Diễm Thê Hệ Liệt
Quyển 3 - Chương 8
Nửa năm sau. Kinh thành. Khôn Nguyên điện.
“Khởi bẩm Hoàng thượng, Phan Dương Quận vương Phạm Viêm Bá tới…”
“A? Tuyên hắn yết kiến!” Đương kim thánh thượng Thích Hi đế Lý Thượng Thanh nhướng mi, tiểu bá vương suốt ngày chỉ biết chơi đùa, không hề có chí tiến thủ kia đột nhiên vào kinh, không biết đã gây ra chuyện gì?
Rất ít người biết, bắt đầu từ khi bốn tuổi, Phạm Viêm Bá đã là thư đồng cho Thích Hi đế Lý Thượng Thanh lúc đó vẫn còn là Thái tử, nhưng phẩm hạnh của Phạm Viêm Bá không tốt, chưa đến hai năm đã làm cho hoàng cung ầm ĩ gà bay chó sủa, khiến mọi người trong cung từ Hoàng đế Hoàng hậu, cho tới thái giám cung nữ, đều đau đầu không thôi! Do Thái phó luôn khóc lóc kể lể mãi, Hoàng đế mới gọi Phạm Viêm Bá vẫn còn nhỏ tuổi tới, hỏi hắn tại sao không chịu khó học hành, để sau này có thể kế thừa chức vị của đại Tướng quân vương, đền ơn quốc gia?
Không ngờ, năm đó Phạm Viêm Bá mới chỉ sáu tuổi mà lại trả lời không hề e sợ, từ xa xưa, những người có công khai quốc đều không được chết tử tế, chỉ vì không thoát khỏi tám chữ “Công cao át chủ, thị sủng mà kiêu”. Thế lực của gia phó quá lớn, một khi họa ngoại xâm đã được diệt trừ, nhất định chủ nhân sẽ ra tay giải quyết mối lo bên trong, cái gọi là “Thỏ khôn phải chết, chó săn phanh thây” chính là đạo lý này!
Hoàng đế kinh hãi, tiến đến hỏi: “Nếu đúng là vậy, ngươi định làm thế nào?”
Phạm Viêm Bá đáp: “Hoàng ân mênh mông cuồn cuộn, mặc dù không nuôi kẻ phản cốt, nhưng nuôi một người nhàn rỗi chắc vẫn rất vui lòng! Cho nên, thần dốc lòng trở thành một tên ăn chơi trác táng bất học vô thuật, chỉ biết tiêu tiền chơi đùa, không biết tranh quyền đoạt lợi, chỉ mong được tiêu dao vô ưu, giúp cho Phạm gia an nhàn suốt đời…”
Hoàng đế thầm gật đầu trong lòng, qua nửa năm, tìm một lý do rồi phong Phạm Viêm Bá trở thành “Phan Dương Quận vương”, nhưng cũng ước định với hắn, hậu duệ của Phạm gia không được cầm binh, không kết đảng, không tham gia vào chính trị…
Khi được phong vương, Phạm Viêm Bá mới chỉ bảy tuổi…
Thích Hi đế đang nhớ lại, chỉ thấy một nam tử tuấn lãng khôi ngô nghênh ngang đi từ bên ngoài vào, nhìn thấy Hoàng đế cũng xem như giữ lễ quỳ xuống: “Phan Dương Quận vương Phạm Viêm Bá, khấu kiến ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
“Quận vương bình thân!” Ra hiệu cho những thái giám cung nữ chung quanh lui xuống, Thích Hi đế đi vòng qua bàn, đến bên cạnh Phạm Viêm Bá, cúi người xuống, mấy ngón tay xoa bóp khuôn mặt Phạm Viêm Bá, cười hì hì nói: “Nhiều năm không gặp, Quận vương vẫn như xưa… Mọng nước ngon miệng, y như trước đây nha!”
Phạm Viêm Bá thầm phỉ nhổ một tiếng trong lòng. Tất cả mọi người đều nghĩ Phạm Viêm Bá hắn lưu manh vô lại trời sinh, sợ “thư đồng” như hắn làm Thái tử hư hỏng, chứ đâu có biết những chiêu trêu ghẹo con gái nhà lành của hắn đều do một tay vị Thái tử ca ca này dạy dỗ cả…
Đẩy ngón tay đang gây rối của Thích Hi đế ra, đứng thẳng người dậy, Phạm Viêm Bá không hề có trên có dưới mà tự tìm ghế ngồi phịch xuống. Từ lúc yêu tinh kia rời khỏi Quận vương phủ, Phạm Viêm Bá chưa từng được ngủ ngon một giấc, tuy rằng bên cạnh vẫn đầy mỹ nhân vây quanh hầu hạ, nhưng mà không hề có tâm tình trêu đùa, dục vọng kêu gào muốn được phát tiết, nhưng dù có ôm thân thể ấm áp hương diễm đến đâu, Phạm Viêm Bá vẫn cảm thấy tẻ nhạt vô vị. Có khi Phạm Viêm Bá nghĩ, liệu có phải Liễu Mộc Vũ rời đi, cũng thuận tay trộm mất trái tim của hắn luôn rồi? Nếu không phải vậy, tại sao hiện giờ hắn chẳng còn thấy hứng thú với chuyện gì trên đời nữa?
