Diêm Vương
Chương 82
Diêm Trừng bế Kỉ Tiễu đặt lên giường sau đó liền đè lên người cậu.
Kỉ Tiễu mở mắt nhìn cậu, thần sắc bình tĩnh, Diêm Trừng lại không mừng rỡ như bình thường, hắn cúi đầu khẽ hôn lên mi mắt Kỉ Tiễu, lông mi cậu run rẩy, thuận theo nhắm hai mắt lại.
Thân thể mới vừa phát tiết qua tuy rằng mệt mỏi nhưng đặc biệt mẫn cảm, cảm thụ bàn tay ấm áp của Diêm Trừng sờ soạng lồng ngực mình, lướt qua điểm nổi trước ngực, cánh mũi hơi hấp háp, giữa chân mày khẽ chau lại.
Diêm Trừng gắt gao nhìn chằm chằm Kỉ Tiễu, không buông tha một chút biến hóa trên mặt cậu, tay dọc theo lồng ngực một đường đi thẳng xuống dưới, tại rốn nhẹ nhàng đánh xoay vòng, sau đó trực tiếp cởi quần Kỉ Tiễu ra.
Rõ ràng là mùa hè nhưng khi hai chân xích lão bại lộ trong không khí, Kỉ Tiễu vẫn thấy hơi lạnh khẽ co chân lại. da trên đùi Kỉ Tiễu so với nửa thân trên thì sáng hơn chút, nhưng vẫn trắng tới gần như trong suốt, vả lại dáng chân thẳng thon dài, phi thường xinh đẹp. Diêm Trừng kinh ngạc thưởng thức trong chốc lát, nhịn không được cầm lên mắt cá chân Kỉ Tiễu, tại đầu gối cậu khẽ cắn một cái.
Kỉ Tiễu run rẩy, sau đó Diêm Trừng liền dùng tay thay miệng, không ngừng lưu luyến tại da thịt tuyết trắng, động tác của hắn chầm chậm, hơn nữa còn mang theo một loại dục vọng đình trệ, từng chút từng chút áp bách Kỉ Tiễu, đem cậu dục vọng đang ngủ yên của cậu ngẩng cao, theo động tác của cậu bắt đầu thay đổi hô hấp.
Diêm Trừng hôn lên vành tai Kỉ Tiễu, vươn ra đầu lưỡi nhẹ liếm quanh hình dáng vành tai đối phương, Kỉ Tiễu bị cảm giác thấp nóng biến thành dục vọng đứng thẳng, khuôn mặt lần nữa ửng hồng. Chính là khi Diêm Trừng cởi bỏ quần con của cậu xuống, Kỉ Tiễu rõ ràng là sửng sốt, hai tay nắm chặt sàng đan.
Hành vi của cậu đều bị Diêm Trừng thu hết vào trong mắt, Diêm Trừng vươn tay vào giữa hai chân Kỉ Tiễu, chậm rãi đem chân cậu tách ra.
Kỉ Tiễu bỗng mở miệng: “Chờ…chờ…”
Diêm Trừng giương mắt, lại nghe Kỉ Tiễu nói: “Tắt đèn…”
Diêm Trừng lên tiếng: “Tớ muốn nhìn thấy cậu.”
Kỉ Tiễu mày nhăn càng chặt hơn, lông mi không ngừng chớp chớp, Diêm Trừng nhìn chằm chằm mặt cậu, ngữ khí kiên trì: “Tắt đèn thì không nhìn thấy.”
Kỉ Tiễu giống như là giãy dụa, một khắc không nói gì.
Diêm Trừng dời mắt khỏi mặt cậu, tiếp tục động tác vừa rồi.
Áo ngủ trên người Kỉ Tiễu vẫn còn nguyên vẹn, chỉ có hạ thân là quang lỏa, hai chân cũng chậm rãi bị mở ra, trên thân thể nơi mẫn cảm cùng địa phương bí ẩn bại lộ hoàn toàn trong tầm mắt lửa nóng của Diêm Trừng. hạ thân bị hắm nhìn chằm chằm khiến Kỉ Tiễu cảm thấy xấu hổ, nhưng cậu chỉ có thể cắn chặt răng, cảm nhận từng ngón tay Diêm Trừng chậm rãi chạm vào địa phương chưa từng ai đụng qua kia.
Khi đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua, Kỉ Tiễu run lên, mãnh liệt mở mắt ra!
