Điền Duyên
Chương 306: Tảm Lao Yên cố gắng
Quế Hương nháy mắt nói: "Không phải sao?"
Đỗ Quyên khẳng định nói: "Đương nhiên không phải!"
Nói xong nghi ngờ nhìn về phía Hòe Hoa, sẽ không phải là nàng nói chứ?
Hòe Hoa chủ động giải thích: "Quế Hương trong lòng gấp nên đoán. Nàng nghĩ Tảm cô nương tới, Hoàng gia phải làm thế nào đây? Nhà nàng có quyền thế, sẽ không có khả năng làm thiếp, cho nên liền..."
Không chờ nói xong, Quế Hương vội gật đầu, nàng chính là đoán như vậy.
Đỗ Quyên lắc đầu nói: "Không thể nào."
Quế Hương kinh ngạc hỏi: "Chẳng lẽ nữ nhân kia chịu làm thiếp?"
Hòe Hoa mắt sáng lên, vui mừng nói: "Vậy là đúng rồi! Ta nói mà, Hoàng Nguyên đối với Đỗ Quyên tốt nhất, đương nhiên muốn cưới nàng; lại nói, Tảm cô nương bỏ trốn đến đây, tóm lại có chút không dễ nghe..."
Quế Hương ngắt lời nàng, trợn mắt nói với Đỗ Quyên: "Vậy ngươi cũng không thể đáp ứng! Đang tốt lành có một người thiếp trước mặt, sống như vậy làm sao mà qua? Đỗ Quyên, ngươi thật là bị mù! Lâm Xuân có chỗ nào không tốt..."
Hòe Hoa vội vàng ngăn cản nàng nói: "Quế Hương, Đỗ Quyên và Hoàng Nguyên là duyên phận kiếp trước, sao ngươi có thể nói nàng như vậy? Lâm Xuân nghe được cũng không chịu." Vừa nói vừa chuyển hướng Đỗ Quyên, cẩn thận cười làm lành nói: "Quế Hương thẳng tính. Nàng cũng vì tốt cho ngươi, Đỗ Quyên ngươi đừng nóng giận."
Quế Hương chặn Hòe Hoa, mắng: "Chó má duyên phận kiếp trước! Nếu kiếp trước có duyên, sao còn ở bên ngoài hái hoa ngắt cỏ? Sao không đuổi nữ nhân kia đi? Đỗ Quyên ngươi thật là bị mù..."
Hòe Hoa nghe xong cảm thấy không ổn, vội nhìn về phía Đỗ Quyên.
Đỗ Quyên trong lòng ngũ vị tạp trần, vì Quế Hương chọc trúng nỗi đau của nàng.
Ngưng một hồi, thấy Quế Hương vẫn không ngừng mắng, Hòe Hoa đi theo khuyên, nàng buồn cười nên quát Quế Hương: "Được rồi! Ta không làm vợ Hoàng Nguyên, cũng không làm thiếp hắn, Quế Hương ngươi mắng nữa cẩn thận ta đánh ngươi!"
Hòe Hoa nghe xong ngẩn ngơ, không dám tin nhìn về phía Đỗ Quyên.
Quế Hương cầm lấy tay Đỗ Quyên, ngạc nhiên hỏi: "Nói như vậy, ngươi đáp ứng gả cho Xuân Sinh ca ca?"
Đỗ Quyên thấy bộ dáng mừng rỡ của nàng thật hết lời, lại thoáng nhìn vẻ thất lạc của Hòe Hoa, bỗng nhiên khó chịu, sầm mặt nói: "Ta gả ai mắc mớ gì tới ngươi? Ngươi một tiểu cô nương, có thể đừng giống mấy bà nhiều chuyện cả ngày đi hỏi chuyện nhà của người ta được không? Ta không có hứng nói! Ngươi ghét ta thì đi đi!"
Vì sao mỗi người đều đem hạnh phúc và hy vọng đặt trên người nàng?
Giống như không có nàng, hoặc là nàng đáp ứng yêu cầu của ai đó thì tất cả mọi sự đều trọn vẹn; nếu không như ý, nhất định trách nàng không chịu thông cảm quan tâm cho nên tạo thành kết quả này.
Đỗ Quyên nổi giận, Quế Hương lại không hề tức giận.
Nàng thấy, Đỗ Quyên không gả cho Hoàng Nguyên, nhất định sẽ gả cho Lâm Xuân.
Mình mắng nàng trước, lại không cho nàng giải thích, khó trách nàng giận.
