Điền Viên Cẩm Tú
Chương 306: Đánh loạn cả lên
“Đổng Trương thi năm ngoái vừa mới gả vào nhà Đổng Hoàng thị. Bên nhà mẹ đẻ Đổng Trương thị tuy cũng là hộ nhà nông, nhưng gia cảnh lại khấm khá.
Trong nhà không chỉ có năm mươi, sáu mươi mẫu ruộng, mà trên trấn Cổ Thuỷ còn có cửa hàng. Lúc trước Đông Hoàng thị thật lòng muốn tìm một tiểu thư2nhà quan cho Đổng Vũ làm vợ, ngặt một nỗi lấy tình huống nhà Đổng Hoàng thị, có nằm mơ cũng không được.
Vì thế, sau bao nhiêu lần ăn canh sập cửa của mấy nhà giàu kia, bị trào phúng rất nhiều lần, cuối cùng Đông Hoàng thì cũng ý thức được, muốn cưới một tiểu thư nhà giàu về là chuyện viển8vông cỡ nào. Đặc biệt là sau khi Đổng Vũ thi trượt, nhà Đổng Hoàng thị bắt buộc phải nhận thức được vị trí của mình. Cũng coi như số nhà Đông Hoàng thị may, cuối cùng nhà bọn họ tìm được một Đổng Trương thị có gia cảnh giàu có như thế. Nghe nói năm trước khi Đổng Trương thị gả vào6nhà Đổng Hoàng thị, mang theo của hồi môn cỡ tầm năm mươi lượng bạc tới. Các cô nương bình thường lúc xuất giá mang theo của hồi môn cỡ mười lượng bạc đã được coi là cực giàu có, cực thể diện rồi. Mà Đổng Trương thì đây lập tức mang theo của hồi môn năm mươi lượng bạc. Có thể thấy3gia cảnh nhà mẹ đẻ nàng ta giàu có hơn mấy nhà nông dân rất nhiều, mà lúc ở nhà hắn nàng ta cũng được nâng niu chiều chuộng. Theo lý thuyết, lấy tình huống của Đổng Vũ mà cưới được một nàng dâu như thế đã rất may mắn rồi, nhưng có người lại không nghĩ vậy. Người đó chính là vợ5chồng Đông Hoàng thị và Đông Nhị Lang. Hai người bọn họ tự nhận con trai Đổng Vũ nhà mình là tú tài, là người đọc sách, vì thế nên khinh thường Đông Trương thị nông dân chân đất.
Mà cũng bởi nhà họ Trương trước đó thương yêu nữ nhi duy nhất quá, nên trước đó Đổng Trương thị chọn rất nhiều nhà trai, tới mười chín tuổi mới gả cho Đổng Vũ. Đông Hoàng thị lại thấy chẳng ai muốn Đổng Trương thị, nhìn Đống Trương thị không thuận mắt. Thật ra bà ta cũng không ngẫm lại, nếu Đổng Trương thị không vì tuổi lớn, lấy điều kiện nhà mẹ đẻ nàng ấy thì Đổng Vũ làm gì có cửa. Hơn nữa, chẳng phải chính Đống Mai con gái bà ta cũng mười chín tuổi mới gả chồng sao.
Nhưng những người này, thường sẽ đề ra yêu cầu nghiêm khắc với nhà khác, với nhà mình chỉ thấy thế nào cũng không đủ. Vợ chồng Đông Hoàng thị tự coi mình cao hơn nhà khác một cái đầu nên muốn lập quy củ với Đổng Trương thì khi đó vừa gả tới.
Đổng Trương thì cũng không phải loại người dễ bị bắt nạt, dưới cơn nóng giận chạy thẳng về nhà mẹ đẻ. Từ trước tới nay Đổng Trương thị ở nhà mẹ đẻ được yêu thương hết mực, người bên nhà mẹ để nàng ta nghe nói Đổng Trương thị bị bắt nạt bên nhà chồng đều muốn trả đũa.