Sau đó cậu liền thấy Diêm Trừng thẳng tắp nhìn mắt mình, rõ ràng bề ngoài đã thấm đầy sắc thái tình dục, đậm đặc nhất cơ hồ tập trung ở đôi mắt hằn đỏ của hắn, nhưng tinh tế nhìn lại có thể thấy được cảm xúc thâm trầm sáng ngời khiến Kỉ Tiễu cảm thấy, Diêm Trừng nhìn qua thì có vẻ ý loạn tình mê nhưng…
Hắn vẫn thanh tỉnh.
Kỉ Tiễu cùng hắn đối diện, làn đầu cậu có cảm giác bị khí thế của Diêm Trừng áp bách, cậu rất muốn không mở mắt nhưng Diêm Trừng lại không cho cậu cơ hội, đầu ngón tay hắn có chút cường ngạnh chui vào dũng đạo còn đang chặt chẽ thít chặt. không bôi trơn, không có bất luận thứ đồ gì phụ trợ, biết rõ Kỉ Tiễu sẽ đau, nhưng Diêm Trừng lại cố ý làm như thế.
Lúc đầu Kỉ Tiễu còn có thể nhẫn nại, nhưng Diêm Trừng sau khi thấy cậu miễn cưỡng thích ứng được với một ngón tay liền vội vàng cho thêm một ngón khác vào, cái loại cảm giác khô khốc cùng xé rách khiến mặt Kỉ Tiễu sinh ra một tầng mồ hôi, nhưng cậu vẫn không nói lời nào, cũng không giãy dụa, chỉ nắm chặt ra giường, bàn tay cơ hồ thấy được cả gân xanh nổi lên.
Khóe mắt Kỉ Tiễu hoe đỏ, cũng không phải vì khoái cảm cùng dục vọng, mà là tâm lý cùng sinh lý cậu thừa nhận kịch liệt va chạm, đây là một loại trả thù của Diêm Trừng cho cậu, trả thù sự quyết tuyệt của Kỉ Tiễu, cũng chỉ là hậu quả xấu mà Kỉ Tiễu tự lựa chọn.
Khi ba ngón tay đã đi vào hết, người Kỉ Tiễu đã ướt đẫm mồ hôi, Diêm Trừng lại không muốn cậu bị thương, nhưng Kỉ Tiễu vốn mẫn cảm, làn da lại yếu ớt, cộng thêm trạng thái thân thể cũng không quá tốt, khiến cho cảm giác như tra tấn lúc này không ngừng tăng lên, Kỉ Tiễu lại như trơcs cắn chặt hàm răng, không hề có ý thỏa hiệp.
Những ngón tay khiến cho cậu thống khổ rốt cục cũng từ từ rút khỏi thân thể, Kỉ Tiễu khẽ thở phào một cái, nhưng cậu biết mọi chuyện còn chưa chấm dứt, cho nên đến khi một vật nóng rực cứng ngắc đỉnh tới, Kỉ Tiễu mặc dù có chuẩn bị tâm lý trước nhưng như trước nhịn không được hai mắt đồng tử mở to, trong nháy mắt miệng há ra như muốn nói gì, nhưng đôi mắt mờ sương khẽ động, cuối cùng vẫn mím chặt môi lại, giống là sợ đối phương nhìn thấy, Kỉ Tiễu đơn giản lần nữa nhắm chặt mắt lại, không cho đối phương nhìn tháy sợ hãi trong mắt mình.
Nhưng chờ trong giây lát, vật hung mãnh kia cũng không tiếp tục tiến công, ngược lại sau đó trực tiếp ly khai khỏi thân thể cậu, Kỉ Tiễu ngẩn ra, chưa kip nhúc nhích đã bị Diêm Trừng gắt gao ôm lấy!
Diêm Trừng khí tức dồn dập, thầm thở hổn hển một khắc mới trầm thấp nói: “Chưa từng thấy ai cứng đầu như cậu…”
Rõ ràng là chỉ cần một câu nói, lộ ra chút biểu hiện sợ hãi, cho dù là giả, cho dù là ngăn mình, nên Diêm Trừng cũng không bỏ được mà cố gây sức ép cho Kỉ Tiễu nhưng cậu lại không nói, cứ như vậy mà gồng mình chống đỡ, chính là tình nguyện không cho bản thân mình được thoải mái thì cũng ép không cho Diêm Trường thoải mái theo.
“Đồ ngốc…” Diêm Trừng khẽ mắng bên tai Kỉ Tiễu, giọng nói hắn lúc này hơi hơi run run.
