Điền Viên Cốc Hương
Quyển 2 - Chương 62: Tiểu Mãn muốn đính thân?
Ngày lại khôi phục như thường.
Tiệm vải như trước là tiệm vải, Kinh Trập vẫn cứ đọc sách, bộ dáng như không có tính toán đi khảo tú tài, cứ như vậy kéo dài.
Ở Đào trang trời mỗi ngày càng trở lạnh, người càng ngày càng lười, thường quấn tay áo ở nhà rồi một ngày cũng đi qua. À không, ngủ đến giờ cơm trưa mới dậy, người vẫn còn miễn cưỡng, củi lửa đặt ở trước mặt cũng chẳng còn vượng, phủ một tầng bụi, không có việc gì làm Cốc Vũ càng buồn ngủ.
Sắp mừng năm mới.
Văn Thị chuẩn bị xây nhà ngói trên nền của căn lều cũ, hiện tại đang ở bên An Cẩm Hiên và Nhị thúc công. Mới đầu còn ngượng ngùng, chỉ là Nhị thúc công về qua một lần nói không ngại, cho dù hắn trở về phần lớn thời gian cũng ở trấn trên làm bạn với Cẩm Hiên, bên này nhà không có người ở cũng không tốt, không bằng để bọn họ ở giúp giữ nhà.
Chuyện Trần Giang Sinh cùng Tiểu Hà mọi người đều biết, mỗi câu đều cao hứng. Ngược lại Tiểu Hà không lanh lẹ tự nhiên như trước, trở nên ngượng ngùng ít nói hơn, Trần Giang Sinh cũng biết tiến thoái, không qua bên này mỗi ngày như xưa.
Tiểu Hà đi theo Tiểu Mãn học châm pháp, thêu đồ cưới của mình.
Cốc Vũ bình tĩnh ngồi bên cạnh có chút uể oải, cảm thấy trên đời này ngày phải như hình xoắn ốc bay lên mới đúng, chứ đi tới đi lui như vậy, không khác gì dậm chân một chỗ.
Tỷ như hiện tại khác với lúc bọn họ vừa trở về, thời tiết lạnh lẽo cùng căn nhà cũ nát, tâm tình đã hoàn toàn khác, lúc trước là bị tức giận đi ra, bây giờ người bên kia thường tới sưởi ấm, Trần Thị và Trương thị không có việc gì làm liền đi qua hỏi thăm này nọ, Trương thị nói chuyện lớn giọng có gì nói đó, nhưng cũng chẳng chán ghét như vậy, Cốc Vũ phiền nhất là Trần thị, mỗi lần qua đều quanh co lòng vòng nói những lời vô thưởng vô phạt, sau đó còn nói nhà ai thế này nhà ai thế kia, cứ như ngoài trừ nàng ra, không có ai hiểu biết lý lẽ, thấyCốc Vũ không hài lòng liền trêu cợt nàng, nói chuyện úp mở để nàng suy nghĩ, suy nghĩ xong sẽ tới hỏi tiếp câu chuyện. Đánh chết Cốc Vũ cũng không để ý lời nàng nói, làm Trần Thị rất khó chịu nhưng không biết làm sao.
Lúc trước Linh Nga cũng ở bên cạnh thêu đồ cưới, bây giờ đến phiên Tiểu Hà. Tuy rằng nói chuyện của Đại Lâm còn không có tin tức, nhưng chuyện bên này đã định, Tiểu Hà có thời gian chậm rãi chuẩn bị, một đám sẽ từ từ xuất giá, tất nhiên Tiểu Mãn cũng sẽ đi đến bước đó. Đối với việc này, trong lòng Cốc Vũ không buông được.
Về sau không biết mình sẽ đối mặt chuyện này như thế nào, đã quen ở bên nhau bây giờ lại rời đi từng người một, tư vị này thực không dễ chịu.
Hạ Xuyên mặc giống như một quả banh, trong tay còn cầm theo khoai lang lặng lẽ ngồi xổm bên cạnh lò lửa, ném vào hai cái, khói bốc lên lên làm Cốc Vũ hắt xì một cái, một cái tát đảo qua, "Chỉ có ngươi nướng khoai như vậy thôi!"
Hạ Xuyên cười, "Nhị tỷ, ngươi không phải là mỗ mỗ, sao ở bên cạnh đống lửa cũng có thể ngủ. Mau giúp ta nướng khoai, lát nữa chia cho ngươi một nửa."
"Để ngươi tự làm coi có chết ngươi không!" Cốc Vũ nhẫn tâm nói, nhưng vẫn mang theo ý cười.
