Diễm Phu Nhân
Chương 60: Lâm gia chủ mẫu hiện chân thân
Cung cấp lực lượng tốt nhất cho cuộc sống như thế nào? Ăn uống no đủ ngủ đủ, bất cứ lúc nào cũng có người khác phái, bao gồm tay cầm tay ôm mỹ nhân vào lòng.
Lâm Triêu Hi nghênh ngang đi vào Thanh Phong Các, ai nha nha, lâu như vậy không có tới thăm nơi này liền trùng tu rồi, không tệ không tệ, màn hồng lụa trắng lướt nhẹ, cảm giác có chút mông lung muốn say.
“Má mì đâu!” Lâm Triêu Hi nhìn chung quanh một lần, vẫn không thấy ai ra đón tiếp như cũ. Những tấm màn buông xuống lại che mất tầm mắt của nàng, ngậm cây quạt ở trong miệng, dùng tay vạch ra tầng tầng màn che lượn lờ, rốt cuộc nhìn thấy cầu thang.
“ Ư, ưm!”
Lâm Triêu Hi kinh hãi, Thanh Phong Các cùng Phương Phỉ Lâu không thể so sánh với nhau, kể cả các môn dạy bảo ở trên giường đều là có lực như vậy. Mặt Lâm Triêu Hi đỏ lên, mình chỉ nghĩ đến đây nhìn mỹ nhân một chút sờ sờ một chút hôn hôn một chút, không có dự định chiêm ngưỡng một cuộc vận động chiến đấu tám trăm hiệp trên giường đâu.
Trên hành lang đi tới đi lui mấy lần, chọc một cái lỗ trên cửa sổ giấy, nhưng không thể nào nhìn thấy được cảnh xuân bên trong, chỉ thấy được đệm giường rung động kịch liệt, nhưng không nhìn thấy cánh tay cẳng chân nào của mỹ nam.
“Vị công tử này.”
Lâm Triêu Hi quay đầu lại, chỉ thấy một thư sinh áo lam văn nhã một tay chấp ở phía sau, đang tiến gần về phía nàng hỏi: “Có phải công tử đến tìm quan nhân không?”
Lâm Triêu Hi lấy cây quạt trong miệng ra hỏi: “Ngươi là gì ở đây? Tú bà đâu?”
“Công tử tới không khéo, ngày hôm trước tại hạ vinh dự được làm điếm trưởng.” Trời mới biết lão đại khẩn cấp tạm thời kéo mụ già má mì đi đâu.
Lâm Triêu Hi chỉnh đốn xiêm áo cố làm ra vẻ trấn định nói: “Không sao cả không hề gì, ta không phải đến điểm bài của nàng. Chỉ là đến tìm mỹ nhân lãnh giáo chút một chút thôi.”
(điểm bài: gọi người nào đó phục vụ)
Thư sinh là ẩn sĩ cận thân đứng hàng thứ mười hai của Lâm Phượng Âm tạm thời sắm vai má mì, nghe Lâm Triêu Hi giải thích lý do ngay tức thì đổ xuống ba đạo mồ hôi.
Lâm Triêu Hi nhìn thấy sắc mặt lúng túng của hắn mới ý thức được mình nói chuyện quá thiếu lịch sự rồi, hình như không thích hợp với không khí nơi này, vì vậy cũng sảng lãng cười ha hả nói: “Ta cũng thật là. Ta nói ta là tới chơi kỹ nam!”
Thập Nhị( 12) hơi mím môi duy trì phong nhã hỏi: “Không biết cô . . . Không biết công tử thích loại hình nào?”
Lâm Triêu Hi suy nghĩ hồi lâu, thật ra nàng cũng không biết mình thích loại hình nào, hình như loại nào cũng ăn sạch. Nàng ngẩng đầu quan sát tên thư sinh một chút, cao chừng một mét tám mươi ba, anh khí dương cương, mày kiếm mắt tinh, môi hồng răng trắng, có hai lúm đồng tiền, tao nhã lịch sự, có khả năng là công thụ hệ liệt. Huống chi còn là điếm trưởng, nhất định là cực kỳ ưu tú.
(công thụ hệ liệt: cái này fan damie chắc rõ ràng nhỉ ^_^)
“Là ngươi đi!”