Rốt cuộc cũng không thể nhìn nhi tử nhà mình chán nản uể oải mãi như thế, Phạm Sùng Ân ám chỉ cho Phạm Viêm Bá, trước đây Liễu Mộc Vũ rời đi, Phạm Sùng Ân đã viết một công văn thông điệp cho Thái thú quận Lư Lăng là Trương Nghiễm Nghĩa, để Liễu Mộc Vũ đến đó nhờ vả. Phạm Viêm Bá vừa nghe xong, vui mừng quá đỗi, ngay trong đêm đó đã vội vàng cưỡi ngựa đến quận Lư Lăng, nhưng đến lúc tới được quận Lư Lăng, lại phát hiện ra “Liễu Mộc Vũ” cầm thông điệp đến chỉ là một tên giả mạo!
Bị Phạm Viêm Bá tay đấm chân đá một hồi, người kia cũng phải nói thật. Người này vốn tên là Địch Tiểu Lục, nhờ thân thích nên có được công văn thông điệp của huyện phủ, đến quận Thiệu Hi xa xôi kiếm chút việc làm, đi được nửa đường thì có người dùng thông điệp của Phạm đại Tướng quân vương để trao đổi với hắn. Địch Tiểu Lục vừa thấy là thông điệp do chính tay nguyên lão đương triều viết, lại còn được sắp xếp một chức quan béo bở ở quận Lư Lăng, tất nhiên rất vui vẻ trao đổi, nhưng không ngờ được, vừa mới nhậm chức chưa được hai tháng đã bị Phạm Viêm Bá phát hiện…
Phạm Viêm Bá bực bội không đánh nữa, vứt Địch Tiểu Lục sang một bên rồi chạy đến quận Thiệu Hi, kết quả vẫn không điều tra được về người kia… Tới tới lui lui lằng nhằng suốt nửa năm, những nơi có thể nghĩ ra đều đã tìm mấy lần, vậy mà ngay cả bóng dáng Liễu Mộc Vũ cũng không thấy. Dưới tình huống phải huy động tất cả lực lượng vẫn không có kết quả, Phạm Viêm Bá đành phải cưỡi ngựa như bay hơn mười ngày, đến kinh thành để thỉnh cầu vị Hoàng đế ca ca “không gì không làm được” này.
“Vậy mà Thượng Thanh ca ca lại tiều tụy đi nhiều! Đừng có “làm lụng vất vả” quá đó…” Phạm Viêm Bá ngồi phịch trên ghế, hơn mười ngày liên tiếp vội vàng cưỡi ngựa không ngơi nghỉ, hiện tại ngay cả việc nâng mí mắt lên Phạm Viêm Bá cũng thấy mệt.
“Tiều tụy? Làn da của ta vừa mới dùng Tuyết hoa ngọc lộ cao do Thái y điều chế mà… Trời ạ! Tiều tụy chỗ nào? Có nếp nhăn sao?” Thích Hi đế kinh hãi hoảng sợ ôm lấy mặt kêu to gọi nhỏ, dáng vẻ sợ hãi như thể đám thái giám nghe được tin bọn phản loạn đánh vào hoàng thành vậy!
“Bệ hạ, thần thực sự có việc gấp cần người giúp đỡ, kính nhờ người trở lại bình thường chút đi!” Phạm Viêm Bá cực kỳ coi thường, trước đây vì thực sự không thể chịu nổi tên Thái tử chỉ lộ ra vẻ mặt biến thái trước mặt mình, mới nghĩ ra mọi cách để nghịch ngợm phá phách, cuối cùng cũng được thoát khỏi cái chức “thư đồng”, không ngờ xa cách nhiều năm như vậy, hắn vẫn không có chút tiến bộ nào!
“A?” Ngay tức khắc Thích Hi đế thấy hứng thú, không ngờ Phạm Viêm Bá không hề mang chí lớn cũng có lúc phải đến cầu xin mình, không biết hắn có thể lợi dụng chuyện này để bắt chẹt bao nhiêu ưu đãi đây?
“Rốt cuộc là có chuyện gì, ái khanh nói nghe thử xem…”
“Thần khẩn cầu Hoàng thượng giúp vi thần tìm kiếm… thê tử trốn nhà!” Thu hồi dáng vẻ biếng nhác, Phạm Viêm Bá cung kính chỉnh lại áo mũ, lại theo quy củ quỳ xuống trước mặt Thích Hi đế một lần nữa. Phạm Viêm Bá biết nếu mình không nói chân tướng rõ ràng, không biết chừng tên Hoàng đế ca ca xảo quyệt tai quái này sẽ nghĩ ra trò gì, chỉ đành phải thành thật kể lại chuyện của mình và Liễu Mộc Vũ, nói cẩn thận cả trước lẫn sau: “… Nương tử nhà ta chính là con của Tướng quân tiền triều Liễu Chấn Đình, chỉ vì thần tin lầm sàm ngôn nên làm tổn thương đến hắn, khiến hắn mai danh ẩn tích trốn khỏi quận Phan Dương…”
Nghe kỹ càng những lời kể lại của Phạm Viêm Bá, hai mắt Thích Hi đế sáng bừng, nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng tìm được một chủ nhân có thể trừng trị tiểu bá vương này, sao hắn có thể không hưng phấn được đây?
“… Cho nên, xin Hoàng thượng đặc xá cho tội danh của Tiểu Liễu Nhi nhà ta, thần còn cả gan… xin Hoàng thượng tứ hôn!”
