Điền Duyên
Chương 235: Hồng uyên cò trắng, nơi nào không song phi
Nghe tiếng động, Thanh Đại và Vân Phương đồng thời ngẩng đầu, đồng loạt mừng rỡ.
Trần Thanh Đại bỗng nhiên đứng lên kêu: "Biểu ca!"
Hoàng Nguyên mặc áo cổ tròn áo màu lam, đứng yên, thanh nhã như trúc.
Hắn quan sát Trần Thanh Đại một lúc, mới chậm rãi đi qua, cau mày nói: "Không phải nói ngươi đừng đến, sao vẫn phải tới?" Vừa nói vừa ngồi xuống ghế đá đối diện nàng.
Vân Phương vội vàng lui ra, đi đến bên ngoài núi đá chờ đợi.
Nơi này, Trần Thanh Đại vừa nhìn thấy Hoàng Nguyên đã sớm nức nở khóc. Chính là:
Đừng đến rộng cởi lũ Kim Y, phấn tụy yên tiều giảm ngọc cơ, lệ chút chỉ trừ sam tụ biết. Phán giai kì, một nửa nhi tài cán một nửa nhi thấp.*
* Đại khái là người đừng đến để cởi bỏ áo vàng, không son phấn để ngọc nhan tiều tuỵ, lệ rơi chỉ có khăn tay biết. Chờ mong mãi, thân chỉ còn một nửa.
Hoàng Nguyên thấy thiếu nữ đường hoàng bốc đồng của ngày xưa, hình dung gầy yếu, đa sầu đa cảm, thu buồn xuân thương, trong lòng có chút mềm lại. Nhưng nhớ tới tình hình đường thẩm buổi sáng, nhớ tới Dương Ngọc Vinh và Trần phu nhân vu tội hắn, chợt cứng rắn lên.
Hắn lảng tránh vờ đánh giá bốn phía, phong cảnh vẫn như xưa, nhịn không được thổn thức: nói tới, nơi này có không ít hồi ức tuổi thơ của bọn họ.
Khi đó, nàng chỉ thích chạy khắp vùng hoa cỏ phồn thịnh, hái hoa bắt bướm, chơi đùa không nghỉ. Hắn lại ghét bỏ người đông ồn ào, tìm tới nơi này, nói trúc có nhiều điểm tốt, thích tựa vào trúc đọc sách. Nàng liền thuận theo hắn.
Đến nhiều lần, hai người đều yêu nơi râm mát thanh tịnh này.
Sau này, nàng cố ý cho người tới đây làm bàn ghế đá, tạo phương tiện nghỉ tạm.
Nhưng là, dù ra tiền cũng không thể đem bàn ghế đá làm của riêng. Người khác thấy nơi này có bàn ghế đá, cũng tới nhiều hơn. Bọn họ đành phải thừa dịp giữa trưa lúc ít người mới đến, mang theo một ít thức ăn, ở hết một buổi chiều.
Hắn trước nay không thích ngồi không, không phải đọc sách thì là vẽ tranh.
Nàng là người mẫu có sẵn, hoặc đứng, hoặc ngồi, hoặc vui đùa truy đuổi, tư thái khác nhau, 4 mùa bất đồng. Vì để cho hắn vẽ ra hình tượng tốt nhất, nàng thay đổi biện pháp thay đổi trang phục. Bởi lá trúc xanh là gam màu lạnh, nàng thường xuyên màu phấn nhạt, tím nhạt, vàng nhạt, tăng thêm chút điểm sáng cho rừng trúc.
Sau khi lớn lên, Hoàng Nguyên ít đến. Thanh Đại vẫn thường đến.
Mỗi lần tới, nàng đều hy vọng hắn sẽ đột nhiên xuất hiện, cho nàng một kinh hỉ.
Quả nhiên, hôm nay hắn đột nhiên xuất hiện. Hắn đã nói là không đến nhưng vẫn đến, có thể thấy được hắn vẫn vướng bận nàng.
Nàng nức nở nói: "Ta chỉ muốn hỏi biểu ca một câu: nếu ta chịu vì ngươi phụng dưỡng song thân, ngươi có thể tiếp nhận ta, mang ta về nhà hay không? Hôm kia ngươi giận ta, trách ta chưa hoà nhã với cha mẹ ngươi đúng hay không?"
Hoàng Nguyên nhìn nàng, nửa ngày không lời gì để nói.
Người biểu muội này, cơm áo không lo, trước nay không hề nghĩ đến cuộc sống, đến bây giờ mới nghĩ đến điểm này, cũng thật là mệt nàng!
Sao nàng có thể nghĩ đến điểm này?
Chẳng lẽ hôm đó tại Nguyên Mộng Trai nghe Tảm cô nương nói một hồi rồi tỉnh ngộ?
