Diêm Vương
Chương 127
Đối mặt với câu hỏi của Kinh Dao, Kỉ Tiễu cái gì cũng chưa nói, chỉ xách đồ hướng phòng bệnh đi tới.
Kinh Dao cũng không ngốc, tuy rằng sau khi thi đại học nhỏ cố ý lảng tránh đi lý giải lựa chọn của Diêm Trừng nhưng việc hắn lựa chọn giống Kỉ Tiễu cùng vào F đại thì Kinh Dao ít nhiều cũng từng nghe qua, lúc này thấy bọn họ gian nan như vậy, ngẫm lại cũng biết nguyên nhân vì sao.
Nhưng mà tình huống trong tưởng tượng cùng với tình hình thực tế tận mắt chứng kiến không cách nào so sánh được, nhỏ và Kỉ Tiễu cùng đi vào phòng bệnh, khi nhìn điều kiện bên trong, thấy Diêm Trừng ở trên giường đồng dạng chật vật vạn phần, thon gầy tiều tụy, Kinh Dao trong lòng chua xót tràn lên, hốc mắt lập tức đỏ ửng, nhỏ phải cố kìm nén lắm mới không để Kỉ Tiễu nhìn ra thất thố của mình.
“Hiện tại…tình hình thế nào?” Kinh Dao sau một lúc lâu mới bình ổn tâm tình hỏi.
Ngữ khí Kỉ Tiễu ngược lại rất bình tĩnh: “nằm viện quan sát, trước mắt không có nguy hiểm.”
“vậy cậu báo cho người nhà Diêm Vương chưa?”
Kỉ Tiễu trầm mặc, Kinh Dao nói: “Cậu không nói, bọn họ sớm muộn gì cũng sẽ biết đến.”
Kỉ Tiễu mím môi vẫn không lên tiếng, Kinh Dao nhìn sắc mặt cậu xám trắng, câu nói kế tiếp liền nuốt trở về.
Kỉ Tiễu dùng khăn ấm một lần lau qua mặt Diêm Trừng, cùng ngực bụng tay chân đều lau sạch sẽ, động tác của cậu rất cẩn thận cũng thực nhẹ nhàng, không hề giống cương lãnh vô tình như ở trên mặt, quay đầu thấy Kinh Dao vẫn còn đứng đó không nhúc nhích, Kỉ Tiễu nói: “Cậu về trước đi, đã muộn rồi, tôi đưa cậu xuống lầu.”
Kinh Dao nhìn hai mắt mệt mỏi của Kỉ Tiễu, nghĩ tới cậu trước mắt có rất nhiều chuyện phải làm không cách nào nói chuyện, càng không nghe lời khuyên của mình, vẫn là tìm thời gian khác thích hợp hơn để nói đi, vì thế gật đầu.
Đứng lên, nhỏ từ trong ví lôi ra một xấp tiền mặt: “Chỗ này cậu cầm trước dùng tạm, nếu không đủ thì lại nói cho tớ biết.”
Trong nhà Kinh Dao cũng có làm kinh doanh nên chút tiền ấy đối với nhỏ mà nói không quá quan trọng, nhưng những lời này qua tai Kỉ Tiễu lại khá chói tai, cậu cũng biết là do mình suy nghĩ nhiều, chỉ có thể áp chế nội tâm trầm trọng, nhận lấy: “Tháng sau, tôi liền trả lại cho cậu.”
Kinh Dao hiểu lòng tự trọng cậu rất cao nên cũng không nhiều lời với cậu về phương diện này, cũng không muốn Kỉ Tiễu tiễn mình, chỉ bất đắc dĩ nhìn Diêm Trừng đang hôn mê bất tỉnh trên giường, rồi xoay người đi ra ngoài.
Thời gian đã qua nửa đêm, đèn trong phòng bệnh đã tắt, trừ người bị cụt chân nằm ở gần cửa vẫn rên rỉ kêu đau thì còn lại những người khác đều đã đi ngủ, chỉ có mấy chiếc máy đo lường ở đầu giường thi thoảng vẫn vang lên tiếng tích tích có quy luật, càng khiến căn phòng trở nên tĩnh mịch.
Kỉ Tiễu ngồi xuống trước giường Diêm Trừng, không chớp mắt nhìn gương mặt mê man, ánh đèn mờ nhạt khiến khuôn mặt Kỉ Tiễu sáng sáng tối tối, chỉ có đôi mắt còn có thể mơ hồ nhìn vầng sáng trong đó.
