Điền Duyên
Chương 237: Người yêu mới đến thăm
Hoàng Nguyên nhìn chằm chằm nàng nói: "Ta biết trong thâm sơn lễ pháp không hà khắc lắm, các ngươi lớn lên với nhau từ nhỏ, quen tuỳ ý, có lẽ ngươi không suy nghĩ nhiều nhưng người khác thấy sẽ nghĩ sao? Lâm Xuân lại nghĩ như thế nào?"
Đỗ Quyên thu lại tươi cười, gật đầu nói: "Ta biết, lần sau sẽ chú ý."
Hoàng Nguyên nghe cũng không vừa lòng, thăm dò hỏi: "Trước đây ngươi không nghĩ tới?"
Hắn không tIn một thiếu niên dắt tay nàng đi, mà nàng sẽ để cho hắn dắt.
Đỗ Quyên cười khổ, nói: "Ngươi đừng hỏi tới, làm như hạnh kiểm của ta xấu lắm vậy." Nàng thở dài, vẻ mặt như trở về tuổi thơ, "Từ lúc còn nhỏ, phàm là đi đâu, lên dốc, trèo tường, leo cây, sau này lên núi, Lâm Xuân luôn ở lúc ta cần kéo ta lên. Lâu dần thành thói quen. Chúng ta cũng không quên nam nữ lớn có khác biệt, bình thường trước nay không lôi kéo, hắn không cố ý nắm tay ta, hoặc nắm mà không chịu buông, hoặc là sờ đến sờ lui. Vừa rồi... hẳn sợ ta nghe được lời nương nói mà khổ sở trong lòng. Hắn chỉ muốn an ủi ta."
Đó là một loại truyền đạt an ủi không lời.
Chẳng biết tại sao, nghĩ tới điều này, trong lòng Đỗ Quyên có chút khổ sở, mũi cay cay.
Hoàng Nguyên nghe xong kinh ngạc.
Phần ân tình này, tựa huynh muội, tựa... tình nhân, nhưng là thật sự, phảng phất như chỉ có hắn mới có tâm tư đó, bởi vì hắn nghĩ là... cho nên mới nhắc nhở Đỗ Quyên.
Hắn vô vị nói: "Ngươi không muốn gả cho hắn, thói quen này thật không ổn, nên sửa lại đi, hắn không phải ca ca ruột của ngươi."
Đỗ Quyên gật đầu nói: "Ta biết."
Nàng thầm nghĩ, ngươi cũng không phải thân đệ đệ của ta. Hoàng Nguyên cũng nhớ tới lời Phùng Thị nói vừa rồi, nghi ngờ trong lòng lại dâng lên. Nhất thời, hai người đều trầm mặc, trong phòng yên tĩnh.
Đang sững sờ, bỗng nghe bên ngoài Phùng Trường Thuận kêu lên: "Nguyên Nhi, Tảm thiếu gia tới, đưa thiếp đến."
Nói xong đi vào phòng, đưa cho Hoàng Nguyên một bái thiếp.
Hoàng Nguyên vội vàng đứng lên cầm nhìn, không khỏi ngẩn ra.
Đỗ Quyên đứng lên nói: "Ngươi đi gặp khách đi, ta phải nấu cơm."
Bởi gia gia xảy ra chuyện, nàng xin nghỉ với chưởng quỹ khách sạn. Lúc này sắc trời đã muộn, nàng vội đi, bằng không nhiều người như vậy, buổi tối ăn cái gì đây.
"Đợi chút." Hoàng Nguyên vội gọi nàng lại, "Tảm huynh mang theo muội muội hắn đến, nói là muốn gặp ngươi. Ngươi chuẩn bị một chút, mang Tảm cô nương vào phòng ngươi ngồi đi."
Đỗ Quyên nghe xong sắc mặt cổ quái, "Gặp ta?"
Hoàng Nguyên liền đem chuyện lần trước Tảm Hư Cực đến đưa thiếp mời, thỉnh nàng và Hoàng Ly đi dự tiệc sinh nhật của Tảm tuần phủ nói, "Ta thay ngươi cự tuyệt, cũng không biết tại sao hôm nay Tảm cô nương đích thân đến."
