Diễn Viên Đẳng Cấp Bạch Liên
Chương 16
Editor: muanhobaybay
Cuối buổi chiều, còn một trò chơi nữa, đạo diễn đưa ra hướng dẫn, các vị khách mời cần hoàn thành nhiệm vụ, với mỗi cửa có rất nhiều ô, chỉ một vài ô là có thể qua cửa, vung quyền đánh trúng ô đó thì đến cửa tiếp theo.
Còn nếu vung quyền thua,... Thật bất hạnh, để vung quyền lần nữa, sẽ mất một lượt vung quyền. Mà từ ban đầu mỗi người chỉ có năm lần vung quyền.
Tất nhiên nếu trúng ô qua cửa thì không bị mất lần vung quyền đó...
Cứ như vậy đến khi qua hết các cửa, thắng mới thôi....
Động tác của Y Trạm nhanh chóng mà xinh đẹp, nhưng vận khí của cô quá tốt, mỗi lần vung quyền đều qua cửa luôn.
Vì thế trong thời gian rất ngắn cô đã qua tất cả các cửa.
Các vị khách mời khác nhìn mà trợn mắt há mồm, những người qua đường cũng không rõ dừng chân xem, bị hấp dẫn bởi sức sống dồi dào của thiếu nữ.
Đạo diễn thiết lập trò chơi cũng rất kinh ngạc, không thể tin là có người có thể vượt qua dễ dàng như vậy. Quả thật lạ lùng, đạo diễn đã gia tăng độ khó rồi mà.
"Đạo diễn ho khan một tiếng, dù rất kinh ngạc, nhưng vẫn trái lương tâm mà nói: ""Mọi người xem, kì thực rất dễ."""
Các vị khách mời khác đều kêu lên ai oán.
Sau khi quay chương trình xong, đạo diễn không chút nghi ngờ bị mọi người xem thường.
Y Trạm lắc lắc tay, chướng ngại vật trong trò chơi dựa theo lý thuyết khảo nghiệm cảm giác bình hành, cô tham gia nhiều chương trình trong nhiều năm như thế, tự nhiên là thoải mái, vung quyền chỉ xác suất, chỉ có thể nói là cô rất may mắn.
--- ------
Sau khi xong việc, trước lúc cơm trưa, Tạ Địch Phi quyết định một mình đi dạo ngoài bãi cát một lát.
Một tháng bận rộn cuối cùng hợp đồng đã được kí kết, anh cũng có thể thở phào.
Không biết ôm tâm tình gì, anh nhìn một người chơi, thẳng đến lúc kết thúc mới thu hồi tầm mắt.
Động tác của đối phương rất lưu loát và đẹp mắt, khiến những người đi qua không thể rời tầm mắt.
Tạ Địch Phi tiếp tục đi về phía trước, nghe sau lưng một hồi hoan hô, độ cong môi cũng trở lên nhu hoà.
Trên toàn thân người trẻ tuổi xinh đẹp phát ra sức sống nhiệt huyết, khiến tâm tình ai cũng chuyển biến tốt.
--- ---
Chương trình sẽ thu hai ngày, sau buổi chiều hoàn thành tiến độ liền có thể hoạt động tự do.
Scandal lần này của Lâm Phỉ và Mộ Thần cũng rất thuận lợi và huyên náo, nhưng mà đùa lại thành thật, hai người đang qua lại, trong giới giải trí ai cũng biết, chỉ là trong nghề mọi người hiểu lẫn nhau, không công khai.
Đôi tình lữ thật vất vả né tránh truyền thông, đến đảo nhỏ này có thể ôn tồn một chút, mà Y Trạm cũng không phải không biết nhìn, tự nhiên sẽ không làm bóng đèn.
Nhiều người muốn đi bơi, cô cũng không có hứng thú, trong lòng liền nghĩ đi dạo loanh quanh thôi.
Trên đảo, các công trình kiến trúc rất có phong cách, gió thổi vào người, hít sâu một cái cảm giác thật sảng khoái.
