Diễm Phu Nhân
Chương 54: Hả giận nhìn người bị bêu xấu
Cái gì? Hai mươi năm không bú sữa rồi hả? Tiểu tử này không phải mới mười ba mười bốn tuổi sao?
Nàng giả bộ thành dáng vẻ uy nghiêm chất vấn: “Tiểu tử, ngươi mới bao lớn nha, có phải không lo học hành cho tốt hay không?”
“Nương tử, ta năm nay hai mươi lăm tuổi.” Thiếu niên vui vẻ nói, sau đó từ trên cây bay xuống, dừng ở trước mặt nàng.
Lâm Triêu Hi giơ tay ra đo đo, nàng thấp hơn hắn một cái đầu.
“Ngươi không phải là đang nói đùa chứ?” Lâm triêu Hi cười gượng.
Thiếu niên lắc đầu, chân thành tha thiết mà nói: “Ta vào năm mười bốn tuổi gương mặt liền bắt đầu dừng lại như trẻ con không thay đổi nữa, ba mươi năm cũng như một ngày, đây là chuyện trên dưới Phùng gia đều biết.”
Trời đất, đây chính là ngưởi không già trong truyền thuyết?
Nàng tò mò hỏi: “Vậy ngươi là người bất tử hả?”
Thiếu niên nhẹ nhàng khoan khoái cười một hồi nói: “Tuổi thọ của ta chỉ có bốn mươi năm, nương tử sợ ta chết sớm lúc còn tráng niên để ngươi sống một mình làm quả phụ sao?”
Sống ít hơn nửa đời người so với người bình thường . . . Lâm Triêu Hi không khỏi có chút đồng tình với đứa trẻ này, đưa tay sờ sờ đầu của hắn nói: “Thật đáng thương!”
Thiếu niên cười rực rỡ: “Đây là nương tử cùng ta có da thịt thân thiết sao? Nương tử yêu ta rồi! Ta thật vui vẻ!”
Lâm Triêu Hi liếc mắt xem thường, đây là làm sao nha, sờ đầu cũng là da thịt thân thiết hả? Vậy xuân cung đồ chẳng phải đều thành truyện tranh của trẻ con sao! (xuân cung đồ: tranh khêu dâm)
Lâm Triêu Hi trịnh trọng mà nói: “Ngươi đó, lớn hơn ta mấy tuổi, theo lẽ thường mà nói chúng ta thật sự rất xứng đôi. Nhưng mà chuyện tình yêu nam nữ cho tới bây giờ đều là đạo lý ngươi tình ta nguyện, ta không tin cái gì vừa thấy đã yêu. Ngươi cũng không phải là tuấn mỹ vô song, cho nên đừng mơ tưởng ánh mắt của ta chỉ quây quanh ngươi. Ngược lại, nếu là lâu ngày sinh tình thì ta cảm thấy có độ tin tưởng cao hơn. Nếu ngươi quyết tâm theo đuổi cô nãi nãi thì phải kiên trì bền bỉ cho ta thấy. Chỉ là như vậy sẽ làm ngươi lãng phí mấy chục năm tuổi thọ còn sót lại một cách vô ích. Mà ta lại chưa bao giờ nguyện ý làm chuyện nhẫn tâm như vậy cho nên đó là lý do đối xử với nhau có lễ nghĩa là được. Ngươi không giết ta ta thật cảm kích, ta thật sự không nhìn trúng người Phùng gia, nhiều lắm chỉ có thể xem ngươi như bằng hữu trên giang hồ mà thôi.”
Thiếu niên nheo mắt tiếp tục cười: “Nương tử, ta suy đi nghĩ lại, vẫn quyết định theo đuổi ngươi. Những năm này ta ở Phùng gia trừ chế thuốc cũng chính là chế thuốc, chẳng có việc mới mẻ gì để làm, giờ làm chuyện có ý nghĩa cho người yêu mến, cuộc đời ngắn ngủi có chết cũng không tiếc.”
