Điền Viên Cốc Hương
Quyển 2 - Chương 60: Tiểu Mãn đau lòng
Lí Đắc Tuyền, Giang thấy Cốc Vũ mạnh mẽ, có chút không quen ."Cốc... Cốc Vũ, ngươi làm người thế nào?"
Cốc Vũ lắc đầu, bộ dáng vô tội, "Nhị bá, bất quá ta chỉ có hai ba phần khí lực, còn có thể đánh hắn như thế nào, là Cẩm Hiên ca đánh hắn trật tay, ta hảo tâm sửa lại cho hắn, còn bị mắng là yêu nữ, học y thật sự là không dễ dàng."
Lí Đắc Giang mới yên lòng, trói chặt người kia ném trên xe, oán hận nói: "Lần tới còn dám động thủ, không bằng để Cốc Vũ làm trật khớp tốt hơn!"
Cốc Vũ thấy Tiểu Mãn khóc thê thảm, Đại Lâm cố nhịn đau xuống, Cốc Vũ bỗng nhiên cảm thấy hình ảnh này cũng không tệ.
Trần Vĩnh Ngọc nói cùng Giang, An Cẩm Hiên đưa vài người này đi nha môn, rồi mới nói tiếp.
Lúc này Đào Đại Tráng mới mềm mỏng, "Trần bá phụ, ngài là người lớn có đại lượng, bỏ qua cho chúng ta lần này, lần tới không dám nữa, thương hại chúng ta cơ khổ vô y."
Mặt Trần Vĩnh Ngọc xoay qua một bên, "Vài ngày nay chúng ta không ở đây, trở về nghe không ít chuyện xấu của các người. Trộm cắp không tính, làm tới nông nỗi này, còn không do các ngươi gây chuyện, lần trước máy tuốt hạt không tính toán với các ngươi, xe trâu của nương Hắc Tử có phải suýt chút bị các ngươi khiên đi, còn có chó nhà Lão Thiết Đầu có phải bị các ngươi ăn thịt? Hôm nay làm ầm ĩ không sống yên ổn qua ngày, là lúc cho các ngươi một bài học!"
Đào Đại Tráng đau khổ cầu xin, thậm chí còn nói muốn bồi thường, Trần Vĩnh Ngọc bọn họ lúc này đâu dám tín, lần này người bị thương, lần tới không biết sẽ như thế nào. Vì thế đem hắn và những người khác ngồi đưa lưng vào nhau cột lại, rồi cột vào cột xe. An Cẩm Hiên ở phía trước đánh xe, Trần Vĩnh Ngọc, Lí Đắc Giang ngồi canh chừng bọn họ, như thế bọn họ không thể đùa giỡn bày trò, huống hồ vừa bị té xuống nước, ở trên xe run rẩy vì lạnh, cũng rất đáng thương.
Đại Lâm tà tà tựa vào người Lí Đắc Tuyền,không dám cử động cái chân, đều do bọn họ khiêng lên. Tiểu Mãn ngồi ở một bên không ngừng rơi nước mắt, nói không nên lời. Thấy bộ dáng bọn họ rất đáng thương, Cốc Vũ thấy cho bọn họ đi trấn trên cũng tốt, bằng không Đại Lâm ca chất phác như vậy, sợ là không dám nói gì, lúc đó còn có Thạch Bộ đầu đáng ghét kia... Cốc Vũ nghĩ đi y quán xem trước cũng tốt.
Nghĩ như vậy, nàng định đi qua xem, Đại Lâm co rụt lại, có chút ngượng ngùng.
Cốc Vũ bất đắc dĩ, "Cha, mở ống quần Đại Lâm ca ra nhìn xem." Sức tay của Lí Đắc Tuyền thật mạnh, kéo một cái liền mở ra.
Cốc Vũ tinh tế xem xét qua, không là chuyện lớn, bị bầm tím, trầy da, chảy chút máu, lắc đầu thở dài.