Đỗ Quyên cảm thấy không thích hợp, sững sờ nhìn hắn hỏi: "Nàng là tới thăm ngươi? Các ngươi đã quen nhau trước, đúng hay không? Nàng thập phần ngưỡng mộ tài học ngươi, kính nể phẩm tính ngươi, cùng ngươi cũng có vài lần tình cờ gặp gỡ..."
Nàng tự nhiên nói một vài chi tiết tài tử và giai nhân, Hoàng Nguyên nghe trợn mắt há hốc mồm, tiếp theo sắc mặt đỏ bừng, gấp gáp cản lại nói: "Đỗ Quyên, đừng nói bừa! Ta chưa từng gặp qua Tảm cô nương, không biết nàng lớn lên trông thế nào. Ngươi còn nói, còn không mau đi đổi thân xiêm y gặp người ta. Để người ta đợi lâu, chẳng phải là thất lễ!"
Đỗ Quyên không tin, hỏi tới: "Ngươi thật chưa gặp qua nàng?"
Hoàng Nguyên lúng túng không thôi, lại chột dạ, nhân tiện nói: "Thấy qua vài lần, mỗi lần nàng đều đội mũ che..."
Đỗ Quyên chu môi nói: "Cái này còn tính là chưa thấy qua? Như ẩn như hiện, nửa kín nửa hở, mới càng có lực hấp dẫn đó."
Hoàng Nguyên thấy Phùng Trường Thuận nhìn bọn họ ha hả cười, càng nổi giận, nắm lấy cánh tay nàng kéo đi ra ngoài, vừa thấp giọng quát: "Ngươi lại nói bậy! Lúc gặp người ta không cho ngươi càn rỡ như vậy, ta không có gì với nàng hết."
Đỗ Quyên bị hắn lôi kéo thất tha thất thểu, kêu lên: "Không có thì không có, coi như ta chưa nói. Còn có, thay xiêm y gì chứ? Ta không có xiêm y đẹp a! Bây giờ thay cũng không kịp nữa."
Hoàng Nguyên nói: "Không phải thay xiêm y, là đổi nữ trang!"
Nói xong buông tay ra, đẩy nàng về hướng phòng nàng, còn mình xoay người ra bên ngoài tiếp huynh muội Tảm Hư Cực.
Đỗ Quyên đành về phòng thay quần áo, cảm thấy Tảm cô nương tuyệt đối không phải vì nàng mà đến, nàng không mặt mũi lớn đến vậy; một mặt thầm oán Hoàng Nguyên chiêu ong chọc bướm, Trần cô nương vừa đi, Tảm cô nương lại tới.
Đang thay, chợt nghe bên ngoài truyền đến tiếng người, Hoàng Nguyên đã mang người tới. Nàng vội vàng xoã tóc, không kịp chải đã nhìn vào gương, vội vàng chia tóc ra làm 2, búi vân kế đơn giản, phía sau xoã dài, rồi nhanh chóng ra đón.
Mở cửa thấy Hoàng Nguyên dẫn hai vị thiếu niên đứng ở bên ngoài, một người dĩ nhiên là Tảm Hư Cực, một thiếu niên xinh đẹp khác vừa nhìn là biết nữ giả nam trang.
Nàng lúng túng.
Cái này gọi là chuyện gì, nàng thay đổi một thân nữ trang, người ta lại nam trang tới cửa!
Mĩ thiếu niên thấy Đỗ Quyên cũng sững sờ, lập tức dùng cây quạt che miệng mỉm cười.
