Điền Viên Cốc Hương
Quyển 2 - Chương 21: Mứt đào, mứt đào!
CốcVũ ở mãi trong hậu viện, cũng không nghĩ ra cách, nàng cũng không định ở lại, ý tưởng tựa hồ ngay tại trước mắt đáng tiếc còn cách một tầng giấy mỏng manh,CốcVũ không biết, cũng không dám nhúc nhích, sợ chủ ý gần ngay trước mắt bị biến mất.
Trước kiaCốcVũ còn khuyên bảo người khác, nói không nên cố chấp đứng một chỗ, đi nhìn bên ngoài nói không chừng linh quang vừa hiện sẽ ngộ đạo, đáng tiếc linh quang, ngộ đạo mấy thứ này, vốn không cưỡng cầu được,CốcVũ luôn biết. Nhưng chuyện đến trên người nàng mới hiểu được mình ở trong đó mê mang.
Canh giữ một bên, quả nhiên không canh ra cái gì.
Phải đi y quán ngày đã lên.
An Cẩm Hiên cố ý đi trấn trên, vì muốn đưaCốcVũ đi. Khi hắn trở lại nhà hỏiCốcVũ ở đâu, mọi người đều che miệng cười. Tiểu Hà dùng ngón tay chỉ hậu viện, vừa nhịn không được cười, nóiCốcVũ canh giữ đào giống như gà mái ấp trứng, còn hung dữ, ai cũng không dám ra phía sau viện sợ bị nàng đuổi đi. An Cẩm Hiên đi vào hậu viện, thấyCốcVũ quả thực ngồi xổm bên cạnh sọt đào không nhúc nhích, thật có chút giống gà mái ấp trứng, cũng buồn cười, lập tức đi tới, "CốcVũ, canh ở đó làm gì, nên đi trấn trên đi, sư phụ ngươi chờ ngươi đó."
CốcVũ nghe thanh âm, ngẩng đầu thấy nắng sớm đã chiếu nghiêng vào nhà, An Cẩm Hiên mặc xiêm y vải thô, nhìn nhẹ nhàng, cao lớn vững chãi,CốcVũ không lý do nghĩ vậy sao một cái từ, nàng cảm thấy An Cẩm Hiên là một thiếu niên ý tứ hàm xúc, mà lúc này thấy khóe miệng hắn nhếch lên, mép tóc ướt mồ hôi, hơi cười nhìn mình, nhất thời nàng ngây dại.
An Cẩm Hiên thấy bộ dángCốcVũ ngơ ngác, lại cười, thầm nói quả đào này thật sự làmCốcVũ choáng váng, cũng đi qua ngồi xuống, "Không gì, hôm nay chúng ta đi y quán, quả đào không canh giữ chúng nó cũng không mọc chân ra đi đâu."
Trong nháy mắtCốcVũ có chút nản lòng, đầu óc mờ mịt, lúc này An Cẩm Hiên thấyCốcVũ sững sờ còn nói cũng không gấp như vậy,CốcVũ có thể ở nhà đợi, hắn đánh xe trâu đi trước, đi một vòng Liễu Bá Tử, rồi chờ ở bên kia cầu,CốcVũ trực tiếp đi từ đến cầu là có thể ngồi xe vân vân.
CốcVũ rốt cục vẫn hạ quyết tâm ra ngoài đi dạo, chỉ là nàng không đồng ý đi xe trâu, "Cẩm Hiên ca, không cần xe trâu, chúng ta có tay có chân, đi vài dặm đường hai chân là được, đâu cần phiền toái vòng xa như vậy, lại nói dù không phiền toái, ta cũng không phải tiểu thư, vài dặm đường không là gì, trước kia khôg phải chúng ta cũng đều đi bộ sao? Ngồi trên xe trâu xương cốt ta đau nhức, đi tự tại hơn!"
An Cẩm Hiên ngoài miệng không nói gì, trong lòng lại nghĩ tuy bây giờ trong nhà tốt hơn không ít,CốcVũ vẫn như cũ không thay đổi, cho dù lúc trước cơm không đủ ăn, nàng cũng không thấy có gì lớn lao, ngày khổ cũng qua bình thản, lúc này khá hơn cũng vẫn như cũ bình bình như vậy, tóm lại một câu, cuộc sống của mình không giống tiểu thư người ta, trong nhà có chút của cải bắt đầu khóe mắt xem người, ra vào không chịu tiến tới.