Hắn cứ như vậy đè lên người Kỉ Tiễu một lúc lâu, Kỉ Tiễu cũng không nói gì, Diêm Trừng chậm rãi bình ổn trạng thái cảm xúc của mình, đang định đứng dậy, lại có một đôi tay nhẹ nhàng mà ôm lấy thắt lưng hắn giữ lại!
Hắn nghe thấy Kỉ Tiễu sâu kín nói một câu: “Câu so với tớ còn ngốc hơn..”
Diêm Trừng trong lòng chấn động, cười khổ nói: “Đúng vậy, tớ ngốc nhất.” bằng không sao có thể nhảy vào một cái hố mà biết mình chắc sẽ bị đầu rơi máu chảy mà lại cứ nhảy vào, thậm chí còn không muốn thoát ra.
Hắn luyến tiếc rời khỏi cái ôm của Kỉ Tiễu, nhưng có chuyện trọng yếu hơn bức bách hắn phải đi xử lý ngay, vì thế Diêm Trừng chi có thể nhin đau nói: “Tớ đi WC.”
Nhưng mà Kỉ Tiễu lại không có buông tay, còn theo thắt lưng Diêm Trưng một đường trượt xuống thuận lợi cầm lên vật cứng trướng lớn giờ phút này đang kêu gào được giải thoát.
Diêm Trừng ngẩn ngơ, bất giác nghĩ tới tình cảnh lần trước ở trong phòng kí túc của Kỉ Tiễu, trong lòng vẫn còn có chút bóng ma.
“Tớ có thể tự mình tới…” Những lời này chính là từng chữ huyết lệ.
Kỉ Tiễu lại không để ý tới hắn, ngược lại đong đưa bàn tay bắt đầu công tác an ủi, lúc này không dự mưu, cam tâm tình nguyện, khiến cậu phá lẹ nghiêm túc, nhượng tâm phòng bị của Diêm Trừng nhanh chóng bị tiêu diệt gọn lẹ tước vũ khí đầu hàng.
Đôi mắt hắn đẫm sương mù nhìn khuôn mặt trước mắt, chính người này khiến hắn ngày đêm trằn trọc, khiến hắn phải lao tâm khổ tứ, nhưng lại nhượng hắn vừa yêu vừa hận, Diêm Trừng nghĩ tới nhiều lần tùy ý làm bậy muốn lột đi bộ mặt quật cường của Kỉ Tiễu, khiến đối phương đối mình lộ ra bộ mặt yếu đuối, thống khổ hay sợ hãi nhưng là chân thật, là Kỉ Tiễu của độc riêng mình hắn.
“Kỉ Tiễu…” Diêm Trừng ý loạn tình mê, không kìm nổi là gọi tên cậu.
Kỉ Tiễu “Ân” một tiếng, thuận theo mặc hắn hôn môi, tay thì vẫn tận lực hết sức đẩy Diêm Trừng rơi vào vực xoáy của dục vọng.
“Kỉ Tiễu.” Diêm Trừng đè nạng cảm giác muốn giao triền, lại bị khoái cảm nhuốm đầy mặt khiến hắn gợi cảm không nói nên lời, cúi người xuống, khẽ hôn nhẹ đôi môi Kỉ Tiễu thì thầm nói: “Sinh nhật vui vẻ…”
Tay Kỉ Tiễu dừng một chút, nắm một chút, Diêm Trừng một tiếng kêu rên, nhanh chóng phóng thích ra.
Sau một trận thiên toàn địa chuyển, Diêm Trừng bất đắc dĩ đem đầu gối lên vai Kỉ Tiễu, oán giận nói: “Sớm muộn gì cũng có ngày ‘nó’ hỏng trong tay cậu…”
Sau khi Kỉ Tiễu phục hồi lại tinh thần, không nặng không nhẹ mà đập Diêm Trừng một cái. (Jer: đánh yêu đánh yêu =))
Đêm nay gây sức ép xong, Diêm Trừng ở lại cũng chả nói gì, Kỉ Tiễu đi vào giấc ngủ cũng thực nhanh, đầu dính lên gối liền mất đi ý thức, quá trình vừa rồi cũng không để lại bóng ra trong cậu, mà Diêm Trừng lại mở to mắt, nhìn Kỉ Tiễu không chớp mắt cho đủ, tiếp tầm mắt lại chuyển tới chỗ bôi thuốc ở bả vai, đồng tử dần thâm trầm xuống.
