Điên
Chương 25
Là một người luôn tiến về phía trước, luôn muốn được công chúng quan tâm để ý đến, nên trang phục là một trong những mặt được An An vô cùng coi trọng. Quần áo của cô khá nhiều và phong phú.
Nhưng riêng đồ mùa đông thì lại sơ sài.
Do mấy hôm trước phải diện váy dài đi dự hoạt động dẫn đến cảm lạnh, nên hôm nay An An mới khó chọn đồ. Tập Mặc Nhiên mãi mới đồng ý cho cô ra ngoài đi dạo, nếu thấy cô ăn mặc thiếu vải, anh nhất định sẽ không hài lòng. Hơn nữa anh luôn vận đồ đơn giản, An An lấy một loạt y phục rực rỡ bắt mắt của mình ra, bực bội tới nỗi chỉ muốn vứt hết đi.
Sau cùng cô bèn lôi ra một bộ quần áo.
Bộ quần áo này vốn mua từ năm ngoái trong lúc dạo phố với Lô Vi, thật ra đối với quần áo mùa đông, cô cũng không quá kén chọn, miễn thoải mái ấm áp là được. Hôm đó Lô Vi đang vui, lại thêm cô nhân viên tư vấn niềm nở nhiệt tình, An An bèn mua một bộ đồ thể thao màu hồng nhạt, kết hợp với một đôi ủng đi tuyết màu sắc tương tự.
An An đứng trước gương ngắm nghía, hơi nhăn mặt. Có còn ngây thơ nữa đâu mà ăn mặc thế này... Có vẻ trái ngược hẳn với phong cách mạnh mẽ thường ngày của cô quá nhỉ?
Có điều ngẫm ra, có khi mặc thế này lại hợp với anh, hơn nữa khéo lại khơi dậy "ham muốn" thì sao?
An An suy tư, đôi mắt dần ánh nét cười quyến rũ.
Hoá ra cụm từ "chim nhỏ nép mình*" cũng có ngày hợp với cô.
*Là cụm từ ám chỉ vóc dáng nhỏ nhắn xinh xắn của con gái.
Tập Mặc Nhiên tựa cửa chờ, chợt liếc thấy bóng người mềm mại, nhất thời sửng sốt. Mái tóc xoăn xoã tung thường ngày được búi lên, vài sợi buông lơi, làm nổi bật làn da trắng ngần xinh đẹp, cô tươi cười dịu dàng, ít vẻ ngang ngược, thêm vẻ... đáng yêu? Hay là... Ngon miệng?
An An thu hết phản ứng của chàng bác sỹ nhà mình vào mắt, đôi mắt cô càng nồng đượm ý cười, nhưng vẫn tỏ ra thản nhiên, khoanh tay trước ngực, đong đưa lướt qua người anh, tới thang máy bèn quay đầu lừ mắt: "Có đi hay không hả?!"
*
Cuối năm công ty nhiều việc, Lương Cảnh Phàm cử Lương Viễn tới làm việc tại chi nhánh Lương thị ở thành phố S, đến tận hôm qua mới trở về. Đám bạn rượu của Lương Viễn biết tin, bèn ồn ào muốn tổ chức tiệc tẩy trần cho hắn ta, hẹn hắn đi ăn cơm tối.
Thành phố H năm nay tuyết rơi nhiều và dày hơn so với những năm trước, xe cộ lưu thông chậm chạp, thêm vào đó đúng giờ tan tầm, kẹt xe liên tục, Lương Viễn vừa qua được một ngã tư, lại vướng phải một ngã tư đông đúc khác.
Xung quanh tràn ngập tiếng còi xe, Lương Viễn không nhúc nhích được, bèn buồn chán nhìn ra ngoài.
Bên lề đường tuyết đọng khá dày, người đi xe đạp lẫn người đi bộ đều phả ra hơi lạnh. Lương Viễn đang mặc đồ âu mỏng manh, nhìn thấy họ mà cũng thấy lạnh thay.
