Điền Viên Cẩm Tú
Chương 300: Thân diệc phàm mệt mỏi
A La trả lời xong thì không muốn tiếp tục đề tài này nữa, vừa rồi nàng chỉ xúc động mà giải thích vậy thôi, nếu giờ tiếp tục thảo luận3chuyện yêu đương trước mặt Thân Diệc Phàm thì nàng lại thấy không được tự nhiên. Thế là Tử La nói sang chuyện khác: “Được rồi, mọi người đều có suy nghĩ của riêng mình, vừa rồi chỉ là ý kiến của A La mà thôi. Chúng ta không nói chuyện này nữa, nửa canh5giờ cũng sắp qua rồi, mình quay lại chỗ cũ tìm Đại ca thôi“.
“Được, chúng ta đi“. Thân Diệc Phàm cảm thấy nửa canh giờ ở cùng Tử La trôi qua thật nhanh, giống như thể hai người còn chưa kịp đi dạo vậy. Nhưng bây giờ sắp đến giờ hẹn, hắn không thể không quay về tìm huynh đệ Tử Thụ. Thân Diệc Phàm đứng sau lưng Tử La, nhìn mặt nạ cầm trong tay lại nhớ đến chiếc đèn tịnh để liên, không biết sao trong lòng bỗng có một cảm giác lạc lõng vô hình, thêm vào đó là một chút mệt mỏi. Làm sao để nói cho nàng biết tâm ý của mình đây. Thân Diệc Phàm hiểu hiện tại hắn không có cách nào nắm bắt được nàng.
Ôi, chỉ còn cách nghĩ thêm biện pháp khác, từ từ để Tử La hiểu được tâm ý của mình mà thôi. Đợi đến khi Tử La và Thân Diệc Phàm tìm đến chỗ Tử Thụ, Tử Đào và Thân Uyển Nhi vẫn chưa về. Tử Thụ thấy chỉ có mỗi Tử La và Thân Diệc Phàm tới thì lên tiếng hỏi: “Thân đại ca, Uyển Nhi muội muội và Tử Đào đâu rồi? Không đi cùng mọi người sao?” “À, nãy Tử Đào muội muội và Uyển Nhi muốn đến cửa hàng vải Cẩm Tú xem đồ, ta mới dẫn A La đi dạo quanh một lúc. Chúng ta có bảo nhau tập hợp ở đây rồi. Chắc lát nữa các muội ấy cũng quay về đây thôi“. Quả nhiên, Thân Diệc Phàm vừa nói xong, Tử Đào và Uyển Nhi cũng về đến.
Trên tay Cảnh Nhất, Cảnh Nhị và Nhật Nguyệt cầm đủ thứ vải vóc. Không những thế, Tử Đào và Uyển Nhi cũng mỗi người cầm một cuộn.
Mọi người nhìn thấy cảnh thắng lợi trở về của Tử Đào và Uyển Nhi thì cũng giật mình không thôi. “Uyển Nhi tỷ, Nhị tỷ, chỉ có nửa canh giờ mà mọi người mua được nhiều thế sao?” Rốt cuộc Tử La cũng không nhịn được hỏi.
“Đúng đó, A La không biết đấy thôi, vải vóc ở cửa hàng vải Cẩm Tú đẹp lắm đấy. Lần này ông chủ vừa nhập không ít vải vóc đặc biệt từ Giang Nam về, rất nhiều kiểu dáng tỷ chưa từng nhìn thấy. Vì thế tỷ nghĩ chúng ta mua một ít mang về nghiên cứu thử, chỗ vải này phù hợp để may đồ mùa đông lắm đấy“. Tử Đào nghe thể thì hào hứng nói.
“Nhị tỷ nghĩ phải“. Tử La không thể không thừa nhận, lần này Tử Đào cực kỳ nhanh trí.
“A La muội muội, đợi sau khi may xong đồ xuân cho mọi người, nhớ để lại cho Uyển Nhi mấy bộ nhé. Không thì giờ Uyển Nhi đưa vải hết cho mọi người, lúc may áo quần có thể may luôn phần của ta được không?” Thân Uyển Nhi nghe vậy thì vội nói.
