Điền Viên Cốc Hương
Quyển 2 - Chương 70: Vô cùng náo nhiệt đón năm mới
Gió lạnh gào thét vù vù rung động, cây trong viện sớm rụng hết lá, cành trơ trụi trong gió run run.
Nhà ngói quét vôi nhìn sáng sủa không ít, ở giữa nhà chính đặt một chậu than lớn, ở trên là một ấm nhỏ nấu nước gừng đường, nhè nhẹ bốc lên hơi nóng. Trong làn hơi nước có thể thấy khuôn mặt Cốc Vũ càng hồng nhuận không biết là do sưởi ấm hay vì lý do khác, CốcVũ ngồi cạnh đống lửa làm gì cũng không chịu đi.
Vào đông, Vương Thị, Hứa Thị không có chỗ đi. Nhà mới xây vừa mới dọn vào, trong ngoài đều khô ráo nhẹ nhàng khoan khoái không cần thu thập. Quần áo cũng vừa mới lấy ra sáng nay, không còn chuyện lớn gì cần chuẩn bị, Vương Thị vì chuyện của Tiểu Mãn còn giận, dứt khoát không quan tâm bên kia, xiêm y của An Cẩm Hiên và Kinh Trập cũng không vội, chờ bọn hắn về mới làm, miễn cho không thích hợp. Vương Thị muốn dọn dẹp thịt khô lạp xưởng đã ăn quen bên nhà mẹ đẻ, vì thế mỗi ngày cùng Hứa Thị làm lụng vất vả cho thức ăn mừng năm mới.
Hứa Thị, Giang Thị cũng bận việc theo, cảnh tượng trở nên nhộn nhịp, thịt khô lạp xưởng làm xong tặng một ít cho tửu lâu, nhân tiện kêu An Cẩm Hiên và Kinh Trập trở lại, không cần làm lụng vất vả vân vân.
Lúc này mọi người đều hỗ trợ làm việc, chỉ có Cốc Vũ sợ lạnh đóng đo bên đống lửa không chịu động một bước. Hạ Xuyên cũng cười nói nàng, "Thì ra nhị tỷ ngươi cũng có lúc sợ, ai."
Tiểu Mãn kêu nàng cử động sẽ không lạnh. Cốc Vũ hạ quyết tâm không nhúc nhích, vừa rời đống lửa chưa kịp động đậy nàng đã thấy gió lạnh lùa vào xiêm y, nổi da gà, dù sao cũng không có chuyện gì ngồi ở đây cũng rất tốt. "Ta ở đây canh chừng than lửa là quan trọng nhất, bằng không các ngươi không dễ làm, muốn uống nước gừng, muốn ăn khoai nướng thì bảo ta."
Những ngày này, làm việc này hợp với tâm ý Cốc Vũ, cả nhà đều vây quanh làm bánh gạo. Đầu năm nay không có bánh bích quy, chỉ là nhà mình làm, Cốc Vũ thấy rất tốt. Hứa Thị sao gạo cho vàng, mùi thơm làm một đám hài tử tới bốc ăn, sau đó đem xay gạo rang thành bột.
Vương Thị đang nấu nước đường, làm Cốc Vũ nhìn qua hai ba lần, "Nương, làm đậu phộng đường sao?"
Vương Thị mân miệng cười, nhìn vẻ mặt tham ăn của Cốc Vũ rất buồn cười, trong tay cầm một cái thìa múc nước đường lên, chậm rãi đổ ngược xuống, nhìn xem có kéo tơ chưa, xong mới nói chuyện với Cốc Vũ, "Được rồi, ngươi thèm đậu phộng đường đã lâu, ngươi không đi bóc đậu phộng sao có thể làm đậu phộng đường."
Cốc Vũ biết chính xác an tâm, nhớ tới mùi vị đậu phộng ngào đường vừa giòn vừa ngọt, nàng có thêm động lực, xoay người tiếp tục đi bóc đậu phộng, vừa khéo nhìn thấy Hạ Xuyên rụt tay về, nàng có chút dở khóc dở cười, khó trách Hạ Xuyên bọn họ vừa rồi che miệng cười, đậu phộng bóc tới bóc lui cũng chỉ chừng đó, là vài đứa nhỏ ăn vụng.
Vài đứa nhỏ không làm mà hưởng. Cốc Vũ khó thở, giữ một đám lại, trong túi lục ra một ít, đem ba tên đầu sỏ gây chuyện ấn ngồi ở trên ghế, "Một người bóc một chén, bằng không buổi tối không thể ăn cơm!"