Vì thế, cha mẹ Đổng Trường thị cùng hai vị đại ca, đại tẩu đều kéo nhau sang nhà bên kia.
Một nhà ba người Đông Hoàng thị trừ Đông Hoàng thì còn có chút sức chiến đấu, Đổng Nhị Lang chỉ là đồ miệng cọp gan thỏ. Người nhà họ Trương còn chưa kịp làm gì, Đông Nhị Lang đã kêu cha gọi mẹ xin tha. Còn Đổng Vũ, hắn khá vừa lòng với vị hôn thê mới này, đương nhiên không giúp vợ chồng Đông Hoàng thị. Một mình Đông Hoàng thị dù mạnh mẽ đến đâu cũng không thể là đối thủ của người nhà họ Trương cường tráng, giàu có được.
Vợ chồng Đông Hoàng thị ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo, không thể lập quy củ với Đổng Trương thị, còn bị người nhà họ Trường đánh cho một trận. Thậm chí, người nhà họ Trương còn đề nghị hai vợ chồng Đổng Vũ lên huyện thành ở. Đổng Vũ ngày ngày sang trường huyện học, Đổng Trương thị ở nhà nấu cơm, chăm sóc Đổng Vũ. Vợ chồng Đông Hoàng thị mỗi tháng đưa cho hai vợ chồng Đổng Vũ hai lượng bạc, ngoài ra thì người nhà họ Trương sẽ trợ cấp thêm một ít, thế là đủ cho hai vợ chồng nhỏ sinh sống trên huyện thành rồi. Lần này Đông Hoàng thị và Đông Nhị Lang chẳng những không dạy quy củ cho Đổng Trương thị thành công, còn khiến Đổng Trương thị và Đổng Vũ dọn lên huyện thành sống. Hơn nữa mỗi tháng còn phải đưa cho vợ chồng họ hai lượng bạc, Vợ chồng Đông Hoàng thị và Đông Nhị Lang tức điên.
Nhưng cuối cùng vợ chồng Đông Hoàng thì cũng hiểu ra cô con dâu này không phải người bọn họ có thể giày vò được. Từ đó trở đi cũng đỡ gây sự bao nhiêu. Lần này vợ chồng Đổng Vũ về quê ăn Tết, trường huyện vẫn chưa khai giảng, vì thế vợ chồng Đổng Vũ mới về. Người đứng ở hiện trường ồn ào túi bụi, lúc này đột nhiên có người kêu: “Nhường đường, nhường đường nào.” Tiếp đó, mọi người thấy một người phụ nữ trẻ tuổi bị một người phụ nữ trung niên đỡ từ ngoài đám đông bước vào.
Hà tú tài thấy hai người này tới lập tức không quan tâm tới Đổng Vũ nữa, bước nhanh để đón hai người kia.
Hóa ra người vừa tới là tình nhân của Hà tú tài, cô nương nhà họ Lâm Lâm Chi và mẹ của Lâm Chi là Lâm Mã thị. “Chi nhi, sao nàng lại tới đây? Sao không ở nhà nghỉ ngơi, ở đây loạn lắm.” Hà tú tài đỡ cô nương trẻ tuổi kia từ tay người phụ nữ trung niên, nét mặt dịu dàng săn sóc do hỏi.
“Phu quân, ta lo cho chàng mà. Không biết hôm nay tỷ tỷ có ra tay đánh người không, ta càng nghĩ càng muốn nương đỡ ta ra xem phu quân.” Lâm Chi cũng dịu dàng cẩn thận, nét mặt quan tâm trả lời lại. Thật ra Lâm Chi tới đây vì nàng ngồi ngây ở nhà họ Hà cũng lâu rồi, mà mấy người Hà tú tài vẫn chưa từ thôn Hòe Hoa về. Lâm Chi sự việc bỏ Đổng Mai lại có biển, dù sao thì thôn Hòe Hoa cũng là nhà mẹ đẻ của Đổng Mai. Vì thế, Lâm Chi không an tâm nên mới kêu Lâm Mã thì hôm nay tới Hà gia chăm sóc nàng ta cùng đi.