Lâm Triêu Hi giơ một ngón tay chỉ: “Là ngươi rồi!” Thập Nhị thiếu chút nữa ngất đi.
Gặp qua núi đao biển lửa rừng gươm mưa đạn cũng không nháy mắt, gặp qua yêu ma quỷ quái cũng sẽ không nao núng, nhưng hiện tại hắn xác định là đứng không vững, đứng không vững . . . . .
Lâm Triêu Hi mặc kệ vẻ mặt của hắn như bị bị táo bón, lôi kéo tay áo của hắn đi vào trong phòng. Thập Nhị mặc dù hóa đá, nhưng vẫn còn giữ lại lý trí, huýt sáo một cái để thông báo mọi người trong phòng không cần phải giả bộ yêu yêu nữa đâu, bởi vì hắn bị bắt làm tù binh rồi.
Lâm Triêu Hi ép buộc lôi kéo hắn vào trong một gian phòng, sau đó cười tủm tỉm quan sát hắn. Mặc dù không coi như là quốc sắc thiên hương nhưng tối thiểu cũng là tuấn tú trong sáng.
“Tiểu ca nhi, ngươi biết chơi cờ năm quân sao?”
Thập Nhị lắc đầu một cái, lau mồ hôi.
Lâm Triêu Hi bĩu bĩu môi, vỗ vỗ cây quạt trong tay lại hỏi: “Vậy tiểu ca nhi biết hát khúc hát thiếu nhi không?”
Thập Nhị ngây ngốc hỏi: “Khúc, Khúc thiếu nhi là . . . cái gì?”
Lâm Triêu Hi che miệng cười trộm, tiểu ca này thật là ngượng ngùng, nói một câu liền đỏ mặt nói lắp.
“Cái gì cũng được, ngươi hát quốc ca ta cũng không phản đối, điều chỉnh không khí một chút, hát cái đoạn điệu hát dân gian đi.”
Thập Nhị khóe miệng co giật nói: “Không, không biết . . .”
Lâm Triêu Hi bĩu môi nhíu nhíu mày nói: “Có phải ngươi không muốn làm gì không, nếu ngươi không hát ta đi tố cáo ngươi phục vụ không chu đáo à!”
Thập Nhị cuống quýt nắm tay ngăn cản nàng, công tử nói nhất định giữ nàng lại! Hắn cúi đầu im lặng suy nghĩ một hồi, trong đầu nhanh chóng tìm tòi đồng dao lúc tuổi thơ, sau đó lúng túng há mồm: “Trăng sáng không nói lời nào, sao nhỏ không nói lời nào, chỉ có mẹ cùng cha và ca, cùng ta đi nghỉ mát. . .”
Lâm Triêu Hi đổ mồ hôi ào ào, đây mà gọi là ca hát sao, ngũ âm thẳng từ trên xuống dưới. Nàng lập tức khoát tay ngăn cản, Thập Nhị hình như đang hát say mê, sửng sốt hát thêm vài câu mới dừng lại.
(Ngũ âm (theo khoa âm nhạc chỉ năm loại phụ âm khác nhau ở vị trí phát âm): âm hầu (cổ họng), âm nha (răng hàm), âm thiệt ( lưỡi), âm xỉ (răng cửa) và âm thần (môi))
Lâm Triêu Hi thở dài nói: “Cái gì cũng không cần, trực tiếp vào vấn để chính đi.” Nói xong liền bắt đầu cởi quần áo.
Mặc dù là nàng chủ động, nhưng bị Tam công tử biết số mạng của hắn phải chết là không thể nghi ngờ, hắn nôn nóng tới đỏ mắt, vội vàng kêu lên: “Công tử công tử . . . . . .ta . . . .ta, ta bán nghệ chứ không bán thân!”
Lâm Triêu Hi ngẩn người một chút, không hiểu ra làm sao nháy mắt máy cái nói: “Ngươi khẩn trương làm gì, ta mặc nhiều quá, nóng!”