“Tuy rằng tiên hoàng đại xá thiên hạ, nhưng mẫu tử Liễu thị này… Không, mẫu nữ Liễu thị này đã phạm phải tội khi quân…”
Thích Hi đế cố ý kéo dài câu nói, nhưng Phạm Viêm Bá lại thở phào nhẹ nhõm trong lòng một hơi, một câu “mẫu nữ Liễu thị” xem như đã xóa bỏ “tội khi quân” của Liễu mẫu vì nói dối Liễu Mộc Vũ là nữ tử. Trước hết phải thừa nhận Liễu Mộc Vũ chính là nữ tử, sau đó mới có thể xin Hoàng đế ca ca tứ hôn cho, chỉ là nếu muốn tên Hoàng đế ca ca lập dị này đồng ý lời thỉnh cầu của mình, không biết mình sẽ bị bóc lột thành bộ dáng gì đây!
Quả nhiên, tạm dừng một chút, Thích Hi đế lại mở miệng nói: “Nhưng thiên hạ vừa mới ổn định, thực sự không thể câu nệ theo một khuôn mẫu, lúc cần dùng đến nhân tài, nếu Phạm Quận vương có thể quy thuận triều đình, báo đáp quốc gia…”
Phạm Viêm Bá bĩu môi, hắn biết chắc chắn Thích Hi đế sẽ không làm vụ mua bán lỗ vốn mà! Những ngày tháng tiêu dao của mình còn chưa trải qua đủ, nếu phải về kinh thành để ngày ngày bị Hoàng đế ca ca sai bảo, không biết hắn đã chết được mấy năm rồi? Phạm Viêm Bá vội vàng lắc đầu ngắt lời: “Trước đây thần đã ước định cùng tiên hoàng, nghĩ rằng bệ hạ còn nhớ rõ, không cầm binh, không kết đảng, không tham dự vào chính trị, chỉ làm một Vương gia nhàn tản… Chẳng lẽ bệ hạ muốn thần phá bỏ lời ước định cùng tiên hoàng sao?”
Thích Hi đế giả bộ thở dài một tiếng, sau khi quay về bàn ngồi xong, cầm một cuốn tấu chương mở ra nhìn: “Một khi đã như vậy, chỉ sợ trẫm lực bất tòng tâm… Quận vương đi đường xa mệt nhọc, cứ nghỉ ngơi trước đi!”
Phạm Viêm Bá tức giận nghiến răng, tiến lên hai bước, vươn một ngón tay: “Nếu bệ hạ giúp thần chuyện này, thần tự nguyện quyên góp vào quốc khố một năm quân lương!”
Vương triều vừa mới ổn định, đang vào lúc cần tiền cần người, một năm quân lương khoảng chừng bằng với hai mươi vạn lượng bạc trắng. Ôm quyết tâm tráng sĩ cắt cổ tay, vì để có thể bắt được yêu tinh quan trọng nhất kia vào trong ngực một lần nữa, Phạm Viêm Bá cắn răng ra giá.
“Năm năm quân lương!” Thích Hi đế không thèm ngẩng đầu lên mà mặc cả.
“Hai năm!” Phạm Viêm Bá cảm thấy tim mình đang chảy máu… Đống bạc trắng bóc à! Chờ đến khi hắn bắt được Tiểu Liễu Nhi về rồi, nhất định phải làm thế này thế này mới đủ được! Phạm Viêm Bá thầm tính toán trong lòng, đống bạc đó coi như hắn dùng cho việc sinh con đi, chỉ cần bắt được yêu tinh kia về, nhất định phải làm cho bụng cậu không được nhàn rỗi, sinh con cho mình để trả nợ!
“Bốn năm! Không thể ít hơn!” Thích Hi đế buông tấu chương xuống, hai mắt sáng lấp lánh.
“Ba năm! Không thể nhiều hơn! Khẳng định bệ hạ cũng không hy vọng nhìn thấy thần ức hiếp dân chúng để quyên góp đủ quân lương chứ!”
“Được, thành giao!” Sáu mươi vạn lượng bạc trắng… Chỉ trong thời gian một chén trà ngắn ngủi đã chảy ào vào quốc khố, Thích Hi đế cười như mèo trộm được cá, xem ra lần này Phạm Quận vương vào kinh, thực sự có chuẩn bị hậu lễ nha! Cứ tiếp tục thế này, ngay cả mình cũng thấy tò mò về Liễu Mộc Vũ… Rốt cuộc là tiểu mỹ nhân như thế nào mà có thể khiến Phạm Quận vương phóng túng hoa tâm không tiếc ói máu cắt thịt cũng muốn cưới về nhà?
“Thần muốn Thái hậu đích thân làm mai, cũng nhận Liễu Nhi làm nghĩa nữ!” Nhìn Thích Hi đế cười ngang ngược thế kia, Phạm Viêm Bá xót xa không chịu nổi, xem ra lại bị tên Hoàng đế ca ca giảo hoạt này tính kế rồi!
“Nếu trẫm đã đáp ứng, nhất định sẽ làm thỏa đáng! Ái khanh không cần lo lắng…” Thích Hi đế gật đầu, tháo ngọc bội long phượng giắt bên hông xuống đưa cho Phạm Viêm Bá: “Ngọc bội này coi như là tín vật trẫm ban cho Quận vương phi, ngọc bội long phượng như trẫm đích thân tới. Sau này nếu ngươi còn dám bắt nạt Quận vương phi, Phạm Liễu thị có thể dựa vào nó để trừng trị Quận vương gia! Ha ha ha…”
Đằng sau tiếng cười, là khuôn mặt tức giận đến nỗi xám ngắt của Phạm Viêm Bá.