Hạ Xuyên quen kiểu này, ngón tay mập mạp không đủ đếm số lần như vậy, "Sẽ không a, ta cùng bọn đệ đệ một củ, tỷ tỷ cùng Tiểu Hà tỷ tỷ một củ, ngươi một nửa, nương cũng có một nửa, chỗ này còn chưa đủ đâu, ngươi nướng đi, ta sẽ chia rõ ràng." Bộ dáng chỉ huy làmCốc Vũ cười khổ.
Đại Lâm đi ra đi vào bận rộn làm người quáng mắt, thật thà làm việc nhưng không nói gì.
Vì chuyện của Đại Lâm cùng Tiểu Mãn, Giang Thị vụng trộm hỏi qua Văn Thị, "Đến lúc đó chúng ta là thông gia mang thông gia, đều là người một nhà, thật tốt đẹp, đều nhìn mấy đứa trẻ từ nhỏ đến lớn, không lo lắng gì, ngươi coi Đại Lâm hiện tại cũng có tay nghề, Tiểu Mãn càng không cần phải nói, dáng dấp tính tình đều tốt, cũng không phải chỉ biết mềm yếu, sao có thể không làm náo nhiệt."
Sao Văn Thị không muốn Tiểu Mãn cùng Đại Lâm ở cùng một chỗ, nàng cao hứng Tiểu Hà gả cho Trần Giang Sinh, cũng có chút bất an, luôn cảm thấy mình có chút trèo cao, nói sao Tiểu Hà cũng là nữ tử, lại nói Giang Thị nàng cũng tin được, nên mới thôi.
Theo vài chục năm kinh nghiệm của Văn Thị, có bao nhiêu bản sự, chuyện nặng nhẹ ra sao, không thể bỏ dở chừng, như vậy mới an tâm. Bây giờ Giang Thị đề ra chuyện này, nàng suy nghĩ vài đêm, luôn cảm thấy không được, Tiểu Mãn dĩ nhiên là tốt, nhưng mình là cô nhi quả phụ, cho dù Đại Lâm có chút tiền đồ, chung quy đều do Tuyền đào tạo ra, không thể vừa là đồ đệ vừa là con rể. Nếu ở chung, sau này cuộc sống Tiểu Mãn khá hay không còn chưa biết, đến lúc đó Đại Lâm không thể ngẩng đầu, nàng không muốn nhìn thấy chuyện như vậy phát sinh.
Trầm ngâm một lúc lâu, cuối cùng Văn Thị vẫn lắc đầu, "Ta còn không biết bản tính của Đại Lâm sao, chỉ sợ Tiểu Mãn ngày sau sẽ khổ."
Giang Thị rất bất đắc dĩ, "Có khổ hay không cũng là phúc phận của bọn nhỏ, ngươi nhìn bọn họ ra vào không biết là thích hợp sao, nếu ngươi cảm thấy tốt ta cùng nương Tiểu Mãn nói không chừng chuyện sẽ thành, nghĩ nhiều làm gì? Cuộc sống do người làm chủ, ngươi không biết lúc Tuyền huynh đệ các nàng trở về cũng khó khăn, hiện tại đã náo nhiệt. Chủ yếu là người tốt thôi!"
Văn Thị cười khổ, "Ta cũng không gạt ngươi, nhà chúng ta những ngày tháng qua ngươi cũng tận mắt thấy, thật sự là khó khăn, hai năm nay tốt hơn một chút đều do các ngươi giúp đỡ, ngươi xem Kinh Trập như vậy, nhất định có thể đậu tú tài, trúng cử nhân cũng không chừng, đến lúc đó Tiểu Mãn có thể tuyển chọn, nhà chúng ta sẽ uỷ khuất nàng. Nếu về sau bọn họ trở về thành, không chừng thành thiếu phu nhân. Vào của nhà chúng ta, cả đời cũng chỉ có thể ở Đào trang, hơn nữa chúng ta vẫn lụi bại, sợ là ở thôn trang không thể khá hơn, ai —— "
Nói đến nước này, Giang Thị khó nói thêm gì, từ đây coi như chết tâm.
Tiểu Mãn và Cốc Vũ không biết người lớn nghĩ đến nhiều chuyện như vậy. Thạch Bộ đầu thường đi lại, nhưng không chỉ có một người tới, mỗi lần đều đánh xe ngựa chở Tam tiểu thư, nhưng cũng học khôn, ngẫu nhiên một mình đến, đều quy củ không gì có thể soi mói, bởi vậy Cốc Vũ tiện thể đuổi người ta.
Lúc đi ngủ, trong bóng tối Cốc Vũ vụng trộm hỏi qua Tiểu Mãn, "Tỷ, ngươi nghĩ sao? Ngươi cảm thấy Thạch Bộ đầu tốt hay Đại Lâm ca tốt?"
