Điền Viên Nhật Thường
Chương 65: Thẳng thắn
Đến lúc Lục Lăng Tây ăn cơm xong đi về, thì Cao Vĩnh Lương và Tiết Vĩnh Thông đã đi rồi, cậu thầm thở phào nhẹ nhõm.
Cậu đã từng nghĩ Tiết Vĩnh Thông là đối thủ cạnh tranh, nhưng không ngờ ông ta lại là ông chủ của Lục Hiên Viên Nghệ. Bây giờ cậu cũng không còn là gà tơ trong giới buôn cây cảnh nữa rồi, trên mạng có một trang web về giới buôn cây cảnh của Phượng Thành, ở trong đó Khâu Điền Viên Nghệ và Lục Hiên Viên Nghệ cũng được xưng là hai xí nghiệp lớn ở Phượng Thành. Nhờ Khâu Điền Viên Nghệ, cậu có ấn tượng có thể nói là khắc sâu với Lục Hiên Viên Nghệ.
Nhan Việt thấy bộ dáng thả lỏng của cậu có hơi buồn cười, "Không muốn hợp tác với bọn họ sao?"
Lục Lăng Tây thành thật gật đầu.
Tuy Nhan Việt từ chối hợp tác, nhưng cũng đánh giá khá cao về Cao Vĩnh Lương. "Hạng mục của Cao Vĩnh Lương không tệ, trước kia anh đã xem qua thuyết minh về hạng mục của ông ta, ý tưởng của ông ta rất tốt."
Thật ra Lục Lăng Tây cũng không hiểu hợp tác mà Tiết Vĩnh Thông nói là gì, người nọ nói không rõ ràng, cậu lại có bài xích, như là nuốt chửng thứ gì đó vậy. Nhan Việt thấy cậu có vẻ mờ mịt, kiên nhẫn giải thích hạng mục của Cao Vĩnh Lương. Lục Lăng Tây mới phản ứng lại, "Ông ta nghiên cứu chế tạo mỹ phẩm thuần thực vật, tìm vườn hoa làm bên cung ứng nguyên liệu?"
Nhan Việt gật đầu, "Vườn hoa mà ông ta hợp tác là Lục Hiên Viên Nghệ, nhưng xem ra Lục Hiên Viên Nghệ không đạt yêu cầu của ông ta. Bây giờ ông ta vừa ý thu hải đường của chúng ta, cho nên Lục Hiên Viên Nghệ mới nghĩ đến chuyện muốn hợp tác."
Lục Lăng Tây nghe rất nghiêm túc, Nhan Việt nói như vậy, dường như hạng mục này không tồi. Cậu trộm nhìn vẻ mặt Nhan Việt, chần chừ hỏi: "Nhan đại ca, anh muốn hợp tác với bọn họ sao?"
Nhan Việt đoán được suy nghĩ của cậu, kiên quyết lắc đầu, "Không muốn."
Ánh mắt Lục Lăng Tây lập tức sáng rực lên, tuy chưa nói gì, nhưng chút thay đổi rất nhỏ trên mặt cậu kia đã chứng minh cậu rất hài lòng với câu trả lời này. Nhan Việt cười khẽ, trong lòng dịu ngọt, nhẹ giọng nói: "Tiểu Tây, em cứ làm chuyện em thích là được rồi, bất cứ lúc nào Nhan đại ca cũng ủng hộ em."
Đôi mắt Lục Lăng Tây sáng trong gật gật đầu, như đã ra quyết định gì vậy, có phần trịnh trọng nhìn Nhan Việt. "Nhan đại ca, anh có một chuyện muốn nói cho anh biết."
"Chuyện gì?"
Trong lòng Lục Lăng Tây hơi thấp thỏm, nhưng vẫn lấy hết dũng khí ra nói: "Em có thể nhìn thấy tình trạng của thực vật."
Nhan Việt không hiểu lắm, "...Gì mà có thể nhìn thấy tình trạng của thực vật?"