Nàng đứng dậy cởi áo choàng lông cáo, cứ tưởng rằng qua giao thừa thời tiết sẽ càng lạnh hơn, vì vậy trong trong ngoài ngoài nàng bọc sáu bộ đồ bó chặt bản thân mình thành một quả cầu tròn vo. Không ngờ trong Thanh Phong Các đốt nóng rừng rực, lăn qua lăn lại một hồi nàng bị nóng rồi. Nhìn dáng vẻ lúng túng xấu hổ của Thập Nhị, nàng không khỏi hoài nghi nơi này bỏ vốn đầu tư có phải hay không đầu bị ngâm nước rồi, không thể không nói người vụng về thế này sao lại tiếp khách được chứ.
Lâm Phượng Âm đứng ở cửa hoa mai chuẩn bị ra ngoài thì hắt hơi một cái, bẻ một cành hồng mai vừa hé nở cắm lên đầu mỹ nhân rồi mới rời đi.
“Được rồi được rồi, không bắt ngươi bán thân, nhưng ngươi không có tài nghệ gì hết! Như vậy đi, xoa bóp toàn thân cho ta, làm tốt ta thưởng bạc.” Lâm Triêu Hi nói xong ném cây quạt qua một bên, nhảy lên nằm úp sấp trên giường.
Tay chân Thập Nhị lạnh ngắt, trong lòng mặc niệm không biết bao nhiêu lần, sao công tử vẫn chưa đến!
“Thất thần làm gì, tới mau tới mau, thắt lưng đau muốn chết luôn, cũng không biết có phải bị lạnh không.”
Lâm Triêu Hi nhắm mắt hưởng thụ, Thập Nhị bất đắc dĩ dùng đôi tay run rẩy đấm đấm lưng eo cho nàng, bản thân bảo trì tư thế đứng thẳng tránh để cho thân thể không phải tiếp xúc thân mật, hai chân chuẩn bị hướng về phía cửa, chỉ cần công tử phá cửa đi vào hắn lập tức chạy đi để tránh cho công tử hiểu lầm không cần thiết.
Trong Vô Cốt Viên, Thu Vô Cốt vừa tỉnh lại, bên cạnh giường Ngọc Hoàn ngủ không sâu liền mở mắt ra, thở dài hỏi: “Đã khỏe hơn rồi hả?”
Sắc mặt Thu Vô Cốt tái nhợt không có chút huyết sắc nào, ngày trước ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị, ánh mắt của hôm nay có chút lõm xuống. Trong con ngươi tơ máu trải rộng mang theo mệt mỏi cùng uể oải thật sâu. Hắn chống người lên có chút đùa giỡn nói: “Không có truyền tin tức cho ngươi, làm sao ngươi biết mà đến.”
Ngọc Hoàn khẽ cười khổ một tiếng nói: “Ngươi cần gì phải giả bộ ngấm ngầm chịu đựng, thân thể đã bị người ta làm hại thành như vậy, chẳng lẽ còn muốn trừng phạt ta không mời mà tới sao? Công tử, với công lực của ngươi lúc này có lẽ mới là đối thủ của ta.”
Thu Vô Cốt liếc nhìn nàng nói: “Ngươi có thể đi được rồi.”
Ngọc Hoàn đứng lên, rót ly trà đưa cho hắn nói: “Nàng đã trở lại, chẳng lẽ ngươi không muốn nhìn thấy nàng?”
Thu Vô Cốt chấn động hỏi: “Nàng trở lại?”
Ngọc Hoàn gật đầu một cái, cười nói: “Cũng biết ngươi chờ kết quả này mà, ta đã phái Thanh Xà sứ giả đi đón nàng rồi.”
Thu Vô Cốt cau mày nhìn nàng, nàng cười giận mắng: “Yên tâm đi, sẽ không đả thương nàng dù chỉ một cọng tóc gáy.”
Khi Thanh Xà mang theo thủ hạ xông vào Thanh Phong Các, Lâm Hướng Hi đang bồi hồi nửa mê nửa tỉnh. Bởi vì sức lực bàn tay của Thập Nhị rất tốt nên nàng càng ngày càng có cảm giác thoải mái buồn ngủ. Nhĩ lực của Thập Nhị rất tốt, nghe thấy bên ngoài có tiếng gió thổi cỏ lay, sau đó liền truyền đến một trận tiếng cười ngắn, cho thấy có người đột kích. Hắn điểm huyệt ngủ của nàng, để cho nàng nghỉ ngơi thật tốt.