Trong lòng Tiểu Mãn rộn ràng như hươu chạy, "Ta cũng không biết, việc này không do mình quyết định, đều là cha mẹ làm chủ, chúng ta không tiện nói gì."
Cốc Vũ một bộ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, "Cha mẹ làm chủ thì mình phải vui mới được, chẳng lẽ cha mẹ muốn gả ngươi cho ông già ngươi cũng gả? Dĩ nhiên cha mẹ sẽ không làm như vậy, chẳng lẽ ngươi nguyện ý gả cho người chưa từng gặp mặt, nói không chừng là kẻ điếc hoặc câm điếc a, ngươi nói đúng không?"
Tiểu Mãn tâm sự trùng trùng thở dài, "Ca còn chưa có làm mai, chúng ta cũng không gấp."
Cốc Vũ nóng nảy, "Đại Lâm ca cũng chưa có làm mai a, Tiểu Hà xem như đã định, ngươi có tay nghề, định hay chưa cũng có thể làm đồ cưới cho mình. Lại nói hiện tại nhà chúng ta cũng không thiếu bạc, sang năm còn có thể kiếm nhiều hơn, chọn người dĩ nhiên muốn chọn người tốt qua ngày."
Tiểu Mãn rối loạn, Cốc Vũ nói rõ ràng, nhưng vẫn không có chủ ý gì, Cốc Vũ lại ép hỏi một câu, có thế Tiểu Mãn mói nói: "Ta cảm thấy hai người đều tốt, nhưng ta cũng không biết qua ngày với ai, Tiểu Thạch luôn làm cho ngươi không ngờ được, lại nói ngươi không phải không biết ta dưới tình huống gì gặp hắn, khi đó ta cảm thấy đời này ta làm qua một việc lớn nhất, trong lòng luôn cảm thấy thật thỏa mãn. Đại Lâm ca quen thuộc từ nhỏ , hắn có chuyện gì ta có thể nghĩ ra, có thể làm chủ cảm giác, bên kia nhưng là..."
Tiểu Mãn nói xong, Cốc Vũ cũng không biết làm sao, với Thạch Bộ đầu, thì ra Tiểu Mãn cảm thấy gặp người vào thời điểm xinh đẹp nhất. Cốc Vũ thấy phức tạp, trước kia cảm thấy Tiểu Thạch không được, về sau tựa hồ không thể cam đoan, vạn nhất hắn làm việc xảy ra chuyện, Tiểu Mãn phải làm sao bây giờ? Nhưng bên Đại Lâm cũng không có dấu hiệu gì, nhịn không được nói một câu, "Tiểu Hà đã định rồi, vì sao Văn thẩm còn không nói gì, cứ kéo như vậy, Đại Lâm ca không nói chút gì? Theo lý thuyết phải vội vã làm mai cho Đại Lâm ca mới đúng a."
Trầm mặc một lúc, Tiểu Mãn mới nói, "Ta cũng không biết."
Cốc Vũ hung hăng thở dài, "Tỷ, ngươi nói kéo như vậy cũng không phải là cách đúng không? Bằng không về sau phải làm sao bây giờ? Ta nghĩ phải ép buộc hắn mới được, có đôi khi người là như vậy, đến kia cảm thấy mất đi rồi mới cảm thấy đau lòng, phải để hắn đau mới được!" Nói vừa hết lời, Cốc Vũ ngây ngẩn cả người, vội lắc đầu lấy lại tinh thần, "Ta thấy Đại Lâm ca rất tốt, mọi người đều quen thuộc, ngươi qua cửa cũng có thể làm chủ, trong nhà mặc dù có bà bà, nhưng là ngươi nhìn bộ dáng Văn thẩm, nhất định thương ngươi như nữ nhi, như vậy thật tốt. Có phải vì Văn thẩm sợ ngươi từ chối nên không nói, đỡ phải tổn thương tình cảm mọi người, đến lúc đó cha mẹ lại khó xử."
Tạm dừng một lát, Cốc Vũ lại nghĩ tới điều gì, "Đại Lâm ca không nói nhưng thương ngươi a, bằng không sao nhiều người như vậy hắn không sợ xông lên, sức mạnh đó thật khó được, nếu trong lòng ngươi không có ý gì, sao khóc thành bộ dáng kia, còn nhịn lâu như vậy."
Tiểu Mãn thống khổ cười, "Cốc Vũ, ngươi không biết lúc đó ta sợ có chuyện gì, có đôi khi cũng cảm thấy như vậy, nhưng Đại Lâm như khúc gỗ vậy, đánh chết cũng không mở miệng, bằng không ta nói với cha mẹ cũng không sao, chỉ là cảm thấy uất nghẹn thôi. Đại Lâm ca bị thương ta đau lòng, nhưng nếu là Tiểu Thạch, ta sẽ không cảm thấy như thế."