Y Trạm ngồi lên chiếc ghế ở khoảng sân rộng, xung quanh có mấy con mèo chạy tới chạy lui, cô đến một tiệm nhỏ phụ cận mua chút cá khô nhỏ.
Lúc này ngồi xuống đã có năm-sáu con mèo vây quanh.
Nơi này mèo đã quen được người lạ cho ăn, vì thế không hề sợ người, mà còn chủ động đòi thức ăn.
Sau khi ăn xong, Tạ Địch Phi tản bộ ở khi vực phụ cận.
Đối phương đã đổi sang bộ mặc ở nhà, áo phông màu trắng, chiếc đai đen cùng màu với chiếc váy, dưới chân mang một đôi giày xinh xắn. Mái tóc đen dài được buộc gọn phía sau. Đang được một đám mèo vây quanh.
Không giống với buổi sáng đầy sức sống, bây giờ lại khác là một tia nắng lung linh tinh xảo.
Y Trạm cho mèo ăn miếng thức ăn cuối cùng, sờ sờ đầu mèo, tháo ra đồng hồ đeo tay.
Cô chạy đến vòi nước bên đường, xoay người chạm vào tầm mắt ai đó.
Cô liền nhìn lên....
Người đàn ông rất cao, ít nhất phải một mét tám năm, dáng người cao ngất như cây trúc.
Bên ngoài cực kì xuất sắc, dù cho cô trong làng giải trí thấy qua rất nhiều người đẹp, cũng không thể không than thở một câu.
Thích chưng diện là bản tính của con người, Y Trạm tinh tế quan sát đối phương.
Người đàn ông mặc áo sơ mi, cổ áo hơi mở rộng, tay áo xắn tới khuỷu tay, lộ ra cánh tay màu lúa mạch.
Y Trạm đoán đối phương khoảng trên ba lăm tuổi, bởi vì từng trải nên người đàn ông này có khí chất như vậy.
Quả thật là con người tao nhã sâu sắc.
Cuối buổi chiều, còn một trò chơi nữa, đạo diễn đưa ra hướng dẫn, các vị khách mời cần hoàn thành nhiệm vụ, với mỗi cửa có rất nhiều ô, chỉ một vài ô là có thể qua cửa, vung quyền đánh trúng ô đó thì đến cửa tiếp theo.
Còn nếu vung quyền thua,... Thật bất hạnh, để vung quyền lần nữa, sẽ mất một lượt vung quyền. Mà từ ban đầu mỗi người chỉ có năm lần vung quyền.
Tất nhiên nếu trúng ô qua cửa thì không bị mất lần vung quyền đó...
Cứ như vậy đến khi qua hết các cửa, thắng mới thôi....
Động tác của Y Trạm nhanh chóng mà xinh đẹp, nhưng vận khí của cô quá tốt, mỗi lần vung quyền đều qua cửa luôn.
Vì thế trong thời gian rất ngắn cô đã qua tất cả các cửa.
Các vị khách mời khác nhìn mà trợn mắt há mồm, những người qua đường cũng không rõ dừng chân xem, bị hấp dẫn bởi sức sống dồi dào của thiếu nữ.
Đạo diễn thiết lập trò chơi cũng rất kinh ngạc, không thể tin là có người có thể vượt qua dễ dàng như vậy. Quả thật lạ lùng, đạo diễn đã gia tăng độ khó rồi mà.
"Đạo diễn ho khan một tiếng, dù rất kinh ngạc, nhưng vẫn trái lương tâm mà nói: ""Mọi người xem, kì thực rất dễ."""
Các vị khách mời khác đều kêu lên ai oán.
Sau khi quay chương trình xong, đạo diễn không chút nghi ngờ bị mọi người xem thường.
Y Trạm lắc lắc tay, chướng ngại vật trong trò chơi dựa theo lý thuyết khảo nghiệm cảm giác bình hành, cô tham gia nhiều chương trình trong nhiều năm như thế, tự nhiên là thoải mái, vung quyền chỉ xác suất, chỉ có thể nói là cô rất may mắn.
