Điền Viên Cốc Hương
Quyển 2 - Chương 46: Không còn hội dâng hương
Cốc Vũ nghe Trần Vĩnh Ngọc hỏi như vậy, cười vui vẻ, tựa hồ vừa rồi không có cảnh giương cung bạt kiếm, "Ngươi không biết, sao dám vỗ ngực đảm bảo, Trần bá phụ, ngươi không sợ đến lúc đó mọi người tìm ngươi khắp nơi sao?"
Trần Vĩnh Ngọc tựa hồ như chưa từng làm gì, thần sắc tự nhiên, "Không ngại, bọn họ không phải là người không phân rõ phải trái, trong lúc nhất thời giận đến hồ đồ thôi, nói không chừng bị người nào xúi giục, lúc này suy nghĩ rõ ràng. Lại nói kết quả cuối cùng tệ nhất là chặt cây, nếu lúc đó người Liễu Bá Tử có thể nghĩ thông suốt cũng không gì, hiện tại khó thở nhưng sẽ thông, chỉ cần không tai nạn chết người là tốt rồi, huống hồ các ngươi luôn có mưu ma chước quỷ, tự nhiên ta tin các ngươi."
Thấy đầu óc Trần Vĩnh Ngọc sáng tỏ, không dễ dàng bị dọa, khó trách mọi người đều phục hắn. Cốc Vũ cười hề hề nói: "Trần bá phụ, kỳ thực không phải không có cách nào, nói đến cùng chủ yếu là hội dâng hương, nếu không có hội dâng hương, quản ngươi có cây liễu hay rừng đào, người ta sẽ không thể làm như vậy, cần có người có thể cấm tổ chức hội dânghương là tốt rồi."
Trần Vĩnh Ngọc cười khổ một tiếng, ba người một đường đi về hướng Đào trang, "Dĩ nhiên chúng ta biết chuyện đó, nhưng ai có năng lực lớn như vậy, nói không thể tổ chức hội dânghương sẽ không làm."
Kinh Trập khoan thai nói một câu, "Từ xưa dân chỉ sợ quan."
Trần Vĩnh Ngọc hiêu rõ nói, "Khó trách vừa rồi Cẩm Hiên ở bên tai ta nói cái gì kéo dài, kéo dài, đến lúc đó tìm Đình Trưởng. Phía sau ta còn không nghe rõ, hiện tại nhớ tới cũng là tìm Đình Trưởng thôi, nếu hắn ra mặt, mang theo một đám người tới, sẽ không có ai dám náo lớn."
Cốc Vũ gật đầu, đôi khi lực lượng quan địa phương vượt quá tưởng tượng mọi người, đại khái tới lúc cùng đường, mọi người mới nhớ tới. Chỉ là nàng cảm thấy chỉ dựa vào quan còn chưa đủ, "Mục đích chúng ta không chỉ là thế, còn muốn mọi người biết, hội dâng hươngmang đến hậu quả xấu thế nào cho chúng ta, Đình Trưởng chỉ có thể trấn trụ người, muốn trị tận gốc mọi người phải hiểu rõ ràng, đến lúc đó đừng nói có người đi quản, chính là các nhà các hộ không ủng hộ chuyện đó. Nếu gặp chuyện tương tự đều dám đi ngăn cản chẳng phải là rất tốt."
Trần Vĩnh Ngọc cười hề hề nói: "Ta đã nói các ngươi có biện pháp, ta vừa rồi liều mạng nói một hơi như vậy, mọi việc không thể xúc động đúng không. Ta không nghe nổi người ta nói Đào trang chúng ta không tốt, chặt cây Liễu Bá Tử trái tim chúng ta cũng băng giá, về sau nếu rừng đào chúng ta gặp chuyện, tự nhiên bọn họ sẽ giúp đỡ chúng ta, ở kề bên không thể chỉ lo để mắt về phía trước."