Quế Hương cười lấy lòng nói: "Không hỏi, không hỏi! Xin lỗi Đỗ Quyên, ngươi hiểu tánh khí của ta nhất. Đừng so đo với ta được không. Đi, đi xem nước cạn chưa; cạn rồi chúng ta bắt cá chạch."
Nói xong thân thiết níu cánh tay Đỗ Quyên bước đi.
Hòe Hoa cũng khôi phục bình thường, nhìn nàng cười nói: "Hồi nãy mắng cho dữ, ta cản cũng không được. Bây giờ lo xin lỗi Đỗ Quyên." Lại hướng Đỗ Quyên nói: "Ngươi sớm cho nàng một trận như vậy, nàng mới an tâm."
Quế Hương cười rộ lên.
Đỗ Quyên cười có lệ, vì nàng không vui vẻ nổi.
Nhưng chờ các nàng đi tới mương, nàng lập tức liền cười vui.
Thì ra trong mương có Càn Khôn: con mương này trừ bỏ đoạn trước cửa nhà Đỗ Quyên được đào vét sạch để giặt đồ rửa rau, hai bên khúc mương khác đều có nhiều cây cỏ, che dấu bờ mương. Mọi người nhanh tay tát nước, nước trong mương cạn dần, cá ở đáy mương tán loạn hết lên, thậm chí đều nhảy ra.
Mọi người cười to hoan hô không ngừng!
Đám con gái sôi nổi chộp lưới tôm, rổ, cùng với tiếng người kinh hô, bỗng nhiên chạy qua đầu này, rồi lại chạy qua bên kia, đứng bên bờ bắt cá tôm. Tiểu Thuận và đám con trai không kịp đợi tát cạn nước, nhảy xuống mương đi bắt. Hoàng Ly vội vã ngăn cản Tiểu Thuận, kêu lấy liêm đao đến cắt hết cỏ dại 2 bên bờ trước. Lúc này nàng chơi rất hưng trí.
Tiểu Thuận vội vàng chạy vào Hoàng gia viện.
Đỗ Quyên hướng theo bóng hắn hô: "Lấy thêm cái thùng nước đến, bắt cá bỏ vào nuôi!"
Quế Hương cũng nói: "Đúng, cá nhỏ phải thả về."
Hòe Hoa và Hoàng Tước Nhi cũng đưng bên mương bắt tới bắt lui, cười không ngừng.
Không phải mọi người chưa thấy qua cá, thêm cá trong mương cũng không quá lớn. Sở dĩ cao hứng như vậy, chủ yếu vì ở ngay cửa nhà, đùa nháo là chính, không giống như ra ngoài đánh cá và săn bắt vì mưu sinh, nhất định phải có thu hoạch.
La hét ầm ĩ vang trời, làm cho tỷ đệ Nhị Nha cách vách, huynh muội Nhậm Viễn Minh và Viễn Thanh phía sau nhà, cùng với những đứa trẻ khác ở phụ cận đều chạy tới xem náo nhiệt.
Lâm Xuân cũng đi ra, đứng bên cạnh nhìn Đỗ Quyên ra sức tát nước.
"Các ngươi muốn dọn sạch cái mương này hả?"
Sắc mặt hắn rất cổ quái.
Đỗ Quyên vừa thở vừa nói: "Là muốn dọn sạch!"
Hoàng Ly hưng phấn nói: "Vốn muốn bắt cá chạch, không nghĩ tới còn có cá."
Quế Hương ha ha cười nói: "Các ngươi mỗi ngày ở đây rửa rau, dưỡng béo."
Hoàng Ly muốn xem náo nhiệt, bản thân lại không chịu đi xuống, bởi vậy thấy một người đến là muốn sai sử. Lúc này thấy Lâm Xuân, vội ngọt ngào nhờ vả nói: "Xuân Sinh ca ca, tỷ ta múc nước quá chậm, ngươi khoẻ, hỗ trợ dùng thau lớn múc, một hồi sẽ cạn. Buổi tối chúng ta dùng cá chạch nấu đậu hủ..."
Lâm Xuân liếc mắt nhìn nàng, bộ dáng như nhìn thấu tiểu tâm tư của nàng.
Hoàng Ly thấy hắn không lên tiếng, có chút ngượng ngùng, cho rằng hắn sợ bẩn xiêm y không chịu đi xuống, vì hắn mặc một bộ áo lụa màu xanh nhạt thực chỉnh tề, hiển nhiên không phải là đồ mặc làm việc, mà là mặc khi đến thư viện.