“Được ạ, nếu may xong thì bọn muội sẽ đưa cho Uyển Nhi tỷ trước tiên mà, còn vải thì không cần đưa đâu“. Tử La nói. “Ôi, A La muội khách sáo làm gì“. Thân Uyển Nhi vừa nói vừa ra hiệu cho nha hoàn của mình đưa vải vóc trên tay cho Xuân Hoa, Hạ Hà, nàng nói tiếp: “Đúng rồi, trong này có hai cuộn ta mua cho nương và Đại ca, ngoài y phục cho ta ra, muội có thể giúp ta may cho nương và Đại ca nữa được không. Ta gửi muội tiền theo giá thị trường, A La thấy được không?” “Đương nhiên là được, nhưng mà Uyển Nhi tỷ không xem kiểu dáng mà cứ đặt vậy sao, nhỡ tỷ không hài lòng thì làm sao giờ“. Chắc chắn Tử La sẽ không từ chối lời đề nghị này rồi, huống chi các nàng cũng có giao tình với ba mẹ con Thân Diệc Phàm. Nhưng nàng cũng lo nhỡ làm xiêm y mà Thân Uyên Nhi không thích, vì thế nàng bèn nhắc nhở.
“Khả năng may đồ của các muội ta còn không biết sao, các muội cứ làm đi, chắc chắn bọn ta đều thích cả“. Thân Uyển Nhi nói vậy nhưng ý không ở trong lời. Cái nàng để ý không phải là xiêm y mà là sau khi Tử La đồng ý làm áo quần cho họ, Thân Diệc Phàm sẽ có cớ đi tìm Tử La.
Không thể không nói, vì nhân duyên của Thân Diệc Phàm, Thân Uyển Nhi nàng đành liều mạng.
Người ta đã nói vậy rồi, đương nhiên tỷ muội Tử La phải đồng ý thôi. “Đúng rồi, Đại ca có giải được đổ đèn không?” Sau khi nói chuyện vải vóc xong, Tử Đào mới hỏi huynh đệ Tử Thụ chuyện đổ đèn. “Có đại ca ở đây đương nhiên là chuyện dễ như trở bàn tay rồi“. Tử Hiên cầm đèn hoa đăng thắng được đưa cho mấy tỷ muội Tử La xem. Cậu nói tiếp: “Các muội không biết đó, Đại ca vừa nói là đã giải được câu đổ đèn, mọi người ở đó đều ngay cả ra, có nhiều người còn nhận ra Đại ca. Các muội biết không, có mấy cô nương còn bắn những ánh mắt nóng bỏng nhìn về phía Đại ca nữa, có người còn hét chói tai, đúng là quá nhiệt tình. Đúng rồi, có Tô tiểu thư gì đó còn đi tới chỗ Đại ca...”
“Tử Hiên, đệ đừng có nói linh tinh nữa“. Tử Hiên vừa nói đến đây đã bị Tử Thụ ngắt lời. “Đại ca, đệ có nói bậy đâu, toàn sự thật mà! Tiểu Lục nói xem...” Tử Hiên đang nói thì nhận được ánh mắt sắc bén của Tử Thụ nhìn tới, sau đó Tử Hiên đã hoảng sợ đến mức không dám nói gì thêm.
Tử La nghe Tử Hiên nói vậy thì cũng hơi hối hận vì vừa rồi đi chơi, không được nhìn thấy Tử Thụ được nhiều thiếu nữ hâm mộ đến thế. Chúc cảnh đó phải kích động lòng người ghê gớm. Đúng rồi, còn Tô tiểu thư gì đó nữa, nàng ngửi được mùi vị bát quái quanh đây... “A La đói chưa? Có muốn vào Lưu Vân Hiên ăn tối không?” Sao mà Tử Thụ không biết được, ngoài Tử Hiên và Tiểu Lục ra, những người khác cực kỳ tò mò về chuyện đổ đèn này đấy. Thế là cậu vội chuyển đề tài. “Chúng ta đi ăn đi, đi lâu như vậy chắc mọi người đều đói cả rồi“. Tử La thấy trên mặt Đại ca không có vẻ gì là động lòng với cô nương kia cả. Nếu Tử Thụ đã không muốn nói thêm thì nàng cũng lên tiếng giúp.
