Điền Viên Cẩm Tú
Chương 57: Băng bó vết thương trong động
Nhìn thấy ánh mắt trong suốt của tiểu cô nương, hắn biết chắc chắn nàng không phải do bọn sát thủ phái tới. Hắn đưa binh đi đánh trận nhiều năm, ít nhất cũng phải có năng lực2phán đoán.
Hơn nữa, hắn có một sự tin tưởng vô cùng kỳ lạ đối với tiểu cô nương này, đến chính hắn cũng thấy khó mà tin nổi.
Cảm nhận được địch ý của đối phương giảm đi không8ít, ánh mắt nhìn nàng cũng nhẹ nhàng hơn. Tử La mới thở phào nhẹ nhõm: “Có cần ta băng bó giúp huynh không?”
Ma xui quỷ khiến thế nào mà Tử La lại hỏi thành câu, nói xong6rồi nàng mới thấy hối hận. Đáng nhẽ sau khi đối phương tỉnh lại, nàng nên tìm cớ lẩn đi, tránh xa phiền phức này mới đúng.
Tử La nói xong, thiếu chút nữa nàng phải bật khóc vì3sự ngu xuẩn của bản thân.
“Không có gì, ta...” Tử La vừa định nói, không có gì, nàng phải đi thì đối phương lại bất ngờ lên tiếng: “Lại đây, đỡ ta rời khỏi đây...” Giọng nói khàn5khàn, nhưng lại không cho ai có cơ hội phản kháng.
Tử La nào dám cãi lời hắn. Nàng vội bước tới cẩn thận đỡ hắn lên, nhưng vừa mới động, vết thương của hắn lại chảy máu nhiều hơn.
“Không được rồi, vết thương của huynh bị chảy máu.” Tử La kinh ngạc thốt lên.
“Đừng lo.” Hắn nói xong thì vội vàng ngụy trang chỗ mình vừa nằm. Sau khi hoàn thành, Tử La không nhìn ra được bất kỳ dấu vết từng có người nằm trên đó. Với bản lĩnh này, nếu nói hắn là người bình thường thì có đánh chết Tử La cũng không tin.
Rốt cuộc nàng đã đụng phải một đống phiền phức thế nào đây.
Thiếu chút nữa Tử La đã rơi lệ đầy mặt. Nhưng mà bây giờ có nói gì thì cũng đã muộn rồi, dù sao cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp mà. Với lại bây giờ cũng chỉ có thể mong hắn vẫn còn lương tâm, thấy nàng có ơn cứu mạng thì đừng gây thêm phiền toái cho nàng.
“Đi.”
“Ồ.” Tử La vội định thần rồi nhanh lại đỡ hắn, đi theo hướng mà hắn chỉ. Người này đúng là tích chữ như vàng, nếu không cần mở miệng thì tuyệt nhiên không nói nhiều một chữ, chỉ dùng tay ra hiệu cho nàng phải đi theo hướng nào.
Tử La thấy hắn muốn di sang một chỗ khuất khuất, cộng thêm hành động xóa dấu vết của hắn lúc vừa rồi, trong lòng nàng có một suy đoán to gan, nghĩ tới đây, cả người Tử La càng thấy lo sợ.
“Có người truy sát huynh sao?”
“Không có.”
Lừa à!
Không ai đuổi giết thì việc gì huynh phải làm như thế. Tử La nghĩ thầm.
“Cẩn thận quen rồi.”
Có lẽ đối phương cũng nhận ra nghi hoặc của nàng nên giải thích.
Tử La bất giác nghĩ, nàng nghi ngờ rõ ràng đến vậy sao?
Tử La không biết, chẳng lẽ tâm trạng của mình hiện rõ trên mặt thế sao.Nhưng mà chẳng biết vì sao, nghe Mạc Vân Thiên nói vậy, nàng lại nhìn hắn, cảm thấy quanh người hắn tản ra một cảm giác trống trải lạ thường. Nàng lại vô thức thấy cay cay nơi sống mũi, như bị bao phủ bởi một bầu không khí tang thương.
Hắn cũng chỉ mới là một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi mà thôi. Cẩn thận đến vậy, rốt cuộc hắn đã phải trải qua bao nhiêu hoàn cảnh khó khăn mới có thể rèn nên. Nàng dám khẳng định, đây chắc chắn không phải là lần đầu tiên hắn rơi vào hiểm cảnh như thế.