Trái lại cách đó không xa có cô gái nhàn hạ thoải mái, vừa đi vừa với tay phủi hết mấy cành cây đọng tuyết, thi thoảng quay lại trò chuyện đôi câu với chàng trai chống gậy đằng sau. Giữa trời tuyết âm u, mưa bụi lất phất, trông cô gái nhỏ nhắn xinh xắn ấy cực kỳ tươi đẹp.
Cô nghịch ngợm chơi đùa, chàng trai có vẻ hơi bất mãn, mau chóng đuổi theo, kéo lấy cái tay đang muốn đu cành của cô. Cô gái kia thoạt trông hiền lành, ngờ đâu khá bướng bỉnh, né tránh liên tục, tay còn lại vơ lấy một nắm tuyết đọng nơi chạc cây, nhét vào áo chàng trai...
Lương Viễn càng xem càng thấy vui, chợt giật mình thay chàng trai, định thần lại thì chỉ thấy anh ta vẫn điềm nhiên như cũ, một tay nắm chặt tay cô, một tay thì bắt được cái tay tinh nghịch kia, đưa lên môi... cắn? Cô gái vô thức rụt tay về, nhưng bị anh ta giữ chặt, không biết cô lầm bầm điều gì mà mặt mày đỏ ửng, giống hệt đôi tay bị nhét vào túi áo của chàng trai ấy.
Cô gái tựa hồ không muốn, nhưng không phản kháng được, bèn bất đắc dĩ bước theo anh.
Lương Viễn hiếu kỳ muốn nhìn vẻ mặt cô gái, bèn kiên nhẫn đợi họ tới gần, nhìn kỹ mới thấy, gương mặt trắng ngần của cô ẩn hiện ý cười dịu dàng.
Lương Viễn cũng định cười, nhưng nhìn vẻ tươi cười ấy, hắn chợt cứng đờ.
Hắn đã từng nhìn thấy An An với dáng vẻ như hôm nay bao giờ chưa? Yếu mềm, giản đơn, hoạt bát, chân thành, những tính từ này lại có ngày hiển hiện một cách hoà hợp trên người cô thế ư, đây lại là An An rực rỡ, quyến rũ vô ngần đó sao?
Nhưng đó chính là An An, ngay cả quần áo cũng khác thường ngày, nữa là thần thái rạng rỡ ấy. Từ lông mày tới khoé mắt đều tươi tắn, long lanh, khiến Lương Viễn không xác định nổi, liệu cô có phải là An An mê hoặc lòng người ấy hay không?
An An còn chưa kịp làm mình làm mẩy với câu "Nếu không ngoan ngoãn, liền tới bệnh viện khám" của Tập Mặc Nhiên thì chợt nghe thấy chỗ hàng xe đỗ dài vang tiếng đóng sập cửa. Cô bất thần quay lại nhìn, người bước tới tất nhiên là Lương Viễn.
Lương Viễn trước đó còn không hiểu chàng trai khí chất hơn người bên cạnh cô là ai, đến gần mới phát hiện, hoá ra lại là gã bác sỹ tâm lý!
Trong nháy mắt, gương mặt Lương Viễn tỏ vẻ phức tạp.
Tâm tình An An cũng hơi rối rắm, song chỉ giây lát, cô vẫn nắm chặt tay Tập Mặc Nhiên, cất giọng chào hỏi: "Lương Viễn, bị kẹt xe à?"
"An An." Lương Viễn không còn tâm trạng nào nói chuyện phiếm, chỉ đáp lời cô, rồi liếc sang Tập Mặc Nhiên, ngập ngừng giây lát mới tiếp: "Bác sỹ... Tập." Dứt lời liền dán chặt mắt vào An An, chần chừ hỏi: "Hai người..."
An An nhìn lơ đãng, nói: "Chúng tôi đi tản bộ, không khí trong lành lắm."
Lương Viễn rốt cuộc không nhịn nổi nữa, bình tĩnh bảo cô: "Tôi muốn nói chuyện với em."
An An biết hắn ta muốn hỏi cái gì, bèn xoay sang nhìn Tập Mặc Nhiên. Tập Mặc Nhiên tỏ vẻ bình thản, kéo móc áo khoác của cô lên cao, ôn tồn bảo Lương Viễn: "Cô ấy đang bị cảm, không nên ở ngoài trời lâu." Dứt lời lại bảo An An: "Anh chờ ở phía trước."
