Điền Viên Cẩm Tú
Chương 134: Bán cháy hàng
Vừa khai trương đã có nhiều khách hàng tới cổ vũ như thế, Tử La cười tít mắt. Đúng là khai trương may mån.
Cao Đại Sơn thấy có khách vào, vội chạy ra tiếp đón.
Cao Đại Sơn được huynh muội Tử La mời đến giúp đỡ tạm thời. Ngoài Cao Đại Sơn ra còn cả Trần thẩm, Cao Liễu thị và2mẹ Xuyên Tử nữa.
Vì cửa hàng Malatang này mới khai trương nên huynh muội Tử La cũng không biết phải cần bao nhiêu người làm, đành phải mời mấy người Trần thẩm tới tạm thời giúp đỡ. Còn việc mời nhân viên, phải xem tình hình buôn bán của cửa hàng rồi mới quyết định.
Khách hàng vừa vào cửa đã thấy8một cái giá rất lớn bên tay trái, bên trên bày rất nhiều loại đồ ăn. Có rau xanh, cũng có các loại thịt, rau và thịt bày riêng biệt hai bên trái phải trên giá. Trên mỗi loại rau và thịt còn cắm một thẻ giá.
Trên thẻ gỗ ở chỗ rau xanh có khắc hình một cây rau, dưới cây6rau có một đồng tiền.
Thẻ gỗ bên khu thịt có khắc một xiên thịt, dưới xiên thịt khắc hai đồng tiền.
Cái giá để đồ ăn này bị một hàng rào cao nửa người bao quanh, từ hàng rào tới gần khu bếp còn có một cái cửa để đồ linh tinh.
Huynh muội Tử La rửa sạch đồ ăn xong là có3thể đi từ cửa này ra đặt đồ lên giá mà không cần phải đi qua sảnh dùng cơm của khách.
Hàng rào này cũng là đề nghị của Tử La. Nàng sợ đến lúc ấy nếu có nhiều khách sẽ có người chạm vào đồ ăn trên giá. Kiểu đó dễ làm bẩn đồ ăn, hơn nữa nàng cũng sợ có5khách lấy đồ ăn trên giá bằng tay không thì không tốt lắm. Vậy nên để tránh trường hợp khách tiếp xúc với đồ ăn trên giá, huynh muội Tử La mới xây một cái hàng rào bao xung quanh lại. Như vậy cũng tiện cho huynh muội họ mang đồ ăn được rửa sạch sẽ từ sau bếp lên.
“Mọi người nhìn xem, những loại rau, loại thịt này chính là đồ mà tiệm chúng ta bán. Rau thịt trên giá do mọi người tùy chọn để phối hợp, mọi người cứ lựa thoải mái, mỗi xiên rau củ giá một văn tiền, xiên thịt thì hai văn tiền. Mọi người chọn xong thì sang bên này tính tiền.” Tử Thụ bước đến bên cạnh cái giá, giải thích cho mọi người.
Tử Thụ vừa nói xong liền có người hỏi: “Tuy là không đắt thật, nhưng nếu chỉ ăn mấy thứ như thế thì sao no được?”
“Vị đại thúc này hỏi rất hay! Nếu chỉ ăn như vậy thì phải ăn rất nhiều mới nó được, thế nên tiệm chúng ta còn bán mì cho mọi người chọn. Một phần mì nhỏ của tiệm chúng ta là hai văn tiền, phấn mì lớn là ba văn tiền.”
Tử Thụ nói tới đây liền chỉ sang phía quầy thu ngân. Trên quầy thu ngân cũng cắm hai thẻ gỗ, một cái khắc hình mì sợi, bên dưới có khắc hai đồng tiền, một cái thẻ khác cũng khắc mì sợi, nhưng bên dưới là ba đồng tiền. Mọi người còn thấy rõ số lượng mì trên thẻ ba đồng tiền nhiều hơn hẳn so với thẻ hai đồng.