Từ khi hắn tỉnh lại đến giờ, Tử La không hề nhìn thấy chút kinh hoàng nào trên khuôn mặt hắn. Hơn nữa, vết thương trên người hắn rất nguy hiểm, nhiều vết thương vẫn còn đang chảy máu, nhưng lông mày hắn không nhíu lại một lần, giống như người bị thương không phải là hắn vậy.
Thử hỏi nếu ở thời hiện đại, một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi cũng chỉ là một học sinh trung học mà thôi, là lúc được người nhà thương yêu bảo bọc, bị thương nặng như thế sao mà bình tĩnh vậy được. Có thể tưởng tượng ra, chắc chắn hắn đã từng trải qua những đau thương không một ai biết tới, mới có thể bình tĩnh thong dong như bây giờ.
Nghĩ tới đây, lòng Tử La lại trở nên mềm nhũn.
Thế là, nàng quyết định giúp người giúp đến cùng. Dù nàng chỉ mới biết hắn không lâu, hắn lại còn tỏ ra xa cách, nhưng trực giác của nàng lại nhận định, hắn không phải là người xấu đại gian đại ác gì. Hơn nữa, dù hắn là người xấu, giờ có nói gì thì cũng muộn cả rồi.
Quyết định như vậy, Tử La bắt đầu suy nghĩ nên làm gì tiếp theo, tâm trạng cũng thay đổi rất nhanh.
“Ta biết có một sơn động có thể ẩn náu được, lúc ta và Đại ca tránh mưa thì đã phát hiện ra, nhưng mà không dễ đi cho lắm, bình thường mấy Đại ca đã thấy khó đi rồi, người ngoài càng không dễ phát hiện, huynh có thể vào dưỡng thương.”
Mạc Vân Thiên giải thích với Tử La xong cũng sợ đến ngây người. Hắn là người không thích giải thích bất cứ điều gì với người khác. Vậy mà hôm nay lần đầu tiên hắn lại nói rõ hành động của mình cho một cô bé.
Trong lòng nổi lên sóng to gió lớn, nhưng trên mặt hắn không có chút biểu hiện nào. Giờ nghe Tử La nói vậy, hắn cũng đồng ý luôn, đúng là hắn cần tìm một nơi để dưỡng thương.
Tử La cố gắng đỡ Mạc Vân Thiên tới sơn động. Thấy trán nàng đổ mồ hôi, Mạc Vân Thiên cũng cố bước một mình, giảm bớt trọng lượng đè lên người nàng.
“Đừng nhúc nhích, vết thương lại chảy máu đó.” Tử La hoảng hốt nói.
Cuối cùng cũng tới được sơn động mà Tử La nói. Đúng như nàng miêu tả, nơi này là một nơi ẩn náu tuyệt vời.
Trong sơn động rất khô ráo và rộng rãi, có thể ở được mười mấy người.
Đây là nơi thích hợp để dưỡng thương, trong động có một tảng đá lớn bóng loáng và một chồng củi nhỏ.
Lúc Tử La và Tử Thụ lên núi lấy mồi, đột nhiên nửa đường trời lại mưa, Tử Thụ tìm được hang động này. Ngày đó nàng trú mưa ở đây rất lâu, cơn mưa xuân mới dần ngơi bớt, đống củi này cũng là do huynh đệ Tử Thụ tìm được. Cũng may hôm đó là ngày họ được nghỉ học, nếu không hai anh em đã đến lớp muộn rồi.
Tử La đỡ Mạc Vân Thiên lên tảng đá lớn trong sơn động, dựa lưng vào đá. Tử La vừa lau mồ hôi vừa quan tâm hỏi: “Huynh vẫn ổn chứ?”
Mạc Vân Thiên cảm động trả lời: “Không sao.” Tuy rằng giọng điệu cứng nhắc nhưng đối với hắn mà nói như vậy đã hiếm có lắm rồi.
Tử La cũng không để ý thái độ của hắn, nàng nó tiếp: “Ta giúp huynh băng bó vết thương nhé.”
Thấy hắn không phản đối, Tử La bèn bắt đầu giúp Mạc Vân Thiên xử lý vết thương.
Giờ nàng mới chú ý đến dáng người của hắn, chỉ mới nhìn thôi Tử La đã phải cảm thán vóc người hắn quá đẹp.