…
Một tháng sau. Thành Phan Dương.
Ngày hôm đó, Khánh Đạt Niên đang ngồi trong phòng nghe đầu bài Thủy Hoan Nhi của Cầm Tâm các hát một khúc nhạc, đột nhiên bên ngoài cửa có những thanh âm ‘Leng keng loảng xoảng’ truyền đến, chỉ thấy Phạm Viêm Bá mang theo mười mấy gia đinh tôi tớ đạp cửa xông vào, bắt hắn nằm rạp ra đất, ném một tờ khế ước ra.
“Khánh Đạt Niên! Ngươi gan lớn tận trời, dám trêu chọc Quận vương phi giữa ban ngày ban mặt! Ta niệm tình mấy năm nay phụ thân ngươi có nhiều cống hiến cho Phan Dương, không trừng trị ngươi tội chết, nhưng cũng không thể tha nhẹ! Ngươi ký vào khế ước này, dùng sáu mươi vạn lượng bạc trắng để chuộc tội trong vòng hai mươi năm… Mau chóng ký tên đồng ý!”
“Ta… Ta… Quận vương minh xét, sao ta có thể trêu chọc Quận vương phi? Quận vương phi là ai ta cũng không biết!” Khánh Đạt Niên bị biến cố bất ngờ xảy ra làm cho sợ hãi đến nỗi choáng váng đầu óc, trời ơi, sáu mươi vạn lượng bạc trắng? Khánh gia nhà hắn làm ăn buôn bán muối mấy chục năm nay, gia sản cùng lắm mới chỉ có hơn hai trăm vạn lượng, vậy mà đột nhiên bị cướp mất gần một phần ba… Ra tay cũng ác độc quá rồi!
“Tiểu nhân chỉ biết hơn một năm trước Quận vương cưới một trắc Vương phi là Diêu thị… chứ chưa hề lập chính phi! Lại nói, dù Khánh Đạt Niên ta to gan lớn mật đến đâu, cũng đâu dám trêu chọc gia quyến của Quận vương gia? Quận vương minh xét, nhất định là có kẻ tiểu nhân hãm hại ta!” Mà kẻ tiểu nhân lớn nhất, chính là Phạm Viêm Bá ngươi! Khánh Đạt Niên tức giận bất bình vì tai họa bất ngờ này, rõ ràng là tội càng thêm tội, có lý nào lại như vậy?
“Ngươi nghe cho kỹ! Vương phi của bổn vương, chính là… Liễu, Mộc, Vũ!” Phạm Viêm Bá cười đầy nham hiểm, với tính cách có thù tất báo của hắn, làm sao có thể buông tha cho Khánh Đạt Niên đã từng trêu chọc Liễu Mộc Vũ? Đúng lúc, đống quân lương đắt tiền đó, cứ để cho tên xúi quẩy này bỏ ra là được rồi!
“Phạm Liễu thị là Quận vương phi do Hoàng đế tứ hôn, Thái hậu làm mai, Phạm Viêm Bá ta cưới hỏi đàng hoàng! Vậy mà tên cẩu tặc nhà ngươi dám nói Phạm gia gia của ngươi không có lão bà? Hôm nay ta tâm địa Bồ Tát nên tha cho ngươi một mạng… Nếu ngươi vẫn không chịu tỉnh ngộ, bổn vương sẽ bắt ngươi vào tử lao, tịch thu gia sản cả nhà ngươi để sung công!”
Người hầu đứng một bên lấy ngọc bội long phượng do Hoàng thượng ban cho và một cuộn thánh chỉ màu vàng, mở ra trước mặt Khánh Đạt Niên.
“Hay là… Khánh đại quan nhân không làm chủ được với sáu mươi vạn lượng bạc này, bổn vương đành phải phiền phức chút vậy, áp tải ngươi và phụ thân ngươi vào ngục giam xong rồi mới tra hỏi?” Trong giọng nói của Phạm Viêm Bá lộ ra vẻ ác độc.
“Không không không! Ta ký ngay! Ta ký ngay!” Khánh Đạt Niên sợ tới mức tè ra quần, giờ đâu còn sức để đau lòng cho đống bạc, giữ mạng quan trọng hơn! “Tiểu nhân tội ác ngập trời, sáu mươi vạn lượng đâu đủ để chuộc tội? Bảy mươi vạn lượng… Tiểu nhân đưa bảy mươi vạn lượng! Quận vương cho tiểu nhân hai tháng, không không không, một tháng để gom đủ ngân lượng… Đến lúc đó tiểu nhân sẽ mang ngân phiếu bảy mươi vạn lượng đến Quận vương phủ, xin Quận vương tha mạng!”
Khánh Đạt Niên mang khuôn mặt tím bầm ký tên đồng ý. Phạm Viêm Bá đắc ý phe phẩy tờ ngân khế trong tay, hừ hừ, dư ra mười vạn lượng, coi như để mua sính lễ cho Tiểu Liễu Nhi, vụ mua bán này… không thiệt!
Ráng chiều đỏ tươi ở chân trời phía xa xa, Phạm Viêm Bá híp hai mắt lại. Tiểu yêu tinh, chờ khi gia mang thánh chỉ tứ hôn của Hoàng thượng đến cho ngươi, để xem ngươi còn trốn khỏi giường của gia thế nào!
