đó, nhiều người tuy rằng có chút e ngại nhưng ánh mắt cũng không giấu được sự nóng bỏng hướng đến.
“Các vị! Chắc hẳn mọi người đều hiểu được lợi ích thu được từ việc thông qua các tầng của tòa tháp này. Phía trước mặt chúng ta bây giờ chính là tầng năm, nếu như có thể thông qua được nó thì thời gian tu luyện mà mọi người sẽ tiết kiệm được tuyệt đối không dưới sáu, bảy năm. Chẳng lẽ các vị không muốn sao?”
Một vị đại hán có tu vi Ngự Không Cảnh hậu kỳ đứng ra nói.
“Muốn thì đương nhiên ai cũng muốn. Nhưng cũng cần phải có đủ thực lực mới được. Tầng bốn này đã xuất hiện yêu thú cấp năm hậu kỳ, hơn chín phần thì tầng năm sẽ có yêu thú cấp sáu, cũng tức là tương đương với Thần Thông Cảnh của nhân loại. Cho ta hỏi ở đây trong số chúng ta có mấy người đạt tới Thần Thông Cảnh?”
Một tên khác phân tích.
Mọi người nghe vậy thì đưa mắt nhìn về một cẩm y thiếu niên đang cầm chiếc quạt ngọc và một thếu nữ che mặt đứng ở một góc riêng bên kia, sau đó tất cả đều có chút trầm mặc.
Không sai. Trong số bọn họ, ngoại trừ hai người kia thì không còn ai có tu vi Thần Thông Cảnh nữa cả, hay ít ra thì họ đều cho là vậy.
Nhiều người khẽ thở dài có chút tiếc nuối, coi bộ đã quyết định từ bỏ. Đương nhiên, cũng có vài người không cam lòng.
Một thiếu niên trông khá trẻ chợt nói:
“Mọi người có phát hiện thấy bắt đầu từ tầng bốn thì số lượng yêu thú đã giảm đáng kể không? Ba tầng đầu, mỗi tầng đều có đến mấy trăm yêu thú, nhưng đến tầng bốn này, số lượng chỉ còn chưa đến một trăm. Ta nghĩ biết đâu tầng năm số lượng yêu thú lại tiếp tục giảm còn hai mươi con, mười con hoặc năm con, thậm chí ít hơn nữa thì sao. Nếu chúng ta không thử mà đã bỏ cuộc như vậy có phải có chút đáng tiếc?”
Đa số mọi người đã quyết định từ bỏ chợt nghe nói thế thì có chút động tâm. Nếu quả thật số lượng yêu thú chỉ còn lại năm, mười con thì với số lượng người ở đây không phải là không thể thắng được.
“Tám mươi bảy con."
Một giọng nói bất thình lình vang lên.
Tất cả mọi người đều nhìn về hướng phát ra âm thanh vừa rồi. Nơi đó, một thiếu nữ che mặt đang đứng.
Bạch Ngọc Kinh vừa tiến dần về cánh cổng thông đến tầng năm vừa đều đều nói:
“Hai tầng đầu mỗi tầng có hai trăm sáu mươi bảy con yêu thú tương ứng với hai trăm sáu mươi bảy người có mặt, tầng thứ ba có hai trăm sáu mươi sáu con tương ứng với hai trăm sáu mươi sáu người, tầng thứ tư cũng có tám mươi bảy con tương ứng với tám mươi bảy người."
Nghe thế, tất cả mọi người đều hồi tưởng lại. Cuối cùng, họ phát hiện quả đúng như lời của nàng nói. Cả bọn có chút bội phục thiếu nữ kia, không ngờ trong tình cảnh này mà nàng vẫn có thể bình tĩnh quan sát như thế. Đây không phải là điều mà ai cũng làm được.
Giang Lưu Nhi cũng có chút thầm khen sự tinh tế của cô gái này.
Bạch Ngọc Kinh cũng không để ý đến những ánh mắt tán dương kia, nàng đứng trước cửa vào tầng năm, nghiêm túc nói:
“Mỗi một người vào thì sẽ xuất hiện thêm một yêu thú, vì vậy, ta mong mọi người tự hiểu lấy năng lực của mình, đừng dẫn đến phiền toái cho người khác."
Dứt lời, nàng bước qua màn sáng tiến vào tầng năm.