Lục Lăng Tây luôn không nói là vì không biết nói thế nào, sợ Nhan Việt không tin. Bây giờ trùng với lúc Tiết Vĩnh Thông muốn hợp tác, nên Lục Lăng Tây lực chọn thẳng thắn nói ra. Thật ra cậu cũng không rõ nên miêu tả chuyện xảy ra trên người mình thế nào, cũng không biết nên kể chuyện cậu có thể thấy tình trạng của thực vật ra sao. Nhưng nhìn Nhan Việt thì hình như anh không hiểu được, Lục Lăng Tây nghĩ nghĩ, cố gắng miêu tả kỹ càng tỉ mỉ sự tồn tại của tấm bảng. Bao gồm cả việc tấm bảng nâng cấp và thực vật tiến hóa, cùng với tác dụng của sức mạnh tự nhiên.
Cậu nói xong nhưng Nhan Việt vẫn không nói gì cả, Lục Lăng Tây hơi lo lắng, khẽ nói: "Nhan đại ca?"
Nhan Việt hồi thần, vẻ mặt nghiêm túc, nắm lấy Lục Lăng Tây căng thẳng hỏi: "Tiểu Tây, thân thể em có chỗ nào không thoải mái không?"
"?" Lục Lăng Tây mờ mịt nhìn anh.
Nhan Việt lo lắng: "Em nói trong người em có cái gì đó, có thấy không thoải mái không?"
Lục Lăng Tây hơi giật mình, lắc đầu, "Không có." Nhan Việt nói là tấm bẳng trắng, nhưng thật ra Lục Lăng Tây cũng không biết tấm bảng trắng ở đâu? Cậu nói ở trong cơ thể là vì không tìm được cách nói thích hợp khác.
Nhan Việt khẽ nhíu mày, vẫn lo cho thân thể của Lục Lăng Tây. Nhưng anh ở cùng Lục Lăng Tây một thời gian dài rồi, thiếu niên trừ việc gầy ra, thì luôn khỏe mạnh. Bỗng anh nhớ đến lời lần trước Vương Thục Tú nói, trước kia thiếu niên không gầy như vậy, chẳng lẽ là do sự tồn tại của tấm bảng trắng kia? Anh quyết định mai phải đưa Lục Lăng Tây đi kiểm tra tổng quát, bảo đảm thân thể cậu không có vấn đề gì cả.
Phản ứng của anh không giống như những gì Lục Lăng Tây nghĩ, Lục Lăng Tây không chắc Nhan Việt đang nghĩ gì, mắt do dự nhìn Nhan Việt, "Nhan đại ca, anh tin lời em nói thật sao?"
Nhan Việt biết cậu đang lo lắng điều gì, cầm tay cậu, dùng sức nắm chặt, nghiêm túc nhìn cậu nói: "Lời Tiểu Tây nói anh đều tin."
Lục Lăng Tây sửng sốt, không kìm lòng được mà nở nụ cười sáng lạn, ngoan ngoãn nói: "Nhan đại ca, em không lừa anh mà."
"Anh biết."
Nhan Việt tin lời Lục Lăng Tây nói, anh vẫn luôn biết trên người cậu có bí mật, nhưng không ngờ bí mật này lại khó tin như vậy. Nhưng cẩn thận nhớ lại những gì về cậu sau khi anh quen biết cậu, thì thực vật ở chỗ thiếu niên đến đều phát triển tốt hơn nhiều. Vi Viên Nghệ, sân sau còn có vườn hoa nữa... Nhan Việt không thể tưởng tượng được tâm thực vật và sức mạnh tự nhiên là cái gì, theo như miêu tả của thiếu niên, thì những thứ này giống một loại năng lượng. Tâm thực vật là năng lượng để giúp tấm bảng nâng cấp, sức mạnh tự nhiên thì cao hơn, là năng lượng có thể làm thực vật hoặc đất khởi tử hồi sinh.
"Động đất ở vườn hoa lần trước..."
Lục Lăng Tây thành thật gật đầu, "Là cây liễu ở đầu thôn tiến hóa."
"Thực vật tiến hóa sao? Sau khi tiến hóa sẽ như thế nào?"