“Được, đương nhiên là đói rồi, công nhận chuyện dạo phố chẳng khác nào lao động chân tay“. Tử Đào nghe Tử La nói vậy thì cũng thấy đói. Sau đó mọi người đều đồng ý ăn tối.
Lần này họ chọn phòng riêng ở Lưu Vân Hiên, đãi ngộ hơn hẳn so với lần trước Tử La và Thân Diệc Phàm tới thử.
Ai cũng thèm thuồng nhìn từng món được lục tục bưng lên. Các món ăn sắc hương vị đầy đủ làm cho người ta không nhịn được mà chảy nước dãi.
Từ phòng riêng nhìn ra ngoài cửa sổ là con sông Thanh Dương nổi danh nơi này.
Trong dịp Tết Nguyên Tiêu, trên lòng sống và hai bên bờ luôn lấp lánh những ánh sáng lung linh.
Vô vàn đèn hoa đăng được treo dọc bên bờ. Trên tay những người đang đi chơi dạo phố cũng cầm theo một cái, đặc biệt là trên sông còn có nhiều thuyền hoa.
Cảnh đêm này khiến cho tỷ muội Tử La cũng phải ngỡ ngàng. “Ôi đẹp quá, rực rỡ ghê“. Tử Đào cảm khái “Đúng vậy, không ngờ nhìn cảnh đêm bên sông Thanh Dương từ trên cao lại đẹp như thế. Đại ca có muốn sang đó chơi không?” Tử La bèn đề nghị. “Hôm nào đi, nay muộn quá rồi“. Tử Thụ thấy trời đã khuya, hơn nữa hôm nay tỷ muội Tử La phải đi xe ngựa nửa ngày, lâu rồi không dạo phố mệt mỏi đến vậy, cho nên cậu mới không đồng ý. Thân Diệc Phàm thấy Tử La muốn đến sống Thanh Dương chơi, trong lòng còn đang nghĩ không biết tìm cơ hội nào tiếp tục bồi dưỡng tình cảm với nàng, đang định đồng ý thì Tử Thụ đã phá vỡ nó rồi. Thân Diệc Phàm bỗng thấy hơi thất vọng. Nhưng mà hắn nghĩ sau này vẫn sẽ còn cơ hội, không cần xoắn xuýt chuyện này nữa. Sau khi ăn tối ở Lưu Vân Hiên xong, Tử La nghĩ đến Thân Trịnh thị còn chưa ăn nên đề nghị mua bữa khuya mang về cho bà. Suy nghĩ này của nàng càng khiến Thần Uyển Nhi có cảm tình với nàng hơn. Nàng ấy luôn miệng khen Tử La tỉ mỉ, có lòng với trưởng bối. Thực ra Tử La chỉ khách sáo vậy thôi, không ngờ Thần Uyển Nhi lại khen ngợi hết lời, sau đó thậm chí Thân Diệc Phàm cũng khách sáo với nàng một lượt thì cực kỳ áp lực. Cũng may Tử Thụ thấy nàng như vậy thì vội vàng nói đỡ, giảm bớt nhiệt tình của huynh muội Thân Uyển Nhi. Túi đựng của Lưu Vân Hiên không phải đồ miễn phí, nhưng mà đã có bữa khuya rồi, bỏ chút bạc đó cũng chẳng thấm vào đâu, cho nên họ sảng khoái đồng ý.
Ra khỏi Lưu Vân Hiên, trời càng thêm muộn, tỷ muội Tử La và Thân Diệc Phàm mỗi người một ngả, ai về nhà nấy. Đến khi quay về nhà mình, Tử Thụ mới tinh ý phát hiện Xuân Hoa đang cầm một chiếc mặt nạ hình chim công. Trước giờ Tử Thụ đã có bản lĩnh nhìn một lần là không quên được, thấy mặt nạ chim công trên tay Xuân Hoa, cậu nghĩ ngay đến mặt nạ chim công của Thân Diệc Phàm, cũng đúng cùng một kiểu. Tử Thụ nghĩ đến điều gì đó, vẻ mặt bỗng trở nên nghiêm túc. “A La, mặt nạ chim công trên tay Xuân Hoa đẹp nhỉ, sao lúc nãy Đại ca không thấy muội mua mặt nạ này, lúc đi dạo phố với Thân đại ca mới mua hả?”