“Khởi bẩm Hoàng thượng, Phan Dương Quận vương Phạm Viêm Bá tới…”
“A? Tuyên hắn yết kiến!” Đương kim thánh thượng Thích Hi đế Lý Thượng Thanh nhướng mi, tiểu bá vương suốt ngày chỉ biết chơi đùa, không hề có chí tiến thủ kia đột nhiên vào kinh, không biết đã gây ra chuyện gì?
Rất ít người biết, bắt đầu từ khi bốn tuổi, Phạm Viêm Bá đã là thư đồng cho Thích Hi đế Lý Thượng Thanh lúc đó vẫn còn là Thái tử, nhưng phẩm hạnh của Phạm Viêm Bá không tốt, chưa đến hai năm đã làm cho hoàng cung ầm ĩ gà bay chó sủa, khiến mọi người trong cung từ Hoàng đế Hoàng hậu, cho tới thái giám cung nữ, đều đau đầu không thôi! Do Thái phó luôn khóc lóc kể lể mãi, Hoàng đế mới gọi Phạm Viêm Bá vẫn còn nhỏ tuổi tới, hỏi hắn tại sao không chịu khó học hành, để sau này có thể kế thừa chức vị của đại Tướng quân vương, đền ơn quốc gia?
Không ngờ, năm đó Phạm Viêm Bá mới chỉ sáu tuổi mà lại trả lời không hề e sợ, từ xa xưa, những người có công khai quốc đều không được chết tử tế, chỉ vì không thoát khỏi tám chữ “Công cao át chủ, thị sủng mà kiêu”. Thế lực của gia phó quá lớn, một khi họa ngoại xâm đã được diệt trừ, nhất định chủ nhân sẽ ra tay giải quyết mối lo bên trong, cái gọi là “Thỏ khôn phải chết, chó săn phanh thây” chính là đạo lý này!
Hoàng đế kinh hãi, tiến đến hỏi: “Nếu đúng là vậy, ngươi định làm thế nào?”
Phạm Viêm Bá đáp: “Hoàng ân mênh mông cuồn cuộn, mặc dù không nuôi kẻ phản cốt, nhưng nuôi một người nhàn rỗi chắc vẫn rất vui lòng! Cho nên, thần dốc lòng trở thành một tên ăn chơi trác táng bất học vô thuật, chỉ biết tiêu tiền chơi đùa, không biết tranh quyền đoạt lợi, chỉ mong được tiêu dao vô ưu, giúp cho Phạm gia an nhàn suốt đời…”
Hoàng đế thầm gật đầu trong lòng, qua nửa năm, tìm một lý do rồi phong Phạm Viêm Bá trở thành “Phan Dương Quận vương”, nhưng cũng ước định với hắn, hậu duệ của Phạm gia không được cầm binh, không kết đảng, không tham gia vào chính trị…
Khi được phong vương, Phạm Viêm Bá mới chỉ bảy tuổi…
Thích Hi đế đang nhớ lại, chỉ thấy một nam tử tuấn lãng khôi ngô nghênh ngang đi từ bên ngoài vào, nhìn thấy Hoàng đế cũng xem như giữ lễ quỳ xuống: “Phan Dương Quận vương Phạm Viêm Bá, khấu kiến ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
“Quận vương bình thân!” Ra hiệu cho những thái giám cung nữ chung quanh lui xuống, Thích Hi đế đi vòng qua bàn, đến bên cạnh Phạm Viêm Bá, cúi người xuống, mấy ngón tay xoa bóp khuôn mặt Phạm Viêm Bá, cười hì hì nói: “Nhiều năm không gặp, Quận vương vẫn như xưa… Mọng nước ngon miệng, y như trước đây nha!”
Phạm Viêm Bá thầm phỉ nhổ một tiếng trong lòng. Tất cả mọi người đều nghĩ Phạm Viêm Bá hắn lưu manh vô lại trời sinh, sợ “thư đồng” như hắn làm Thái tử hư hỏng, chứ đâu có biết những chiêu trêu ghẹo con gái nhà lành của hắn đều do một tay vị Thái tử ca ca này dạy dỗ cả…
Đẩy ngón tay đang gây rối của Thích Hi đế ra, đứng thẳng người dậy, Phạm Viêm Bá không hề có trên có dưới mà tự tìm ghế ngồi phịch xuống. Từ lúc yêu tinh kia rời khỏi Quận vương phủ, Phạm Viêm Bá chưa từng được ngủ ngon một giấc, tuy rằng bên cạnh vẫn đầy mỹ nhân vây quanh hầu hạ, nhưng mà không hề có tâm tình trêu đùa, dục vọng kêu gào muốn được phát tiết, nhưng dù có ôm thân thể ấm áp hương diễm đến đâu, Phạm Viêm Bá vẫn cảm thấy tẻ nhạt vô vị. Có khi Phạm Viêm Bá nghĩ, liệu có phải Liễu Mộc Vũ rời đi, cũng thuận tay trộm mất trái tim của hắn luôn rồi? Nếu không phải vậy, tại sao hiện giờ hắn chẳng còn thấy hứng thú với chuyện gì trên đời nữa?
