Điệp Mộng Hồng Hoa
Chương 186: Thiên ma lật lọng
Hắn khẽ hô:
"Tang Tương Kiếm Quyết, đệ nhất kiếm - Kiếm Vi Tuyết Vũ."
"Xoạt xoạt xoạt"
...
"Xoạt xoạt..."
Trăm kiếm, ngàn kiếm... Chẳng rõ là bao nhiêu kiếm. Thứ nhìn thấy được chỉ là những vệt lam quang chồng chéo lên nhau trong một cái chớp mắt. Sau đó, mọi thứ ngừng lại.
Bách Hoa Kiếm Vũ đã tan vỡ tự khi nào. Về phần bốn vị trưởng lão của Bách Hoa Môn, bọn họ đã đứng yên bất động.
Vài giây sau.
Từ trán, mặt, cổ cho đến vai, ngực, bụng, tay, chân của họ, máu bỗng phun ra thành những tia lớn nhỏ không đều. Điều kỳ lạ là chúng lại không rơi ngay xuống đất mà bị một thứ lực lượng vô hình nào đó hút lên trời rồi tạo thành những tinh thể li ti mỏng manh, cuối cùng mới chịu rơi xuống.
Đó là tuyết. Hồng tuyết.
Kiếm Vi Tuyết Vũ - Giết người để ngắm tuyết.
Nhìn trăm ngàn bông tuyết đẹp đẽ nhưng đầy thê lương kia, môn chủ Hoa Thiên lòng đau như cắt, không ngăn nổi dòng lệ dù đã nhắm nghiền mắt lại. Bách Hoa Môn nàng trước nay đều lấy việc duy trì chính nghĩa, trảm yêu trừ ma, cứu vớt người vô tội làm mục đích sống, dẫu khó khăn đến đâu cũng chưa từng ca thán điều chi. Vậy mà hôm nay...
Chẳng lẽ đây là những gì Bách Hoa Môn nàng đáng phải nhận ư?
Bách Hoa Môn đã tận số rồi sao?
"Khục khục"
"Môn chủ!"
"Môn chủ!"
"Ta không sao."
Hoa Thiên nhìn nam tử đang từng bước tiến lại gần, giọng khẩn cầu:
"Đạo hữu, mạng của Hoa Thiên ta ngươi muốn chém muốn giết thế nào cũng được. Ta chỉ cầu xin ngươi hãy tha cho những đệ tử của Bách Hoa Môn một con đường sống."
"Môn chủ! Người không cần cầu xin cho chúng tôi! Đệ tử của Bách Hoa Môn không có ai là kẻ hèn nhát cả! Chúng tôi nguyện chết cùng môn chủ!"
"Phải! Chúng tôi nguyện chết cùng môn chủ!"
"Hồ đồ!"
Hoa Thiên tỏ ra rất tức giận:
"Chết? Các ngươi chết hết thì được gì? Chẳng lẽ các ngươi không hề nghĩ chút gì đến lời dạy của các vị tổ sư sao? Chẳng lẽ các ngươi đã quên sạch ý nghĩa và mục đích tồn tại của đệ tử Bách Hoa Môn rồi sao?... Khục khục..."
"Môn chủ!"
"Nghe kỹ đây... Nếu các ngươi còn coi ta là môn chủ thì hãy nghe lời ta!"
Trong lúc những đệ tử của Bách Hoa Môn còn đang nghĩ ngợi thì tiếng của Thiên Ma vang lên:
"Hoa Thiên phải không? Hình như ta chưa hề nói là sẽ tha cho bất cứ người nào của Bách Hoa Môn các ngươi cả."
"Đạo hữu, không lẽ ngươi phải đuổi tận giết tiệt mới cam ư?"
Thiên Ma lắc đầu, bảo:
"Giết một hay là hai Bách Hoa Môn cũng chẳng có ý nghĩa gì với ta... Muốn ta tha cho họ không phải là không thể, nhưng mà... Tại sao ta phải làm vậy?"
Trông thấy ánh mắt tuyệt vọng của Hoa Thiên, Thiên Ma khẽ nhếch môi, tiến sát nàng, bộ dáng cợt nhả:
"Không nghĩ ra ư? Để ta gợi ý cho ngươi một chút..."
Dứt lời, hắn đột ngột đưa tay giữ lấy sau gáy Hoa Thiên và miệng thì nhanh chóng chiếm trọn bờ môi nàng.
"Ưm... Ưm..."