“Được, chúng ta đi“. Thân Diệc Phàm cảm thấy nửa canh giờ ở cùng Tử La trôi qua thật nhanh, giống như thể hai người còn chưa kịp đi dạo vậy. Nhưng bây giờ sắp đến giờ hẹn, hắn không thể không quay về tìm huynh đệ Tử Thụ. Thân Diệc Phàm đứng sau lưng Tử La, nhìn mặt nạ cầm trong tay lại nhớ đến chiếc đèn tịnh để liên, không biết sao trong lòng bỗng có một cảm giác lạc lõng vô hình, thêm vào đó là một chút mệt mỏi. Làm sao để nói cho nàng biết tâm ý của mình đây. Thân Diệc Phàm hiểu hiện tại hắn không có cách nào nắm bắt được nàng.
Ôi, chỉ còn cách nghĩ thêm biện pháp khác, từ từ để Tử La hiểu được tâm ý của mình mà thôi. Đợi đến khi Tử La và Thân Diệc Phàm tìm đến chỗ Tử Thụ, Tử Đào và Thân Uyển Nhi vẫn chưa về. Tử Thụ thấy chỉ có mỗi Tử La và Thân Diệc Phàm tới thì lên tiếng hỏi: “Thân đại ca, Uyển Nhi muội muội và Tử Đào đâu rồi? Không đi cùng mọi người sao?” “À, nãy Tử Đào muội muội và Uyển Nhi muốn đến cửa hàng vải Cẩm Tú xem đồ, ta mới dẫn A La đi dạo quanh một lúc. Chúng ta có bảo nhau tập hợp ở đây rồi. Chắc lát nữa các muội ấy cũng quay về đây thôi“. Quả nhiên, Thân Diệc Phàm vừa nói xong, Tử Đào và Uyển Nhi cũng về đến.
Trên tay Cảnh Nhất, Cảnh Nhị và Nhật Nguyệt cầm đủ thứ vải vóc. Không những thế, Tử Đào và Uyển Nhi cũng mỗi người cầm một cuộn.
Mọi người nhìn thấy cảnh thắng lợi trở về của Tử Đào và Uyển Nhi thì cũng giật mình không thôi. “Uyển Nhi tỷ, Nhị tỷ, chỉ có nửa canh giờ mà mọi người mua được nhiều thế sao?” Rốt cuộc Tử La cũng không nhịn được hỏi.
“Đúng đó, A La không biết đấy thôi, vải vóc ở cửa hàng vải Cẩm Tú đẹp lắm đấy. Lần này ông chủ vừa nhập không ít vải vóc đặc biệt từ Giang Nam về, rất nhiều kiểu dáng tỷ chưa từng nhìn thấy. Vì thế tỷ nghĩ chúng ta mua một ít mang về nghiên cứu thử, chỗ vải này phù hợp để may đồ mùa đông lắm đấy“. Tử Đào nghe thể thì hào hứng nói.
“Nhị tỷ nghĩ phải“. Tử La không thể không thừa nhận, lần này Tử Đào cực kỳ nhanh trí.
“A La muội muội, đợi sau khi may xong đồ xuân cho mọi người, nhớ để lại cho Uyển Nhi mấy bộ nhé. Không thì giờ Uyển Nhi đưa vải hết cho mọi người, lúc may áo quần có thể may luôn phần của ta được không?” Thân Uyển Nhi nghe vậy thì vội nói.