Lục Lăng Tây nghĩ nghĩ, "Thật ra cũng không biến hóa gì nhiều, chỉ là bộ rễ dài hơn, ở dưới thôn đều là rễ của cây liễu, hơn nữa sinh cơ cũng dồi dào hơn nhiều, còn có một loại năng lượng kỳ quái."
Nhan Việt nghe xong không nói gì, vừa suy nghĩ vừa gõ mặt bàn, đây là động tác quen thuộc anh thường làm khi đang tự hỏi. Tâm tư thiếu niên đơn giản, lại không có kinh nghiệm xã hội, cho rằng nếu anh không nói với người khác thì bí mật này sẽ được giấu kín. Nhưng không biết rằng theo lời cậu nói, thì nếu thực vật cứ tiếp tục tiến hóa như vậy, sớm hay muộn sẽ khiến người ta chú ý. Bây giờ không ai để tâm là vì biến hóa còn ít, không đủ để làm người ta chú ý. Không, Tiết Vĩnh Thông đã phát hiện ra, cho nên ông ta mới nhìn chằm chằm thu hải đường sau khi tiến hóa.
May mà sự thay đổi của thu hải đường không rõ ràng, co thể dùng thực vật biến dị để giải thích. Nhưng nếu như những thực vật khác thay đổi thì sao? Nếu quá rõ rệt thì có phải không giải thích được hay không? Nhan Việt nghĩ đến hoàn cảnh ở tiểu khu và thôn Linh Thủy đã thay đổi, trong tình huống sương mù ở Phượng Thành nghiêm trọng như này, sự thay đổi ở hai nơi này bị người ta phát hiện ra chỉ là chuyện sớm hay muộn. Vấn đề hiện nay là, hai nơi này đều có bóng dáng của Lục Lăng Tây, khó đảm bảo là sẽ không bị người ta liên hệ với nhau, phải tìm cách đưa thiếu niên ra khỏi đó.
Cây liễu? Tiến hóa? Tinh lọc?
Nhan Việt nhìn Lục Lăng Tây, "Tiểu Tây, em nói sức mạnh tự nhiên có thể tinh lọc được đất, sau khi tinh lọc thì đất sẽ từ từ mở rộng phạm vi? Thực vật mọc trên đó còn phát triển rất tốt?"
Lục Lăng Tây gật đầu.
"Bây giờ em còn bao nhiêu sức mạnh tự nhiên nữa?"
"Năm điểm." Vẻ mặt Lục Lăng Tây không hiểu lắm trả lời.
Có hơi ít, nhưng có thể thử một lần. Trong lòng Nhan Việt xoay chuyển đủ loại suy nghĩ, nghiêm túc nhìn Lục Lăng Tây. "Tiểu Tây, em hãy nghe anh nói." Ánh mắt của anh rất nghiêm túc làm Lục Lăng Tây hơi căng thẳng, cũng nghiêm túc theo. Nhan Việt không muốn dọa Lục Lăng Tây sợ, có vài việc anh có thể gạt cậu để giải quyết thay cậu được, nhưng có một số việc thiếu niên phải tự mình hiểu được. Như tình huống này của thiếu niên nếu bị người ta phát hiện, nếu không phải được sùng bái là "Chúa cứu thế" của môi trường, thì sẽ thành đối tượng bị khoa học nghiên cứu. Nếu như là vế trước thì là kết quả tốt nhất, nhưng nếu là vế sau, thì sợ rằng thiếu niên mất đi không chỉ là tự do.
Nhan Việt không dám thấy sự an toàn của Lục Lăng Tây ra đặt cược, nếu theo suy nghĩ của anh thì biện pháp giải quyết tốt nhất là Lục Lăng Tây đóng cửa Vi Viên Nghệ, bọn họ có thể cùng ra nước ngoài sinh sống với Vương Thục Tú, từ nay về sau không dùng bất cứ năng lực gì của tấm bảng nữa. Nhưng hiện nay thay đổi đã xảy ra, thực vật tiến hóa sau này chỉ sợ bọn họ đã không thể đảo ngược được nữa, hơn nữa anh thấy rõ Lục Lăng Tây rất thích thực vật, thậm chí còn vui mừng với sự tiến hóa của thực vật và hoàn cảnh được cải thiện nữa, sợ là sẽ không đồng ý với suy nghĩ của anh.