Mặc kệ nghĩ như thế nào tới đây, đều không trọng yếu.
Hắn dò xét, yên lặng nhìn vào đáy mắt nàng, khẽ giọng gằn từng chữ: "Ta đến vì muốn nói cho ngươi biết một sự kiện, cho ngươi hết hy vọng, đừng cố chấp với ta nữa: mặc kệ ngươi làm như thế nào, ta vĩnh viễn sẽ không tiếp thu ngươi ——". Câu nói này là lời thật lòng, lại không phải là lý do chân chính —— "Bởi vì Hoàng gia và Trần gia, vĩnh viễn không có khả năng kết thân!"
Trần Thanh Đại chấn kinh dựa bàn trừng lớn mắt: "Vì sao?"
Hoàng Nguyên buồn bã cười, nói: "Ta cũng muốn biết, nhưng không có người nói cho ta biết."
Trần Thanh Đại khóc nói: "Biểu ca, lúc trước dượng cũng không có cách nào. Nương ta..."
Hoàng Nguyên cũng không để ý tới nàng, chỉ khẽ giọng mở miệng nói.
Thấy hắn nói chuyện, Trần Thanh Đại lập tức ngưng khóc, nín thở yên lặng nghe.
"Không phải là bởi vì chuyện kia. Cũng không phải là bởi vì từ hôn."
"Đó là bởi vì cái gì?"
"Dương đại gia năm xưa cứu ta, đã nhìn thấy nương ta, nhưng vẫn ôm ta đi, hại mẫu tử ta chia lìa mười mấy năm."
Trần Thanh Đại cả kinh kêu lên: "Sẽ không! Biểu ca, ngươi nghe ai nói?"
Hoàng Nguyên khẽ cười nói: "Có thật hay không, sao ngươi không đi hỏi? Ngươi thông minh như vậy, việc này sẽ không làm khó được ngươi, chắc chắn có biện pháp hỏi ra chân tướng."
Mỗi khi hắn muốn dẫn dụ nàng làm chuyện gì, luôn khen nàng thông minh trước.
Trần Thanh Đại thấy hắn cười như vậy, đã tin tưởng hơn phân nửa, chưa tra đã kinh hãi, hỏi: "Ngươi cũng bởi vì cái này mới hận chúng ta? Cho dù là do Dương dượng làm, ta..."
Hoàng Nguyên lại lắc đầu, thản nhiên nói: "Cũng không phải bởi vì cái này. Hắn tốt xấu gì đã cứu mạng ta, dù ta chướng mắt hắn, cũng không thể ghi hận hắn, việc này hai bên triệt tiêu."
Trần Thanh Đại nghi ngờ hỏi: "Vậy rốt cuộc là vì sao?"
Hoàng Nguyên bỗng nhiên trầm mặt nói: "Là dượng tốt của ngươi, còn có mẹ ruột ngươi, một lòng tính kế, ta có cách nào. Trước hại mẹ con ta cốt nhục chia lìa, tự cho mình là ân nhân. Rồi sợ ta liên lụy, cùng ta đoạn tuyệt quan hệ, ngược lại trách ta vô tình vô nghĩa. Hoàng gia ta còn bồi thường 3000 lượng bạc nữa. Nói cái gì con nuôi, ta còn không bằng nô tài Dương gia. Nô tài làm tốt, còn có cơ hội dùng mấy chục lượng bạc chuộc thân. Không tính trước kia ta đưa về nhà hơn tám ngàn lượng bạc, Hoàng gia dùng ba ngàn lượng bạc vì ta chuộc thân, cuối cùng ta vẫn mang danh vong ân phụ nghĩa, ngươi nói có phải ta không bằng nô tài hay không?"
Trần Thanh Đại á khẩu không trả lời được.
"Ba ngàn lượng đó! Ta chưa từng dùng ba ngàn lượng Dương gia. Ở phủ thành, Dương gia ít cho ta tiền, mẹ ngươi lại như vậy, ta cũng không thể xin nàng, cho nên ta chỉ có thể tự mình học kiếm tiền. Ngươi chỉ ta bản lĩnh kiếm tiền ở đâu đi?"
Trần Thanh Đại nhịn không được khóc.
Nàng thật không biết việc này!
"Ba ngàn lượng đối với Trần gia, Dương gia mà nói, không là cái gì, nhưng đối với Hoàng gia mà nói, gần như là táng gia bại sản. Ngươi có biết tỷ tỷ ta các nàng làm thế nào kiếm bạc không? Các nàng lên đỉnh núi cao nhất hái trà, sau đó từng chút sao ra, lại nhờ người bán."