"Tiểu Thạch là Bộ đầu, không thể so, nhưng Đại Lâm ca rất thật thà." Cốc Vũ phân tích.
"Ngươi muốn ta mau xuất giá để ngươi cũng đi theo có phải không?" Tiểu Mãn bỗng nhiên nở nụ cười.
Cốc Vũ trong bóng tối sờ soạng cánh tay Tiểu Mãn, cấu một cái, "Thật là không lương tâm, xem đến lúc đó ngươi có đi xin ý kiến của ta không!"
Nói xong Cốc Vũ xoay người chui vào trong chăn, vẫn cảm thấy lạnh, ngay cả đầu cũng rụt vào, kề bên Tiểu Mãn ngủ. Ánh mắt Tiểu Mãn không có nhắm lại, cũng không biết nhìn cái gì.
Cứ thế lại mấy ngày trôi qua.
Thời tiết càng lạnh thêm.
Nhị cô cô về nhà mẹ đẻ. Trần Thị mang nàng qua theo sưởi ấm. Cốc Vũ bọn họ ở trong viện Nhị thúc công, nhìn thấy hai người kia đều mặc áo dài bông trùm từ đầu đến chân nhìn không quen, cứ bước một bước lại run ba cái, hận không thể để mọi người phát hiện các nàng có chỗ đặc biệt. Cốc Vũ hừ lạnh một tiếng, nói chuyện sẵng giọng, "Nhị cô cô, nhà chúng ta không ở đây a, ở bên nhà ngói, cha mẹ ta đều ở bên kia, ngươi sợ là đi nhầm chỗ, hiện tại nơi này là nhà Văn thẩm ở."
Trần Thị cười ha ha nói: "Không sai, không sai. Sao có thể sai đây! chúng ta qua xem các ngươi thôi. Văn tẩu tử, ngươi sẽ không đuổi chúng ta đi chứ."
Văn Thị khó mà nói cái gì.
Ngọc nga vẻ mặt tươi cười, "Đúng vậy, người cô cô này khó có dịp trở về một chuyến, các ngươi cũng không đi thăm ta, trấn trên cái gì cũng có..."
Thế là con cà con kê bắt đầu dong dài, bản thân cũng không ngại ngấy. Văn thẩm nấu canh gừng đường đỏ cho bọn hắn, Đại Lâm ở góc phòng điêu khắc đầu gỗ, Tiểu Mãn, Tiểu Hà tự nhiên ngồi một chỗ thêu hoa, chỉ có Cốc Vũ nhàn rỗi nướng khoai. Khoai lang nướng thơm ngọt, nháy mắt Ngọc Nga ăn hai củ, lấy khăn tay ra lau khóe miệng, lại híp mắt đi qua xem Tiểu Mãn bọn họ thêu, "Ai nha, ngươi đang thêu uyên ương hí thủy hả? Là đồ cưới? Việc này thật sự là không có người so được. Khi nào thì tiến hành?"
Tiểu Hà xấu hổ đỏ mặt, Tiểu Mãn nhàn nhạt nói: "Nhị cô cô, ngươi chống đỡ hết..."
Ngọc Nga xê dịch qua một bên, "Tiểu Hà làm đồ cưới, Tiểu Mãn ngươi còn lớn hơn còn không có tin tức."
Tiểu Mãn không kiên nhẫn nhưng vẫn nhịn xuống, hừ một tiếng, "Thì có sao, ta nói thân hay không sẽ không ánh hưởng một số người đi."
Trần Thị vỗ tay cười nói: "Tiểu Mãn là cô gái không bình thường, chỉ là cô cô ngươi đau lòng ngươi thôi, nếu không có hay là để nhị cô cô ngươi ở trấn trên tìm cho ngươi người trong sạch được không?"
Tiểu Mãn đang giận dỗi, thấy bọn họ đều ở đây, khẽ cắn môi nói: "Cảm ơn quan tâm, chẳng qua lời này Nhị cô cô phải nói với cha mẹ ta mới được!" Nói xong vẫn còn giận, "Hãy nhớ, ta Lí Tiểu Mãn không nhận người chỉ nhận bạc, bạc tuyệt đối không thể thiếu!" Nói xong cũng không ở lại, lỗ mãng nói một câu, "Tiểu Hà ngày khác ta lại đến!" Rồi như một trận gió bỏ đi.
Văn Thị nhìn bóng lưng Tiểu Mãn ngây người, Đại Lâm càng sửng sốt.
Lúc này Cốc Vũ chợt nhớ tình hình lúc trước Tiểu Mãn mang gậy gộc qua bên kia sân nói rõ lí lẽ, bức nóng nảy nàng chuyện gì đều làm được, bằng không sao có thể nói dỗi như vậy.
