Điện Thoại Từ Chồng Cũ (Chồng Trước Điện Báo)
Chương 50
Đồng Thu nói chuyện điện thoại với Hoắc Tri Hành xong, lúc quay vào phòng bao phát hiện con mắt của mọi người đều đang nhìn chăm chăm vào anh, ánh mắt giống như tia phóng xạ, tất cả đều bắn về phía anh.
“Đây là làm cái gì vậy?” Đồng Thu nói, “Tôi là siêu sao quốc tế à, nhìn chăm chú như thế?”
Phùng Khải Văn xoa xoa tay: “Vậy, chú Hoắc có đến hay không?”
Phùng Khải Văn gọi Đồng Thu là Đồng ca, gọi Hoắc Tri Hành là chú Hoắc.
Đồng Thu mỗi lần nghe cậu gọi như vậy, đều cảm giác mình và Hoắc Tri Hành là chú cháu yêu nhau, rất kích thích.
“Đến!” Đồng Thu trả lời cực kỳ tự nhiên, cực kỳ đương nhiên.
Mọi người lúc đầu còn chưa kịp phản ứng, cứ tưởng rằng không đến, kết quả chỉ vài giây sau, bọn nhỏ bạo phát, reo hò hoan hô, giống như là có người đặc biệt quan trọng nào đó sắp đến nhảy thoát y vậy.
Đồng Thu nở nụ cười: “Này, các em xảy ra chuyện gì vậy….? Bộ là đến nhảy hả?”
Anh chỉ chỉ Phùng Khải Văn: “Em đã thấy anh ấy bao nhiêu lần rồi, em bày đặt hùa theo hân hoan làm cái gì?”
Phùng Khải Văn lẽ thẳng khí hùng nói: “Em đây là phối hợp với mọi người! Nếu không lại có vẻ như em quá không hòa đồng!”
Đồng Thu bó tay, học trò của mình, thôi thì đành chịu!
Lúc Hoắc Tri Hành đến Hà Nguyệt Quán suy nghĩ cũng không khác gì thầy giáo Đồng, ở trong lòng yên lặng cảm khái, đám oắt con này tiêu tiền của bố mẹ đúng là không biết đau lòng.
Trẻ con bây giờ, so với những người trưởng thành phải đi làm kiếm sống như hắn sĩ diện hơn nhiều.
Hắn đi theo nhân viên phục vụ xinh đẹp lên lầu. Cũng không khác gì Đồng Thu, vừa ra khỏi thang máy đã nghe thấy tiếng cười vang.
Tốt, không cần hỏi, bọn nhóc này ở chỗ nào hắn biết rồi.
Đẩy cửa nhìn thử vào bên trong, Hoắc Tri Hành còn chưa lên tiếng, Đồng Thu đã đứng lên.
Hai người nhìn nhau mỉm cười, chào hỏi còn chưa kịp nói, đám bạn nhỏ thời kỳ trưởng thành đã ồ lên náo loạn.
Hoắc Tri Hành đã nhiều năm không có trải qua tình huống như này, tốt nghiệp đại học, chưa từng hội họp với bạn cùng lớp, nguyên nhân rất đơn giản, chính là ai nấy đều bận rộn.
Lúc này, đứng chung với một đống học sinh, thật sự là tay chân có hơi luống cuống.
Đồng Thu xoay qua trừng bọn nhóc, để cho chúng an tĩnh một chút.
Mọi người vừa mới ngậm miệng, Đồng Thu nắm lấy tay Hoắc Tri Hành, cả đám lại tiếp tục vỡ òa!
“Đừng có lôi kéo như vậy!” Phùng Khải Văn cầm đầu ầm ĩ, “Thầy giáo Đồng đây là ở trước mặt tụi em phát đồ ăn cho chó! Tụi em không chịu đựng nổi đâu…!”
Đồng Thu coi như không nghe thấy đám nhóc con thúi kia ầm ĩ ồn ào, quay đầu nhìn Hoắc Tri Hành cười, hỏi hắn: “Có phải là ầm ĩ phiền phức lắm đúng không?”
Hoắc Tri Hành cũng cười, bóp bóp tay anh: “Rất thú vị! Đây chính là tuổi trẻ bất khả chiến bại!”