Nhìn họ tự nhiên thân mật, Lương Viễn tái mặt, cất giọng ảm đạm: "Hay là vào xe nói chuyện?"
"Khỏi cần." An An tiếp: "Anh muốn nói chuyện gì?"
Lương Viễn đau lòng, không cam tâm hỏi: "Vì sao?" Vì sao không phải là hắn?
"Loại chuyện này, làm gì có lý do?" An An nhướn mày vặn ngược lại.
"Nhưng mà..." Lương Viễn kìm nén: "Tôi thích em như vậy... Tại sao em lại không chấp nhận?"
An An nhăn mặt, im lặng giây lát rồi nhẫn nại nói: "Lương Viễn, tôi nói rồi, anh rất tốt, nhưng tôi không thích anh. Huống hồ còn vướng anh trai anh, dù tôi có thích anh thì cũng sẽ không đến với anh." Huống chi tôi còn chẳng thích.
Lương Viễn kích động: "Anh ấy liên quan gì tới chúng ta? Anh ấy không biết quý trọng em, không có nghĩa anh cũng như vậy. An An à, anh thích em. Anh ấy tặng vai của em cho người khác, anh sẽ không như thế, em muốn gì, anh chỉ hận không thể dâng tới trước mặt em, sao lại giống anh ấy được?"
"Không phải." An An chợt hối hận vì nhiều lời: "Lương Viễn, ý tôi không phải thế..."
"Anh hiểu ý em, An An." Lương Viễn cắt ngang: "Thế nhưng anh không quan tâm, anh không để ý tới chuyện đó."
An An lạnh mặt: "Nhưng tôi để ý!"
"Cho dù tôi không có tí tình cảm nào với anh ấy, thì chúng tôi cũng từng bên nhau. Lương Viễn, tôi đến với anh, ngày ngày cúi đầu không thấy, ngẩng đầu thấy, anh ta thoải mái không, anh thoải mái không? Nếu bạn trai anh cưới người yêu cũ của anh, anh thấy thế nào?"
Gương mặt tuấn tú của Lương Viễn ngẩn ra, An An bèn nhẹ giọng: "Hơn nữa, Lương Viễn, anh rõ ràng không hiểu ý của tôi. Những chuyện khác chỉ là thứ yếu, quan trọng nhất là, tôi không thích anh."
"Tôi rất cảm kích vì tấm lòng của anh, bất luận anh có tạo cơ hội cho tôi hay không. Nếu như là trước đây, dù thích anh hay không, tôi cũng sẽ đến với anh, rồi tiện đà lợi dụng, nhưng bây giờ tôi thực sự không muốn.
Lương Viễn ngơ ngẩn lặp lại: "...Không muốn ư?"
An An ừ nhẹ: "Anh là công tử con nhà giàu có, những người như anh, sau này hẳn sẽ vì sự nghiệp mà cưới người con gái mình cần. Cho dù không phải, thì tương lai người sánh vai bên anh cũng không phải hạng diễn viên không có tiếng tăm gì như tôi. Chẳng thà tôi ở bên người bình thường như Tập Mặc Nhiên, anh ấy chấp nhận tôi, tôi cũng thích anh ấy. Vậy nên, xin lỗi anh, Lương nhị thiếu."
An An ung dung thoải mái, Lương Viễn càng nghe càng biến sắc, hắn ta nghi hoặc nhìn Tập Mặc Nhiên: "Anh ta mà là... Người bình thường... Anh ta chấp nhận em ư?"
"Không đúng sao?" An An cau mày ngó hắn ta, rồi cười rộ lên, trêu ghẹo: "Nếu anh thực sự thấy không có lão nương thì không sống nổi đến già, vậy chờ lão nương nhé! Ngộ ngỡ một ngày nào đó anh ấy bỏ rơi tôi, tôi sẽ tới tìm anh, thế nào hả?"
Lương Viễn há mồm muốn nói lại thôi, sau cùng đành nghiêm túc nhận lời: "Được."