Hai người đi,CốcVũ vẫn lo lắng đào bảo bối của nàng, đối với Vương Thị, Tiểu Hà, Hứa Tần Thị dặn đi dặn lại, "Các ngươi phải coi chừng cẩn thận, không thể mang đi rừng đào nuôi cây, ta trở về sẽ nói cho các ngươi biết muốn làm cái gì."
Đường là đường đất, ngoằn ngoèo như khúc ruột,CốcVũ và An Cẩm Hiên trên đường chậm rãi đi.
Thời tiết tuy chưa nóng gắt, nhưng đi một hồi cũng đổ mồ hôi, may mắn vừa có một trận mưa, đường ít bụi đất hơn, xe ít người thưa,CốcVũ và An Cẩm Hiên đi thật thích ý.
An Cẩm Hiên thấyCốcVũ lúc cười lúc lại nhíu mày, trong lòng biết nàng nhớ quả đào trong nhà, hỏi: "Lúc ngươi nói trở về dùng đào làm gì vậy?"
CốcVũ lắc đầu, "Ta tiếc quả đào tốt như vậy, lại chỉ có thể đổ nuôi cây, mỗ mỗ làm đào ngâm chỉ có thể giữ khoảng mười ngày, ta đang nghĩ làm bột đào, nhưng phải đợi ông trời mở mắt mới được, chỉ sợ không thể thực hiện được, nghĩ tới nghĩ lui ta không biết làm thế nào, đến bây giờ cũng không có chủ ý gì, lại sợ bọn họ vứt quả đào, chỉ có thể kéo dài như vậy, nhưng xem ra cũng chỉ kéo được vài ngày, nghĩ ra chủ ý cũng cần nhiều người hỗ trợ còn không biết được không..."CốcVũ như tìm được chỗ xả, bắt đầu lải nhải.
An Cẩm Hiên chăm chú nghe, trong lòng cân nhắc tỉ mỉ, cảm thấyCốcVũ nói cũng không phải không có đạo lý.
CốcVũ đến Miêu thị y quán, Miêu lão tiên sinh không ở đó, nàng có chút bất đắc dĩ, lại không thể xoay người bỏ đi, bởi vì tiểu nhị truyền lời, nói Miêu lão tiên sinh kêuCốcVũ nấu chế ra một loại cao.
CốcVũ há miệng thở dốc, suýt chút nữa nói ra là mình không có tâm tư ở nơi này nhóm lửa, lời đến bên miệng nàng lại nhịn xuống. Gần đây sư phụ kêu mình làm việc, trên cơ bản đều là chuyện vặt, saoCốcVũ lại không biết chứ, chỉ cần nói việc chế cao, chính là sự khảo nghiệm tính nhẫn nại.
Việc vặt thì việc vặt,CốcVũ cũng cảm thấy dạo này mình quá lo lắng, quá mạnh mẽ, rất nhiều chuyện nếu tĩnh tâm lại, không chừng cũng không khó ứng phó như vậy. Nghĩ vậy,CốcVũ xem qua phương thuốc sư phụ khai, đến hậu viện an bày.
Đương quy, a giao, hoàng kì, thêm táo đỏ, long nhãn, mọi thứ bỏ vào nồi.CốcVũ ngồi xổm phía trước bếp lò, nhìn lửa chớp lóe chớp lóe, cảm thấy tâm tư yên ổn hơn, nàng bắt đầu đoán chuyện phía sau phương thuốc này, dạng người nào cần, nàng đoán là bổ khí huyết gì đó hơn phân nửa là nữ tử dùng, hơn nữa là khuê các hoặc là nữ quyến phú hộ,CốcVũ vừa nhóm lửa vừa suy nghĩ nhưng lại nói ra tiếng, "Chẳng lẽ là vừa sinh đứa nhỏ ?"
Tiểu nhị ở một bên rất cơ trí, đáp, "CốcVũ, sao ngươi đoán được, ta không có nói cho ngươi, nhị phu nhân của Lưuviênngoại sinh một tiểu tử mập mạp, lúc sinh nghe nói là thật chịu tội, người này hiện tại yếu ớt như tượng giấy, Miêu lão tiên sinh cố ý mở phương thuốc như vậy, nói là, nói uống với rượu..."