Cứng ngắc, băng lãnh, tuyệt vọng….
……
Trưa ngày hôm sau, Diêm Trừng liền tỉnh lại, hắn đầu tiên là đau đớn trước mắt tối đen, sau một lúc lâu mới miễn cưỡng thấy rõ cảnh tượng chung quanh, một người đang mặc áo blouse trắng đang đổi bình truyền dịch cho hắn, còn Kỉ Tiễu đang ngồi cạnh giường ngẩn người.
Kỉ Tiễu quay đầu thấy Diêm Trừng đã tỉnh, con mắt giật giật, sau đó trấn định nhìn về phía bác sỹ báo tình huống.
Diêm Trừng mặc vị bác sỹ kia bật đèn phin mở hai mắt mình ra chiếu vào, lại sờ soạng nắm bóp một phen mới lưu lại câu: “Tạm thời không thể ăn cũng không được uống nhiều nước, lát nữa có thể đứng dậy liền dẫn cậu ấy đi kiểm tra.” Nói xong, liền bận rộn rời đi kiểm tra các bệnh nhân khác.
Diêm Trừng nhìn về phía Kỉ Tiễu, miệng hấp hé khàn khàn gọi cậu một tiếng.
Kỉ Tiễu cầm cốc nước qua, dùng khăn tay làm ướt đôi môi Diêm Trừng, một lát sau, Diêm Trừng rốt cuộc có khí lực để nói chuyện, hắn nhớ tới chuyện xảy ra, thâm tâm tràn đầy áp lực cùng áy náy với cậu.
“Thực xin lỗi…khiến cậu lo lắng.”
Hắn vừa nói vừa cố gắng nâng tay lên muốn kéo Kỉ Tiễu nhưng cậu lại lúc đứng dậy khiến hắn chớt với trong không khí.
Diêm Trừng yên lặng nhìn Kỉ Tiễu bận rộn trước giường bệnh của mình, sắc mặt so với sáng hôm qua hắn nhìn thấy còn trắng hơn, gần như trắng xanh, Diêm Trừng trong lòng thực không thoải mái, rất muốn giải thích nhưng thấy mặt Kỉ Tiễu như vậy lại cái gì cũng không nói nên lời.
Rốt cuộc cũng có thể đứng dậy, Kỉ Tiễu hỏi bệnh viện mượn xe lăn, lại mang theo hắn cùng một dãy bệnh nhân xếp hàng làm kiểm tra, làm xong, thì một ngày cũng đã trôi qua. Diêm Trừng biết mình phải nằm viện vài ngày nữa, đến tôi, thấy Kỉ Tiễu ngồi ở ghế dựa bên giường định trông mình một đêm, hắn liền nhịn không được.
“Cậu trở về ngủ đi, một mình tớ ở đây cũng được.”
Kỉ Tiễu vẫn ngồi đấy không để ý tới hắn.
Diêm Trừng nghẹn choáng váng đầu, khởi động một thân kéo tay Kỉ Tiễu cầm lấy: “Là tớ không đúng, là tớ không tốt, cậu có gì không hài lòng thì cứ mắng tớ đánh tớ đi, cậu đừng hủy hoại thân thể mình thế.”
Kỉ Tiễu hơi dùng chút lực liền đem tay rút về, Diêm Trừng không chống kịp suýt nữa từ trên giường lăn xuống đất, may mà bám được vào khung giường mới giữ vững thân thể, hắn khó chịu nhìn về phía Kỉ Tiễu, chống lại chính là một đôi mắt thâm trầm.
Con ngươi Kỉ Tiễu tựa như thũng sâu đen ngòm không thấy đáy, không vui không buồn, Diêm Trừng nhìn thấy tâm không lý do liền co thắt lại, hắn run rẩy đôi môi, lại một câu: “Thực xin lỗi…”
Kỉ Tiễu lông mi run run, chậm rãi nhắm mắt lại.
Diêm Trừng thật cẩn thận nắm tay cậu, lúc này Kỉ Tiễu không có giãy dụa, mặc đối phương dùng khí lực nhỏ bé từng chút đem mình kéo lên giường, rồi ôm chặt eo đầu chôn trong ngực cậu, gắt gao ôm lấy.
“Thực xin lỗi…là tớ suy nghĩ không chu toàn, không nghĩ tới ngày đó lại gặp chuyện ngoài ý muốn như vậy, đều là do tớ không tốt.”
