Điền Viên Cốc Hương
Quyển 2 - Chương 65: Ngươi dựa vào cái gì làm chủ?
Thời tiết càng lạnh lên, Tiểu Hà không thêu giá y, sau này thu dọn lại, Tiểu Mãn bọn họ tự nhiên cũng không qua bên kia, ngồi ở nhà ngói sưởi ấm, nhưng Tiểu Hà thường chạy đến bên này.
Cốc Vũ vẫn đi trấn trên, cũng như trước là An Cẩm Hiên trở về đón nàng. Xe trâu chậm rì rì đi trên đường, Cốc Vũ ở trong xe, trên cổ quấn đủ thứ, mặc kệ là cái gì chỉ cần đủ ấm áp. Nàng kêu Tiểu Mãn khâu thành khăn quàng cổ, trên tay là một đôi găng tay bằng da thỏ hoang, vậy còn lui vào góc phát run. Thời tiết như vậy Cốc Vũ trước kia từng gặp qua, chỉ là cảm giác nơi này lạnh, lại ẩm ướt, không có cảm giác tươi mát, hơn nữa gió lạnh thổi qua buốt tận trong xương.
Tuyết không rơi. An Cẩm Hiên nói nơi này rất ít có tuyết, năm Cốc Vũ bọn họ trở về cũng là năm kết băng hiếm khi xảy ra, thái dương vừa lên là tan.
Cốc Vũ nghĩ đến chuyện Tiểu Mãn thở dài, "Cẩm Hiên ca, ngươi nói có đôi khi người cũng thật kỳ quái, Đại Lâm ca cùng tỷ tỷ ta, mọi người đều nói bọn họ xứng đôi, vì sao tỷ tỷ ta muốn định thân cũng không có chút phản ứng nào, Nhị cô cô bọn họ ở một bên đốc thúc vào, hắn không sợ tỷ tỷ ta về sau chịu khổ sao, còn có Tiểu Thạch kia, ta còn tưởng lộ ra tin tức hắn sẽ động, nào ngờ cũng không làm gì, chẳng phải lãng phí tâm tư của ta, ai —— "
An Cẩm Hiên xì cười, nhìn Cốc Vũ cuộn tròn một đống vì lạnh còn cố quan tâm, có chút buồn cười, "Ngươi lo cái gì, rõ ràng nương ngươi nói không cần quan tâm bọn họ, Nhị cô cô ngươi ở trấn trên không có nhân duyên tốt, không biết có thể giới thiệu tốt gì, chẳng lẽ nàng muốn làm bà mối?"
Cốc Vũ lắc đầu bất đắc dĩ, "Tính tình nương ta mềm yếu, lúc Tứ thẩm nói nương ta cũng theo câu chuyện nói muốn người phẩm tốt, trong nhà hòa thuận lại không nghèo khỏ quá, ai biết các nàng thật sự đi hỏi thăm, lại sợ chậm trễ, trước hết xem đã dù sao cũng không thể định xuống nhanh như vậy đúng không? Chúng ta cũng không nên gấp gáp."
"Ngươi nói không nóng nảy, mình lại thành bộ dáng gì?" An Cẩm Hiên có chút đau lòng, ngược lại cúi đầu hỏi một câu, "Nếu là chuyện của ngươi thì sao?"
Một trận gió thổi qua, lời nói bay trong gió, Cốc Vũ cuộn tròn, thầm nghĩ đến y quán phải uống thêm chút canh gừng đường đỏ mới được. Nghĩ như vậy tựa hồ cũng ấm áp hơn, nói: "Cẩm Hiên ca, bằng không chúng ta đi hỏi thăm một chút xem nhà chồng mà Nhị cô cô tìm cho tỷ tỷ ta là dạng gì."
An Cẩm Hiên lại nghĩ lần tới có nên đổi một chiếc xe ngựa, lúc ra ngoài sẽ không lạnh như thế, lần trước cũng đề cập qua, bị Cốc Vũ từ chối một hơi, "Không đổi, không đổi! Trâu có thể cày ruộng còn có thể kéo này nọ, xe ngựa phiền toái, còn phải làm mành gì đó, cũng không phải là tiểu thư giàu có!"
Tuy xe trâu đi thong thả, rồi cũng chậm rãi đi lên dốc, rốt cuộc không nhìn thấy bóng dáng.