Ai ngờ hắn nhìn một lúc liền cởi giày, ống quần, cổ tay áo đều cuốn lên, trực tiếp đi xuống mương, từ trong tay Đỗ Quyên cầm lấy hồ lô biều, nhẹ giọng nói: "Ta đến làm."
Đỗ Quyên đang vùi đầu tát nước theo bản năng muốn cự tuyệt, ai ngờ người đều xuống nước.
Nhịn không được nàng oán giận nói: "Ngươi muốn đi xuống, cũng phải đổi một bộ khác. Làm dơ bộ này, không phải hại mẹ ngươi giặt?"
Bộ xiêm y do nàng may đó.
Lâm Xuân cười với nàng, ôn nhu nói: "Buổi tối ta tự mình giặt."
Đỗ Quyên hết lời, lại thấy mắt hắn nhìn mình sáng long lanh, cuống quít quay mặt đi, thầm nghĩ đứa nhỏ này đã trưởng thành, ánh mắt nhìn không "thuần khiết".
Lâm Xuân thấy nàng như vậy, mỉm cười cúi đầu, dùng sức múc nước.
Quả nhiên lực lớn có khác, một bầu tiếp một bầu, nước liên tục bị hắt đi, tựa như xe guồng nước đi qua.
Hòe Hoa ở một đầu khác cắt cỏ, tình hình vừa rồi thu hết vào đáy mắt.
Nàng yên lặng buông mi, dùng sức từ từ cắt cỏ, phảng phất như không có chuyện gì xảy ra.
Nàng và Hoàng Tước Nhi cắt bỏ cỏ bên mương, mương máng lộ rõ ra
Đỗ Quyên thấy Tiểu Thuận, Nhậm Viễn Minh bắt cá rất vui vẻ, cũng nhịn không được cởi giày đi xuống, bắt cá, chộp cá chạch.
Vì sao nói chộp cá chạch?
Trong bùn lầy bắt cá chạch rất khó, trơn trượt không nắm được, chỉ có nhìn cho chuẩn, thật nhanh dùng hai tay chộp một cái bỏ vào trong bồn thì mới được.
Đỗ Quyên biết bắt cá, chộp cá chạch cũng giỏi, rất nhanh bắt được non nửa thùng.
Quế Hương nhìn thèm, cũng đi xuống. Nàng ở trong bùn quào loạn một một hồi, cá cũng chỉ bắt được 2 con, mà toàn thân đầy bùn lầy, tiếng cười truyền ra thật xa.
Đỗ Quyên vội ngăn nàng lại nói: "Ngươi đừng quậy nữa! Đã không thấy rõ thì đứng kia đừng nhúc nhích, nhìn kỹ, xem nào khối bùn hơi động một chút, tức là phía dưới có cá chạch, ngươi liền dùng hai tay bốc luôn bùn lên —— "
Nói xong khom lung, hai tay nhanh chóng thọc xuống bên trái.
Quế Hương nhìn chằm chằm nàng nâng lên một đống bùn nhão, hỏi: "bắt được?"
Đỗ Quyên gật đầu, hai tay thò vào giữa đống bùn.
Kết quả, gạt bỏ bùn ra, một con cá chạch to cũng từ khe hở trượt ra, rơi vào trong mương, chui vào bùn. Quế Hương không ngừng bận rộn xoay người chộp, hô to gọi nhỏ, làm cho Đỗ Quyên cũng bị bắn đầy một thân bùn.
Nàng luống cuống tay chân, làm cho Đỗ Quyên cười không thôi.
Nước trong mương đã cạn, Lâm Xuân ngồi thẳng lên.
Nghe tiếng cười quay đầu nhìn qua, thấy tươi cười của Đỗ Quyên là phát ra từ đáy lòng, tươi đẹp như trước đây. Hắn cũng không tự chủ nhếch miệng cười.
Bỗng nhiên ánh mắt dời xuống, thấy nàng và Quế Hương đứng trong bùn lầy, đùi trắng nõn nổi bật trong hồ đầy nước bùn, vội vàng khuyên nhủ: "Chơi đủ rồi thì lên đi. Cẩn thận trong mương có gai nhọn đâm chân. Đợi ta vét bùn làm sạch đáy mương, các ngươi muốn bắt cá chạch thì đi lên kia đợi đi."
Đỗ Quyên nói: "Chúng ta cũng đào. Mương dài như vậy, chỉ có một mình ngươi sao được."
