Điệp Mộng Hồng Hoa
Chương 169: Bi thương hóa thành huyết lệ
Tại trung tâm của không gian linh hồn, nơi có hai vùng sáng tách biệt: một lam, một tím.
Trong vùng sáng tím, Thần linh ấn trên mi tâm của hắc y nam tử bỗng sáng lên nhàn nhạt. Tiếp đến, màn sáng bao quanh y mở ra để cho vô số tia huyết quang và nước sông Vong Xuyên tràn vào. Cứ mỗi lần hấp thu chúng thì hư ảnh của hắc y nam tử lại càng rõ thêm một chút, Thần linh ấn cũng theo đó mà sáng dần. Và một sự biến đổi nữa không thể không nhắc tới, đó là tu vi Giang Lưu Nhi. Nó đang tăng lên theo cách mà bất kỳ tu sĩ nào cũng đều mơ ước.
Toàn bộ không gian linh hồn Giang Lưu Nhi hiện giờ đã bị hai màu đỏ, đen của Diệt Hồn Châu và nước sông Vong Xuyên lấp kín, kể cả vùng sáng màu lam ở trung tâm và Thiên Oán cũng bị xâm nhập.
"Không! Không thể... A... A... A..."
Nghiệt không ngừng gào thét, không ngừng điều động lực lượng để ngăn lại những tia huyết quang do Diệt Hồn Châu biến thành. Mặc dù tạm thời vẫn chưa bị huyết quang xâm chiếm nhưng e là cũng chẳng duy trì được bao lâu nữa.
Riêng vùng ánh sáng màu lam - thứ do Giang Nghinh Từ đưa vào - đã bắt đầu nhỏ dần. Hàng trăm tia lam quang li ti tan ra, hòa nhập vào không gian linh hồn. Và cứ từng chút, từng chút, cùng với sự tan biến của lam quang là những hình ảnh hiện ra trong đầu Giang Lưu Nhi.
Cha hắn. Mẹ hắn. Nhà hắn. Người thân của hắn...
...
Những cử chỉ ân cần âu yếm, những lời nói êm dịu, những cái hôn...
...
Nhà tan. Cửa nát. Máu chảy lênh láng. Xác người la liệt...
...
Những hình ảnh kia... có lẽ vì quá khiến người thương tâm, thế nên dù là trong cơn đau đớn tột cùng mà nước mắt vẫn chảy ra trên khuôn mặt vặn vẹo của Giang Lưu Nhi.
Ở mắt trái hắn, vốn ảm đạm vô quang thì giờ khắc này lại sáng rực lên. Những tia huyết quang li ti đang dung nhập vào. Cả mắt phải cũng giống như thế.
Lát sau.
Hư ảnh hắc y nam tử bên trong không gian linh hồn Giang Lưu Nhi đột nhiên đình chỉ hấp thu lực lượng. Vô số tia huyết quang một lần nữa ngưng tụ thành Diệt Hồn Châu, xoay tròn lên xuống quanh người hắc y nam tử, còn nước sông Vong Xuyên thì cũng chẳng tiếp tục dung nhập nữa mà rút về trong hồ, hơi nước bắt đầu bốc lên. Về phần Nghiệt, nó đã bị huyết quang giam cầm trong Thiên Oán.
Bên ngoài hang động.
Phe tu sĩ đang lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan. Đánh chẳng được mà chạy cũng không xong. Bọn họ đã bị hai con quái thú kìm kẹp ở giữa.
"Mẹ kiếp! Nếu để ta biết được kẻ nào đã tung tin ở đây có bảo tàng thì ta nhất định sẽ đem hắn chặt ra thành mười sáu khúc!"
Một tên yêu tu lớn tiếng mắng.
"Ta thấy ngươi nên nghĩ xem làm thế nào để thoát khỏi đây rồi hẳn tính!"
...
"G... r... à... o..."
"G... r... à... o..."
"Đao vương, chúng ta hãy xuất toàn lực đi!"
Thái Trác Linh nói.
"Đừng ra lệnh cho ta."
"Ầm... Ầm... Ầm..."
Trong lúc trận chiến đang diễn ra ác liệt thì liên tiếp những tiếng nổ vang lên. Mọi người nhìn lại thì thấy hang động đã sụp đổ tan tành.