Rốt cuộc cũng không thể nhìn nhi tử nhà mình chán nản uể oải mãi như thế, Phạm Sùng Ân ám chỉ cho Phạm Viêm Bá, trước đây Liễu Mộc Vũ rời đi, Phạm Sùng Ân đã viết một công văn thông điệp cho Thái thú quận Lư Lăng là Trương Nghiễm Nghĩa, để Liễu Mộc Vũ đến đó nhờ vả. Phạm Viêm Bá vừa nghe xong, vui mừng quá đỗi, ngay trong đêm đó đã vội vàng cưỡi ngựa đến quận Lư Lăng, nhưng đến lúc tới được quận Lư Lăng, lại phát hiện ra “Liễu Mộc Vũ” cầm thông điệp đến chỉ là một tên giả mạo!
Bị Phạm Viêm Bá tay đấm chân đá một hồi, người kia cũng phải nói thật. Người này vốn tên là Địch Tiểu Lục, nhờ thân thích nên có được công văn thông điệp của huyện phủ, đến quận Thiệu Hi xa xôi kiếm chút việc làm, đi được nửa đường thì có người dùng thông điệp của Phạm đại Tướng quân vương để trao đổi với hắn. Địch Tiểu Lục vừa thấy là thông điệp do chính tay nguyên lão đương triều viết, lại còn được sắp xếp một chức quan béo bở ở quận Lư Lăng, tất nhiên rất vui vẻ trao đổi, nhưng không ngờ được, vừa mới nhậm chức chưa được hai tháng đã bị Phạm Viêm Bá phát hiện…
Phạm Viêm Bá bực bội không đánh nữa, vứt Địch Tiểu Lục sang một bên rồi chạy đến quận Thiệu Hi, kết quả vẫn không điều tra được về người kia… Tới tới lui lui lằng nhằng suốt nửa năm, những nơi có thể nghĩ ra đều đã tìm mấy lần, vậy mà ngay cả bóng dáng Liễu Mộc Vũ cũng không thấy. Dưới tình huống phải huy động tất cả lực lượng vẫn không có kết quả, Phạm Viêm Bá đành phải cưỡi ngựa như bay hơn mười ngày, đến kinh thành để thỉnh cầu vị Hoàng đế ca ca “không gì không làm được” này.
“Vậy mà Thượng Thanh ca ca lại tiều tụy đi nhiều! Đừng có “làm lụng vất vả” quá đó…” Phạm Viêm Bá ngồi phịch trên ghế, hơn mười ngày liên tiếp vội vàng cưỡi ngựa không ngơi nghỉ, hiện tại ngay cả việc nâng mí mắt lên Phạm Viêm Bá cũng thấy mệt.
“Tiều tụy? Làn da của ta vừa mới dùng Tuyết hoa ngọc lộ cao do Thái y điều chế mà… Trời ạ! Tiều tụy chỗ nào? Có nếp nhăn sao?” Thích Hi đế kinh hãi hoảng sợ ôm lấy mặt kêu to gọi nhỏ, dáng vẻ sợ hãi như thể đám thái giám nghe được tin bọn phản loạn đánh vào hoàng thành vậy!
“Bệ hạ, thần thực sự có việc gấp cần người giúp đỡ, kính nhờ người trở lại bình thường chút đi!” Phạm Viêm Bá cực kỳ coi thường, trước đây vì thực sự không thể chịu nổi tên Thái tử chỉ lộ ra vẻ mặt biến thái trước mặt mình, mới nghĩ ra mọi cách để nghịch ngợm phá phách, cuối cùng cũng được thoát khỏi cái chức “thư đồng”, không ngờ xa cách nhiều năm như vậy, hắn vẫn không có chút tiến bộ nào!
“A?” Ngay tức khắc Thích Hi đế thấy hứng thú, không ngờ Phạm Viêm Bá không hề mang chí lớn cũng có lúc phải đến cầu xin mình, không biết hắn có thể lợi dụng chuyện này để bắt chẹt bao nhiêu ưu đãi đây?
“Rốt cuộc là có chuyện gì, ái khanh nói nghe thử xem…”
“Thần khẩn cầu Hoàng thượng giúp vi thần tìm kiếm… thê tử trốn nhà!” Thu hồi dáng vẻ biếng nhác, Phạm Viêm Bá cung kính chỉnh lại áo mũ, lại theo quy củ quỳ xuống trước mặt Thích Hi đế một lần nữa. Phạm Viêm Bá biết nếu mình không nói chân tướng rõ ràng, không biết chừng tên Hoàng đế ca ca xảo quyệt tai quái này sẽ nghĩ ra trò gì, chỉ đành phải thành thật kể lại chuyện của mình và Liễu Mộc Vũ, nói cẩn thận cả trước lẫn sau: “… Nương tử nhà ta chính là con của Tướng quân tiền triều Liễu Chấn Đình, chỉ vì thần tin lầm sàm ngôn nên làm tổn thương đến hắn, khiến hắn mai danh ẩn tích trốn khỏi quận Phan Dương…”
Nghe kỹ càng những lời kể lại của Phạm Viêm Bá, hai mắt Thích Hi đế sáng bừng, nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng tìm được một chủ nhân có thể trừng trị tiểu bá vương này, sao hắn có thể không hưng phấn được đây?
“… Cho nên, xin Hoàng thượng đặc xá cho tội danh của Tiểu Liễu Nhi nhà ta, thần còn cả gan… xin Hoàng thượng tứ hôn!”