Nói đến nửa câu sau, thanh âm tiểu nhị chậm rãi trầm xuống, tựa hồ không dám khẳng định.
CốcVũ thấy bộ dáng của hắn bật cười, "Ta biết,nấu xong đổ ra, cắt ra làm ba, dùng rượu vàng chưng cách thủy ăn, bổ khí huyết, qua vài lần sắc mặt tự nhiên tốt rồi. Này khả năng phải ăn một hồi, là phương tiện lại là..." Nói xong,CốcVũ dừng lại.
Tiểu nhị vẫn ở một bên nói cái gìCốcVũ có ăn chưa, thấyCốcVũ không có phản ứng, còn nói ít chuyện ngày thườngCốcVũ thích nghe, vẫn thấyCốcVũ sửng sốt, ánh mắt chớp chớp, bỗng nhiên ném cây củi đang cháy, tại chỗ bật đứng lên, "Sao ta lại không nghĩ ra chứ!" Làm tiểu nhị phát hoảng.
Nói xongCốcVũ đứng ở tại chỗ, trong lòng lượt lại một lần, không sai, nấu xong không cần thời tiết tốt, chỉ để ý bảo tồn kỹ, về sau muốn làm gì mà không được, mặc kệ pha nước uống hay ăn với bánh hoặc đem nấu cơm, giữ lâu được mà không sợ đào nhiều... Mùa đông cũng có thể ăn mứt đào, huống hồ nếu thích có thể ăn với những thứ khác.
CốcVũ càng nghĩ càng kích động, trầm tư rồi cười một mình, lúc nàng ngẩng đầu thấy vẻ mặt tiểu nhị mạc danh kỳ diệu, che miệng nở nụ cười, "Ta nghĩ đến một cách nấu cao, lần tới nếu làm thành ta cho ngươi nếm thử!"
Tiểu nhị than thở một câu, "Ta không phải khuê nữ, cần cao phương bổ gì chứ." Nói rồi đi ra ngoài.
CốcVũ vẫn tại chỗ vui mừng, xoa tay muống lập tức trở về thử. Nàng vừa nấu cao, vừa ngẩng đầu nhìn cây chiết thần tiên quả trong viện, lại vỗ đầu mình, cười mình ngu. Lúc trước nghe sư phụ nói thần tiên quả có thể nấu thuốc, phụ nhân ăn không còn gì tốt hơn sao, sao mình lại muốn nấu chứ.
Bên này còn phải nấu một lát,CốcVũ nói thầm nên làm mứt đào thế nào đây, làm xong phải dùng cái gì để bảo tồn, lúc sên mứt phải cho cái gì vào, phải bắt đầu thí nghiệm thế nào rồi thực hành.
An Cẩm Hiên quen thuộc vào cửa, thấyCốcVũ ngồi trên mặt đất trước bếp lò, củi cháy rớt trên đất, ngay cả mình đi vào cũng không biết, không khỏi lại muốn cười, "CốcVũ, đang nghĩ cái gì vậy? Quả đào, ta có biện pháp, cũng không biết được không ."
MắtCốcVũ sáng lên, vội hỏi.
An Cẩm Hiên nói: "Sắc trời không tốt, ta nghĩ làm mứt đào là không sai, dù sao chúng ta có rất nhiều bình, cũng không đắt, đến lúc đó kéo đi bán trong thành cũng tốt, dù năm nay bán không được thì để đến sang năm, không có gì đáng ngại, ta chỉ là nghĩ nhưng không biết được không. Trấn trên không có người trong nghề, ta nghe không hiểu gì, chúng ta chỉ đành về thử xem, ta vừa rồi đi mua đường mạch nha, không biết có thích hợp hay không. Trở về nếm thử mới biết được, ta đánh ký hiệu rồi, nếu tốt có thể đi mua là được."
CốcVũ nghe An Cẩm Hiên nói nhiều như vậy, mình còn ở đây hưng phấn suy nghĩ, An Cẩm Hiên đã nghĩ tới cụ thể thi hành thế nào, không khỏi có chút xấu hổ, lại quay đầu nhìn giỏ trúc trên lưng An Cẩm Hiên, thấy bên trong có một gói giấy, mặt trên còn ghi rõ mua ở đâu, không là đường mạch nha lại là cái gì.