Ngược lại, Tảm Hư Cực và Hoàng Nguyên nhìn thấy Đỗ Quyên trong bộ nữ trang đều ngây người:
Một thân váy màu vàng, trên búi tóc rất đơn giản cắm một cây thoa nổi bật, làm bằng gỗ, màu sắc vàng nhạt, hoa văn lộ ra thanh nhã văn tĩnh. Khẽ nhúc nhích con phượng lòe lòe, mắt phượng loé ra ánh tím, miệng phượng ngậm một chuỗi hạt châu gỗ nhỏ, phía dưới là một viên lớn nhất, hào quang rực rỡ. Người ngọc, con ngươi đen nháy như sao, môi đỏ mọng, tóc dài như suối, tươi cười sáng lạn như hoa, trong xinh đẹp lộ ra thanh lịch hào phóng.
Tảm Hư Cực bị chói mắt, không khỏi có chút nghi hoặc:
Rõ ràng Hoàng cô nương đeo thoa gỗ mặc vải thường, sao lại ưu nhã quý khí như thế chứ?
Bỗng nhiên ánh mắt dừng tại cây phượng thoa, linh quang hiện ra, giật mình kinh tâm ——
Cây thoa gỗ này là tơ vàng nam mộc!
Hơn nữa, nó hiển nhiên thuộc về trân phẩm tơ vàng nam mộc rất hiếm thấy, phượng văn, nổi danh là "Dời bước đổi ảnh" (góc độ khác sẽ có màu sắc khác), thu hồn phách người ta. Hắn từng thấy qua tơ vàng nam mộc ở thân vương phủ kinh thành, cho nên nhận được.
Thứ này tuy nhỏ, nhưng không phải Đỗ Quyên có thể đeo!
Hoàng Nguyên vừa thấy phượng thoa là biết là bút tích Lâm Xuân, sự không thoải mái vừa rồi lại xông lên đầu, cảm thấy trong cuộc sống Đỗ Quyên khắp nơi đều là bóng dáng Lâm Xuân, dù sửa lại thói quen nắm tay cũng uổng công.
Lúc này, Tảm Lao Yên tiến lên phía trước nói: "Gặp qua Hoàng cô nương, tiểu sinh có lễ."
Đỗ Quyên bật cười nói: "Đều do đệ đệ ta, muốn ta thay quần áo thường. Ta nghe theo ngược lại không được bình thường."
Tảm Lao Yên nghe xong sóng mắt lưu chuyển, nhìn về phía Hoàng Nguyên.
Hoàng Nguyên không khỏi xấu hổ, buông mi mắt xem mũi, mũi xem tâm, không dám nhìn thẳng giai nhân. Chỉ hơi hơi khom người, mời: "Thỉnh Tảm... thiếu gia theo gia tỷ đi vào uống trà."
Đỗ Quyên cũng nghiêng người đối Tảm Lao Yên, nói: "Thỉnh!"
Tảm Lao Yên nghe Hoàng Nguyên gọi mình là "Tảm thiếu gia", mà thiếu gia đi với tỷ hắn, rất ái muội, hơi hơi mím môi cười, cất bước đi vào trong phòng.
Một tên sai vặt thanh tú cũng theo vào.
Đỗ Quyên cản lại, bỗng nhớ ra đây là nha hoàn người ta, vội lại ngừng lại.
Nha hoàn vội nhìn nàng nhoẻn miệng cười, chứng minh mình là nữ.
Nơi này, Hoàng Nguyên dẫn Tảm Hư Cực đi vào phòng mình nói chuyện.
Phùng Trường Thuận lúc này mới hiểu, thầm nghĩ trách sao Tảm thiếu gia hôm nay ngồi xe đến không tính, còn đưa xe đến hậu viện khách sạn, thì ra là mang theo thiên kim tiểu thư tới. Hắn vội đi nấu nước.
Đỗ Quyên đem Tảm Lao Yên vào phòng ngồi, muốn thu xếp pha trà. Đại nha hoàn Hồng Linh lập tức nhận việc này, nói nàng chỉ quản trò chuyện với cô nương nhà mình, nước trà do nàng đến hầu hạ.
Đỗ Quyên để nàng đi, ngồi đối diện Tảm Lao Yên nói chuyện
Sau khi ngồi xuống mới nghiêm túc đánh giá vị Tảm cô nương này: dáng người yểu điệu, da thịt non mềm, dung nhan tú lệ, thần thái ôn nhu, nữ tử như nước vậy thật không phụ danh "Lao Yên".