Lâm Xuân nhíu mày, chợt thấy Hoàng Tiểu Bảo đi ra, vội ngoắc gọi hắn.
Rồi ra lệnh cho Đỗ Quyên: "Đi lên! Đây không phải là việc con gái làm."
Hoàng Tiểu Bảo cũng ưa chơi đùa, thấy tình hình này mừng rỡ cười toe toét, lúc này cởi giày xuống mương, vừa phất tay với Đỗ Quyên nói: "Đi lên, đi lên! Lộng một thân bùn còn ra bộ dáng gì? Lớn như vậy còn ham chơi."
Đỗ Quyên không kiên trì nữa, kéo Quế Hương đi lên.
Các nàng đem cá và cá chạch bắt được qua ao bên cạnh rửa sạch, lại đổi một thùng nước trong bỏ cá vào.
Vì mọi người đều cầm một cái bồn hoặc thùng hoặc giỏ đựng cá, xài rồi không đủ dùng, Đỗ Quyên kêu Hoàng Ly, "Trở về lấy thêm rổ đến. Phải lấy rổ đan khít một chút, bằng không dễ bị lọt."
Hoàng Ly đáp ứng một tiếng, vội vàng chạy về nhà.
Nàng chạy vào viện, vừa hô to: "Tảm tỷ tỷ, mau ra đây chơi!", vừa chạy vào phòng bếp tìm kiếm rổ giỏ các loại dụng cụ.
Lúc đi ra, Tảm Lao Yên và Hồng Linh đã đứng ở cửa Đông sương, đang cùng Hoàng Nguyên nói chuyện. Nàng vội qua gọi nàng đi ra ngoài xem náo nhiệt, rồi sinh động như thật miêu tả chơi vui thú vị ra sao.
Không cần nàng nói, tiếng la hét cười đùa ầm ĩ bên ngoài trong viện đều nghe thấy được.
Tảm Lao Yên dùng ánh mắt trưng cầu nhìn về phía Hoàng Nguyên.
Hoàng Nguyên chỉ hơi trầm ngâm, khẽ gật đầu.
Hắn nghĩ: mặc kệ tương lai thế nào, Lao Yên đều phải cùng Đỗ Quyên ở chung một mái hiên, dù là cô tẩu cũng không thể tránh mãi không gặp. Thêm nữa, Đỗ Quyên đều thản nhiên cười đối mặt việc này, bọn họ lại làm ra bộ dáng xấu hổ khó chịu, đó không phải là muốn làm cho Đỗ Quyên không thoải mái sao.
Nghĩ như vậy, ngay cả hắn cũng chuẩn bị đi ra xem một chút, hắn đã sớm muốn đi ra ngoài.
Hắn tưởng niệm Đỗ Quyên, hy vọng cùng nàng chung đụng như trước, không sợ nàng không chịu gả cho hắn, xem hắn như đệ đệ cũng tốt; còn nữa hắn cũng thầm chờ đợi nàng hồi tâm chuyển ý.
Hắn cảm thấy rất lâu không nói đùa với nàng, vừa nghĩ là đau lòng khó nhịn.
Trước mắt là cơ hội thích hợp.
Hắn rất cẩn thận, để Tảm Lao Yên và Hoàng Ly đi ra ngoài trước, hắn đi sau. Là hắn sợ đi cùng Tảm Lao Yên xuất hiện trước mặt người khác, Đỗ Quyên thấy sẽ khổ sở.
Tảm Lao Yên biết, trước khi đi khi nhẹ giọng nói: "Xin yên tâm!"
Nàng cũng hiểu, vô luận thế nào nàng phải lấy được sự lượng giải của Đỗ Quyên.
Hoàng Nguyên khẽ gật đầu, nhìn nàng đi.
Hoàng Ly kéo tay Tảm Lao Yên đi ra ngoài, vừa nhỏ giọng nói: "Tảm tỷ tỷ ngươi đừng lo lắng, nhị tỷ ta tốt nhất. Lúc trước ta sợ nàng thấy ta nói chuyện với ngươi sẽ giận, nàng còn nói ta đó, nói tương lai ngươi là tẩu tử ta, làm sao có thể không để ý tới ngươi? Mắng ta đa tâm."
Tảm Lao Yên kích động hỏi: "Thật sự? Nàng thật nói như vậy?"
Hoàng Ly dùng sức gật đầu, cười nói: "Cho nên ta mới kêu ngươi ra ngoài chơi."
Nàng rất có nhãn lực, nếu nhị tỷ mất hứng, nàng sẽ không kêu đâu.