Tiểu Mãn ngừng nức nở, quay đầu khẩn trương hỏi, "Cốc Vũ, có phải thật nghiêm trọng hay không?"
Cốc Vũ thấy bộ dáng nàng lúc này rất động lòng người, lại sợ nàng nóng vội hư chuyện, nhất thời không biết nói gì, không trả lời rõ ràng, chỉ hỏi Đại Lâm, "Đại Lâm ca, ngươi... còn có đau chỗ nào khác không?"
Đại Lâm lắc đầu.
Cốc Vũ có chút buồn cười, "Kia... Ngươi xem chỗ này có thể hoạt động chỗ này hay không?"
Đại Lâm lắc lắc chân thử hoạt động một chút, quay lại sắc mặt không còn lo lắng như trước, bỗng nhiên như nghĩ thông suốt, kêu to lên, "Cốc Vũ, ta không bị gãy xương?"
Cốc Vũ không nói gì nhìn trời, "Gãy cái đầu ngươi! Ai nói xương ngươi bị chặt gãy!"
Đại Lâm ngốc ngốc cười, "Không phải ngươi nói qua nếu rất đau không cử động được chính là xương bị gãy sao, khi đó không thể động, ngươi nói với bọn họ ta nghe nhớ kỹ, vừa rồi cho rằng bị gãy xương, hơn nữa bên kia người rên rỉ kêu, ta cũng tưởng mình đã xảy ra chuyện."
Nói xong Đại Lâm lại thử thăm dò cử động, tâm lý quấy phá, cảm thấy hình như tốt lên không ít, lại giãy dụa cái chân. Cốc Vũ muốn ngăn cũng ngăn không được, trong lòng thầm mắng thật là người không biết xử lý. Tiểu Mãn ngừng tiếng khóc, Lí Đắc Tuyền nhìn hắn chậm rãi đi xuống, dịnh vào xe để đỡ đụng vào chân cẳng, "Di, chính xác không có chuyện gì. Không cần đi y quán." Nói xong còn toét miệng cười, không ngờ cười lại đụng đến chỗ đau, tê tê kêu, so với khóc còn khó coi hơn.
"Nha, nha, ta còn có thể đi, vừa rồi đau một trận ta không thể động đậy còn tưởng bị gãy xương, xem thế này tốt lắm, trở về xoa bóp cũng dễ làm thôi, không có chuyện gì."
Tiểu Mãn không yên tâm, "Vừa rồi đánh nhau với những người đó, không biết có bị thương chỗ khác không, không bằng cứ đi nhìn xem."
Đại Lâm vẫn chối từ, "Thực không gì, ta đi thôi."
Cốc Vũ nhịn không được, tròng mắt vừa chuyển, "Đại Lâm ca, ngoại thương không có gì nói không chừng còn có nội thương, để sư phụ ta nhìn xem, miễn cho có hậu hoạn, lại nói ta là gà mờ nói chuyện không nhất thiết đúng, có bệnh phải kịp thời trị, kéo dài về sau trị không hết."
Lí Đắc Tuyền nghe xong không nói hai lời, vẫy tay quyết định, "Đi trấn trên nhìn kỹ hẵy nói, bằng không đi về cũng lo lắng."
Một hàng ba người đi, Cốc Vũ cười lắc đầu, đi thu thập xiêm y trên đất đã loạn không còn ra bộ dáng, Đại Lâm cầm theo đòn gánh ở một bên, cũng không biết hắn lấy đòn gánh ở đâu, ven sông là một bãi bùn đen, chắc là do người lăn lộn trên đất lúc này để lại, nhìn không thoải mái.
Cốc Vũ nhìn nước trong sông ngẩn người, bực bội đi ngược về phía thượng du, "Mấy tên thối tha kia té trong nước chỗ này, không cần giặt ở đây." Kỳ thực nước cũng không biết đã chảy tới nơi nào, chỉ là Cốc Vũ không thoải mái thôi. Nàng thu dọn mọi thứ, lấy thùng không đến chỗ vừa rồi, múc nước dội hết bùn đi.