“Được ạ, nếu may xong thì bọn muội sẽ đưa cho Uyển Nhi tỷ trước tiên mà, còn vải thì không cần đưa đâu“. Tử La nói. “Ôi, A La muội khách sáo làm gì“. Thân Uyển Nhi vừa nói vừa ra hiệu cho nha hoàn của mình đưa vải vóc trên tay cho Xuân Hoa, Hạ Hà, nàng nói tiếp: “Đúng rồi, trong này có hai cuộn ta mua cho nương và Đại ca, ngoài y phục cho ta ra, muội có thể giúp ta may cho nương và Đại ca nữa được không. Ta gửi muội tiền theo giá thị trường, A La thấy được không?” “Đương nhiên là được, nhưng mà Uyển Nhi tỷ không xem kiểu dáng mà cứ đặt vậy sao, nhỡ tỷ không hài lòng thì làm sao giờ“. Chắc chắn Tử La sẽ không từ chối lời đề nghị này rồi, huống chi các nàng cũng có giao tình với ba mẹ con Thân Diệc Phàm. Nhưng nàng cũng lo nhỡ làm xiêm y mà Thân Uyên Nhi không thích, vì thế nàng bèn nhắc nhở.
“Khả năng may đồ của các muội ta còn không biết sao, các muội cứ làm đi, chắc chắn bọn ta đều thích cả“. Thân Uyển Nhi nói vậy nhưng ý không ở trong lời. Cái nàng để ý không phải là xiêm y mà là sau khi Tử La đồng ý làm áo quần cho họ, Thân Diệc Phàm sẽ có cớ đi tìm Tử La.
Không thể không nói, vì nhân duyên của Thân Diệc Phàm, Thân Uyển Nhi nàng đành liều mạng.
Người ta đã nói vậy rồi, đương nhiên tỷ muội Tử La phải đồng ý thôi. “Đúng rồi, Đại ca có giải được đổ đèn không?” Sau khi nói chuyện vải vóc xong, Tử Đào mới hỏi huynh đệ Tử Thụ chuyện đổ đèn. “Có đại ca ở đây đương nhiên là chuyện dễ như trở bàn tay rồi“. Tử Hiên cầm đèn hoa đăng thắng được đưa cho mấy tỷ muội Tử La xem. Cậu nói tiếp: “Các muội không biết đó, Đại ca vừa nói là đã giải được câu đổ đèn, mọi người ở đó đều ngay cả ra, có nhiều người còn nhận ra Đại ca. Các muội biết không, có mấy cô nương còn bắn những ánh mắt nóng bỏng nhìn về phía Đại ca nữa, có người còn hét chói tai, đúng là quá nhiệt tình. Đúng rồi, có Tô tiểu thư gì đó còn đi tới chỗ Đại ca...”
“Tử Hiên, đệ đừng có nói linh tinh nữa“. Tử Hiên vừa nói đến đây đã bị Tử Thụ ngắt lời. “Đại ca, đệ có nói bậy đâu, toàn sự thật mà! Tiểu Lục nói xem...” Tử Hiên đang nói thì nhận được ánh mắt sắc bén của Tử Thụ nhìn tới, sau đó Tử Hiên đã hoảng sợ đến mức không dám nói gì thêm.
Tử La nghe Tử Hiên nói vậy thì cũng hơi hối hận vì vừa rồi đi chơi, không được nhìn thấy Tử Thụ được nhiều thiếu nữ hâm mộ đến thế. Chúc cảnh đó phải kích động lòng người ghê gớm. Đúng rồi, còn Tô tiểu thư gì đó nữa, nàng ngửi được mùi vị bát quái quanh đây... “A La đói chưa? Có muốn vào Lưu Vân Hiên ăn tối không?” Sao mà Tử Thụ không biết được, ngoài Tử Hiên và Tiểu Lục ra, những người khác cực kỳ tò mò về chuyện đổ đèn này đấy. Thế là cậu vội chuyển đề tài. “Chúng ta đi ăn đi, đi lâu như vậy chắc mọi người đều đói cả rồi“. Tử La thấy trên mặt Đại ca không có vẻ gì là động lòng với cô nương kia cả. Nếu Tử Thụ đã không muốn nói thêm thì nàng cũng lên tiếng giúp.
“Được, đương nhiên là đói rồi, công nhận chuyện dạo phố chẳng khác nào lao động chân tay“. Tử Đào nghe Tử La nói vậy thì cũng thấy đói. Sau đó mọi người đều đồng ý ăn tối.