"Điều này cũng thôi, ân cứu mạng dũng tuyền tướng báo. Nhưng là, ta tri ân kết quả nhận lại kẻ thù, đi khắp nơi nói ta vong ân phụ nghĩa không tính, còn lên nha môn vu hãm ta. Dương gia biểu tỷ phu của ngươi, biểu ca của ta, bây giờ hợp với dượng ngươi và nương ngươi, chẳng những muốn ép tỷ tỷ ta làm thiếp, còn muốn ta chết nữa! Ngươi còn muốn gả cho ta?"
Lời Hoàng Nguyên nói như một thanh kiếm sắc đâm vào tim Trần Thanh Đại.
Nàng nhìn hắn, chưa bao giờ tuyệt vọng như lúc này. Ngày đó nhảy sông, cũng chỉ làm mang một mối hận tình, cảm thấy hắn vô tình bỏ rơi mình, ai ngờ lại là như vậy.
Hoàng Nguyên đứng lên, hai tay chống trên bàn đá nhìn xuống nàng, nhẹ giọng nói: "Đừng đi tìm ta. Đời này kiếp này, vĩnh viễn chúng ta không có khả năng ở chung! Tốt xấu gì cũng từng là huynh muội, sắp chia tay ta có lời muốn tặng ngươi."
Trần Thanh Đại cố gắng nuốt lệ nhìn hắn, sợ không chuyên tâm, hắn sẽ bỏ đi.
"Hôm đó tại Nguyên Mộng Trai, ta vô tình tổn thương ngươi. Nương ta sinh ta ở trên núi, lại làm mất, nóng ruột nóng gan mười mấy năm, phận làm con, dĩ nhiên tận lực phụng dưỡng. Ngươi từ nhỏ cẩm y ngọc thực, không biết dân chúng sinh hoạt gian nan, mẹ ngươi lại nuông chiều ngươi, tuy ta dạy ngươi thi thư tranh chữ, lại không để mắt đến chuyện chỉ bảo đức hạnh, nên ngày đó ngươi làm ra chuyện tổn hại nhân luân, bị người nhạo báng." Hắn hít sâu một hơi, nghiêm túc nhìn chằm chằm thiếu nữ, "Hôm nay, ta liền nói cho ngươi biết: một người, vô luận hắn có bao nhiêu tài hoa, nếu phẩm hạnh thấp kém, bất hiếu bất nghĩa, cuối cùng cũng là hạ lưu, bị người khinh bỉ. Ngươi trăm ngàn lần phải nhớ kỹ!"
Trần Thanh Đại vô lực gật đầu, nước mắt rốt cuộc lăn dài xuống má.
Hoàng Nguyên cảm thấy mềm nhũn, thả mềm thanh âm nói: "Ngươi cũng không nhỏ, không thể làm việc tùy hứng giống như trước nữa. Cũng không cần học mẹ ngươi, động một cái thích tính kế người khác. Người thông minh trong thiên hạ còn rất nhiều. Tính kế nhiều sẽ có một ngày nhận lại ác quả. Cạn lời như thế, ngươi tự giải quyết cho tốt đi!"
Nói xong, không quay đầu lại, bước đi.
Trần Thanh Đại không gọi hắn lại, mà là sững sờ nhìn bóng lưng hắn biến mất sau hòn giả sơn. Rừng trúc kế bên trong nháy mắt yên lặng lại, tâm nàng cũng tĩnh mịch.
Xuyên qua rừng trúc, nàng nhìn thấy những loài chim sống trên nước bên bờ sông.
Hồng uyên cò trắng, nơi nào không song phi! (= uyên ương hay cò trắng, ở đâu mà không có đôi)
Chỉ có nàng cô đơn chiếc bóng.
Chuyến đi này, tương lai ai dạy nàng thi thư tranh chữ?
Ai giống như hôm nay, dạy nàng làm người làm việc?
Ai sẽ bất chấp mà cười nàng?
Cũng không biết ngồi trơ bao lâu, Vân Phương cũng không tới gọi nàng.
Thấy mặt trời ngã về tây, nàng mới đi tới, nhỏ giọng kêu: "Cô nương! Ta trở về đi."
Nước mắt trên mặt Trần Thanh Đại đã khô tạo thành những vệt dài, đờ đẫn nói: "Trở về đi." Nói xong đứng lên.
Xoay người, thần trí trở về, khôi phục kiêu ngạo và quật cường.
"Nhất định phải điều tra rõ có phải năm xưa dượng có cố ý ôm đi biểu ca hay không." Nàng vừa đi vừa nghĩ, "Việc này phải tìm người bên cạnh dượng hỏi, biết rõ nhất chính là Dương quản gia. Nếu không nữa thì tìm người bên cạnh dì hỏi, nhưng không bằng hỏi Dương quản gia. Hỏi Dương quản gia thì phải tìm Tiểu Lục. Cũng phải hỏi nương, vì sao giúp Diêu Kim Quý đối phó biểu ca."