Nhan Việt nghĩ vậy, cẩn thận nói ra băn khoăn trong lòng mình.
Lục Lăng Tây nhíu mày, không nói gì. Những điều Nhan Việt nói cậu đều hiểu, cậu không muốn hợp tác với Lục Hiên Viên Nghệ là vì sợ bị người ta phát hiện ra bí mật của mình. Nhưng trong lòng cậu luôn thầm cầu mong, rằng nếu cậu không nói thì sẽ không bị ai phát hiện. Cậu vẫn luôn thấy chuyện tinh lọc đất là chuyện tốt, muốn góp chút sức của mình để tinh lọc nhiều đất hơn.
Nhan Việt xoa đầu cậu, dịu dàng nói: "Tinh lọc đất cải thiện môi trường là chuyện tốt, nhưng Nhan đại ca mong điều kiện đầu tiên chính là Tiểu Tây không gặp nguy hiểm gì cả."
Lục Lăng Tây lo lắng, "Thay đổi bây giờ rất rõ sao?"
Nhan Việt lắc đầu, trấn an nói: "Bây giờ còn chưa đủ để người khác nhận ra, nhưng nếu vẫn cứ tiếp tục thay đổi thế này, bị người ta chú ý chỉ là chuyện sớm hay muộn, cho nên chúng ta phải chuẩn bị trước."
"Chuẩn bị gì? Chẳng lẽ sau này không thể dùng tấm bảng tinh lọc đất được sao?" Lục Lăng Tây rầu rĩ hỏi.
"Không, là ngược lại, chúng ta phải tinh lọc những nơi khác nữa. Bây giờ chỉ có hoàn cảnh ở tiểu khu và thôn Linh Thủy đã thay đổi, đối lập với cả Phượng Thành thì rất dễ nhận ra. Nhưng nếu một vài nơi khác, thậm chí cả Phượng Thành đều thay đổi thì sao? Vậy thì tiểu khu và thôn Linh Thủy ở bên trong sẽ không nổi bật lên nữa. Tiểu Tây, không phải em nói sức mạnh tự nhiên có thể tinh lọc đất được sao? Vậy chúng ta có thể tìm những nơi khác để thử, năm điểm sức mạnh tự nhiên cũng đủ dùng rồi."
Đề nghị của Nhan Việt khiến Lục Lăng Tây rất ngạc nhiên, cậu lập tức gật mạnh đầu, lại vội bổ sung thêm: "Em có thể nghĩ cách kiếm nhiều sức mạnh tự nhiên hơn."
Nhan Việt cười khẽ, cam đoan nói: "Yên tâm, có Nhan đại ca ở đây, không sao đâu."
Anh nói rất tự tin, Lục Lăng Tây liền tin tưởng gật gật đầu. Ánh mắt Nhan Việt nhìn Lục Lăng Tây rất dịu dàng, che dấu suy nghĩ khác trong lòng. Thêm mấy nơi khác thường nữa là có thể làm giảm nổi bật sự thay đổi của tiểu khu, nhưng để an toàn thì... vẫn nên tìm một lý do cho sự thay đổi của môi trường.
Anh nghĩ đến cây liễu đại thụ cấp hai duy nhất mà Lục Lăng Tây nhắc đến, cây trăm tuổi, sét đánh không chết, trước đó còn có tiếng là cây thần quanh thôn Linh Thủy, sau khi tiến hóa đã có dị biến, tất cả những thứ này rất thích hợp để làm lý do, thuận tiện che giấu khác thường của thực vật trong Vi Viên Nghệ. Chỉ là chuyện này thiếu niên không cần phải biết.
Đúng rồi, còn có anh ba Diệp nữa, Nhan Việt suy nghĩ cực nhanh, có một ý tưởng trong đầu.