Cơ bắp săn chắc, từng khối cơ bụng chắc nịch khiến Tử La mặt đỏ tay run. Dù gì tâm hồn Tử La cũng là của một người trưởng thành, dù rằng gần đây càng lúc nàng càng có xu hướng hồi xuân.
Thế là Tử La giả vờ trấn tĩnh, không ngừng tự nói với chính mình, không được phá hoại thiếu niên tốt người ta, không được trâu già gặm cỏ non. Một lúc sau nàng lại tự thôi miên chính mình, giờ mình là một đứa bé, không thể nghĩ thế được.
Tử La không bao giờ thừa nhận mình là một sắc nữ, cùng lắm là thấy trai xinh gái đẹp thì nhìn nhiều chút thôi mà, xem như bổ mắt. Vì thế, nàng chỉ có thể nói dáng người của Mạc Vân Thiên làm người ta muốn chảy nước miếng quá đi.
Mạc Vân Thiên chưa bao giờ biết vẻ mặt một người lại có thể thay đổi phong phú đến vậy.
Tử La nhanh chóng bình tĩnh lại. Khi nàng nhìn rõ vết thương trên người Mạc Vân Thiên, những suy nghĩ không nên có đó đều bị nàng quên sạch sành sanh.
Trên người hắn đầy những vết đao lớn nhỏ, thậm chí còn có cả trúng tên, nhưng mà mũi tên đã được lấy ra. Gần ngực trái là một vết chém nghiêm trọng nhất.
Đầu tiên Tử La lấy linh tuyền làm ướt khăn tay sạch mà nàng mang theo, cẩn thận lau sạch vết thương của hắn. Nàng sợ làm hắn đau nên vừa lau vừa hỏi, nếu đau thì nhớ phải nói ra, nàng còn không ngừng quan sát vẻ mặt của Mạc Vân Thiên, nếu có gì là thì lập tức dừng tay.
Mạc Vân Thiên thấy Tử La thận trọng như thế, hắn biết là nàng quan tâm mình, sắc mặt thoáng đổi nhưng phút chốc lại quay về như cũ.
Nếu có người nhìn thấy chắc chắn cũng nghĩ mình hoa mắt.
Mạc Vân thiên phát hiện ra, lúc dòng nước này lau qua vết thương, hắn không chỉ không đau mà còn cảm thấy mát, tinh thần cũng sảng khoái hơn nhiều, hơn nữa, lau vết thương như vậy cũng không hề thấy đau.
Sau khi lau xong, Tử La bắt đầu giúp hắn bôi thuốc. Nàng cần một cái băng vải, thế là nàng xé vạt áo trong của hắn, xé nhỏ ghép lại rồi bắt đầu băng bó.
Xưa nay nàng chưa từng băng bó vết thương nên lóng ngóng vô cùng.
Mac Vân Thiên thấy Tử La vụng về băng vết thương trước ngực mình, không biết tại sao tim lại đập nhanh hơn.
“Có thể buộc từ phía sau.” Mạc Vân Thiên nhắc nhở.
“Đúng nhỉ! Huynh thông minh quá.”
Mạc Vân Thiên nghe xong lại nghĩ, thông minh đâu ra chứ?
Ra sau lưng Mạc Vân Thiên, Tử La phát hiện phía sau vẫn còn một vết thương.
“Ngoài vết thương sau lưng ra còn chỗ nào khác nữa không?” Tử La cau mày hỏi
“Không có.”
Tử La nghe Mạc Vân Thiên nói vậy mới thở phào nhẹ nhõm.
Nàng vội buộc chặt băng vải, sau đó nàng tiếp tục xử lý mấy vết thương còn lại, bôi thuốc, băng bó. Hai bình thuốc trị thương không dủ dùng, nhưng việc cầm máu quan trọng nhất nên Tử La chỉ có thể dùng ít đi một chút.
Sau đó nàng lại phát hiện ra băng vải cũng không đủ, nhưng mà áo trong của Mạc Vân Thiên không thể xé thêm được nữa.
Hết cách rồi, chỉ có thể xé của mình thôi. Tử La định xé làn váy nhưng lại nhớ ra không biết nên giải thích với Đại tỷ thế nào, đắn đo một hồi nàng quyết định xé áo trong.
Tử La cởi đai lưng của mình ra, kéo vạt áo trong. Dù sao nàng vẫn còn áo yếm, hơn nữa, chỉ xé vạt áo cũng không lộ gì được. Nàng không hề để ý đến hành động cởi đai lưng này. Dù sao với một người từng sống cuộc sông hiện đại như Tử La mà nói, đây chẳng đáng là gì.