“Quý khách chọn đồ ăn xong sẽ đến tính tiền ở quầy thu ngân, trước khi tính tiền nói với thu ngân muốn dùng thêm loại mì nào là được. Đương nhiên không gọi thêm mì cũng không sao.” Tử Thụ nói tiếp.
Sau đó, Tử Hiển tự mình làm thử quá trình gọi đồ ăn làm mẫu.
Khách hàng chỉ xem một lần đã hiểu, sau đó mọi người tấp nập gọi đồ ăn. Để giữ gìn trật tự, Từ Thụ kêu mọi người xếp hàng. Tử Hiên gắp đồ ăn cho khách rồi đưa sang bên mấy tỷ muội Tử La để đặt vào bát lớn, sau đó đưa cho người gọi món để họ đi ra quầy thu ngân tính tiền.
Người phụ trách thu tiền là Tử Thụ, câu hỏi khách xem có dùng thêm mà không rồi bắt đầu tính tiền.
Sau khi thanh toán xong, Từ Thụ sẽ đưa cho khách một tấm thẻ gỗ, rồi đưa cho nhà bếp một thẻ gỗ có số thứ tự tương ứng. Trên mỗi thẻ bài có số thứ tự gọi đồ của khách. Để ai xem cũng hiểu, trừ con số tương ứng được khắc trên thẻ gỗ, nhà Tử La còn khắc thêm số vạch ngang tương ứng.
Số thứ tự được chuẩn bị vừa vặn đến bốn mươi, nhưng vì con số quá lớn, không thể khắc nhiều vach ngang như vậy được.
Vậy chỉ cần lúc dọn bàn thu luôn thẻ gỗ, Tử La tin số thẻ gỗ nhà nàng chuẩn bị sẽ đủ.
Khách hàng chọn đồ ăn, tính tiền xong, là có thể mang đồ ăn để lên cửa sổ phòng bếp cạnh quầy thu ngân. Nhà bếp sẽ chế biến đồ họ đã chọn, còn khách hàng cầm thẻ gỗ về chỗ của mình ngồi chờ là được.
Sau khi người trong nhà bếp làm Malatang xong sẽ hô to số thứ tự của thẻ gỗ trong bếp, khách hàng tương ứng sẽ đến lấy đồ ở cửa sổ.
Người phụ trách nấu Malatang là Trần thẩm và mẹ Xuyên Tử. Cao Liễu thị và vợ chồng lão Chương đi rửa rau. Còn Cao Đại Sơn nhận trách nhiệm đi dọn bàn, tiện tay giúp khách hàng không hiểu số thứ tự đi lấy Malatang.
Trừ Tử Thụ và Tử Hiển, còn thừa lại Tử La, Tử Vi, Tử Đào, Tiểu Lục. Chỗ nào cần hỗ trợ thì bọn họ sẽ ra chỗ đó.
Cửa hàng nhà Tử La vừa mới khai trương chưa đến mười lăm phút, Tử La đang thu tiền cùng Tử Thụ ở quầy thu ngân chợt nghe thấy tiếng chúc mừng. Nàng ngẩng đầu lên nhìn, hóa ra là Lưu chưởng quỹ tới đưa quà mừng khai trương cho huynh muội bọn họ.
Tử Thụ nói một tiếng với Tử La, để Tử Đào thu tiền thay cậu. Còn cậu thì chạy ra phòng lớn đón tiếp Lưu chưởng quỹ.
Người tới ăn Malatang lúc đầu thấy người chủ trì khai trương là hai đứa nhóc Tử Thụ, Tử Hiên còn tưởng của hàng Malatang này không có bối cảnh gì. Bây giờ thấy có chưởng quỹ của Lưu Hương Lầu tới chúc mừng, bọn họ cũng thu lại sự coi thường của mình.
Lưu chưởng quỹ hóng vui cũng gọi một suất Malatang ăn thử. Lưu chưởng quỹ vừa gọi một phần Malatang, Mã chưởng quỹ của Tụ Phương Trai cũng tới, còn đi cùng Thân Diệc Phàm.