Từ trong mớ đất đá ngổn ngang, một thân ảnh dần hiện ra. Hắn dùng hai tay ôm trước ngực, đầu gục xuống, như thể muốn thu hết cả cơ thể vào. Tuy mái tóc dài đã che phủ hết khuôn mặt nhưng với linh giác cường đại của tu sĩ thì chẳng khó để nhận ra thân phận hắn.
Bất Dịch hòa thượng nhìn chằm chằm thân ảnh kia, ánh mắt hiện rõ sự bất an, không còn dáng vẻ điềm đạm như mọi khi nữa.
"G... r... ừ..."
"G... r... à... o..."
Đột nhiên, hai con quái thú điên cuồng gào thét, há miệng nhe nanh đồng loạt nhảy bổ vào thân ảnh đơn bạc nọ, cứ như thể kẻ kia đã cướp đoạt thứ gì đó rất quan trọng với chúng vậy.
Những tưởng hắn sẽ bị hai quái thú xé xác phanh thây thì một chuyện khó tin đã xảy ra. Tại thời khắc tay quái thú sắp chạm vào người hắn thì bỗng có vô số tia sáng màu lam bắn ra, chỉ nháy mắt chúng đã cắt hai quái thú thành trăm mảnh nhỏ.
Chứng kiến cảnh tượng ấy, tất cả mọi người đều nghẹn họng nhìn trân trối. Đường đường là hai quái thú cấp bậc Chân Đan Cảnh trung kỳ lại bị người diệt sát dễ dàng như vậy? Bọn họ không thể tưởng tượng nổi. Cho dù là Kiếm vương Thái Trác Linh, Đao vương Lãnh Hàn Bích hay là Tinh nữ cũng đều bị rúng động.
Mặc dù rất khó tin nhưng ai cũng biết chuyện vừa xảy ra là sự thực. Bằng chứng là vô số mảnh thi thể của quái thú hiện đang nằm rải rác trên đất. Còn kẻ đã giết chúng...
Ánh mắt mọi người đổ dồn lên người hắn.
Gần một phút trôi qua.
"Hức... Hức... Ức..."
Những tiếng nấc khe khẽ vang lên.
Mọi người quay mặt nhìn nhau, nét mặt ai nấy đều lộ vẻ nghi hoặc.
Hắn... đang khóc sao?
Chỗ nhóm người Đại Nhật Cung, Phong Ngọc Thường hướng Bạch Thiên Thù hỏi:
"Bắc viện chủ, hắn... thật sự là Niệm Từ?"
Bạch Thiên Thù im lặng không đáp, mắt chăm chú nhìn về thân ảnh lẻ loi đằng kia.
"Hức... Ức... Hức..."
"Hặc... Ặc... Ặc..."
"Khặc... Khặc... Khặc..."
"Ha ha... Ha ha... Ha ha ha..."
"Ha ha ha ha... Ha ha ha ha..."
Từ khóc với những tiếng nấc nghẹn ngào, thân ảnh lẻ loi ấy, bắt đầu cười. Theo từng đợt, tiếng cười của hắn to dần, to dần, đầu hắn cũng từ từ ngẩng lên, mãi đến khi ngã hẳn ra sau cũng là lúc tiếng cười to nhất.
"Hắn... hắn làm sao vậy?"
Không biết kẻ nào đã lên tiếng hỏi.
Làm sao? Chẳng ai biết hắn bị làm sao, ngoài hắn.
"Giang Nghinh Từ..."
Hắn bắt đầu lẩm bẩm, giống như tràng cười vừa nãy, âm thanh mỗi lúc một to dần.
"Giang Nghinh Từ..."
"Giang Nghinh Từ..."
"Giang Nghinh Từ..."
"GIANG NGHINH TỪ!..."
"GIANG NGHINH TỪ!..."
...
Tiếng gọi của hắn vang vọng khắp cả vùng đất U Minh Chi Địa, truyền ra tận bên ngoài.
Nghe âm thanh bi thương và ngập tràn oán hận kia, mấy đại nhân vật tại đây đều rất kinh ngạc. Trước nay chưa bao giờ có âm thanh nào có thể truyền ra được từ bên trong U Minh Chi Địa cả. Đây chính là lần đầu tiên.