Nhân lúc mọi người vẫn đang yên tĩnh vì sự xuất hiện đột ngột của Lâm Chi và Lâm Mã Thị, Đồng Mai nãy giờ không xuất hiện đột nhiên lao vọt từ trong phòng ra như một mũi tên.
“Lâm Chi, đồ tiện nhân nhà ngươi. Ngươi còn dám tới đây sao.” Đổng Mai như người điên lao vọt tới chỗ Lâm Chi, tay nắm tay mười chuẩn bị đánh Lâm Chi.” Lâm Mã thị vội giữ chặt Đổng Mai lại, ngăn Đổng Mai tiếp cận Lâm Chi. Đổng Mai còn chưa kịp chạm tới một góc áo của Lâm Chi đã bị Hà tú tài đứng cạnh đẩy ra. Đổng Mai không cẩn thận bị Hà tú tài đẩy ngã ra đất. “Đổng Mai, con điên người muốn động thủ với Chi nhi đúng không. Ta sẽ cho ngươi biết thế nào là sống không bằng chết.” Hà tú tài hung tợn nói, sau khi đẩy ngã Đông Mai xong không ngờ còn muốn giơ chân lên đá Đồng Mai. Cơn giận của Hà tú tài khiến tất cả người đứng đây đều khiếp sợ.
Đổng Hoàng thị đứng một bên thấy thể không thèm quan tâm tới Hà lão bà nữa, chạy tới đẩy Hà tú tài đang định đá Đổng Maira.
Hà tú tài chỉ là một thư sinh tay trói gà không chặt, hắn không phải là đối thủ của thôn phụ như Đông Hoàng thị, lập tức bị Đông Hoàng thị đẩy ra.
Đẩy Hà tủ tài xong, Đông Hoàng thị vội nâng Đồng Mai dậy. Đổng Mai bị Hà tú tài đẩy như thế, quần áo trên người lấm lem bụi đất, thậm chí váy còn rách một miếng to. Hôm nay lúc nàng ta ở Hà gia bị đánh cho mặt mũi bầm dập, thoạt nhìn vô cùng chật vật.
Bộ dáng bây giờ của Đổng Mai đâu thể so với Lâm Chi mặc váy gấm mới, đầu cắm vài cây trâm tinh xảo cùng bộ diêu, trên mặt bôi một lớp trang điểm tinh xảo, nhìn qua như tiểu thư khuê các.
Có thể nói một người trên trời, một người dưới đất. Hà lão bà thấy Đông Hoàng thị đẩy Hà tủ tài thì muốn đánh trả. Vì thế, bà ta và ba đứa con dâu, còn cả cháu gái nhỏ Hà Hoa tiến lên chi viện
cho Hà tú tài.
Nhất thời, bên phía Hà lão bà có năm người, còn có cả mẹ của Lâm Chi là Lâm Mã thị cùng mẹ con Đổng Hoàng thị đánh loạn cả lên!
Ha ha...
Lần này tám người phụ nữ lăn xả vào nhau, dọa mọi người ở đây hết hồn. Dù là người nhà họ Hà đang khắc khẩu với Đổng Nhị Lang, Đổng Vũ cùng dùng hết lại, đám người đến vây xem cũng yên tĩnh. Tất cả người ở đây đều nhìn trận “đại chiến” giữa tám người phụ nữ kia. Hà tú tài đứng một bên thấy tám người kia đánh nhau kịch liệt, sợ lan đến chỗ mình và Lâm Chi, không ngờ lại muốn lôi Lâm Chi trốn sang một bên.
Đổng Mai thấy Hà tú tài che chở Lâm Chị như vậy, lòng đố kỵ lại nổi lên. Đồng Mai đẩy ngay Hà lão bà và mẹ Hà tú tài ra, tiến lên vài bước túm được Lâm Chi còn chưa kịp né ra xa cùng Hà tú tài, sau đó
kéo tóc Lâm Chi.