Tức thời Kinh Trập thở dài, "Ngày thường Cẩm Hiên không xúc động như vậy, lúc này cũng không biết tại sao lại mang Cốc Vũ chạy tới, nếu không phải chúng ta kịp thời đến, tì khí hắn nổi lên chỉ sợ ăn chút khổ."
Cốc Vũ cũng ngạc nhiên, lúc nàng đi theo An Cẩm Hiên tới căn bản không nghĩ nhiều, ý tưởng hai người giống nhau, dưới hoàn cảnh đó làm như vậy nàng không thấy không ổn, hiện tại Kinh Trập nói như vậy cũng không giải quyết vấn đề.
Ba người trở về, Trần Vĩnh Ngọc đã có gợi ý, kêu Kinh Trập và Cốc Vũ không để lộ ra chuyện bên kia, hắn sẽ cùng bọn họ đi thỉnh Đình Trưởng, huyên náo lớn như vậy không phải là việc nhỏ, huống hồ lúc trước người Tiểu Tiền Trang đi cáo trạng thôn trang, dù thế nào cũng cần một cái kết.
Về vấn đề Cốc Vũ nói trị tận gốc, Cốc Vũ phải bàn bạc thêm với Kinh Trập, rồi nhìn xem cần làm như thế nào, có ba ngày thời gian, tóm lại có thể nghĩ ra cách.
Vừa về tới bọn họ chia thành hai đường, Cốc Vũ và Kinh Trập đi hướng khác, Trần Vĩnh Ngọc đi cùng người các thôn trang, bàn chuyện rõ ràng, rồi sáng sớm ngày mai qua Liễu Bá Tử xem tình huống, đến buổi trưa đi trấn trên, nếu không ngoài sở liệu, ba ngày thời gian hẳn là đủ.
Thấy Trần Vĩnh Ngọc đã đi , Kinh Trập quay đầu nhìn Cốc Vũ, trong mắt có một tia đau lòng cùng trách cứ, nói chuyện vẫn mềm mại trong trẻo, "Sao cứ như vậy chạy đi, vạn nhất xảy ra chuyện ta... cha mẹ chúng ta làm sao bây giờ? Về sau không thể như vậy, biết không?"
Cốc Vũ ngửa đầu nhìn Kinh Trập, nhìn ra một tia trách cứ, nhiều nhất vẫn là lo lắng, liền cười hề hề lắc cánh tay Kinh Trập, "Ca! Không cần lo lắng, trong lòng ta đều biết. Chúng ta vẫn nên nghĩ làm cách nào để mọi ngươi thấy được kết quả tai hại của hội dâng hương."
Kinh Trập sủng nịch nhìn Cốc Vũ, tựa hồ trở lại thuở nhỏ, ánh mắt Cốc Vũ đen trắng rõ ràng nửa ngước nhìn như vậy làm nũng, khi đó đa phần đã gây họa hoặc là muốn đọc sách lại không muốn luyện chữ. Đột nhiên có một loại ảo giác, nhiều năm như vậy đã đi qua? Còn chờ sao?
Cốc Vũ lay Kinh Trập, hắn mới phản ứng lại, "Nghe giọng điệu ngươi có phải có cách gì hay không?"
"Ta muốn có người nguyện ý nói hết chuyện đã xảy ra với mọi người."
"Ai dám quăng hết mặt mũi nói ra, huống hồ việc này để cho mọi người biết, về sau sao có mặt mũi sống?"
Trong lòng Cốc Vũ sớm đã có nhân tuyển, chỉ là có chút do dự, nhưng vì tương lai mọi người có thể sống yên ổn qua ngày, nàng nhẫn tâm nói: "Tìm người ai cũng biết, bọn họ thừa nhận không phải là đến nơi sao?"
Kinh Trập nháy mắt liền hiểu, "Ngươi nói là..?"
Cốc Vũ gật đầu. Hai người lại sửng sốt.