Vào đông, Đào trang không có ai ra ngoài, đa số ở nhà sưởi ấm, cũng có người chơi cờ tam tử. Loại cờ này rất đơn giản, nói trắng ra là ba cái hình vuông, sau từng góc dùng đường cong nối lại, ở giữa vẽ đường ranh giới, quân cờ cũng không câu nệ, đều là gì đó dễ dàng tìm được ở thôn trang, ngươi lấy thanh cây bẻ gẫy, có người dùng hòn đá nhỏ, chỉ cần xếp thành một hàng ba cái là đủ đá một quân phe đối phương ra ngoài, một bên không còn đường đi là thua. (cũng không biết là cờ gì nữa, có vẻ giống như cờ cá ngựa)
Cờ rất dễ dàng, người lớn trẻ con đều biết chơi, mùa đông cùng nhau chơi bất quá là cái náo nhiệt thôi.
Linh Nga rảnh rỗi mang Cần Nhi về nhà mẹ đẻ.
Nàng là người chịu khó, giúp Lí Hà Thị tháo giặt đệm chăn, dùng cái giá chống, đốt một chậu than hong khô. Tay còn ẩm, nghe nói sẽ làm mai cho Tiểu Mãn, là nhà Nhị tỷ và Tứ tẩu tử coi trọng, vội ngừng tay, kêu Lí Hà Thị xem một ít, ôm Cần Nhi đi qua nhà ngói. Dù vậy tay cũng quên lấy này nọ qua.
Vương Thị thấy cười nhận lấy, "Mỗi lần về nhà khách sáo làm gì, mấy thứ này chúng ta cũng có."
"Mợ có là của mợ, này là của nhà chúng ta, đều ăn ngon!" Cần Nhi tuổi còn nhỏ, nói chuyện cũng lanh lợi, nói xong bỏ chạy đi theo Hạ Xuyên chơi đùa.
Linh Nga đi thẳng vào vấn đề không quanh co, "Chị dâu, ngươi cho Tiểu Mãn làm mai sao? Cũng không thỉnh bà mối lại nói, Nhị tỷ ta và Tứ thẩm bọn họ thì biết cái gì, phải chọn nhiều mới biết được thích hợp hay không thích hợp."
Hứa Thị thấy Linh Nga cũng nói như vậy, cũng buông đồ trong tay xuống, lập tức tỏ vẻ đồng ý, "Đúng vậy, chỉ là Tam tẩu ngươi da mặt mỏng, bị các nàng thuyết phục, nói là có người trong sạch, đến lúc đó kêu bà mối tới cửa, ta nghĩ đến chuyện các nàng làm liền sinh khí!"
Vốn Vương Thị thấy sự việc này không quá đáng tin, hỏi qua Tiểu Mãn thấy Tiểu Mãn không nói gì, đã nghĩ không vội. Nào ngờ trên đường về Trần Thị các nàng còn nói Linh Nga bị trì hoãn, nhất thời mềm lòng, "Cũng không ngại, lúc bà mối tới cửa cũng không đáp ứng, ta nghĩ đợi chuyện Kinh Trập xong lại nói, nếu không lần tới gặp nhị tỷ ngươi nói quên đi, gả Tiểu Mãn đi ta thật luyến tiếc, nếu về sau... ." Vương Thị muốn nói nếu về sau trở lại trong thành, Tiểu Mãn gả ở bên cạnh, ở bên này xa, nàng càng thêm luyến tiếc, lúc trước trở về nếu nhà mẹ đẻ ở gần bên, Lí gia cũng không dám đối với bọn họ như vậy.
Nghe Vương Thị nói như vậy, Linh Nga an tâm, nàng hơ tay trên lửa, thấy trong nhà có làm bánh dày, dùng cặp gắp than đặt ngang ở chậu than, đặt hai cái trên đó nướng. Ánh mắt lại nhìn ra ngoài cửa sổ, nhớ đến thời gian mình còn ở nhà làm khuê nữ. Những năm gần đây, nàng ít qua lại với Nhị tỷ, còn có Tứ tẩu tử kia, cũng không vì cái gì khác, chỉ là trong lòng luôn có một cây kim, từ hôm xuất giá đó đã ghim vào lòng, cho rằng thời gian lâu một chút sẽ không có gì, nhưng ngày tháng qua càng tốt, lại càng tiếc nuối lúc trước, cây kim đã ghim sâu liền bắt đầu nẩy mầm, còn thêm chút bồng bột.