Nàng đánh giá Tảm Lao Yên, Tảm Lao Yên cũng tinh tế đánh giá nàng, trong mắt vẻ tán thưởng rõ rệt, vừa chỉ vào mẫy lễ vật trên bàn, nói là đưa cho Hoàng gia gia bổ thân mình.
Đỗ Quyên vội vàng cảm tạ, nói liên tục tiêu pha không dám nhận.
Hàn huyên vài câu, Tảm Lao Yên khẽ cười nói: "Hôm nay mạo muội tới thăm hỏi, là lần trước nghe gia phụ nói Hoàng cô nương trên công đường văn phong sáng sủa, gia mẫu và Lao Yên rất khâm phục, Lao Yên càng quý mến vạn phần, muốn gặp mặt cô nương. Vừa vặn ngày mai là thọ đản 50 của gia phụ, gia mẫu nhờ Hư Cực ca ca đến đưa thiếp mời, nhưng Hoàng công tử nói cô nương không tiện xuất đầu lộ diện, đành phải thôi."
Đỗ Quyên nhất thời xấu hổ, lại kinh hãi: trích dẫn thì không sao, nếu đem văn chương của Lương Khải Siêu vào nói thành mình làm, thật không có tiết tháo. Không phải nàng giả thanh cao, vấn đề là muốn nàng viết văn có khí thế thì không thể làm được!
Nhưng trong lúc cấp thiết nàng không nghĩ ra cớ thích hợp, chỉ lúng túng cười.
Tảm Lao Yên dừng lại, rồi nói: "Sau này nghe Hư Cực ca ca nói cô nương gần đây gặp chuyện khó khăn phức tạp, Lao Yên và gia mẫu đều thập phần tức giận. Nhưng, vụ án này trong đó có chút không tiện, gia phụ không tiện nhúng tay. Hôm nay Lao Yên đến đây, một là thăm lệnh tổ an khang, tiếp là đưa bái thiếp cho cô nương. Ý của gia mẫu là: tuy Tảm gia ta không phải là danh môn quý tộc gì, tại phủ Kinh châu còn có chút danh vọng, nếu cô nương được Tảm phủ mời, lệnh biểu huynh có chút kiêng kị cũng tốt. Cuối cùng chính là chút tư tâm của Lao Yên, như Hoàng cô nương có điều khó nói, như cũ không tiện đi, vậy ta đi chuyến này, coi như toàn tâm nguyện thấy mặt cô nương."
Lời nói chu toàn, nếu Đỗ Quyên không đi thì thật không biết điều.
Nàng nhân tiện nói: "Đa tạ Tảm phu nhân và cô nương chăm sóc chúng ta. Có sẵn cáo mượn oai hùm mà không mượn, không phải là quá ngốc sao? Ngày đó nói không đi, thật ra là muốn tránh danh tiếng. Nay vụ án đã ồn ào huyên náo, trốn cũng vô ích. Ngày mai ta sẽ cùng đệ đệ đi."
Tảm Lao Yên mừng rỡ bắt đầu cười khẽ, hết sức cao hứng.
Lúc này, Hồng Linh và Hoàng Ly tiến vào, một người cầm ấm, một kẻ bưng 2 dĩa trái cây để uống trà.
Đỗ Quyên liền dẫn Hoàng Ly làm lễ Tảm Lao Yên.
Tảm Lao Yên vội kéo tay Hoàng Ly, nói với Đỗ Quyên: "Ngày mai mang Hoàng Ly muội muội đi luôn. Nhà ta cũng có mấy tiểu muội muội, cỡ tuổi như nàng, đều thích chơi đùa. Thấy Hoàng Ly muội muội thông minh khả ái, khẳng định sẽ thích."
Rồi khẽ giọng nói Hoàng Ly, không cần khách sáo, kêu nàng tỷ tỷ là được.