Đỗ Quyên khẳng định nói: "Đương nhiên không phải!"
Nói xong nghi ngờ nhìn về phía Hòe Hoa, sẽ không phải là nàng nói chứ?
Hòe Hoa chủ động giải thích: "Quế Hương trong lòng gấp nên đoán. Nàng nghĩ Tảm cô nương tới, Hoàng gia phải làm thế nào đây? Nhà nàng có quyền thế, sẽ không có khả năng làm thiếp, cho nên liền..."
Không chờ nói xong, Quế Hương vội gật đầu, nàng chính là đoán như vậy.
Đỗ Quyên lắc đầu nói: "Không thể nào."
Quế Hương kinh ngạc hỏi: "Chẳng lẽ nữ nhân kia chịu làm thiếp?"
Hòe Hoa mắt sáng lên, vui mừng nói: "Vậy là đúng rồi! Ta nói mà, Hoàng Nguyên đối với Đỗ Quyên tốt nhất, đương nhiên muốn cưới nàng; lại nói, Tảm cô nương bỏ trốn đến đây, tóm lại có chút không dễ nghe..."
Quế Hương ngắt lời nàng, trợn mắt nói với Đỗ Quyên: "Vậy ngươi cũng không thể đáp ứng! Đang tốt lành có một người thiếp trước mặt, sống như vậy làm sao mà qua? Đỗ Quyên, ngươi thật là bị mù! Lâm Xuân có chỗ nào không tốt..."
Hòe Hoa vội vàng ngăn cản nàng nói: "Quế Hương, Đỗ Quyên và Hoàng Nguyên là duyên phận kiếp trước, sao ngươi có thể nói nàng như vậy? Lâm Xuân nghe được cũng không chịu." Vừa nói vừa chuyển hướng Đỗ Quyên, cẩn thận cười làm lành nói: "Quế Hương thẳng tính. Nàng cũng vì tốt cho ngươi, Đỗ Quyên ngươi đừng nóng giận."
Quế Hương chặn Hòe Hoa, mắng: "Chó má duyên phận kiếp trước! Nếu kiếp trước có duyên, sao còn ở bên ngoài hái hoa ngắt cỏ? Sao không đuổi nữ nhân kia đi? Đỗ Quyên ngươi thật là bị mù..."
Hòe Hoa nghe xong cảm thấy không ổn, vội nhìn về phía Đỗ Quyên.
Đỗ Quyên trong lòng ngũ vị tạp trần, vì Quế Hương chọc trúng nỗi đau của nàng.
Ngưng một hồi, thấy Quế Hương vẫn không ngừng mắng, Hòe Hoa đi theo khuyên, nàng buồn cười nên quát Quế Hương: "Được rồi! Ta không làm vợ Hoàng Nguyên, cũng không làm thiếp hắn, Quế Hương ngươi mắng nữa cẩn thận ta đánh ngươi!"
Hòe Hoa nghe xong ngẩn ngơ, không dám tin nhìn về phía Đỗ Quyên.
Quế Hương cầm lấy tay Đỗ Quyên, ngạc nhiên hỏi: "Nói như vậy, ngươi đáp ứng gả cho Xuân Sinh ca ca?"
Đỗ Quyên thấy bộ dáng mừng rỡ của nàng thật hết lời, lại thoáng nhìn vẻ thất lạc của Hòe Hoa, bỗng nhiên khó chịu, sầm mặt nói: "Ta gả ai mắc mớ gì tới ngươi? Ngươi một tiểu cô nương, có thể đừng giống mấy bà nhiều chuyện cả ngày đi hỏi chuyện nhà của người ta được không? Ta không có hứng nói! Ngươi ghét ta thì đi đi!"
Vì sao mỗi người đều đem hạnh phúc và hy vọng đặt trên người nàng?
Giống như không có nàng, hoặc là nàng đáp ứng yêu cầu của ai đó thì tất cả mọi sự đều trọn vẹn; nếu không như ý, nhất định trách nàng không chịu thông cảm quan tâm cho nên tạo thành kết quả này.
Đỗ Quyên nổi giận, Quế Hương lại không hề tức giận.
Nàng thấy, Đỗ Quyên không gả cho Hoàng Nguyên, nhất định sẽ gả cho Lâm Xuân.
Mình mắng nàng trước, lại không cho nàng giải thích, khó trách nàng giận.