Mạc Vân Thiên thấy Tử La hình như định xé vạt váy làm băng vải, nhưng sau khi cầm một lúc, nàng lại lẩm bẩm mấy câu hình như là không biết phải giải thích với Đại tỷ thế nào, sau đó nàng đột ngột cởi đai lưng.
Rốt cuộc Mạc Vân Thiên cũng không bình tĩnh nổi, khuôn mặt vạn năm bất biến có xu hướng nứt nẻ. Nhưng Mạc Vân Thiên là ai. Là người dù thái sơn có sập xuống trước mặt cũng không hoảng hốt. Hắn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
Dù sao cũng chỉ là một tiểu nha đầu sáu, bảy tuổi, còn chưa đến tuổi phải đề phòng nam nữ, chắc chắn tiểu nha đầu cũng không biết hành vi của mình không thích hợp chỗ nào, cần gì hắn phải lo lắng, ngạc nhiên chứ.
Thuốc nhanh chóng có hiệu quả, vết thương cũng không còn đau nữa. Vừa bình tĩnh lại thì cơn buồn ngủ ập tới, Mạc Vân Thiên không chịu nổi ngủ thiếp đi.
Rốt cuộc lúc Tử La cẩn thận băng bó xong vết thương cuối cùng cho người nọ thì mới nhận ra Mạc Vân Thiên đã ngủ thiếp đi rồi.
Tử La nhớ tới tiếng ọt ọt phát ra từ bụng hắn lúc nãy thì cũng đoán hắn đói bụng lắm rồi. Thế là nàng quyết định về nhà lấy một ít thức ăn cho hắn, còn thuốc trị thương không đủ cũng phải cầm một ít.
Lúc Mạc Vân Thiên tỉnh lại lần nữa thì phát hiện Tử La đã không có ở đây. Trong lòng thấy hơi mất mát. Hắn bị bỏ lại sao.
Nhưng mà hắn cũng quen bị bỏ lại thế này.
Lúc mười tuổi cùng phụ thân đi biên thành Mạc Bắc, đột nhiên một đêm quân địch đột kích, đánh mọi người không kịp trở tay. Phụ thân ra lệnh cho Ngũ thúc và thân tín đưa hắn chạy trốn suốt đêm, còn ông thì ở lại biên thành kháng địch.
Hơn nữa, hắn có một sự tin tưởng vô cùng kỳ lạ đối với tiểu cô nương này, đến chính hắn cũng thấy khó mà tin nổi.
Cảm nhận được địch ý của đối phương giảm đi không8ít, ánh mắt nhìn nàng cũng nhẹ nhàng hơn. Tử La mới thở phào nhẹ nhõm: “Có cần ta băng bó giúp huynh không?”
Ma xui quỷ khiến thế nào mà Tử La lại hỏi thành câu, nói xong6rồi nàng mới thấy hối hận. Đáng nhẽ sau khi đối phương tỉnh lại, nàng nên tìm cớ lẩn đi, tránh xa phiền phức này mới đúng.
Tử La nói xong, thiếu chút nữa nàng phải bật khóc vì3sự ngu xuẩn của bản thân.
“Không có gì, ta...” Tử La vừa định nói, không có gì, nàng phải đi thì đối phương lại bất ngờ lên tiếng: “Lại đây, đỡ ta rời khỏi đây...” Giọng nói khàn5khàn, nhưng lại không cho ai có cơ hội phản kháng.
Tử La nào dám cãi lời hắn. Nàng vội bước tới cẩn thận đỡ hắn lên, nhưng vừa mới động, vết thương của hắn lại chảy máu nhiều hơn.
“Không được rồi, vết thương của huynh bị chảy máu.” Tử La kinh ngạc thốt lên.
“Đừng lo.” Hắn nói xong thì vội vàng ngụy trang chỗ mình vừa nằm. Sau khi hoàn thành, Tử La không nhìn ra được bất kỳ dấu vết từng có người nằm trên đó. Với bản lĩnh này, nếu nói hắn là người bình thường thì có đánh chết Tử La cũng không tin.
Rốt cuộc nàng đã đụng phải một đống phiền phức thế nào đây.
Thiếu chút nữa Tử La đã rơi lệ đầy mặt. Nhưng mà bây giờ có nói gì thì cũng đã muộn rồi, dù sao cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp mà. Với lại bây giờ cũng chỉ có thể mong hắn vẫn còn lương tâm, thấy nàng có ơn cứu mạng thì đừng gây thêm phiền toái cho nàng.