Màn che phòng khách bên trong Thanh Phong Các mãnh liệt tung bay, Thanh Xà sứ giả phát ra một hiệu lệnh, thuộc hạ còn lại đều rút ra loan đao. Bọn họ là mấy cô gái có thân hình quỷ mị, xuống tay vô cùng ác độc và chính xác, đôi tay cầm đao chém đứt đoạn mành trướng, mở ra một đường máu.
Nhưng mà màn trướng cũng là nơi tốt nhất để ẩn sĩ ẩn thân, bọn hắn đã luyện thành một thân khinh công tuyệt đỉnh, vững vàng treo trên tơ lụa cũng không khó khăn. Khi các nàng cắt đứt mành trướng thành từng mảnh nhỏ, nhóm ẩn sĩ giống như những con dơi bay lượn trên không trung biến đổi trận hình.
Hai mươi tám cô gái, tám người nam tử.
Thanh Xà sứ giả sở dĩ đặt tên này, một là bởi vì nàng có diện mạo yêu mị thân hình xinh đẹp như có một loại yêu khí linh xà, hơn nữa bởi vì nàng có thể khống chế đủ loại rắn, đặc biệt kỹ xảo tốt nhất là luyện độc.
Những ẩn sĩ kia, lớn tuổi nhất cũng chưa qua mười bảy tuổi. Lâm gia chủ mẫu Lâm Triêu Hi lúc tuổi già thu dưỡng mười hai đứa trẻ là cô nhi, bọn họ thuở nhỏ đã đi theo Lâm Triêu Hi. Truyền thụ cho họ những vấn đề cơ bản, đối với nội công Lâm gia, quyền pháp, kiếm pháp, trận pháp cũng được học sơ qua. Nhưng cũng chỉ là vấn đề thô sơ đơn giản, bởi vì lúc đó thành lập nhóm ẩn sĩ này chính là muốn lợi dụng họ truyền bá tin tức. Hạng mục huấn luyện đứng đầu dành cho bọn họ là luyện khinh công, bất kể là đang ở tốc độ nhanh chậm hay là thể lực đều là nhất đẳng cao thủ, cũng giống như là Liệp Ưng( thợ săn).
(Còn tiếp)
Lâm Triêu Hi nghênh ngang đi vào Thanh Phong Các, ai nha nha, lâu như vậy không có tới thăm nơi này liền trùng tu rồi, không tệ không tệ, màn hồng lụa trắng lướt nhẹ, cảm giác có chút mông lung muốn say.
“Má mì đâu!” Lâm Triêu Hi nhìn chung quanh một lần, vẫn không thấy ai ra đón tiếp như cũ. Những tấm màn buông xuống lại che mất tầm mắt của nàng, ngậm cây quạt ở trong miệng, dùng tay vạch ra tầng tầng màn che lượn lờ, rốt cuộc nhìn thấy cầu thang.
“ Ư, ưm!”
Lâm Triêu Hi kinh hãi, Thanh Phong Các cùng Phương Phỉ Lâu không thể so sánh với nhau, kể cả các môn dạy bảo ở trên giường đều là có lực như vậy. Mặt Lâm Triêu Hi đỏ lên, mình chỉ nghĩ đến đây nhìn mỹ nhân một chút sờ sờ một chút hôn hôn một chút, không có dự định chiêm ngưỡng một cuộc vận động chiến đấu tám trăm hiệp trên giường đâu.
Trên hành lang đi tới đi lui mấy lần, chọc một cái lỗ trên cửa sổ giấy, nhưng không thể nào nhìn thấy được cảnh xuân bên trong, chỉ thấy được đệm giường rung động kịch liệt, nhưng không nhìn thấy cánh tay cẳng chân nào của mỹ nam.
“Vị công tử này.”
Lâm Triêu Hi quay đầu lại, chỉ thấy một thư sinh áo lam văn nhã một tay chấp ở phía sau, đang tiến gần về phía nàng hỏi: “Có phải công tử đến tìm quan nhân không?”
Lâm Triêu Hi lấy cây quạt trong miệng ra hỏi: “Ngươi là gì ở đây? Tú bà đâu?”