An An tưởng anh ta cũng đùa lại, liền bật cười: "Đừng nhận lời dễ dàng thế, nhiều khả năng anh sẽ phải chờ tôi cả đời đấy."
Nhưng riêng đồ mùa đông thì lại sơ sài.
Do mấy hôm trước phải diện váy dài đi dự hoạt động dẫn đến cảm lạnh, nên hôm nay An An mới khó chọn đồ. Tập Mặc Nhiên mãi mới đồng ý cho cô ra ngoài đi dạo, nếu thấy cô ăn mặc thiếu vải, anh nhất định sẽ không hài lòng. Hơn nữa anh luôn vận đồ đơn giản, An An lấy một loạt y phục rực rỡ bắt mắt của mình ra, bực bội tới nỗi chỉ muốn vứt hết đi.
Sau cùng cô bèn lôi ra một bộ quần áo.
Bộ quần áo này vốn mua từ năm ngoái trong lúc dạo phố với Lô Vi, thật ra đối với quần áo mùa đông, cô cũng không quá kén chọn, miễn thoải mái ấm áp là được. Hôm đó Lô Vi đang vui, lại thêm cô nhân viên tư vấn niềm nở nhiệt tình, An An bèn mua một bộ đồ thể thao màu hồng nhạt, kết hợp với một đôi ủng đi tuyết màu sắc tương tự.
An An đứng trước gương ngắm nghía, hơi nhăn mặt. Có còn ngây thơ nữa đâu mà ăn mặc thế này... Có vẻ trái ngược hẳn với phong cách mạnh mẽ thường ngày của cô quá nhỉ?
Có điều ngẫm ra, có khi mặc thế này lại hợp với anh, hơn nữa khéo lại khơi dậy "ham muốn" thì sao?
An An suy tư, đôi mắt dần ánh nét cười quyến rũ.
Hoá ra cụm từ "chim nhỏ nép mình*" cũng có ngày hợp với cô.
*Là cụm từ ám chỉ vóc dáng nhỏ nhắn xinh xắn của con gái.
Tập Mặc Nhiên tựa cửa chờ, chợt liếc thấy bóng người mềm mại, nhất thời sửng sốt. Mái tóc xoăn xoã tung thường ngày được búi lên, vài sợi buông lơi, làm nổi bật làn da trắng ngần xinh đẹp, cô tươi cười dịu dàng, ít vẻ ngang ngược, thêm vẻ... đáng yêu? Hay là... Ngon miệng?
An An thu hết phản ứng của chàng bác sỹ nhà mình vào mắt, đôi mắt cô càng nồng đượm ý cười, nhưng vẫn tỏ ra thản nhiên, khoanh tay trước ngực, đong đưa lướt qua người anh, tới thang máy bèn quay đầu lừ mắt: "Có đi hay không hả?!"
*
Cuối năm công ty nhiều việc, Lương Cảnh Phàm cử Lương Viễn tới làm việc tại chi nhánh Lương thị ở thành phố S, đến tận hôm qua mới trở về. Đám bạn rượu của Lương Viễn biết tin, bèn ồn ào muốn tổ chức tiệc tẩy trần cho hắn ta, hẹn hắn đi ăn cơm tối.
Thành phố H năm nay tuyết rơi nhiều và dày hơn so với những năm trước, xe cộ lưu thông chậm chạp, thêm vào đó đúng giờ tan tầm, kẹt xe liên tục, Lương Viễn vừa qua được một ngã tư, lại vướng phải một ngã tư đông đúc khác.
Xung quanh tràn ngập tiếng còi xe, Lương Viễn không nhúc nhích được, bèn buồn chán nhìn ra ngoài.
Bên lề đường tuyết đọng khá dày, người đi xe đạp lẫn người đi bộ đều phả ra hơi lạnh. Lương Viễn đang mặc đồ âu mỏng manh, nhìn thấy họ mà cũng thấy lạnh thay.
Trái lại cách đó không xa có cô gái nhàn hạ thoải mái, vừa đi vừa với tay phủi hết mấy cành cây đọng tuyết, thi thoảng quay lại trò chuyện đôi câu với chàng trai chống gậy đằng sau. Giữa trời tuyết âm u, mưa bụi lất phất, trông cô gái nhỏ nhắn xinh xắn ấy cực kỳ tươi đẹp.