Cuối cùng, Kinh Trập hạ quyết tâm, "Có lẽ ngoại trừ Đình Trưởng, cũng chỉ có vậy là tốt nhất, cái gọi là trị tận gốc phải cần rõ ngọn nguồn, yên tâm, hôm nay là ngày lành của thúc, ngày mai ta đi tìm hắn. Ngươi thấy hắn sống như vậy nhiều năm, còn đối với người bên kia như thế, biết hắn kỳ thực bất đắc dĩ, ta cảm thấy hẳn là có chút nắm chắc. Bằng không hắn sẽ không mạo hiểm bị mọi người hiểu lầm nhiều năm như thế!"
Cốc Vũ vẫn so dự, nhưng không dám đem lời nói hết, "Ta đi nói với thẩm, nhưng không biết nàng bằng lòng hay không, ta tùy cơ ứng biến."
Hôm đó, Trần Vĩnh Ngọc chiêu đãi người các thôn trang ăn tiệc mừng, tỉ mỉ đem đạo lý nói, còn ước định thời gian, chỉ còn chờ trưa mai đi trấn trên tìm Đình Trưởng nói chuyện là được.
Trong lòng Cốc Vũ không nỡ, còn cố ý kêu Tiểu Mãn sáng mai để Đại Lâm ca đưa nàng đi trấn trên. Tiểu Mãn có ngạc nhiên, "Ta đi trấn trên làm gì?"
Cốc Vũ cũng không giấu diếm, đem chuyện trước sau đều nói ra, nàng sợ Đình Trưởng không để tâm, hoặc qua ba ngày mới xuống, như vậy chuyện sẽ không đạt hiệu quả, nói Tiểu Mãn ghé qua, cũng không cần nhiều lời, tiết lộ chuyện những người này muốn chặt cây liễu thế nào cho Tam tiểu thư biết. Tính tình Tam tiểu thư như nam tử, rất thích nhành liễu, Đình Trưởng lại thương nàng nhất. Trần Vĩnh Ngọc bọn họ bên này ra sức, Tam tiểu thư bên kia cũng nói vào, Đình Trưởng ngoại trừ phải đến cũng không có lựa chọn khác.
Tiểu Mãn liếc Cốc Vũ, tức giận mắng: "Ngươi quỷ nhất, bắt ta đi làm loại chuyện này!"
Cốc Vũ thấy Tiểu Mãn sinh khí, nhẹ nhàng nịnh bợ Tiểu Mãn.
Tiểu Mãn nhịn không được nở nụ cười, "Hù người, đều là chuyện của thôn trang, ngày mai ta đi là được. Nhưng chuyện quan trọng trước tiên là nói ra, ta cũng chỉ nói như kể chuyện, những lời khác ta sẽ không nói, còn làm như thể nào thì để cho Tam tiểu thư tự quyết định, bằng không ta không đi."
Vậy cũng đã đủ.
Kinh Trập đã đi tìm Lâm, dù sao hắn luôn có cách, Lâm đồng ý. Nhưng Cốc Vũ gặp thẩm xa lạ kia có chút sợ hãi, há mồm lại nói không nên lời, lại thấy nàng lo thu thập trong ngoài, ngay cả lúc Cốc Vũ qua nói với nàng, nàng vừa đem đứa nhỏ dỗ ngủ ở trên lưng, nhân cơ hội cho gà ăn, rửa tay rồi tiện thể vo gạo nấu cơm, chờ lửa lớn lại đi hái rau, vừa lưu loát bận rộn nhưng vãn lo lắng nói chuyện với Cốc Vũ. Cốc Vũ nhìn đến trợn mắt há mồm, hiệu suất thật rất cao, huống hồ Tam nãi nãi cổ quái kia không có làm gì, Cốc Vũ cũng không lạ.