Diêm Trừng nói, ngẩng đầu nhìn mặt Kỉ Tiễu, nói thẳng ra chân tướng sự việc.
“Cậu cũng đã gặp nữ sinh đồng thời xảy ra chuyện với tớ rồi đúng không, cô ấy là Trần Lam Thiến, tớ ngày đó cùng cô ấy đi tới một công viên gần nhà một đối tác.”
Diêm gia tuy rằng khắp nơi khóa chặt đường sống của Kỉ Tiễu, thế nhưng đối với công ty cỏn con của Diêm Trừng lại không có đuổi tận giết tuyệt, mà trong công ty lại có một số con em trong giới, nên Diêm gia cũng không ra tay quá mức, chỉ một chút đả kích nho nhỏ, thêm nữa chuyện này cũng không vẻ vang gì, nếu làm lớn mất mặt ngược lại là bọn họ. thật giống như chuyện ảnh chụp qua đi, bọn họ đối với người khởi xướng đều tím kiếm ráo riết ngược lại còn cưỡng chế nhà trường tận lực xử lý kín kẽ, mau chóng xử lý mọi chuyện. nhưng đối với công ty thì không đến mức hoàn toàn bóp chết, chỉ cho tay chân bọn họ tới cảnh cáo cho nên Diêm Trừng mới có thể cứ như vậy mà cố tìm được đường ra, hắn vừa sợ cô phụ tín nhiệm của Kỉ Tiễu lại vừa sợ làm không tốt sẽ liên lụy tới mấy người cùng công ty khiến bọn họ uổng phí bao tâm sức, cho nên Diêm Trừng tình nguyện một mình âm thầm cố gắng, ai cũng không nhờ, càng bí mật không gây chú ý càng tốt. mỗi ngày hắn bận rộn mệt chết đi sống lại nhưng chỉ đạt được hiệu quả rất nhỏ, nhưng cũng coi như có được một chút tin tức.
Người cho hắn tin tức là Trần Lam Thiến, nữ sinh này có hảo cảm đối với hắn, Diêm Trừng vẫn ít nhiều có thể cảm giác được, không nói tới hiện tại hắn không có nửa điểm tinh lực, cho dù có thời gian, tâm tư hắn cũng đã bị Kỉ Tiễu chiếm cứ toàn bộ, cho nên trước đó Diêm Trừng vẫn giữ khoảng cách với cô, không cho đối phương bất kì cơ hội nào. Nhưng Trần Lam Thiến lại vô tình lộ ra có chú trong nhà mở một đại lý công ty trò chơi, làm ăn cũng không tệ, Diêm Trừng hỏi thăm vài câu, sau đó cùng Trần Lam Thiến hàn huyên nhiều hơn.
Trần Lam Thiến thấy Diêm Trừng cảm thấy hứng thú liền tỏ vẻ mình có thể hỗ trợ giật dây, trước mắt Diêm Trừng đã xuống dốc đến gần như là tuyệt vọng, chỉ cần có một tia hi vọng hắn đều không nguyện ý lãng phí, nhưng nghĩ tới tâm tư của Trần Lam Thiến, Diêm Trừng có chút do dự, cuối cùng sau một hồi phân vân cuối cùng vẫn buông tay, nhưng hắn buông tay, Trần Lam Thiến lại không buông, đối phương phi thường nhiệt tâm vì Diêm Trừng dẫn hắn tới nhà chú mình, người đó đúng thật sự có làm kinh doanh, đơn thuần đối với công ty riêng của Diêm Trừng rất có hứng thú, hai người một phen trò chuyện thật lâu đem mọi kế hoạch bàn bạc.
Nên việc Diêm Trừng nói với Kỉ Tiễu tháng sau có thể trả một phần tiền vốn cũng không phải chém gió, nhưng khi việc hoàn thành thì Diêm Trừng đối với Trần Lam Thiến lại có chút khó xử, chẳng sợ bị nói qua cầu rút ván hay vong ân phụ nghĩa cũng không sao, Diêm Trừng cảm giác vẫn tất yếu nói rõ với cô thì hơn, vừa lúc ngày đó Trân Lam Thiến hẹn hắn ra ngoại thành tới một nhà đại lý nữa, Diêm Trừng liền đồng ý.