Hoàng Ly biết dỗ người nhất, vội ngọt ngào gọi "Tảm tỷ tỷ", nói nàng rất ôn nhu.
Mặt Tảm Lao Yên liền đỏ, kéo nàng ngồi bên người mình nói chuyện.
Đỗ Quyên thu lại tươi cười, gật đầu nói: "Ta biết, lần sau sẽ chú ý."
Hoàng Nguyên nghe cũng không vừa lòng, thăm dò hỏi: "Trước đây ngươi không nghĩ tới?"
Hắn không tIn một thiếu niên dắt tay nàng đi, mà nàng sẽ để cho hắn dắt.
Đỗ Quyên cười khổ, nói: "Ngươi đừng hỏi tới, làm như hạnh kiểm của ta xấu lắm vậy." Nàng thở dài, vẻ mặt như trở về tuổi thơ, "Từ lúc còn nhỏ, phàm là đi đâu, lên dốc, trèo tường, leo cây, sau này lên núi, Lâm Xuân luôn ở lúc ta cần kéo ta lên. Lâu dần thành thói quen. Chúng ta cũng không quên nam nữ lớn có khác biệt, bình thường trước nay không lôi kéo, hắn không cố ý nắm tay ta, hoặc nắm mà không chịu buông, hoặc là sờ đến sờ lui. Vừa rồi... hẳn sợ ta nghe được lời nương nói mà khổ sở trong lòng. Hắn chỉ muốn an ủi ta."
Đó là một loại truyền đạt an ủi không lời.
Chẳng biết tại sao, nghĩ tới điều này, trong lòng Đỗ Quyên có chút khổ sở, mũi cay cay.
Hoàng Nguyên nghe xong kinh ngạc.
Phần ân tình này, tựa huynh muội, tựa... tình nhân, nhưng là thật sự, phảng phất như chỉ có hắn mới có tâm tư đó, bởi vì hắn nghĩ là... cho nên mới nhắc nhở Đỗ Quyên.
Hắn vô vị nói: "Ngươi không muốn gả cho hắn, thói quen này thật không ổn, nên sửa lại đi, hắn không phải ca ca ruột của ngươi."
Đỗ Quyên gật đầu nói: "Ta biết."
Nàng thầm nghĩ, ngươi cũng không phải thân đệ đệ của ta. Hoàng Nguyên cũng nhớ tới lời Phùng Thị nói vừa rồi, nghi ngờ trong lòng lại dâng lên. Nhất thời, hai người đều trầm mặc, trong phòng yên tĩnh.
Đang sững sờ, bỗng nghe bên ngoài Phùng Trường Thuận kêu lên: "Nguyên Nhi, Tảm thiếu gia tới, đưa thiếp đến."
Nói xong đi vào phòng, đưa cho Hoàng Nguyên một bái thiếp.
Hoàng Nguyên vội vàng đứng lên cầm nhìn, không khỏi ngẩn ra.
Đỗ Quyên đứng lên nói: "Ngươi đi gặp khách đi, ta phải nấu cơm."
Bởi gia gia xảy ra chuyện, nàng xin nghỉ với chưởng quỹ khách sạn. Lúc này sắc trời đã muộn, nàng vội đi, bằng không nhiều người như vậy, buổi tối ăn cái gì đây.
"Đợi chút." Hoàng Nguyên vội gọi nàng lại, "Tảm huynh mang theo muội muội hắn đến, nói là muốn gặp ngươi. Ngươi chuẩn bị một chút, mang Tảm cô nương vào phòng ngươi ngồi đi."
Đỗ Quyên nghe xong sắc mặt cổ quái, "Gặp ta?"
Hoàng Nguyên liền đem chuyện lần trước Tảm Hư Cực đến đưa thiếp mời, thỉnh nàng và Hoàng Ly đi dự tiệc sinh nhật của Tảm tuần phủ nói, "Ta thay ngươi cự tuyệt, cũng không biết tại sao hôm nay Tảm cô nương đích thân đến."
