Điện Đức Hoàng
Chương 42 Chương 42
Món đồ chơi này cũng không có đóng gói, nhưng nhìn vẫn rất mới.
“Cảm ơn bà ngoại.
”
“Cảm ơn cái rắm, bà cũng không có dư tiền mua cho cháu món đồ chơi đó.
”
“Những món đồ chơi này đều là người khác chơi xong vứt đi không cần nữa, được bà nhặt về, con ghẻ như cháu cũng chỉ xứng chơi đồ chơi người khác từng chơi thôi.
”
Đứa trẻ Lâm Thanh Thảo nào hiểu những thứ này, thật sự cầm món đồ chơi cũ vui vẻ mà chơi.
Trần Hùng bên cạnh chính mắt nhìn thấy tất cả, anh đột nhiên cảm thấy mình có hơi không nhìn thấu mẹ vợ này rồi.
Sau đó người một nhà bắt đầu ăn cơm.
Đồ ăn là Trần Hùng nấu, tài nấu nướng của anh thực ra không tệ lắm.
Nhưng từ lần đầu tiên Lưu Ánh Nguyệt ăn, bà ta liền không ngừng oán giận thức ăn này khó ăn, giống như cho heo ăn vậy.
Điều này khiến cho Lâm Ngọc Ngân và Lâm Thanh Dũng đều hết sức xấu hổ, Trần Hùng bên cạnh còn liên tục cười khổ.
Sau khi ăn xong, Lưu Ánh Nguyệt trực tiếp kéo Lâm Ngọc Ngân qua một bên, hỏi về chuyện đó của công ty.
Mà Trần Hùng vì để tránh cho lần đầu tiên khiến mẹ vợ này tức giận, trực tiếp kéo Lâm Thanh Thảo đi ra ngoài chơi.
Trên ghế dài bên ngoài vườn hoa, Lâm Thanh Thảo đang vui vẻ chơi đồ chơi mà Lưu Ánh Nguyệt lượm về cho cô bé.
Trần Hùng ngồi một bên, lấy tay chống cằm, như có điều suy nghĩ.
“Bé Thảo à, con cảm thấy bà ngoại này của con thế nào?”
Lâm Thanh Thảo cười trả lời: “Bà ngoại bình thường hung ác với cha, hơn nữa bình thường còn mắng con là con ghẻ, nhưng con cũng không ghét bà.
”
“Tại sao vậy?”
“Bởi vì bà là bà ngoại.
”
Trần Hùng: “.
.
”
Con bé nhà con có đôi khi nói chuyện giống hệt một người lớn, còn hình như rất có đạo lý nữa.
“Cha, con hơi khát, muốn uống nước.
”
“Được, được, cha đi mua cho con.
”
Trần Hùng đứng lên, chuẩn bị đi tới cửa hàng cách đó không xa, nhưng phát hiện mình đi vội quá, túi tiền và điện thoại không mang theo.
“Thảo à chờ cha ở đây, cha đi về nhà lấy tiền.
”
Nhưng mà Lâm Thanh Thảo lại kéo Trần Hùng lại nói: “Cha, cha không cần trở về, con có tiền.
”
Lâm Thanh Thảo nói xong bèn lấy hai tờ mười nhân dân tệ và thêm mấy tờ năm nhân dân tệ.
Trần Hùng nhướng mày nói: “Thảo, tiền này con lấy đâu ra?”
“Ban nãy bà ngoại đưa cho con đó ạ.
”
Trần Hùng: “???”
Trần Hùng cảm thấy vô cùng giật mình, bà ngoại này của cô bé không phải rất ghét đứa con ghé Lâm Thanh Thảo này sao, sao vẫn đưa tiên cho cô bé?
“Thảo không lừa cha chứ?”
“Không ạ.
” Thanh Thảo trả lời: “Tiền này bà ngoại lượm, bà nói tiên người lớn lượm thì không thể dùng nên đã nhét cho con, còn nói con là con ghẻ nên xui xẻo, cầm lấy tiền mà dùng cũng không sao.
”
“Cha, con ghẻ có nghĩa là gì?”
Trần Hùng không biết nên giải thích thế nào, dùng cái từ con ghẻ này ở trên người một cô bé đơn thuần, thực sự không thích hợp lắm.
Anh trực tiếp bác bỏ trọng tâm của câu chuyện, nói: “Bé Thảo à, bà ngoại con bình thường cũng hay lượm được tiền ở bên ngoài sao?
“Đúng vậy đúng vậy.
”
Vẻ mặt Lâm Thanh Thảo kinh ngạc nhìn Trần Hùng nói: “Cha, sao cha lợi hại như vậy, chuyện này cha cũng có thể đoán được?”
“Vận may của bà ngoại đặc biệt tốt, bình thường đều có thể lượm được món đồ chơi bên ngoài cho con, lượm quần áo, còn có thể lượm được tiền, thỉnh thoảng vài lần một tuần.
?
đây.
Trần Hùng đột nhiên bật cười.
Khó trách lúc trước nhìn thấy một bao đồ chơi mới như vậy, vốn không giống như đồ người khác từng chơi.
Cảm giác là mẹ chồng anh cố tình mở bao đóng gói rồi mới vê.
Mẹ chồng này dường như có chút thú vị.