Cốc Vũ giặt xiêm y xong trở về nhà, một thùng đựng quần áo ướt rất nặng, thắt lưng CốcVũ mỏi, nghỉ tạm hai lần mới tới nhà. Vương Thị rất ngạc nhiên, sao con gái lớn đi giặt quần áo, con gái thứ hai lại mang xiêm y trở lại?
Cốc Vũ đem chuyện vừa rồi nói một lần, không đề cập tới chuyện Đại Lâm bị thương, dù sao nàng đã nhận định vết thương không nghiêm trọng, sợ Văn Thị lo lắng quá mức, nên nói dối họ cùng đi nha môn.
"Tỷ tỷ ngươi đâu? Nàng đi nha môn làm gì?"
"Tỷ tỷ... Tỷ tỷ đi làm nhân chứng. Những người này không đứng đắn, nếu không phải chúng ta đến sớm một chút, tỷ tỷ đã bị vây khốn, đi làm nhân chứng bọn họ cũng chạy không được." Cốc Vũ tin tưởng tràn đầy nói, cho rằng mình tìm được cớ hay.
Nào ngờ Vương Thị vừa nghe sắc mặt càng thay đổi, há mồm lại nói không nên lời nói.
Hứa Thị thở dài một tiếng nói: "Cũng thật sự là, không nên xuất đầu lộ diện, chuyện khác dễ nói, cùng lưu manh đối chứng về sau truyền ra không tốt, truyền đến truyền đi sẽ rối loạn, chậc chậc."
Cốc Vũ thầm kêu khổ, "Nói không chừng không cần tỷ tỷ đi, chỉ là dự phòng vạn nhất thôi, lại nói Cẩm Hiên ca ở đó, các ngươi yên tâm, nói không chừng tỷ tỷ bên ở Tam tiểu thư chơi."
Thấy tâm tư các nàng bất định, Cốc Vũ vội nói: "Nương, bá mẫu! Ta một người giặt quần áo lâu như vậy, không chừng bọn họ sắp về tới, nên nấu cơm."
Hứa Thị, Văn Thị bắt đầu bận rộn, Vương Thị muốn đi hỗ trợ, Hứa Thị không cho, "Ngươi trông ba con khỉ con kia là được! Còn có tửu lâu không phải nói hai ngày nữa sẽ khai trương sao? Còn chút việc chưa làm xong đúng không? Chúng ta không vội, ngươi lại muốn tìm vất vả."
Vương Thị không nhiều lời, tới ngồi dưới gốc cây làm việc, Hạ Xuyên cùng Tiểu Hàn, Đại Hàn vẫn ngồi dưới tàng cây không nhúc nhích, như là ấp gà, không biết đang làm gì.
Mùa này trới tối sớm, lúc trời tối mịt, hai xe người lục tục trở về.
Vừa đến nhà, Vương Thị liền kéo Tiểu Mãn tới hỏi chuyện vừa rồi, có phải thật sự đi đối chất, có phải bị sợ hãi hay không. Tiểu Mãn không hiểu gì hết, thấy Cốc Vũ không ngừng nháy mắt, vì thế lắc đầu, "Nương, không có việc gì, chỉ là đi xem, không cần đối chất, bọn họ phạm tội đâu, nghe nói ở bên ngoài gây chuyện lớn, nên trốn về thôn trang, bằng không chuyện trộm vặt không đủ chế tài bọn họ, về sau chúng ta không cần lo."
Vương Thị thở phào nhẹ nhõm, bỏ đi làm việc.
Tiểu Mãn đi qua hỏi Cốc Vũ.
Cốc Vũ cười hề hề nói: "Tỷ, ánh mắt ngươi còn sưng a, khóc thành dạng này. Ta sợ Văn thẩm lo lắng nên mới nói dối, Đại Lâm ca không có việc gì chứ?"
