Điền Duyên
Chương 122: Hộ mẫu (bảo vệ mẹ)
Đỗ Quyên thấy Phùng Thị muốn nói chuyện, kiên quyết kéo nàng ra phía sau.
Tự nàng tiến lên cười nói: "Nãi nãi, nếu nương ta không giữ lại thì Hoàng Ly, nha đầu tham ăn kia đã ăn hết cả bình rồi. Vừa rồi Hoàng Ly nói đã lấy ra 4 đĩa, có thế chứ, thêm đĩa này là 5. Chúng ta cũng không chiên bao nhiêu. Nhà ai đãi khách, cho dù là keo kiệt, một lần chỉ lấy một đĩa ra, ăn hết thì thôi. Dĩ nhiên, chờ ta nhà có tiền, sẽ chiên mấy bình lớn, để ở kia tùy tiện các thân thích ăn."
Trong đám thân thích cũng có người hiểu lẽ, nghe lời Đỗ Quyên nói lúng túng không thôi, thầm trách Hoàng đại nương nhiều chuyện nên hoà giải nói: "Đại cô, hết thì hết. Nhà ta cũng giống như vậy, ngay cả hạt dưa và đậu phộng đều ăn sạch kìa."
Lúc này, Hoàng Ly cố sức xách một cái vại sành từ trong nhà đi ra, đặt lên trên bàn nhỏ, thở phì phò nói: "Tự các ngươi xem, đều hết."
Mọi người lúng túng hơn.
Khóe miệng Hoàng đại nương liên tục bĩu ra.
Hôm nay hình như nàng nói cái gì đều không thuận, rốt cuộc là làm sao?
Đại cữu nãi nãi thấy Đỗ Quyên vẫn cười tủm tỉm, không va chạm trưởng bối, lại vẫn có trách nhiệm, thập phần tán thưởng.
Nàng còn nhớ tới mối hơn nhân của tiểu tôn tử Ngưu Nhi và Đỗ Quyên, vẫn trông cậy vào cửa thân này, bởi vậy hoà giải nói: "Cô hắn, thôi, hết thì hết. Thứ này ăn nhiều cũng không tốt, gần đến lúc ăn cơm rồi." Âm thầm dùng tay đẩy Hoàng đại nương.
Rồi hướng Đỗ Quyên nói: "Đỗ Quyên, ngươi làm chuyện của mình đi. Nãi nãi ngươi chỉ hỏi một chút."
Đỗ Quyên cười nói: "Ta hiểu nãi nãi chỉ hỏi một chút."
Hoàng lão cha đã nghe được, phẫn nộ không kém bà già.
Ăn hay không, hắn không để ý. Chỉ là cháu gái trước mặt mọi người nói chuyện với nãi nãi như vậy, giống y như Phùng thị. Không! so với Phùng Thị càng lợi hại hơn, bởi vì lời của tỷ muội Đỗ Quyên nói, luôn có tình có lý, làm bà già không thể đáp trả, mất hết mặt mũi.
Con dâu cả không ra mặt giáo huấn cháu gái, luôn đối phó cha mẹ chồng. Tâm thật là độc!
Nhà đại nhi tử đã không là họ Hoàng, thành Phùng gia!
Hoàng lão cha kỳ thật không mạnh hơn Hoàng Lão Thực bao nhiêu, còn thật ngu muội ngoan cố. Tôn nghiêm trưởng bối bị khiêu chiến, lại không có lý do mắng cháu gái, liền trừng đại nhi tử, nửa ngày mới căm hận nói: "Ngươi nuôi ra khuê nữ thật tốt!"
Hoàng Lão Thực bị trừng, vẻ mặt ngơ ngác không hiểu gì, chỉ biết cười làm lành nói: "Khuê nữ hiểu chuyện lại giỏi giang. Người trong thôn đều khen ngợi!"
Hắn cũng thành công làm Hoàng lão cha tức hộc máu.
Đại cữu gia thấy cái đĩa trên bàn trong này còn có chút bánh chiên, vội nói: "Ở đây còn một chút. Lấy qua ăn đi. Ồn ào gì thế!"
Tiểu Bảo liền bưng cái đĩa kia qua.
Mới an tĩnh lại, chợt nghe Hoàng Tước Nhi cả kinh kêu lên: "Nương, nương! Ngươi làm sao vậy?", vừa nói vừa cố gắng dùng thân mình mảnh khảnh của mình đỡ Phùng thị, hết sức đỡ nàng đi vào phòng bếp.
Đỗ Quyên cũng vội vàng chạy tới đỡ, trong lòng hối tiếc không thôi, vừa tức vừa giận.
Lời nãi nãi nói nàng có thể coi như gió thoảng bên tai, nhưng nương lại không được. Nương tận tâm tận lực chiêu đãi người, còn bị nãi nãi trách cứ trước mặt khách là keo kiệt không nỡ bỏ ra. Thật không thể nhịn được nữa!