Trong khi mọi người đang đoán già đoán non thì một góc khác, ba người Lâm Thải Tuyết, Lâm Thái Anh, Tô Phỉ lại cảm thấy lo lắng. Nhất là Lâm Thải Tuyết, tay nàng đã siết rất chặt.
Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với hắn? Tại sao giọng hắn lại đau đớn như vậy, thống khổ như vậy?
"Thải Tuyết, ngươi định làm gì?"
"Ta muốn xuống dưới."
"Không được!"
Lâm Thái Anh ngăn lại:
"Tu vi của ngươi làm sao có thể xuống đó được?"
"Nhưng ta..."
...
Nhìn kẻ đang đau đớn gào thét kia, Bạch Thiên Thù không hiểu tại sao lòng mình lại bỗng nhói đau theo.
Ngày mà Lưu Mạn chết, nàng cũng đã vô cùng đau đớn, vô cùng oán hận. Nhưng nếu so với sự thống khổ và đau đớn của hắn lúc này... Vết thương của hắn lớn hơn nàng nhiều lắm. Nàng cảm nhận được điều đó.
Quả thật hiện giờ Giang Lưu Nhi rất thống khổ, rất oán hận, đến mức mà hắn đã chẳng còn kiểm soát được tâm trí của mình nữa.
"Chi chi chi!"
Từ trong túi linh thú, Đồng Đồng chợt hiện ra. Nó dùng hai cánh tay nhỏ bé nắm chặt quần Giang Lưu Nhi vừa lay vừa liên tục gọi "chi chi" không ngừng. Nhưng tất cả chỉ là vô ích, Giang Lưu Nhi không hồi đáp. Trái lại, khí tức trên người hắn mỗi lúc một cuồng bạo và dữ dằn hơn.
Cảm nhận được khí tức nọ, Đồng Đồng tỏ ra vô cùng sợ hãi, vội trốn vào túi linh thú lại.
"Mọi người mau nhìn! Mắt của hắn..."
Một tu sĩ nào đấy kinh hô.
Hai mắt Giang Lưu Nhi, từ màu đen ban đầu đã chuyển thành đỏ rực. Cả nước mắt chảy ra cũng biến thành máu.
Huyết lệ!
Trong vùng sáng tím, Thần linh ấn trên mi tâm của hắc y nam tử bỗng sáng lên nhàn nhạt. Tiếp đến, màn sáng bao quanh y mở ra để cho vô số tia huyết quang và nước sông Vong Xuyên tràn vào. Cứ mỗi lần hấp thu chúng thì hư ảnh của hắc y nam tử lại càng rõ thêm một chút, Thần linh ấn cũng theo đó mà sáng dần. Và một sự biến đổi nữa không thể không nhắc tới, đó là tu vi Giang Lưu Nhi. Nó đang tăng lên theo cách mà bất kỳ tu sĩ nào cũng đều mơ ước.
Toàn bộ không gian linh hồn Giang Lưu Nhi hiện giờ đã bị hai màu đỏ, đen của Diệt Hồn Châu và nước sông Vong Xuyên lấp kín, kể cả vùng sáng màu lam ở trung tâm và Thiên Oán cũng bị xâm nhập.
"Không! Không thể... A... A... A..."
Nghiệt không ngừng gào thét, không ngừng điều động lực lượng để ngăn lại những tia huyết quang do Diệt Hồn Châu biến thành. Mặc dù tạm thời vẫn chưa bị huyết quang xâm chiếm nhưng e là cũng chẳng duy trì được bao lâu nữa.
Riêng vùng ánh sáng màu lam - thứ do Giang Nghinh Từ đưa vào - đã bắt đầu nhỏ dần. Hàng trăm tia lam quang li ti tan ra, hòa nhập vào không gian linh hồn. Và cứ từng chút, từng chút, cùng với sự tan biến của lam quang là những hình ảnh hiện ra trong đầu Giang Lưu Nhi.
Cha hắn. Mẹ hắn. Nhà hắn. Người thân của hắn...
...
Những cử chỉ ân cần âu yếm, những lời nói êm dịu, những cái hôn...
...
Nhà tan. Cửa nát. Máu chảy lênh láng. Xác người la liệt...
...