Trường hợp như vậy thường xảy ra, người lớn nhìn thấy cũng không nói gì, chỉ quay đầu cười. Hạ Xuyên biết nhị tỷ ngày thường rất lợi hại, nhưng miệng cứng lòng mềm, không nói gì lấy đậu phộng qua bóc, ngón tay non mịn bóc một hạt cũng không biết tốn bao nhiêu sức. Tiểu Hàn cũng thế, "Cốc Vũ tỷ, ta bóc không ra...", nhất thời nước mắt lưng tròng.
Cốc Vũ nhìn vừa bực mình vừa buồn cười, nghĩ bỏ qua lại thấy không ổn, "Các ngươi còn ăn vụng! Đi, dưới mái hiên không phải có rất nhiều cục đá sao, đi lấy về đập là được, có sẵn công cụ mà không dùng." Bọn họ tuân lệnh, chạy ra dưới mái hiên thấy Tiểu Mãn và Tiểu Hà nhặt đá cuội về, cũng đập không it đậu.
Vương Thị bên kia nấu nước đường xong, bún xào cũng chuẩn bị thỏa đáng, Tiểu Mãn cầm khuôn bánh gạo Đại Lâm điêu khắc tới, Cốc Vũ nhìn thấy rất quen mắt. Chiều rộng khoảng năm tấc, độ dài cỡ cánh tay Hạ Xuyên, bên trong có bốn khuôn tròn, bên trong có khắc hoa cỏ hoặc may mắn đồ án. Hạ Xuyên ôm một khối trong đó không chịu buông tay, là một khuôn mẫu tương đối ngắn, vốn không đủ độ dài, nhưng Đại Lâm tiếc không muốn bỏ đi, ngược lại điêu khắc bươm bướm và cá, Hạ Xuyên đang đếm vẩy cá, bị Cốc Vũ trừng mắt, không cam tâm tiếp tục đập đậu phộng, miệng còn dặn dò, "Đại tỷ ngươi tốt nhất, nhớ để dành con cá cho ta a."
Tiểu Mãn cười gật đầu, "Ngươi không muốn bươm bướm sao?"
"Con gái mới thích bươm bướm!"
Hết thảy đều chuẩn bị sắp xếp ổn thỏa, bột gạo đặt ở ki trộn với nước đường, rải mè vừng đậu phộng cùng quỳ hoa lên, Hứa Thị có sức, từng cục bột nhét vào khuôn, sau đó dùng dao ép xuống, Tiểu Mãn, Tiểu Hà dùng thìa phủi trên mặt cho đến khi bánh đồng đều mới thôi.
Cốc Vũ thở dài, "Bây giờ phải làm sao? Sẽ không bổ khuôn gỗ ra chứ?"
Vương Thị nhìn vẻ mặt Cốc Vũ ngạc nhiên, "Mưu ma chước quỷ của ngươi đi chỗ nào hết rồi?" Một cái cây cán bột trong tay Vương Thị, nàng gõ vào khuôn bánh một cái, phát ra thanh âm giòn tan, bánh gạo rớt vào một cái sàng sạch sẽ, một loạt xếp bánh gạo tròn tròn xếp ngay ngắn, trên mặt còn có các loại hoa văn rất sống động.
Cốc Vũ thấy như vậy cũng muốn thử, bất đắc dĩ tay dùng sức không đủ, xem tựa hồ rất dễ dàng, thao tác lại khó, đặc biệt Hạ Xuyên thích hình con cá, mỗi lần đều bị nàng gõ đứt đuôi, hại Hạ Xuyên ngồi than thở lại không dám trách cứ bộ dáng thật buồn cười.
Hứa Thị thấy vậy, "Cốc Vũ, ngươi cả ngày canh chậu than, đi làm thần lửa đi." Thì ra là kêuCốc Vũ đi quây, cũng là bước chế tác cuối cùng, dùng lá chuối tây vây kín một cái sọt, đặt một chậu than ở giữa, hơi nóng sẽ bốc thẳng lên trên, đặt một cái sàng lên trên cái sọt, trong sàng là toàn bộ bánh gào gõ ra từ khuôn, phủ lá chuối lên trên, không lâu sau đã ngửi thấy mùi.