Lần này nghe nói Tiểu Mãn bên này làm mai, lại là Nhị tỷ và Tứ thẩm, trong lòng nàng chợt lo ngại, muốn nói ra lại sợ tổn thương tình cảm, các nàng sẽ không chịu nổi, cũng không thể làm gì chí thân của mình. Linh Nga lo lắng lại không tiện nói thẳng, liền đi qua hỏi thăm, xong tâm tư mới nhẹ nhàng một chút.
Mọi người yên lặng, lửa than rất vượng, đem bánh dày nướng khét một chút, Linh Nga vội lấy tay vỗ vỗ mới thu hồi tinh thần lại.
Đột nhiên, Linh Nga như nhớ tới điều gì, "Tẩu tử, ngươi nói Đại Lâm và Tiểu Mãn cũng rất xứng đôi, ngươi nhìn đứa nhỏ lớn lên, biết làm người, nhà càng ngày càng tốt hơn. Chỉ là gia thế yếu một chút, về sau Tiểu Mãn đi qua chỉ sợ là ngoại lai, không có gì dựa vào."
Vương Thị không hiểu mấy thứ này lắm. Vài năm nay, cuộc sống thôn trang nàng cũng chỉ hiểu biết đại khái, "Không ngại, chỉ là ta thử dò hỏi nương Đại Lâm, có chút không thoải mái, cũng không biết vì sao, ta cũng sợ ủy khuất Tiểu Mãn, nha đầu kia từ nhỏ đã biết chuyện, trong ngoài đều lo chu toàn, tính tình mềm mại nhưng quật cường, ta sợ nhất là không hợp tâm ý của nàng cũng không nói, ngày sau không phải là lỗi của kẻ làm cha mẹ chúng ta."
Hứa Thị cũng thấy Tiểu Mãn và Đại Lâm rất xứng, nhưng bên kia không có mở miệng, nàng cũng không thể nói gì, "Hay để ta đi nói, dù sao còn có chúng ta, bọn họ thân cận với ngươi, ngày sau còn sợ không có người giúp đỡ sao? Không cần phải lo chuyện đó. Trước kia ta còn tưởng đây là chuyện chắc chắn, đâu có nghĩ đến còn có chút khúc chiết, cũng không biết bên kia nghĩ như thế nào, nếu thấy hợp ý, chúng ta không cần quan tâm, nếu không hợp ý, lại để Tiểu Mãn tìm người thích hợp cũng không khó, tuổi này, bộ dáng này, luận cái gì chúng ta cũng không thua người ta!"
Linh Nga và hai người chị dâu đều thấy tốt không có ý kiến, có ý kiến người lại tới cửa.
Linh Nga đi về bên kia nhất thời lanh mồm lanh miệng, kể chuyện Tiểu Mãn và Đại Lâm với Lí Hà Thị, còn nói hai người kia nhìn rất xứng. Lí Hà Thị liền ngồi không yên, bánh dày nướng xong cũng ném ở một bên không nói, mấy bước đã đến bên này.
Vào cửa làm mặt làm mày, thấy Vương Thị, Hứa Thị ở kia nói giỡn, vẻ mặt không thoải mái, "Nương Tiểu Mãn, ngươi cho Tiểu Mãn làm mai ?"
Khẩu khí chất vấn làm Vương Thị cũng ngây ngẩn cả người, nói, "Nương, mới vừa nói cũng chưa định xuống, đến lúc đó hợp ý mới hỏi ý kiến nương."
Nghe Vương Thị nói như vậy, Lí Hà Thị hết giận, lại vẫn tỏ vẻ không vừa ý, "Tiểu Mãn là khuê nữ tốt, không thể gả cho nhà quả phụ kia. Gia đình kia thật biết tính kế, vài năm qua phải dựa vào các ngươi đi lên, nhà ngói cũng xây. Chẳng lẽ giúp đỡ buôn bán còn phải đem khuê nữ đắp vào, không có ngu như vậy! Khuê nữ người ta mới bây lớn đã biết quyến rũ người, Giang Sinh một đứa trẻ tốt cũng bị mê hoặc, như thế coi như đã rồi. Tiểu Mãn chúng ta muốn bộ dáng có bộ dáng, muốn gia thế có gia thế, dựa vào cái gì gả qua nhà quả phụ!"