“Đi.”
“Ồ.” Tử La vội định thần rồi nhanh lại đỡ hắn, đi theo hướng mà hắn chỉ. Người này đúng là tích chữ như vàng, nếu không cần mở miệng thì tuyệt nhiên không nói nhiều một chữ, chỉ dùng tay ra hiệu cho nàng phải đi theo hướng nào.
Tử La thấy hắn muốn di sang một chỗ khuất khuất, cộng thêm hành động xóa dấu vết của hắn lúc vừa rồi, trong lòng nàng có một suy đoán to gan, nghĩ tới đây, cả người Tử La càng thấy lo sợ.
“Có người truy sát huynh sao?”
“Không có.”
Lừa à!
Không ai đuổi giết thì việc gì huynh phải làm như thế. Tử La nghĩ thầm.
“Cẩn thận quen rồi.”
Có lẽ đối phương cũng nhận ra nghi hoặc của nàng nên giải thích.
Tử La bất giác nghĩ, nàng nghi ngờ rõ ràng đến vậy sao?
Tử La không biết, chẳng lẽ tâm trạng của mình hiện rõ trên mặt thế sao.Nhưng mà chẳng biết vì sao, nghe Mạc Vân Thiên nói vậy, nàng lại nhìn hắn, cảm thấy quanh người hắn tản ra một cảm giác trống trải lạ thường. Nàng lại vô thức thấy cay cay nơi sống mũi, như bị bao phủ bởi một bầu không khí tang thương.
Hắn cũng chỉ mới là một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi mà thôi. Cẩn thận đến vậy, rốt cuộc hắn đã phải trải qua bao nhiêu hoàn cảnh khó khăn mới có thể rèn nên. Nàng dám khẳng định, đây chắc chắn không phải là lần đầu tiên hắn rơi vào hiểm cảnh như thế.
Từ khi hắn tỉnh lại đến giờ, Tử La không hề nhìn thấy chút kinh hoàng nào trên khuôn mặt hắn. Hơn nữa, vết thương trên người hắn rất nguy hiểm, nhiều vết thương vẫn còn đang chảy máu, nhưng lông mày hắn không nhíu lại một lần, giống như người bị thương không phải là hắn vậy.
Thử hỏi nếu ở thời hiện đại, một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi cũng chỉ là một học sinh trung học mà thôi, là lúc được người nhà thương yêu bảo bọc, bị thương nặng như thế sao mà bình tĩnh vậy được. Có thể tưởng tượng ra, chắc chắn hắn đã từng trải qua những đau thương không một ai biết tới, mới có thể bình tĩnh thong dong như bây giờ.
Nghĩ tới đây, lòng Tử La lại trở nên mềm nhũn.
Thế là, nàng quyết định giúp người giúp đến cùng. Dù nàng chỉ mới biết hắn không lâu, hắn lại còn tỏ ra xa cách, nhưng trực giác của nàng lại nhận định, hắn không phải là người xấu đại gian đại ác gì. Hơn nữa, dù hắn là người xấu, giờ có nói gì thì cũng muộn cả rồi.
Quyết định như vậy, Tử La bắt đầu suy nghĩ nên làm gì tiếp theo, tâm trạng cũng thay đổi rất nhanh.
“Ta biết có một sơn động có thể ẩn náu được, lúc ta và Đại ca tránh mưa thì đã phát hiện ra, nhưng mà không dễ đi cho lắm, bình thường mấy Đại ca đã thấy khó đi rồi, người ngoài càng không dễ phát hiện, huynh có thể vào dưỡng thương.”
Mạc Vân Thiên giải thích với Tử La xong cũng sợ đến ngây người. Hắn là người không thích giải thích bất cứ điều gì với người khác. Vậy mà hôm nay lần đầu tiên hắn lại nói rõ hành động của mình cho một cô bé.
Trong lòng nổi lên sóng to gió lớn, nhưng trên mặt hắn không có chút biểu hiện nào. Giờ nghe Tử La nói vậy, hắn cũng đồng ý luôn, đúng là hắn cần tìm một nơi để dưỡng thương.
Tử La cố gắng đỡ Mạc Vân Thiên tới sơn động. Thấy trán nàng đổ mồ hôi, Mạc Vân Thiên cũng cố bước một mình, giảm bớt trọng lượng đè lên người nàng.