Lâm Triêu Hi biết, hôm nay nàng ra cửa mà không xem hoàng lịch. Chắc chắn hoàng lịch viết: Thích hợp ở nhà ngủ, kị giao tiếp tiểu nhân và người lạ.
“Ngươi đang chế thuốc ở Phùng gia?”
“Đúng vậy, trước lúc sư phụ của ta quy tiên đã để ta thay nàng báo đáp ân tình của Phùng gia, nên ta ở lại điều chế thuốc.”
“Vậy . . . ngươi có bị ràng buộc tự do của bản thân hay không?”
“Có thể nói là có, cũng có thể nói là không. Bởi vì thuốc của Phùng gia đều xuất phát từ tay của ta, người Phùng gia trên dưới đối với ta đều rất cung kính khách khí. Nhưng ta từng lập lời thề, kiếp này không bước ra khỏi Phùng gia nửa bước.”
Lâm Triêu Hi vui vẻ, chờ thọ yến xong bọn họ trở về Hoa Châu, có thể thoát khỏi tiểu tử này rồi!
“Ha ha ha, nam nhi tốt thật anh hùng, từ trước đến nay đều là nhất ngôn cửu đỉnh. Tiểu tử ngươi cũng không tệ, ta liền chấp nhận sự theo đuổi của ngươi.”
Oanh Oanh nghe hai người này một lời một lời đối thoại, bị câu nói đồng ý của Lâm Triêu Hi làm cho hết hồn. Nhị công tử đối với nàng thương yêu cưng chiều, Tam công tử cũng đối với nàng không tầm thường, ngay cả Đại công tử cũng thiên vị che chở, nàng còn không hài lòng?
Thiếu niên lui về sau một bước, cung kính chấp tay thi lễ nói: “Xin nương tử nhận một xá của Lưu Y, đây là lễ phép tối thượng, từ nay về sau ở trong lòng ta nương tử quan trọng hơn bất kỳ điều gì trên thế gian này.”
Lâm Triêu Hi cười khan nói: “Cái gọi là không đánh nhau thì không quen biết, chúng ta đúng là rất có duyên phận. Nhưng ngươi phụng mệnh đến làm cho chúng ta không vui, ngược lại trở thành bằng hữu của ta, làm sao trở về báo cáo đây?”
Lưu Y lắc đầu một cái nói: “Lúc trước nha đầu Thiên Vân kia nói với ta có hai người rất đáng ghét để cho tới giáo huấn một chút, ta nghĩ coi như là giải buồn nên tới. Không ngờ gặp được nương tử là một người rất khả ái, làm sao đành lòng dạy dỗ chứ. Nương tử yên tâm, nha đầu Thiên Vân không dám khiển trách ta đâu, ngay cả Phùng Tích Viện đều phải cho ta vài phần mặt mũi.”
Lâm Triêu Hi cảm giác mình lượm được một cái đại tiện nghi, không chỉ bảo vệ được cái mạng nhỏ còn áp chế được uy phong của Phùng Tích Viện. Nghĩ như vậy nên càng nhìn Lưu Y càng thấy thuận mắt, xem hắn như đệ đệ mà ôm một cái.
Lưu Y cười ngất ngây, Oanh Oanh ưu thương thở dài.
Vừa mới lên đèn, trên dưới Phùng gia càng thêm náo nhiệt, trong sân ngồi đầy người tới chúc thọ, phần đông là các Thiếu chủ, đoán chừng là hâm mộ tiếng tăm mà đến, mong muốn làm vui lòng tiểu thư Phùng gia.
Vốn Lâm Triêu Hi không có địa vị để tham gia cảnh tượng náo nhiệt, nhưng sau khi cùng Lưu Y trao đổi, Lưu Y liền mang nàng vào tiền viện( phía trước). Vì phòng ngừa rước lấy điều rắc rối, nàng cũng chỉ đứng trên mái hiên nhìn vào tình huống bên trong.