Những hình ảnh kia... có lẽ vì quá khiến người thương tâm, thế nên dù là trong cơn đau đớn tột cùng mà nước mắt vẫn chảy ra trên khuôn mặt vặn vẹo của Giang Lưu Nhi.
Ở mắt trái hắn, vốn ảm đạm vô quang thì giờ khắc này lại sáng rực lên. Những tia huyết quang li ti đang dung nhập vào. Cả mắt phải cũng giống như thế.
Lát sau.
Hư ảnh hắc y nam tử bên trong không gian linh hồn Giang Lưu Nhi đột nhiên đình chỉ hấp thu lực lượng. Vô số tia huyết quang một lần nữa ngưng tụ thành Diệt Hồn Châu, xoay tròn lên xuống quanh người hắc y nam tử, còn nước sông Vong Xuyên thì cũng chẳng tiếp tục dung nhập nữa mà rút về trong hồ, hơi nước bắt đầu bốc lên. Về phần Nghiệt, nó đã bị huyết quang giam cầm trong Thiên Oán.
Bên ngoài hang động.
Phe tu sĩ đang lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan. Đánh chẳng được mà chạy cũng không xong. Bọn họ đã bị hai con quái thú kìm kẹp ở giữa.
"Mẹ kiếp! Nếu để ta biết được kẻ nào đã tung tin ở đây có bảo tàng thì ta nhất định sẽ đem hắn chặt ra thành mười sáu khúc!"
Một tên yêu tu lớn tiếng mắng.
"Ta thấy ngươi nên nghĩ xem làm thế nào để thoát khỏi đây rồi hẳn tính!"
...
"G... r... à... o..."
"G... r... à... o..."
"Đao vương, chúng ta hãy xuất toàn lực đi!"
Thái Trác Linh nói.
"Đừng ra lệnh cho ta."
"Ầm... Ầm... Ầm..."
Trong lúc trận chiến đang diễn ra ác liệt thì liên tiếp những tiếng nổ vang lên. Mọi người nhìn lại thì thấy hang động đã sụp đổ tan tành.
Từ trong mớ đất đá ngổn ngang, một thân ảnh dần hiện ra. Hắn dùng hai tay ôm trước ngực, đầu gục xuống, như thể muốn thu hết cả cơ thể vào. Tuy mái tóc dài đã che phủ hết khuôn mặt nhưng với linh giác cường đại của tu sĩ thì chẳng khó để nhận ra thân phận hắn.
Bất Dịch hòa thượng nhìn chằm chằm thân ảnh kia, ánh mắt hiện rõ sự bất an, không còn dáng vẻ điềm đạm như mọi khi nữa.
"G... r... ừ..."
"G... r... à... o..."
Đột nhiên, hai con quái thú điên cuồng gào thét, há miệng nhe nanh đồng loạt nhảy bổ vào thân ảnh đơn bạc nọ, cứ như thể kẻ kia đã cướp đoạt thứ gì đó rất quan trọng với chúng vậy.
Những tưởng hắn sẽ bị hai quái thú xé xác phanh thây thì một chuyện khó tin đã xảy ra. Tại thời khắc tay quái thú sắp chạm vào người hắn thì bỗng có vô số tia sáng màu lam bắn ra, chỉ nháy mắt chúng đã cắt hai quái thú thành trăm mảnh nhỏ.
Chứng kiến cảnh tượng ấy, tất cả mọi người đều nghẹn họng nhìn trân trối. Đường đường là hai quái thú cấp bậc Chân Đan Cảnh trung kỳ lại bị người diệt sát dễ dàng như vậy? Bọn họ không thể tưởng tượng nổi. Cho dù là Kiếm vương Thái Trác Linh, Đao vương Lãnh Hàn Bích hay là Tinh nữ cũng đều bị rúng động.
Mặc dù rất khó tin nhưng ai cũng biết chuyện vừa xảy ra là sự thực. Bằng chứng là vô số mảnh thi thể của quái thú hiện đang nằm rải rác trên đất. Còn kẻ đã giết chúng...
Ánh mắt mọi người đổ dồn lên người hắn.
Gần một phút trôi qua.
"Hức... Hức... Ức..."
Những tiếng nấc khe khẽ vang lên.
Mọi người quay mặt nhìn nhau, nét mặt ai nấy đều lộ vẻ nghi hoặc.