Nước miếng Cốc Vũ nhanh muốn chảy ra, đợi bánh gạo nướng hơi hơi vàng, cứng lại, lúc đổ vào cái sọt tạo thạnh tiếng vang thứ thứ, thêm vào thanh âm gõ khuôn bánh, còn có một tiếng nói cười của một đám người, rất là náo nhiệt. Cốc Vũ thầm nghĩ: "Như vậy mới có không khí mừng năm mới, người một nhà đều làm lụng vất vả, lúc mừng năm mới dùng để chiêu đãi khách, thân thích thật tốt, bốc lên một khối từ cái sọt, cắn một cái, suýt chút rớt một cái răng, bánh gạo này thật sự... thật sự rất cứng, nhưng cẩn thận dùng răng nanh cạp ăn cũng thật thơm.
Bánh gạo kêu đánh, không gọi làm, chữ đánh cũng thật tượng hình sinh động, thanh âm khúc cây gõ vào khuôn bánh có thể truyền khắp nửa thôn trang, rất nhanh sẽ có đứa nhỏ vây ở trong sân, chủ nhà mang ra một cái sàng phân phát.
Nhà Cốc Vũ đánh tốt xong bánh gạo, sau đó lại làm bánh vòng dương mè vừng, cuốn nem rán, còn có cải củ làm dưa món, năm nay lại càng phát gần.
Rốt cục có thể nhờ tới cánh đàn ông.
Năm cũ qua đi, trong nhà lại tinh tế thu thập thỏa đáng một phen, món ăn ngày tết cúng cất gọn, Kinh Trập và An Cẩm Hiên cũng đóng cửa hàng trở về nhà.
Mọi người quyết định làm bánh dày, cần rất nhiều người cùng nhau làm việc, ở thôn trang đa phần vài nhà cùng nhau kết phường làm hoặc là đến phiên nhà mình làm đi gọi giúp đỡ, bên Cốc Vũ bọn họ không quan trọng như vậy, người trong nhà cùng nhau làm cũng đủ vui rồi.
Gạo nếp ngâm nước xong bỏ vầo lồng hấp chưng, sau dùng chậu đựng, lúc gạo nếp còn nóng hôi hổi, cánh đàn ông dùng cây thô, dùng sức nện xuống, vài người làm thành một vòng thi nhau nện, đây là việc nặng. An Cẩm Hiên và Kinh Trập thay quần áo cũ, cũng đi hỗ trợ, không bao lâu người đầy mồ hôi.
Cơm nếp giã xong, nhìn vừa trắng vừa mịn, còn bốc lên hơi nóng đặt trên phiến đá, lúc này một sư phụ không sợ nóng, bốc lên những cục nếp đều nhau, nắn thành bánh bao, nhóm phụ nữ cầm lấy viên nếp, đặt ở trên tay không ngừng vo thành bánh dày tròn trắng, để trên phiến đá chờ vo được bốn năm viên, đứa nhỏ trong nhà cầm chiếc đũa điểm chấm đỏ. Hạ Xuyên và vài đứa nhỏ thích nhất điểm chấm đỏ, làm người cũng cọ bẩn hề hề, quỳ trên mặt đất chăm chú hoàn thành công tác này.
Đang khí thế ngất trời làm bánh dày, ngoài cửa một chiếc xe ngựa đến.
Người xuống trước là Hứa Thế Cùng, "Làm bánh dày cũng không nói với ta một tiếng, ta là sư phụ tốt nhất!" Nói xong cười hề hề đi qua, đi theo sau là Hứa Tần Thị và Thấm Nhi, Tề Nhi còn có nương Thấm Nhi, tới lui mang đồ trên xe vào.
Hứa Thế Cùng cũng không khách khí, tiếp nhận gậy gộc đưa lên miệng thổi vù vù, rrồi bắt đầu giã. Lí Đắc Giang nhìn hắn buồn cười, "Sinh ý không làm sao rảnh rỗi trở về nhà ?"
Vẻ mặt Hứa Thế Cùng không cho là đúng, "Các ngươi trước kia không nghe Cốc Vũ nói sao, tửu lâu chúng ta không để khách chọn lựa, mà là chúng ta tuyển khách, mừng năm mới nên đóng cửa nghỉ ngơi, chờ nguyên tiêu mới mở lại, dù sao cũng không thiếu chút bạc đó, chỉ là thôn trang bên kia không náo nhiệt bằng bên này, ta nghĩ qua bên tỷ tỷ mừng năm mới có chút không thỏa đáng, nhưng nương nhớ cháu ngoại, nên cùng tới!"