Trăng sáng sao dày, gió đêm thổi qua có chút lành lạnh. Lưu Y cởi áo khoát ngoài khoát lên cho nàng, sau đó hài lòng cười một tiếng.
“Sư phụ nói, con gái thích nhất được săn sóc tỉ mỉ quan tâm, nương tử có thể yêu ta một chút không?”
Lâm Triêu Hi cười vỗ đầu của hắn nói: “Chỉ chút ít ơn huệ đã muốn trái tim của một cô gái, ngươi nghĩ đơn giản quá nhỉ.”
Lưu Y ưu oán thở dài nói: “Tình yêu quả nhiên là chuyện thâm thúy khó hiểu, xem ra ta cần phải khổ cực từ từ nghiên cứu thêm rồi.”
Lâm Triêu Hi cười hắc hắc tiếp tục xem náo nhiệt, chủ yếu là nàng muốn mở mang kiến thức xem người khác tặng cho đại tiểu thư vốn ‘Không để phàm vật lọt vào mắt xanh’ là những vật gì. Lúc trước xe pháo hoa bị ngâm nước, Lâm Thành Trác nói vẫn còn lễ vật dự bị, hỏi mãi cũng không nói. Hôm nay nàng cũng muốn xem một chút là lễ vật gì còn đặc sắc hơn cả phá hoa.
“Đây là trân châu Bắc Hải, lúc trước có thấy qua một viên lớn nhưng chưa từng thấy viên nào lớn như cái bát như vậy, thật trân phẩm hiếm thấy.”
“Oa, là Linh chi ngàn năm, lại là sinh đôi nữa! Qủa nhiên là dược tốt!”
“ Kìa, có phải là bút tích thật của Thủy Hoàng ngự bút không? Nhìn bức tranh sơn thủy hào hùng khí như vậy quả nhiên là phong thái của bậc Đế vương.”
. . . . . . . . . . . .
Lưu Y bên cạnh một mực giải thích, khiến cho Lâm Triêu Hi dù ngu ngốc không biết giá trị thị trường cũng nhìn ra được, quả nhiên, nhà nào cũng đưa lễ vật không tầm thường.
Nhưng Phùng Tích Viện trước sau vẫn ngồi yên ở trên cao, đối với lễ vật tặng phẩm chỉ là cười hờ hững cũng không tỏ vẻ vui thích. Ngược lại Phùng lão gia một mực tán dương ánh mắt độc đáo của hậu bối, tâm ý thành khẩn rất là vui vẻ.
Rốt cuộc đến phiên Lâm Thành Trác lên sân khấu, thế nhưng hắn lại tay không mà đến, rất nhiều người không khỏi thổn thức.
Ngược lại, trong mắt Phùng Tích Viện lại mừng rỡ hơn, thẹn thùng hỏi: “Trác ca ca, huynh định tặng gì cho Viện nhi vậy?”
Lâm Thành Trác gật đầu một cái, mở miệng nói: “Hôm nay là ngày cặp kê của Phùng gia tiểu thư, Phùng gia cùng Lâm gia ta luôn luôn giao hảo, nhiều năm qua đối với ta càng thêm thân thiết, ta cũng coi Phùng gia tiểu thư như là em gái ruột mà thật lòng đối đãi.”
Sắc mặt Phùng Tích Viện tối sầm, cắn môi nói: “Trác ca ca, huynh biết muội không muốn làm huynh muội với huynh. . .” Nàng nhìn về phía Phùng lão gia đang ngồi ở một bên, gắt giọng: “Cha . . .”
Phùng lão gia cười ha ha giơ tay lên nói: “Thành Trác à, hôm nay tiểu nữ cũng cặp kê rồi, hai nhà chúng ta cũng nên bàn chuyện cưới gả cho xong đi.”
Mọi người xôn xao, có người tiếc hận bóp cổ tay, có người nhàn nhạt ưu sầu, nhưng không người nào dám nhiều lời nói xấu, Phùng gia Lâm gia đều là người có địa vị trong võ lâm, tự nhiên là môn đăng hộ đối xứng lứa vừa đôi.