Nàng một đường suy nghĩ biện pháp, trở về Trần trạch.
Suy nghĩ đủ loại thủ đoạn, cuối cùng không dùng được, cuối cùng nàng không cần tốn sức lại biết chân tướng: Lúc nàng đi tìm nương, thấy Hồ ma ma ngồi ngủ gà ngủ gật trên tháp ở gian ngoài. Không kinh động bà, nàng trực tiếp đi vào. Chuyến đi này, nàng nghe được điều mình muốn biết.
"Tiểu súc sinh kia lần này không trở mình được, ép buộc thêm cũng vô dụng."
"Ngươi hả giận rồi. Dù sao hắn từng là con nuôi của ngươi, ngươi cứ hận hắn như vậy sao? Hắn kiếm cho ngươi không ít bạc đâu. Không thể so với ta, hắn dám ghét bỏ Thanh Đại."
"Cái gì con nuôi, bất quá là cái hạ lưu dã loại! Ta cứu mạng hắn, còn dám cùng ta bày mặt mũi. Hừ!"
"Yêu, ngươi cứu mạng hắn? Sao ta nghe nói ngươi rõ ràng nhìn thấy phụ nhân kia hôn mê ở một bên, còn ôm con người ta đi?"
"Ngươi nghe ai nói? Quản ai nói, vậy thì thế nào? Ta từ miệng sói cứu hắn, hắn chính là nô tài của ta, đời này nên nghe ta sai sử. Vì sao ta phải trả con cho nàng?"
"Nói rất đúng, nói rất đúng! Thật không hổ là Dương đại gia! Ái dồ —— "
Người nói chuyện chính là Dương Ngọc Vinh và Trần phu nhân.
Thanh Đại nghe được nổi giận, lập tức muốn đi vào chất vấn.
Ai ngờ đẩy cửa lại đẩy không ra, cửa khoá từ bên trong.
Nàng nghi ngờ, lại nghe thấy tiếng cười nói của 2 người bên trong không bình thường, ý tứ trêu đùa hết sức rõ ràng, thập phần khinh cuồng không chịu nổi, nàng càng hoài nghi.
Nàng nhẹ bước đến bên cửa sổ, đục lỗ giấy cửa sổ, nhìn vào.
Nương nàng không một mảnh vải trên thân đang cưỡi trên người dượng nàng...
Đầu óc lãng mạn đầy tài tử giai nhân, tình theo thơ hoạ của Trần Thanh Đại như bị trời đánh, xấu hổ và giận dữ xoay người bỏ chạy.
Chạy ngang qua gian ngoài, Hồ ma ma bị tiếng bước chân bừng tỉnh, thấy cô nương vội vàng chạy tới, cả kinh hồn phi phách tán, vỗ tay một cái, lải nhải nhắc: "Tổ tông Bồ Tát, không phát hiện ra! Cô nương cái gì cũng không phát hiện!"
Lải nhải nhắc đi nhắc lại mấy lần, tâm mới định xuống.
Nàng ngẫm lại cũng không sợ, dù cô nương biết chuyện phu nhân thì có thể thế nào? Đây chính là mẹ ruột nàng, nàng còn có thể nói cho người ngoài sao? Vì thế làm bộ như cái gì cũng không biết, như thể Trần Thanh Đại chưa từng tới.
Trần Thanh Đại một đường chạy vội, Vân Phương ở phía sau liên tục kêu "Cô nương" cũng không ngừng. Đợi trở lại phòng của mình, ngồi trên mép giường, cả người còn run rẩy. Rồi cầm cự không nổi, ngã xuống giường, dùng tấm khăn che mặt nức nở.
"Các ngươi không cho ta dễ chịu, ta cũng không cho các ngươi thoải mái!"
Nhớ tới Hoàng Nguyên kiên quyết rời đi, nàng khóc ruột gan đứt từng khúc, đau đớn phát lời thề.
Nói Hoàng Nguyên, trở lại khách sạn Phúc Tường, gặp Diêu Kim Quý và Hoàng Chiêu Đệ ở trước cửa, nói là muốn cầu kiến Hoàng lão cha, Phùng Trường Thuận và Hoàng Tiểu Bảo đều cản lại, nói lão cha không gặp bọn họ.
Hắn liền đi qua cười hỏi: "Sao hôm nay không quỳ?"
Hoàng Chiêu Đệ nghe xong sợ tới mức trốn phía sau Diêu Kim Quý.