Nhà ngói quét vôi nhìn sáng sủa không ít, ở giữa nhà chính đặt một chậu than lớn, ở trên là một ấm nhỏ nấu nước gừng đường, nhè nhẹ bốc lên hơi nóng. Trong làn hơi nước có thể thấy khuôn mặt Cốc Vũ càng hồng nhuận không biết là do sưởi ấm hay vì lý do khác, CốcVũ ngồi cạnh đống lửa làm gì cũng không chịu đi.
Vào đông, Vương Thị, Hứa Thị không có chỗ đi. Nhà mới xây vừa mới dọn vào, trong ngoài đều khô ráo nhẹ nhàng khoan khoái không cần thu thập. Quần áo cũng vừa mới lấy ra sáng nay, không còn chuyện lớn gì cần chuẩn bị, Vương Thị vì chuyện của Tiểu Mãn còn giận, dứt khoát không quan tâm bên kia, xiêm y của An Cẩm Hiên và Kinh Trập cũng không vội, chờ bọn hắn về mới làm, miễn cho không thích hợp. Vương Thị muốn dọn dẹp thịt khô lạp xưởng đã ăn quen bên nhà mẹ đẻ, vì thế mỗi ngày cùng Hứa Thị làm lụng vất vả cho thức ăn mừng năm mới.
Hứa Thị, Giang Thị cũng bận việc theo, cảnh tượng trở nên nhộn nhịp, thịt khô lạp xưởng làm xong tặng một ít cho tửu lâu, nhân tiện kêu An Cẩm Hiên và Kinh Trập trở lại, không cần làm lụng vất vả vân vân.
Lúc này mọi người đều hỗ trợ làm việc, chỉ có Cốc Vũ sợ lạnh đóng đo bên đống lửa không chịu động một bước. Hạ Xuyên cũng cười nói nàng, "Thì ra nhị tỷ ngươi cũng có lúc sợ, ai."
Tiểu Mãn kêu nàng cử động sẽ không lạnh. Cốc Vũ hạ quyết tâm không nhúc nhích, vừa rời đống lửa chưa kịp động đậy nàng đã thấy gió lạnh lùa vào xiêm y, nổi da gà, dù sao cũng không có chuyện gì ngồi ở đây cũng rất tốt. "Ta ở đây canh chừng than lửa là quan trọng nhất, bằng không các ngươi không dễ làm, muốn uống nước gừng, muốn ăn khoai nướng thì bảo ta."
Những ngày này, làm việc này hợp với tâm ý Cốc Vũ, cả nhà đều vây quanh làm bánh gạo. Đầu năm nay không có bánh bích quy, chỉ là nhà mình làm, Cốc Vũ thấy rất tốt. Hứa Thị sao gạo cho vàng, mùi thơm làm một đám hài tử tới bốc ăn, sau đó đem xay gạo rang thành bột.
Vương Thị đang nấu nước đường, làm Cốc Vũ nhìn qua hai ba lần, "Nương, làm đậu phộng đường sao?"
Vương Thị mân miệng cười, nhìn vẻ mặt tham ăn của Cốc Vũ rất buồn cười, trong tay cầm một cái thìa múc nước đường lên, chậm rãi đổ ngược xuống, nhìn xem có kéo tơ chưa, xong mới nói chuyện với Cốc Vũ, "Được rồi, ngươi thèm đậu phộng đường đã lâu, ngươi không đi bóc đậu phộng sao có thể làm đậu phộng đường."
Cốc Vũ biết chính xác an tâm, nhớ tới mùi vị đậu phộng ngào đường vừa giòn vừa ngọt, nàng có thêm động lực, xoay người tiếp tục đi bóc đậu phộng, vừa khéo nhìn thấy Hạ Xuyên rụt tay về, nàng có chút dở khóc dở cười, khó trách Hạ Xuyên bọn họ vừa rồi che miệng cười, đậu phộng bóc tới bóc lui cũng chỉ chừng đó, là vài đứa nhỏ ăn vụng.
Vài đứa nhỏ không làm mà hưởng. Cốc Vũ khó thở, giữ một đám lại, trong túi lục ra một ít, đem ba tên đầu sỏ gây chuyện ấn ngồi ở trên ghế, "Một người bóc một chén, bằng không buổi tối không thể ăn cơm!"