Lâm Triêu Hi nhăn mặt cau mũi, liên tục hừ hừ mấy tiếng bày tỏ không cam lòng cùng khinh thường. Lưu Y hỏi nàng có phải bị cảm lạnh rồi hay không, nàng gật đầu liên tục nói là bị phụ nữ( cha và con gái) Phùng gia làm cho buồn nôn.
Trên mặt Phùng Tích Viện lại khôi phục vẻ kiều mị, phóng điện về phía Lâm Thành Trác, vẻ mặt muốn nói lại thôi.
Lâm Thành Trác trầm mặc hồi lâu, rốt cuộc mở miệng nói chuyện: “Thanh Trác không xứng với tình ý của Tích Viện muội muội, Thành Trác đối với muội không phải là tình yêu nam nữ,, tha thứ ta không thể cưới muội, cũng không mong làm chậm trễ hạnh phúc cả đời của muội. Hôm nay là ngày cặp kê của muội, là thời gian tốt đẹp của đời người, huynh trưởng không có gì để tặng muội, ngoại trừ một thanh Phượng kiếm là vật tổ truyền nhiều năm của Lâm gia, cũng không phải món ngon vật lạ gì, xin hãy nhận lấy.”
Ngay tức khắc, tiếng nghị luận vang lên như sấm, giống như trăm vạn con chim đồng thời bay lên từ mặt đất, sau khi trầm mặc là một trận bùng nổ.
Lâm Triêu Hi cũng như vậy, hoàn toàn choáng váng.
Trước mặt mọi người cự hôn, đẹp trai nha!( từ chối kết hôn)
Tặng bảo vật cho tiện nhân! Ngu!
Sắc mặt của Phùng Tích Viện lập tức thâm trầm, Phùng lão gia cũng giăng đầy mây đen.
Phùng Tích Viện đứng lên, chậm rãi đi tới trước mặt hắn nói: “Ngươi là cự tuyệt hôn sự của chúng ta sao?”
Lâm Thành Trác không nói, cầm đuôi kiếm của thanh Phượng kiếm, nâng hai tay lập tức đưa qua.
Phùng Tích Viện chợt hừ lạnh một tiếng nói: “Không có được lang quân như ý, thì cần thanh kiếm hỏng này có lợi ích gì?! Lâm Thành Trác, ta với ngươi là thanh mai trúc mã, mười sáu năm ta ngày đêm mong ước được cùng ngươi kết liền cành. Nhưng ngươi lại giày xéo tàn phá một mảnh chân tình của ta, hôm nay lại trước mặt mọi người nhục nhã không cần ta, khiến ta còn mặt mũi nào mà tồn tại! Khiến Phùng gia ta còn mặt mũi nào mà tồn tại!”
Lâm Thành Trác muốn nói lại thôi, Phùng Tích Viện vung tay áo lên hô to: “Tiễn khách! Từ nay về sau Phùng gia cùng Lâm gia không đội trời chung! Hôm nay anh hùng hào kiệt nào thương tiếc cho ta, nếu như không chê Tích Viện bị người chê bỏ, xin mời chứng tỏ tâm ý, ta tự nhiên cùng quân( lang quân) đính ước, chỉ mong tìm một phu quân thương yêu bảo hộ cho ta!”
Cừ thật! Có khí thế! Lâm Triêu Hi thiếu chút nữa vì hưng phấn nhảy lên nhảy xuống như nhảy Bungee ở ngoài mái hiên.
Lời này vừa nói ra đã hoàn toàn phá xóa bỏ hôn sự của Lâm Thành Trác và Phùng Tích Viện rồi. Lâm Thành Trác tránh được một kiếp, cũng là cơ hội giải quyết luôn tình địch của Oanh Oanh! Còn nữa, nhìn thấy Phùng Tích Viện cực kỳ tức giận có thể sa ngã nàng không phải không thoải mái, đơn phương tìm phu quân đến ở rể về sau cũng chỉ có nàng ta tự tìm khó chịu thôi.