Tử Thụ thấy Thân Diệc Phàm tự mình tới, tất nhiên là vội vàng chạy qua đón. Lưu chưởng quỹ cũng ra chào hỏi đoàn người Thân Diệc Phàm.
Sau một phen khách khí, Thân Diệc Phàm và Mã chưởng quỹ cũng gọi một phần Malatang, ngồi cùng một bàn với Lưu chưởng quỹ.
Thần Diệc Phàm vừa ăn vừa nói chuyện cùng Lưu chưởng quỹ, món Malatang này của Tử La vừa mới mẻ lại vừa ngon. Tử Thụ ngồi một bên tiếp chuyện.
“A La cũng biết tính tiền à?”
Tử La đang tính tiền thì thấy có một giọng nói vang lên
Nàng ngẩng đầu nhìn, hoá ra là Thân Diệc Phàm vừa ăn xong Malatang nên ra đây.
“Chào Thần đại ca, Thần đại ca ăn no chưa? Muốn gọi thêm một suất nữa không?” Tử La hỏi.
“Ăn no rồi. Malatang nhà A La ngon quá.” Thân Diệc Phàm cũng cười nói.
“A La, muôi tính nhanh thế.” Thận Diệc Phàm thấy Tử La vào cái đã tính tiền xong cho mọi người, không khỏi khen nàng.
“Ha ha, chỗ này chỉ toàn một văn tiến, hai văn tiền với ba văn tiền, dễ tính lắm! Mấy số này Đại ca day muội rồi.” Tử La nói.
“Tính tiền không thành vấn đề với A La, Thần đại ca cứ yên tâm đi. Dù A La có tính sai thì vẫn có muội mà.” Tử Đào ngồi một bên cũng nói.
Tử La: “...“.
Nàng tính sai lúc nào cơ?
Lúc này lại có người đến chúc mừng nhà Tử La. Người đó là Dung Phong.
Khách ăn thấy liên tục có vài “nhân vật lớn” tới chúc mừng nhà Tử La, đều rút lại sự khinh thường. Kể cả một số người thấy việc buôn bán Malatang tốt như vậy nên có chút suy nghĩ không an phận, cũng thu lại chút tính toán nhỏ nhen trong lòng.
Huynh muội Tử La bận rộn từ sáng tới chạng vạng tối mới đóng cửa. Khách ra vào chưa lúc nào dứt. Sau khi huynh muội họ đóng cửa vẫn cảm thấy chân tay nhức mỏi. Nhưng sau khi nhìn thấy chỗ tiền trong quầy thu ngân, ai cũng thấy bạn một chút nhưng đáng giá.
Vì huynh muội Tử La không ở trấn trên, nên còn chưa kịp tính xem tiền lời bao nhiêu đã phải lên đường về nhà. Căn cứ vào trình độ buôn bán đắt khách hôm nay, huynh muội Tử La quyết định ngày mai sẽ gọi thêm ba người Thiết Đản, Thiết Trụ và Xuyển Tử tới giúp.
Ngày hôm sau, cửa hàng nhà Tử La không giảm giá, cũng không tặng rau xanh nữa nhưng khách ra vào vẫn nườm nượp.
Vì Malatang là một món ăn mới, cũng chỉ có duy nhất một cửa hàng ở trấn Cổ Thuỷ này, hơn nữa giá cả vô cùng hợp lý nên có rất nhiều khách quen. Người nghe tin tò mò tới cũng không ít, một ít nông dân tới họp chợ thấy chỉ tốn vài văn tiền nên cũng muốn ăn thử. Thế nên việc buôn bán hôm nay chỉ tăng chứ không giảm.
Dù có đám Thiết Đản qua hỗ trợ, huynh muội Tử La vẫn bận tối tăm mặt mũi.
