Điện Đức Hoàng
Chương 172 Chương 172
“Đồng thời trong vòng hai ngày, nếu Lâm thị vẫn không thể hoàn trả khoản nợ gốc, tôi có quyền cưỡng chế thu mua lại khu đất Nam Sơn Bình của các người với giá 70 tỷ.
”
Nói xong, Trương Tuấn Dương lại lật sang một tờ khác, chỉ vào nội dung trên đó: “Bên A bên B cùng hợp tác, lấy chữ tín làm đầu, nếu như vào lúc này nhà họ Lâm mấy người làm ra chuyện trái pháp luật, gây ảnh hưởng đến thanh danh và uy tín của chúng tôi.
”
“Ngân hàng Kim Mẫu Đơn của chúng tôi cũng có thể đơn phương chấm dứt hợp đồng, đồng thời sẽ thực hiện theo thỏa thuận của hợp đồng, dùng 70 tỷ gốc cưỡng chế thu mua khu đất Nam Sơn Bình.
”
Trong vòng 3 phút, Trương Tuấn Dương liên tiếp chỉ ra một loạt các điều khoản trên hợp đồng.
Tất cả đều nhắm vào việc thu mua khu đất Nam Sơn Bình của nhà họ Lâm.
Hơn nữa kết luận cuối cùng là: cho dù người nhà họ Lâm đủ khả năng hoàn trả 70 tỷ trong hai ngày, thì bọn họ vẫn không thể giữ được khu đất kia.
Mỗi một quy định trong đó, đều đã đào sẵn một cái hố cho nhà họ Lâm.
Lần này, cho dù nhà họ Lâm có dùng cách gì đều không giải quyết được.
Khu đất Nam Sơn Bình, chắc chắn bị ngân hàng Kim Mẫu Đơn mua lại với giá 70 tỷ.
Bản hợp đồng này, ngay từ đầu đã được Trương Tuấn Dương thiết kế sẵn.
Kín đáo mọi mặt, hoàn toàn không để cho nhà họ Lâm có cơ hội trở mình!
Nói xong những lời này, Trương Tuấn Dương mỉm cười khép hợp đồng lại.
Sau đó, Trương Tuấn Dương thốt lên câu nói đầy ẩn ý: “Ông Chu, tình hình đại khái chính là như vậy.
”
“Nếu như bên ông không có vấn đề gì, hai ngày sau tôi dẫn người đến ký tên mua đất.
”
Trên trán mỗi một người nhà họ Lâm ở đây đều toát mồ hôi lạnh.
Toàn bộ phòng họp bỗng dưng trở nên yên tĩnh ba giây.
Ba giây sau, Lâm Danh Sơn mới có phản ứng lại.
Ông ta vỗ mạnh trên bàn, tức giận đến tái xanh mặt, toàn thân run rẩy.
“Khu Nam Sơn Bình của nhà họ Lâm chúng ta, tính theo giá thị trường là hơn 200 tỷ.
”
“Chú to mồm, còn dám mở miệng ra giá 70 tỷ đổi lấy 200 tỷ?”
“Chú đang nói giỡn với tôi đúng không?”
Trở mặt, Trương Tuấn Dương cũng thu lại nụ cười từ nãy giờ.
Trên người ông ta toát ra vẻ u ám, gằn giọng: “Hợp đồng, là nhà họ Lâm các người ký.
” “Mà trên dó, cũng là con dấu của tập đoàn Lâm thị.
”
“Chúng tôi chỉ làm việc chiếu theo hợp đồng, ông Lâm, ông cho rằng tôi đang nói đùa với ông hay sao?”
Chu Chí Cường và Chu Lệ Bình bên cạnh cũng giận tím người.
Lâm Tú Minh chấn kinh hồi lâu, sau đó quay đầu nhìn về phía Trương Gia Bảo.
“Trương Gia Bảo, đây rốt cuộc là chuyện gì?”
“Các người muốn gì?”
Trương Gia Bảo cũng chỉ cười mỉa: “Còn có thể muốn gì?”
“Tập đoàn Lâm thị bây giờ mang tiếng xấu, đừng nói 70 tỷ, 7 tỷ thôi cũng đã sợ mấy người không trả nổi.
”
“Một khi đã như vậy, chú ba tôi đương nhiên phải thực thi quy định căn cứ theo hợp đồng.
”
Đùng.
Đầu óc Lâm Tú Minh nổ tung, dường như lúc này cô ta mới hiểu ra điều gì đó.
“Trương Gia Bảo, con mẹ nó tôi là bạn gái của anh.
”
“Anh lại bắt tay với chú ba mình, hãm hại nhà họ Lâm chúng tôi?”
Trương Gia Bảo chỉ hừ lạnh một tiếng: “Cái gì mà hãm hại?”
“Tú Minh à, hợp đồng này là đích thân em ký.
Tôi còn nhớ rõ lúc ấy em dường như rất vui.
”
“Em phỉ báng tôi thế này, vậy là phải chịu trách nhiệm pháp lý rồi!”