Nàng giả bộ thành dáng vẻ uy nghiêm chất vấn: “Tiểu tử, ngươi mới bao lớn nha, có phải không lo học hành cho tốt hay không?”
“Nương tử, ta năm nay hai mươi lăm tuổi.” Thiếu niên vui vẻ nói, sau đó từ trên cây bay xuống, dừng ở trước mặt nàng.
Lâm Triêu Hi giơ tay ra đo đo, nàng thấp hơn hắn một cái đầu.
“Ngươi không phải là đang nói đùa chứ?” Lâm triêu Hi cười gượng.
Thiếu niên lắc đầu, chân thành tha thiết mà nói: “Ta vào năm mười bốn tuổi gương mặt liền bắt đầu dừng lại như trẻ con không thay đổi nữa, ba mươi năm cũng như một ngày, đây là chuyện trên dưới Phùng gia đều biết.”
Trời đất, đây chính là ngưởi không già trong truyền thuyết?
Nàng tò mò hỏi: “Vậy ngươi là người bất tử hả?”
Thiếu niên nhẹ nhàng khoan khoái cười một hồi nói: “Tuổi thọ của ta chỉ có bốn mươi năm, nương tử sợ ta chết sớm lúc còn tráng niên để ngươi sống một mình làm quả phụ sao?”
Sống ít hơn nửa đời người so với người bình thường . . . Lâm Triêu Hi không khỏi có chút đồng tình với đứa trẻ này, đưa tay sờ sờ đầu của hắn nói: “Thật đáng thương!”
Thiếu niên cười rực rỡ: “Đây là nương tử cùng ta có da thịt thân thiết sao? Nương tử yêu ta rồi! Ta thật vui vẻ!”
Lâm Triêu Hi liếc mắt xem thường, đây là làm sao nha, sờ đầu cũng là da thịt thân thiết hả? Vậy xuân cung đồ chẳng phải đều thành truyện tranh của trẻ con sao! (xuân cung đồ: tranh khêu dâm)
Lâm Triêu Hi trịnh trọng mà nói: “Ngươi đó, lớn hơn ta mấy tuổi, theo lẽ thường mà nói chúng ta thật sự rất xứng đôi. Nhưng mà chuyện tình yêu nam nữ cho tới bây giờ đều là đạo lý ngươi tình ta nguyện, ta không tin cái gì vừa thấy đã yêu. Ngươi cũng không phải là tuấn mỹ vô song, cho nên đừng mơ tưởng ánh mắt của ta chỉ quây quanh ngươi. Ngược lại, nếu là lâu ngày sinh tình thì ta cảm thấy có độ tin tưởng cao hơn. Nếu ngươi quyết tâm theo đuổi cô nãi nãi thì phải kiên trì bền bỉ cho ta thấy. Chỉ là như vậy sẽ làm ngươi lãng phí mấy chục năm tuổi thọ còn sót lại một cách vô ích. Mà ta lại chưa bao giờ nguyện ý làm chuyện nhẫn tâm như vậy cho nên đó là lý do đối xử với nhau có lễ nghĩa là được. Ngươi không giết ta ta thật cảm kích, ta thật sự không nhìn trúng người Phùng gia, nhiều lắm chỉ có thể xem ngươi như bằng hữu trên giang hồ mà thôi.”
Thiếu niên nheo mắt tiếp tục cười: “Nương tử, ta suy đi nghĩ lại, vẫn quyết định theo đuổi ngươi. Những năm này ta ở Phùng gia trừ chế thuốc cũng chính là chế thuốc, chẳng có việc mới mẻ gì để làm, giờ làm chuyện có ý nghĩa cho người yêu mến, cuộc đời ngắn ngủi có chết cũng không tiếc.”
Lâm Triêu Hi biết, hôm nay nàng ra cửa mà không xem hoàng lịch. Chắc chắn hoàng lịch viết: Thích hợp ở nhà ngủ, kị giao tiếp tiểu nhân và người lạ.