“Tuy rằng tiên hoàng đại xá thiên hạ, nhưng mẫu tử Liễu thị này… Không, mẫu nữ Liễu thị này đã phạm phải tội khi quân…”
Thích Hi đế cố ý kéo dài câu nói, nhưng Phạm Viêm Bá lại thở phào nhẹ nhõm trong lòng một hơi, một câu “mẫu nữ Liễu thị” xem như đã xóa bỏ “tội khi quân” của Liễu mẫu vì nói dối Liễu Mộc Vũ là nữ tử. Trước hết phải thừa nhận Liễu Mộc Vũ chính là nữ tử, sau đó mới có thể xin Hoàng đế ca ca tứ hôn cho, chỉ là nếu muốn tên Hoàng đế ca ca lập dị này đồng ý lời thỉnh cầu của mình, không biết mình sẽ bị bóc lột thành bộ dáng gì đây!
Quả nhiên, tạm dừng một chút, Thích Hi đế lại mở miệng nói: “Nhưng thiên hạ vừa mới ổn định, thực sự không thể câu nệ theo một khuôn mẫu, lúc cần dùng đến nhân tài, nếu Phạm Quận vương có thể quy thuận triều đình, báo đáp quốc gia…”
Phạm Viêm Bá bĩu môi, hắn biết chắc chắn Thích Hi đế sẽ không làm vụ mua bán lỗ vốn mà! Những ngày tháng tiêu dao của mình còn chưa trải qua đủ, nếu phải về kinh thành để ngày ngày bị Hoàng đế ca ca sai bảo, không biết hắn đã chết được mấy năm rồi? Phạm Viêm Bá vội vàng lắc đầu ngắt lời: “Trước đây thần đã ước định cùng tiên hoàng, nghĩ rằng bệ hạ còn nhớ rõ, không cầm binh, không kết đảng, không tham dự vào chính trị, chỉ làm một Vương gia nhàn tản… Chẳng lẽ bệ hạ muốn thần phá bỏ lời ước định cùng tiên hoàng sao?”
Thích Hi đế giả bộ thở dài một tiếng, sau khi quay về bàn ngồi xong, cầm một cuốn tấu chương mở ra nhìn: “Một khi đã như vậy, chỉ sợ trẫm lực bất tòng tâm… Quận vương đi đường xa mệt nhọc, cứ nghỉ ngơi trước đi!”
Phạm Viêm Bá tức giận nghiến răng, tiến lên hai bước, vươn một ngón tay: “Nếu bệ hạ giúp thần chuyện này, thần tự nguyện quyên góp vào quốc khố một năm quân lương!”
Vương triều vừa mới ổn định, đang vào lúc cần tiền cần người, một năm quân lương khoảng chừng bằng với hai mươi vạn lượng bạc trắng. Ôm quyết tâm tráng sĩ cắt cổ tay, vì để có thể bắt được yêu tinh quan trọng nhất kia vào trong ngực một lần nữa, Phạm Viêm Bá cắn răng ra giá.
“Năm năm quân lương!” Thích Hi đế không thèm ngẩng đầu lên mà mặc cả.
“Hai năm!” Phạm Viêm Bá cảm thấy tim mình đang chảy máu… Đống bạc trắng bóc à! Chờ đến khi hắn bắt được Tiểu Liễu Nhi về rồi, nhất định phải làm thế này thế này mới đủ được! Phạm Viêm Bá thầm tính toán trong lòng, đống bạc đó coi như hắn dùng cho việc sinh con đi, chỉ cần bắt được yêu tinh kia về, nhất định phải làm cho bụng cậu không được nhàn rỗi, sinh con cho mình để trả nợ!
“Bốn năm! Không thể ít hơn!” Thích Hi đế buông tấu chương xuống, hai mắt sáng lấp lánh.
“Ba năm! Không thể nhiều hơn! Khẳng định bệ hạ cũng không hy vọng nhìn thấy thần ức hiếp dân chúng để quyên góp đủ quân lương chứ!”
“Được, thành giao!” Sáu mươi vạn lượng bạc trắng… Chỉ trong thời gian một chén trà ngắn ngủi đã chảy ào vào quốc khố, Thích Hi đế cười như mèo trộm được cá, xem ra lần này Phạm Quận vương vào kinh, thực sự có chuẩn bị hậu lễ nha! Cứ tiếp tục thế này, ngay cả mình cũng thấy tò mò về Liễu Mộc Vũ… Rốt cuộc là tiểu mỹ nhân như thế nào mà có thể khiến Phạm Quận vương phóng túng hoa tâm không tiếc ói máu cắt thịt cũng muốn cưới về nhà?
“Thần muốn Thái hậu đích thân làm mai, cũng nhận Liễu Nhi làm nghĩa nữ!” Nhìn Thích Hi đế cười ngang ngược thế kia, Phạm Viêm Bá xót xa không chịu nổi, xem ra lại bị tên Hoàng đế ca ca giảo hoạt này tính kế rồi!
“Nếu trẫm đã đáp ứng, nhất định sẽ làm thỏa đáng! Ái khanh không cần lo lắng…” Thích Hi đế gật đầu, tháo ngọc bội long phượng giắt bên hông xuống đưa cho Phạm Viêm Bá: “Ngọc bội này coi như là tín vật trẫm ban cho Quận vương phi, ngọc bội long phượng như trẫm đích thân tới. Sau này nếu ngươi còn dám bắt nạt Quận vương phi, Phạm Liễu thị có thể dựa vào nó để trừng trị Quận vương gia! Ha ha ha…”
Đằng sau tiếng cười, là khuôn mặt tức giận đến nỗi xám ngắt của Phạm Viêm Bá.