Nhưng ai ngờ chỗ đó, lại đột nhiên phát sinh chút chuyện, đó là một công ty xây dựng mới thành lập, nên kỳ hạn bàn giao công trình cứ trì hoãn kéo dài mãi, lâu sau mới rốt cuộc hoàn công, thì lại chậm chạp trả tiền cho công nhân, những công nhân khỏe mạnh bụng đầy lửa giận đang vây quanh nhà thầu xây dựng vốn cũng chỉ là người làm công ăn lương của chủ thương gia bọn họ, đe dọa sẽ phá tan mọi thứ, lại thấy Trần Lam Thiến xinh đẹp nhất thời tay chân liền có chút không đúng mực.
Cũng chỉ có thể trách Diêm Trừng xui xẻo, uống nước lạnh cũng bị tắc răng, mọi việc không thuận lợi, bên này tường đông còn chưa sửa thì tường đông cũng đã sắp tê liệt, vốn sợ Kỉ Tiễu lo lắng nên mới không muốn nói cho cậu, ai ngờ cuối cùng vẫn liên lụy cậu cùng mình cả hai cùng khổ, đây mới là điều khiến Diêm Trừng đau đớn nhất.
Hắn gắt gao ôm eo Kỉ Tiễu, một lần lại một lần nói: “Thực xin lỗi, thực xin lỗi… sớm biết như vậy, tớ liền…” hắn liền làm gì, có thể làm gì đây? Công ty không mở? có thể tìm công việc khác được sao? không nhờ Trần Lam Thiến giúp đỡ thì bọn họ có thể kí được hợp đồng sao?
Diêm Trừng nói một nửa liền nghẹn họng, tràn ngập buồn bã không có chỗ phát tiết, chỉ hận hắn vốn thân thể suy yếu thế nhưng đều run rẩy cả lên.
Bỗng nhiên một cánh tay lạnh lẽo chậm rãi xoa xoa đỉnh đầu hắn, một đường xẹt qua bên tai, lại đến sau gáy, chầm chậm nhẹ nhàng sờ khiến tâm Diêm Trừng mạnh nhuyễn một mảng, ánh mắt đều đỏ lên.
Lại ngẩng đầu nhìn về người trước mặt, chỉ thấy trên mặt Kỉ Tiễu sắc lạnh đã rút đi, chỉ cau mày, lẳng lặng nhìn mình, trong mắt dường như có chút đau thương.
Diêm Trừng rất muốn nói với Kỉ Tiễu là tớ sẽ không buông tay, tớ nhất định sẽ cho cậu một cuộc sống tốt đẹp, Kỉ Tiễu, tớ nhất định sẽ đối tốt với cậu, nhất định sẽ đối tốt với cậu, nhưng những lời này rơi vào bên miệng lại khó mà nói ra được.
Trong nháy mắt, hắn cơ hồ có thể thấy trong mắt Kỉ Tiễu có được sự tuyệt vọng khó có thể giải quyết được.
Đang lúc Diêm Trừng bị loại cảm xúc này làm cho ngây người, ngoài cửa vội vàng có hai người đi tới, thẳng hướng giường bọn họ mà đi tới.
Nghe tiếng bước chân Kỉ Tiễu quay đầu lại, liền thấy sắc mặt xanh đen của Vương Hi Đường và Liêu Viễn Đông, nhìn Diêm Trừng bộ dạng chật vật, lại nhìn nhìn Kỉ Tiễu, Vương Hi Đương chân mày gắt gao nhăn lại, sau đó cậu quay đầu liền trừng hướng Liêu Viễn Đông.
Liêu Viễn Đông cũng không nghĩ tới Diêm Trừng lại gặp thảm hại thế này, anh mi mục lãnh túc, xoay người cầm điện thoại ra ngoài.
Không lâu sau, một đám y tá bác sĩ liền vội vàng bận rộn chạy vào, thay thuốc, đổi phòng bệnh, thay đổi người chăm sóc.
Diêm Trừng không muốn gây ồn ào chú ý như vậy, thế nhưng hắn lại muốn mau chóng khôi phục sức khỏe, có thể làm cho Kỉ Tiễu không còn vất vả như vậy nữa, khi bị đẩy ra khỏi phòng bệnh, Diêm Trừng quay đầu nhìn về phía Kỉ Tiễu, Kỉ Tiễu cũng không có ý đi lên, chỉ yên lặng đứng một bên, nhìn một đống đồ dùng sinh hoạt linh tinh loại rẻ tiền mới mua trên bàn.