Tiệm vải như trước là tiệm vải, Kinh Trập vẫn cứ đọc sách, bộ dáng như không có tính toán đi khảo tú tài, cứ như vậy kéo dài.
Ở Đào trang trời mỗi ngày càng trở lạnh, người càng ngày càng lười, thường quấn tay áo ở nhà rồi một ngày cũng đi qua. À không, ngủ đến giờ cơm trưa mới dậy, người vẫn còn miễn cưỡng, củi lửa đặt ở trước mặt cũng chẳng còn vượng, phủ một tầng bụi, không có việc gì làm Cốc Vũ càng buồn ngủ.
Sắp mừng năm mới.
Văn Thị chuẩn bị xây nhà ngói trên nền của căn lều cũ, hiện tại đang ở bên An Cẩm Hiên và Nhị thúc công. Mới đầu còn ngượng ngùng, chỉ là Nhị thúc công về qua một lần nói không ngại, cho dù hắn trở về phần lớn thời gian cũng ở trấn trên làm bạn với Cẩm Hiên, bên này nhà không có người ở cũng không tốt, không bằng để bọn họ ở giúp giữ nhà.
Chuyện Trần Giang Sinh cùng Tiểu Hà mọi người đều biết, mỗi câu đều cao hứng. Ngược lại Tiểu Hà không lanh lẹ tự nhiên như trước, trở nên ngượng ngùng ít nói hơn, Trần Giang Sinh cũng biết tiến thoái, không qua bên này mỗi ngày như xưa.
Tiểu Hà đi theo Tiểu Mãn học châm pháp, thêu đồ cưới của mình.
Cốc Vũ bình tĩnh ngồi bên cạnh có chút uể oải, cảm thấy trên đời này ngày phải như hình xoắn ốc bay lên mới đúng, chứ đi tới đi lui như vậy, không khác gì dậm chân một chỗ.
Tỷ như hiện tại khác với lúc bọn họ vừa trở về, thời tiết lạnh lẽo cùng căn nhà cũ nát, tâm tình đã hoàn toàn khác, lúc trước là bị tức giận đi ra, bây giờ người bên kia thường tới sưởi ấm, Trần Thị và Trương thị không có việc gì làm liền đi qua hỏi thăm này nọ, Trương thị nói chuyện lớn giọng có gì nói đó, nhưng cũng chẳng chán ghét như vậy, Cốc Vũ phiền nhất là Trần thị, mỗi lần qua đều quanh co lòng vòng nói những lời vô thưởng vô phạt, sau đó còn nói nhà ai thế này nhà ai thế kia, cứ như ngoài trừ nàng ra, không có ai hiểu biết lý lẽ, thấyCốc Vũ không hài lòng liền trêu cợt nàng, nói chuyện úp mở để nàng suy nghĩ, suy nghĩ xong sẽ tới hỏi tiếp câu chuyện. Đánh chết Cốc Vũ cũng không để ý lời nàng nói, làm Trần Thị rất khó chịu nhưng không biết làm sao.
Lúc trước Linh Nga cũng ở bên cạnh thêu đồ cưới, bây giờ đến phiên Tiểu Hà. Tuy rằng nói chuyện của Đại Lâm còn không có tin tức, nhưng chuyện bên này đã định, Tiểu Hà có thời gian chậm rãi chuẩn bị, một đám sẽ từ từ xuất giá, tất nhiên Tiểu Mãn cũng sẽ đi đến bước đó. Đối với việc này, trong lòng Cốc Vũ không buông được.
Về sau không biết mình sẽ đối mặt chuyện này như thế nào, đã quen ở bên nhau bây giờ lại rời đi từng người một, tư vị này thực không dễ chịu.
Hạ Xuyên mặc giống như một quả banh, trong tay còn cầm theo khoai lang lặng lẽ ngồi xổm bên cạnh lò lửa, ném vào hai cái, khói bốc lên lên làm Cốc Vũ hắt xì một cái, một cái tát đảo qua, "Chỉ có ngươi nướng khoai như vậy thôi!"
Hạ Xuyên cười, "Nhị tỷ, ngươi không phải là mỗ mỗ, sao ở bên cạnh đống lửa cũng có thể ngủ. Mau giúp ta nướng khoai, lát nữa chia cho ngươi một nửa."
"Để ngươi tự làm coi có chết ngươi không!" Cốc Vũ nhẫn tâm nói, nhưng vẫn mang theo ý cười.
Hạ Xuyên quen kiểu này, ngón tay mập mạp không đủ đếm số lần như vậy, "Sẽ không a, ta cùng bọn đệ đệ một củ, tỷ tỷ cùng Tiểu Hà tỷ tỷ một củ, ngươi một nửa, nương cũng có một nửa, chỗ này còn chưa đủ đâu, ngươi nướng đi, ta sẽ chia rõ ràng." Bộ dáng chỉ huy làmCốc Vũ cười khổ.