--------------------------
Đang tập trung edit Điền viên, chắc phải gác lại Hỏa Vân ca và mấy truyện khác >.<
Cậu đã từng nghĩ Tiết Vĩnh Thông là đối thủ cạnh tranh, nhưng không ngờ ông ta lại là ông chủ của Lục Hiên Viên Nghệ. Bây giờ cậu cũng không còn là gà tơ trong giới buôn cây cảnh nữa rồi, trên mạng có một trang web về giới buôn cây cảnh của Phượng Thành, ở trong đó Khâu Điền Viên Nghệ và Lục Hiên Viên Nghệ cũng được xưng là hai xí nghiệp lớn ở Phượng Thành. Nhờ Khâu Điền Viên Nghệ, cậu có ấn tượng có thể nói là khắc sâu với Lục Hiên Viên Nghệ.
Nhan Việt thấy bộ dáng thả lỏng của cậu có hơi buồn cười, "Không muốn hợp tác với bọn họ sao?"
Lục Lăng Tây thành thật gật đầu.
Tuy Nhan Việt từ chối hợp tác, nhưng cũng đánh giá khá cao về Cao Vĩnh Lương. "Hạng mục của Cao Vĩnh Lương không tệ, trước kia anh đã xem qua thuyết minh về hạng mục của ông ta, ý tưởng của ông ta rất tốt."
Thật ra Lục Lăng Tây cũng không hiểu hợp tác mà Tiết Vĩnh Thông nói là gì, người nọ nói không rõ ràng, cậu lại có bài xích, như là nuốt chửng thứ gì đó vậy. Nhan Việt thấy cậu có vẻ mờ mịt, kiên nhẫn giải thích hạng mục của Cao Vĩnh Lương. Lục Lăng Tây mới phản ứng lại, "Ông ta nghiên cứu chế tạo mỹ phẩm thuần thực vật, tìm vườn hoa làm bên cung ứng nguyên liệu?"
Nhan Việt gật đầu, "Vườn hoa mà ông ta hợp tác là Lục Hiên Viên Nghệ, nhưng xem ra Lục Hiên Viên Nghệ không đạt yêu cầu của ông ta. Bây giờ ông ta vừa ý thu hải đường của chúng ta, cho nên Lục Hiên Viên Nghệ mới nghĩ đến chuyện muốn hợp tác."
Lục Lăng Tây nghe rất nghiêm túc, Nhan Việt nói như vậy, dường như hạng mục này không tồi. Cậu trộm nhìn vẻ mặt Nhan Việt, chần chừ hỏi: "Nhan đại ca, anh muốn hợp tác với bọn họ sao?"
Nhan Việt đoán được suy nghĩ của cậu, kiên quyết lắc đầu, "Không muốn."
Ánh mắt Lục Lăng Tây lập tức sáng rực lên, tuy chưa nói gì, nhưng chút thay đổi rất nhỏ trên mặt cậu kia đã chứng minh cậu rất hài lòng với câu trả lời này. Nhan Việt cười khẽ, trong lòng dịu ngọt, nhẹ giọng nói: "Tiểu Tây, em cứ làm chuyện em thích là được rồi, bất cứ lúc nào Nhan đại ca cũng ủng hộ em."
Đôi mắt Lục Lăng Tây sáng trong gật gật đầu, như đã ra quyết định gì vậy, có phần trịnh trọng nhìn Nhan Việt. "Nhan đại ca, anh có một chuyện muốn nói cho anh biết."
"Chuyện gì?"
Trong lòng Lục Lăng Tây hơi thấp thỏm, nhưng vẫn lấy hết dũng khí ra nói: "Em có thể nhìn thấy tình trạng của thực vật."
Nhan Việt không hiểu lắm, "...Gì mà có thể nhìn thấy tình trạng của thực vật?"