Tiểu Mãn thở dài nhẹ nhõm, "Còn nói không có việc gì, xanh xanh tím tím một mảng lớn, cũng may không bị nội thương, ngươi nói những lời này thật làm mọi người sợ. Đào Đại Tráng đáng chết! Thật là đồ trời đánh, nếu biết vậy ngâm hắn trong nước lâu chút nữa mới đi nha môn..."
Cốc Vũ thấy Tiểu Mãn thao thao bất tuyệt, mỗi câu đều chỉ trích Đào Đại Tráng, trong lời nói đều là đau lòng Đại Lâm, vì thế Cốc Vũ lé mắt nhìn nàng nói: "Quá?"
Tiểu Mãn quay người, một cái tát đánh qua.
Cốc Vũ cười ha ha. Sau khi cười xong cũng không đi, "Tỷ, không bằng để Văn thẩm biết, biết sẽ lo lắng, sư phụ ta nói như thế nào? Nấu thuốc này nọ ngươi ra sau viện nấu cho Đại Lâm ca là được." Nói xong cười cười đi giúp nấu cơm.
Lúc yên tĩnh khó tránh khỏi sẽ nói đến bố trí cùng tiền cảnh khai trương của tửu lâu, Văn Thị và Hứa Thị muốn đi mở rộng tầm mắt, Cốc Vũ ở trấn trên lâu như vậy nên không có cảm giác gì, tửu lâu dù có bố trí như thế nào, chung quy cũng không có cảm giác như ở nhà, chẳng ngại là mái hiên cỏ tranh, cũng làm cho tâm an.
Hạ Xuyên lúc nhỏ thế nào cũng phải ngồi chung một bàn với Lí Đắc Tuyền, lớn chút nữa ngược lại thích dạo quanh, tự mình bưng bát cơm, cảm thấy bên này ăn ngon, vừa ngồi xuống bên kia cảm giác cũng không sai, cứ như vậy qua lại, chọc mọi người cười.
Nghe nói Cốc Vũ bọn họ gặp lưu manh, hắn còn có chút phẫn nộ, "Tỷ, ngươi chờ ta cao lớn một chút, ta giúp ngươi đánh nhau!"
Vương Thị điểm trán hắn, nói hắn không cần nói lung tung, ngoan ngoãn ăn cơm.
Cốc Vũ lắc đầu, bộ dáng vô tội, "Nhị bá, bất quá ta chỉ có hai ba phần khí lực, còn có thể đánh hắn như thế nào, là Cẩm Hiên ca đánh hắn trật tay, ta hảo tâm sửa lại cho hắn, còn bị mắng là yêu nữ, học y thật sự là không dễ dàng."
Lí Đắc Giang mới yên lòng, trói chặt người kia ném trên xe, oán hận nói: "Lần tới còn dám động thủ, không bằng để Cốc Vũ làm trật khớp tốt hơn!"
Cốc Vũ thấy Tiểu Mãn khóc thê thảm, Đại Lâm cố nhịn đau xuống, Cốc Vũ bỗng nhiên cảm thấy hình ảnh này cũng không tệ.
Trần Vĩnh Ngọc nói cùng Giang, An Cẩm Hiên đưa vài người này đi nha môn, rồi mới nói tiếp.
Lúc này Đào Đại Tráng mới mềm mỏng, "Trần bá phụ, ngài là người lớn có đại lượng, bỏ qua cho chúng ta lần này, lần tới không dám nữa, thương hại chúng ta cơ khổ vô y."
Mặt Trần Vĩnh Ngọc xoay qua một bên, "Vài ngày nay chúng ta không ở đây, trở về nghe không ít chuyện xấu của các người. Trộm cắp không tính, làm tới nông nỗi này, còn không do các ngươi gây chuyện, lần trước máy tuốt hạt không tính toán với các ngươi, xe trâu của nương Hắc Tử có phải suýt chút bị các ngươi khiên đi, còn có chó nhà Lão Thiết Đầu có phải bị các ngươi ăn thịt? Hôm nay làm ầm ĩ không sống yên ổn qua ngày, là lúc cho các ngươi một bài học!"