Đại Lâm đi ra đi vào bận rộn làm người quáng mắt, thật thà làm việc nhưng không nói gì.
Vì chuyện của Đại Lâm cùng Tiểu Mãn, Giang Thị vụng trộm hỏi qua Văn Thị, "Đến lúc đó chúng ta là thông gia mang thông gia, đều là người một nhà, thật tốt đẹp, đều nhìn mấy đứa trẻ từ nhỏ đến lớn, không lo lắng gì, ngươi coi Đại Lâm hiện tại cũng có tay nghề, Tiểu Mãn càng không cần phải nói, dáng dấp tính tình đều tốt, cũng không phải chỉ biết mềm yếu, sao có thể không làm náo nhiệt."
Sao Văn Thị không muốn Tiểu Mãn cùng Đại Lâm ở cùng một chỗ, nàng cao hứng Tiểu Hà gả cho Trần Giang Sinh, cũng có chút bất an, luôn cảm thấy mình có chút trèo cao, nói sao Tiểu Hà cũng là nữ tử, lại nói Giang Thị nàng cũng tin được, nên mới thôi.
Theo vài chục năm kinh nghiệm của Văn Thị, có bao nhiêu bản sự, chuyện nặng nhẹ ra sao, không thể bỏ dở chừng, như vậy mới an tâm. Bây giờ Giang Thị đề ra chuyện này, nàng suy nghĩ vài đêm, luôn cảm thấy không được, Tiểu Mãn dĩ nhiên là tốt, nhưng mình là cô nhi quả phụ, cho dù Đại Lâm có chút tiền đồ, chung quy đều do Tuyền đào tạo ra, không thể vừa là đồ đệ vừa là con rể. Nếu ở chung, sau này cuộc sống Tiểu Mãn khá hay không còn chưa biết, đến lúc đó Đại Lâm không thể ngẩng đầu, nàng không muốn nhìn thấy chuyện như vậy phát sinh.
Trầm ngâm một lúc lâu, cuối cùng Văn Thị vẫn lắc đầu, "Ta còn không biết bản tính của Đại Lâm sao, chỉ sợ Tiểu Mãn ngày sau sẽ khổ."
Giang Thị rất bất đắc dĩ, "Có khổ hay không cũng là phúc phận của bọn nhỏ, ngươi nhìn bọn họ ra vào không biết là thích hợp sao, nếu ngươi cảm thấy tốt ta cùng nương Tiểu Mãn nói không chừng chuyện sẽ thành, nghĩ nhiều làm gì? Cuộc sống do người làm chủ, ngươi không biết lúc Tuyền huynh đệ các nàng trở về cũng khó khăn, hiện tại đã náo nhiệt. Chủ yếu là người tốt thôi!"
Văn Thị cười khổ, "Ta cũng không gạt ngươi, nhà chúng ta những ngày tháng qua ngươi cũng tận mắt thấy, thật sự là khó khăn, hai năm nay tốt hơn một chút đều do các ngươi giúp đỡ, ngươi xem Kinh Trập như vậy, nhất định có thể đậu tú tài, trúng cử nhân cũng không chừng, đến lúc đó Tiểu Mãn có thể tuyển chọn, nhà chúng ta sẽ uỷ khuất nàng. Nếu về sau bọn họ trở về thành, không chừng thành thiếu phu nhân. Vào của nhà chúng ta, cả đời cũng chỉ có thể ở Đào trang, hơn nữa chúng ta vẫn lụi bại, sợ là ở thôn trang không thể khá hơn, ai —— "
Nói đến nước này, Giang Thị khó nói thêm gì, từ đây coi như chết tâm.
Tiểu Mãn và Cốc Vũ không biết người lớn nghĩ đến nhiều chuyện như vậy. Thạch Bộ đầu thường đi lại, nhưng không chỉ có một người tới, mỗi lần đều đánh xe ngựa chở Tam tiểu thư, nhưng cũng học khôn, ngẫu nhiên một mình đến, đều quy củ không gì có thể soi mói, bởi vậy Cốc Vũ tiện thể đuổi người ta.
Lúc đi ngủ, trong bóng tối Cốc Vũ vụng trộm hỏi qua Tiểu Mãn, "Tỷ, ngươi nghĩ sao? Ngươi cảm thấy Thạch Bộ đầu tốt hay Đại Lâm ca tốt?"
Trong lòng Tiểu Mãn rộn ràng như hươu chạy, "Ta cũng không biết, việc này không do mình quyết định, đều là cha mẹ làm chủ, chúng ta không tiện nói gì."