Cuối cùng Cốc Vũ không nói ra, nghĩ mệnh thẩm thật khổ, vừa qua vài ngày sống yên ổn, sao nhẫn tâm để nàng kể lại trước mặt mọi người, khẽ cắn môi Cốc Vũ nhịn xuống.
Trần Vĩnh Ngọc đi tìm người Liễu Bá Tử, bọn họ ngàn ân vạn tạ ngày đó ra tay tương trợ, huống hồ mấy năm nay họ cũng khá, cũng không cần hội dâng hương trợ cấp trong nhà, hơn nữa sớm đã có người ghét bỏ thanh danh thôn trang không tốt, cưới vợ cũng khó khăn. Trần Vĩnh Ngọc lần này vừa vặn mượn cớ cho họ xuống ngựa, tóm lại không cần chặt cây đã giữ chút thể diện cho người thôn trang, hội dâng hương sẽ không làm.
Thời hạn ba ngày rất nhanh đã đến, Đình Trưởng quả thực mang theo Tiểu Thạch tới, rất nhiều người thôn trang thấy hắn, ào ra xem náo nhiệt, còn có Tam tiểu thư cũng vụng trộm đến.
Đình Trưởng mỗi câu đều hứa hẹn sẽ không có hội dâng hương, hơn nữa còn nói về sau nếu ai tới nơi này lêu lổng sẽ dìm lồng heo.
Đầu tiên là nói lý, tiếp theo lấy tình. Lâm có chút kích động, nhiều năm đau khổ như vậy, nói mấy năm nay qua thế nào, bên kia qua thế nào, lúc bất lực vào trong rừng khóc ra sao, nhiều năm cộng lại, tựa hồ cũng kém hôm nay, nhiều phụ nữ đã sớm khóc thành một đoàn.
Không thể nghi ngờ, mọi người đều cảm thấy hội dâng hương quá hại người, làm cho người ta ngàn vạn lần muốn đoạn tuyệt ý niệm này, về sau sẽ không bao giờ có chuyện tương tự xảy ra.
Sau việc này, thanh danh Đào trang lên cao. Ở ngoài nếu đụng phải người nói người Đào trang, người ta liền dựng thẳng ngón cái lên khen trượng nghĩa.
Trần Vĩnh Ngọc tựa hồ như chưa từng làm gì, thần sắc tự nhiên, "Không ngại, bọn họ không phải là người không phân rõ phải trái, trong lúc nhất thời giận đến hồ đồ thôi, nói không chừng bị người nào xúi giục, lúc này suy nghĩ rõ ràng. Lại nói kết quả cuối cùng tệ nhất là chặt cây, nếu lúc đó người Liễu Bá Tử có thể nghĩ thông suốt cũng không gì, hiện tại khó thở nhưng sẽ thông, chỉ cần không tai nạn chết người là tốt rồi, huống hồ các ngươi luôn có mưu ma chước quỷ, tự nhiên ta tin các ngươi."
Thấy đầu óc Trần Vĩnh Ngọc sáng tỏ, không dễ dàng bị dọa, khó trách mọi người đều phục hắn. Cốc Vũ cười hề hề nói: "Trần bá phụ, kỳ thực không phải không có cách nào, nói đến cùng chủ yếu là hội dâng hương, nếu không có hội dâng hương, quản ngươi có cây liễu hay rừng đào, người ta sẽ không thể làm như vậy, cần có người có thể cấm tổ chức hội dânghương là tốt rồi."
Trần Vĩnh Ngọc cười khổ một tiếng, ba người một đường đi về hướng Đào trang, "Dĩ nhiên chúng ta biết chuyện đó, nhưng ai có năng lực lớn như vậy, nói không thể tổ chức hội dânghương sẽ không làm."
Kinh Trập khoan thai nói một câu, "Từ xưa dân chỉ sợ quan."