Hết chương 127
Kinh Dao cũng không ngốc, tuy rằng sau khi thi đại học nhỏ cố ý lảng tránh đi lý giải lựa chọn của Diêm Trừng nhưng việc hắn lựa chọn giống Kỉ Tiễu cùng vào F đại thì Kinh Dao ít nhiều cũng từng nghe qua, lúc này thấy bọn họ gian nan như vậy, ngẫm lại cũng biết nguyên nhân vì sao.
Nhưng mà tình huống trong tưởng tượng cùng với tình hình thực tế tận mắt chứng kiến không cách nào so sánh được, nhỏ và Kỉ Tiễu cùng đi vào phòng bệnh, khi nhìn điều kiện bên trong, thấy Diêm Trừng ở trên giường đồng dạng chật vật vạn phần, thon gầy tiều tụy, Kinh Dao trong lòng chua xót tràn lên, hốc mắt lập tức đỏ ửng, nhỏ phải cố kìm nén lắm mới không để Kỉ Tiễu nhìn ra thất thố của mình.
“Hiện tại…tình hình thế nào?” Kinh Dao sau một lúc lâu mới bình ổn tâm tình hỏi.
Ngữ khí Kỉ Tiễu ngược lại rất bình tĩnh: “nằm viện quan sát, trước mắt không có nguy hiểm.”
“vậy cậu báo cho người nhà Diêm Vương chưa?”
Kỉ Tiễu trầm mặc, Kinh Dao nói: “Cậu không nói, bọn họ sớm muộn gì cũng sẽ biết đến.”
Kỉ Tiễu mím môi vẫn không lên tiếng, Kinh Dao nhìn sắc mặt cậu xám trắng, câu nói kế tiếp liền nuốt trở về.
Kỉ Tiễu dùng khăn ấm một lần lau qua mặt Diêm Trừng, cùng ngực bụng tay chân đều lau sạch sẽ, động tác của cậu rất cẩn thận cũng thực nhẹ nhàng, không hề giống cương lãnh vô tình như ở trên mặt, quay đầu thấy Kinh Dao vẫn còn đứng đó không nhúc nhích, Kỉ Tiễu nói: “Cậu về trước đi, đã muộn rồi, tôi đưa cậu xuống lầu.”
Kinh Dao nhìn hai mắt mệt mỏi của Kỉ Tiễu, nghĩ tới cậu trước mắt có rất nhiều chuyện phải làm không cách nào nói chuyện, càng không nghe lời khuyên của mình, vẫn là tìm thời gian khác thích hợp hơn để nói đi, vì thế gật đầu.
Đứng lên, nhỏ từ trong ví lôi ra một xấp tiền mặt: “Chỗ này cậu cầm trước dùng tạm, nếu không đủ thì lại nói cho tớ biết.”
Trong nhà Kinh Dao cũng có làm kinh doanh nên chút tiền ấy đối với nhỏ mà nói không quá quan trọng, nhưng những lời này qua tai Kỉ Tiễu lại khá chói tai, cậu cũng biết là do mình suy nghĩ nhiều, chỉ có thể áp chế nội tâm trầm trọng, nhận lấy: “Tháng sau, tôi liền trả lại cho cậu.”
Kinh Dao hiểu lòng tự trọng cậu rất cao nên cũng không nhiều lời với cậu về phương diện này, cũng không muốn Kỉ Tiễu tiễn mình, chỉ bất đắc dĩ nhìn Diêm Trừng đang hôn mê bất tỉnh trên giường, rồi xoay người đi ra ngoài.
Thời gian đã qua nửa đêm, đèn trong phòng bệnh đã tắt, trừ người bị cụt chân nằm ở gần cửa vẫn rên rỉ kêu đau thì còn lại những người khác đều đã đi ngủ, chỉ có mấy chiếc máy đo lường ở đầu giường thi thoảng vẫn vang lên tiếng tích tích có quy luật, càng khiến căn phòng trở nên tĩnh mịch.
Kỉ Tiễu ngồi xuống trước giường Diêm Trừng, không chớp mắt nhìn gương mặt mê man, ánh đèn mờ nhạt khiến khuôn mặt Kỉ Tiễu sáng sáng tối tối, chỉ có đôi mắt còn có thể mơ hồ nhìn vầng sáng trong đó.
Cứng ngắc, băng lãnh, tuyệt vọng….