“Ngươi đang chế thuốc ở Phùng gia?”
“Đúng vậy, trước lúc sư phụ của ta quy tiên đã để ta thay nàng báo đáp ân tình của Phùng gia, nên ta ở lại điều chế thuốc.”
“Vậy . . . ngươi có bị ràng buộc tự do của bản thân hay không?”
“Có thể nói là có, cũng có thể nói là không. Bởi vì thuốc của Phùng gia đều xuất phát từ tay của ta, người Phùng gia trên dưới đối với ta đều rất cung kính khách khí. Nhưng ta từng lập lời thề, kiếp này không bước ra khỏi Phùng gia nửa bước.”
Lâm Triêu Hi vui vẻ, chờ thọ yến xong bọn họ trở về Hoa Châu, có thể thoát khỏi tiểu tử này rồi!
“Ha ha ha, nam nhi tốt thật anh hùng, từ trước đến nay đều là nhất ngôn cửu đỉnh. Tiểu tử ngươi cũng không tệ, ta liền chấp nhận sự theo đuổi của ngươi.”
Oanh Oanh nghe hai người này một lời một lời đối thoại, bị câu nói đồng ý của Lâm Triêu Hi làm cho hết hồn. Nhị công tử đối với nàng thương yêu cưng chiều, Tam công tử cũng đối với nàng không tầm thường, ngay cả Đại công tử cũng thiên vị che chở, nàng còn không hài lòng?
Thiếu niên lui về sau một bước, cung kính chấp tay thi lễ nói: “Xin nương tử nhận một xá của Lưu Y, đây là lễ phép tối thượng, từ nay về sau ở trong lòng ta nương tử quan trọng hơn bất kỳ điều gì trên thế gian này.”
Lâm Triêu Hi cười khan nói: “Cái gọi là không đánh nhau thì không quen biết, chúng ta đúng là rất có duyên phận. Nhưng ngươi phụng mệnh đến làm cho chúng ta không vui, ngược lại trở thành bằng hữu của ta, làm sao trở về báo cáo đây?”
Lưu Y lắc đầu một cái nói: “Lúc trước nha đầu Thiên Vân kia nói với ta có hai người rất đáng ghét để cho tới giáo huấn một chút, ta nghĩ coi như là giải buồn nên tới. Không ngờ gặp được nương tử là một người rất khả ái, làm sao đành lòng dạy dỗ chứ. Nương tử yên tâm, nha đầu Thiên Vân không dám khiển trách ta đâu, ngay cả Phùng Tích Viện đều phải cho ta vài phần mặt mũi.”
Lâm Triêu Hi cảm giác mình lượm được một cái đại tiện nghi, không chỉ bảo vệ được cái mạng nhỏ còn áp chế được uy phong của Phùng Tích Viện. Nghĩ như vậy nên càng nhìn Lưu Y càng thấy thuận mắt, xem hắn như đệ đệ mà ôm một cái.
Lưu Y cười ngất ngây, Oanh Oanh ưu thương thở dài.
Vừa mới lên đèn, trên dưới Phùng gia càng thêm náo nhiệt, trong sân ngồi đầy người tới chúc thọ, phần đông là các Thiếu chủ, đoán chừng là hâm mộ tiếng tăm mà đến, mong muốn làm vui lòng tiểu thư Phùng gia.
Vốn Lâm Triêu Hi không có địa vị để tham gia cảnh tượng náo nhiệt, nhưng sau khi cùng Lưu Y trao đổi, Lưu Y liền mang nàng vào tiền viện( phía trước). Vì phòng ngừa rước lấy điều rắc rối, nàng cũng chỉ đứng trên mái hiên nhìn vào tình huống bên trong.
Trăng sáng sao dày, gió đêm thổi qua có chút lành lạnh. Lưu Y cởi áo khoát ngoài khoát lên cho nàng, sau đó hài lòng cười một tiếng.