Trường hợp như vậy thường xảy ra, người lớn nhìn thấy cũng không nói gì, chỉ quay đầu cười. Hạ Xuyên biết nhị tỷ ngày thường rất lợi hại, nhưng miệng cứng lòng mềm, không nói gì lấy đậu phộng qua bóc, ngón tay non mịn bóc một hạt cũng không biết tốn bao nhiêu sức. Tiểu Hàn cũng thế, "Cốc Vũ tỷ, ta bóc không ra...", nhất thời nước mắt lưng tròng.
Cốc Vũ nhìn vừa bực mình vừa buồn cười, nghĩ bỏ qua lại thấy không ổn, "Các ngươi còn ăn vụng! Đi, dưới mái hiên không phải có rất nhiều cục đá sao, đi lấy về đập là được, có sẵn công cụ mà không dùng." Bọn họ tuân lệnh, chạy ra dưới mái hiên thấy Tiểu Mãn và Tiểu Hà nhặt đá cuội về, cũng đập không it đậu.
Vương Thị bên kia nấu nước đường xong, bún xào cũng chuẩn bị thỏa đáng, Tiểu Mãn cầm khuôn bánh gạo Đại Lâm điêu khắc tới, Cốc Vũ nhìn thấy rất quen mắt. Chiều rộng khoảng năm tấc, độ dài cỡ cánh tay Hạ Xuyên, bên trong có bốn khuôn tròn, bên trong có khắc hoa cỏ hoặc may mắn đồ án. Hạ Xuyên ôm một khối trong đó không chịu buông tay, là một khuôn mẫu tương đối ngắn, vốn không đủ độ dài, nhưng Đại Lâm tiếc không muốn bỏ đi, ngược lại điêu khắc bươm bướm và cá, Hạ Xuyên đang đếm vẩy cá, bị Cốc Vũ trừng mắt, không cam tâm tiếp tục đập đậu phộng, miệng còn dặn dò, "Đại tỷ ngươi tốt nhất, nhớ để dành con cá cho ta a."
Tiểu Mãn cười gật đầu, "Ngươi không muốn bươm bướm sao?"
"Con gái mới thích bươm bướm!"
Hết thảy đều chuẩn bị sắp xếp ổn thỏa, bột gạo đặt ở ki trộn với nước đường, rải mè vừng đậu phộng cùng quỳ hoa lên, Hứa Thị có sức, từng cục bột nhét vào khuôn, sau đó dùng dao ép xuống, Tiểu Mãn, Tiểu Hà dùng thìa phủi trên mặt cho đến khi bánh đồng đều mới thôi.
Cốc Vũ thở dài, "Bây giờ phải làm sao? Sẽ không bổ khuôn gỗ ra chứ?"
Vương Thị nhìn vẻ mặt Cốc Vũ ngạc nhiên, "Mưu ma chước quỷ của ngươi đi chỗ nào hết rồi?" Một cái cây cán bột trong tay Vương Thị, nàng gõ vào khuôn bánh một cái, phát ra thanh âm giòn tan, bánh gạo rớt vào một cái sàng sạch sẽ, một loạt xếp bánh gạo tròn tròn xếp ngay ngắn, trên mặt còn có các loại hoa văn rất sống động.
Cốc Vũ thấy như vậy cũng muốn thử, bất đắc dĩ tay dùng sức không đủ, xem tựa hồ rất dễ dàng, thao tác lại khó, đặc biệt Hạ Xuyên thích hình con cá, mỗi lần đều bị nàng gõ đứt đuôi, hại Hạ Xuyên ngồi than thở lại không dám trách cứ bộ dáng thật buồn cười.
Hứa Thị thấy vậy, "Cốc Vũ, ngươi cả ngày canh chậu than, đi làm thần lửa đi." Thì ra là kêuCốc Vũ đi quây, cũng là bước chế tác cuối cùng, dùng lá chuối tây vây kín một cái sọt, đặt một chậu than ở giữa, hơi nóng sẽ bốc thẳng lên trên, đặt một cái sàng lên trên cái sọt, trong sàng là toàn bộ bánh gào gõ ra từ khuôn, phủ lá chuối lên trên, không lâu sau đã ngửi thấy mùi.