Cô nghịch ngợm chơi đùa, chàng trai có vẻ hơi bất mãn, mau chóng đuổi theo, kéo lấy cái tay đang muốn đu cành của cô. Cô gái kia thoạt trông hiền lành, ngờ đâu khá bướng bỉnh, né tránh liên tục, tay còn lại vơ lấy một nắm tuyết đọng nơi chạc cây, nhét vào áo chàng trai...
Lương Viễn càng xem càng thấy vui, chợt giật mình thay chàng trai, định thần lại thì chỉ thấy anh ta vẫn điềm nhiên như cũ, một tay nắm chặt tay cô, một tay thì bắt được cái tay tinh nghịch kia, đưa lên môi... cắn? Cô gái vô thức rụt tay về, nhưng bị anh ta giữ chặt, không biết cô lầm bầm điều gì mà mặt mày đỏ ửng, giống hệt đôi tay bị nhét vào túi áo của chàng trai ấy.
Cô gái tựa hồ không muốn, nhưng không phản kháng được, bèn bất đắc dĩ bước theo anh.
Lương Viễn hiếu kỳ muốn nhìn vẻ mặt cô gái, bèn kiên nhẫn đợi họ tới gần, nhìn kỹ mới thấy, gương mặt trắng ngần của cô ẩn hiện ý cười dịu dàng.
Lương Viễn cũng định cười, nhưng nhìn vẻ tươi cười ấy, hắn chợt cứng đờ.
Hắn đã từng nhìn thấy An An với dáng vẻ như hôm nay bao giờ chưa? Yếu mềm, giản đơn, hoạt bát, chân thành, những tính từ này lại có ngày hiển hiện một cách hoà hợp trên người cô thế ư, đây lại là An An rực rỡ, quyến rũ vô ngần đó sao?
Nhưng đó chính là An An, ngay cả quần áo cũng khác thường ngày, nữa là thần thái rạng rỡ ấy. Từ lông mày tới khoé mắt đều tươi tắn, long lanh, khiến Lương Viễn không xác định nổi, liệu cô có phải là An An mê hoặc lòng người ấy hay không?
An An còn chưa kịp làm mình làm mẩy với câu "Nếu không ngoan ngoãn, liền tới bệnh viện khám" của Tập Mặc Nhiên thì chợt nghe thấy chỗ hàng xe đỗ dài vang tiếng đóng sập cửa. Cô bất thần quay lại nhìn, người bước tới tất nhiên là Lương Viễn.
Lương Viễn trước đó còn không hiểu chàng trai khí chất hơn người bên cạnh cô là ai, đến gần mới phát hiện, hoá ra lại là gã bác sỹ tâm lý!
Trong nháy mắt, gương mặt Lương Viễn tỏ vẻ phức tạp.
Tâm tình An An cũng hơi rối rắm, song chỉ giây lát, cô vẫn nắm chặt tay Tập Mặc Nhiên, cất giọng chào hỏi: "Lương Viễn, bị kẹt xe à?"
"An An." Lương Viễn không còn tâm trạng nào nói chuyện phiếm, chỉ đáp lời cô, rồi liếc sang Tập Mặc Nhiên, ngập ngừng giây lát mới tiếp: "Bác sỹ... Tập." Dứt lời liền dán chặt mắt vào An An, chần chừ hỏi: "Hai người..."
An An nhìn lơ đãng, nói: "Chúng tôi đi tản bộ, không khí trong lành lắm."
Lương Viễn rốt cuộc không nhịn nổi nữa, bình tĩnh bảo cô: "Tôi muốn nói chuyện với em."
An An biết hắn ta muốn hỏi cái gì, bèn xoay sang nhìn Tập Mặc Nhiên. Tập Mặc Nhiên tỏ vẻ bình thản, kéo móc áo khoác của cô lên cao, ôn tồn bảo Lương Viễn: "Cô ấy đang bị cảm, không nên ở ngoài trời lâu." Dứt lời lại bảo An An: "Anh chờ ở phía trước."