“Đừng nhúc nhích, vết thương lại chảy máu đó.” Tử La hoảng hốt nói.
Cuối cùng cũng tới được sơn động mà Tử La nói. Đúng như nàng miêu tả, nơi này là một nơi ẩn náu tuyệt vời.
Trong sơn động rất khô ráo và rộng rãi, có thể ở được mười mấy người.
Đây là nơi thích hợp để dưỡng thương, trong động có một tảng đá lớn bóng loáng và một chồng củi nhỏ.
Lúc Tử La và Tử Thụ lên núi lấy mồi, đột nhiên nửa đường trời lại mưa, Tử Thụ tìm được hang động này. Ngày đó nàng trú mưa ở đây rất lâu, cơn mưa xuân mới dần ngơi bớt, đống củi này cũng là do huynh đệ Tử Thụ tìm được. Cũng may hôm đó là ngày họ được nghỉ học, nếu không hai anh em đã đến lớp muộn rồi.
Tử La đỡ Mạc Vân Thiên lên tảng đá lớn trong sơn động, dựa lưng vào đá. Tử La vừa lau mồ hôi vừa quan tâm hỏi: “Huynh vẫn ổn chứ?”
Mạc Vân Thiên cảm động trả lời: “Không sao.” Tuy rằng giọng điệu cứng nhắc nhưng đối với hắn mà nói như vậy đã hiếm có lắm rồi.
Tử La cũng không để ý thái độ của hắn, nàng nó tiếp: “Ta giúp huynh băng bó vết thương nhé.”
Thấy hắn không phản đối, Tử La bèn bắt đầu giúp Mạc Vân Thiên xử lý vết thương.
Giờ nàng mới chú ý đến dáng người của hắn, chỉ mới nhìn thôi Tử La đã phải cảm thán vóc người hắn quá đẹp.
Cơ bắp săn chắc, từng khối cơ bụng chắc nịch khiến Tử La mặt đỏ tay run. Dù gì tâm hồn Tử La cũng là của một người trưởng thành, dù rằng gần đây càng lúc nàng càng có xu hướng hồi xuân.
Thế là Tử La giả vờ trấn tĩnh, không ngừng tự nói với chính mình, không được phá hoại thiếu niên tốt người ta, không được trâu già gặm cỏ non. Một lúc sau nàng lại tự thôi miên chính mình, giờ mình là một đứa bé, không thể nghĩ thế được.
Tử La không bao giờ thừa nhận mình là một sắc nữ, cùng lắm là thấy trai xinh gái đẹp thì nhìn nhiều chút thôi mà, xem như bổ mắt. Vì thế, nàng chỉ có thể nói dáng người của Mạc Vân Thiên làm người ta muốn chảy nước miếng quá đi.
Mạc Vân Thiên chưa bao giờ biết vẻ mặt một người lại có thể thay đổi phong phú đến vậy.
Tử La nhanh chóng bình tĩnh lại. Khi nàng nhìn rõ vết thương trên người Mạc Vân Thiên, những suy nghĩ không nên có đó đều bị nàng quên sạch sành sanh.
Trên người hắn đầy những vết đao lớn nhỏ, thậm chí còn có cả trúng tên, nhưng mà mũi tên đã được lấy ra. Gần ngực trái là một vết chém nghiêm trọng nhất.
Đầu tiên Tử La lấy linh tuyền làm ướt khăn tay sạch mà nàng mang theo, cẩn thận lau sạch vết thương của hắn. Nàng sợ làm hắn đau nên vừa lau vừa hỏi, nếu đau thì nhớ phải nói ra, nàng còn không ngừng quan sát vẻ mặt của Mạc Vân Thiên, nếu có gì là thì lập tức dừng tay.
Mạc Vân Thiên thấy Tử La thận trọng như thế, hắn biết là nàng quan tâm mình, sắc mặt thoáng đổi nhưng phút chốc lại quay về như cũ.
Nếu có người nhìn thấy chắc chắn cũng nghĩ mình hoa mắt.
Mạc Vân thiên phát hiện ra, lúc dòng nước này lau qua vết thương, hắn không chỉ không đau mà còn cảm thấy mát, tinh thần cũng sảng khoái hơn nhiều, hơn nữa, lau vết thương như vậy cũng không hề thấy đau.