Trước kiaCốcVũ còn khuyên bảo người khác, nói không nên cố chấp đứng một chỗ, đi nhìn bên ngoài nói không chừng linh quang vừa hiện sẽ ngộ đạo, đáng tiếc linh quang, ngộ đạo mấy thứ này, vốn không cưỡng cầu được,CốcVũ luôn biết. Nhưng chuyện đến trên người nàng mới hiểu được mình ở trong đó mê mang.
Canh giữ một bên, quả nhiên không canh ra cái gì.
Phải đi y quán ngày đã lên.
An Cẩm Hiên cố ý đi trấn trên, vì muốn đưaCốcVũ đi. Khi hắn trở lại nhà hỏiCốcVũ ở đâu, mọi người đều che miệng cười. Tiểu Hà dùng ngón tay chỉ hậu viện, vừa nhịn không được cười, nóiCốcVũ canh giữ đào giống như gà mái ấp trứng, còn hung dữ, ai cũng không dám ra phía sau viện sợ bị nàng đuổi đi. An Cẩm Hiên đi vào hậu viện, thấyCốcVũ quả thực ngồi xổm bên cạnh sọt đào không nhúc nhích, thật có chút giống gà mái ấp trứng, cũng buồn cười, lập tức đi tới, "CốcVũ, canh ở đó làm gì, nên đi trấn trên đi, sư phụ ngươi chờ ngươi đó."
CốcVũ nghe thanh âm, ngẩng đầu thấy nắng sớm đã chiếu nghiêng vào nhà, An Cẩm Hiên mặc xiêm y vải thô, nhìn nhẹ nhàng, cao lớn vững chãi,CốcVũ không lý do nghĩ vậy sao một cái từ, nàng cảm thấy An Cẩm Hiên là một thiếu niên ý tứ hàm xúc, mà lúc này thấy khóe miệng hắn nhếch lên, mép tóc ướt mồ hôi, hơi cười nhìn mình, nhất thời nàng ngây dại.
An Cẩm Hiên thấy bộ dángCốcVũ ngơ ngác, lại cười, thầm nói quả đào này thật sự làmCốcVũ choáng váng, cũng đi qua ngồi xuống, "Không gì, hôm nay chúng ta đi y quán, quả đào không canh giữ chúng nó cũng không mọc chân ra đi đâu."
Trong nháy mắtCốcVũ có chút nản lòng, đầu óc mờ mịt, lúc này An Cẩm Hiên thấyCốcVũ sững sờ còn nói cũng không gấp như vậy,CốcVũ có thể ở nhà đợi, hắn đánh xe trâu đi trước, đi một vòng Liễu Bá Tử, rồi chờ ở bên kia cầu,CốcVũ trực tiếp đi từ đến cầu là có thể ngồi xe vân vân.
CốcVũ rốt cục vẫn hạ quyết tâm ra ngoài đi dạo, chỉ là nàng không đồng ý đi xe trâu, "Cẩm Hiên ca, không cần xe trâu, chúng ta có tay có chân, đi vài dặm đường hai chân là được, đâu cần phiền toái vòng xa như vậy, lại nói dù không phiền toái, ta cũng không phải tiểu thư, vài dặm đường không là gì, trước kia khôg phải chúng ta cũng đều đi bộ sao? Ngồi trên xe trâu xương cốt ta đau nhức, đi tự tại hơn!"
An Cẩm Hiên ngoài miệng không nói gì, trong lòng lại nghĩ tuy bây giờ trong nhà tốt hơn không ít,CốcVũ vẫn như cũ không thay đổi, cho dù lúc trước cơm không đủ ăn, nàng cũng không thấy có gì lớn lao, ngày khổ cũng qua bình thản, lúc này khá hơn cũng vẫn như cũ bình bình như vậy, tóm lại một câu, cuộc sống của mình không giống tiểu thư người ta, trong nhà có chút của cải bắt đầu khóe mắt xem người, ra vào không chịu tiến tới.