Mọi người đều hoảng sợ, vội vàng tới xem.
Chỉ thấy sắc mặt Phùng Thị trắng bệch, nhắm mắt ngồi trên ghế nhỏ, tựa vào tường phòng bếp không cử động. Hoàng Tước Nhi ở một bên đỡ nàng. Đỗ Quyên đang giúp nàng nhu huyệt Thái Dương. Hoàng Ly tựa hồ bị dọa sợ, đưa ngón trỏ lên miệng cắn, bộ dáng ủy khuất như muốn khóc lại không dám khóc.
Hoàng đại nương thấy nháo ra kết quả như vậy, càng giận, càng hận!
Bên ngoài, Hoàng Lão Thực nghe Hoàng Tước Nhi kêu to, cuống quít muốn sang đây xem.
Hoàng lão cha gào to: "Chuyện đàn bà, ngươi đi theo làm gì?"
Hoàng Lão Thực sửng sốt một chút, Vội nói: "Cha, nương bọn nhỏ hình như không khoẻ. Ta đi nhìn xem."
Hoàng lão cha cả giận nói: "Ngươi đang trù ẻo nàng chết hả? Còn không ngồi xuống cho ta! Mẹ ngươi ở đằng kia, Đại cữu mẫu ngươi và tiểu cữu mẫu đều ở đó, còn có các biểu tẩu ngươi, những người này đều không đủ hầu hạ vợ ngươi sao? Cho dù nàng chết cũng có thể thu xếp được. Ngươi đi làm cái rắm gì!"
Hoàng Lão Thực nghe xong há hốc mồm, ngượng ngùng ngồi xuống.
Đại cữu gia tỏ vẻ thân thiết, kêu Tiểu Bảo, phân phó nói: "Đi, đi xem đại nương ngươi rồi về đây nói một tiếng."
Tiểu Bảo vội đáp ứng đi.
Hoàng lão cha hừ lạnh một tiếng, "Hàng năm đều phải làm một lần!"
Trong phòng bếp, Đỗ Quyên giúp Phùng Thị xoa nhẹ một hồi, cố nặn ra nụ cười nói với mọi người: "Đại cữu nãi nãi, các ngươi đi ra ngoài phơi nắng đi. Nơi này nhiều khói dầu, tro bụi cũng nhiều, đừng làm dơ xiêm y. Nương ta đã có ta và tỷ tỷ ta chiếu khán."
Tuy Hoàng đại nương có chút sợ nhưng đến cùng vẫn không quản được miệng mình. Nàng đã quen như thế, tức giận nói: "Đây là bày mặt mũi cho chúng ta xem đâu..."
"Nãi nãi!" Đỗ Quyên gấp rút cướp lời, "Nương ta không bày mặt mũi. Vài ngày trước Hoàng Ly muốn ăn bánh chiên, náo loạn vài lần, nương ta đều không cho. Vì chuyện này, tối qua còn mắng nàng nữa."
Đại cữu nãi nãi vội nói: "Ái dà! Vợ lão Đại quá quan tâm. Ăn thì ăn, lưu trữ làm cái gì?"
Đỗ Quyên nói: "Nương ta chính là như vậy. Làm việc không biết lấy lòng người khác, cho nên thường là hương cũng đốt mà vẫn đắc tội Bồ Tát, chịu thiệt nhất."
Nói xong, không cho mọi người cơ hội nói chuyện, đối với Hoàng Tước Nhi nói: "Tỷ, chúng ta đỡ nương lên giường."
Hoàng Tước Nhi vội gật đầu, một phụ nữ cũng tới hỗ trợ nâng lên.
Hoàng đại nương thấy con dâu cả nói phủi tay thì phủi tay, bất kể khách khứa ở đây, cơn giận dĩ nhiên không nhẹ, nhăn mặt nói: "Đây là đuổi chúng ta đi?"
Tuy Phùng Thị choáng váng nhưng trong lòng vẫn hiểu.
Nghe xong lời này, cố mở to mắt, run run nói: "Để cho ta tới..."
"Đừng nhúc nhích!" Đỗ Quyên cản nàng lại, rồi quay qua Hoàng đại nương, nghiêm mặt nói, "Nãi nãi, nương ta thật không thoải mái. Ngươi xem mặt nàng trắng bệch như vậy, không thể giả vờ được. Nãi nãi yên tâm, không ai đuổi các ngươi đi. Nương ra bị bệnh, còn có ta và tỷ tỷ, hợp lại có thể nấu một bữa cơm, không để cho đại cữu nãi nãi bọn họ đói bụng là được."
Hoàng đại nương nhìn sắc mặt Phùng Thị, không lời chống đỡ.
Bởi không thể đáp lời nên quay đầu đi ra bên ngoài hờn dỗi.
Ra đến sân ngồi xuống, càng nghĩ càng giận, không biết đang tốt lành sao lại biến thành dạng này.