Diêu Kim Quý cười lạnh nói: "Biểu đệ, nương ta muốn gặp ông ngoại, các ngươi dám cản?"
Trần Thanh Đại bỗng nhiên đứng lên kêu: "Biểu ca!"
Hoàng Nguyên mặc áo cổ tròn áo màu lam, đứng yên, thanh nhã như trúc.
Hắn quan sát Trần Thanh Đại một lúc, mới chậm rãi đi qua, cau mày nói: "Không phải nói ngươi đừng đến, sao vẫn phải tới?" Vừa nói vừa ngồi xuống ghế đá đối diện nàng.
Vân Phương vội vàng lui ra, đi đến bên ngoài núi đá chờ đợi.
Nơi này, Trần Thanh Đại vừa nhìn thấy Hoàng Nguyên đã sớm nức nở khóc. Chính là:
Đừng đến rộng cởi lũ Kim Y, phấn tụy yên tiều giảm ngọc cơ, lệ chút chỉ trừ sam tụ biết. Phán giai kì, một nửa nhi tài cán một nửa nhi thấp.*
* Đại khái là người đừng đến để cởi bỏ áo vàng, không son phấn để ngọc nhan tiều tuỵ, lệ rơi chỉ có khăn tay biết. Chờ mong mãi, thân chỉ còn một nửa.
Hoàng Nguyên thấy thiếu nữ đường hoàng bốc đồng của ngày xưa, hình dung gầy yếu, đa sầu đa cảm, thu buồn xuân thương, trong lòng có chút mềm lại. Nhưng nhớ tới tình hình đường thẩm buổi sáng, nhớ tới Dương Ngọc Vinh và Trần phu nhân vu tội hắn, chợt cứng rắn lên.
Hắn lảng tránh vờ đánh giá bốn phía, phong cảnh vẫn như xưa, nhịn không được thổn thức: nói tới, nơi này có không ít hồi ức tuổi thơ của bọn họ.
Khi đó, nàng chỉ thích chạy khắp vùng hoa cỏ phồn thịnh, hái hoa bắt bướm, chơi đùa không nghỉ. Hắn lại ghét bỏ người đông ồn ào, tìm tới nơi này, nói trúc có nhiều điểm tốt, thích tựa vào trúc đọc sách. Nàng liền thuận theo hắn.
Đến nhiều lần, hai người đều yêu nơi râm mát thanh tịnh này.
Sau này, nàng cố ý cho người tới đây làm bàn ghế đá, tạo phương tiện nghỉ tạm.
Nhưng là, dù ra tiền cũng không thể đem bàn ghế đá làm của riêng. Người khác thấy nơi này có bàn ghế đá, cũng tới nhiều hơn. Bọn họ đành phải thừa dịp giữa trưa lúc ít người mới đến, mang theo một ít thức ăn, ở hết một buổi chiều.
Hắn trước nay không thích ngồi không, không phải đọc sách thì là vẽ tranh.
Nàng là người mẫu có sẵn, hoặc đứng, hoặc ngồi, hoặc vui đùa truy đuổi, tư thái khác nhau, 4 mùa bất đồng. Vì để cho hắn vẽ ra hình tượng tốt nhất, nàng thay đổi biện pháp thay đổi trang phục. Bởi lá trúc xanh là gam màu lạnh, nàng thường xuyên màu phấn nhạt, tím nhạt, vàng nhạt, tăng thêm chút điểm sáng cho rừng trúc.
Sau khi lớn lên, Hoàng Nguyên ít đến. Thanh Đại vẫn thường đến.
Mỗi lần tới, nàng đều hy vọng hắn sẽ đột nhiên xuất hiện, cho nàng một kinh hỉ.
Quả nhiên, hôm nay hắn đột nhiên xuất hiện. Hắn đã nói là không đến nhưng vẫn đến, có thể thấy được hắn vẫn vướng bận nàng.
Nàng nức nở nói: "Ta chỉ muốn hỏi biểu ca một câu: nếu ta chịu vì ngươi phụng dưỡng song thân, ngươi có thể tiếp nhận ta, mang ta về nhà hay không? Hôm kia ngươi giận ta, trách ta chưa hoà nhã với cha mẹ ngươi đúng hay không?"
Hoàng Nguyên nhìn nàng, nửa ngày không lời gì để nói.
Người biểu muội này, cơm áo không lo, trước nay không hề nghĩ đến cuộc sống, đến bây giờ mới nghĩ đến điểm này, cũng thật là mệt nàng!
Sao nàng có thể nghĩ đến điểm này?
Chẳng lẽ hôm đó tại Nguyên Mộng Trai nghe Tảm cô nương nói một hồi rồi tỉnh ngộ?
Mặc kệ nghĩ như thế nào tới đây, đều không trọng yếu.