Nguyên một đám học sinh tuổi trẻ bất khả chiến bại đi lên muốn cùng Hoắc Tri Hành uống rượu, bị Đồng Thu chặn lại: “Đừng có làm bậy, chú Hoắc mấy đứa dị ứng cồn, không thể uống.”
Hoắc Tri Hành cười, 1ở sau lưng anh nói thầm: “Em là Đồng ca, anh lại là chú Hoắc, vai vế cũng quá chênh lệch rồi.”
Đồng Thu quay đầu nhìn hắn cười: “Không vui sao?”
“Vui!” Hoắc Tri Hành cưng chiều nhìn anh cười: “Em nói cái gì đều được hết!”
Ban đầu Hoắc Tri Hành cho rằng hắn tới đây lộ cái mặt ra là có thể lĩnh Đồng Thu về nhà, không nghĩ tới đám nhóc con này hoàn toàn không có ý định để bọn họ đi.
Sau khi tất cả ăn uống no say, Phùng Khải Văn đã lo liệu đặt chỗ đi KTV, Đồng Thu nói không đi thế nào cũng không được, trực tiếp bị lôi đi.
Thầy giáo Đồng bị bắt cóc, cảnh sát Hoắc đương nhiên cũng không thoát được.
Một đám người chạy đến KTV, vào phòng bao, mọi người còn chưa có ngồi vững vàng, Phùng Khải Văn đã cầm lấy micro: “Các bạn các bạn! Trật tự trật tự! Mời mọi người lắng nghe tôi nói!”
Bọn nhỏ đang hò hét nhốn nháo đều yên tĩnh lại, chờ nghe Phùng Khải Văn nói.
“Hôm nay thầy của chúng ta cùng vợ của thầy ấy đều có ở đây, có lẽ các bạn cũng không hiểu rõ lắm, hai người bọn họ, cùng nhau đi tới bây giờ không hề dễ dàng!” Nói xong, Phùng Khải Văn còn làm bộ lau lau nước mắt không hề tồn tại.
Vô cùng điệu bộ.
Hết sức buồn cười.
Đồng Thu nhịn không được “Phụt” một tiếng bật cười.
Hoắc Tri Hành dán vào lỗ tai anh nói: “Học trò của em đều là tiểu quỷ!”
Đồng Thu gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
“Đúng là thầy nào trò nấy!” Hoắc Tri Hành nói xong, bị thầy giáo Đồng trừng chằm chằm.
Phùng Khải Văn nói: “Hai người bọn họ, quen nhau là vì xem mắt, đến với nhau là vì định mệnh, từng có những ngọt ngào ấm áp, cũng từng có những cãi vã bất đồng…..”
“Chờ một chút!” Đồng Thu cắt ngang lời cậu, “Chúng tôi không có cãi vã bất đồng, chúng tôi rất hòa thuận.”
“Được.” Phùng Khải Văn nghiêm túc gật đầu, “Từng có những ngọt ngào ấm áp, chưa từng có cãi vã bất đồng!”
Đồng Thu dựa vào Hoắc Tri Hành cười đến sắp có cơ bụng, anh bốc một nắm hạt dưa, bắt đầu cắn.
“Bọn họ ly ly hợp hợp, đến cuối cùng vẫn còn nắm tay nhau!” Phùng Khải Văn nói, “Hôm nay, vào ngày ăn mừng chúng ta tốt nghiệp, chúng ta hãy hát một bài cho thầy của chúng ta cùng người yêu của thầy ấy, gửi đến họ lời chúc phúc chân thành nhất của chúng ta!”
Đồng Thu thổ tào: “Phùng Khải Văn, em là dự định sau này đi làm MC đám cưới hả?”
Phùng Khải Văn không có đáp lại lời thổ tào của anh, nhanh chóng chọn một bài hát.
“Tri Tâm Người Yêu, tặng cho hai người!” Vậy là, khoảng thời gian sau đó, Phùng Khải Văn một người đóng hai vai, hát hết bài hát này.
“…..Không tệ!” Hoắc Tri Hành lôi kéo Đồng Thu cùng vỗ tay, “Chàng trai trẻ, rất có tiền đồ!”