Đỗ Quyên và Hoàng Tước Nhi đỡ Phùng Thị vào trong phòng nằm xuống, ở bên tai nàng nói nhỏ: "Nương thả lỏng ngủ đi. Bên ngoài có ta và tỷ tỷ. Ngươi đi ra ngược lại là chuyện xấu, không bằng ngủ."
Phùng Thị khẽ gật đầu, ngăn khí ở ngực, đau đến khó nhịn.
Đỗ Quyên hướng Hoàng Ly thầm thì vài câu. Hoàng Ly lặng lẽ đi ra ngoài.
Nơi này, Đỗ Quyên và Hoàng Tước Nhi đóng cửa phòng lại, đi phòng bếp tiếp tục nấu cơm.
Đại cữu nãi nãi liền phân phó con dâu, chính là nương Ngưu Nhi, đi giúp hai chị em nàng. Tuy Hoàng đại nương giận dữ cũng không thể để hai đứa cháu gái nấu cơm cho cả đám người ăn, bởi vậy cũng kêu Đại Nữu đi hỗ trợ.
Bốn người liền bận rộn.
Nương Ngưu Nhi nói chuyện với Đỗ Quyên và Hoàng Tước Nhi, thập phần nhiệt tình.
Đỗ Quyên tiếng có tiếng không trả lời. Hoàng Tước Nhi dứt khoát không lên tiếng.
Nương Ngưu Nhi nương nhìn hai tỷ muội vùi đầu làm việc, bỗng nhiên cảm thấy không có ý nghĩa gì, giống như gia đình mình vừa đến là làm cho nhà người ta biến thành hỏng bét.
Nói tới, sự việc hôm nay là do đại cô nói lời không dễ nghe.
Nhưng biểu tẩu cũng quá vô dụng, chỉ có một câu nói thôi mà tức giận đến như vậy.
Làm con dâu người ta mà ngay cả câu nói nặng cũng chịu không nổi, thì sống như thế nào?
Bên ngoài, Hoàng đại nương đang tố khổ với người nhà mẹ đẻ, "Ta cũng không biết nàng là bà bà hay ta là bà bà. Một câu không thể nói, nói ra thì nháo. Động một chút là nằm xuống. Ta thật không biết ta làm chuyện xấu ở kiếp nào mà cưới đứa con dâu như vậy về..."
Vừa nói, vừa không ngừng gạt lệ.
Đám người Đại cữu nãi nãi không ngừng khuyên giải an ủi.
Mặt Hoàng lão cha âm trầm nói: "Đây là nàng ghét bỏ chúng ta, muốn đuổi chúng ta đi. Có con dâu như vậy sao? Kêu nàng dậy nấu cơm. Không dậy thì trở về Phùng gia đi."
Hoàng đại nương giật mình, vội nói: "Thôi, cùng nàng chấp nhặt làm cái gì. Tước Nhi và Đỗ Quyên đang nấu cơm kìa."
Bà cũng không phải người mù. Sau khi Đỗ Quyên nhắc nhở, dĩ nhiên bà nhìn ra sắc mặt Phùng Thị không tốt, không phải giả bệnh. Bởi vậy, mặc dù buồn bực trong lòng, bà cũng không dám náo loạn. Nếu nháo xảy ra án mạng, bọn hắn không thể gánh vác nổi.
Bởi vậy, nàng mới ngăn Hoàng lão cha lại.
Hoàng lão cha thấy bà già nhìn hắn nháy mắt, mới không nói gì nữa, chuyển sang mắng đại nhi tử.
Hoàng Lão Thực vừa nghe Tiểu Bảo nói Phùng Thị không sao, ai ngờ lại nằm trên giường, vội vàng muốn đi xem, bị Hoàng lão cha mắng cẩu huyết lâm đầu.
Ngay cả Hoàng lão Nhị cũng bất mãn nói: "Ca, ngươi thật không có tánh khí."
Đang ồn ào, bỗng nhiên Phùng Minh Anh dắt tay Hoàng Ly từ bên ngoài đi tới.
Mọi người liền an tĩnh lại nhìn thiếu phụ xinh xắn kia. Không mặc tơ lụa, cũng không cài hoa thúy, cả người lại lộ ra nét trầm ổn đại khí.
Người ta nhìn nàng, nàng cũng nhìn người, lại không chào hỏi ai, không giận không cười, liền vào nhà.
Hoàng Lão Thực mừng rỡ, vội nói: "Tiểu di tới. Mau vào xem nương bọn nhỏ..."
Bị Hoàng lão cha trừng, lời còn lại kẹt trong cổ họng.
Đỗ Quyên nghe tiểu di tới, mới để trái tim xuống.
Nàng vội vàng vào phòng, thấp giọng nói chuyện cùng tiểu di.
Sắc mặt Phùng Minh Anh lạnh lùng, muốn đứng dậy đi ra ngoài lý luận.
Đỗ Quyên vội vã ngăn cản nàng.