“Công tử tới không khéo, ngày hôm trước tại hạ vinh dự được làm điếm trưởng.” Trời mới biết lão đại khẩn cấp tạm thời kéo mụ già má mì đi đâu.
Lâm Triêu Hi chỉnh đốn xiêm áo cố làm ra vẻ trấn định nói: “Không sao cả không hề gì, ta không phải đến điểm bài của nàng. Chỉ là đến tìm mỹ nhân lãnh giáo chút một chút thôi.”
(điểm bài: gọi người nào đó phục vụ)
Thư sinh là ẩn sĩ cận thân đứng hàng thứ mười hai của Lâm Phượng Âm tạm thời sắm vai má mì, nghe Lâm Triêu Hi giải thích lý do ngay tức thì đổ xuống ba đạo mồ hôi.
Lâm Triêu Hi nhìn thấy sắc mặt lúng túng của hắn mới ý thức được mình nói chuyện quá thiếu lịch sự rồi, hình như không thích hợp với không khí nơi này, vì vậy cũng sảng lãng cười ha hả nói: “Ta cũng thật là. Ta nói ta là tới chơi kỹ nam!”
Thập Nhị( 12) hơi mím môi duy trì phong nhã hỏi: “Không biết cô . . . Không biết công tử thích loại hình nào?”
Lâm Triêu Hi suy nghĩ hồi lâu, thật ra nàng cũng không biết mình thích loại hình nào, hình như loại nào cũng ăn sạch. Nàng ngẩng đầu quan sát tên thư sinh một chút, cao chừng một mét tám mươi ba, anh khí dương cương, mày kiếm mắt tinh, môi hồng răng trắng, có hai lúm đồng tiền, tao nhã lịch sự, có khả năng là công thụ hệ liệt. Huống chi còn là điếm trưởng, nhất định là cực kỳ ưu tú.
(công thụ hệ liệt: cái này fan damie chắc rõ ràng nhỉ ^_^)
“Là ngươi đi!”
Lâm Triêu Hi giơ một ngón tay chỉ: “Là ngươi rồi!” Thập Nhị thiếu chút nữa ngất đi.
Gặp qua núi đao biển lửa rừng gươm mưa đạn cũng không nháy mắt, gặp qua yêu ma quỷ quái cũng sẽ không nao núng, nhưng hiện tại hắn xác định là đứng không vững, đứng không vững . . . . .
Lâm Triêu Hi mặc kệ vẻ mặt của hắn như bị bị táo bón, lôi kéo tay áo của hắn đi vào trong phòng. Thập Nhị mặc dù hóa đá, nhưng vẫn còn giữ lại lý trí, huýt sáo một cái để thông báo mọi người trong phòng không cần phải giả bộ yêu yêu nữa đâu, bởi vì hắn bị bắt làm tù binh rồi.
Lâm Triêu Hi ép buộc lôi kéo hắn vào trong một gian phòng, sau đó cười tủm tỉm quan sát hắn. Mặc dù không coi như là quốc sắc thiên hương nhưng tối thiểu cũng là tuấn tú trong sáng.
“Tiểu ca nhi, ngươi biết chơi cờ năm quân sao?”
Thập Nhị lắc đầu một cái, lau mồ hôi.
Lâm Triêu Hi bĩu bĩu môi, vỗ vỗ cây quạt trong tay lại hỏi: “Vậy tiểu ca nhi biết hát khúc hát thiếu nhi không?”
Thập Nhị ngây ngốc hỏi: “Khúc, Khúc thiếu nhi là . . . cái gì?”
Lâm Triêu Hi che miệng cười trộm, tiểu ca này thật là ngượng ngùng, nói một câu liền đỏ mặt nói lắp.
“Cái gì cũng được, ngươi hát quốc ca ta cũng không phản đối, điều chỉnh không khí một chút, hát cái đoạn điệu hát dân gian đi.”
Thập Nhị khóe miệng co giật nói: “Không, không biết . . .”
Lâm Triêu Hi bĩu môi nhíu nhíu mày nói: “Có phải ngươi không muốn làm gì không, nếu ngươi không hát ta đi tố cáo ngươi phục vụ không chu đáo à!”