Hắn... đang khóc sao?
Chỗ nhóm người Đại Nhật Cung, Phong Ngọc Thường hướng Bạch Thiên Thù hỏi:
"Bắc viện chủ, hắn... thật sự là Niệm Từ?"
Bạch Thiên Thù im lặng không đáp, mắt chăm chú nhìn về thân ảnh lẻ loi đằng kia.
"Hức... Ức... Hức..."
"Hặc... Ặc... Ặc..."
"Khặc... Khặc... Khặc..."
"Ha ha... Ha ha... Ha ha ha..."
"Ha ha ha ha... Ha ha ha ha..."
Từ khóc với những tiếng nấc nghẹn ngào, thân ảnh lẻ loi ấy, bắt đầu cười. Theo từng đợt, tiếng cười của hắn to dần, to dần, đầu hắn cũng từ từ ngẩng lên, mãi đến khi ngã hẳn ra sau cũng là lúc tiếng cười to nhất.
"Hắn... hắn làm sao vậy?"
Không biết kẻ nào đã lên tiếng hỏi.
Làm sao? Chẳng ai biết hắn bị làm sao, ngoài hắn.
"Giang Nghinh Từ..."
Hắn bắt đầu lẩm bẩm, giống như tràng cười vừa nãy, âm thanh mỗi lúc một to dần.
"Giang Nghinh Từ..."
"Giang Nghinh Từ..."
"Giang Nghinh Từ..."
"GIANG NGHINH TỪ!..."
"GIANG NGHINH TỪ!..."
...
Tiếng gọi của hắn vang vọng khắp cả vùng đất U Minh Chi Địa, truyền ra tận bên ngoài.
Nghe âm thanh bi thương và ngập tràn oán hận kia, mấy đại nhân vật tại đây đều rất kinh ngạc. Trước nay chưa bao giờ có âm thanh nào có thể truyền ra được từ bên trong U Minh Chi Địa cả. Đây chính là lần đầu tiên.
Trong khi mọi người đang đoán già đoán non thì một góc khác, ba người Lâm Thải Tuyết, Lâm Thái Anh, Tô Phỉ lại cảm thấy lo lắng. Nhất là Lâm Thải Tuyết, tay nàng đã siết rất chặt.
Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với hắn? Tại sao giọng hắn lại đau đớn như vậy, thống khổ như vậy?
"Thải Tuyết, ngươi định làm gì?"
"Ta muốn xuống dưới."
"Không được!"
Lâm Thái Anh ngăn lại:
"Tu vi của ngươi làm sao có thể xuống đó được?"
"Nhưng ta..."
...
Nhìn kẻ đang đau đớn gào thét kia, Bạch Thiên Thù không hiểu tại sao lòng mình lại bỗng nhói đau theo.
Ngày mà Lưu Mạn chết, nàng cũng đã vô cùng đau đớn, vô cùng oán hận. Nhưng nếu so với sự thống khổ và đau đớn của hắn lúc này... Vết thương của hắn lớn hơn nàng nhiều lắm. Nàng cảm nhận được điều đó.
Quả thật hiện giờ Giang Lưu Nhi rất thống khổ, rất oán hận, đến mức mà hắn đã chẳng còn kiểm soát được tâm trí của mình nữa.
"Chi chi chi!"
Từ trong túi linh thú, Đồng Đồng chợt hiện ra. Nó dùng hai cánh tay nhỏ bé nắm chặt quần Giang Lưu Nhi vừa lay vừa liên tục gọi "chi chi" không ngừng. Nhưng tất cả chỉ là vô ích, Giang Lưu Nhi không hồi đáp. Trái lại, khí tức trên người hắn mỗi lúc một cuồng bạo và dữ dằn hơn.
Cảm nhận được khí tức nọ, Đồng Đồng tỏ ra vô cùng sợ hãi, vội trốn vào túi linh thú lại.
"Mọi người mau nhìn! Mắt của hắn..."
Một tu sĩ nào đấy kinh hô.
Hai mắt Giang Lưu Nhi, từ màu đen ban đầu đã chuyển thành đỏ rực. Cả nước mắt chảy ra cũng biến thành máu.
Huyết lệ!
Tác giả :
RoG.Levi Vari