Hứa Thị nghe không nổi nữa, "Nương, ngài cũng không cần quả phụ dài quả phụ ngắn, không xuôi tai."
Lí Hà Thị vỗ đùi, "Ta nói chuyện không xuôi tai! Dĩ nhiên không lọt tai một số người, bằng không để một đám các ngươi mê hồn có phải không? Gia đình kia thích tính kế, năm đó còn tính kế chúng ta, hiện tại lại muốn đến tính kế cháu gái ta, không có cửa đâu! Các ngươi không cần phải nói, ta không đồng ý, cả nhà quả phụ lòng dạ xấu xa nghĩ về sau nếu Tiểu Mãn gả qua, các ngươi có thể buông tay mặc kệ bọn họ sao? Về sau có một chỗ dựa vững chắc, vui chơi giải trí cái gì đều có, không có kiểu tính toán như vậy!"
Lí Hà Thị càng nói càng nổi lửa, làm hai nàng dâu không biết làm thế nào cho phải.
Cửa phòng mở ra, Tiểu Mãn mắt hạnh trừng lớn, vẻ mặt không kiên nhẫn, "Cha mẹ ta còn ở đây, người ta nói mai mối đều do lời cha mẹ, chưa nghe qua còn phải nghe nãi nãi! Muốn nghe cũng không nghe nãi nãi, lúc trước ngươi đối với chúng ta thế nào chúng ta sẽ không quên. Quả phụ thì như thế nào? Ta gả qua lại như thế nào? E ngại ngươi chuyện gì, ban ngày ban mặt mắng cái gì? Kính trọng ngươi gọi ngươi một tiếng nãi nãi, cũng không cần làm thái thượng, người ta tính kế ít nhất sẽ không tính kế người trong nhà. Nếu mệnh tiểu cô cô không tốt, còn không biết ra sao nữa, sao bây giờ tính trên đầu ta? Chuyện của ta ngươi cũng muốn làm chủ, ngươi dựa vào cái gì làm chủ! Nghĩ cũng đừng nghĩ!"
Nói xong, Tiểu Mãn đóng sầm cửa đi. Lí Hà Thị mếu miệng, ngồi dưới đất khóc mắng ầm ĩ.
Cốc Vũ vẫn đi trấn trên, cũng như trước là An Cẩm Hiên trở về đón nàng. Xe trâu chậm rì rì đi trên đường, Cốc Vũ ở trong xe, trên cổ quấn đủ thứ, mặc kệ là cái gì chỉ cần đủ ấm áp. Nàng kêu Tiểu Mãn khâu thành khăn quàng cổ, trên tay là một đôi găng tay bằng da thỏ hoang, vậy còn lui vào góc phát run. Thời tiết như vậy Cốc Vũ trước kia từng gặp qua, chỉ là cảm giác nơi này lạnh, lại ẩm ướt, không có cảm giác tươi mát, hơn nữa gió lạnh thổi qua buốt tận trong xương.
Tuyết không rơi. An Cẩm Hiên nói nơi này rất ít có tuyết, năm Cốc Vũ bọn họ trở về cũng là năm kết băng hiếm khi xảy ra, thái dương vừa lên là tan.
Cốc Vũ nghĩ đến chuyện Tiểu Mãn thở dài, "Cẩm Hiên ca, ngươi nói có đôi khi người cũng thật kỳ quái, Đại Lâm ca cùng tỷ tỷ ta, mọi người đều nói bọn họ xứng đôi, vì sao tỷ tỷ ta muốn định thân cũng không có chút phản ứng nào, Nhị cô cô bọn họ ở một bên đốc thúc vào, hắn không sợ tỷ tỷ ta về sau chịu khổ sao, còn có Tiểu Thạch kia, ta còn tưởng lộ ra tin tức hắn sẽ động, nào ngờ cũng không làm gì, chẳng phải lãng phí tâm tư của ta, ai —— "
An Cẩm Hiên xì cười, nhìn Cốc Vũ cuộn tròn một đống vì lạnh còn cố quan tâm, có chút buồn cười, "Ngươi lo cái gì, rõ ràng nương ngươi nói không cần quan tâm bọn họ, Nhị cô cô ngươi ở trấn trên không có nhân duyên tốt, không biết có thể giới thiệu tốt gì, chẳng lẽ nàng muốn làm bà mối?"