Lục Lăng Tây luôn không nói là vì không biết nói thế nào, sợ Nhan Việt không tin. Bây giờ trùng với lúc Tiết Vĩnh Thông muốn hợp tác, nên Lục Lăng Tây lực chọn thẳng thắn nói ra. Thật ra cậu cũng không rõ nên miêu tả chuyện xảy ra trên người mình thế nào, cũng không biết nên kể chuyện cậu có thể thấy tình trạng của thực vật ra sao. Nhưng nhìn Nhan Việt thì hình như anh không hiểu được, Lục Lăng Tây nghĩ nghĩ, cố gắng miêu tả kỹ càng tỉ mỉ sự tồn tại của tấm bảng. Bao gồm cả việc tấm bảng nâng cấp và thực vật tiến hóa, cùng với tác dụng của sức mạnh tự nhiên.
Cậu nói xong nhưng Nhan Việt vẫn không nói gì cả, Lục Lăng Tây hơi lo lắng, khẽ nói: "Nhan đại ca?"
Nhan Việt hồi thần, vẻ mặt nghiêm túc, nắm lấy Lục Lăng Tây căng thẳng hỏi: "Tiểu Tây, thân thể em có chỗ nào không thoải mái không?"
"?" Lục Lăng Tây mờ mịt nhìn anh.
Nhan Việt lo lắng: "Em nói trong người em có cái gì đó, có thấy không thoải mái không?"
Lục Lăng Tây hơi giật mình, lắc đầu, "Không có." Nhan Việt nói là tấm bẳng trắng, nhưng thật ra Lục Lăng Tây cũng không biết tấm bảng trắng ở đâu? Cậu nói ở trong cơ thể là vì không tìm được cách nói thích hợp khác.
Nhan Việt khẽ nhíu mày, vẫn lo cho thân thể của Lục Lăng Tây. Nhưng anh ở cùng Lục Lăng Tây một thời gian dài rồi, thiếu niên trừ việc gầy ra, thì luôn khỏe mạnh. Bỗng anh nhớ đến lời lần trước Vương Thục Tú nói, trước kia thiếu niên không gầy như vậy, chẳng lẽ là do sự tồn tại của tấm bảng trắng kia? Anh quyết định mai phải đưa Lục Lăng Tây đi kiểm tra tổng quát, bảo đảm thân thể cậu không có vấn đề gì cả.
Phản ứng của anh không giống như những gì Lục Lăng Tây nghĩ, Lục Lăng Tây không chắc Nhan Việt đang nghĩ gì, mắt do dự nhìn Nhan Việt, "Nhan đại ca, anh tin lời em nói thật sao?"
Nhan Việt biết cậu đang lo lắng điều gì, cầm tay cậu, dùng sức nắm chặt, nghiêm túc nhìn cậu nói: "Lời Tiểu Tây nói anh đều tin."
Lục Lăng Tây sửng sốt, không kìm lòng được mà nở nụ cười sáng lạn, ngoan ngoãn nói: "Nhan đại ca, em không lừa anh mà."
"Anh biết."
Nhan Việt tin lời Lục Lăng Tây nói, anh vẫn luôn biết trên người cậu có bí mật, nhưng không ngờ bí mật này lại khó tin như vậy. Nhưng cẩn thận nhớ lại những gì về cậu sau khi anh quen biết cậu, thì thực vật ở chỗ thiếu niên đến đều phát triển tốt hơn nhiều. Vi Viên Nghệ, sân sau còn có vườn hoa nữa... Nhan Việt không thể tưởng tượng được tâm thực vật và sức mạnh tự nhiên là cái gì, theo như miêu tả của thiếu niên, thì những thứ này giống một loại năng lượng. Tâm thực vật là năng lượng để giúp tấm bảng nâng cấp, sức mạnh tự nhiên thì cao hơn, là năng lượng có thể làm thực vật hoặc đất khởi tử hồi sinh.
"Động đất ở vườn hoa lần trước..."
Lục Lăng Tây thành thật gật đầu, "Là cây liễu ở đầu thôn tiến hóa."
"Thực vật tiến hóa sao? Sau khi tiến hóa sẽ như thế nào?"
Lục Lăng Tây nghĩ nghĩ, "Thật ra cũng không biến hóa gì nhiều, chỉ là bộ rễ dài hơn, ở dưới thôn đều là rễ của cây liễu, hơn nữa sinh cơ cũng dồi dào hơn nhiều, còn có một loại năng lượng kỳ quái."