Nước miếng Cốc Vũ nhanh muốn chảy ra, đợi bánh gạo nướng hơi hơi vàng, cứng lại, lúc đổ vào cái sọt tạo thạnh tiếng vang thứ thứ, thêm vào thanh âm gõ khuôn bánh, còn có một tiếng nói cười của một đám người, rất là náo nhiệt. Cốc Vũ thầm nghĩ: "Như vậy mới có không khí mừng năm mới, người một nhà đều làm lụng vất vả, lúc mừng năm mới dùng để chiêu đãi khách, thân thích thật tốt, bốc lên một khối từ cái sọt, cắn một cái, suýt chút rớt một cái răng, bánh gạo này thật sự... thật sự rất cứng, nhưng cẩn thận dùng răng nanh cạp ăn cũng thật thơm.
Bánh gạo kêu đánh, không gọi làm, chữ đánh cũng thật tượng hình sinh động, thanh âm khúc cây gõ vào khuôn bánh có thể truyền khắp nửa thôn trang, rất nhanh sẽ có đứa nhỏ vây ở trong sân, chủ nhà mang ra một cái sàng phân phát.
Nhà Cốc Vũ đánh tốt xong bánh gạo, sau đó lại làm bánh vòng dương mè vừng, cuốn nem rán, còn có cải củ làm dưa món, năm nay lại càng phát gần.
Rốt cục có thể nhờ tới cánh đàn ông.
Năm cũ qua đi, trong nhà lại tinh tế thu thập thỏa đáng một phen, món ăn ngày tết cúng cất gọn, Kinh Trập và An Cẩm Hiên cũng đóng cửa hàng trở về nhà.
Mọi người quyết định làm bánh dày, cần rất nhiều người cùng nhau làm việc, ở thôn trang đa phần vài nhà cùng nhau kết phường làm hoặc là đến phiên nhà mình làm đi gọi giúp đỡ, bên Cốc Vũ bọn họ không quan trọng như vậy, người trong nhà cùng nhau làm cũng đủ vui rồi.
Gạo nếp ngâm nước xong bỏ vầo lồng hấp chưng, sau dùng chậu đựng, lúc gạo nếp còn nóng hôi hổi, cánh đàn ông dùng cây thô, dùng sức nện xuống, vài người làm thành một vòng thi nhau nện, đây là việc nặng. An Cẩm Hiên và Kinh Trập thay quần áo cũ, cũng đi hỗ trợ, không bao lâu người đầy mồ hôi.
Cơm nếp giã xong, nhìn vừa trắng vừa mịn, còn bốc lên hơi nóng đặt trên phiến đá, lúc này một sư phụ không sợ nóng, bốc lên những cục nếp đều nhau, nắn thành bánh bao, nhóm phụ nữ cầm lấy viên nếp, đặt ở trên tay không ngừng vo thành bánh dày tròn trắng, để trên phiến đá chờ vo được bốn năm viên, đứa nhỏ trong nhà cầm chiếc đũa điểm chấm đỏ. Hạ Xuyên và vài đứa nhỏ thích nhất điểm chấm đỏ, làm người cũng cọ bẩn hề hề, quỳ trên mặt đất chăm chú hoàn thành công tác này.
Đang khí thế ngất trời làm bánh dày, ngoài cửa một chiếc xe ngựa đến.
Người xuống trước là Hứa Thế Cùng, "Làm bánh dày cũng không nói với ta một tiếng, ta là sư phụ tốt nhất!" Nói xong cười hề hề đi qua, đi theo sau là Hứa Tần Thị và Thấm Nhi, Tề Nhi còn có nương Thấm Nhi, tới lui mang đồ trên xe vào.
Hứa Thế Cùng cũng không khách khí, tiếp nhận gậy gộc đưa lên miệng thổi vù vù, rrồi bắt đầu giã. Lí Đắc Giang nhìn hắn buồn cười, "Sinh ý không làm sao rảnh rỗi trở về nhà ?"
Vẻ mặt Hứa Thế Cùng không cho là đúng, "Các ngươi trước kia không nghe Cốc Vũ nói sao, tửu lâu chúng ta không để khách chọn lựa, mà là chúng ta tuyển khách, mừng năm mới nên đóng cửa nghỉ ngơi, chờ nguyên tiêu mới mở lại, dù sao cũng không thiếu chút bạc đó, chỉ là thôn trang bên kia không náo nhiệt bằng bên này, ta nghĩ qua bên tỷ tỷ mừng năm mới có chút không thỏa đáng, nhưng nương nhớ cháu ngoại, nên cùng tới!"
Tác giả :
Thẩm Duyệt