--- ------
Sau khi xong việc, trước lúc cơm trưa, Tạ Địch Phi quyết định một mình đi dạo ngoài bãi cát một lát.
Một tháng bận rộn cuối cùng hợp đồng đã được kí kết, anh cũng có thể thở phào.
Không biết ôm tâm tình gì, anh nhìn một người chơi, thẳng đến lúc kết thúc mới thu hồi tầm mắt.
Động tác của đối phương rất lưu loát và đẹp mắt, khiến những người đi qua không thể rời tầm mắt.
Tạ Địch Phi tiếp tục đi về phía trước, nghe sau lưng một hồi hoan hô, độ cong môi cũng trở lên nhu hoà.
Trên toàn thân người trẻ tuổi xinh đẹp phát ra sức sống nhiệt huyết, khiến tâm tình ai cũng chuyển biến tốt.
--- ---
Chương trình sẽ thu hai ngày, sau buổi chiều hoàn thành tiến độ liền có thể hoạt động tự do.
Scandal lần này của Lâm Phỉ và Mộ Thần cũng rất thuận lợi và huyên náo, nhưng mà đùa lại thành thật, hai người đang qua lại, trong giới giải trí ai cũng biết, chỉ là trong nghề mọi người hiểu lẫn nhau, không công khai.
Đôi tình lữ thật vất vả né tránh truyền thông, đến đảo nhỏ này có thể ôn tồn một chút, mà Y Trạm cũng không phải không biết nhìn, tự nhiên sẽ không làm bóng đèn.
Nhiều người muốn đi bơi, cô cũng không có hứng thú, trong lòng liền nghĩ đi dạo loanh quanh thôi.
Trên đảo, các công trình kiến trúc rất có phong cách, gió thổi vào người, hít sâu một cái cảm giác thật sảng khoái.
Y Trạm ngồi lên chiếc ghế ở khoảng sân rộng, xung quanh có mấy con mèo chạy tới chạy lui, cô đến một tiệm nhỏ phụ cận mua chút cá khô nhỏ.
Lúc này ngồi xuống đã có năm-sáu con mèo vây quanh.
Nơi này mèo đã quen được người lạ cho ăn, vì thế không hề sợ người, mà còn chủ động đòi thức ăn.
Sau khi ăn xong, Tạ Địch Phi tản bộ ở khi vực phụ cận.
Đối phương đã đổi sang bộ mặc ở nhà, áo phông màu trắng, chiếc đai đen cùng màu với chiếc váy, dưới chân mang một đôi giày xinh xắn. Mái tóc đen dài được buộc gọn phía sau. Đang được một đám mèo vây quanh.
Không giống với buổi sáng đầy sức sống, bây giờ lại khác là một tia nắng lung linh tinh xảo.
Y Trạm cho mèo ăn miếng thức ăn cuối cùng, sờ sờ đầu mèo, tháo ra đồng hồ đeo tay.
Cô chạy đến vòi nước bên đường, xoay người chạm vào tầm mắt ai đó.
Cô liền nhìn lên....
Người đàn ông rất cao, ít nhất phải một mét tám năm, dáng người cao ngất như cây trúc.
Bên ngoài cực kì xuất sắc, dù cho cô trong làng giải trí thấy qua rất nhiều người đẹp, cũng không thể không than thở một câu.
Thích chưng diện là bản tính của con người, Y Trạm tinh tế quan sát đối phương.
Người đàn ông mặc áo sơ mi, cổ áo hơi mở rộng, tay áo xắn tới khuỷu tay, lộ ra cánh tay màu lúa mạch.
Y Trạm đoán đối phương khoảng trên ba lăm tuổi, bởi vì từng trải nên người đàn ông này có khí chất như vậy.
Quả thật là con người tao nhã sâu sắc.
Tác giả :
Thanh Thanh Tử Khâm