Hắn dò xét, yên lặng nhìn vào đáy mắt nàng, khẽ giọng gằn từng chữ: "Ta đến vì muốn nói cho ngươi biết một sự kiện, cho ngươi hết hy vọng, đừng cố chấp với ta nữa: mặc kệ ngươi làm như thế nào, ta vĩnh viễn sẽ không tiếp thu ngươi ——". Câu nói này là lời thật lòng, lại không phải là lý do chân chính —— "Bởi vì Hoàng gia và Trần gia, vĩnh viễn không có khả năng kết thân!"
Trần Thanh Đại chấn kinh dựa bàn trừng lớn mắt: "Vì sao?"
Hoàng Nguyên buồn bã cười, nói: "Ta cũng muốn biết, nhưng không có người nói cho ta biết."
Trần Thanh Đại khóc nói: "Biểu ca, lúc trước dượng cũng không có cách nào. Nương ta..."
Hoàng Nguyên cũng không để ý tới nàng, chỉ khẽ giọng mở miệng nói.
Thấy hắn nói chuyện, Trần Thanh Đại lập tức ngưng khóc, nín thở yên lặng nghe.
"Không phải là bởi vì chuyện kia. Cũng không phải là bởi vì từ hôn."
"Đó là bởi vì cái gì?"
"Dương đại gia năm xưa cứu ta, đã nhìn thấy nương ta, nhưng vẫn ôm ta đi, hại mẫu tử ta chia lìa mười mấy năm."
Trần Thanh Đại cả kinh kêu lên: "Sẽ không! Biểu ca, ngươi nghe ai nói?"
Hoàng Nguyên khẽ cười nói: "Có thật hay không, sao ngươi không đi hỏi? Ngươi thông minh như vậy, việc này sẽ không làm khó được ngươi, chắc chắn có biện pháp hỏi ra chân tướng."
Mỗi khi hắn muốn dẫn dụ nàng làm chuyện gì, luôn khen nàng thông minh trước.
Trần Thanh Đại thấy hắn cười như vậy, đã tin tưởng hơn phân nửa, chưa tra đã kinh hãi, hỏi: "Ngươi cũng bởi vì cái này mới hận chúng ta? Cho dù là do Dương dượng làm, ta..."
Hoàng Nguyên lại lắc đầu, thản nhiên nói: "Cũng không phải bởi vì cái này. Hắn tốt xấu gì đã cứu mạng ta, dù ta chướng mắt hắn, cũng không thể ghi hận hắn, việc này hai bên triệt tiêu."
Trần Thanh Đại nghi ngờ hỏi: "Vậy rốt cuộc là vì sao?"
Hoàng Nguyên bỗng nhiên trầm mặt nói: "Là dượng tốt của ngươi, còn có mẹ ruột ngươi, một lòng tính kế, ta có cách nào. Trước hại mẹ con ta cốt nhục chia lìa, tự cho mình là ân nhân. Rồi sợ ta liên lụy, cùng ta đoạn tuyệt quan hệ, ngược lại trách ta vô tình vô nghĩa. Hoàng gia ta còn bồi thường 3000 lượng bạc nữa. Nói cái gì con nuôi, ta còn không bằng nô tài Dương gia. Nô tài làm tốt, còn có cơ hội dùng mấy chục lượng bạc chuộc thân. Không tính trước kia ta đưa về nhà hơn tám ngàn lượng bạc, Hoàng gia dùng ba ngàn lượng bạc vì ta chuộc thân, cuối cùng ta vẫn mang danh vong ân phụ nghĩa, ngươi nói có phải ta không bằng nô tài hay không?"
Trần Thanh Đại á khẩu không trả lời được.
"Ba ngàn lượng đó! Ta chưa từng dùng ba ngàn lượng Dương gia. Ở phủ thành, Dương gia ít cho ta tiền, mẹ ngươi lại như vậy, ta cũng không thể xin nàng, cho nên ta chỉ có thể tự mình học kiếm tiền. Ngươi chỉ ta bản lĩnh kiếm tiền ở đâu đi?"
Trần Thanh Đại nhịn không được khóc.
Nàng thật không biết việc này!
"Ba ngàn lượng đối với Trần gia, Dương gia mà nói, không là cái gì, nhưng đối với Hoàng gia mà nói, gần như là táng gia bại sản. Ngươi có biết tỷ tỷ ta các nàng làm thế nào kiếm bạc không? Các nàng lên đỉnh núi cao nhất hái trà, sau đó từng chút sao ra, lại nhờ người bán."