Đỗ Quyên cảm thấy không thích hợp, sững sờ nhìn hắn hỏi: "Nàng là tới thăm ngươi? Các ngươi đã quen nhau trước, đúng hay không? Nàng thập phần ngưỡng mộ tài học ngươi, kính nể phẩm tính ngươi, cùng ngươi cũng có vài lần tình cờ gặp gỡ..."
Nàng tự nhiên nói một vài chi tiết tài tử và giai nhân, Hoàng Nguyên nghe trợn mắt há hốc mồm, tiếp theo sắc mặt đỏ bừng, gấp gáp cản lại nói: "Đỗ Quyên, đừng nói bừa! Ta chưa từng gặp qua Tảm cô nương, không biết nàng lớn lên trông thế nào. Ngươi còn nói, còn không mau đi đổi thân xiêm y gặp người ta. Để người ta đợi lâu, chẳng phải là thất lễ!"
Đỗ Quyên không tin, hỏi tới: "Ngươi thật chưa gặp qua nàng?"
Hoàng Nguyên lúng túng không thôi, lại chột dạ, nhân tiện nói: "Thấy qua vài lần, mỗi lần nàng đều đội mũ che..."
Đỗ Quyên chu môi nói: "Cái này còn tính là chưa thấy qua? Như ẩn như hiện, nửa kín nửa hở, mới càng có lực hấp dẫn đó."
Hoàng Nguyên thấy Phùng Trường Thuận nhìn bọn họ ha hả cười, càng nổi giận, nắm lấy cánh tay nàng kéo đi ra ngoài, vừa thấp giọng quát: "Ngươi lại nói bậy! Lúc gặp người ta không cho ngươi càn rỡ như vậy, ta không có gì với nàng hết."
Đỗ Quyên bị hắn lôi kéo thất tha thất thểu, kêu lên: "Không có thì không có, coi như ta chưa nói. Còn có, thay xiêm y gì chứ? Ta không có xiêm y đẹp a! Bây giờ thay cũng không kịp nữa."
Hoàng Nguyên nói: "Không phải thay xiêm y, là đổi nữ trang!"
Nói xong buông tay ra, đẩy nàng về hướng phòng nàng, còn mình xoay người ra bên ngoài tiếp huynh muội Tảm Hư Cực.
Đỗ Quyên đành về phòng thay quần áo, cảm thấy Tảm cô nương tuyệt đối không phải vì nàng mà đến, nàng không mặt mũi lớn đến vậy; một mặt thầm oán Hoàng Nguyên chiêu ong chọc bướm, Trần cô nương vừa đi, Tảm cô nương lại tới.
Đang thay, chợt nghe bên ngoài truyền đến tiếng người, Hoàng Nguyên đã mang người tới. Nàng vội vàng xoã tóc, không kịp chải đã nhìn vào gương, vội vàng chia tóc ra làm 2, búi vân kế đơn giản, phía sau xoã dài, rồi nhanh chóng ra đón.
Mở cửa thấy Hoàng Nguyên dẫn hai vị thiếu niên đứng ở bên ngoài, một người dĩ nhiên là Tảm Hư Cực, một thiếu niên xinh đẹp khác vừa nhìn là biết nữ giả nam trang.
Nàng lúng túng.
Cái này gọi là chuyện gì, nàng thay đổi một thân nữ trang, người ta lại nam trang tới cửa!
Mĩ thiếu niên thấy Đỗ Quyên cũng sững sờ, lập tức dùng cây quạt che miệng mỉm cười.
Ngược lại, Tảm Hư Cực và Hoàng Nguyên nhìn thấy Đỗ Quyên trong bộ nữ trang đều ngây người:
Một thân váy màu vàng, trên búi tóc rất đơn giản cắm một cây thoa nổi bật, làm bằng gỗ, màu sắc vàng nhạt, hoa văn lộ ra thanh nhã văn tĩnh. Khẽ nhúc nhích con phượng lòe lòe, mắt phượng loé ra ánh tím, miệng phượng ngậm một chuỗi hạt châu gỗ nhỏ, phía dưới là một viên lớn nhất, hào quang rực rỡ. Người ngọc, con ngươi đen nháy như sao, môi đỏ mọng, tóc dài như suối, tươi cười sáng lạn như hoa, trong xinh đẹp lộ ra thanh lịch hào phóng.