Phùng Minh Anh nói: "Như thế nào, mẹ ngươi cứ chịu đựng như vậy?"
Đỗ Quyên thở dài: "Tiểu di, ngươi suy nghĩ thật kỹ: ngươi đi ra ngoài gây một trận, ngươi được xả giận, nương ta sẽ hết giận hay là giận càng thêm giận?"
Phùng Minh Anh liền trầm mặc.
Nàng gần như không cần nghĩ, khẳng định Phùng Thị sẽ tức giận càng lợi hại.
Mặc kệ kết quả thế nào, Hoàng lão cha và Hoàng đại nương đều sẽ lấy mặt mũi về từ trên người Phùng Thị. Ai kêu nàng là con dâu người ta! Cha mẹ chồng châm chọc, chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, nàng không thể mắt điếc tai ngơ, thì chỉ có bị khinh bỉ thôi.
Kỳ thật, lời của Đỗ Quyên vừa rồi trong mềm mại có cứng rắn, làm Hoàng đại nương không thể đáp lời, bị sượng mặt, nhưng Phùng Thị vẫn bị tức xỉu.
Vì thế, Phùng Minh Anh cố nén cơn giận, canh giữ bên giường Phùng Thị, chậm rãi khuyên giải nàng.
Đỗ Quyên lại dặn dò Hoàng Ly vài câu, kêu nàng đi ra ngoài.
Người bên ngoài đều thót tim, đợi Phùng Thị muội muội xuất đầu thay tỷ tỷ xả giận. Nhất là Hoàng đại nương, biết Phùng Minh Anh lợi hại, hơn nữa còn có Nhậm Tam Hòa, liệu định hôm nay sẽ có một trận nháo, trong lòng không khỏi lo sợ bất an.
Ai ngờ đợi nửa ngày, chỉ có Đỗ Quyên và Hoàng Ly đi ra.
Mọi người có chút không tin vào mắt mình.
Đỗ Quyên cũng lười để ý tới bọn họ, đi phòng bếp nấu cơm.
Nàng kêu Hoàng Ly gọi tiểu di đến không vì để cãi nhau xả giận, là vì phòng ngừa gia gia nãi nãi báng bổ nương. Tốt xấu gì ứng phó cho xong bữa cơm này, đem những người này tiễn bước, nương sẽ tốt thôi.
Hoàng lão cha và Hoàng đại nương thấy tình hình như vậy, càng tức giận.
Nhưng Phùng Minh Anh một câu cũng không nói, bọn họ cũng không khơi mào cuộc chiến, trong lòng tựa như bị tảng đá lớn đè nặng không thoải mái, không tự tại như lúc nãy.
Hoàng Tước Nhi và Đỗ Quyên dưới sự hỗ trợ của Đại Nữu và nương Ngưu Nhi nương, rất nhanh đã nấu cơm xong. Phùng Thị không có mặt, Hoàng Tước Nhi và Đỗ Quyên thu xếp dọn hai bàn.
Mọi người ăn xong, ánh mắt nhìn về phía hai bé gái nhiệt tình hơn, khen không dứt miệng.
Lần này, không chỉ khen ngợi Đỗ Quyên, cũng khen Hoàng Tước Nhi.
Bọn người Đại cữu nãi nãi rất hòa khí, không có ý trách cứ Phùng Thị, còn khen nàng nuôi dạy khuê nữ thật tốt. Hoàng đại nương nghe vừa vui vẻ vừa không vui, rất mâu thuẫn.
Nương Ngưu Nhi còn đi vào phòng mời Phùng Minh Anh, lại quan tâm hỏi Phùng Thị khá hơn chưa, có thể dậy ăn cơm không.
Phùng Minh Anh cười nói nàng không có việc gì, kêu Đỗ Quyên múc một chén cho nàng ăn thì tốt rồi; còn nói tỷ tỷ tức ngực, không thể ăn cơm, lát nữa nấu chút cháo cho nàng ăn.
Nói xong đi ra ngoài.
Nương Ngưu Nhi cũng không nói nhiều, cười cũng theo ra.
Sau bữa cơm, mọi người ngồi uống trà. Các phụ nữ vài lần lôi kéo Hoàng Tước Nhi hỏi han. Hoàng Tước Nhi lấy cớ có việc, vài lần tránh né.
Đỗ Quyên thấy càng thêm nghi ngờ, lại thấy các nàng nhìn Hoàng Tước Nhi, cùng Hoàng đại nương thì thầm, trong lòng "lộp bộp" một chút, cảm giác không ổn.
Đại cữu nãi nãi và nương Ngưu Nhi nóng nảy như ngồi trên lửa, vội vàng bắt chuyện với nàng.
Nàng liền kiệt lực tìm việc, làm cho mình và Hoàng Tước Nhi trở thành rất bận rộn, thu xếp hầm cháo cho Phùng Thị ăn, rồi rửa bát, lại cho heo ăn, không ngừng nghỉ.