Lâm Chi bị kéo tóc đau kêu lên một tiếng: “Phu quân, cứu ta!” Lâm Chi không nói lời này còn đỡ, bây giờ Đổng Mại bị hai chữ “phu quân” của Lâm Chi kích thích rồi, tiếp đó nàng ta tát Lâm Chi vài cái, vừa
đánh vừa mắng to: “Tiện nhân! Ai là phu quân của ngươi. Đồ không biết xấu hổ, ta đánh chết ngươi cái đồ hồ ly tinh...” Hà tú tài đứng cách Lâm Chi gần nhất vốn định cứu Lâm Chi trên tay Đổng Mai về, thấy Đổng Mai hung ác như thế, ngờ đâu lại bị dọa lùi vài bước. Lúc đầu Lâm Chi còn muốn giả vờ yếu ớt, ăn hai cái tát xong, nàng ta sợ cứ thế sẽ bị huỷ dung. Vì thể nàng ta không giả vờ được nữa, xông lên ánh nhau cùng Đồng Mai.
Mọi người còn chưa kịp hồi phục tinh thần từ trận “đại chiến” của tám người kia đã thấy Đổng Mai và Lâm Chi đánh nhau tàn nhẫn, nhất thời lại sửng sốt.
Vốn dĩ mọi người còn cảm thấy Đống Mai đánh Lâm Chi ác quá, nhưng không ngờ Lâm Chi bị đánh vài cái xong lại xoay người. Trong chốc lát đánh với Đổng Mai không phân cao thấp, thậm chí còn hơi chiếm thế thượng phong.
Bộ dạng người đàn bà mạnh mẽ đanh đá này của Lâm Chi so với hình tưởng tiểu thư khuê các yếu đuối lúc vừa lên sân khấu khác nhau một trời một vực. Người đứng đây đều âm thầm cảm thán: đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong! Lúc này Lâm Chi thấy Hà tú tài né ra, lòng lạnh đi một nửa. Hơn nữa chỗ bị Đổng Mai còn rất đau, nghĩ còn bị đánh tiếp, kiểu gì cũng huỷ dung. Vì thể đầu óc Lâm Chi chợt lóe, đột nhiên ôm bụng hổ đau:
“Cứu mạng! Bụng của ta, bụng đau quá!”
Lâm Mã thị đang đánh nhau với Đổng Hoàng thị nghe con gái kêu đau, quýnh lên trong lòng. Vồn Hà lão bà không muốn để ý tới Lâm Chi, dù sao bà ta vẫn đang bận đánh nhau, hơi đâu đi để ý một Lâm Chi đang đau đớn nhưng không có quan hệ gì với mình.
Nhưng giờ nghe Lâm Chi kêu đau bụng, bà ta chợt nhớ đến đứa con của Hà tú tài trong bụng Lâm Chi nên khẩn trương ngay lập tức.
Hà lão bà thả Đông Hoàng thị ra, mang theo ba đứa con dâu và Hà Hoa tấn công Đồng Mai. Đổng Hoàng thị thấy thế cũng chạy nhanh qua cứu Đổng Mai bị vây công.
Nhưng phía Hà lão bà có hơn bảy người, trừ Lâm Chi còn đang giả vờ đau bụng đứng một bên cùng Hà Hoa chưa xuất giá nên đánh nhau chưa quen tay, những người còn lại ai cũng là cao thủ.
Trái lại, bên phía Đông Hoàng thị và Đổng Mai, tuy Đông Hoàng thị đánh nhau lợi hại nhất trong số mấy người phụ nữ ở đây, nhưng khi nãy một mình bà ta đánh lại sáu, đã mệt từ sớm. Đồng Mai còn bị Hà tú tài đá cho một cái không nhẹ, khi nãy lại bị Lâm Chi cào cho bị thương. Thế nên Đổng Hoàng thị và Đổng Mai nhanh chóng bị đánh cho không còn lực đánh trả, hổ đau liên tục.