……
Hôm sau Khương Chân mở cửa liền thấy bóng dáng một nam nhân cao lớn, nửa thân trên đối phương quang lỏa, mái tóc ẩm ướt, nửa người dưới chỉ quấn bằng một chiếc khăn tắm, có chút tự tại mà đi tới đi lui từ phòng khách sang phòng bếp nhà mình.
Quay đầu lại thấy một nữ sinh đứng ngây như phỗng ở cửa nhà, Diêm Trừng nhíu mày, bình tĩnh nói: “Về rồi à!” (Jer: anh cứ như chủ nhà ấy =)) )
Khương Chân trán nổi gân xanh, không đợi nhỏ lên tiếng, Kỉ Tiễu liền chống đỡ thân thể nhức mỏi chậm rãi đi ra.
Áo ngủ cậu hỗn độn, cổ áo mở rộng lộ ra thân trên một mảnh xanh tím loang lổ, bên trong còn nhiều dấu vết bị thương sau khi đánh nhau lưu lại, cũng có dấu vết là do Diêm Trừng gây ra, nhưng trong mắt Khương Chân những dấu vết đó không khác gì nhau.
Kỉ Tiễu mơ hồ chống lại tầm mắt hung ác phóng tới, còn chưa kịp hoàn hồn, Khương Chân chấn kinh, phẫn hận sải bước đi vào phòng mình, sau đó hung ác đóng sầm cửa lại!
Kỉ Tiễu khó hiểu lại nhìn qua Diêm Trừng, được đáp lại một nụ cười tươi sáng lạn như mặt trời của hắn.
“Tớ chuẩn bị bữa sáng, cậu đi đánh răng đi.”
…..
Khi Kỉ Tiễu làm vệ sinh cá nhân xong trở ra, Diêm Trừng lấy hộp quà hôm qua hắn mang tới mở ra, bên trong là một cái bánh ngọt, bên trên có một dòng chữ siêu siêu vẹo vẹo viết: sinh nhật vui vẻ.
Mặc dù dòng chữ trông không được đẹp mắt lắm nhưng Kỉ Tiễu liếc mắt qua một cái liền biết đó là bút tích của ai.
Tối qua giữa hai người phát sinh rất nhiều chuyện khiến Diêm Trừng quên mất mục đích lớn nhất mà mình tới đây, lúc này Kỉ Tiễu nhìn chiếc bánh ngọt không chớp mát, Diêm Trừng nói: “mua hơi gấp, lần sau…” hắn muốn nói lần sau sẽ chuẩn bị chu đáo hơn, nhưng lời nói ra tới miệng liền thu trở về, khó lắm không khí giữa hai người mới ấm trở lại, không nên ném đá vào hội nghị thì hơn.
Kỉ Tiễu vẫn không nói chuyện.
Diêm Trừng nhớ rõ Kỉ Tiễu chưa từng nói ra ngày sinh nhật của mình, sợ cậu không cao hứng, nghĩ muốn giải thích lại nghe Kỉ Tiễu nói: “Có thể ăn không?”
Diêm Trừng vội gật đầu: “Đương nhiên.”
Hắn vội vàng mang dao tới, cắt một miếng đưa cho Kỉ Tiễu, Kỉ Tiễu nhìn chiếc bánh ngọt xinh đẹp trước mắt, một khắc mới múc một miếng nhỏ cho vào miệng. so với việc nói cậu ăn chậm thì không bằng nói cậu ăn từng ít một.
Hương vị của bánh ngọt…
Sinh nhật…
Bánh ngọt….
Kỉ Tiễu chậm rãi thưởng thức hương vị của chiếc bánh, Diêm Trừng lại theo dõi bên môi cậu có một chút bơ dính phải, nhịn không được vươn người lên khẽ hôn lên môi Kỉ Tiễu.
Kỉ Tiễu ngẩn ngơ, Diêm Trừng vốn chỉ muốn chạm vào rồi thôi nhưng lại không ngờ môi cậu lại giật giật đáp lại hắn.
Hắn nhịn không được một phen nâng cằm Kỉ Tiễu lên, đẩy nụ hôn này càng sâu hơn.
“Tôi nói cho anh biết…”
Khương Chân mở cửa ra muốn nói gì đó, liếc mắt một cái liền thấy hai người ở bên bàn ăn hôn nhau tới đắm đuối, nhỏ ngày thường luôn bình tĩnh, tư thái nữ vương lạnh lùng, lúc này lại bị hai người kia kích thích tới run rẩy, lập tức quay đầu lại, vang dội đóng sầm cửa lần thứ hai!