Phải mất mấy giây sau Hoa Thiên mới kịp phản ứng lại. Nàng dùng tay đẩy mạnh nam tử đang hôn mình ra.
"Ngươi... Ngươi..."
Thiên Ma chẳng thèm quan tâm là nàng đang xấu hổ hay là đang tức giận. Hắn đưa tay lau nhẹ môi mình, nhận xét:
"Rất mềm và ấm."
Vốn đang vừa thẹn vừa tức lại vừa khuất nhục, nghe hắn nói thế thì tâm trí Hoa Thiên càng trở nên rối loạn. Thậm chí nàng không thể phân biệt nổi cảm giác của mình lúc này là gì nữa.
"Tà tu ghê tởm! Ngươi dám làm nhục môn chủ!"
Chẳng rõ là ai đã hét lên như vậy, chỉ thấy liên tiếp năm sáu thanh phi kiếm bay về phía Thiên Ma. Tất nhiên là nó không thể gây chút thương tích nào cho Thiên Ma được.
"Keng keng keng..."
Phá tan phi kiếm, Thiên Ma lạnh lùng vung kiếm chém xuống đám đệ tử Bách Hoa Môn. Nhưng ngay lúc ấy, một bóng người lao ra cản lại.
Là Hoa Thiên.
Mặc cho thanh kiếm đang kề sát trên đầu mình, Hoa Thiên mở miệng khẩn cầu:
"Xin ngươi! Làm ơn hãy tha cho họ!"
Siết chặt tay, nàng khó khăn nói:
"Chỉ cần ngươi tha cho họ, ngươi muốn ta làm gì... ta cũng sẽ đồng ý."
Thiên Ma cười khuẩy:
"Dù ta có kêu ngươi phục vụ chuyện gối chăn?"
Không đợi Hoa Thiên trả lời thì mấy đệ tử Bách Hoa Môn đã lên tiếng thóa mạ:
"Vô liêm sỉ!"
"Tà tu đều là một lũ ghê tởm!"
...
"Im lặng hết cho ta!"
Hoa Thiên quát lên. Đợi mọi người trật tự lại, nàng quay sang Thiên Ma, cắn răng nói:
"Ta sẽ làm mọi thứ ngươi yêu cầu, kể cả... kể cả chuyện gối chăn."
"Môn chủ! Đệ tử Bách Hoa Môn phải luôn giữ thân như ngọc, đó là di huấn của tổ sư lưu lại. Làm sao người có thể... có thể..."
Thiên Ma cắt ngang:
"Vậy thì tổ sư của các ngươi đã hồ đồ rồi. Vũ trụ phân âm, dương; người chia ra nam, nữ. Âm dương giao hòa, nam nữ ái ân vốn là thuận theo tự nhiên, cớ gì phải ngăn cấm?"
"Phi!"
"Trơ trẽn!"
"Các ngươi không cần nói nữa, ý ta đã quyết. Cứ coi như Hoa Thiên ta đã phụ các ngươi, phụ lời dạy của tổ sư, phụ Bách Hoa Môn."
Nàng hướng Thiên Ma hỏi:
"Ta muốn ngươi xác nhận lại một lần nữa. Có phải chỉ cần ta đáp ứng làm mọi thứ theo yêu cầu của ngươi thì ngươi sẽ tha cho tất cả đệ tử của Bách Hoa Môn đúng không?"
"Không sai."
"Được. Bây giờ ta sẽ lập tức dùng tâm ma phát thệ."
"Hôm nay, ta - Hoa Thiên - lấy tâm ma mình phát thệ. Chỉ cần nam tử đang ở trước mặt ta hiện giờ tha cho toàn bộ đệ tử Bách Hoa Môn một con đường sống, Hoa Thiên ta sẽ làm theo mọi yêu cầu của hắn. Nếu có sai lời sẽ bị thiên kiếp hủy diệt, hồn phi phách tán! Thiên địa chứng giám!"
Phát thệ xong, Hoa Thiên yêu cầu Thiên Ma:
"Ngươi hãy lập tức để họ rời đi."
Thiên Ma ra vẻ không sao cả. Hắn gật đầu:
"Được thôi."
Thế nhưng, sau cái gật đầu ấy, hắn lại liên tiếp đánh hơn mười đạo ấn ký kỳ lạ màu đỏ lên trán những đệ tử của Bách Hoa Môn.
Thấy vậy thì Hoa Thiên tức giận nói lớn:
"Ngươi đã làm gì bọn họ?"