Trong số những người ở đây, đương nhiên sẽ có kẻ muốn làm ngư ông đắc lợi với ý định tiến vào tầng năm, chờ cho yêu thú xuất hiện thì tìm cách tránh né, để cho Bạch Ngọc Đô và Bạch Ngọc Kinh tiêu diệt hộ, sau khi yêu thú tan biến hết thì hấp thu năng lượng tu luyện.
Nhưng bọn chúng thông minh thì người khác cũng không phải kẻ ngốc. Dù cho Bạch Ngọc Kinh có là người tốt đi nữa thì nàng cũng không muốn làm công cụ bị kẻ khác lợi dụng. Huống chi còn có người so với Bạch Ngọc Kinh thì càng không phải tốt lành gì.
Bạch Ngọc Đô lạnh lùng nhìn những người trước mặt nói:
“Nếu có kẻ nào có ý định làm ngư ông đắc lợi thì tốt nhất nên từ bỏ đi. Nếu không cho dù hắn không bị yêu thú giết chết, Bạch Ngọc Đô ta cũng sẽ không tha cho hắn."
Nói xong, hắn cũng tiến vào cánh cổng.
Những người còn lại đưa mắt nhìn nhau một chút rồi lần lượt theo cửa truyền tống rời khỏi tháp.
Trong tầng bốn lúc này chỉ còn lại mỗi mình Giang Lưu Nhi.
“Chi chi”
Từ trong ngực hắn, Đồng Đồng ló đầu ra. Nó hít hà mấy ngụm thật sâu rồi đưa cánh tay với ba ngón xíu xiu chỉ về cánh cổng thông đến tầng năm kêu lên “chi chi”.
Giang Lưu Nhi xoa xoa đầu nó, nhẹ gật đầu. Năng lượng trong tòa tháp này đã được tinh lọc khá tinh thuần, có thể trợ giúp cho Đồng Đồng tăng cường thực lực.
Tính ra cũng đỡ tốn một khoảng linh thạch cho nó.
Thầm nói một câu, Giang Lưu Nhi bước vào cánh cổng.
…
Ở một nơi khác bên ngoài tòa tháp.
“Đã có hai người tiến vào tầng thứ năm rồi."
Nam viện chủ nhìn hai chấm sáng trên màn hình nói.
“Ta nghĩ chắc là Ngọc Kinh và Ngọc Đô đi."
Đông viện chủ vừa vuốt chòm râu dài vừa tiếp lời của Đông viện chủ.
Đang ngồi dưỡng thần, Trung viện chủ cũng mở mắt nhìn màn hình một chút, sau đó hướng Cổ Mị Sanh hỏi:
“Tây viện chủ. Ngươi nói thử xem bọn chúng có thể thông qua được tầng sáu không?”
Cổ Mị Sanh có chút hờ hững đáp:
“Có thể có, cũng có thể không."
Bạch Thiên Thù nghe vậy thì không khỏi cau mày.
“Cổ Mị Sanh. Ngươi nói như vậy không thấy là hơi vô tâm sao?”
“Thiên Thù muội. Muội cũng biết ta thân là viện chủ của Tây viện, có rất nhiều chuyện cần ta giải quyết, rất ít có thời gian để ý đến việc tu luyện của chúng nó thì làm sao ta biết rõ khả năng của chúng được."
Cổ Mị Sanh phân trần.
Bạch Thiên Thù cười lạnh, truyền âm nói:
“Ngọc Kinh thì ta có thể không nói, nhưng còn Ngọc Đô thì sao? Nó chính là con ruột của ngươi. Nhưng mà một năm ngươi gặp mặt nó được bao nhiêu lần? Ta e là bây giờ nó trưởng thành bộ dáng thế nào chắc ngươi cũng không biết. Ngươi thật sự bận đến nỗi kể cả thời gian gặp mặt con mình cũng không có sao?”
Cổ Mị Sanh không đáp lại, chỉ khẽ thở dài một tiếng.
“Ồ!"
Một tiếng ngạc nhiên thu hút sự chú ý của mọi người.
“Ngoài Ngọc Kinh và Ngọc Đô còn có người thứ ba tiến vào tầng năm sao?”
Đông viện chủ thấy có chút thú vị nói.