Thập Nhị cuống quýt nắm tay ngăn cản nàng, công tử nói nhất định giữ nàng lại! Hắn cúi đầu im lặng suy nghĩ một hồi, trong đầu nhanh chóng tìm tòi đồng dao lúc tuổi thơ, sau đó lúng túng há mồm: “Trăng sáng không nói lời nào, sao nhỏ không nói lời nào, chỉ có mẹ cùng cha và ca, cùng ta đi nghỉ mát. . .”
Lâm Triêu Hi đổ mồ hôi ào ào, đây mà gọi là ca hát sao, ngũ âm thẳng từ trên xuống dưới. Nàng lập tức khoát tay ngăn cản, Thập Nhị hình như đang hát say mê, sửng sốt hát thêm vài câu mới dừng lại.
(Ngũ âm (theo khoa âm nhạc chỉ năm loại phụ âm khác nhau ở vị trí phát âm): âm hầu (cổ họng), âm nha (răng hàm), âm thiệt ( lưỡi), âm xỉ (răng cửa) và âm thần (môi))
Lâm Triêu Hi thở dài nói: “Cái gì cũng không cần, trực tiếp vào vấn để chính đi.” Nói xong liền bắt đầu cởi quần áo.
Mặc dù là nàng chủ động, nhưng bị Tam công tử biết số mạng của hắn phải chết là không thể nghi ngờ, hắn nôn nóng tới đỏ mắt, vội vàng kêu lên: “Công tử công tử . . . . . .ta . . . .ta, ta bán nghệ chứ không bán thân!”
Lâm Triêu Hi ngẩn người một chút, không hiểu ra làm sao nháy mắt máy cái nói: “Ngươi khẩn trương làm gì, ta mặc nhiều quá, nóng!”
Nàng đứng dậy cởi áo choàng lông cáo, cứ tưởng rằng qua giao thừa thời tiết sẽ càng lạnh hơn, vì vậy trong trong ngoài ngoài nàng bọc sáu bộ đồ bó chặt bản thân mình thành một quả cầu tròn vo. Không ngờ trong Thanh Phong Các đốt nóng rừng rực, lăn qua lăn lại một hồi nàng bị nóng rồi. Nhìn dáng vẻ lúng túng xấu hổ của Thập Nhị, nàng không khỏi hoài nghi nơi này bỏ vốn đầu tư có phải hay không đầu bị ngâm nước rồi, không thể không nói người vụng về thế này sao lại tiếp khách được chứ.
Lâm Phượng Âm đứng ở cửa hoa mai chuẩn bị ra ngoài thì hắt hơi một cái, bẻ một cành hồng mai vừa hé nở cắm lên đầu mỹ nhân rồi mới rời đi.
“Được rồi được rồi, không bắt ngươi bán thân, nhưng ngươi không có tài nghệ gì hết! Như vậy đi, xoa bóp toàn thân cho ta, làm tốt ta thưởng bạc.” Lâm Triêu Hi nói xong ném cây quạt qua một bên, nhảy lên nằm úp sấp trên giường.
Tay chân Thập Nhị lạnh ngắt, trong lòng mặc niệm không biết bao nhiêu lần, sao công tử vẫn chưa đến!
“Thất thần làm gì, tới mau tới mau, thắt lưng đau muốn chết luôn, cũng không biết có phải bị lạnh không.”
Lâm Triêu Hi nhắm mắt hưởng thụ, Thập Nhị bất đắc dĩ dùng đôi tay run rẩy đấm đấm lưng eo cho nàng, bản thân bảo trì tư thế đứng thẳng tránh để cho thân thể không phải tiếp xúc thân mật, hai chân chuẩn bị hướng về phía cửa, chỉ cần công tử phá cửa đi vào hắn lập tức chạy đi để tránh cho công tử hiểu lầm không cần thiết.
Trong Vô Cốt Viên, Thu Vô Cốt vừa tỉnh lại, bên cạnh giường Ngọc Hoàn ngủ không sâu liền mở mắt ra, thở dài hỏi: “Đã khỏe hơn rồi hả?”
Sắc mặt Thu Vô Cốt tái nhợt không có chút huyết sắc nào, ngày trước ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị, ánh mắt của hôm nay có chút lõm xuống. Trong con ngươi tơ máu trải rộng mang theo mệt mỏi cùng uể oải thật sâu. Hắn chống người lên có chút đùa giỡn nói: “Không có truyền tin tức cho ngươi, làm sao ngươi biết mà đến.”