Hết chương 82
Kỉ Tiễu mở mắt nhìn cậu, thần sắc bình tĩnh, Diêm Trừng lại không mừng rỡ như bình thường, hắn cúi đầu khẽ hôn lên mi mắt Kỉ Tiễu, lông mi cậu run rẩy, thuận theo nhắm hai mắt lại.
Thân thể mới vừa phát tiết qua tuy rằng mệt mỏi nhưng đặc biệt mẫn cảm, cảm thụ bàn tay ấm áp của Diêm Trừng sờ soạng lồng ngực mình, lướt qua điểm nổi trước ngực, cánh mũi hơi hấp háp, giữa chân mày khẽ chau lại.
Diêm Trừng gắt gao nhìn chằm chằm Kỉ Tiễu, không buông tha một chút biến hóa trên mặt cậu, tay dọc theo lồng ngực một đường đi thẳng xuống dưới, tại rốn nhẹ nhàng đánh xoay vòng, sau đó trực tiếp cởi quần Kỉ Tiễu ra.
Rõ ràng là mùa hè nhưng khi hai chân xích lão bại lộ trong không khí, Kỉ Tiễu vẫn thấy hơi lạnh khẽ co chân lại. da trên đùi Kỉ Tiễu so với nửa thân trên thì sáng hơn chút, nhưng vẫn trắng tới gần như trong suốt, vả lại dáng chân thẳng thon dài, phi thường xinh đẹp. Diêm Trừng kinh ngạc thưởng thức trong chốc lát, nhịn không được cầm lên mắt cá chân Kỉ Tiễu, tại đầu gối cậu khẽ cắn một cái.
Kỉ Tiễu run rẩy, sau đó Diêm Trừng liền dùng tay thay miệng, không ngừng lưu luyến tại da thịt tuyết trắng, động tác của hắn chầm chậm, hơn nữa còn mang theo một loại dục vọng đình trệ, từng chút từng chút áp bách Kỉ Tiễu, đem cậu dục vọng đang ngủ yên của cậu ngẩng cao, theo động tác của cậu bắt đầu thay đổi hô hấp.
Diêm Trừng hôn lên vành tai Kỉ Tiễu, vươn ra đầu lưỡi nhẹ liếm quanh hình dáng vành tai đối phương, Kỉ Tiễu bị cảm giác thấp nóng biến thành dục vọng đứng thẳng, khuôn mặt lần nữa ửng hồng. Chính là khi Diêm Trừng cởi bỏ quần con của cậu xuống, Kỉ Tiễu rõ ràng là sửng sốt, hai tay nắm chặt sàng đan.
Hành vi của cậu đều bị Diêm Trừng thu hết vào trong mắt, Diêm Trừng vươn tay vào giữa hai chân Kỉ Tiễu, chậm rãi đem chân cậu tách ra.
Kỉ Tiễu bỗng mở miệng: “Chờ…chờ…”
Diêm Trừng giương mắt, lại nghe Kỉ Tiễu nói: “Tắt đèn…”
Diêm Trừng lên tiếng: “Tớ muốn nhìn thấy cậu.”
Kỉ Tiễu mày nhăn càng chặt hơn, lông mi không ngừng chớp chớp, Diêm Trừng nhìn chằm chằm mặt cậu, ngữ khí kiên trì: “Tắt đèn thì không nhìn thấy.”
Kỉ Tiễu giống như là giãy dụa, một khắc không nói gì.
Diêm Trừng dời mắt khỏi mặt cậu, tiếp tục động tác vừa rồi.
Áo ngủ trên người Kỉ Tiễu vẫn còn nguyên vẹn, chỉ có hạ thân là quang lỏa, hai chân cũng chậm rãi bị mở ra, trên thân thể nơi mẫn cảm cùng địa phương bí ẩn bại lộ hoàn toàn trong tầm mắt lửa nóng của Diêm Trừng. hạ thân bị hắm nhìn chằm chằm khiến Kỉ Tiễu cảm thấy xấu hổ, nhưng cậu chỉ có thể cắn chặt răng, cảm nhận từng ngón tay Diêm Trừng chậm rãi chạm vào địa phương chưa từng ai đụng qua kia.
Khi đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua, Kỉ Tiễu run lên, mãnh liệt mở mắt ra!