……
Trưa ngày hôm sau, Diêm Trừng liền tỉnh lại, hắn đầu tiên là đau đớn trước mắt tối đen, sau một lúc lâu mới miễn cưỡng thấy rõ cảnh tượng chung quanh, một người đang mặc áo blouse trắng đang đổi bình truyền dịch cho hắn, còn Kỉ Tiễu đang ngồi cạnh giường ngẩn người.
Kỉ Tiễu quay đầu thấy Diêm Trừng đã tỉnh, con mắt giật giật, sau đó trấn định nhìn về phía bác sỹ báo tình huống.
Diêm Trừng mặc vị bác sỹ kia bật đèn phin mở hai mắt mình ra chiếu vào, lại sờ soạng nắm bóp một phen mới lưu lại câu: “Tạm thời không thể ăn cũng không được uống nhiều nước, lát nữa có thể đứng dậy liền dẫn cậu ấy đi kiểm tra.” Nói xong, liền bận rộn rời đi kiểm tra các bệnh nhân khác.
Diêm Trừng nhìn về phía Kỉ Tiễu, miệng hấp hé khàn khàn gọi cậu một tiếng.
Kỉ Tiễu cầm cốc nước qua, dùng khăn tay làm ướt đôi môi Diêm Trừng, một lát sau, Diêm Trừng rốt cuộc có khí lực để nói chuyện, hắn nhớ tới chuyện xảy ra, thâm tâm tràn đầy áp lực cùng áy náy với cậu.
“Thực xin lỗi…khiến cậu lo lắng.”
Hắn vừa nói vừa cố gắng nâng tay lên muốn kéo Kỉ Tiễu nhưng cậu lại lúc đứng dậy khiến hắn chớt với trong không khí.
Diêm Trừng yên lặng nhìn Kỉ Tiễu bận rộn trước giường bệnh của mình, sắc mặt so với sáng hôm qua hắn nhìn thấy còn trắng hơn, gần như trắng xanh, Diêm Trừng trong lòng thực không thoải mái, rất muốn giải thích nhưng thấy mặt Kỉ Tiễu như vậy lại cái gì cũng không nói nên lời.
Rốt cuộc cũng có thể đứng dậy, Kỉ Tiễu hỏi bệnh viện mượn xe lăn, lại mang theo hắn cùng một dãy bệnh nhân xếp hàng làm kiểm tra, làm xong, thì một ngày cũng đã trôi qua. Diêm Trừng biết mình phải nằm viện vài ngày nữa, đến tôi, thấy Kỉ Tiễu ngồi ở ghế dựa bên giường định trông mình một đêm, hắn liền nhịn không được.
“Cậu trở về ngủ đi, một mình tớ ở đây cũng được.”
Kỉ Tiễu vẫn ngồi đấy không để ý tới hắn.
Diêm Trừng nghẹn choáng váng đầu, khởi động một thân kéo tay Kỉ Tiễu cầm lấy: “Là tớ không đúng, là tớ không tốt, cậu có gì không hài lòng thì cứ mắng tớ đánh tớ đi, cậu đừng hủy hoại thân thể mình thế.”
Kỉ Tiễu hơi dùng chút lực liền đem tay rút về, Diêm Trừng không chống kịp suýt nữa từ trên giường lăn xuống đất, may mà bám được vào khung giường mới giữ vững thân thể, hắn khó chịu nhìn về phía Kỉ Tiễu, chống lại chính là một đôi mắt thâm trầm.
Con ngươi Kỉ Tiễu tựa như thũng sâu đen ngòm không thấy đáy, không vui không buồn, Diêm Trừng nhìn thấy tâm không lý do liền co thắt lại, hắn run rẩy đôi môi, lại một câu: “Thực xin lỗi…”
Kỉ Tiễu lông mi run run, chậm rãi nhắm mắt lại.
Diêm Trừng thật cẩn thận nắm tay cậu, lúc này Kỉ Tiễu không có giãy dụa, mặc đối phương dùng khí lực nhỏ bé từng chút đem mình kéo lên giường, rồi ôm chặt eo đầu chôn trong ngực cậu, gắt gao ôm lấy.
“Thực xin lỗi…là tớ suy nghĩ không chu toàn, không nghĩ tới ngày đó lại gặp chuyện ngoài ý muốn như vậy, đều là do tớ không tốt.”