Quế Hương cười lấy lòng nói: "Không hỏi, không hỏi! Xin lỗi Đỗ Quyên, ngươi hiểu tánh khí của ta nhất. Đừng so đo với ta được không. Đi, đi xem nước cạn chưa; cạn rồi chúng ta bắt cá chạch."
Nói xong thân thiết níu cánh tay Đỗ Quyên bước đi.
Hòe Hoa cũng khôi phục bình thường, nhìn nàng cười nói: "Hồi nãy mắng cho dữ, ta cản cũng không được. Bây giờ lo xin lỗi Đỗ Quyên." Lại hướng Đỗ Quyên nói: "Ngươi sớm cho nàng một trận như vậy, nàng mới an tâm."
Quế Hương cười rộ lên.
Đỗ Quyên cười có lệ, vì nàng không vui vẻ nổi.
Nhưng chờ các nàng đi tới mương, nàng lập tức liền cười vui.
Thì ra trong mương có Càn Khôn: con mương này trừ bỏ đoạn trước cửa nhà Đỗ Quyên được đào vét sạch để giặt đồ rửa rau, hai bên khúc mương khác đều có nhiều cây cỏ, che dấu bờ mương. Mọi người nhanh tay tát nước, nước trong mương cạn dần, cá ở đáy mương tán loạn hết lên, thậm chí đều nhảy ra.
Mọi người cười to hoan hô không ngừng!
Đám con gái sôi nổi chộp lưới tôm, rổ, cùng với tiếng người kinh hô, bỗng nhiên chạy qua đầu này, rồi lại chạy qua bên kia, đứng bên bờ bắt cá tôm. Tiểu Thuận và đám con trai không kịp đợi tát cạn nước, nhảy xuống mương đi bắt. Hoàng Ly vội vã ngăn cản Tiểu Thuận, kêu lấy liêm đao đến cắt hết cỏ dại 2 bên bờ trước. Lúc này nàng chơi rất hưng trí.
Tiểu Thuận vội vàng chạy vào Hoàng gia viện.
Đỗ Quyên hướng theo bóng hắn hô: "Lấy thêm cái thùng nước đến, bắt cá bỏ vào nuôi!"
Quế Hương cũng nói: "Đúng, cá nhỏ phải thả về."
Hòe Hoa và Hoàng Tước Nhi cũng đưng bên mương bắt tới bắt lui, cười không ngừng.
Không phải mọi người chưa thấy qua cá, thêm cá trong mương cũng không quá lớn. Sở dĩ cao hứng như vậy, chủ yếu vì ở ngay cửa nhà, đùa nháo là chính, không giống như ra ngoài đánh cá và săn bắt vì mưu sinh, nhất định phải có thu hoạch.
La hét ầm ĩ vang trời, làm cho tỷ đệ Nhị Nha cách vách, huynh muội Nhậm Viễn Minh và Viễn Thanh phía sau nhà, cùng với những đứa trẻ khác ở phụ cận đều chạy tới xem náo nhiệt.
Lâm Xuân cũng đi ra, đứng bên cạnh nhìn Đỗ Quyên ra sức tát nước.
"Các ngươi muốn dọn sạch cái mương này hả?"
Sắc mặt hắn rất cổ quái.
Đỗ Quyên vừa thở vừa nói: "Là muốn dọn sạch!"
Hoàng Ly hưng phấn nói: "Vốn muốn bắt cá chạch, không nghĩ tới còn có cá."
Quế Hương ha ha cười nói: "Các ngươi mỗi ngày ở đây rửa rau, dưỡng béo."
Hoàng Ly muốn xem náo nhiệt, bản thân lại không chịu đi xuống, bởi vậy thấy một người đến là muốn sai sử. Lúc này thấy Lâm Xuân, vội ngọt ngào nhờ vả nói: "Xuân Sinh ca ca, tỷ ta múc nước quá chậm, ngươi khoẻ, hỗ trợ dùng thau lớn múc, một hồi sẽ cạn. Buổi tối chúng ta dùng cá chạch nấu đậu hủ..."
Lâm Xuân liếc mắt nhìn nàng, bộ dáng như nhìn thấu tiểu tâm tư của nàng.
Hoàng Ly thấy hắn không lên tiếng, có chút ngượng ngùng, cho rằng hắn sợ bẩn xiêm y không chịu đi xuống, vì hắn mặc một bộ áo lụa màu xanh nhạt thực chỉnh tề, hiển nhiên không phải là đồ mặc làm việc, mà là mặc khi đến thư viện.