Trần Vĩnh Ngọc hiêu rõ nói, "Khó trách vừa rồi Cẩm Hiên ở bên tai ta nói cái gì kéo dài, kéo dài, đến lúc đó tìm Đình Trưởng. Phía sau ta còn không nghe rõ, hiện tại nhớ tới cũng là tìm Đình Trưởng thôi, nếu hắn ra mặt, mang theo một đám người tới, sẽ không có ai dám náo lớn."
Cốc Vũ gật đầu, đôi khi lực lượng quan địa phương vượt quá tưởng tượng mọi người, đại khái tới lúc cùng đường, mọi người mới nhớ tới. Chỉ là nàng cảm thấy chỉ dựa vào quan còn chưa đủ, "Mục đích chúng ta không chỉ là thế, còn muốn mọi người biết, hội dâng hươngmang đến hậu quả xấu thế nào cho chúng ta, Đình Trưởng chỉ có thể trấn trụ người, muốn trị tận gốc mọi người phải hiểu rõ ràng, đến lúc đó đừng nói có người đi quản, chính là các nhà các hộ không ủng hộ chuyện đó. Nếu gặp chuyện tương tự đều dám đi ngăn cản chẳng phải là rất tốt."
Trần Vĩnh Ngọc cười hề hề nói: "Ta đã nói các ngươi có biện pháp, ta vừa rồi liều mạng nói một hơi như vậy, mọi việc không thể xúc động đúng không. Ta không nghe nổi người ta nói Đào trang chúng ta không tốt, chặt cây Liễu Bá Tử trái tim chúng ta cũng băng giá, về sau nếu rừng đào chúng ta gặp chuyện, tự nhiên bọn họ sẽ giúp đỡ chúng ta, ở kề bên không thể chỉ lo để mắt về phía trước."
Tức thời Kinh Trập thở dài, "Ngày thường Cẩm Hiên không xúc động như vậy, lúc này cũng không biết tại sao lại mang Cốc Vũ chạy tới, nếu không phải chúng ta kịp thời đến, tì khí hắn nổi lên chỉ sợ ăn chút khổ."
Cốc Vũ cũng ngạc nhiên, lúc nàng đi theo An Cẩm Hiên tới căn bản không nghĩ nhiều, ý tưởng hai người giống nhau, dưới hoàn cảnh đó làm như vậy nàng không thấy không ổn, hiện tại Kinh Trập nói như vậy cũng không giải quyết vấn đề.
Ba người trở về, Trần Vĩnh Ngọc đã có gợi ý, kêu Kinh Trập và Cốc Vũ không để lộ ra chuyện bên kia, hắn sẽ cùng bọn họ đi thỉnh Đình Trưởng, huyên náo lớn như vậy không phải là việc nhỏ, huống hồ lúc trước người Tiểu Tiền Trang đi cáo trạng thôn trang, dù thế nào cũng cần một cái kết.
Về vấn đề Cốc Vũ nói trị tận gốc, Cốc Vũ phải bàn bạc thêm với Kinh Trập, rồi nhìn xem cần làm như thế nào, có ba ngày thời gian, tóm lại có thể nghĩ ra cách.
Vừa về tới bọn họ chia thành hai đường, Cốc Vũ và Kinh Trập đi hướng khác, Trần Vĩnh Ngọc đi cùng người các thôn trang, bàn chuyện rõ ràng, rồi sáng sớm ngày mai qua Liễu Bá Tử xem tình huống, đến buổi trưa đi trấn trên, nếu không ngoài sở liệu, ba ngày thời gian hẳn là đủ.
Thấy Trần Vĩnh Ngọc đã đi , Kinh Trập quay đầu nhìn Cốc Vũ, trong mắt có một tia đau lòng cùng trách cứ, nói chuyện vẫn mềm mại trong trẻo, "Sao cứ như vậy chạy đi, vạn nhất xảy ra chuyện ta... cha mẹ chúng ta làm sao bây giờ? Về sau không thể như vậy, biết không?"