Cốc Vũ lắc đầu bất đắc dĩ, "Tính tình nương ta mềm yếu, lúc Tứ thẩm nói nương ta cũng theo câu chuyện nói muốn người phẩm tốt, trong nhà hòa thuận lại không nghèo khỏ quá, ai biết các nàng thật sự đi hỏi thăm, lại sợ chậm trễ, trước hết xem đã dù sao cũng không thể định xuống nhanh như vậy đúng không? Chúng ta cũng không nên gấp gáp."
"Ngươi nói không nóng nảy, mình lại thành bộ dáng gì?" An Cẩm Hiên có chút đau lòng, ngược lại cúi đầu hỏi một câu, "Nếu là chuyện của ngươi thì sao?"
Một trận gió thổi qua, lời nói bay trong gió, Cốc Vũ cuộn tròn, thầm nghĩ đến y quán phải uống thêm chút canh gừng đường đỏ mới được. Nghĩ như vậy tựa hồ cũng ấm áp hơn, nói: "Cẩm Hiên ca, bằng không chúng ta đi hỏi thăm một chút xem nhà chồng mà Nhị cô cô tìm cho tỷ tỷ ta là dạng gì."
An Cẩm Hiên lại nghĩ lần tới có nên đổi một chiếc xe ngựa, lúc ra ngoài sẽ không lạnh như thế, lần trước cũng đề cập qua, bị Cốc Vũ từ chối một hơi, "Không đổi, không đổi! Trâu có thể cày ruộng còn có thể kéo này nọ, xe ngựa phiền toái, còn phải làm mành gì đó, cũng không phải là tiểu thư giàu có!"
Tuy xe trâu đi thong thả, rồi cũng chậm rãi đi lên dốc, rốt cuộc không nhìn thấy bóng dáng.
Vào đông, Đào trang không có ai ra ngoài, đa số ở nhà sưởi ấm, cũng có người chơi cờ tam tử. Loại cờ này rất đơn giản, nói trắng ra là ba cái hình vuông, sau từng góc dùng đường cong nối lại, ở giữa vẽ đường ranh giới, quân cờ cũng không câu nệ, đều là gì đó dễ dàng tìm được ở thôn trang, ngươi lấy thanh cây bẻ gẫy, có người dùng hòn đá nhỏ, chỉ cần xếp thành một hàng ba cái là đủ đá một quân phe đối phương ra ngoài, một bên không còn đường đi là thua. (cũng không biết là cờ gì nữa, có vẻ giống như cờ cá ngựa)
Cờ rất dễ dàng, người lớn trẻ con đều biết chơi, mùa đông cùng nhau chơi bất quá là cái náo nhiệt thôi.
Linh Nga rảnh rỗi mang Cần Nhi về nhà mẹ đẻ.
Nàng là người chịu khó, giúp Lí Hà Thị tháo giặt đệm chăn, dùng cái giá chống, đốt một chậu than hong khô. Tay còn ẩm, nghe nói sẽ làm mai cho Tiểu Mãn, là nhà Nhị tỷ và Tứ tẩu tử coi trọng, vội ngừng tay, kêu Lí Hà Thị xem một ít, ôm Cần Nhi đi qua nhà ngói. Dù vậy tay cũng quên lấy này nọ qua.
Vương Thị thấy cười nhận lấy, "Mỗi lần về nhà khách sáo làm gì, mấy thứ này chúng ta cũng có."
"Mợ có là của mợ, này là của nhà chúng ta, đều ăn ngon!" Cần Nhi tuổi còn nhỏ, nói chuyện cũng lanh lợi, nói xong bỏ chạy đi theo Hạ Xuyên chơi đùa.
Linh Nga đi thẳng vào vấn đề không quanh co, "Chị dâu, ngươi cho Tiểu Mãn làm mai sao? Cũng không thỉnh bà mối lại nói, Nhị tỷ ta và Tứ thẩm bọn họ thì biết cái gì, phải chọn nhiều mới biết được thích hợp hay không thích hợp."