Ai ngờ hắn nhìn một lúc liền cởi giày, ống quần, cổ tay áo đều cuốn lên, trực tiếp đi xuống mương, từ trong tay Đỗ Quyên cầm lấy hồ lô biều, nhẹ giọng nói: "Ta đến làm."
Đỗ Quyên đang vùi đầu tát nước theo bản năng muốn cự tuyệt, ai ngờ người đều xuống nước.
Nhịn không được nàng oán giận nói: "Ngươi muốn đi xuống, cũng phải đổi một bộ khác. Làm dơ bộ này, không phải hại mẹ ngươi giặt?"
Bộ xiêm y do nàng may đó.
Lâm Xuân cười với nàng, ôn nhu nói: "Buổi tối ta tự mình giặt."
Đỗ Quyên hết lời, lại thấy mắt hắn nhìn mình sáng long lanh, cuống quít quay mặt đi, thầm nghĩ đứa nhỏ này đã trưởng thành, ánh mắt nhìn không "thuần khiết".
Lâm Xuân thấy nàng như vậy, mỉm cười cúi đầu, dùng sức múc nước.
Quả nhiên lực lớn có khác, một bầu tiếp một bầu, nước liên tục bị hắt đi, tựa như xe guồng nước đi qua.
Hòe Hoa ở một đầu khác cắt cỏ, tình hình vừa rồi thu hết vào đáy mắt.
Nàng yên lặng buông mi, dùng sức từ từ cắt cỏ, phảng phất như không có chuyện gì xảy ra.
Nàng và Hoàng Tước Nhi cắt bỏ cỏ bên mương, mương máng lộ rõ ra
Đỗ Quyên thấy Tiểu Thuận, Nhậm Viễn Minh bắt cá rất vui vẻ, cũng nhịn không được cởi giày đi xuống, bắt cá, chộp cá chạch.
Vì sao nói chộp cá chạch?
Trong bùn lầy bắt cá chạch rất khó, trơn trượt không nắm được, chỉ có nhìn cho chuẩn, thật nhanh dùng hai tay chộp một cái bỏ vào trong bồn thì mới được.
Đỗ Quyên biết bắt cá, chộp cá chạch cũng giỏi, rất nhanh bắt được non nửa thùng.
Quế Hương nhìn thèm, cũng đi xuống. Nàng ở trong bùn quào loạn một một hồi, cá cũng chỉ bắt được 2 con, mà toàn thân đầy bùn lầy, tiếng cười truyền ra thật xa.
Đỗ Quyên vội ngăn nàng lại nói: "Ngươi đừng quậy nữa! Đã không thấy rõ thì đứng kia đừng nhúc nhích, nhìn kỹ, xem nào khối bùn hơi động một chút, tức là phía dưới có cá chạch, ngươi liền dùng hai tay bốc luôn bùn lên —— "
Nói xong khom lung, hai tay nhanh chóng thọc xuống bên trái.
Quế Hương nhìn chằm chằm nàng nâng lên một đống bùn nhão, hỏi: "bắt được?"
Đỗ Quyên gật đầu, hai tay thò vào giữa đống bùn.
Kết quả, gạt bỏ bùn ra, một con cá chạch to cũng từ khe hở trượt ra, rơi vào trong mương, chui vào bùn. Quế Hương không ngừng bận rộn xoay người chộp, hô to gọi nhỏ, làm cho Đỗ Quyên cũng bị bắn đầy một thân bùn.
Nàng luống cuống tay chân, làm cho Đỗ Quyên cười không thôi.
Nước trong mương đã cạn, Lâm Xuân ngồi thẳng lên.
Nghe tiếng cười quay đầu nhìn qua, thấy tươi cười của Đỗ Quyên là phát ra từ đáy lòng, tươi đẹp như trước đây. Hắn cũng không tự chủ nhếch miệng cười.
Bỗng nhiên ánh mắt dời xuống, thấy nàng và Quế Hương đứng trong bùn lầy, đùi trắng nõn nổi bật trong hồ đầy nước bùn, vội vàng khuyên nhủ: "Chơi đủ rồi thì lên đi. Cẩn thận trong mương có gai nhọn đâm chân. Đợi ta vét bùn làm sạch đáy mương, các ngươi muốn bắt cá chạch thì đi lên kia đợi đi."
Đỗ Quyên nói: "Chúng ta cũng đào. Mương dài như vậy, chỉ có một mình ngươi sao được."
Lâm Xuân nhíu mày, chợt thấy Hoàng Tiểu Bảo đi ra, vội ngoắc gọi hắn.