Vài ngày tiếp theo, việc làm ăn của cửa hàng Malatang càng ngày càng tốt. Sau đó Tử La còn mời cả hai tỷ muội Giang Đại Nha, Giang Nhị Nha sang hỗ trợ.
Liên tiếp qua bốn năm ngày, độ mới mẻ với mọi người mới dần giảm xuống, cửa hàng Malatang nhà Tử La dần hạ nhiệt.
Tuy khách đến không đồng bằng mấy ngày đầu, nhưng nói chung việc làm ăn vẫn vô cùng tốt.
Khách hàng không còn đông tới mức đúng kín đường nhưng huynh muội Tử La vẫn bán được tầm một nghìn suất Malatang mỗi ngày.
Huynh muội Tử La khá hài lòng với kết quả này.
Vì ngày kia Tử Thụ, Tử Hiên và Thiết Đản sẽ khai giảng nên nhà Tử La rơi vào khốn cảnh thiếu người. May mắn thay, việc buôn bán dần ổn định, không nóng như mấy hôm đầu. Nếu không huynh muội Tử La muốn mời thêm người cũng khó.
Lấy tình huống hiện tại, dù không có Tử Thụ, Tử Hiền, Thiết Đản qua giúp đỡ, tỷ muội Tử La cũng chỉ cần thuê thêm hai người là đủ.
Sau buổi chạng vạng ngày khai trương thứ sáu, tỷ muội Tử La đóng cửa hàng đi về. Ăn cơm chiều xong, cả nhà bắt đầu bàn bạc chuyện thuê thêm người.
Sau khi thương lượng xong, cuối cùng quyết định những người muốn thuế là Trần thẩm, vợ chồng Cao Lão Thực, mẹ Xuyên Tử, còn cả Giang Tam thẩm, Giang Đại Nha, Giang Nhị Nha.
Tỷ muội Tử La quyết định ngày mai lúc bắt đầu làm việc sẽ nói chuyện cùng mấy người Trần thẩm, xem họ có đồng ý hay không. Nếu có người không đồng ý thì tỷ muội họ sẽ tính đến chuyện thuê người trong thôn.
Cao Đại Sơn thấy có khách vào, vội chạy ra tiếp đón.
Cao Đại Sơn được huynh muội Tử La mời đến giúp đỡ tạm thời. Ngoài Cao Đại Sơn ra còn cả Trần thẩm, Cao Liễu thị và2mẹ Xuyên Tử nữa.
Vì cửa hàng Malatang này mới khai trương nên huynh muội Tử La cũng không biết phải cần bao nhiêu người làm, đành phải mời mấy người Trần thẩm tới tạm thời giúp đỡ. Còn việc mời nhân viên, phải xem tình hình buôn bán của cửa hàng rồi mới quyết định.
Khách hàng vừa vào cửa đã thấy8một cái giá rất lớn bên tay trái, bên trên bày rất nhiều loại đồ ăn. Có rau xanh, cũng có các loại thịt, rau và thịt bày riêng biệt hai bên trái phải trên giá. Trên mỗi loại rau và thịt còn cắm một thẻ giá.
Trên thẻ gỗ ở chỗ rau xanh có khắc hình một cây rau, dưới cây6rau có một đồng tiền.
Thẻ gỗ bên khu thịt có khắc một xiên thịt, dưới xiên thịt khắc hai đồng tiền.
Cái giá để đồ ăn này bị một hàng rào cao nửa người bao quanh, từ hàng rào tới gần khu bếp còn có một cái cửa để đồ linh tinh.
Huynh muội Tử La rửa sạch đồ ăn xong là có3thể đi từ cửa này ra đặt đồ lên giá mà không cần phải đi qua sảnh dùng cơm của khách.