"Điều này cũng thôi, ân cứu mạng dũng tuyền tướng báo. Nhưng là, ta tri ân kết quả nhận lại kẻ thù, đi khắp nơi nói ta vong ân phụ nghĩa không tính, còn lên nha môn vu hãm ta. Dương gia biểu tỷ phu của ngươi, biểu ca của ta, bây giờ hợp với dượng ngươi và nương ngươi, chẳng những muốn ép tỷ tỷ ta làm thiếp, còn muốn ta chết nữa! Ngươi còn muốn gả cho ta?"
Lời Hoàng Nguyên nói như một thanh kiếm sắc đâm vào tim Trần Thanh Đại.
Nàng nhìn hắn, chưa bao giờ tuyệt vọng như lúc này. Ngày đó nhảy sông, cũng chỉ làm mang một mối hận tình, cảm thấy hắn vô tình bỏ rơi mình, ai ngờ lại là như vậy.
Hoàng Nguyên đứng lên, hai tay chống trên bàn đá nhìn xuống nàng, nhẹ giọng nói: "Đừng đi tìm ta. Đời này kiếp này, vĩnh viễn chúng ta không có khả năng ở chung! Tốt xấu gì cũng từng là huynh muội, sắp chia tay ta có lời muốn tặng ngươi."
Trần Thanh Đại cố gắng nuốt lệ nhìn hắn, sợ không chuyên tâm, hắn sẽ bỏ đi.
"Hôm đó tại Nguyên Mộng Trai, ta vô tình tổn thương ngươi. Nương ta sinh ta ở trên núi, lại làm mất, nóng ruột nóng gan mười mấy năm, phận làm con, dĩ nhiên tận lực phụng dưỡng. Ngươi từ nhỏ cẩm y ngọc thực, không biết dân chúng sinh hoạt gian nan, mẹ ngươi lại nuông chiều ngươi, tuy ta dạy ngươi thi thư tranh chữ, lại không để mắt đến chuyện chỉ bảo đức hạnh, nên ngày đó ngươi làm ra chuyện tổn hại nhân luân, bị người nhạo báng." Hắn hít sâu một hơi, nghiêm túc nhìn chằm chằm thiếu nữ, "Hôm nay, ta liền nói cho ngươi biết: một người, vô luận hắn có bao nhiêu tài hoa, nếu phẩm hạnh thấp kém, bất hiếu bất nghĩa, cuối cùng cũng là hạ lưu, bị người khinh bỉ. Ngươi trăm ngàn lần phải nhớ kỹ!"
Trần Thanh Đại vô lực gật đầu, nước mắt rốt cuộc lăn dài xuống má.
Hoàng Nguyên cảm thấy mềm nhũn, thả mềm thanh âm nói: "Ngươi cũng không nhỏ, không thể làm việc tùy hứng giống như trước nữa. Cũng không cần học mẹ ngươi, động một cái thích tính kế người khác. Người thông minh trong thiên hạ còn rất nhiều. Tính kế nhiều sẽ có một ngày nhận lại ác quả. Cạn lời như thế, ngươi tự giải quyết cho tốt đi!"
Nói xong, không quay đầu lại, bước đi.
Trần Thanh Đại không gọi hắn lại, mà là sững sờ nhìn bóng lưng hắn biến mất sau hòn giả sơn. Rừng trúc kế bên trong nháy mắt yên lặng lại, tâm nàng cũng tĩnh mịch.
Xuyên qua rừng trúc, nàng nhìn thấy những loài chim sống trên nước bên bờ sông.
Hồng uyên cò trắng, nơi nào không song phi! (= uyên ương hay cò trắng, ở đâu mà không có đôi)
Chỉ có nàng cô đơn chiếc bóng.
Chuyến đi này, tương lai ai dạy nàng thi thư tranh chữ?
Ai giống như hôm nay, dạy nàng làm người làm việc?
Ai sẽ bất chấp mà cười nàng?
Cũng không biết ngồi trơ bao lâu, Vân Phương cũng không tới gọi nàng.
Thấy mặt trời ngã về tây, nàng mới đi tới, nhỏ giọng kêu: "Cô nương! Ta trở về đi."
Nước mắt trên mặt Trần Thanh Đại đã khô tạo thành những vệt dài, đờ đẫn nói: "Trở về đi." Nói xong đứng lên.
Xoay người, thần trí trở về, khôi phục kiêu ngạo và quật cường.
"Nhất định phải điều tra rõ có phải năm xưa dượng có cố ý ôm đi biểu ca hay không." Nàng vừa đi vừa nghĩ, "Việc này phải tìm người bên cạnh dượng hỏi, biết rõ nhất chính là Dương quản gia. Nếu không nữa thì tìm người bên cạnh dì hỏi, nhưng không bằng hỏi Dương quản gia. Hỏi Dương quản gia thì phải tìm Tiểu Lục. Cũng phải hỏi nương, vì sao giúp Diêu Kim Quý đối phó biểu ca."