Nhìn họ tự nhiên thân mật, Lương Viễn tái mặt, cất giọng ảm đạm: "Hay là vào xe nói chuyện?"
"Khỏi cần." An An tiếp: "Anh muốn nói chuyện gì?"
Lương Viễn đau lòng, không cam tâm hỏi: "Vì sao?" Vì sao không phải là hắn?
"Loại chuyện này, làm gì có lý do?" An An nhướn mày vặn ngược lại.
"Nhưng mà..." Lương Viễn kìm nén: "Tôi thích em như vậy... Tại sao em lại không chấp nhận?"
An An nhăn mặt, im lặng giây lát rồi nhẫn nại nói: "Lương Viễn, tôi nói rồi, anh rất tốt, nhưng tôi không thích anh. Huống hồ còn vướng anh trai anh, dù tôi có thích anh thì cũng sẽ không đến với anh." Huống chi tôi còn chẳng thích.
Lương Viễn kích động: "Anh ấy liên quan gì tới chúng ta? Anh ấy không biết quý trọng em, không có nghĩa anh cũng như vậy. An An à, anh thích em. Anh ấy tặng vai của em cho người khác, anh sẽ không như thế, em muốn gì, anh chỉ hận không thể dâng tới trước mặt em, sao lại giống anh ấy được?"
"Không phải." An An chợt hối hận vì nhiều lời: "Lương Viễn, ý tôi không phải thế..."
"Anh hiểu ý em, An An." Lương Viễn cắt ngang: "Thế nhưng anh không quan tâm, anh không để ý tới chuyện đó."
An An lạnh mặt: "Nhưng tôi để ý!"
"Cho dù tôi không có tí tình cảm nào với anh ấy, thì chúng tôi cũng từng bên nhau. Lương Viễn, tôi đến với anh, ngày ngày cúi đầu không thấy, ngẩng đầu thấy, anh ta thoải mái không, anh thoải mái không? Nếu bạn trai anh cưới người yêu cũ của anh, anh thấy thế nào?"
Gương mặt tuấn tú của Lương Viễn ngẩn ra, An An bèn nhẹ giọng: "Hơn nữa, Lương Viễn, anh rõ ràng không hiểu ý của tôi. Những chuyện khác chỉ là thứ yếu, quan trọng nhất là, tôi không thích anh."
"Tôi rất cảm kích vì tấm lòng của anh, bất luận anh có tạo cơ hội cho tôi hay không. Nếu như là trước đây, dù thích anh hay không, tôi cũng sẽ đến với anh, rồi tiện đà lợi dụng, nhưng bây giờ tôi thực sự không muốn.
Lương Viễn ngơ ngẩn lặp lại: "...Không muốn ư?"
An An ừ nhẹ: "Anh là công tử con nhà giàu có, những người như anh, sau này hẳn sẽ vì sự nghiệp mà cưới người con gái mình cần. Cho dù không phải, thì tương lai người sánh vai bên anh cũng không phải hạng diễn viên không có tiếng tăm gì như tôi. Chẳng thà tôi ở bên người bình thường như Tập Mặc Nhiên, anh ấy chấp nhận tôi, tôi cũng thích anh ấy. Vậy nên, xin lỗi anh, Lương nhị thiếu."
An An ung dung thoải mái, Lương Viễn càng nghe càng biến sắc, hắn ta nghi hoặc nhìn Tập Mặc Nhiên: "Anh ta mà là... Người bình thường... Anh ta chấp nhận em ư?"
"Không đúng sao?" An An cau mày ngó hắn ta, rồi cười rộ lên, trêu ghẹo: "Nếu anh thực sự thấy không có lão nương thì không sống nổi đến già, vậy chờ lão nương nhé! Ngộ ngỡ một ngày nào đó anh ấy bỏ rơi tôi, tôi sẽ tới tìm anh, thế nào hả?"
Lương Viễn há mồm muốn nói lại thôi, sau cùng đành nghiêm túc nhận lời: "Được."
An An tưởng anh ta cũng đùa lại, liền bật cười: "Đừng nhận lời dễ dàng thế, nhiều khả năng anh sẽ phải chờ tôi cả đời đấy."
Tác giả :
Húy