Hàng rào này cũng là đề nghị của Tử La. Nàng sợ đến lúc ấy nếu có nhiều khách sẽ có người chạm vào đồ ăn trên giá. Kiểu đó dễ làm bẩn đồ ăn, hơn nữa nàng cũng sợ có5khách lấy đồ ăn trên giá bằng tay không thì không tốt lắm. Vậy nên để tránh trường hợp khách tiếp xúc với đồ ăn trên giá, huynh muội Tử La mới xây một cái hàng rào bao xung quanh lại. Như vậy cũng tiện cho huynh muội họ mang đồ ăn được rửa sạch sẽ từ sau bếp lên.
“Mọi người nhìn xem, những loại rau, loại thịt này chính là đồ mà tiệm chúng ta bán. Rau thịt trên giá do mọi người tùy chọn để phối hợp, mọi người cứ lựa thoải mái, mỗi xiên rau củ giá một văn tiền, xiên thịt thì hai văn tiền. Mọi người chọn xong thì sang bên này tính tiền.” Tử Thụ bước đến bên cạnh cái giá, giải thích cho mọi người.
Tử Thụ vừa nói xong liền có người hỏi: “Tuy là không đắt thật, nhưng nếu chỉ ăn mấy thứ như thế thì sao no được?”
“Vị đại thúc này hỏi rất hay! Nếu chỉ ăn như vậy thì phải ăn rất nhiều mới nó được, thế nên tiệm chúng ta còn bán mì cho mọi người chọn. Một phần mì nhỏ của tiệm chúng ta là hai văn tiền, phấn mì lớn là ba văn tiền.”
Tử Thụ nói tới đây liền chỉ sang phía quầy thu ngân. Trên quầy thu ngân cũng cắm hai thẻ gỗ, một cái khắc hình mì sợi, bên dưới có khắc hai đồng tiền, một cái thẻ khác cũng khắc mì sợi, nhưng bên dưới là ba đồng tiền. Mọi người còn thấy rõ số lượng mì trên thẻ ba đồng tiền nhiều hơn hẳn so với thẻ hai đồng.
“Quý khách chọn đồ ăn xong sẽ đến tính tiền ở quầy thu ngân, trước khi tính tiền nói với thu ngân muốn dùng thêm loại mì nào là được. Đương nhiên không gọi thêm mì cũng không sao.” Tử Thụ nói tiếp.
Sau đó, Tử Hiển tự mình làm thử quá trình gọi đồ ăn làm mẫu.
Khách hàng chỉ xem một lần đã hiểu, sau đó mọi người tấp nập gọi đồ ăn. Để giữ gìn trật tự, Từ Thụ kêu mọi người xếp hàng. Tử Hiên gắp đồ ăn cho khách rồi đưa sang bên mấy tỷ muội Tử La để đặt vào bát lớn, sau đó đưa cho người gọi món để họ đi ra quầy thu ngân tính tiền.
Người phụ trách thu tiền là Tử Thụ, câu hỏi khách xem có dùng thêm mà không rồi bắt đầu tính tiền.
Sau khi thanh toán xong, Từ Thụ sẽ đưa cho khách một tấm thẻ gỗ, rồi đưa cho nhà bếp một thẻ gỗ có số thứ tự tương ứng. Trên mỗi thẻ bài có số thứ tự gọi đồ của khách. Để ai xem cũng hiểu, trừ con số tương ứng được khắc trên thẻ gỗ, nhà Tử La còn khắc thêm số vạch ngang tương ứng.
Số thứ tự được chuẩn bị vừa vặn đến bốn mươi, nhưng vì con số quá lớn, không thể khắc nhiều vach ngang như vậy được.
Vậy chỉ cần lúc dọn bàn thu luôn thẻ gỗ, Tử La tin số thẻ gỗ nhà nàng chuẩn bị sẽ đủ.
Khách hàng chọn đồ ăn, tính tiền xong, là có thể mang đồ ăn để lên cửa sổ phòng bếp cạnh quầy thu ngân. Nhà bếp sẽ chế biến đồ họ đã chọn, còn khách hàng cầm thẻ gỗ về chỗ của mình ngồi chờ là được.