…
Một tháng sau. Thành Phan Dương.
Ngày hôm đó, Khánh Đạt Niên đang ngồi trong phòng nghe đầu bài Thủy Hoan Nhi của Cầm Tâm các hát một khúc nhạc, đột nhiên bên ngoài cửa có những thanh âm ‘Leng keng loảng xoảng’ truyền đến, chỉ thấy Phạm Viêm Bá mang theo mười mấy gia đinh tôi tớ đạp cửa xông vào, bắt hắn nằm rạp ra đất, ném một tờ khế ước ra.
“Khánh Đạt Niên! Ngươi gan lớn tận trời, dám trêu chọc Quận vương phi giữa ban ngày ban mặt! Ta niệm tình mấy năm nay phụ thân ngươi có nhiều cống hiến cho Phan Dương, không trừng trị ngươi tội chết, nhưng cũng không thể tha nhẹ! Ngươi ký vào khế ước này, dùng sáu mươi vạn lượng bạc trắng để chuộc tội trong vòng hai mươi năm… Mau chóng ký tên đồng ý!”
“Ta… Ta… Quận vương minh xét, sao ta có thể trêu chọc Quận vương phi? Quận vương phi là ai ta cũng không biết!” Khánh Đạt Niên bị biến cố bất ngờ xảy ra làm cho sợ hãi đến nỗi choáng váng đầu óc, trời ơi, sáu mươi vạn lượng bạc trắng? Khánh gia nhà hắn làm ăn buôn bán muối mấy chục năm nay, gia sản cùng lắm mới chỉ có hơn hai trăm vạn lượng, vậy mà đột nhiên bị cướp mất gần một phần ba… Ra tay cũng ác độc quá rồi!
“Tiểu nhân chỉ biết hơn một năm trước Quận vương cưới một trắc Vương phi là Diêu thị… chứ chưa hề lập chính phi! Lại nói, dù Khánh Đạt Niên ta to gan lớn mật đến đâu, cũng đâu dám trêu chọc gia quyến của Quận vương gia? Quận vương minh xét, nhất định là có kẻ tiểu nhân hãm hại ta!” Mà kẻ tiểu nhân lớn nhất, chính là Phạm Viêm Bá ngươi! Khánh Đạt Niên tức giận bất bình vì tai họa bất ngờ này, rõ ràng là tội càng thêm tội, có lý nào lại như vậy?
“Ngươi nghe cho kỹ! Vương phi của bổn vương, chính là… Liễu, Mộc, Vũ!” Phạm Viêm Bá cười đầy nham hiểm, với tính cách có thù tất báo của hắn, làm sao có thể buông tha cho Khánh Đạt Niên đã từng trêu chọc Liễu Mộc Vũ? Đúng lúc, đống quân lương đắt tiền đó, cứ để cho tên xúi quẩy này bỏ ra là được rồi!
“Phạm Liễu thị là Quận vương phi do Hoàng đế tứ hôn, Thái hậu làm mai, Phạm Viêm Bá ta cưới hỏi đàng hoàng! Vậy mà tên cẩu tặc nhà ngươi dám nói Phạm gia gia của ngươi không có lão bà? Hôm nay ta tâm địa Bồ Tát nên tha cho ngươi một mạng… Nếu ngươi vẫn không chịu tỉnh ngộ, bổn vương sẽ bắt ngươi vào tử lao, tịch thu gia sản cả nhà ngươi để sung công!”
Người hầu đứng một bên lấy ngọc bội long phượng do Hoàng thượng ban cho và một cuộn thánh chỉ màu vàng, mở ra trước mặt Khánh Đạt Niên.
“Hay là… Khánh đại quan nhân không làm chủ được với sáu mươi vạn lượng bạc này, bổn vương đành phải phiền phức chút vậy, áp tải ngươi và phụ thân ngươi vào ngục giam xong rồi mới tra hỏi?” Trong giọng nói của Phạm Viêm Bá lộ ra vẻ ác độc.
“Không không không! Ta ký ngay! Ta ký ngay!” Khánh Đạt Niên sợ tới mức tè ra quần, giờ đâu còn sức để đau lòng cho đống bạc, giữ mạng quan trọng hơn! “Tiểu nhân tội ác ngập trời, sáu mươi vạn lượng đâu đủ để chuộc tội? Bảy mươi vạn lượng… Tiểu nhân đưa bảy mươi vạn lượng! Quận vương cho tiểu nhân hai tháng, không không không, một tháng để gom đủ ngân lượng… Đến lúc đó tiểu nhân sẽ mang ngân phiếu bảy mươi vạn lượng đến Quận vương phủ, xin Quận vương tha mạng!”
Khánh Đạt Niên mang khuôn mặt tím bầm ký tên đồng ý. Phạm Viêm Bá đắc ý phe phẩy tờ ngân khế trong tay, hừ hừ, dư ra mười vạn lượng, coi như để mua sính lễ cho Tiểu Liễu Nhi, vụ mua bán này… không thiệt!
Ráng chiều đỏ tươi ở chân trời phía xa xa, Phạm Viêm Bá híp hai mắt lại. Tiểu yêu tinh, chờ khi gia mang thánh chỉ tứ hôn của Hoàng thượng đến cho ngươi, để xem ngươi còn trốn khỏi giường của gia thế nào!
Tác giả :
Mộc Hi