“Sư phụ nói, con gái thích nhất được săn sóc tỉ mỉ quan tâm, nương tử có thể yêu ta một chút không?”
Lâm Triêu Hi cười vỗ đầu của hắn nói: “Chỉ chút ít ơn huệ đã muốn trái tim của một cô gái, ngươi nghĩ đơn giản quá nhỉ.”
Lưu Y ưu oán thở dài nói: “Tình yêu quả nhiên là chuyện thâm thúy khó hiểu, xem ra ta cần phải khổ cực từ từ nghiên cứu thêm rồi.”
Lâm Triêu Hi cười hắc hắc tiếp tục xem náo nhiệt, chủ yếu là nàng muốn mở mang kiến thức xem người khác tặng cho đại tiểu thư vốn ‘Không để phàm vật lọt vào mắt xanh’ là những vật gì. Lúc trước xe pháo hoa bị ngâm nước, Lâm Thành Trác nói vẫn còn lễ vật dự bị, hỏi mãi cũng không nói. Hôm nay nàng cũng muốn xem một chút là lễ vật gì còn đặc sắc hơn cả phá hoa.
“Đây là trân châu Bắc Hải, lúc trước có thấy qua một viên lớn nhưng chưa từng thấy viên nào lớn như cái bát như vậy, thật trân phẩm hiếm thấy.”
“Oa, là Linh chi ngàn năm, lại là sinh đôi nữa! Qủa nhiên là dược tốt!”
“ Kìa, có phải là bút tích thật của Thủy Hoàng ngự bút không? Nhìn bức tranh sơn thủy hào hùng khí như vậy quả nhiên là phong thái của bậc Đế vương.”
. . . . . . . . . . . .
Lưu Y bên cạnh một mực giải thích, khiến cho Lâm Triêu Hi dù ngu ngốc không biết giá trị thị trường cũng nhìn ra được, quả nhiên, nhà nào cũng đưa lễ vật không tầm thường.
Nhưng Phùng Tích Viện trước sau vẫn ngồi yên ở trên cao, đối với lễ vật tặng phẩm chỉ là cười hờ hững cũng không tỏ vẻ vui thích. Ngược lại Phùng lão gia một mực tán dương ánh mắt độc đáo của hậu bối, tâm ý thành khẩn rất là vui vẻ.
Rốt cuộc đến phiên Lâm Thành Trác lên sân khấu, thế nhưng hắn lại tay không mà đến, rất nhiều người không khỏi thổn thức.
Ngược lại, trong mắt Phùng Tích Viện lại mừng rỡ hơn, thẹn thùng hỏi: “Trác ca ca, huynh định tặng gì cho Viện nhi vậy?”
Lâm Thành Trác gật đầu một cái, mở miệng nói: “Hôm nay là ngày cặp kê của Phùng gia tiểu thư, Phùng gia cùng Lâm gia ta luôn luôn giao hảo, nhiều năm qua đối với ta càng thêm thân thiết, ta cũng coi Phùng gia tiểu thư như là em gái ruột mà thật lòng đối đãi.”
Sắc mặt Phùng Tích Viện tối sầm, cắn môi nói: “Trác ca ca, huynh biết muội không muốn làm huynh muội với huynh. . .” Nàng nhìn về phía Phùng lão gia đang ngồi ở một bên, gắt giọng: “Cha . . .”
Phùng lão gia cười ha ha giơ tay lên nói: “Thành Trác à, hôm nay tiểu nữ cũng cặp kê rồi, hai nhà chúng ta cũng nên bàn chuyện cưới gả cho xong đi.”
Mọi người xôn xao, có người tiếc hận bóp cổ tay, có người nhàn nhạt ưu sầu, nhưng không người nào dám nhiều lời nói xấu, Phùng gia Lâm gia đều là người có địa vị trong võ lâm, tự nhiên là môn đăng hộ đối xứng lứa vừa đôi.