Sau khi người trong nhà bếp làm Malatang xong sẽ hô to số thứ tự của thẻ gỗ trong bếp, khách hàng tương ứng sẽ đến lấy đồ ở cửa sổ.
Người phụ trách nấu Malatang là Trần thẩm và mẹ Xuyên Tử. Cao Liễu thị và vợ chồng lão Chương đi rửa rau. Còn Cao Đại Sơn nhận trách nhiệm đi dọn bàn, tiện tay giúp khách hàng không hiểu số thứ tự đi lấy Malatang.
Trừ Tử Thụ và Tử Hiển, còn thừa lại Tử La, Tử Vi, Tử Đào, Tiểu Lục. Chỗ nào cần hỗ trợ thì bọn họ sẽ ra chỗ đó.
Cửa hàng nhà Tử La vừa mới khai trương chưa đến mười lăm phút, Tử La đang thu tiền cùng Tử Thụ ở quầy thu ngân chợt nghe thấy tiếng chúc mừng. Nàng ngẩng đầu lên nhìn, hóa ra là Lưu chưởng quỹ tới đưa quà mừng khai trương cho huynh muội bọn họ.
Tử Thụ nói một tiếng với Tử La, để Tử Đào thu tiền thay cậu. Còn cậu thì chạy ra phòng lớn đón tiếp Lưu chưởng quỹ.
Người tới ăn Malatang lúc đầu thấy người chủ trì khai trương là hai đứa nhóc Tử Thụ, Tử Hiên còn tưởng của hàng Malatang này không có bối cảnh gì. Bây giờ thấy có chưởng quỹ của Lưu Hương Lầu tới chúc mừng, bọn họ cũng thu lại sự coi thường của mình.
Lưu chưởng quỹ hóng vui cũng gọi một suất Malatang ăn thử. Lưu chưởng quỹ vừa gọi một phần Malatang, Mã chưởng quỹ của Tụ Phương Trai cũng tới, còn đi cùng Thân Diệc Phàm.
Tử Thụ thấy Thân Diệc Phàm tự mình tới, tất nhiên là vội vàng chạy qua đón. Lưu chưởng quỹ cũng ra chào hỏi đoàn người Thân Diệc Phàm.
Sau một phen khách khí, Thân Diệc Phàm và Mã chưởng quỹ cũng gọi một phần Malatang, ngồi cùng một bàn với Lưu chưởng quỹ.
Thần Diệc Phàm vừa ăn vừa nói chuyện cùng Lưu chưởng quỹ, món Malatang này của Tử La vừa mới mẻ lại vừa ngon. Tử Thụ ngồi một bên tiếp chuyện.
“A La cũng biết tính tiền à?”
Tử La đang tính tiền thì thấy có một giọng nói vang lên
Nàng ngẩng đầu nhìn, hoá ra là Thân Diệc Phàm vừa ăn xong Malatang nên ra đây.
“Chào Thần đại ca, Thần đại ca ăn no chưa? Muốn gọi thêm một suất nữa không?” Tử La hỏi.
“Ăn no rồi. Malatang nhà A La ngon quá.” Thân Diệc Phàm cũng cười nói.
“A La, muôi tính nhanh thế.” Thận Diệc Phàm thấy Tử La vào cái đã tính tiền xong cho mọi người, không khỏi khen nàng.
“Ha ha, chỗ này chỉ toàn một văn tiến, hai văn tiền với ba văn tiền, dễ tính lắm! Mấy số này Đại ca day muội rồi.” Tử La nói.
“Tính tiền không thành vấn đề với A La, Thần đại ca cứ yên tâm đi. Dù A La có tính sai thì vẫn có muội mà.” Tử Đào ngồi một bên cũng nói.
Tử La: “...“.
Nàng tính sai lúc nào cơ?
Lúc này lại có người đến chúc mừng nhà Tử La. Người đó là Dung Phong.