“Chắc là kẻ nào đó ôm tâm lý may mắn đấy mà. Mọi người đâu cần phải để ý như vậy."
Nam viện chủ nhỏ giọng nói.
…
Bạch Ngọc Đô đang chiến đấu ác liệt với một con yêu thú cấp sáu thì chợt thấy lối vào sáng lên, sau đó một thiếu niên xuất hiện.
Khuôn mặt hắn trở nên vô cùng khó coi. Rõ ràng hắn đã cảnh báo rất rõ vậy mà tên độc nhãn long này còn dám tiến vào đây.
Muốn không làm mà hưởng lợi sao? Hừ. Ta sẽ để ngươi trở thành thức ăn cho yêu thú. Đó là hậu quả ngươi tự chuốc lấy khi dám không để lời nói của Bạch Ngọc Đô ta vào mắt.
Đó là những lời mà Bạch Ngọc Đô đang thầm nói.
Ở một góc khác, Bạch Ngọc Kinh cũng chú ý đến thiếu niên vừa mới tiến vào.
Là hắn!
Trong mắt nàng, sự nghi hoặc càng đậm.
Giang Lưu Nhi cũng không có thời gian lưu tâm đến cảm xúc của bọn họ. Trước mặt hắn, một con yêu thú đang tấn công dồn dập.
Nếu như sử dụng toàn lực thì hắn có thể dễ dàng tiêu diệt con yêu thú này. Nhưng tạm thời hắn còn chưa muốn bị hai tên kia chú ý nên cũng chỉ đành làm ra bộ dáng chật vật.
“G… à… o… o”
Liên tiếp những cú vồ xẹt qua người Giang Lưu Nhi. Nhìn vào khiến người ta có cảm giác rằng tùy thời hắn đều có thể bị giết chết.
Nhưng mà có người thì không cho là vậy.
Bạch Ngọc Kinh vốn chú ý đến hắn từ nãy giờ. Nàng phát hiện tuy nhìn hắn có vẻ rất miễn cưỡng chống đỡ, nhưng mỗi lần tưởng chừng như hung hiểm thì hắn đều có thể tránh thoát. Hơn nữa, từ đầu đến giờ, hắn hoàn toàn không hề bị một vết thương nào cả.
Cho dù là Bạch Ngọc Đô thì trên người cũng đã lưu lại vài vết rách rồi. Mà tu vi của Bạch Ngọc Đô chính là Thần Thông Cảnh sơ kỳ.
Cái này nói lên điều gì?
Bạch Ngọc Kinh không tin tu vi của thiếu niên kia chỉ là Ngự Không Cảnh hậu kỳ đơn giản như vậy.
Qua một lúc sau…
“Oành… Oành”
Một con yêu thú đã tan biến sau một chưởng hung mãnh của Bạch Ngọc Kinh.
“A… a… a… a”
Bạch Ngọc Đô hét lên một tiếng, rồi giáng một quyền toàn lực vào đầu con yêu thú phía trước.
“Oành… Oành”
Giang Lưu Nhi thấy cũng nên kết thúc, hắn mạnh mẽ đẩy chân khí lên, rồi bộc phát ra ngoài hệt như vừa mới đột phá.
Cái gì? Hắn vậy mà lại đột phá!
Trong mắt Bạch Ngọc Đô có chút khó tin. Thần Thông Cảnh lại dễ dàng đột phá như vậy sao?
Bên kia, Bạch Ngọc Kinh có chút cau mày.
“Oành”
Không quá rườm rà, con yêu thú bị một quyền của Giang Lưu Nhi giải quyết, tiếp đến thì biến thành những luồng sáng màu lam rồi tản mác ra xung quanh.
Sau đó, hắn ngồi bệch xuống, làm bộ như đang củng cố cảnh giới.
Bạch Ngọc Đô khẽ “hừ” một tiếng rồi cũng ngồi xuống hấp thu linh khí vừa tan ra từ những con yêu thú. Trong lòng hắn lúc này thật sự chẳng mấy gì dễ chịu.
Về phần Bạch Ngọc Kinh, nàng nhìn thiếu niên đang ngồi ra dáng củng cố cảnh giới kia, bên dưới tấm mạn che, môi khẽ nhếch.
Để ta xem ngươi giả bộ được tới khi nào.
Tác giả :
RoG.Levi Vari