Nàng một đường suy nghĩ biện pháp, trở về Trần trạch.
Suy nghĩ đủ loại thủ đoạn, cuối cùng không dùng được, cuối cùng nàng không cần tốn sức lại biết chân tướng: Lúc nàng đi tìm nương, thấy Hồ ma ma ngồi ngủ gà ngủ gật trên tháp ở gian ngoài. Không kinh động bà, nàng trực tiếp đi vào. Chuyến đi này, nàng nghe được điều mình muốn biết.
"Tiểu súc sinh kia lần này không trở mình được, ép buộc thêm cũng vô dụng."
"Ngươi hả giận rồi. Dù sao hắn từng là con nuôi của ngươi, ngươi cứ hận hắn như vậy sao? Hắn kiếm cho ngươi không ít bạc đâu. Không thể so với ta, hắn dám ghét bỏ Thanh Đại."
"Cái gì con nuôi, bất quá là cái hạ lưu dã loại! Ta cứu mạng hắn, còn dám cùng ta bày mặt mũi. Hừ!"
"Yêu, ngươi cứu mạng hắn? Sao ta nghe nói ngươi rõ ràng nhìn thấy phụ nhân kia hôn mê ở một bên, còn ôm con người ta đi?"
"Ngươi nghe ai nói? Quản ai nói, vậy thì thế nào? Ta từ miệng sói cứu hắn, hắn chính là nô tài của ta, đời này nên nghe ta sai sử. Vì sao ta phải trả con cho nàng?"
"Nói rất đúng, nói rất đúng! Thật không hổ là Dương đại gia! Ái dồ —— "
Người nói chuyện chính là Dương Ngọc Vinh và Trần phu nhân.
Thanh Đại nghe được nổi giận, lập tức muốn đi vào chất vấn.
Ai ngờ đẩy cửa lại đẩy không ra, cửa khoá từ bên trong.
Nàng nghi ngờ, lại nghe thấy tiếng cười nói của 2 người bên trong không bình thường, ý tứ trêu đùa hết sức rõ ràng, thập phần khinh cuồng không chịu nổi, nàng càng hoài nghi.
Nàng nhẹ bước đến bên cửa sổ, đục lỗ giấy cửa sổ, nhìn vào.
Nương nàng không một mảnh vải trên thân đang cưỡi trên người dượng nàng...
Đầu óc lãng mạn đầy tài tử giai nhân, tình theo thơ hoạ của Trần Thanh Đại như bị trời đánh, xấu hổ và giận dữ xoay người bỏ chạy.
Chạy ngang qua gian ngoài, Hồ ma ma bị tiếng bước chân bừng tỉnh, thấy cô nương vội vàng chạy tới, cả kinh hồn phi phách tán, vỗ tay một cái, lải nhải nhắc: "Tổ tông Bồ Tát, không phát hiện ra! Cô nương cái gì cũng không phát hiện!"
Lải nhải nhắc đi nhắc lại mấy lần, tâm mới định xuống.
Nàng ngẫm lại cũng không sợ, dù cô nương biết chuyện phu nhân thì có thể thế nào? Đây chính là mẹ ruột nàng, nàng còn có thể nói cho người ngoài sao? Vì thế làm bộ như cái gì cũng không biết, như thể Trần Thanh Đại chưa từng tới.
Trần Thanh Đại một đường chạy vội, Vân Phương ở phía sau liên tục kêu "Cô nương" cũng không ngừng. Đợi trở lại phòng của mình, ngồi trên mép giường, cả người còn run rẩy. Rồi cầm cự không nổi, ngã xuống giường, dùng tấm khăn che mặt nức nở.
"Các ngươi không cho ta dễ chịu, ta cũng không cho các ngươi thoải mái!"
Nhớ tới Hoàng Nguyên kiên quyết rời đi, nàng khóc ruột gan đứt từng khúc, đau đớn phát lời thề.
Nói Hoàng Nguyên, trở lại khách sạn Phúc Tường, gặp Diêu Kim Quý và Hoàng Chiêu Đệ ở trước cửa, nói là muốn cầu kiến Hoàng lão cha, Phùng Trường Thuận và Hoàng Tiểu Bảo đều cản lại, nói lão cha không gặp bọn họ.
Hắn liền đi qua cười hỏi: "Sao hôm nay không quỳ?"
Hoàng Chiêu Đệ nghe xong sợ tới mức trốn phía sau Diêu Kim Quý.
Diêu Kim Quý cười lạnh nói: "Biểu đệ, nương ta muốn gặp ông ngoại, các ngươi dám cản?"
Tác giả :
Hương Thôn Nguyên Dã