Tảm Hư Cực bị chói mắt, không khỏi có chút nghi hoặc:
Rõ ràng Hoàng cô nương đeo thoa gỗ mặc vải thường, sao lại ưu nhã quý khí như thế chứ?
Bỗng nhiên ánh mắt dừng tại cây phượng thoa, linh quang hiện ra, giật mình kinh tâm ——
Cây thoa gỗ này là tơ vàng nam mộc!
Hơn nữa, nó hiển nhiên thuộc về trân phẩm tơ vàng nam mộc rất hiếm thấy, phượng văn, nổi danh là "Dời bước đổi ảnh" (góc độ khác sẽ có màu sắc khác), thu hồn phách người ta. Hắn từng thấy qua tơ vàng nam mộc ở thân vương phủ kinh thành, cho nên nhận được.
Thứ này tuy nhỏ, nhưng không phải Đỗ Quyên có thể đeo!
Hoàng Nguyên vừa thấy phượng thoa là biết là bút tích Lâm Xuân, sự không thoải mái vừa rồi lại xông lên đầu, cảm thấy trong cuộc sống Đỗ Quyên khắp nơi đều là bóng dáng Lâm Xuân, dù sửa lại thói quen nắm tay cũng uổng công.
Lúc này, Tảm Lao Yên tiến lên phía trước nói: "Gặp qua Hoàng cô nương, tiểu sinh có lễ."
Đỗ Quyên bật cười nói: "Đều do đệ đệ ta, muốn ta thay quần áo thường. Ta nghe theo ngược lại không được bình thường."
Tảm Lao Yên nghe xong sóng mắt lưu chuyển, nhìn về phía Hoàng Nguyên.
Hoàng Nguyên không khỏi xấu hổ, buông mi mắt xem mũi, mũi xem tâm, không dám nhìn thẳng giai nhân. Chỉ hơi hơi khom người, mời: "Thỉnh Tảm... thiếu gia theo gia tỷ đi vào uống trà."
Đỗ Quyên cũng nghiêng người đối Tảm Lao Yên, nói: "Thỉnh!"
Tảm Lao Yên nghe Hoàng Nguyên gọi mình là "Tảm thiếu gia", mà thiếu gia đi với tỷ hắn, rất ái muội, hơi hơi mím môi cười, cất bước đi vào trong phòng.
Một tên sai vặt thanh tú cũng theo vào.
Đỗ Quyên cản lại, bỗng nhớ ra đây là nha hoàn người ta, vội lại ngừng lại.
Nha hoàn vội nhìn nàng nhoẻn miệng cười, chứng minh mình là nữ.
Nơi này, Hoàng Nguyên dẫn Tảm Hư Cực đi vào phòng mình nói chuyện.
Phùng Trường Thuận lúc này mới hiểu, thầm nghĩ trách sao Tảm thiếu gia hôm nay ngồi xe đến không tính, còn đưa xe đến hậu viện khách sạn, thì ra là mang theo thiên kim tiểu thư tới. Hắn vội đi nấu nước.
Đỗ Quyên đem Tảm Lao Yên vào phòng ngồi, muốn thu xếp pha trà. Đại nha hoàn Hồng Linh lập tức nhận việc này, nói nàng chỉ quản trò chuyện với cô nương nhà mình, nước trà do nàng đến hầu hạ.
Đỗ Quyên để nàng đi, ngồi đối diện Tảm Lao Yên nói chuyện
Sau khi ngồi xuống mới nghiêm túc đánh giá vị Tảm cô nương này: dáng người yểu điệu, da thịt non mềm, dung nhan tú lệ, thần thái ôn nhu, nữ tử như nước vậy thật không phụ danh "Lao Yên".