Sau khi lau xong, Tử La bắt đầu giúp hắn bôi thuốc. Nàng cần một cái băng vải, thế là nàng xé vạt áo trong của hắn, xé nhỏ ghép lại rồi bắt đầu băng bó.
Xưa nay nàng chưa từng băng bó vết thương nên lóng ngóng vô cùng.
Mac Vân Thiên thấy Tử La vụng về băng vết thương trước ngực mình, không biết tại sao tim lại đập nhanh hơn.
“Có thể buộc từ phía sau.” Mạc Vân Thiên nhắc nhở.
“Đúng nhỉ! Huynh thông minh quá.”
Mạc Vân Thiên nghe xong lại nghĩ, thông minh đâu ra chứ?
Ra sau lưng Mạc Vân Thiên, Tử La phát hiện phía sau vẫn còn một vết thương.
“Ngoài vết thương sau lưng ra còn chỗ nào khác nữa không?” Tử La cau mày hỏi
“Không có.”
Tử La nghe Mạc Vân Thiên nói vậy mới thở phào nhẹ nhõm.
Nàng vội buộc chặt băng vải, sau đó nàng tiếp tục xử lý mấy vết thương còn lại, bôi thuốc, băng bó. Hai bình thuốc trị thương không dủ dùng, nhưng việc cầm máu quan trọng nhất nên Tử La chỉ có thể dùng ít đi một chút.
Sau đó nàng lại phát hiện ra băng vải cũng không đủ, nhưng mà áo trong của Mạc Vân Thiên không thể xé thêm được nữa.
Hết cách rồi, chỉ có thể xé của mình thôi. Tử La định xé làn váy nhưng lại nhớ ra không biết nên giải thích với Đại tỷ thế nào, đắn đo một hồi nàng quyết định xé áo trong.
Tử La cởi đai lưng của mình ra, kéo vạt áo trong. Dù sao nàng vẫn còn áo yếm, hơn nữa, chỉ xé vạt áo cũng không lộ gì được. Nàng không hề để ý đến hành động cởi đai lưng này. Dù sao với một người từng sống cuộc sông hiện đại như Tử La mà nói, đây chẳng đáng là gì.
Mạc Vân Thiên thấy Tử La hình như định xé vạt váy làm băng vải, nhưng sau khi cầm một lúc, nàng lại lẩm bẩm mấy câu hình như là không biết phải giải thích với Đại tỷ thế nào, sau đó nàng đột ngột cởi đai lưng.
Rốt cuộc Mạc Vân Thiên cũng không bình tĩnh nổi, khuôn mặt vạn năm bất biến có xu hướng nứt nẻ. Nhưng Mạc Vân Thiên là ai. Là người dù thái sơn có sập xuống trước mặt cũng không hoảng hốt. Hắn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
Dù sao cũng chỉ là một tiểu nha đầu sáu, bảy tuổi, còn chưa đến tuổi phải đề phòng nam nữ, chắc chắn tiểu nha đầu cũng không biết hành vi của mình không thích hợp chỗ nào, cần gì hắn phải lo lắng, ngạc nhiên chứ.
Thuốc nhanh chóng có hiệu quả, vết thương cũng không còn đau nữa. Vừa bình tĩnh lại thì cơn buồn ngủ ập tới, Mạc Vân Thiên không chịu nổi ngủ thiếp đi.
Rốt cuộc lúc Tử La cẩn thận băng bó xong vết thương cuối cùng cho người nọ thì mới nhận ra Mạc Vân Thiên đã ngủ thiếp đi rồi.
Tử La nhớ tới tiếng ọt ọt phát ra từ bụng hắn lúc nãy thì cũng đoán hắn đói bụng lắm rồi. Thế là nàng quyết định về nhà lấy một ít thức ăn cho hắn, còn thuốc trị thương không đủ cũng phải cầm một ít.
Lúc Mạc Vân Thiên tỉnh lại lần nữa thì phát hiện Tử La đã không có ở đây. Trong lòng thấy hơi mất mát. Hắn bị bỏ lại sao.
Nhưng mà hắn cũng quen bị bỏ lại thế này.
Lúc mười tuổi cùng phụ thân đi biên thành Mạc Bắc, đột nhiên một đêm quân địch đột kích, đánh mọi người không kịp trở tay. Phụ thân ra lệnh cho Ngũ thúc và thân tín đưa hắn chạy trốn suốt đêm, còn ông thì ở lại biên thành kháng địch.
Tác giả :
Mộ Dạ Hàn Phong