Trong nhà không chỉ có năm mươi, sáu mươi mẫu ruộng, mà trên trấn Cổ Thuỷ còn có cửa hàng. Lúc trước Đông Hoàng thị thật lòng muốn tìm một tiểu thư2nhà quan cho Đổng Vũ làm vợ, ngặt một nỗi lấy tình huống nhà Đổng Hoàng thị, có nằm mơ cũng không được.
Vì thế, sau bao nhiêu lần ăn canh sập cửa của mấy nhà giàu kia, bị trào phúng rất nhiều lần, cuối cùng Đông Hoàng thì cũng ý thức được, muốn cưới một tiểu thư nhà giàu về là chuyện viển8vông cỡ nào. Đặc biệt là sau khi Đổng Vũ thi trượt, nhà Đổng Hoàng thị bắt buộc phải nhận thức được vị trí của mình. Cũng coi như số nhà Đông Hoàng thị may, cuối cùng nhà bọn họ tìm được một Đổng Trương thị có gia cảnh giàu có như thế. Nghe nói năm trước khi Đổng Trương thị gả vào6nhà Đổng Hoàng thị, mang theo của hồi môn cỡ tầm năm mươi lượng bạc tới. Các cô nương bình thường lúc xuất giá mang theo của hồi môn cỡ mười lượng bạc đã được coi là cực giàu có, cực thể diện rồi. Mà Đổng Trương thì đây lập tức mang theo của hồi môn năm mươi lượng bạc. Có thể thấy3gia cảnh nhà mẹ đẻ nàng ta giàu có hơn mấy nhà nông dân rất nhiều, mà lúc ở nhà hắn nàng ta cũng được nâng niu chiều chuộng. Theo lý thuyết, lấy tình huống của Đổng Vũ mà cưới được một nàng dâu như thế đã rất may mắn rồi, nhưng có người lại không nghĩ vậy. Người đó chính là vợ5chồng Đông Hoàng thị và Đông Nhị Lang. Hai người bọn họ tự nhận con trai Đổng Vũ nhà mình là tú tài, là người đọc sách, vì thế nên khinh thường Đông Trương thị nông dân chân đất.
Mà cũng bởi nhà họ Trương trước đó thương yêu nữ nhi duy nhất quá, nên trước đó Đổng Trương thị chọn rất nhiều nhà trai, tới mười chín tuổi mới gả cho Đổng Vũ. Đông Hoàng thị lại thấy chẳng ai muốn Đổng Trương thị, nhìn Đống Trương thị không thuận mắt. Thật ra bà ta cũng không ngẫm lại, nếu Đổng Trương thị không vì tuổi lớn, lấy điều kiện nhà mẹ đẻ nàng ấy thì Đổng Vũ làm gì có cửa. Hơn nữa, chẳng phải chính Đống Mai con gái bà ta cũng mười chín tuổi mới gả chồng sao.
Nhưng những người này, thường sẽ đề ra yêu cầu nghiêm khắc với nhà khác, với nhà mình chỉ thấy thế nào cũng không đủ. Vợ chồng Đông Hoàng thị tự coi mình cao hơn nhà khác một cái đầu nên muốn lập quy củ với Đổng Trương thì khi đó vừa gả tới.
Đổng Trương thì cũng không phải loại người dễ bị bắt nạt, dưới cơn nóng giận chạy thẳng về nhà mẹ đẻ. Từ trước tới nay Đổng Trương thị ở nhà mẹ đẻ được yêu thương hết mực, người bên nhà mẹ để nàng ta nghe nói Đổng Trương thị bị bắt nạt bên nhà chồng đều muốn trả đũa.
Vì thế, cha mẹ Đổng Trường thị cùng hai vị đại ca, đại tẩu đều kéo nhau sang nhà bên kia.