Nhan Việt nghe xong không nói gì, vừa suy nghĩ vừa gõ mặt bàn, đây là động tác quen thuộc anh thường làm khi đang tự hỏi. Tâm tư thiếu niên đơn giản, lại không có kinh nghiệm xã hội, cho rằng nếu anh không nói với người khác thì bí mật này sẽ được giấu kín. Nhưng không biết rằng theo lời cậu nói, thì nếu thực vật cứ tiếp tục tiến hóa như vậy, sớm hay muộn sẽ khiến người ta chú ý. Bây giờ không ai để tâm là vì biến hóa còn ít, không đủ để làm người ta chú ý. Không, Tiết Vĩnh Thông đã phát hiện ra, cho nên ông ta mới nhìn chằm chằm thu hải đường sau khi tiến hóa.
May mà sự thay đổi của thu hải đường không rõ ràng, co thể dùng thực vật biến dị để giải thích. Nhưng nếu như những thực vật khác thay đổi thì sao? Nếu quá rõ rệt thì có phải không giải thích được hay không? Nhan Việt nghĩ đến hoàn cảnh ở tiểu khu và thôn Linh Thủy đã thay đổi, trong tình huống sương mù ở Phượng Thành nghiêm trọng như này, sự thay đổi ở hai nơi này bị người ta phát hiện ra chỉ là chuyện sớm hay muộn. Vấn đề hiện nay là, hai nơi này đều có bóng dáng của Lục Lăng Tây, khó đảm bảo là sẽ không bị người ta liên hệ với nhau, phải tìm cách đưa thiếu niên ra khỏi đó.
Cây liễu? Tiến hóa? Tinh lọc?
Nhan Việt nhìn Lục Lăng Tây, "Tiểu Tây, em nói sức mạnh tự nhiên có thể tinh lọc được đất, sau khi tinh lọc thì đất sẽ từ từ mở rộng phạm vi? Thực vật mọc trên đó còn phát triển rất tốt?"
Lục Lăng Tây gật đầu.
"Bây giờ em còn bao nhiêu sức mạnh tự nhiên nữa?"
"Năm điểm." Vẻ mặt Lục Lăng Tây không hiểu lắm trả lời.
Có hơi ít, nhưng có thể thử một lần. Trong lòng Nhan Việt xoay chuyển đủ loại suy nghĩ, nghiêm túc nhìn Lục Lăng Tây. "Tiểu Tây, em hãy nghe anh nói." Ánh mắt của anh rất nghiêm túc làm Lục Lăng Tây hơi căng thẳng, cũng nghiêm túc theo. Nhan Việt không muốn dọa Lục Lăng Tây sợ, có vài việc anh có thể gạt cậu để giải quyết thay cậu được, nhưng có một số việc thiếu niên phải tự mình hiểu được. Như tình huống này của thiếu niên nếu bị người ta phát hiện, nếu không phải được sùng bái là "Chúa cứu thế" của môi trường, thì sẽ thành đối tượng bị khoa học nghiên cứu. Nếu như là vế trước thì là kết quả tốt nhất, nhưng nếu là vế sau, thì sợ rằng thiếu niên mất đi không chỉ là tự do.
Nhan Việt không dám thấy sự an toàn của Lục Lăng Tây ra đặt cược, nếu theo suy nghĩ của anh thì biện pháp giải quyết tốt nhất là Lục Lăng Tây đóng cửa Vi Viên Nghệ, bọn họ có thể cùng ra nước ngoài sinh sống với Vương Thục Tú, từ nay về sau không dùng bất cứ năng lực gì của tấm bảng nữa. Nhưng hiện nay thay đổi đã xảy ra, thực vật tiến hóa sau này chỉ sợ bọn họ đã không thể đảo ngược được nữa, hơn nữa anh thấy rõ Lục Lăng Tây rất thích thực vật, thậm chí còn vui mừng với sự tiến hóa của thực vật và hoàn cảnh được cải thiện nữa, sợ là sẽ không đồng ý với suy nghĩ của anh.
