Điện Chủ Ở Rể - Mục Hàn
Chương 580
Chương 580 – Tân Hải Vương khiến Sở Vân Lệ sợ hãi
Mục Hàn giơ tay lên, đập nát tan linh vị đó.
“Người có thể giết chết Mục Hàn con trên thế gian này vẫn còn chưa sinh ra đâu”, Mục Hàn bày ra dáng vẻ nhìn đời bằng nửa con mắt.
Nhìn thấy Mục Hàn phá hủy linh vị, Sở Vân Lệ thảng thốt, mặt mày biến sắc: “Con trai, không được đâu!”
Phải biết rằng, linh vị này là một gông xiềng tinh thần mà nhà họ Mục ở thủ đô thiết lập cho Sở Vân Lệ.
Từ trước tới giờ, Sở Vân Lệ đều bị cái gông xiềng tinh thần này giày vò khổ sở.
Hơn nữa, Sở Vân Lệ cũng chưa từng nghĩ tới chuyện di dời linh vị đó khỏi nơi này.
“Có gì mà không được chứ!”, Mục Hàn lạnh lùng lên tiếng, vẻ mặt vô cùng khinh thường: “Nhà họ Mục ở thủ đô muốn dùng linh vị này để khống chế mẹ, con phải đập vỡ nó, khiến cho nhà họ Mục ở thủ đô không được toại nguyện”.
“Con trai, con không biết nhà họ Mục ở thủ đô lớn mạnh ra sao đâu”, Sở Vân Lệ lo lắng nói: “Mẹ
biết con lớn lên ở nhà họ Mục ở thủ đô, nhưng dù gì con cũng là do mẹ sinh ra, nhà họ Mục ở
thủ đô tuyệt đối sẽ không chịu cho con một danh phận”.
“Vậy nên nhà họ Mục ở thủ đô tuyệt đối sẽ không để con biết thực lực của bọn họ lớn mạnh ra sao”.
“Nhà họ Sở mạnh chứ? Nhà họ Mộ Dung mạnh chứ? Thế nhưng ở trước mặt nhà họ Mục ở thủ đô thì cũng chẳng khác gì loài sâu bọ cả”.
Nghe Sở Vân Lệ nói vậy, Lâm Nhã Hiên cũng không khỏi lo lắng.
“Chồng à, anh đang quá lỗ mãng rồi”, Lâm Nhã Hiên nói.
“Không được!”, lúc này, Sở Vân Lệ giống như nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt lo âu, nói: “Mấy đứa mau rời khỏi nơi này đi!”
Mục Hàn cau mày hỏi: “Tại sao chứ?”
“Con trai, con không biết đâu, mẹ ở nơi này đã hơn hai mươi năm rồi, từ trước tới nay chưa có ai bước vào trong cái sân này của mẹ”, Sở Vân Lệ giải thích: “Hôm nay bọn con đến đây, nhất định sẽ bị mấy tai mắt của ‘Tân Hải Vương’ phát hiện ra”.
“Lát nữa mấy người đó mà đến thì chắc chắn sẽ gây bất lợi cho mấy đứa”.
“Mấy đứa mau mau đi đi!”
“Mẹ, nếu đi thì chúng ta phải cùng nhau đi”, Lâm Nhã Hiên nói: “Con với Mục Hàn đến đây là để đón mẹ mà”.
“Đúng vậy!”, Mục Hàn gật đầu nói: “Nếu như con đã gặp được mẹ thì không thể để mẹ tiếp tục sống cuộc đời tối tăm ngột ngạt này nữa!”
“Tên ‘Tân Hải Vương’ gì đó bắt mẹ phải sống cực khổ cam chịu ở trên con phố này hơn hai mươi năm, ngược đãi mẹ như thế, con còn phải tìm ông ta để tính sổ nữa đấy”.
Sở Vân Lệ nghe vậy thì vội vàng lắc đầu nói: “Con trai, tuyệt đối đừng làm vậy”.
“Tân Hải Vương là ông trùm có thế lực lớn nhất ở đây, dù là ai thì cũng không đấu lại nổi ông ta, hơn nữa sau lưng ông ta còn có nhà họ Mục ở thủ đô ủng hộ”.
Sở Vân Lệ vừa dứt lời, bên ngoài đã vang lên một loạt tiếng bước chân dồn dập.
Rõ ràng đang có rất nhiều người tới.
“Sở Vân Lệ!”
“Con mụ già mãi không chịu chết!”
“Bà dám dẫn người đến nơi này cơ à?”
Bên ngoài vang lên một tiếng gào lớn.
Ngay lập tức, mấy chục thanh niên khí thế bừng bừng tiến vào trong sân, ai nấy cũng mang ánh mắt cười cợt, rõ ràng là đã ức hiếp Sở Vân Lệ thành thói quen.
Nhìn thấy Mục Hàn và Lâm Nhã Hiên, gã thanh niên cầm đầu lập tức mắng mỏ: “Sở Vân Lệ, bà đúng là to gan thật đấy, dám dẫn cả người lạ tới đây”.
“Lẽ nào bà đã quên mất quy định mà ‘Tân Hải Vương’ lập ra cho bà rồi hay sao?”
Rõ ràng Sở Vân Lệ bị đám thanh niên này ức hiếp đến mức hình thành ám ảnh tâm lý, bà ấy vội vàng nói với vẻ run sợ: “Không, tôi không hề quên!”
“Các cậu, đây là con trai và con dâu tôi, bọn nó chỉ đến thăm tôi thôi”.