Bởi vì Phùng Khải Văn dẫn đầu, hơn hai tiếng sau đó, tất cả học sinh đều dùng cách này lần lượt gửi đến hai người lời chúc phúc của mình, bài hát từ 《Hôm nay em muốn gả cho anh》cho đến 《Ngàn năm đợi chờ》, khoa trương nhất chính là, có một người còn hát 《Mượn trời xanh thêm 500 năm nữa》.
Đồng Thu thật sự hoài nghi tuổi của học trò mình.
Một đám người náo loạn đến gần 10 giờ, thầy giáo Đồng tuyên bố, liên hoan chấm dứt, ai về nhà người nấy, ai đi tìm mẹ người nấy.
Hai người đứng nhìn học trò cuối cùng lên xe, lúc này mới thở phào một hơi.
“Bị bọn chúng ồn ào đau hết cả đầu.” Đồng Thu duỗi lưng, nhìn Hoắc Tri Hành cười, “Vất vả cho anh rồi, cảnh sát Hoắc, công việc bận rộn như vậy, còn phải cùng em đi xã giao.”
“Việc nên làm!” Hoắc Tri Hành nắm tay anh, “Thân là người nhà, anh phải hỗ trợ công việc của em!”
Hai người nắm tay nhau, một đường bước nhanh về nhà.
Đêm mùa hè, cơn gió nhẹ nhàng thổi qua rất mát mẻ, thổi cho tâm trạng con người khoan khoái dễ chịu.
Đồng Thu nói: “Thật sự là rất không nỡ bỏ bọn chúng.”
Hoắc Tri Hành hiểu.
Hôm nay hắn chỉ đi theo chơi đùa cùng đám nhóc này mấy tiếng đồng hồ, cũng có thể cảm nhận được sức trẻ và sự đáng yêu của chúng, ở giữa một đám nhóc hò hét ồn ào, mình cũng giống như trẻ lại, về với tuổi mười tám mười chín.
“Thời gian trôi qua thật nhanh.” Hoắc Tri Hành nói, “Nhưng mà, nhanh lên một chút cũng được.”
“Sao lại nói vậy?”
“Anh muốn nhìn thử xem, hai chúng ta già rồi, còn có thể làm tình suốt đêm được hay không?”
“…… Hoắc Tri Hành, anh thật sự rất….. kỳ quái!”
Ban đêm nằm trong chăn, Đồng Thu uống rượu vô cùng hào hứng, làm loạn ở trên người Hoắc Tri Hành.
Hoắc Tri Hành trở mình, đè anh ở dưới thân, trêu ghẹo hỏi: “Hôm qua vừa mới làm, hôm nay vẫn còn muốn?”
“Mỗi ngày đều muốn.” Đồng Thu hiện tại vô cùng phóng túng, “Quan trọng là anh có được hay không!”
Đàn ông. Bạn tuyệt đối không thể nói anh ta không được.
Vậy nên, vì để chứng minh mình rất được, Hoắc Tri Hành một phát liền lột rớt quần ngủ của Đồng Thu.
“Ơ, cái mới à?” Hoắc Tri Hành cúi đầu, nhìn quần lót của Đồng Thu cười.
Thầy giáo Đồng nhà hắn rất lợi hại, lúc nào cũng luôn sẵn sàng, hắn cũng nghi ngờ bảo bối này về sau chắc là định cả năm đều mặc quần chữ T.
Cũng rất tốt, hắn thích.
Hắn lật Đồng Thu nằm úp xuống, nhìn cái dải đen mỏng kẹp giữa hai cánh mông tuyết trắng, nơi bí mật bên trong lúc ẩn lúc hiện, phải nói là mê người.
Hắn hôn một cái lên nốt ruồi trên mông Đồng Thu: “Học trò của em biết em là loại người lẳng lơ như này ư?”
“Người học trò là anh không phải biết đấy sao?” Đồng Thu quay đầu cười híp mắt nhìn hắn, “Anh còn nhớ sau khi ly hôn chúng ta vì sao lại ngủ với nhau không?”
“Anh nào dám quên.” Hoắc Tri Hành lấy tay giựt giựt cái dải quần kia, “Nhắc đến cũng phải cám ơn ly rượu giả kia, nếu không phải em uống nó, hai chúng ta không biết còn dây dưa tới khi nào.”
“Còn không phải tại anh cả sao?” Đồng Thu hờn dỗi nói, “Tổn thất trước kia hiện tại phải đền bù thật tốt cho em, nhiệt tình một chút, ngày mai em sẽ đi mua thuốc bổ cho anh.”