Cốc Vũ ngửa đầu nhìn Kinh Trập, nhìn ra một tia trách cứ, nhiều nhất vẫn là lo lắng, liền cười hề hề lắc cánh tay Kinh Trập, "Ca! Không cần lo lắng, trong lòng ta đều biết. Chúng ta vẫn nên nghĩ làm cách nào để mọi ngươi thấy được kết quả tai hại của hội dâng hương."
Kinh Trập sủng nịch nhìn Cốc Vũ, tựa hồ trở lại thuở nhỏ, ánh mắt Cốc Vũ đen trắng rõ ràng nửa ngước nhìn như vậy làm nũng, khi đó đa phần đã gây họa hoặc là muốn đọc sách lại không muốn luyện chữ. Đột nhiên có một loại ảo giác, nhiều năm như vậy đã đi qua? Còn chờ sao?
Cốc Vũ lay Kinh Trập, hắn mới phản ứng lại, "Nghe giọng điệu ngươi có phải có cách gì hay không?"
"Ta muốn có người nguyện ý nói hết chuyện đã xảy ra với mọi người."
"Ai dám quăng hết mặt mũi nói ra, huống hồ việc này để cho mọi người biết, về sau sao có mặt mũi sống?"
Trong lòng Cốc Vũ sớm đã có nhân tuyển, chỉ là có chút do dự, nhưng vì tương lai mọi người có thể sống yên ổn qua ngày, nàng nhẫn tâm nói: "Tìm người ai cũng biết, bọn họ thừa nhận không phải là đến nơi sao?"
Kinh Trập nháy mắt liền hiểu, "Ngươi nói là..?"
Cốc Vũ gật đầu. Hai người lại sửng sốt.
Cuối cùng, Kinh Trập hạ quyết tâm, "Có lẽ ngoại trừ Đình Trưởng, cũng chỉ có vậy là tốt nhất, cái gọi là trị tận gốc phải cần rõ ngọn nguồn, yên tâm, hôm nay là ngày lành của thúc, ngày mai ta đi tìm hắn. Ngươi thấy hắn sống như vậy nhiều năm, còn đối với người bên kia như thế, biết hắn kỳ thực bất đắc dĩ, ta cảm thấy hẳn là có chút nắm chắc. Bằng không hắn sẽ không mạo hiểm bị mọi người hiểu lầm nhiều năm như thế!"
Cốc Vũ vẫn so dự, nhưng không dám đem lời nói hết, "Ta đi nói với thẩm, nhưng không biết nàng bằng lòng hay không, ta tùy cơ ứng biến."
Hôm đó, Trần Vĩnh Ngọc chiêu đãi người các thôn trang ăn tiệc mừng, tỉ mỉ đem đạo lý nói, còn ước định thời gian, chỉ còn chờ trưa mai đi trấn trên tìm Đình Trưởng nói chuyện là được.
Trong lòng Cốc Vũ không nỡ, còn cố ý kêu Tiểu Mãn sáng mai để Đại Lâm ca đưa nàng đi trấn trên. Tiểu Mãn có ngạc nhiên, "Ta đi trấn trên làm gì?"
Cốc Vũ cũng không giấu diếm, đem chuyện trước sau đều nói ra, nàng sợ Đình Trưởng không để tâm, hoặc qua ba ngày mới xuống, như vậy chuyện sẽ không đạt hiệu quả, nói Tiểu Mãn ghé qua, cũng không cần nhiều lời, tiết lộ chuyện những người này muốn chặt cây liễu thế nào cho Tam tiểu thư biết. Tính tình Tam tiểu thư như nam tử, rất thích nhành liễu, Đình Trưởng lại thương nàng nhất. Trần Vĩnh Ngọc bọn họ bên này ra sức, Tam tiểu thư bên kia cũng nói vào, Đình Trưởng ngoại trừ phải đến cũng không có lựa chọn khác.