“Mẹ, mẹ đừng quan tâm đám người này nữa”, lúc này, Mục Hàn đứng dậy, kéo Sở Vân Lệ ra sau lưng, liếc nhìn đám thanh niên này, nói: “Mấy người thường đến ức hiếp mẹ tôi sao?”
“Hóa ra mày là thằng con hoang của mụ già này”, gã thanh niên cầm đầu bật cười hô hố: “Mày có biết nơi này là đâu không? Dám đến tìm bà già Sở Vân Lệ này, chán sống rồi hay gì?”
Gã thanh niên hoàn toàn không để ý tới ánh mắt của Mục Hàn đã đằng đằng sát khí.
Vào lúc gã thanh niên vừa nói dứt lời, Mục Hàn mạnh mẽ ra tay, tung một cú đấm nhắm thẳng vào ngực hắn.
Gã thanh niên giống như cảm nhận được nỗi đau đớn long trời lở đất, nội tạng bị dập nát, miệng phun ra máu tươi, chết thẳng cẳng tại chỗ.
Những thanh niên khác thấy vậy thì mặt đều biến sắc, đồng loạt bày ra tư thế phòng ngự.
“Mày dám ra tay với bọn tao sao?”, một gã thanh niên khác lên tiếng: “Mày chờ chết đi!”
“Chỉ dựa vào mấy người thôi à?”, Mục Hàn bật cười, tiến lên phía trước nhanh như điện giật,
đánh gục hết toàn bộ đám thanh niên kia.
Sở Vân Lệ thấy vậy thì không khỏi lo lắng, nói: “Con trai, những người này đều là thuộc hạ của
‘Tân Hải Vương’, con đánh bọn họ, ‘Tân Hải Vương’ nhất định sẽ không chịu để yên”.
“Mẹ, mẹ không cần lo lắng”, Mục Hàn an ủi: “Chỉ là một ‘Tân Hải Vương’ thôi mà, con còn chẳng buồn để tâm”.
Sau đó Mục Hàn liền giơ tay chỉ về phía mấy gã thanh niên đang nằm dưới đất, nói: “Mang cái xác này đi đi, sau đó trở về nói với ‘Tân Hải Vương’ tôi ở đây đợi ông ta”.
Đám thanh niên kia nghe thấy vậy thì vội vàng nhấc cái xác lên, chuồn lẹ ngay lập tức.
“Xong rồi, xong rồi”, sau khi đám thanh niên này đã rời đi hết, Sở Vân Lệ sợ tới mức run lẩy bẩy: “Đám người này trở về nhất định sẽ báo lại cho ‘Tân Hải Vương’, ‘Tân Hải Vương’ tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho chúng ta đâu”.
Nhìn thấy Sở Vân Lệ sợ tới mức này, trong lòng Mục Hàn không khỏi dấy lên cảm giác chua xót.
Từ điểm này có thể khẳng định luôn rằng ‘Tân Hải Vương’ đáng chết.
Nhìn thấy sự lo lắng của Sở Vân Lệ và Lâm Nhã Hiên, Mục Hàn nghĩ ngợi rồi nói: “Nhã Hiên, hay là em bảo Sở Sở đưa em và mẹ trở về tỉnh trước, còn về ‘Tân Hải Vương’ thì cứ giao cho anh giải quyết”.
“Chỉ một mình anh thôi sao?”, Lâm Nhã Hiên cau mày hỏi.
“Yên tâm đi, sếp Lâm”, Lăng Sở Sở đứng bên cạnh nói với vẻ vô cùng tự tin: “Đối với anh Mục mà nói, xử lý loại người như ‘Tân Hải Vương’ chẳng có gì khó nhằn hết”.
Lâm Nhã Hiên vẫn luôn cảm thấy Lăng Sở Sở rất tự tin về Mục Hàn, nhưng không thể nói ra được lý do tại sao.
Đặc biệt là sau khi hoạt động chúc mừng tập đoàn Phi Long kết thúc, hình như thái độ của Phương Viên đối với Mục Hàn cũng hơi kỳ lạ.
“Được rồi”, Lâm Nhã Hiên chỉ đành gật đầu nói: “Vậy thì anh chú ý an toàn đấy nhé”.
Ở một diễn biến khác.
Mấy gã thanh niên kia vác cái xác về tìm ‘Tân Hải Vương’.
“Cái gì?”, ‘Tân Hải Vương’ nghe bọn chúng khóc lóc kể lể xong thì bừng bừng lửa giận: “Sao lại có cái lý đó, con mụ già Sở Vân Lệ rõ ràng đang không muốn sống nữa rồi!”
“Còn cả đứa con hoang của bà ta nữa, vậy mà lại dám tìm đến tận đây!”
“Bố, chuyện này vô cùng nghiêm trọng đấy”, con trai Quách Xung của ‘Tân Hải Vương’ cau mày nói: “Nhà họ Mục ở thủ đô bảo chúng ta canh chừng Sở Vân Lệ, không được cho bất cứ người nào lại gần, bây giờ thằng con hoang của bà ta lại tìm tới trước cửa, nếu như để nhà họ Mục ở thủ đô biết được thì chúng ta không gánh nổi trách nhiệm đâu!”
“Con trai, con nói không sai”, ‘Tân Hải Vương’ gật đầu nói: “Vậy thì bố phải mau chóng đi một chuyến”.
“Bố, chuyện nhỏ như vậy sao phải để bố đích thân ra mặt cơ chứ”, lúc này Quách Xung liền lên tiếng.