Nhan Việt nghĩ vậy, cẩn thận nói ra băn khoăn trong lòng mình.
Lục Lăng Tây nhíu mày, không nói gì. Những điều Nhan Việt nói cậu đều hiểu, cậu không muốn hợp tác với Lục Hiên Viên Nghệ là vì sợ bị người ta phát hiện ra bí mật của mình. Nhưng trong lòng cậu luôn thầm cầu mong, rằng nếu cậu không nói thì sẽ không bị ai phát hiện. Cậu vẫn luôn thấy chuyện tinh lọc đất là chuyện tốt, muốn góp chút sức của mình để tinh lọc nhiều đất hơn.
Nhan Việt xoa đầu cậu, dịu dàng nói: "Tinh lọc đất cải thiện môi trường là chuyện tốt, nhưng Nhan đại ca mong điều kiện đầu tiên chính là Tiểu Tây không gặp nguy hiểm gì cả."
Lục Lăng Tây lo lắng, "Thay đổi bây giờ rất rõ sao?"
Nhan Việt lắc đầu, trấn an nói: "Bây giờ còn chưa đủ để người khác nhận ra, nhưng nếu vẫn cứ tiếp tục thay đổi thế này, bị người ta chú ý chỉ là chuyện sớm hay muộn, cho nên chúng ta phải chuẩn bị trước."
"Chuẩn bị gì? Chẳng lẽ sau này không thể dùng tấm bảng tinh lọc đất được sao?" Lục Lăng Tây rầu rĩ hỏi.
"Không, là ngược lại, chúng ta phải tinh lọc những nơi khác nữa. Bây giờ chỉ có hoàn cảnh ở tiểu khu và thôn Linh Thủy đã thay đổi, đối lập với cả Phượng Thành thì rất dễ nhận ra. Nhưng nếu một vài nơi khác, thậm chí cả Phượng Thành đều thay đổi thì sao? Vậy thì tiểu khu và thôn Linh Thủy ở bên trong sẽ không nổi bật lên nữa. Tiểu Tây, không phải em nói sức mạnh tự nhiên có thể tinh lọc đất được sao? Vậy chúng ta có thể tìm những nơi khác để thử, năm điểm sức mạnh tự nhiên cũng đủ dùng rồi."
Đề nghị của Nhan Việt khiến Lục Lăng Tây rất ngạc nhiên, cậu lập tức gật mạnh đầu, lại vội bổ sung thêm: "Em có thể nghĩ cách kiếm nhiều sức mạnh tự nhiên hơn."
Nhan Việt cười khẽ, cam đoan nói: "Yên tâm, có Nhan đại ca ở đây, không sao đâu."
Anh nói rất tự tin, Lục Lăng Tây liền tin tưởng gật gật đầu. Ánh mắt Nhan Việt nhìn Lục Lăng Tây rất dịu dàng, che dấu suy nghĩ khác trong lòng. Thêm mấy nơi khác thường nữa là có thể làm giảm nổi bật sự thay đổi của tiểu khu, nhưng để an toàn thì... vẫn nên tìm một lý do cho sự thay đổi của môi trường.
Anh nghĩ đến cây liễu đại thụ cấp hai duy nhất mà Lục Lăng Tây nhắc đến, cây trăm tuổi, sét đánh không chết, trước đó còn có tiếng là cây thần quanh thôn Linh Thủy, sau khi tiến hóa đã có dị biến, tất cả những thứ này rất thích hợp để làm lý do, thuận tiện che giấu khác thường của thực vật trong Vi Viên Nghệ. Chỉ là chuyện này thiếu niên không cần phải biết.
Đúng rồi, còn có anh ba Diệp nữa, Nhan Việt suy nghĩ cực nhanh, có một ý tưởng trong đầu.
--------------------------
Đang tập trung edit Điền viên, chắc phải gác lại Hỏa Vân ca và mấy truyện khác >.<
Tác giả :
Lý Tùng Nho