Tiểu Mãn liếc Cốc Vũ, tức giận mắng: "Ngươi quỷ nhất, bắt ta đi làm loại chuyện này!"
Cốc Vũ thấy Tiểu Mãn sinh khí, nhẹ nhàng nịnh bợ Tiểu Mãn.
Tiểu Mãn nhịn không được nở nụ cười, "Hù người, đều là chuyện của thôn trang, ngày mai ta đi là được. Nhưng chuyện quan trọng trước tiên là nói ra, ta cũng chỉ nói như kể chuyện, những lời khác ta sẽ không nói, còn làm như thể nào thì để cho Tam tiểu thư tự quyết định, bằng không ta không đi."
Vậy cũng đã đủ.
Kinh Trập đã đi tìm Lâm, dù sao hắn luôn có cách, Lâm đồng ý. Nhưng Cốc Vũ gặp thẩm xa lạ kia có chút sợ hãi, há mồm lại nói không nên lời, lại thấy nàng lo thu thập trong ngoài, ngay cả lúc Cốc Vũ qua nói với nàng, nàng vừa đem đứa nhỏ dỗ ngủ ở trên lưng, nhân cơ hội cho gà ăn, rửa tay rồi tiện thể vo gạo nấu cơm, chờ lửa lớn lại đi hái rau, vừa lưu loát bận rộn nhưng vãn lo lắng nói chuyện với Cốc Vũ. Cốc Vũ nhìn đến trợn mắt há mồm, hiệu suất thật rất cao, huống hồ Tam nãi nãi cổ quái kia không có làm gì, Cốc Vũ cũng không lạ.
Cuối cùng Cốc Vũ không nói ra, nghĩ mệnh thẩm thật khổ, vừa qua vài ngày sống yên ổn, sao nhẫn tâm để nàng kể lại trước mặt mọi người, khẽ cắn môi Cốc Vũ nhịn xuống.
Trần Vĩnh Ngọc đi tìm người Liễu Bá Tử, bọn họ ngàn ân vạn tạ ngày đó ra tay tương trợ, huống hồ mấy năm nay họ cũng khá, cũng không cần hội dâng hương trợ cấp trong nhà, hơn nữa sớm đã có người ghét bỏ thanh danh thôn trang không tốt, cưới vợ cũng khó khăn. Trần Vĩnh Ngọc lần này vừa vặn mượn cớ cho họ xuống ngựa, tóm lại không cần chặt cây đã giữ chút thể diện cho người thôn trang, hội dâng hương sẽ không làm.
Thời hạn ba ngày rất nhanh đã đến, Đình Trưởng quả thực mang theo Tiểu Thạch tới, rất nhiều người thôn trang thấy hắn, ào ra xem náo nhiệt, còn có Tam tiểu thư cũng vụng trộm đến.
Đình Trưởng mỗi câu đều hứa hẹn sẽ không có hội dâng hương, hơn nữa còn nói về sau nếu ai tới nơi này lêu lổng sẽ dìm lồng heo.
Đầu tiên là nói lý, tiếp theo lấy tình. Lâm có chút kích động, nhiều năm đau khổ như vậy, nói mấy năm nay qua thế nào, bên kia qua thế nào, lúc bất lực vào trong rừng khóc ra sao, nhiều năm cộng lại, tựa hồ cũng kém hôm nay, nhiều phụ nữ đã sớm khóc thành một đoàn.
Không thể nghi ngờ, mọi người đều cảm thấy hội dâng hương quá hại người, làm cho người ta ngàn vạn lần muốn đoạn tuyệt ý niệm này, về sau sẽ không bao giờ có chuyện tương tự xảy ra.
Sau việc này, thanh danh Đào trang lên cao. Ở ngoài nếu đụng phải người nói người Đào trang, người ta liền dựng thẳng ngón cái lên khen trượng nghĩa.
Tác giả :
Thẩm Duyệt