Hai người đi,CốcVũ vẫn lo lắng đào bảo bối của nàng, đối với Vương Thị, Tiểu Hà, Hứa Tần Thị dặn đi dặn lại, "Các ngươi phải coi chừng cẩn thận, không thể mang đi rừng đào nuôi cây, ta trở về sẽ nói cho các ngươi biết muốn làm cái gì."
Đường là đường đất, ngoằn ngoèo như khúc ruột,CốcVũ và An Cẩm Hiên trên đường chậm rãi đi.
Thời tiết tuy chưa nóng gắt, nhưng đi một hồi cũng đổ mồ hôi, may mắn vừa có một trận mưa, đường ít bụi đất hơn, xe ít người thưa,CốcVũ và An Cẩm Hiên đi thật thích ý.
An Cẩm Hiên thấyCốcVũ lúc cười lúc lại nhíu mày, trong lòng biết nàng nhớ quả đào trong nhà, hỏi: "Lúc ngươi nói trở về dùng đào làm gì vậy?"
CốcVũ lắc đầu, "Ta tiếc quả đào tốt như vậy, lại chỉ có thể đổ nuôi cây, mỗ mỗ làm đào ngâm chỉ có thể giữ khoảng mười ngày, ta đang nghĩ làm bột đào, nhưng phải đợi ông trời mở mắt mới được, chỉ sợ không thể thực hiện được, nghĩ tới nghĩ lui ta không biết làm thế nào, đến bây giờ cũng không có chủ ý gì, lại sợ bọn họ vứt quả đào, chỉ có thể kéo dài như vậy, nhưng xem ra cũng chỉ kéo được vài ngày, nghĩ ra chủ ý cũng cần nhiều người hỗ trợ còn không biết được không..."CốcVũ như tìm được chỗ xả, bắt đầu lải nhải.
An Cẩm Hiên chăm chú nghe, trong lòng cân nhắc tỉ mỉ, cảm thấyCốcVũ nói cũng không phải không có đạo lý.
CốcVũ đến Miêu thị y quán, Miêu lão tiên sinh không ở đó, nàng có chút bất đắc dĩ, lại không thể xoay người bỏ đi, bởi vì tiểu nhị truyền lời, nói Miêu lão tiên sinh kêuCốcVũ nấu chế ra một loại cao.
CốcVũ há miệng thở dốc, suýt chút nữa nói ra là mình không có tâm tư ở nơi này nhóm lửa, lời đến bên miệng nàng lại nhịn xuống. Gần đây sư phụ kêu mình làm việc, trên cơ bản đều là chuyện vặt, saoCốcVũ lại không biết chứ, chỉ cần nói việc chế cao, chính là sự khảo nghiệm tính nhẫn nại.
Việc vặt thì việc vặt,CốcVũ cũng cảm thấy dạo này mình quá lo lắng, quá mạnh mẽ, rất nhiều chuyện nếu tĩnh tâm lại, không chừng cũng không khó ứng phó như vậy. Nghĩ vậy,CốcVũ xem qua phương thuốc sư phụ khai, đến hậu viện an bày.
Đương quy, a giao, hoàng kì, thêm táo đỏ, long nhãn, mọi thứ bỏ vào nồi.CốcVũ ngồi xổm phía trước bếp lò, nhìn lửa chớp lóe chớp lóe, cảm thấy tâm tư yên ổn hơn, nàng bắt đầu đoán chuyện phía sau phương thuốc này, dạng người nào cần, nàng đoán là bổ khí huyết gì đó hơn phân nửa là nữ tử dùng, hơn nữa là khuê các hoặc là nữ quyến phú hộ,CốcVũ vừa nhóm lửa vừa suy nghĩ nhưng lại nói ra tiếng, "Chẳng lẽ là vừa sinh đứa nhỏ ?"
Tiểu nhị ở một bên rất cơ trí, đáp, "CốcVũ, sao ngươi đoán được, ta không có nói cho ngươi, nhị phu nhân của Lưuviênngoại sinh một tiểu tử mập mạp, lúc sinh nghe nói là thật chịu tội, người này hiện tại yếu ớt như tượng giấy, Miêu lão tiên sinh cố ý mở phương thuốc như vậy, nói là, nói uống với rượu..."
Nói đến nửa câu sau, thanh âm tiểu nhị chậm rãi trầm xuống, tựa hồ không dám khẳng định.