Rồi ra lệnh cho Đỗ Quyên: "Đi lên! Đây không phải là việc con gái làm."
Hoàng Tiểu Bảo cũng ưa chơi đùa, thấy tình hình này mừng rỡ cười toe toét, lúc này cởi giày xuống mương, vừa phất tay với Đỗ Quyên nói: "Đi lên, đi lên! Lộng một thân bùn còn ra bộ dáng gì? Lớn như vậy còn ham chơi."
Đỗ Quyên không kiên trì nữa, kéo Quế Hương đi lên.
Các nàng đem cá và cá chạch bắt được qua ao bên cạnh rửa sạch, lại đổi một thùng nước trong bỏ cá vào.
Vì mọi người đều cầm một cái bồn hoặc thùng hoặc giỏ đựng cá, xài rồi không đủ dùng, Đỗ Quyên kêu Hoàng Ly, "Trở về lấy thêm rổ đến. Phải lấy rổ đan khít một chút, bằng không dễ bị lọt."
Hoàng Ly đáp ứng một tiếng, vội vàng chạy về nhà.
Nàng chạy vào viện, vừa hô to: "Tảm tỷ tỷ, mau ra đây chơi!", vừa chạy vào phòng bếp tìm kiếm rổ giỏ các loại dụng cụ.
Lúc đi ra, Tảm Lao Yên và Hồng Linh đã đứng ở cửa Đông sương, đang cùng Hoàng Nguyên nói chuyện. Nàng vội qua gọi nàng đi ra ngoài xem náo nhiệt, rồi sinh động như thật miêu tả chơi vui thú vị ra sao.
Không cần nàng nói, tiếng la hét cười đùa ầm ĩ bên ngoài trong viện đều nghe thấy được.
Tảm Lao Yên dùng ánh mắt trưng cầu nhìn về phía Hoàng Nguyên.
Hoàng Nguyên chỉ hơi trầm ngâm, khẽ gật đầu.
Hắn nghĩ: mặc kệ tương lai thế nào, Lao Yên đều phải cùng Đỗ Quyên ở chung một mái hiên, dù là cô tẩu cũng không thể tránh mãi không gặp. Thêm nữa, Đỗ Quyên đều thản nhiên cười đối mặt việc này, bọn họ lại làm ra bộ dáng xấu hổ khó chịu, đó không phải là muốn làm cho Đỗ Quyên không thoải mái sao.
Nghĩ như vậy, ngay cả hắn cũng chuẩn bị đi ra xem một chút, hắn đã sớm muốn đi ra ngoài.
Hắn tưởng niệm Đỗ Quyên, hy vọng cùng nàng chung đụng như trước, không sợ nàng không chịu gả cho hắn, xem hắn như đệ đệ cũng tốt; còn nữa hắn cũng thầm chờ đợi nàng hồi tâm chuyển ý.
Hắn cảm thấy rất lâu không nói đùa với nàng, vừa nghĩ là đau lòng khó nhịn.
Trước mắt là cơ hội thích hợp.
Hắn rất cẩn thận, để Tảm Lao Yên và Hoàng Ly đi ra ngoài trước, hắn đi sau. Là hắn sợ đi cùng Tảm Lao Yên xuất hiện trước mặt người khác, Đỗ Quyên thấy sẽ khổ sở.
Tảm Lao Yên biết, trước khi đi khi nhẹ giọng nói: "Xin yên tâm!"
Nàng cũng hiểu, vô luận thế nào nàng phải lấy được sự lượng giải của Đỗ Quyên.
Hoàng Nguyên khẽ gật đầu, nhìn nàng đi.
Hoàng Ly kéo tay Tảm Lao Yên đi ra ngoài, vừa nhỏ giọng nói: "Tảm tỷ tỷ ngươi đừng lo lắng, nhị tỷ ta tốt nhất. Lúc trước ta sợ nàng thấy ta nói chuyện với ngươi sẽ giận, nàng còn nói ta đó, nói tương lai ngươi là tẩu tử ta, làm sao có thể không để ý tới ngươi? Mắng ta đa tâm."
Tảm Lao Yên kích động hỏi: "Thật sự? Nàng thật nói như vậy?"
Hoàng Ly dùng sức gật đầu, cười nói: "Cho nên ta mới kêu ngươi ra ngoài chơi."
Nàng rất có nhãn lực, nếu nhị tỷ mất hứng, nàng sẽ không kêu đâu.
Tác giả :
Hương Thôn Nguyên Dã