Mọi người nhìn tỷ muội các nàng càng thêm thuận mắt.
Tự nàng tiến lên cười nói: "Nãi nãi, nếu nương ta không giữ lại thì Hoàng Ly, nha đầu tham ăn kia đã ăn hết cả bình rồi. Vừa rồi Hoàng Ly nói đã lấy ra 4 đĩa, có thế chứ, thêm đĩa này là 5. Chúng ta cũng không chiên bao nhiêu. Nhà ai đãi khách, cho dù là keo kiệt, một lần chỉ lấy một đĩa ra, ăn hết thì thôi. Dĩ nhiên, chờ ta nhà có tiền, sẽ chiên mấy bình lớn, để ở kia tùy tiện các thân thích ăn."
Trong đám thân thích cũng có người hiểu lẽ, nghe lời Đỗ Quyên nói lúng túng không thôi, thầm trách Hoàng đại nương nhiều chuyện nên hoà giải nói: "Đại cô, hết thì hết. Nhà ta cũng giống như vậy, ngay cả hạt dưa và đậu phộng đều ăn sạch kìa."
Lúc này, Hoàng Ly cố sức xách một cái vại sành từ trong nhà đi ra, đặt lên trên bàn nhỏ, thở phì phò nói: "Tự các ngươi xem, đều hết."
Mọi người lúng túng hơn.
Khóe miệng Hoàng đại nương liên tục bĩu ra.
Hôm nay hình như nàng nói cái gì đều không thuận, rốt cuộc là làm sao?
Đại cữu nãi nãi thấy Đỗ Quyên vẫn cười tủm tỉm, không va chạm trưởng bối, lại vẫn có trách nhiệm, thập phần tán thưởng.
Nàng còn nhớ tới mối hơn nhân của tiểu tôn tử Ngưu Nhi và Đỗ Quyên, vẫn trông cậy vào cửa thân này, bởi vậy hoà giải nói: "Cô hắn, thôi, hết thì hết. Thứ này ăn nhiều cũng không tốt, gần đến lúc ăn cơm rồi." Âm thầm dùng tay đẩy Hoàng đại nương.
Rồi hướng Đỗ Quyên nói: "Đỗ Quyên, ngươi làm chuyện của mình đi. Nãi nãi ngươi chỉ hỏi một chút."
Đỗ Quyên cười nói: "Ta hiểu nãi nãi chỉ hỏi một chút."
Hoàng lão cha đã nghe được, phẫn nộ không kém bà già.
Ăn hay không, hắn không để ý. Chỉ là cháu gái trước mặt mọi người nói chuyện với nãi nãi như vậy, giống y như Phùng thị. Không! so với Phùng Thị càng lợi hại hơn, bởi vì lời của tỷ muội Đỗ Quyên nói, luôn có tình có lý, làm bà già không thể đáp trả, mất hết mặt mũi.
Con dâu cả không ra mặt giáo huấn cháu gái, luôn đối phó cha mẹ chồng. Tâm thật là độc!
Nhà đại nhi tử đã không là họ Hoàng, thành Phùng gia!
Hoàng lão cha kỳ thật không mạnh hơn Hoàng Lão Thực bao nhiêu, còn thật ngu muội ngoan cố. Tôn nghiêm trưởng bối bị khiêu chiến, lại không có lý do mắng cháu gái, liền trừng đại nhi tử, nửa ngày mới căm hận nói: "Ngươi nuôi ra khuê nữ thật tốt!"
Hoàng Lão Thực bị trừng, vẻ mặt ngơ ngác không hiểu gì, chỉ biết cười làm lành nói: "Khuê nữ hiểu chuyện lại giỏi giang. Người trong thôn đều khen ngợi!"
Hắn cũng thành công làm Hoàng lão cha tức hộc máu.
Đại cữu gia thấy cái đĩa trên bàn trong này còn có chút bánh chiên, vội nói: "Ở đây còn một chút. Lấy qua ăn đi. Ồn ào gì thế!"
Tiểu Bảo liền bưng cái đĩa kia qua.
Mới an tĩnh lại, chợt nghe Hoàng Tước Nhi cả kinh kêu lên: "Nương, nương! Ngươi làm sao vậy?", vừa nói vừa cố gắng dùng thân mình mảnh khảnh của mình đỡ Phùng thị, hết sức đỡ nàng đi vào phòng bếp.
Đỗ Quyên cũng vội vàng chạy tới đỡ, trong lòng hối tiếc không thôi, vừa tức vừa giận.
Lời nãi nãi nói nàng có thể coi như gió thoảng bên tai, nhưng nương lại không được. Nương tận tâm tận lực chiêu đãi người, còn bị nãi nãi trách cứ trước mặt khách là keo kiệt không nỡ bỏ ra. Thật không thể nhịn được nữa!
Mọi người đều hoảng sợ, vội vàng tới xem.