Diêm Trừng nói, ngẩng đầu nhìn mặt Kỉ Tiễu, nói thẳng ra chân tướng sự việc.
“Cậu cũng đã gặp nữ sinh đồng thời xảy ra chuyện với tớ rồi đúng không, cô ấy là Trần Lam Thiến, tớ ngày đó cùng cô ấy đi tới một công viên gần nhà một đối tác.”
Diêm gia tuy rằng khắp nơi khóa chặt đường sống của Kỉ Tiễu, thế nhưng đối với công ty cỏn con của Diêm Trừng lại không có đuổi tận giết tuyệt, mà trong công ty lại có một số con em trong giới, nên Diêm gia cũng không ra tay quá mức, chỉ một chút đả kích nho nhỏ, thêm nữa chuyện này cũng không vẻ vang gì, nếu làm lớn mất mặt ngược lại là bọn họ. thật giống như chuyện ảnh chụp qua đi, bọn họ đối với người khởi xướng đều tím kiếm ráo riết ngược lại còn cưỡng chế nhà trường tận lực xử lý kín kẽ, mau chóng xử lý mọi chuyện. nhưng đối với công ty thì không đến mức hoàn toàn bóp chết, chỉ cho tay chân bọn họ tới cảnh cáo cho nên Diêm Trừng mới có thể cứ như vậy mà cố tìm được đường ra, hắn vừa sợ cô phụ tín nhiệm của Kỉ Tiễu lại vừa sợ làm không tốt sẽ liên lụy tới mấy người cùng công ty khiến bọn họ uổng phí bao tâm sức, cho nên Diêm Trừng tình nguyện một mình âm thầm cố gắng, ai cũng không nhờ, càng bí mật không gây chú ý càng tốt. mỗi ngày hắn bận rộn mệt chết đi sống lại nhưng chỉ đạt được hiệu quả rất nhỏ, nhưng cũng coi như có được một chút tin tức.
Người cho hắn tin tức là Trần Lam Thiến, nữ sinh này có hảo cảm đối với hắn, Diêm Trừng vẫn ít nhiều có thể cảm giác được, không nói tới hiện tại hắn không có nửa điểm tinh lực, cho dù có thời gian, tâm tư hắn cũng đã bị Kỉ Tiễu chiếm cứ toàn bộ, cho nên trước đó Diêm Trừng vẫn giữ khoảng cách với cô, không cho đối phương bất kì cơ hội nào. Nhưng Trần Lam Thiến lại vô tình lộ ra có chú trong nhà mở một đại lý công ty trò chơi, làm ăn cũng không tệ, Diêm Trừng hỏi thăm vài câu, sau đó cùng Trần Lam Thiến hàn huyên nhiều hơn.
Trần Lam Thiến thấy Diêm Trừng cảm thấy hứng thú liền tỏ vẻ mình có thể hỗ trợ giật dây, trước mắt Diêm Trừng đã xuống dốc đến gần như là tuyệt vọng, chỉ cần có một tia hi vọng hắn đều không nguyện ý lãng phí, nhưng nghĩ tới tâm tư của Trần Lam Thiến, Diêm Trừng có chút do dự, cuối cùng sau một hồi phân vân cuối cùng vẫn buông tay, nhưng hắn buông tay, Trần Lam Thiến lại không buông, đối phương phi thường nhiệt tâm vì Diêm Trừng dẫn hắn tới nhà chú mình, người đó đúng thật sự có làm kinh doanh, đơn thuần đối với công ty riêng của Diêm Trừng rất có hứng thú, hai người một phen trò chuyện thật lâu đem mọi kế hoạch bàn bạc.
Nên việc Diêm Trừng nói với Kỉ Tiễu tháng sau có thể trả một phần tiền vốn cũng không phải chém gió, nhưng khi việc hoàn thành thì Diêm Trừng đối với Trần Lam Thiến lại có chút khó xử, chẳng sợ bị nói qua cầu rút ván hay vong ân phụ nghĩa cũng không sao, Diêm Trừng cảm giác vẫn tất yếu nói rõ với cô thì hơn, vừa lúc ngày đó Trân Lam Thiến hẹn hắn ra ngoại thành tới một nhà đại lý nữa, Diêm Trừng liền đồng ý.