Đào Đại Tráng đau khổ cầu xin, thậm chí còn nói muốn bồi thường, Trần Vĩnh Ngọc bọn họ lúc này đâu dám tín, lần này người bị thương, lần tới không biết sẽ như thế nào. Vì thế đem hắn và những người khác ngồi đưa lưng vào nhau cột lại, rồi cột vào cột xe. An Cẩm Hiên ở phía trước đánh xe, Trần Vĩnh Ngọc, Lí Đắc Giang ngồi canh chừng bọn họ, như thế bọn họ không thể đùa giỡn bày trò, huống hồ vừa bị té xuống nước, ở trên xe run rẩy vì lạnh, cũng rất đáng thương.
Đại Lâm tà tà tựa vào người Lí Đắc Tuyền,không dám cử động cái chân, đều do bọn họ khiêng lên. Tiểu Mãn ngồi ở một bên không ngừng rơi nước mắt, nói không nên lời. Thấy bộ dáng bọn họ rất đáng thương, Cốc Vũ thấy cho bọn họ đi trấn trên cũng tốt, bằng không Đại Lâm ca chất phác như vậy, sợ là không dám nói gì, lúc đó còn có Thạch Bộ đầu đáng ghét kia... Cốc Vũ nghĩ đi y quán xem trước cũng tốt.
Nghĩ như vậy, nàng định đi qua xem, Đại Lâm co rụt lại, có chút ngượng ngùng.
Cốc Vũ bất đắc dĩ, "Cha, mở ống quần Đại Lâm ca ra nhìn xem." Sức tay của Lí Đắc Tuyền thật mạnh, kéo một cái liền mở ra.
Cốc Vũ tinh tế xem xét qua, không là chuyện lớn, bị bầm tím, trầy da, chảy chút máu, lắc đầu thở dài.
Tiểu Mãn ngừng nức nở, quay đầu khẩn trương hỏi, "Cốc Vũ, có phải thật nghiêm trọng hay không?"
Cốc Vũ thấy bộ dáng nàng lúc này rất động lòng người, lại sợ nàng nóng vội hư chuyện, nhất thời không biết nói gì, không trả lời rõ ràng, chỉ hỏi Đại Lâm, "Đại Lâm ca, ngươi... còn có đau chỗ nào khác không?"
Đại Lâm lắc đầu.
Cốc Vũ có chút buồn cười, "Kia... Ngươi xem chỗ này có thể hoạt động chỗ này hay không?"
Đại Lâm lắc lắc chân thử hoạt động một chút, quay lại sắc mặt không còn lo lắng như trước, bỗng nhiên như nghĩ thông suốt, kêu to lên, "Cốc Vũ, ta không bị gãy xương?"
Cốc Vũ không nói gì nhìn trời, "Gãy cái đầu ngươi! Ai nói xương ngươi bị chặt gãy!"
Đại Lâm ngốc ngốc cười, "Không phải ngươi nói qua nếu rất đau không cử động được chính là xương bị gãy sao, khi đó không thể động, ngươi nói với bọn họ ta nghe nhớ kỹ, vừa rồi cho rằng bị gãy xương, hơn nữa bên kia người rên rỉ kêu, ta cũng tưởng mình đã xảy ra chuyện."
Nói xong Đại Lâm lại thử thăm dò cử động, tâm lý quấy phá, cảm thấy hình như tốt lên không ít, lại giãy dụa cái chân. Cốc Vũ muốn ngăn cũng ngăn không được, trong lòng thầm mắng thật là người không biết xử lý. Tiểu Mãn ngừng tiếng khóc, Lí Đắc Tuyền nhìn hắn chậm rãi đi xuống, dịnh vào xe để đỡ đụng vào chân cẳng, "Di, chính xác không có chuyện gì. Không cần đi y quán." Nói xong còn toét miệng cười, không ngờ cười lại đụng đến chỗ đau, tê tê kêu, so với khóc còn khó coi hơn.