Chỉ thấy sắc mặt Phùng Thị trắng bệch, nhắm mắt ngồi trên ghế nhỏ, tựa vào tường phòng bếp không cử động. Hoàng Tước Nhi ở một bên đỡ nàng. Đỗ Quyên đang giúp nàng nhu huyệt Thái Dương. Hoàng Ly tựa hồ bị dọa sợ, đưa ngón trỏ lên miệng cắn, bộ dáng ủy khuất như muốn khóc lại không dám khóc.
Hoàng đại nương thấy nháo ra kết quả như vậy, càng giận, càng hận!
Bên ngoài, Hoàng Lão Thực nghe Hoàng Tước Nhi kêu to, cuống quít muốn sang đây xem.
Hoàng lão cha gào to: "Chuyện đàn bà, ngươi đi theo làm gì?"
Hoàng Lão Thực sửng sốt một chút, Vội nói: "Cha, nương bọn nhỏ hình như không khoẻ. Ta đi nhìn xem."
Hoàng lão cha cả giận nói: "Ngươi đang trù ẻo nàng chết hả? Còn không ngồi xuống cho ta! Mẹ ngươi ở đằng kia, Đại cữu mẫu ngươi và tiểu cữu mẫu đều ở đó, còn có các biểu tẩu ngươi, những người này đều không đủ hầu hạ vợ ngươi sao? Cho dù nàng chết cũng có thể thu xếp được. Ngươi đi làm cái rắm gì!"
Hoàng Lão Thực nghe xong há hốc mồm, ngượng ngùng ngồi xuống.
Đại cữu gia tỏ vẻ thân thiết, kêu Tiểu Bảo, phân phó nói: "Đi, đi xem đại nương ngươi rồi về đây nói một tiếng."
Tiểu Bảo vội đáp ứng đi.
Hoàng lão cha hừ lạnh một tiếng, "Hàng năm đều phải làm một lần!"
Trong phòng bếp, Đỗ Quyên giúp Phùng Thị xoa nhẹ một hồi, cố nặn ra nụ cười nói với mọi người: "Đại cữu nãi nãi, các ngươi đi ra ngoài phơi nắng đi. Nơi này nhiều khói dầu, tro bụi cũng nhiều, đừng làm dơ xiêm y. Nương ta đã có ta và tỷ tỷ ta chiếu khán."
Tuy Hoàng đại nương có chút sợ nhưng đến cùng vẫn không quản được miệng mình. Nàng đã quen như thế, tức giận nói: "Đây là bày mặt mũi cho chúng ta xem đâu..."
"Nãi nãi!" Đỗ Quyên gấp rút cướp lời, "Nương ta không bày mặt mũi. Vài ngày trước Hoàng Ly muốn ăn bánh chiên, náo loạn vài lần, nương ta đều không cho. Vì chuyện này, tối qua còn mắng nàng nữa."
Đại cữu nãi nãi vội nói: "Ái dà! Vợ lão Đại quá quan tâm. Ăn thì ăn, lưu trữ làm cái gì?"
Đỗ Quyên nói: "Nương ta chính là như vậy. Làm việc không biết lấy lòng người khác, cho nên thường là hương cũng đốt mà vẫn đắc tội Bồ Tát, chịu thiệt nhất."
Nói xong, không cho mọi người cơ hội nói chuyện, đối với Hoàng Tước Nhi nói: "Tỷ, chúng ta đỡ nương lên giường."
Hoàng Tước Nhi vội gật đầu, một phụ nữ cũng tới hỗ trợ nâng lên.
Hoàng đại nương thấy con dâu cả nói phủi tay thì phủi tay, bất kể khách khứa ở đây, cơn giận dĩ nhiên không nhẹ, nhăn mặt nói: "Đây là đuổi chúng ta đi?"
Tuy Phùng Thị choáng váng nhưng trong lòng vẫn hiểu.
Nghe xong lời này, cố mở to mắt, run run nói: "Để cho ta tới..."
"Đừng nhúc nhích!" Đỗ Quyên cản nàng lại, rồi quay qua Hoàng đại nương, nghiêm mặt nói, "Nãi nãi, nương ta thật không thoải mái. Ngươi xem mặt nàng trắng bệch như vậy, không thể giả vờ được. Nãi nãi yên tâm, không ai đuổi các ngươi đi. Nương ra bị bệnh, còn có ta và tỷ tỷ, hợp lại có thể nấu một bữa cơm, không để cho đại cữu nãi nãi bọn họ đói bụng là được."
Hoàng đại nương nhìn sắc mặt Phùng Thị, không lời chống đỡ.
Bởi không thể đáp lời nên quay đầu đi ra bên ngoài hờn dỗi.
Ra đến sân ngồi xuống, càng nghĩ càng giận, không biết đang tốt lành sao lại biến thành dạng này.
Đỗ Quyên và Hoàng Tước Nhi đỡ Phùng Thị vào trong phòng nằm xuống, ở bên tai nàng nói nhỏ: "Nương thả lỏng ngủ đi. Bên ngoài có ta và tỷ tỷ. Ngươi đi ra ngược lại là chuyện xấu, không bằng ngủ."