Sau đó cậu liền thấy Diêm Trừng thẳng tắp nhìn mắt mình, rõ ràng bề ngoài đã thấm đầy sắc thái tình dục, đậm đặc nhất cơ hồ tập trung ở đôi mắt hằn đỏ của hắn, nhưng tinh tế nhìn lại có thể thấy được cảm xúc thâm trầm sáng ngời khiến Kỉ Tiễu cảm thấy, Diêm Trừng nhìn qua thì có vẻ ý loạn tình mê nhưng…
Hắn vẫn thanh tỉnh.
Kỉ Tiễu cùng hắn đối diện, làn đầu cậu có cảm giác bị khí thế của Diêm Trừng áp bách, cậu rất muốn không mở mắt nhưng Diêm Trừng lại không cho cậu cơ hội, đầu ngón tay hắn có chút cường ngạnh chui vào dũng đạo còn đang chặt chẽ thít chặt. không bôi trơn, không có bất luận thứ đồ gì phụ trợ, biết rõ Kỉ Tiễu sẽ đau, nhưng Diêm Trừng lại cố ý làm như thế.
Lúc đầu Kỉ Tiễu còn có thể nhẫn nại, nhưng Diêm Trừng sau khi thấy cậu miễn cưỡng thích ứng được với một ngón tay liền vội vàng cho thêm một ngón khác vào, cái loại cảm giác khô khốc cùng xé rách khiến mặt Kỉ Tiễu sinh ra một tầng mồ hôi, nhưng cậu vẫn không nói lời nào, cũng không giãy dụa, chỉ nắm chặt ra giường, bàn tay cơ hồ thấy được cả gân xanh nổi lên.
Khóe mắt Kỉ Tiễu hoe đỏ, cũng không phải vì khoái cảm cùng dục vọng, mà là tâm lý cùng sinh lý cậu thừa nhận kịch liệt va chạm, đây là một loại trả thù của Diêm Trừng cho cậu, trả thù sự quyết tuyệt của Kỉ Tiễu, cũng chỉ là hậu quả xấu mà Kỉ Tiễu tự lựa chọn.
Khi ba ngón tay đã đi vào hết, người Kỉ Tiễu đã ướt đẫm mồ hôi, Diêm Trừng lại không muốn cậu bị thương, nhưng Kỉ Tiễu vốn mẫn cảm, làn da lại yếu ớt, cộng thêm trạng thái thân thể cũng không quá tốt, khiến cho cảm giác như tra tấn lúc này không ngừng tăng lên, Kỉ Tiễu lại như trơcs cắn chặt hàm răng, không hề có ý thỏa hiệp.
Những ngón tay khiến cho cậu thống khổ rốt cục cũng từ từ rút khỏi thân thể, Kỉ Tiễu khẽ thở phào một cái, nhưng cậu biết mọi chuyện còn chưa chấm dứt, cho nên đến khi một vật nóng rực cứng ngắc đỉnh tới, Kỉ Tiễu mặc dù có chuẩn bị tâm lý trước nhưng như trước nhịn không được hai mắt đồng tử mở to, trong nháy mắt miệng há ra như muốn nói gì, nhưng đôi mắt mờ sương khẽ động, cuối cùng vẫn mím chặt môi lại, giống là sợ đối phương nhìn thấy, Kỉ Tiễu đơn giản lần nữa nhắm chặt mắt lại, không cho đối phương nhìn tháy sợ hãi trong mắt mình.
Nhưng chờ trong giây lát, vật hung mãnh kia cũng không tiếp tục tiến công, ngược lại sau đó trực tiếp ly khai khỏi thân thể cậu, Kỉ Tiễu ngẩn ra, chưa kip nhúc nhích đã bị Diêm Trừng gắt gao ôm lấy!
Diêm Trừng khí tức dồn dập, thầm thở hổn hển một khắc mới trầm thấp nói: “Chưa từng thấy ai cứng đầu như cậu…”
Rõ ràng là chỉ cần một câu nói, lộ ra chút biểu hiện sợ hãi, cho dù là giả, cho dù là ngăn mình, nên Diêm Trừng cũng không bỏ được mà cố gây sức ép cho Kỉ Tiễu nhưng cậu lại không nói, cứ như vậy mà gồng mình chống đỡ, chính là tình nguyện không cho bản thân mình được thoải mái thì cũng ép không cho Diêm Trường thoải mái theo.
“Đồ ngốc…” Diêm Trừng khẽ mắng bên tai Kỉ Tiễu, giọng nói hắn lúc này hơi hơi run run.