Một nhà ba người Đông Hoàng thị trừ Đông Hoàng thì còn có chút sức chiến đấu, Đổng Nhị Lang chỉ là đồ miệng cọp gan thỏ. Người nhà họ Trương còn chưa kịp làm gì, Đông Nhị Lang đã kêu cha gọi mẹ xin tha. Còn Đổng Vũ, hắn khá vừa lòng với vị hôn thê mới này, đương nhiên không giúp vợ chồng Đông Hoàng thị. Một mình Đông Hoàng thị dù mạnh mẽ đến đâu cũng không thể là đối thủ của người nhà họ Trương cường tráng, giàu có được.
Vợ chồng Đông Hoàng thị ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo, không thể lập quy củ với Đổng Trương thị, còn bị người nhà họ Trường đánh cho một trận. Thậm chí, người nhà họ Trương còn đề nghị hai vợ chồng Đổng Vũ lên huyện thành ở. Đổng Vũ ngày ngày sang trường huyện học, Đổng Trương thị ở nhà nấu cơm, chăm sóc Đổng Vũ. Vợ chồng Đông Hoàng thị mỗi tháng đưa cho hai vợ chồng Đổng Vũ hai lượng bạc, ngoài ra thì người nhà họ Trương sẽ trợ cấp thêm một ít, thế là đủ cho hai vợ chồng nhỏ sinh sống trên huyện thành rồi. Lần này Đông Hoàng thị và Đông Nhị Lang chẳng những không dạy quy củ cho Đổng Trương thị thành công, còn khiến Đổng Trương thị và Đổng Vũ dọn lên huyện thành sống. Hơn nữa mỗi tháng còn phải đưa cho vợ chồng họ hai lượng bạc, Vợ chồng Đông Hoàng thị và Đông Nhị Lang tức điên.
Nhưng cuối cùng vợ chồng Đông Hoàng thì cũng hiểu ra cô con dâu này không phải người bọn họ có thể giày vò được. Từ đó trở đi cũng đỡ gây sự bao nhiêu. Lần này vợ chồng Đổng Vũ về quê ăn Tết, trường huyện vẫn chưa khai giảng, vì thế vợ chồng Đổng Vũ mới về. Người đứng ở hiện trường ồn ào túi bụi, lúc này đột nhiên có người kêu: “Nhường đường, nhường đường nào.” Tiếp đó, mọi người thấy một người phụ nữ trẻ tuổi bị một người phụ nữ trung niên đỡ từ ngoài đám đông bước vào.
Hà tú tài thấy hai người này tới lập tức không quan tâm tới Đổng Vũ nữa, bước nhanh để đón hai người kia.
Hóa ra người vừa tới là tình nhân của Hà tú tài, cô nương nhà họ Lâm Lâm Chi và mẹ của Lâm Chi là Lâm Mã thị. “Chi nhi, sao nàng lại tới đây? Sao không ở nhà nghỉ ngơi, ở đây loạn lắm.” Hà tú tài đỡ cô nương trẻ tuổi kia từ tay người phụ nữ trung niên, nét mặt dịu dàng săn sóc do hỏi.
“Phu quân, ta lo cho chàng mà. Không biết hôm nay tỷ tỷ có ra tay đánh người không, ta càng nghĩ càng muốn nương đỡ ta ra xem phu quân.” Lâm Chi cũng dịu dàng cẩn thận, nét mặt quan tâm trả lời lại. Thật ra Lâm Chi tới đây vì nàng ngồi ngây ở nhà họ Hà cũng lâu rồi, mà mấy người Hà tú tài vẫn chưa từ thôn Hòe Hoa về. Lâm Chi sự việc bỏ Đổng Mai lại có biển, dù sao thì thôn Hòe Hoa cũng là nhà mẹ đẻ của Đổng Mai. Vì thế, Lâm Chi không an tâm nên mới kêu Lâm Mã thì hôm nay tới Hà gia chăm sóc nàng ta cùng đi.