Nhưng ai ngờ chỗ đó, lại đột nhiên phát sinh chút chuyện, đó là một công ty xây dựng mới thành lập, nên kỳ hạn bàn giao công trình cứ trì hoãn kéo dài mãi, lâu sau mới rốt cuộc hoàn công, thì lại chậm chạp trả tiền cho công nhân, những công nhân khỏe mạnh bụng đầy lửa giận đang vây quanh nhà thầu xây dựng vốn cũng chỉ là người làm công ăn lương của chủ thương gia bọn họ, đe dọa sẽ phá tan mọi thứ, lại thấy Trần Lam Thiến xinh đẹp nhất thời tay chân liền có chút không đúng mực.
Cũng chỉ có thể trách Diêm Trừng xui xẻo, uống nước lạnh cũng bị tắc răng, mọi việc không thuận lợi, bên này tường đông còn chưa sửa thì tường đông cũng đã sắp tê liệt, vốn sợ Kỉ Tiễu lo lắng nên mới không muốn nói cho cậu, ai ngờ cuối cùng vẫn liên lụy cậu cùng mình cả hai cùng khổ, đây mới là điều khiến Diêm Trừng đau đớn nhất.
Hắn gắt gao ôm eo Kỉ Tiễu, một lần lại một lần nói: “Thực xin lỗi, thực xin lỗi… sớm biết như vậy, tớ liền…” hắn liền làm gì, có thể làm gì đây? Công ty không mở? có thể tìm công việc khác được sao? không nhờ Trần Lam Thiến giúp đỡ thì bọn họ có thể kí được hợp đồng sao?
Diêm Trừng nói một nửa liền nghẹn họng, tràn ngập buồn bã không có chỗ phát tiết, chỉ hận hắn vốn thân thể suy yếu thế nhưng đều run rẩy cả lên.
Bỗng nhiên một cánh tay lạnh lẽo chậm rãi xoa xoa đỉnh đầu hắn, một đường xẹt qua bên tai, lại đến sau gáy, chầm chậm nhẹ nhàng sờ khiến tâm Diêm Trừng mạnh nhuyễn một mảng, ánh mắt đều đỏ lên.
Lại ngẩng đầu nhìn về người trước mặt, chỉ thấy trên mặt Kỉ Tiễu sắc lạnh đã rút đi, chỉ cau mày, lẳng lặng nhìn mình, trong mắt dường như có chút đau thương.
Diêm Trừng rất muốn nói với Kỉ Tiễu là tớ sẽ không buông tay, tớ nhất định sẽ cho cậu một cuộc sống tốt đẹp, Kỉ Tiễu, tớ nhất định sẽ đối tốt với cậu, nhất định sẽ đối tốt với cậu, nhưng những lời này rơi vào bên miệng lại khó mà nói ra được.
Trong nháy mắt, hắn cơ hồ có thể thấy trong mắt Kỉ Tiễu có được sự tuyệt vọng khó có thể giải quyết được.
Đang lúc Diêm Trừng bị loại cảm xúc này làm cho ngây người, ngoài cửa vội vàng có hai người đi tới, thẳng hướng giường bọn họ mà đi tới.
Nghe tiếng bước chân Kỉ Tiễu quay đầu lại, liền thấy sắc mặt xanh đen của Vương Hi Đường và Liêu Viễn Đông, nhìn Diêm Trừng bộ dạng chật vật, lại nhìn nhìn Kỉ Tiễu, Vương Hi Đương chân mày gắt gao nhăn lại, sau đó cậu quay đầu liền trừng hướng Liêu Viễn Đông.
Liêu Viễn Đông cũng không nghĩ tới Diêm Trừng lại gặp thảm hại thế này, anh mi mục lãnh túc, xoay người cầm điện thoại ra ngoài.
Không lâu sau, một đám y tá bác sĩ liền vội vàng bận rộn chạy vào, thay thuốc, đổi phòng bệnh, thay đổi người chăm sóc.
Diêm Trừng không muốn gây ồn ào chú ý như vậy, thế nhưng hắn lại muốn mau chóng khôi phục sức khỏe, có thể làm cho Kỉ Tiễu không còn vất vả như vậy nữa, khi bị đẩy ra khỏi phòng bệnh, Diêm Trừng quay đầu nhìn về phía Kỉ Tiễu, Kỉ Tiễu cũng không có ý đi lên, chỉ yên lặng đứng một bên, nhìn một đống đồ dùng sinh hoạt linh tinh loại rẻ tiền mới mua trên bàn.
Hết chương 127
Tác giả :
Liễu Mãn Pha