Hắn cứ như vậy đè lên người Kỉ Tiễu một lúc lâu, Kỉ Tiễu cũng không nói gì, Diêm Trừng chậm rãi bình ổn trạng thái cảm xúc của mình, đang định đứng dậy, lại có một đôi tay nhẹ nhàng mà ôm lấy thắt lưng hắn giữ lại!
Hắn nghe thấy Kỉ Tiễu sâu kín nói một câu: “Câu so với tớ còn ngốc hơn..”
Diêm Trừng trong lòng chấn động, cười khổ nói: “Đúng vậy, tớ ngốc nhất.” bằng không sao có thể nhảy vào một cái hố mà biết mình chắc sẽ bị đầu rơi máu chảy mà lại cứ nhảy vào, thậm chí còn không muốn thoát ra.
Hắn luyến tiếc rời khỏi cái ôm của Kỉ Tiễu, nhưng có chuyện trọng yếu hơn bức bách hắn phải đi xử lý ngay, vì thế Diêm Trừng chi có thể nhin đau nói: “Tớ đi WC.”
Nhưng mà Kỉ Tiễu lại không có buông tay, còn theo thắt lưng Diêm Trưng một đường trượt xuống thuận lợi cầm lên vật cứng trướng lớn giờ phút này đang kêu gào được giải thoát.
Diêm Trừng ngẩn ngơ, bất giác nghĩ tới tình cảnh lần trước ở trong phòng kí túc của Kỉ Tiễu, trong lòng vẫn còn có chút bóng ma.
“Tớ có thể tự mình tới…” Những lời này chính là từng chữ huyết lệ.
Kỉ Tiễu lại không để ý tới hắn, ngược lại đong đưa bàn tay bắt đầu công tác an ủi, lúc này không dự mưu, cam tâm tình nguyện, khiến cậu phá lẹ nghiêm túc, nhượng tâm phòng bị của Diêm Trừng nhanh chóng bị tiêu diệt gọn lẹ tước vũ khí đầu hàng.
Đôi mắt hắn đẫm sương mù nhìn khuôn mặt trước mắt, chính người này khiến hắn ngày đêm trằn trọc, khiến hắn phải lao tâm khổ tứ, nhưng lại nhượng hắn vừa yêu vừa hận, Diêm Trừng nghĩ tới nhiều lần tùy ý làm bậy muốn lột đi bộ mặt quật cường của Kỉ Tiễu, khiến đối phương đối mình lộ ra bộ mặt yếu đuối, thống khổ hay sợ hãi nhưng là chân thật, là Kỉ Tiễu của độc riêng mình hắn.
“Kỉ Tiễu…” Diêm Trừng ý loạn tình mê, không kìm nổi là gọi tên cậu.
Kỉ Tiễu “Ân” một tiếng, thuận theo mặc hắn hôn môi, tay thì vẫn tận lực hết sức đẩy Diêm Trừng rơi vào vực xoáy của dục vọng.
“Kỉ Tiễu.” Diêm Trừng đè nạng cảm giác muốn giao triền, lại bị khoái cảm nhuốm đầy mặt khiến hắn gợi cảm không nói nên lời, cúi người xuống, khẽ hôn nhẹ đôi môi Kỉ Tiễu thì thầm nói: “Sinh nhật vui vẻ…”
Tay Kỉ Tiễu dừng một chút, nắm một chút, Diêm Trừng một tiếng kêu rên, nhanh chóng phóng thích ra.
Sau một trận thiên toàn địa chuyển, Diêm Trừng bất đắc dĩ đem đầu gối lên vai Kỉ Tiễu, oán giận nói: “Sớm muộn gì cũng có ngày ‘nó’ hỏng trong tay cậu…”
Sau khi Kỉ Tiễu phục hồi lại tinh thần, không nặng không nhẹ mà đập Diêm Trừng một cái. (Jer: đánh yêu đánh yêu =))
Đêm nay gây sức ép xong, Diêm Trừng ở lại cũng chả nói gì, Kỉ Tiễu đi vào giấc ngủ cũng thực nhanh, đầu dính lên gối liền mất đi ý thức, quá trình vừa rồi cũng không để lại bóng ra trong cậu, mà Diêm Trừng lại mở to mắt, nhìn Kỉ Tiễu không chớp mắt cho đủ, tiếp tầm mắt lại chuyển tới chỗ bôi thuốc ở bả vai, đồng tử dần thâm trầm xuống.