Lâm Triêu Hi nhăn mặt cau mũi, liên tục hừ hừ mấy tiếng bày tỏ không cam lòng cùng khinh thường. Lưu Y hỏi nàng có phải bị cảm lạnh rồi hay không, nàng gật đầu liên tục nói là bị phụ nữ( cha và con gái) Phùng gia làm cho buồn nôn.
Trên mặt Phùng Tích Viện lại khôi phục vẻ kiều mị, phóng điện về phía Lâm Thành Trác, vẻ mặt muốn nói lại thôi.
Lâm Thành Trác trầm mặc hồi lâu, rốt cuộc mở miệng nói chuyện: “Thanh Trác không xứng với tình ý của Tích Viện muội muội, Thành Trác đối với muội không phải là tình yêu nam nữ,, tha thứ ta không thể cưới muội, cũng không mong làm chậm trễ hạnh phúc cả đời của muội. Hôm nay là ngày cặp kê của muội, là thời gian tốt đẹp của đời người, huynh trưởng không có gì để tặng muội, ngoại trừ một thanh Phượng kiếm là vật tổ truyền nhiều năm của Lâm gia, cũng không phải món ngon vật lạ gì, xin hãy nhận lấy.”
Ngay tức khắc, tiếng nghị luận vang lên như sấm, giống như trăm vạn con chim đồng thời bay lên từ mặt đất, sau khi trầm mặc là một trận bùng nổ.
Lâm Triêu Hi cũng như vậy, hoàn toàn choáng váng.
Trước mặt mọi người cự hôn, đẹp trai nha!( từ chối kết hôn)
Tặng bảo vật cho tiện nhân! Ngu!
Sắc mặt của Phùng Tích Viện lập tức thâm trầm, Phùng lão gia cũng giăng đầy mây đen.
Phùng Tích Viện đứng lên, chậm rãi đi tới trước mặt hắn nói: “Ngươi là cự tuyệt hôn sự của chúng ta sao?”
Lâm Thành Trác không nói, cầm đuôi kiếm của thanh Phượng kiếm, nâng hai tay lập tức đưa qua.
Phùng Tích Viện chợt hừ lạnh một tiếng nói: “Không có được lang quân như ý, thì cần thanh kiếm hỏng này có lợi ích gì?! Lâm Thành Trác, ta với ngươi là thanh mai trúc mã, mười sáu năm ta ngày đêm mong ước được cùng ngươi kết liền cành. Nhưng ngươi lại giày xéo tàn phá một mảnh chân tình của ta, hôm nay lại trước mặt mọi người nhục nhã không cần ta, khiến ta còn mặt mũi nào mà tồn tại! Khiến Phùng gia ta còn mặt mũi nào mà tồn tại!”
Lâm Thành Trác muốn nói lại thôi, Phùng Tích Viện vung tay áo lên hô to: “Tiễn khách! Từ nay về sau Phùng gia cùng Lâm gia không đội trời chung! Hôm nay anh hùng hào kiệt nào thương tiếc cho ta, nếu như không chê Tích Viện bị người chê bỏ, xin mời chứng tỏ tâm ý, ta tự nhiên cùng quân( lang quân) đính ước, chỉ mong tìm một phu quân thương yêu bảo hộ cho ta!”
Cừ thật! Có khí thế! Lâm Triêu Hi thiếu chút nữa vì hưng phấn nhảy lên nhảy xuống như nhảy Bungee ở ngoài mái hiên.
Lời này vừa nói ra đã hoàn toàn phá xóa bỏ hôn sự của Lâm Thành Trác và Phùng Tích Viện rồi. Lâm Thành Trác tránh được một kiếp, cũng là cơ hội giải quyết luôn tình địch của Oanh Oanh! Còn nữa, nhìn thấy Phùng Tích Viện cực kỳ tức giận có thể sa ngã nàng không phải không thoải mái, đơn phương tìm phu quân đến ở rể về sau cũng chỉ có nàng ta tự tìm khó chịu thôi.
Tác giả :
Thiên Ái Mạch Sinh Nhân