Nàng đánh giá Tảm Lao Yên, Tảm Lao Yên cũng tinh tế đánh giá nàng, trong mắt vẻ tán thưởng rõ rệt, vừa chỉ vào mẫy lễ vật trên bàn, nói là đưa cho Hoàng gia gia bổ thân mình.
Đỗ Quyên vội vàng cảm tạ, nói liên tục tiêu pha không dám nhận.
Hàn huyên vài câu, Tảm Lao Yên khẽ cười nói: "Hôm nay mạo muội tới thăm hỏi, là lần trước nghe gia phụ nói Hoàng cô nương trên công đường văn phong sáng sủa, gia mẫu và Lao Yên rất khâm phục, Lao Yên càng quý mến vạn phần, muốn gặp mặt cô nương. Vừa vặn ngày mai là thọ đản 50 của gia phụ, gia mẫu nhờ Hư Cực ca ca đến đưa thiếp mời, nhưng Hoàng công tử nói cô nương không tiện xuất đầu lộ diện, đành phải thôi."
Đỗ Quyên nhất thời xấu hổ, lại kinh hãi: trích dẫn thì không sao, nếu đem văn chương của Lương Khải Siêu vào nói thành mình làm, thật không có tiết tháo. Không phải nàng giả thanh cao, vấn đề là muốn nàng viết văn có khí thế thì không thể làm được!
Nhưng trong lúc cấp thiết nàng không nghĩ ra cớ thích hợp, chỉ lúng túng cười.
Tảm Lao Yên dừng lại, rồi nói: "Sau này nghe Hư Cực ca ca nói cô nương gần đây gặp chuyện khó khăn phức tạp, Lao Yên và gia mẫu đều thập phần tức giận. Nhưng, vụ án này trong đó có chút không tiện, gia phụ không tiện nhúng tay. Hôm nay Lao Yên đến đây, một là thăm lệnh tổ an khang, tiếp là đưa bái thiếp cho cô nương. Ý của gia mẫu là: tuy Tảm gia ta không phải là danh môn quý tộc gì, tại phủ Kinh châu còn có chút danh vọng, nếu cô nương được Tảm phủ mời, lệnh biểu huynh có chút kiêng kị cũng tốt. Cuối cùng chính là chút tư tâm của Lao Yên, như Hoàng cô nương có điều khó nói, như cũ không tiện đi, vậy ta đi chuyến này, coi như toàn tâm nguyện thấy mặt cô nương."
Lời nói chu toàn, nếu Đỗ Quyên không đi thì thật không biết điều.
Nàng nhân tiện nói: "Đa tạ Tảm phu nhân và cô nương chăm sóc chúng ta. Có sẵn cáo mượn oai hùm mà không mượn, không phải là quá ngốc sao? Ngày đó nói không đi, thật ra là muốn tránh danh tiếng. Nay vụ án đã ồn ào huyên náo, trốn cũng vô ích. Ngày mai ta sẽ cùng đệ đệ đi."
Tảm Lao Yên mừng rỡ bắt đầu cười khẽ, hết sức cao hứng.
Lúc này, Hồng Linh và Hoàng Ly tiến vào, một người cầm ấm, một kẻ bưng 2 dĩa trái cây để uống trà.
Đỗ Quyên liền dẫn Hoàng Ly làm lễ Tảm Lao Yên.
Tảm Lao Yên vội kéo tay Hoàng Ly, nói với Đỗ Quyên: "Ngày mai mang Hoàng Ly muội muội đi luôn. Nhà ta cũng có mấy tiểu muội muội, cỡ tuổi như nàng, đều thích chơi đùa. Thấy Hoàng Ly muội muội thông minh khả ái, khẳng định sẽ thích."
Rồi khẽ giọng nói Hoàng Ly, không cần khách sáo, kêu nàng tỷ tỷ là được.
Hoàng Ly biết dỗ người nhất, vội ngọt ngào gọi "Tảm tỷ tỷ", nói nàng rất ôn nhu.
Mặt Tảm Lao Yên liền đỏ, kéo nàng ngồi bên người mình nói chuyện.
Tác giả :
Hương Thôn Nguyên Dã