Nhân lúc mọi người vẫn đang yên tĩnh vì sự xuất hiện đột ngột của Lâm Chi và Lâm Mã Thị, Đồng Mai nãy giờ không xuất hiện đột nhiên lao vọt từ trong phòng ra như một mũi tên.
“Lâm Chi, đồ tiện nhân nhà ngươi. Ngươi còn dám tới đây sao.” Đổng Mai như người điên lao vọt tới chỗ Lâm Chi, tay nắm tay mười chuẩn bị đánh Lâm Chi.” Lâm Mã thị vội giữ chặt Đổng Mai lại, ngăn Đổng Mai tiếp cận Lâm Chi. Đổng Mai còn chưa kịp chạm tới một góc áo của Lâm Chi đã bị Hà tú tài đứng cạnh đẩy ra. Đổng Mai không cẩn thận bị Hà tú tài đẩy ngã ra đất. “Đổng Mai, con điên người muốn động thủ với Chi nhi đúng không. Ta sẽ cho ngươi biết thế nào là sống không bằng chết.” Hà tú tài hung tợn nói, sau khi đẩy ngã Đông Mai xong không ngờ còn muốn giơ chân lên đá Đồng Mai. Cơn giận của Hà tú tài khiến tất cả người đứng đây đều khiếp sợ.
Đổng Hoàng thị đứng một bên thấy thể không thèm quan tâm tới Hà lão bà nữa, chạy tới đẩy Hà tú tài đang định đá Đổng Maira.
Hà tú tài chỉ là một thư sinh tay trói gà không chặt, hắn không phải là đối thủ của thôn phụ như Đông Hoàng thị, lập tức bị Đông Hoàng thị đẩy ra.
Đẩy Hà tủ tài xong, Đông Hoàng thị vội nâng Đồng Mai dậy. Đổng Mai bị Hà tú tài đẩy như thế, quần áo trên người lấm lem bụi đất, thậm chí váy còn rách một miếng to. Hôm nay lúc nàng ta ở Hà gia bị đánh cho mặt mũi bầm dập, thoạt nhìn vô cùng chật vật.
Bộ dáng bây giờ của Đổng Mai đâu thể so với Lâm Chi mặc váy gấm mới, đầu cắm vài cây trâm tinh xảo cùng bộ diêu, trên mặt bôi một lớp trang điểm tinh xảo, nhìn qua như tiểu thư khuê các.
Có thể nói một người trên trời, một người dưới đất. Hà lão bà thấy Đông Hoàng thị đẩy Hà tủ tài thì muốn đánh trả. Vì thế, bà ta và ba đứa con dâu, còn cả cháu gái nhỏ Hà Hoa tiến lên chi viện
cho Hà tú tài.
Nhất thời, bên phía Hà lão bà có năm người, còn có cả mẹ của Lâm Chi là Lâm Mã thị cùng mẹ con Đổng Hoàng thị đánh loạn cả lên!
Ha ha...
Lần này tám người phụ nữ lăn xả vào nhau, dọa mọi người ở đây hết hồn. Dù là người nhà họ Hà đang khắc khẩu với Đổng Nhị Lang, Đổng Vũ cùng dùng hết lại, đám người đến vây xem cũng yên tĩnh. Tất cả người ở đây đều nhìn trận “đại chiến” giữa tám người phụ nữ kia. Hà tú tài đứng một bên thấy tám người kia đánh nhau kịch liệt, sợ lan đến chỗ mình và Lâm Chi, không ngờ lại muốn lôi Lâm Chi trốn sang một bên.
Đổng Mai thấy Hà tú tài che chở Lâm Chị như vậy, lòng đố kỵ lại nổi lên. Đồng Mai đẩy ngay Hà lão bà và mẹ Hà tú tài ra, tiến lên vài bước túm được Lâm Chi còn chưa kịp né ra xa cùng Hà tú tài, sau đó
kéo tóc Lâm Chi.