Hoắc Tri Hành đang lấy bôi trơn, quỳ ở sau lưng Đồng Thu cười: “Thầy giáo Đồng coi thường anh à? Thân thể anh tốt như vậy, thuốc bổ gì gì đó, em giữ lại cho mình đi.”
Vì để chứng minh thân thể mình vô cùng tốt, đến tám mươi tuổi vẫn còn là “Eo chó đực”, Hoắc Tri Hành dằn vặt Đồng Thu cả một đêm.
Đến cuối cùng, Đồng Thu toàn thân mềm nhũn như vũng nước nói: “Không được, hết giờ thi rồi….”
“Đừng mà…., bây giờ mới có bao lâu.” Hoắc Tri Hành cắn lỗ tai anh nói, “Trời còn chưa có sáng đâu.”
Đồng Thu vừa sung sướng lại vừa dằn vặt, toàn thân như con cá khô bị lăn qua lộn lại. Lúc thì cầu xin tha thứ, lúc lại la hét còn muốn, cũng mặc kệ tường có cách âm hay không, người khác thích nghe thì nghe đi, dù sao cũng là chồng chồng đàng hoàng, không ân ái mới là kỳ quái.
Thời điểm sắp sửa cao trào, Đồng Thu bất ngờ sờ thấy phía dưới gối đầu có cái gì cộm cộm, anh đưa tay sờ sờ, từ dưới gối đầu của Hoắc Tri Hành lấy ra một tấm hình.
Sau đó anh bắn ngay lập tức.
Bởi vì người trong tấm hình kia chính là anh, tấm hình này anh chụp từ nhiều năm về trước, lúc vừa mới bắt đầu làm thầy giáo, trước kia cùng Hoắc Tri Hành xem mắt, người giới thiệu chính là đưa tấm hình này cho Hoắc Tri Hành.
Sau đó Đồng Thu đã quên mất chuyện này, cũng không có hỏi tấm hình này đã đi đâu, không nghĩ tới, lại vẫn ở chỗ Hoắc Tri Hành, hơn nữa, còn được người này giấu ở dưới gối đầu.
“Đây là chuyện gì vậy…..” Đồng Thu vẫn còn đang treo trên người Hoắc Tri Hành, tay cầm tấm hình, thở dốc hổn hển hỏi đối phương.
Hoắc Tri Hành nhìn nhìn tấm hình, cười nói: “Xong rồi, bị phát hiện rồi.”
Đồng Thu khóe mắt vẫn còn đọng nước mắt, đưa mắt liếc hắn: “Có phải lúc em không có ở đây anh xem hình chụp của em bắn máy bay đúng không?”
“Thầy giáo Đồng rất thông minh nha….!” Hoắc Tri Hành hỏi anh, “Giận sao?”
“Không có giận.” Đồng Thu hỏi, “Bắt đầu từ khi nào?”
“Từ ngày em rời đi, lần nào thay ga giường vỏ chăn cũng đặt vào, nếu không sẽ ngủ không ngon.”
Đồng Thu đột nhiên cảm thấy đau lòng, ngoài đau lòng, còn có cả đắc ý.
“Anh vẫn luôn thích em có đúng không?”
“Vẫn luôn thích em!”
“Bắt đầu từ lúc nào?”
Hoắc Tri Hành nghĩ nghĩ, nở nụ cười: “Không biết, nhưng mỗi ngày lại thích em nhiều hơn hôm trước một chút, câu trả lời này, thầy giáo Đồng có hài lòng không?”
Đồng Thu đương nhiên là hài lòng, ngồi trên người Hoắc Tri Hành uốn éo vặn vẹo, cảm thấy mỹ mãn mà dựa vào trong ngực đối phương, “Lăn lộn đến trễ như này, anh ngày mai không đi làm hay sao vậy?”
“Ngày mai anh anh trực ca chiều.”
“Vậy thì tốt!” Đồng Thu nói, “Sáng ngày mai hai chúng ta đi lĩnh chứng lấy giấy hôn thú.”
“Được!” Hoắc Tri Hành đặt người xuống, “Vậy thì lại tới một lần nữa, không mang bao, anh mang sính lễ kết hôn tặng trước cho em!”