Hứa Thị thấy Linh Nga cũng nói như vậy, cũng buông đồ trong tay xuống, lập tức tỏ vẻ đồng ý, "Đúng vậy, chỉ là Tam tẩu ngươi da mặt mỏng, bị các nàng thuyết phục, nói là có người trong sạch, đến lúc đó kêu bà mối tới cửa, ta nghĩ đến chuyện các nàng làm liền sinh khí!"
Vốn Vương Thị thấy sự việc này không quá đáng tin, hỏi qua Tiểu Mãn thấy Tiểu Mãn không nói gì, đã nghĩ không vội. Nào ngờ trên đường về Trần Thị các nàng còn nói Linh Nga bị trì hoãn, nhất thời mềm lòng, "Cũng không ngại, lúc bà mối tới cửa cũng không đáp ứng, ta nghĩ đợi chuyện Kinh Trập xong lại nói, nếu không lần tới gặp nhị tỷ ngươi nói quên đi, gả Tiểu Mãn đi ta thật luyến tiếc, nếu về sau... ." Vương Thị muốn nói nếu về sau trở lại trong thành, Tiểu Mãn gả ở bên cạnh, ở bên này xa, nàng càng thêm luyến tiếc, lúc trước trở về nếu nhà mẹ đẻ ở gần bên, Lí gia cũng không dám đối với bọn họ như vậy.
Nghe Vương Thị nói như vậy, Linh Nga an tâm, nàng hơ tay trên lửa, thấy trong nhà có làm bánh dày, dùng cặp gắp than đặt ngang ở chậu than, đặt hai cái trên đó nướng. Ánh mắt lại nhìn ra ngoài cửa sổ, nhớ đến thời gian mình còn ở nhà làm khuê nữ. Những năm gần đây, nàng ít qua lại với Nhị tỷ, còn có Tứ tẩu tử kia, cũng không vì cái gì khác, chỉ là trong lòng luôn có một cây kim, từ hôm xuất giá đó đã ghim vào lòng, cho rằng thời gian lâu một chút sẽ không có gì, nhưng ngày tháng qua càng tốt, lại càng tiếc nuối lúc trước, cây kim đã ghim sâu liền bắt đầu nẩy mầm, còn thêm chút bồng bột.
Lần này nghe nói Tiểu Mãn bên này làm mai, lại là Nhị tỷ và Tứ thẩm, trong lòng nàng chợt lo ngại, muốn nói ra lại sợ tổn thương tình cảm, các nàng sẽ không chịu nổi, cũng không thể làm gì chí thân của mình. Linh Nga lo lắng lại không tiện nói thẳng, liền đi qua hỏi thăm, xong tâm tư mới nhẹ nhàng một chút.
Mọi người yên lặng, lửa than rất vượng, đem bánh dày nướng khét một chút, Linh Nga vội lấy tay vỗ vỗ mới thu hồi tinh thần lại.
Đột nhiên, Linh Nga như nhớ tới điều gì, "Tẩu tử, ngươi nói Đại Lâm và Tiểu Mãn cũng rất xứng đôi, ngươi nhìn đứa nhỏ lớn lên, biết làm người, nhà càng ngày càng tốt hơn. Chỉ là gia thế yếu một chút, về sau Tiểu Mãn đi qua chỉ sợ là ngoại lai, không có gì dựa vào."
Vương Thị không hiểu mấy thứ này lắm. Vài năm nay, cuộc sống thôn trang nàng cũng chỉ hiểu biết đại khái, "Không ngại, chỉ là ta thử dò hỏi nương Đại Lâm, có chút không thoải mái, cũng không biết vì sao, ta cũng sợ ủy khuất Tiểu Mãn, nha đầu kia từ nhỏ đã biết chuyện, trong ngoài đều lo chu toàn, tính tình mềm mại nhưng quật cường, ta sợ nhất là không hợp tâm ý của nàng cũng không nói, ngày sau không phải là lỗi của kẻ làm cha mẹ chúng ta."
Hứa Thị cũng thấy Tiểu Mãn và Đại Lâm rất xứng, nhưng bên kia không có mở miệng, nàng cũng không thể nói gì, "Hay để ta đi nói, dù sao còn có chúng ta, bọn họ thân cận với ngươi, ngày sau còn sợ không có người giúp đỡ sao? Không cần phải lo chuyện đó. Trước kia ta còn tưởng đây là chuyện chắc chắn, đâu có nghĩ đến còn có chút khúc chiết, cũng không biết bên kia nghĩ như thế nào, nếu thấy hợp ý, chúng ta không cần quan tâm, nếu không hợp ý, lại để Tiểu Mãn tìm người thích hợp cũng không khó, tuổi này, bộ dáng này, luận cái gì chúng ta cũng không thua người ta!"