"Nha, nha, ta còn có thể đi, vừa rồi đau một trận ta không thể động đậy còn tưởng bị gãy xương, xem thế này tốt lắm, trở về xoa bóp cũng dễ làm thôi, không có chuyện gì."
Tiểu Mãn không yên tâm, "Vừa rồi đánh nhau với những người đó, không biết có bị thương chỗ khác không, không bằng cứ đi nhìn xem."
Đại Lâm vẫn chối từ, "Thực không gì, ta đi thôi."
Cốc Vũ nhịn không được, tròng mắt vừa chuyển, "Đại Lâm ca, ngoại thương không có gì nói không chừng còn có nội thương, để sư phụ ta nhìn xem, miễn cho có hậu hoạn, lại nói ta là gà mờ nói chuyện không nhất thiết đúng, có bệnh phải kịp thời trị, kéo dài về sau trị không hết."
Lí Đắc Tuyền nghe xong không nói hai lời, vẫy tay quyết định, "Đi trấn trên nhìn kỹ hẵy nói, bằng không đi về cũng lo lắng."
Một hàng ba người đi, Cốc Vũ cười lắc đầu, đi thu thập xiêm y trên đất đã loạn không còn ra bộ dáng, Đại Lâm cầm theo đòn gánh ở một bên, cũng không biết hắn lấy đòn gánh ở đâu, ven sông là một bãi bùn đen, chắc là do người lăn lộn trên đất lúc này để lại, nhìn không thoải mái.
Cốc Vũ nhìn nước trong sông ngẩn người, bực bội đi ngược về phía thượng du, "Mấy tên thối tha kia té trong nước chỗ này, không cần giặt ở đây." Kỳ thực nước cũng không biết đã chảy tới nơi nào, chỉ là Cốc Vũ không thoải mái thôi. Nàng thu dọn mọi thứ, lấy thùng không đến chỗ vừa rồi, múc nước dội hết bùn đi.
Cốc Vũ giặt xiêm y xong trở về nhà, một thùng đựng quần áo ướt rất nặng, thắt lưng CốcVũ mỏi, nghỉ tạm hai lần mới tới nhà. Vương Thị rất ngạc nhiên, sao con gái lớn đi giặt quần áo, con gái thứ hai lại mang xiêm y trở lại?
Cốc Vũ đem chuyện vừa rồi nói một lần, không đề cập tới chuyện Đại Lâm bị thương, dù sao nàng đã nhận định vết thương không nghiêm trọng, sợ Văn Thị lo lắng quá mức, nên nói dối họ cùng đi nha môn.
"Tỷ tỷ ngươi đâu? Nàng đi nha môn làm gì?"
"Tỷ tỷ... Tỷ tỷ đi làm nhân chứng. Những người này không đứng đắn, nếu không phải chúng ta đến sớm một chút, tỷ tỷ đã bị vây khốn, đi làm nhân chứng bọn họ cũng chạy không được." Cốc Vũ tin tưởng tràn đầy nói, cho rằng mình tìm được cớ hay.
Nào ngờ Vương Thị vừa nghe sắc mặt càng thay đổi, há mồm lại nói không nên lời nói.
Hứa Thị thở dài một tiếng nói: "Cũng thật sự là, không nên xuất đầu lộ diện, chuyện khác dễ nói, cùng lưu manh đối chứng về sau truyền ra không tốt, truyền đến truyền đi sẽ rối loạn, chậc chậc."
Cốc Vũ thầm kêu khổ, "Nói không chừng không cần tỷ tỷ đi, chỉ là dự phòng vạn nhất thôi, lại nói Cẩm Hiên ca ở đó, các ngươi yên tâm, nói không chừng tỷ tỷ bên ở Tam tiểu thư chơi."
Thấy tâm tư các nàng bất định, Cốc Vũ vội nói: "Nương, bá mẫu! Ta một người giặt quần áo lâu như vậy, không chừng bọn họ sắp về tới, nên nấu cơm."