Phùng Thị khẽ gật đầu, ngăn khí ở ngực, đau đến khó nhịn.
Đỗ Quyên hướng Hoàng Ly thầm thì vài câu. Hoàng Ly lặng lẽ đi ra ngoài.
Nơi này, Đỗ Quyên và Hoàng Tước Nhi đóng cửa phòng lại, đi phòng bếp tiếp tục nấu cơm.
Đại cữu nãi nãi liền phân phó con dâu, chính là nương Ngưu Nhi, đi giúp hai chị em nàng. Tuy Hoàng đại nương giận dữ cũng không thể để hai đứa cháu gái nấu cơm cho cả đám người ăn, bởi vậy cũng kêu Đại Nữu đi hỗ trợ.
Bốn người liền bận rộn.
Nương Ngưu Nhi nói chuyện với Đỗ Quyên và Hoàng Tước Nhi, thập phần nhiệt tình.
Đỗ Quyên tiếng có tiếng không trả lời. Hoàng Tước Nhi dứt khoát không lên tiếng.
Nương Ngưu Nhi nương nhìn hai tỷ muội vùi đầu làm việc, bỗng nhiên cảm thấy không có ý nghĩa gì, giống như gia đình mình vừa đến là làm cho nhà người ta biến thành hỏng bét.
Nói tới, sự việc hôm nay là do đại cô nói lời không dễ nghe.
Nhưng biểu tẩu cũng quá vô dụng, chỉ có một câu nói thôi mà tức giận đến như vậy.
Làm con dâu người ta mà ngay cả câu nói nặng cũng chịu không nổi, thì sống như thế nào?
Bên ngoài, Hoàng đại nương đang tố khổ với người nhà mẹ đẻ, "Ta cũng không biết nàng là bà bà hay ta là bà bà. Một câu không thể nói, nói ra thì nháo. Động một chút là nằm xuống. Ta thật không biết ta làm chuyện xấu ở kiếp nào mà cưới đứa con dâu như vậy về..."
Vừa nói, vừa không ngừng gạt lệ.
Đám người Đại cữu nãi nãi không ngừng khuyên giải an ủi.
Mặt Hoàng lão cha âm trầm nói: "Đây là nàng ghét bỏ chúng ta, muốn đuổi chúng ta đi. Có con dâu như vậy sao? Kêu nàng dậy nấu cơm. Không dậy thì trở về Phùng gia đi."
Hoàng đại nương giật mình, vội nói: "Thôi, cùng nàng chấp nhặt làm cái gì. Tước Nhi và Đỗ Quyên đang nấu cơm kìa."
Bà cũng không phải người mù. Sau khi Đỗ Quyên nhắc nhở, dĩ nhiên bà nhìn ra sắc mặt Phùng Thị không tốt, không phải giả bệnh. Bởi vậy, mặc dù buồn bực trong lòng, bà cũng không dám náo loạn. Nếu nháo xảy ra án mạng, bọn hắn không thể gánh vác nổi.
Bởi vậy, nàng mới ngăn Hoàng lão cha lại.
Hoàng lão cha thấy bà già nhìn hắn nháy mắt, mới không nói gì nữa, chuyển sang mắng đại nhi tử.
Hoàng Lão Thực vừa nghe Tiểu Bảo nói Phùng Thị không sao, ai ngờ lại nằm trên giường, vội vàng muốn đi xem, bị Hoàng lão cha mắng cẩu huyết lâm đầu.
Ngay cả Hoàng lão Nhị cũng bất mãn nói: "Ca, ngươi thật không có tánh khí."
Đang ồn ào, bỗng nhiên Phùng Minh Anh dắt tay Hoàng Ly từ bên ngoài đi tới.
Mọi người liền an tĩnh lại nhìn thiếu phụ xinh xắn kia. Không mặc tơ lụa, cũng không cài hoa thúy, cả người lại lộ ra nét trầm ổn đại khí.
Người ta nhìn nàng, nàng cũng nhìn người, lại không chào hỏi ai, không giận không cười, liền vào nhà.
Hoàng Lão Thực mừng rỡ, vội nói: "Tiểu di tới. Mau vào xem nương bọn nhỏ..."
Bị Hoàng lão cha trừng, lời còn lại kẹt trong cổ họng.
Đỗ Quyên nghe tiểu di tới, mới để trái tim xuống.
Nàng vội vàng vào phòng, thấp giọng nói chuyện cùng tiểu di.
Sắc mặt Phùng Minh Anh lạnh lùng, muốn đứng dậy đi ra ngoài lý luận.
Đỗ Quyên vội vã ngăn cản nàng.
Phùng Minh Anh nói: "Như thế nào, mẹ ngươi cứ chịu đựng như vậy?"