Linh Nga và hai người chị dâu đều thấy tốt không có ý kiến, có ý kiến người lại tới cửa.
Linh Nga đi về bên kia nhất thời lanh mồm lanh miệng, kể chuyện Tiểu Mãn và Đại Lâm với Lí Hà Thị, còn nói hai người kia nhìn rất xứng. Lí Hà Thị liền ngồi không yên, bánh dày nướng xong cũng ném ở một bên không nói, mấy bước đã đến bên này.
Vào cửa làm mặt làm mày, thấy Vương Thị, Hứa Thị ở kia nói giỡn, vẻ mặt không thoải mái, "Nương Tiểu Mãn, ngươi cho Tiểu Mãn làm mai ?"
Khẩu khí chất vấn làm Vương Thị cũng ngây ngẩn cả người, nói, "Nương, mới vừa nói cũng chưa định xuống, đến lúc đó hợp ý mới hỏi ý kiến nương."
Nghe Vương Thị nói như vậy, Lí Hà Thị hết giận, lại vẫn tỏ vẻ không vừa ý, "Tiểu Mãn là khuê nữ tốt, không thể gả cho nhà quả phụ kia. Gia đình kia thật biết tính kế, vài năm qua phải dựa vào các ngươi đi lên, nhà ngói cũng xây. Chẳng lẽ giúp đỡ buôn bán còn phải đem khuê nữ đắp vào, không có ngu như vậy! Khuê nữ người ta mới bây lớn đã biết quyến rũ người, Giang Sinh một đứa trẻ tốt cũng bị mê hoặc, như thế coi như đã rồi. Tiểu Mãn chúng ta muốn bộ dáng có bộ dáng, muốn gia thế có gia thế, dựa vào cái gì gả qua nhà quả phụ!"
Hứa Thị nghe không nổi nữa, "Nương, ngài cũng không cần quả phụ dài quả phụ ngắn, không xuôi tai."
Lí Hà Thị vỗ đùi, "Ta nói chuyện không xuôi tai! Dĩ nhiên không lọt tai một số người, bằng không để một đám các ngươi mê hồn có phải không? Gia đình kia thích tính kế, năm đó còn tính kế chúng ta, hiện tại lại muốn đến tính kế cháu gái ta, không có cửa đâu! Các ngươi không cần phải nói, ta không đồng ý, cả nhà quả phụ lòng dạ xấu xa nghĩ về sau nếu Tiểu Mãn gả qua, các ngươi có thể buông tay mặc kệ bọn họ sao? Về sau có một chỗ dựa vững chắc, vui chơi giải trí cái gì đều có, không có kiểu tính toán như vậy!"
Lí Hà Thị càng nói càng nổi lửa, làm hai nàng dâu không biết làm thế nào cho phải.
Cửa phòng mở ra, Tiểu Mãn mắt hạnh trừng lớn, vẻ mặt không kiên nhẫn, "Cha mẹ ta còn ở đây, người ta nói mai mối đều do lời cha mẹ, chưa nghe qua còn phải nghe nãi nãi! Muốn nghe cũng không nghe nãi nãi, lúc trước ngươi đối với chúng ta thế nào chúng ta sẽ không quên. Quả phụ thì như thế nào? Ta gả qua lại như thế nào? E ngại ngươi chuyện gì, ban ngày ban mặt mắng cái gì? Kính trọng ngươi gọi ngươi một tiếng nãi nãi, cũng không cần làm thái thượng, người ta tính kế ít nhất sẽ không tính kế người trong nhà. Nếu mệnh tiểu cô cô không tốt, còn không biết ra sao nữa, sao bây giờ tính trên đầu ta? Chuyện của ta ngươi cũng muốn làm chủ, ngươi dựa vào cái gì làm chủ! Nghĩ cũng đừng nghĩ!"
Nói xong, Tiểu Mãn đóng sầm cửa đi. Lí Hà Thị mếu miệng, ngồi dưới đất khóc mắng ầm ĩ.
Tác giả :
Thẩm Duyệt