CốcVũ thấy bộ dáng của hắn bật cười, "Ta biết,nấu xong đổ ra, cắt ra làm ba, dùng rượu vàng chưng cách thủy ăn, bổ khí huyết, qua vài lần sắc mặt tự nhiên tốt rồi. Này khả năng phải ăn một hồi, là phương tiện lại là..." Nói xong,CốcVũ dừng lại.
Tiểu nhị vẫn ở một bên nói cái gìCốcVũ có ăn chưa, thấyCốcVũ không có phản ứng, còn nói ít chuyện ngày thườngCốcVũ thích nghe, vẫn thấyCốcVũ sửng sốt, ánh mắt chớp chớp, bỗng nhiên ném cây củi đang cháy, tại chỗ bật đứng lên, "Sao ta lại không nghĩ ra chứ!" Làm tiểu nhị phát hoảng.
Nói xongCốcVũ đứng ở tại chỗ, trong lòng lượt lại một lần, không sai, nấu xong không cần thời tiết tốt, chỉ để ý bảo tồn kỹ, về sau muốn làm gì mà không được, mặc kệ pha nước uống hay ăn với bánh hoặc đem nấu cơm, giữ lâu được mà không sợ đào nhiều... Mùa đông cũng có thể ăn mứt đào, huống hồ nếu thích có thể ăn với những thứ khác.
CốcVũ càng nghĩ càng kích động, trầm tư rồi cười một mình, lúc nàng ngẩng đầu thấy vẻ mặt tiểu nhị mạc danh kỳ diệu, che miệng nở nụ cười, "Ta nghĩ đến một cách nấu cao, lần tới nếu làm thành ta cho ngươi nếm thử!"
Tiểu nhị than thở một câu, "Ta không phải khuê nữ, cần cao phương bổ gì chứ." Nói rồi đi ra ngoài.
CốcVũ vẫn tại chỗ vui mừng, xoa tay muống lập tức trở về thử. Nàng vừa nấu cao, vừa ngẩng đầu nhìn cây chiết thần tiên quả trong viện, lại vỗ đầu mình, cười mình ngu. Lúc trước nghe sư phụ nói thần tiên quả có thể nấu thuốc, phụ nhân ăn không còn gì tốt hơn sao, sao mình lại muốn nấu chứ.
Bên này còn phải nấu một lát,CốcVũ nói thầm nên làm mứt đào thế nào đây, làm xong phải dùng cái gì để bảo tồn, lúc sên mứt phải cho cái gì vào, phải bắt đầu thí nghiệm thế nào rồi thực hành.
An Cẩm Hiên quen thuộc vào cửa, thấyCốcVũ ngồi trên mặt đất trước bếp lò, củi cháy rớt trên đất, ngay cả mình đi vào cũng không biết, không khỏi lại muốn cười, "CốcVũ, đang nghĩ cái gì vậy? Quả đào, ta có biện pháp, cũng không biết được không ."
MắtCốcVũ sáng lên, vội hỏi.
An Cẩm Hiên nói: "Sắc trời không tốt, ta nghĩ làm mứt đào là không sai, dù sao chúng ta có rất nhiều bình, cũng không đắt, đến lúc đó kéo đi bán trong thành cũng tốt, dù năm nay bán không được thì để đến sang năm, không có gì đáng ngại, ta chỉ là nghĩ nhưng không biết được không. Trấn trên không có người trong nghề, ta nghe không hiểu gì, chúng ta chỉ đành về thử xem, ta vừa rồi đi mua đường mạch nha, không biết có thích hợp hay không. Trở về nếm thử mới biết được, ta đánh ký hiệu rồi, nếu tốt có thể đi mua là được."
CốcVũ nghe An Cẩm Hiên nói nhiều như vậy, mình còn ở đây hưng phấn suy nghĩ, An Cẩm Hiên đã nghĩ tới cụ thể thi hành thế nào, không khỏi có chút xấu hổ, lại quay đầu nhìn giỏ trúc trên lưng An Cẩm Hiên, thấy bên trong có một gói giấy, mặt trên còn ghi rõ mua ở đâu, không là đường mạch nha lại là cái gì.
Tác giả :
Thẩm Duyệt