……
Hôm sau Khương Chân mở cửa liền thấy bóng dáng một nam nhân cao lớn, nửa thân trên đối phương quang lỏa, mái tóc ẩm ướt, nửa người dưới chỉ quấn bằng một chiếc khăn tắm, có chút tự tại mà đi tới đi lui từ phòng khách sang phòng bếp nhà mình.
Quay đầu lại thấy một nữ sinh đứng ngây như phỗng ở cửa nhà, Diêm Trừng nhíu mày, bình tĩnh nói: “Về rồi à!” (Jer: anh cứ như chủ nhà ấy =)) )
Khương Chân trán nổi gân xanh, không đợi nhỏ lên tiếng, Kỉ Tiễu liền chống đỡ thân thể nhức mỏi chậm rãi đi ra.
Áo ngủ cậu hỗn độn, cổ áo mở rộng lộ ra thân trên một mảnh xanh tím loang lổ, bên trong còn nhiều dấu vết bị thương sau khi đánh nhau lưu lại, cũng có dấu vết là do Diêm Trừng gây ra, nhưng trong mắt Khương Chân những dấu vết đó không khác gì nhau.
Kỉ Tiễu mơ hồ chống lại tầm mắt hung ác phóng tới, còn chưa kịp hoàn hồn, Khương Chân chấn kinh, phẫn hận sải bước đi vào phòng mình, sau đó hung ác đóng sầm cửa lại!
Kỉ Tiễu khó hiểu lại nhìn qua Diêm Trừng, được đáp lại một nụ cười tươi sáng lạn như mặt trời của hắn.
“Tớ chuẩn bị bữa sáng, cậu đi đánh răng đi.”
…..
Khi Kỉ Tiễu làm vệ sinh cá nhân xong trở ra, Diêm Trừng lấy hộp quà hôm qua hắn mang tới mở ra, bên trong là một cái bánh ngọt, bên trên có một dòng chữ siêu siêu vẹo vẹo viết: sinh nhật vui vẻ.
Mặc dù dòng chữ trông không được đẹp mắt lắm nhưng Kỉ Tiễu liếc mắt qua một cái liền biết đó là bút tích của ai.
Tối qua giữa hai người phát sinh rất nhiều chuyện khiến Diêm Trừng quên mất mục đích lớn nhất mà mình tới đây, lúc này Kỉ Tiễu nhìn chiếc bánh ngọt không chớp mát, Diêm Trừng nói: “mua hơi gấp, lần sau…” hắn muốn nói lần sau sẽ chuẩn bị chu đáo hơn, nhưng lời nói ra tới miệng liền thu trở về, khó lắm không khí giữa hai người mới ấm trở lại, không nên ném đá vào hội nghị thì hơn.
Kỉ Tiễu vẫn không nói chuyện.
Diêm Trừng nhớ rõ Kỉ Tiễu chưa từng nói ra ngày sinh nhật của mình, sợ cậu không cao hứng, nghĩ muốn giải thích lại nghe Kỉ Tiễu nói: “Có thể ăn không?”
Diêm Trừng vội gật đầu: “Đương nhiên.”
Hắn vội vàng mang dao tới, cắt một miếng đưa cho Kỉ Tiễu, Kỉ Tiễu nhìn chiếc bánh ngọt xinh đẹp trước mắt, một khắc mới múc một miếng nhỏ cho vào miệng. so với việc nói cậu ăn chậm thì không bằng nói cậu ăn từng ít một.
Hương vị của bánh ngọt…
Sinh nhật…
Bánh ngọt….
Kỉ Tiễu chậm rãi thưởng thức hương vị của chiếc bánh, Diêm Trừng lại theo dõi bên môi cậu có một chút bơ dính phải, nhịn không được vươn người lên khẽ hôn lên môi Kỉ Tiễu.
Kỉ Tiễu ngẩn ngơ, Diêm Trừng vốn chỉ muốn chạm vào rồi thôi nhưng lại không ngờ môi cậu lại giật giật đáp lại hắn.
Hắn nhịn không được một phen nâng cằm Kỉ Tiễu lên, đẩy nụ hôn này càng sâu hơn.
“Tôi nói cho anh biết…”
Khương Chân mở cửa ra muốn nói gì đó, liếc mắt một cái liền thấy hai người ở bên bàn ăn hôn nhau tới đắm đuối, nhỏ ngày thường luôn bình tĩnh, tư thái nữ vương lạnh lùng, lúc này lại bị hai người kia kích thích tới run rẩy, lập tức quay đầu lại, vang dội đóng sầm cửa lần thứ hai!
Hết chương 82
Tác giả :
Liễu Mãn Pha