"Không có gì. Ta chỉ thi triển một bí thuật gọi là Khống Hồn Thuật lên người bọn họ mà thôi. Để ta biểu diễn cho ngươi xem thử."
Thiên Ma vừa động thần niệm thì những đệ tử bị trúng Khống Hồn Thuật lập tức ôm đầu kêu la thảm thiết.
"A!"
"A... A... A..."
"A!... A!..."
"Dừng lại! Mau dừng lại!"
Hoa Thiên không đành lòng kêu lên.
"Ồ! Ta chỉ vừa mới bắt đầu... Mà thôi, coi như là nể mặt ngươi vậy."
"Ngươi là tên vô sỉ không giữ lời hứa!"
"Hoa Thiên, có phải ngươi đã nhầm lẫn gì không? Ta không nhớ là mình vi phạm lời hứa khi nào?"
"Lúc nãy rõ ràng ngươi đã hứa chỉ cần ta làm theo mọi yêu cầu của ngươi thì ngươi sẽ tha cho tất cả đệ tử Bách Hoa Môn một con đường sống. Giờ ngươi lại muốn lật lọng sao? Ngươi không phải nam nhân!"
Thiên Ma chẳng những không giận mà còn cười, nét mặt ra chiều vui vẻ:
"Không tệ! Không tệ! Ta còn tưởng rằng miệng của ngươi chỉ mềm và ấm thôi đấy!"
"Ngươi...!"
Đưa tay ngăn lại, Thiên Ma bảo:
"Quả thật ta có hứa sẽ tha cho bọn họ một con đường sống, nhưng mà... ta chưa bao giờ nói là sẽ để họ tự do cả. Vì vậy không thể nói là ta lật lọng được."
"Ngươi... Ngươi..."
"Đừng tức giận! Đừng tức giận! Nữ nhân mà hay tức giận thì sẽ rất mau già, ngươi không biết sao?... À, nhân tiện ta nói cho ngươi được rõ: Khống Hồn Thuật mà lúc nãy ta đã thi triển trên người bọn họ cũng không khác gì chủ bộc khế ước, vậy nên ta khuyên ngươi tốt nhất đừng làm chuyện gì ngu xuẩn. Nếu không, ta chẳng bảo đảm sẽ có chuyện khủng khiếp nào xảy ra với bọn họ hay không đâu."
"Tang Tương Kiếm Quyết, đệ nhất kiếm - Kiếm Vi Tuyết Vũ."
"Xoạt xoạt xoạt"
...
"Xoạt xoạt..."
Trăm kiếm, ngàn kiếm... Chẳng rõ là bao nhiêu kiếm. Thứ nhìn thấy được chỉ là những vệt lam quang chồng chéo lên nhau trong một cái chớp mắt. Sau đó, mọi thứ ngừng lại.
Bách Hoa Kiếm Vũ đã tan vỡ tự khi nào. Về phần bốn vị trưởng lão của Bách Hoa Môn, bọn họ đã đứng yên bất động.
Vài giây sau.
Từ trán, mặt, cổ cho đến vai, ngực, bụng, tay, chân của họ, máu bỗng phun ra thành những tia lớn nhỏ không đều. Điều kỳ lạ là chúng lại không rơi ngay xuống đất mà bị một thứ lực lượng vô hình nào đó hút lên trời rồi tạo thành những tinh thể li ti mỏng manh, cuối cùng mới chịu rơi xuống.
Đó là tuyết. Hồng tuyết.
Kiếm Vi Tuyết Vũ - Giết người để ngắm tuyết.
Nhìn trăm ngàn bông tuyết đẹp đẽ nhưng đầy thê lương kia, môn chủ Hoa Thiên lòng đau như cắt, không ngăn nổi dòng lệ dù đã nhắm nghiền mắt lại. Bách Hoa Môn nàng trước nay đều lấy việc duy trì chính nghĩa, trảm yêu trừ ma, cứu vớt người vô tội làm mục đích sống, dẫu khó khăn đến đâu cũng chưa từng ca thán điều chi. Vậy mà hôm nay...
Chẳng lẽ đây là những gì Bách Hoa Môn nàng đáng phải nhận ư?
Bách Hoa Môn đã tận số rồi sao?
"Khục khục"
"Môn chủ!"
"Môn chủ!"
"Ta không sao."
Hoa Thiên nhìn nam tử đang từng bước tiến lại gần, giọng khẩn cầu:
"Đạo hữu, mạng của Hoa Thiên ta ngươi muốn chém muốn giết thế nào cũng được. Ta chỉ cầu xin ngươi hãy tha cho những đệ tử của Bách Hoa Môn một con đường sống."