Lần này họ chọn phòng riêng ở Lưu Vân Hiên, đãi ngộ hơn hẳn so với lần trước Tử La và Thân Diệc Phàm tới thử.
Ai cũng thèm thuồng nhìn từng món được lục tục bưng lên. Các món ăn sắc hương vị đầy đủ làm cho người ta không nhịn được mà chảy nước dãi.
Từ phòng riêng nhìn ra ngoài cửa sổ là con sông Thanh Dương nổi danh nơi này.
Trong dịp Tết Nguyên Tiêu, trên lòng sống và hai bên bờ luôn lấp lánh những ánh sáng lung linh.
Vô vàn đèn hoa đăng được treo dọc bên bờ. Trên tay những người đang đi chơi dạo phố cũng cầm theo một cái, đặc biệt là trên sông còn có nhiều thuyền hoa.
Cảnh đêm này khiến cho tỷ muội Tử La cũng phải ngỡ ngàng. “Ôi đẹp quá, rực rỡ ghê“. Tử Đào cảm khái “Đúng vậy, không ngờ nhìn cảnh đêm bên sông Thanh Dương từ trên cao lại đẹp như thế. Đại ca có muốn sang đó chơi không?” Tử La bèn đề nghị. “Hôm nào đi, nay muộn quá rồi“. Tử Thụ thấy trời đã khuya, hơn nữa hôm nay tỷ muội Tử La phải đi xe ngựa nửa ngày, lâu rồi không dạo phố mệt mỏi đến vậy, cho nên cậu mới không đồng ý. Thân Diệc Phàm thấy Tử La muốn đến sống Thanh Dương chơi, trong lòng còn đang nghĩ không biết tìm cơ hội nào tiếp tục bồi dưỡng tình cảm với nàng, đang định đồng ý thì Tử Thụ đã phá vỡ nó rồi. Thân Diệc Phàm bỗng thấy hơi thất vọng. Nhưng mà hắn nghĩ sau này vẫn sẽ còn cơ hội, không cần xoắn xuýt chuyện này nữa. Sau khi ăn tối ở Lưu Vân Hiên xong, Tử La nghĩ đến Thân Trịnh thị còn chưa ăn nên đề nghị mua bữa khuya mang về cho bà. Suy nghĩ này của nàng càng khiến Thần Uyển Nhi có cảm tình với nàng hơn. Nàng ấy luôn miệng khen Tử La tỉ mỉ, có lòng với trưởng bối. Thực ra Tử La chỉ khách sáo vậy thôi, không ngờ Thần Uyển Nhi lại khen ngợi hết lời, sau đó thậm chí Thân Diệc Phàm cũng khách sáo với nàng một lượt thì cực kỳ áp lực. Cũng may Tử Thụ thấy nàng như vậy thì vội vàng nói đỡ, giảm bớt nhiệt tình của huynh muội Thân Uyển Nhi. Túi đựng của Lưu Vân Hiên không phải đồ miễn phí, nhưng mà đã có bữa khuya rồi, bỏ chút bạc đó cũng chẳng thấm vào đâu, cho nên họ sảng khoái đồng ý.
Ra khỏi Lưu Vân Hiên, trời càng thêm muộn, tỷ muội Tử La và Thân Diệc Phàm mỗi người một ngả, ai về nhà nấy. Đến khi quay về nhà mình, Tử Thụ mới tinh ý phát hiện Xuân Hoa đang cầm một chiếc mặt nạ hình chim công. Trước giờ Tử Thụ đã có bản lĩnh nhìn một lần là không quên được, thấy mặt nạ chim công trên tay Xuân Hoa, cậu nghĩ ngay đến mặt nạ chim công của Thân Diệc Phàm, cũng đúng cùng một kiểu. Tử Thụ nghĩ đến điều gì đó, vẻ mặt bỗng trở nên nghiêm túc. “A La, mặt nạ chim công trên tay Xuân Hoa đẹp nhỉ, sao lúc nãy Đại ca không thấy muội mua mặt nạ này, lúc đi dạo phố với Thân đại ca mới mua hả?”
Tác giả :
Mộ Dạ Hàn Phong