Khách ăn thấy liên tục có vài “nhân vật lớn” tới chúc mừng nhà Tử La, đều rút lại sự khinh thường. Kể cả một số người thấy việc buôn bán Malatang tốt như vậy nên có chút suy nghĩ không an phận, cũng thu lại chút tính toán nhỏ nhen trong lòng.
Huynh muội Tử La bận rộn từ sáng tới chạng vạng tối mới đóng cửa. Khách ra vào chưa lúc nào dứt. Sau khi huynh muội họ đóng cửa vẫn cảm thấy chân tay nhức mỏi. Nhưng sau khi nhìn thấy chỗ tiền trong quầy thu ngân, ai cũng thấy bạn một chút nhưng đáng giá.
Vì huynh muội Tử La không ở trấn trên, nên còn chưa kịp tính xem tiền lời bao nhiêu đã phải lên đường về nhà. Căn cứ vào trình độ buôn bán đắt khách hôm nay, huynh muội Tử La quyết định ngày mai sẽ gọi thêm ba người Thiết Đản, Thiết Trụ và Xuyển Tử tới giúp.
Ngày hôm sau, cửa hàng nhà Tử La không giảm giá, cũng không tặng rau xanh nữa nhưng khách ra vào vẫn nườm nượp.
Vì Malatang là một món ăn mới, cũng chỉ có duy nhất một cửa hàng ở trấn Cổ Thuỷ này, hơn nữa giá cả vô cùng hợp lý nên có rất nhiều khách quen. Người nghe tin tò mò tới cũng không ít, một ít nông dân tới họp chợ thấy chỉ tốn vài văn tiền nên cũng muốn ăn thử. Thế nên việc buôn bán hôm nay chỉ tăng chứ không giảm.
Dù có đám Thiết Đản qua hỗ trợ, huynh muội Tử La vẫn bận tối tăm mặt mũi.
Vài ngày tiếp theo, việc làm ăn của cửa hàng Malatang càng ngày càng tốt. Sau đó Tử La còn mời cả hai tỷ muội Giang Đại Nha, Giang Nhị Nha sang hỗ trợ.
Liên tiếp qua bốn năm ngày, độ mới mẻ với mọi người mới dần giảm xuống, cửa hàng Malatang nhà Tử La dần hạ nhiệt.
Tuy khách đến không đồng bằng mấy ngày đầu, nhưng nói chung việc làm ăn vẫn vô cùng tốt.
Khách hàng không còn đông tới mức đúng kín đường nhưng huynh muội Tử La vẫn bán được tầm một nghìn suất Malatang mỗi ngày.
Huynh muội Tử La khá hài lòng với kết quả này.
Vì ngày kia Tử Thụ, Tử Hiên và Thiết Đản sẽ khai giảng nên nhà Tử La rơi vào khốn cảnh thiếu người. May mắn thay, việc buôn bán dần ổn định, không nóng như mấy hôm đầu. Nếu không huynh muội Tử La muốn mời thêm người cũng khó.
Lấy tình huống hiện tại, dù không có Tử Thụ, Tử Hiền, Thiết Đản qua giúp đỡ, tỷ muội Tử La cũng chỉ cần thuê thêm hai người là đủ.
Sau buổi chạng vạng ngày khai trương thứ sáu, tỷ muội Tử La đóng cửa hàng đi về. Ăn cơm chiều xong, cả nhà bắt đầu bàn bạc chuyện thuê thêm người.
Sau khi thương lượng xong, cuối cùng quyết định những người muốn thuế là Trần thẩm, vợ chồng Cao Lão Thực, mẹ Xuyên Tử, còn cả Giang Tam thẩm, Giang Đại Nha, Giang Nhị Nha.
Tỷ muội Tử La quyết định ngày mai lúc bắt đầu làm việc sẽ nói chuyện cùng mấy người Trần thẩm, xem họ có đồng ý hay không. Nếu có người không đồng ý thì tỷ muội họ sẽ tính đến chuyện thuê người trong thôn.
Tác giả :
Mộ Dạ Hàn Phong