Cốc Vũ một bộ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, "Cha mẹ làm chủ thì mình phải vui mới được, chẳng lẽ cha mẹ muốn gả ngươi cho ông già ngươi cũng gả? Dĩ nhiên cha mẹ sẽ không làm như vậy, chẳng lẽ ngươi nguyện ý gả cho người chưa từng gặp mặt, nói không chừng là kẻ điếc hoặc câm điếc a, ngươi nói đúng không?"
Tiểu Mãn tâm sự trùng trùng thở dài, "Ca còn chưa có làm mai, chúng ta cũng không gấp."
Cốc Vũ nóng nảy, "Đại Lâm ca cũng chưa có làm mai a, Tiểu Hà xem như đã định, ngươi có tay nghề, định hay chưa cũng có thể làm đồ cưới cho mình. Lại nói hiện tại nhà chúng ta cũng không thiếu bạc, sang năm còn có thể kiếm nhiều hơn, chọn người dĩ nhiên muốn chọn người tốt qua ngày."
Tiểu Mãn rối loạn, Cốc Vũ nói rõ ràng, nhưng vẫn không có chủ ý gì, Cốc Vũ lại ép hỏi một câu, có thế Tiểu Mãn mói nói: "Ta cảm thấy hai người đều tốt, nhưng ta cũng không biết qua ngày với ai, Tiểu Thạch luôn làm cho ngươi không ngờ được, lại nói ngươi không phải không biết ta dưới tình huống gì gặp hắn, khi đó ta cảm thấy đời này ta làm qua một việc lớn nhất, trong lòng luôn cảm thấy thật thỏa mãn. Đại Lâm ca quen thuộc từ nhỏ , hắn có chuyện gì ta có thể nghĩ ra, có thể làm chủ cảm giác, bên kia nhưng là..."
Tiểu Mãn nói xong, Cốc Vũ cũng không biết làm sao, với Thạch Bộ đầu, thì ra Tiểu Mãn cảm thấy gặp người vào thời điểm xinh đẹp nhất. Cốc Vũ thấy phức tạp, trước kia cảm thấy Tiểu Thạch không được, về sau tựa hồ không thể cam đoan, vạn nhất hắn làm việc xảy ra chuyện, Tiểu Mãn phải làm sao bây giờ? Nhưng bên Đại Lâm cũng không có dấu hiệu gì, nhịn không được nói một câu, "Tiểu Hà đã định rồi, vì sao Văn thẩm còn không nói gì, cứ kéo như vậy, Đại Lâm ca không nói chút gì? Theo lý thuyết phải vội vã làm mai cho Đại Lâm ca mới đúng a."
Trầm mặc một lúc, Tiểu Mãn mới nói, "Ta cũng không biết."
Cốc Vũ hung hăng thở dài, "Tỷ, ngươi nói kéo như vậy cũng không phải là cách đúng không? Bằng không về sau phải làm sao bây giờ? Ta nghĩ phải ép buộc hắn mới được, có đôi khi người là như vậy, đến kia cảm thấy mất đi rồi mới cảm thấy đau lòng, phải để hắn đau mới được!" Nói vừa hết lời, Cốc Vũ ngây ngẩn cả người, vội lắc đầu lấy lại tinh thần, "Ta thấy Đại Lâm ca rất tốt, mọi người đều quen thuộc, ngươi qua cửa cũng có thể làm chủ, trong nhà mặc dù có bà bà, nhưng là ngươi nhìn bộ dáng Văn thẩm, nhất định thương ngươi như nữ nhi, như vậy thật tốt. Có phải vì Văn thẩm sợ ngươi từ chối nên không nói, đỡ phải tổn thương tình cảm mọi người, đến lúc đó cha mẹ lại khó xử."
Tạm dừng một lát, Cốc Vũ lại nghĩ tới điều gì, "Đại Lâm ca không nói nhưng thương ngươi a, bằng không sao nhiều người như vậy hắn không sợ xông lên, sức mạnh đó thật khó được, nếu trong lòng ngươi không có ý gì, sao khóc thành bộ dáng kia, còn nhịn lâu như vậy."
Tiểu Mãn thống khổ cười, "Cốc Vũ, ngươi không biết lúc đó ta sợ có chuyện gì, có đôi khi cũng cảm thấy như vậy, nhưng Đại Lâm như khúc gỗ vậy, đánh chết cũng không mở miệng, bằng không ta nói với cha mẹ cũng không sao, chỉ là cảm thấy uất nghẹn thôi. Đại Lâm ca bị thương ta đau lòng, nhưng nếu là Tiểu Thạch, ta sẽ không cảm thấy như thế."