"Môn chủ! Người không cần cầu xin cho chúng tôi! Đệ tử của Bách Hoa Môn không có ai là kẻ hèn nhát cả! Chúng tôi nguyện chết cùng môn chủ!"
"Phải! Chúng tôi nguyện chết cùng môn chủ!"
"Hồ đồ!"
Hoa Thiên tỏ ra rất tức giận:
"Chết? Các ngươi chết hết thì được gì? Chẳng lẽ các ngươi không hề nghĩ chút gì đến lời dạy của các vị tổ sư sao? Chẳng lẽ các ngươi đã quên sạch ý nghĩa và mục đích tồn tại của đệ tử Bách Hoa Môn rồi sao?... Khục khục..."
"Môn chủ!"
"Nghe kỹ đây... Nếu các ngươi còn coi ta là môn chủ thì hãy nghe lời ta!"
Trong lúc những đệ tử của Bách Hoa Môn còn đang nghĩ ngợi thì tiếng của Thiên Ma vang lên:
"Hoa Thiên phải không? Hình như ta chưa hề nói là sẽ tha cho bất cứ người nào của Bách Hoa Môn các ngươi cả."
"Đạo hữu, không lẽ ngươi phải đuổi tận giết tiệt mới cam ư?"
Thiên Ma lắc đầu, bảo:
"Giết một hay là hai Bách Hoa Môn cũng chẳng có ý nghĩa gì với ta... Muốn ta tha cho họ không phải là không thể, nhưng mà... Tại sao ta phải làm vậy?"
Trông thấy ánh mắt tuyệt vọng của Hoa Thiên, Thiên Ma khẽ nhếch môi, tiến sát nàng, bộ dáng cợt nhả:
"Không nghĩ ra ư? Để ta gợi ý cho ngươi một chút..."
Dứt lời, hắn đột ngột đưa tay giữ lấy sau gáy Hoa Thiên và miệng thì nhanh chóng chiếm trọn bờ môi nàng.
"Ưm... Ưm..."
Phải mất mấy giây sau Hoa Thiên mới kịp phản ứng lại. Nàng dùng tay đẩy mạnh nam tử đang hôn mình ra.
"Ngươi... Ngươi..."
Thiên Ma chẳng thèm quan tâm là nàng đang xấu hổ hay là đang tức giận. Hắn đưa tay lau nhẹ môi mình, nhận xét:
"Rất mềm và ấm."
Vốn đang vừa thẹn vừa tức lại vừa khuất nhục, nghe hắn nói thế thì tâm trí Hoa Thiên càng trở nên rối loạn. Thậm chí nàng không thể phân biệt nổi cảm giác của mình lúc này là gì nữa.
"Tà tu ghê tởm! Ngươi dám làm nhục môn chủ!"
Chẳng rõ là ai đã hét lên như vậy, chỉ thấy liên tiếp năm sáu thanh phi kiếm bay về phía Thiên Ma. Tất nhiên là nó không thể gây chút thương tích nào cho Thiên Ma được.
"Keng keng keng..."
Phá tan phi kiếm, Thiên Ma lạnh lùng vung kiếm chém xuống đám đệ tử Bách Hoa Môn. Nhưng ngay lúc ấy, một bóng người lao ra cản lại.
Là Hoa Thiên.
Mặc cho thanh kiếm đang kề sát trên đầu mình, Hoa Thiên mở miệng khẩn cầu:
"Xin ngươi! Làm ơn hãy tha cho họ!"
Siết chặt tay, nàng khó khăn nói:
"Chỉ cần ngươi tha cho họ, ngươi muốn ta làm gì... ta cũng sẽ đồng ý."
Thiên Ma cười khuẩy:
"Dù ta có kêu ngươi phục vụ chuyện gối chăn?"
Không đợi Hoa Thiên trả lời thì mấy đệ tử Bách Hoa Môn đã lên tiếng thóa mạ:
"Vô liêm sỉ!"
"Tà tu đều là một lũ ghê tởm!"
...
"Im lặng hết cho ta!"
Hoa Thiên quát lên. Đợi mọi người trật tự lại, nàng quay sang Thiên Ma, cắn răng nói:
"Ta sẽ làm mọi thứ ngươi yêu cầu, kể cả... kể cả chuyện gối chăn."