Đỗ Quyên thở dài: "Tiểu di, ngươi suy nghĩ thật kỹ: ngươi đi ra ngoài gây một trận, ngươi được xả giận, nương ta sẽ hết giận hay là giận càng thêm giận?"
Phùng Minh Anh liền trầm mặc.
Nàng gần như không cần nghĩ, khẳng định Phùng Thị sẽ tức giận càng lợi hại.
Mặc kệ kết quả thế nào, Hoàng lão cha và Hoàng đại nương đều sẽ lấy mặt mũi về từ trên người Phùng Thị. Ai kêu nàng là con dâu người ta! Cha mẹ chồng châm chọc, chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, nàng không thể mắt điếc tai ngơ, thì chỉ có bị khinh bỉ thôi.
Kỳ thật, lời của Đỗ Quyên vừa rồi trong mềm mại có cứng rắn, làm Hoàng đại nương không thể đáp lời, bị sượng mặt, nhưng Phùng Thị vẫn bị tức xỉu.
Vì thế, Phùng Minh Anh cố nén cơn giận, canh giữ bên giường Phùng Thị, chậm rãi khuyên giải nàng.
Đỗ Quyên lại dặn dò Hoàng Ly vài câu, kêu nàng đi ra ngoài.
Người bên ngoài đều thót tim, đợi Phùng Thị muội muội xuất đầu thay tỷ tỷ xả giận. Nhất là Hoàng đại nương, biết Phùng Minh Anh lợi hại, hơn nữa còn có Nhậm Tam Hòa, liệu định hôm nay sẽ có một trận nháo, trong lòng không khỏi lo sợ bất an.
Ai ngờ đợi nửa ngày, chỉ có Đỗ Quyên và Hoàng Ly đi ra.
Mọi người có chút không tin vào mắt mình.
Đỗ Quyên cũng lười để ý tới bọn họ, đi phòng bếp nấu cơm.
Nàng kêu Hoàng Ly gọi tiểu di đến không vì để cãi nhau xả giận, là vì phòng ngừa gia gia nãi nãi báng bổ nương. Tốt xấu gì ứng phó cho xong bữa cơm này, đem những người này tiễn bước, nương sẽ tốt thôi.
Hoàng lão cha và Hoàng đại nương thấy tình hình như vậy, càng tức giận.
Nhưng Phùng Minh Anh một câu cũng không nói, bọn họ cũng không khơi mào cuộc chiến, trong lòng tựa như bị tảng đá lớn đè nặng không thoải mái, không tự tại như lúc nãy.
Hoàng Tước Nhi và Đỗ Quyên dưới sự hỗ trợ của Đại Nữu và nương Ngưu Nhi nương, rất nhanh đã nấu cơm xong. Phùng Thị không có mặt, Hoàng Tước Nhi và Đỗ Quyên thu xếp dọn hai bàn.
Mọi người ăn xong, ánh mắt nhìn về phía hai bé gái nhiệt tình hơn, khen không dứt miệng.
Lần này, không chỉ khen ngợi Đỗ Quyên, cũng khen Hoàng Tước Nhi.
Bọn người Đại cữu nãi nãi rất hòa khí, không có ý trách cứ Phùng Thị, còn khen nàng nuôi dạy khuê nữ thật tốt. Hoàng đại nương nghe vừa vui vẻ vừa không vui, rất mâu thuẫn.
Nương Ngưu Nhi còn đi vào phòng mời Phùng Minh Anh, lại quan tâm hỏi Phùng Thị khá hơn chưa, có thể dậy ăn cơm không.
Phùng Minh Anh cười nói nàng không có việc gì, kêu Đỗ Quyên múc một chén cho nàng ăn thì tốt rồi; còn nói tỷ tỷ tức ngực, không thể ăn cơm, lát nữa nấu chút cháo cho nàng ăn.
Nói xong đi ra ngoài.
Nương Ngưu Nhi cũng không nói nhiều, cười cũng theo ra.
Sau bữa cơm, mọi người ngồi uống trà. Các phụ nữ vài lần lôi kéo Hoàng Tước Nhi hỏi han. Hoàng Tước Nhi lấy cớ có việc, vài lần tránh né.
Đỗ Quyên thấy càng thêm nghi ngờ, lại thấy các nàng nhìn Hoàng Tước Nhi, cùng Hoàng đại nương thì thầm, trong lòng "lộp bộp" một chút, cảm giác không ổn.
Đại cữu nãi nãi và nương Ngưu Nhi nóng nảy như ngồi trên lửa, vội vàng bắt chuyện với nàng.
Nàng liền kiệt lực tìm việc, làm cho mình và Hoàng Tước Nhi trở thành rất bận rộn, thu xếp hầm cháo cho Phùng Thị ăn, rồi rửa bát, lại cho heo ăn, không ngừng nghỉ.
Mọi người nhìn tỷ muội các nàng càng thêm thuận mắt.
Tác giả :
Hương Thôn Nguyên Dã