Lâm Chi bị kéo tóc đau kêu lên một tiếng: “Phu quân, cứu ta!” Lâm Chi không nói lời này còn đỡ, bây giờ Đổng Mại bị hai chữ “phu quân” của Lâm Chi kích thích rồi, tiếp đó nàng ta tát Lâm Chi vài cái, vừa
đánh vừa mắng to: “Tiện nhân! Ai là phu quân của ngươi. Đồ không biết xấu hổ, ta đánh chết ngươi cái đồ hồ ly tinh...” Hà tú tài đứng cách Lâm Chi gần nhất vốn định cứu Lâm Chi trên tay Đổng Mai về, thấy Đổng Mai hung ác như thế, ngờ đâu lại bị dọa lùi vài bước. Lúc đầu Lâm Chi còn muốn giả vờ yếu ớt, ăn hai cái tát xong, nàng ta sợ cứ thế sẽ bị huỷ dung. Vì thể nàng ta không giả vờ được nữa, xông lên ánh nhau cùng Đồng Mai.
Mọi người còn chưa kịp hồi phục tinh thần từ trận “đại chiến” của tám người kia đã thấy Đổng Mai và Lâm Chi đánh nhau tàn nhẫn, nhất thời lại sửng sốt.
Vốn dĩ mọi người còn cảm thấy Đống Mai đánh Lâm Chi ác quá, nhưng không ngờ Lâm Chi bị đánh vài cái xong lại xoay người. Trong chốc lát đánh với Đổng Mai không phân cao thấp, thậm chí còn hơi chiếm thế thượng phong.
Bộ dạng người đàn bà mạnh mẽ đanh đá này của Lâm Chi so với hình tưởng tiểu thư khuê các yếu đuối lúc vừa lên sân khấu khác nhau một trời một vực. Người đứng đây đều âm thầm cảm thán: đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong! Lúc này Lâm Chi thấy Hà tú tài né ra, lòng lạnh đi một nửa. Hơn nữa chỗ bị Đổng Mai còn rất đau, nghĩ còn bị đánh tiếp, kiểu gì cũng huỷ dung. Vì thể đầu óc Lâm Chi chợt lóe, đột nhiên ôm bụng hổ đau:
“Cứu mạng! Bụng của ta, bụng đau quá!”
Lâm Mã thị đang đánh nhau với Đổng Hoàng thị nghe con gái kêu đau, quýnh lên trong lòng. Vồn Hà lão bà không muốn để ý tới Lâm Chi, dù sao bà ta vẫn đang bận đánh nhau, hơi đâu đi để ý một Lâm Chi đang đau đớn nhưng không có quan hệ gì với mình.
Nhưng giờ nghe Lâm Chi kêu đau bụng, bà ta chợt nhớ đến đứa con của Hà tú tài trong bụng Lâm Chi nên khẩn trương ngay lập tức.
Hà lão bà thả Đông Hoàng thị ra, mang theo ba đứa con dâu và Hà Hoa tấn công Đồng Mai. Đổng Hoàng thị thấy thế cũng chạy nhanh qua cứu Đổng Mai bị vây công.
Nhưng phía Hà lão bà có hơn bảy người, trừ Lâm Chi còn đang giả vờ đau bụng đứng một bên cùng Hà Hoa chưa xuất giá nên đánh nhau chưa quen tay, những người còn lại ai cũng là cao thủ.
Trái lại, bên phía Đông Hoàng thị và Đổng Mai, tuy Đông Hoàng thị đánh nhau lợi hại nhất trong số mấy người phụ nữ ở đây, nhưng khi nãy một mình bà ta đánh lại sáu, đã mệt từ sớm. Đồng Mai còn bị Hà tú tài đá cho một cái không nhẹ, khi nãy lại bị Lâm Chi cào cho bị thương. Thế nên Đổng Hoàng thị và Đổng Mai nhanh chóng bị đánh cho không còn lực đánh trả, hổ đau liên tục.
Tác giả :
Mộ Dạ Hàn Phong