"Môn chủ! Đệ tử Bách Hoa Môn phải luôn giữ thân như ngọc, đó là di huấn của tổ sư lưu lại. Làm sao người có thể... có thể..."
Thiên Ma cắt ngang:
"Vậy thì tổ sư của các ngươi đã hồ đồ rồi. Vũ trụ phân âm, dương; người chia ra nam, nữ. Âm dương giao hòa, nam nữ ái ân vốn là thuận theo tự nhiên, cớ gì phải ngăn cấm?"
"Phi!"
"Trơ trẽn!"
"Các ngươi không cần nói nữa, ý ta đã quyết. Cứ coi như Hoa Thiên ta đã phụ các ngươi, phụ lời dạy của tổ sư, phụ Bách Hoa Môn."
Nàng hướng Thiên Ma hỏi:
"Ta muốn ngươi xác nhận lại một lần nữa. Có phải chỉ cần ta đáp ứng làm mọi thứ theo yêu cầu của ngươi thì ngươi sẽ tha cho tất cả đệ tử của Bách Hoa Môn đúng không?"
"Không sai."
"Được. Bây giờ ta sẽ lập tức dùng tâm ma phát thệ."
"Hôm nay, ta - Hoa Thiên - lấy tâm ma mình phát thệ. Chỉ cần nam tử đang ở trước mặt ta hiện giờ tha cho toàn bộ đệ tử Bách Hoa Môn một con đường sống, Hoa Thiên ta sẽ làm theo mọi yêu cầu của hắn. Nếu có sai lời sẽ bị thiên kiếp hủy diệt, hồn phi phách tán! Thiên địa chứng giám!"
Phát thệ xong, Hoa Thiên yêu cầu Thiên Ma:
"Ngươi hãy lập tức để họ rời đi."
Thiên Ma ra vẻ không sao cả. Hắn gật đầu:
"Được thôi."
Thế nhưng, sau cái gật đầu ấy, hắn lại liên tiếp đánh hơn mười đạo ấn ký kỳ lạ màu đỏ lên trán những đệ tử của Bách Hoa Môn.
Thấy vậy thì Hoa Thiên tức giận nói lớn:
"Ngươi đã làm gì bọn họ?"
"Không có gì. Ta chỉ thi triển một bí thuật gọi là Khống Hồn Thuật lên người bọn họ mà thôi. Để ta biểu diễn cho ngươi xem thử."
Thiên Ma vừa động thần niệm thì những đệ tử bị trúng Khống Hồn Thuật lập tức ôm đầu kêu la thảm thiết.
"A!"
"A... A... A..."
"A!... A!..."
"Dừng lại! Mau dừng lại!"
Hoa Thiên không đành lòng kêu lên.
"Ồ! Ta chỉ vừa mới bắt đầu... Mà thôi, coi như là nể mặt ngươi vậy."
"Ngươi là tên vô sỉ không giữ lời hứa!"
"Hoa Thiên, có phải ngươi đã nhầm lẫn gì không? Ta không nhớ là mình vi phạm lời hứa khi nào?"
"Lúc nãy rõ ràng ngươi đã hứa chỉ cần ta làm theo mọi yêu cầu của ngươi thì ngươi sẽ tha cho tất cả đệ tử Bách Hoa Môn một con đường sống. Giờ ngươi lại muốn lật lọng sao? Ngươi không phải nam nhân!"
Thiên Ma chẳng những không giận mà còn cười, nét mặt ra chiều vui vẻ:
"Không tệ! Không tệ! Ta còn tưởng rằng miệng của ngươi chỉ mềm và ấm thôi đấy!"
"Ngươi...!"
Đưa tay ngăn lại, Thiên Ma bảo:
"Quả thật ta có hứa sẽ tha cho bọn họ một con đường sống, nhưng mà... ta chưa bao giờ nói là sẽ để họ tự do cả. Vì vậy không thể nói là ta lật lọng được."
"Ngươi... Ngươi..."
"Đừng tức giận! Đừng tức giận! Nữ nhân mà hay tức giận thì sẽ rất mau già, ngươi không biết sao?... À, nhân tiện ta nói cho ngươi được rõ: Khống Hồn Thuật mà lúc nãy ta đã thi triển trên người bọn họ cũng không khác gì chủ bộc khế ước, vậy nên ta khuyên ngươi tốt nhất đừng làm chuyện gì ngu xuẩn. Nếu không, ta chẳng bảo đảm sẽ có chuyện khủng khiếp nào xảy ra với bọn họ hay không đâu."
Tác giả :
RoG.Levi Vari