"Tiểu Thạch là Bộ đầu, không thể so, nhưng Đại Lâm ca rất thật thà." Cốc Vũ phân tích.
"Ngươi muốn ta mau xuất giá để ngươi cũng đi theo có phải không?" Tiểu Mãn bỗng nhiên nở nụ cười.
Cốc Vũ trong bóng tối sờ soạng cánh tay Tiểu Mãn, cấu một cái, "Thật là không lương tâm, xem đến lúc đó ngươi có đi xin ý kiến của ta không!"
Nói xong Cốc Vũ xoay người chui vào trong chăn, vẫn cảm thấy lạnh, ngay cả đầu cũng rụt vào, kề bên Tiểu Mãn ngủ. Ánh mắt Tiểu Mãn không có nhắm lại, cũng không biết nhìn cái gì.
Cứ thế lại mấy ngày trôi qua.
Thời tiết càng lạnh thêm.
Nhị cô cô về nhà mẹ đẻ. Trần Thị mang nàng qua theo sưởi ấm. Cốc Vũ bọn họ ở trong viện Nhị thúc công, nhìn thấy hai người kia đều mặc áo dài bông trùm từ đầu đến chân nhìn không quen, cứ bước một bước lại run ba cái, hận không thể để mọi người phát hiện các nàng có chỗ đặc biệt. Cốc Vũ hừ lạnh một tiếng, nói chuyện sẵng giọng, "Nhị cô cô, nhà chúng ta không ở đây a, ở bên nhà ngói, cha mẹ ta đều ở bên kia, ngươi sợ là đi nhầm chỗ, hiện tại nơi này là nhà Văn thẩm ở."
Trần Thị cười ha ha nói: "Không sai, không sai. Sao có thể sai đây! chúng ta qua xem các ngươi thôi. Văn tẩu tử, ngươi sẽ không đuổi chúng ta đi chứ."
Văn Thị khó mà nói cái gì.
Ngọc nga vẻ mặt tươi cười, "Đúng vậy, người cô cô này khó có dịp trở về một chuyến, các ngươi cũng không đi thăm ta, trấn trên cái gì cũng có..."
Thế là con cà con kê bắt đầu dong dài, bản thân cũng không ngại ngấy. Văn thẩm nấu canh gừng đường đỏ cho bọn hắn, Đại Lâm ở góc phòng điêu khắc đầu gỗ, Tiểu Mãn, Tiểu Hà tự nhiên ngồi một chỗ thêu hoa, chỉ có Cốc Vũ nhàn rỗi nướng khoai. Khoai lang nướng thơm ngọt, nháy mắt Ngọc Nga ăn hai củ, lấy khăn tay ra lau khóe miệng, lại híp mắt đi qua xem Tiểu Mãn bọn họ thêu, "Ai nha, ngươi đang thêu uyên ương hí thủy hả? Là đồ cưới? Việc này thật sự là không có người so được. Khi nào thì tiến hành?"
Tiểu Hà xấu hổ đỏ mặt, Tiểu Mãn nhàn nhạt nói: "Nhị cô cô, ngươi chống đỡ hết..."
Ngọc Nga xê dịch qua một bên, "Tiểu Hà làm đồ cưới, Tiểu Mãn ngươi còn lớn hơn còn không có tin tức."
Tiểu Mãn không kiên nhẫn nhưng vẫn nhịn xuống, hừ một tiếng, "Thì có sao, ta nói thân hay không sẽ không ánh hưởng một số người đi."
Trần Thị vỗ tay cười nói: "Tiểu Mãn là cô gái không bình thường, chỉ là cô cô ngươi đau lòng ngươi thôi, nếu không có hay là để nhị cô cô ngươi ở trấn trên tìm cho ngươi người trong sạch được không?"
Tiểu Mãn đang giận dỗi, thấy bọn họ đều ở đây, khẽ cắn môi nói: "Cảm ơn quan tâm, chẳng qua lời này Nhị cô cô phải nói với cha mẹ ta mới được!" Nói xong vẫn còn giận, "Hãy nhớ, ta Lí Tiểu Mãn không nhận người chỉ nhận bạc, bạc tuyệt đối không thể thiếu!" Nói xong cũng không ở lại, lỗ mãng nói một câu, "Tiểu Hà ngày khác ta lại đến!" Rồi như một trận gió bỏ đi.
Văn Thị nhìn bóng lưng Tiểu Mãn ngây người, Đại Lâm càng sửng sốt.
Lúc này Cốc Vũ chợt nhớ tình hình lúc trước Tiểu Mãn mang gậy gộc qua bên kia sân nói rõ lí lẽ, bức nóng nảy nàng chuyện gì đều làm được, bằng không sao có thể nói dỗi như vậy.
Tác giả :
Thẩm Duyệt