Hứa Thị, Văn Thị bắt đầu bận rộn, Vương Thị muốn đi hỗ trợ, Hứa Thị không cho, "Ngươi trông ba con khỉ con kia là được! Còn có tửu lâu không phải nói hai ngày nữa sẽ khai trương sao? Còn chút việc chưa làm xong đúng không? Chúng ta không vội, ngươi lại muốn tìm vất vả."
Vương Thị không nhiều lời, tới ngồi dưới gốc cây làm việc, Hạ Xuyên cùng Tiểu Hàn, Đại Hàn vẫn ngồi dưới tàng cây không nhúc nhích, như là ấp gà, không biết đang làm gì.
Mùa này trới tối sớm, lúc trời tối mịt, hai xe người lục tục trở về.
Vừa đến nhà, Vương Thị liền kéo Tiểu Mãn tới hỏi chuyện vừa rồi, có phải thật sự đi đối chất, có phải bị sợ hãi hay không. Tiểu Mãn không hiểu gì hết, thấy Cốc Vũ không ngừng nháy mắt, vì thế lắc đầu, "Nương, không có việc gì, chỉ là đi xem, không cần đối chất, bọn họ phạm tội đâu, nghe nói ở bên ngoài gây chuyện lớn, nên trốn về thôn trang, bằng không chuyện trộm vặt không đủ chế tài bọn họ, về sau chúng ta không cần lo."
Vương Thị thở phào nhẹ nhõm, bỏ đi làm việc.
Tiểu Mãn đi qua hỏi Cốc Vũ.
Cốc Vũ cười hề hề nói: "Tỷ, ánh mắt ngươi còn sưng a, khóc thành dạng này. Ta sợ Văn thẩm lo lắng nên mới nói dối, Đại Lâm ca không có việc gì chứ?"
Tiểu Mãn thở dài nhẹ nhõm, "Còn nói không có việc gì, xanh xanh tím tím một mảng lớn, cũng may không bị nội thương, ngươi nói những lời này thật làm mọi người sợ. Đào Đại Tráng đáng chết! Thật là đồ trời đánh, nếu biết vậy ngâm hắn trong nước lâu chút nữa mới đi nha môn..."
Cốc Vũ thấy Tiểu Mãn thao thao bất tuyệt, mỗi câu đều chỉ trích Đào Đại Tráng, trong lời nói đều là đau lòng Đại Lâm, vì thế Cốc Vũ lé mắt nhìn nàng nói: "Quá?"
Tiểu Mãn quay người, một cái tát đánh qua.
Cốc Vũ cười ha ha. Sau khi cười xong cũng không đi, "Tỷ, không bằng để Văn thẩm biết, biết sẽ lo lắng, sư phụ ta nói như thế nào? Nấu thuốc này nọ ngươi ra sau viện nấu cho Đại Lâm ca là được." Nói xong cười cười đi giúp nấu cơm.
Lúc yên tĩnh khó tránh khỏi sẽ nói đến bố trí cùng tiền cảnh khai trương của tửu lâu, Văn Thị và Hứa Thị muốn đi mở rộng tầm mắt, Cốc Vũ ở trấn trên lâu như vậy nên không có cảm giác gì, tửu lâu dù có bố trí như thế nào, chung quy cũng không có cảm giác như ở nhà, chẳng ngại là mái hiên cỏ tranh, cũng làm cho tâm an.
Hạ Xuyên lúc nhỏ thế nào cũng phải ngồi chung một bàn với Lí Đắc Tuyền, lớn chút nữa ngược lại thích dạo quanh, tự mình bưng bát cơm, cảm thấy bên này ăn ngon, vừa ngồi xuống bên kia cảm giác cũng không sai, cứ như vậy qua lại, chọc mọi người cười.
Nghe nói Cốc Vũ bọn họ gặp lưu manh, hắn còn có chút phẫn nộ, "Tỷ, ngươi chờ ta cao lớn một chút, ta giúp ngươi đánh nhau!"
Vương Thị điểm trán hắn, nói hắn không cần nói lung tung, ngoan ngoãn ăn cơm.
Tác giả :
Thẩm Duyệt