Ngọc Hoàn khẽ cười khổ một tiếng nói: “Ngươi cần gì phải giả bộ ngấm ngầm chịu đựng, thân thể đã bị người ta làm hại thành như vậy, chẳng lẽ còn muốn trừng phạt ta không mời mà tới sao? Công tử, với công lực của ngươi lúc này có lẽ mới là đối thủ của ta.”
Thu Vô Cốt liếc nhìn nàng nói: “Ngươi có thể đi được rồi.”
Ngọc Hoàn đứng lên, rót ly trà đưa cho hắn nói: “Nàng đã trở lại, chẳng lẽ ngươi không muốn nhìn thấy nàng?”
Thu Vô Cốt chấn động hỏi: “Nàng trở lại?”
Ngọc Hoàn gật đầu một cái, cười nói: “Cũng biết ngươi chờ kết quả này mà, ta đã phái Thanh Xà sứ giả đi đón nàng rồi.”
Thu Vô Cốt cau mày nhìn nàng, nàng cười giận mắng: “Yên tâm đi, sẽ không đả thương nàng dù chỉ một cọng tóc gáy.”
Khi Thanh Xà mang theo thủ hạ xông vào Thanh Phong Các, Lâm Hướng Hi đang bồi hồi nửa mê nửa tỉnh. Bởi vì sức lực bàn tay của Thập Nhị rất tốt nên nàng càng ngày càng có cảm giác thoải mái buồn ngủ. Nhĩ lực của Thập Nhị rất tốt, nghe thấy bên ngoài có tiếng gió thổi cỏ lay, sau đó liền truyền đến một trận tiếng cười ngắn, cho thấy có người đột kích. Hắn điểm huyệt ngủ của nàng, để cho nàng nghỉ ngơi thật tốt.
Màn che phòng khách bên trong Thanh Phong Các mãnh liệt tung bay, Thanh Xà sứ giả phát ra một hiệu lệnh, thuộc hạ còn lại đều rút ra loan đao. Bọn họ là mấy cô gái có thân hình quỷ mị, xuống tay vô cùng ác độc và chính xác, đôi tay cầm đao chém đứt đoạn mành trướng, mở ra một đường máu.
Nhưng mà màn trướng cũng là nơi tốt nhất để ẩn sĩ ẩn thân, bọn hắn đã luyện thành một thân khinh công tuyệt đỉnh, vững vàng treo trên tơ lụa cũng không khó khăn. Khi các nàng cắt đứt mành trướng thành từng mảnh nhỏ, nhóm ẩn sĩ giống như những con dơi bay lượn trên không trung biến đổi trận hình.
Hai mươi tám cô gái, tám người nam tử.
Thanh Xà sứ giả sở dĩ đặt tên này, một là bởi vì nàng có diện mạo yêu mị thân hình xinh đẹp như có một loại yêu khí linh xà, hơn nữa bởi vì nàng có thể khống chế đủ loại rắn, đặc biệt kỹ xảo tốt nhất là luyện độc.
Những ẩn sĩ kia, lớn tuổi nhất cũng chưa qua mười bảy tuổi. Lâm gia chủ mẫu Lâm Triêu Hi lúc tuổi già thu dưỡng mười hai đứa trẻ là cô nhi, bọn họ thuở nhỏ đã đi theo Lâm Triêu Hi. Truyền thụ cho họ những vấn đề cơ bản, đối với nội công Lâm gia, quyền pháp, kiếm pháp, trận pháp cũng được học sơ qua. Nhưng cũng chỉ là vấn đề thô sơ đơn giản, bởi vì lúc đó thành lập nhóm ẩn sĩ này chính là muốn lợi dụng họ truyền bá tin tức. Hạng mục huấn luyện đứng đầu dành cho bọn họ là luyện khinh công, bất kể là đang ở tốc độ nhanh chậm hay là thể lực đều là nhất đẳng cao thủ, cũng giống như là Liệp Ưng( thợ săn).
(Còn tiếp)
Tác giả :
Thiên Ái Mạch Sinh Nhân