Diễm Phu Nhân
Chương 12: Đào kép cô nương làm tiểu tỳ
Hắc y nam tử từ trên trời oai hùng giáng xuống, mày kiếm mắt sáng, vừa nhìn khí thế lẫm liệt kia liền biết không phải người bình thường. Trong đám người có người nhỏ giọng, “Đây không phải là Lâm đại công tử?” Ngay sau đó những người nhận thức rối rít suy đoán, “Đúng là Lâm đại công tử! Bà lão kia, chẳng lẽ là chủ mẫu Lâm gia?”
Thiên a, nhi tử ngươi đã tới. . . . . .Lâm Triêu Hi nhịn không được hốc mắt nóng lên, tâm tâm niệm niệm chờ uy lực thần kì của ngươi a!
Lâm Thành Trác bất động thanh sắc, mấy đạp liền khiến mấy đại hán ngã xuống đất, không biết đả thương phải chỗ yếu hại nào của bọn họ, đã ngã xuống liền không dậy nổi. Hắn nhíu mày, vội vàng tiến lên quỳ một chân trên đất, hai tay đem nàng bế lên.
Khóe miệng nàng chảy máu, nhưng trên mặt không bị thương, đoán chừng là nhờ mặt nạ da người che đậy, khuôn mặt chân thật ở dưới hẳn là mặt mũi bầm dập. Lâm Thành Trác lúc ôm nàng đứng dậy còn nghe nàng kêu đau, hẳn là sống lưng bị đả thương.
Thần sắc của hắn lập tức trở nên lãnh khốc, ánh mắt lướt qua Lưu Nhị khiến chân hắn mềm nhũn thiếu chút nữa ngã nhào.
Nghe nói Lâm gia đại công tử võ công cái thế, là nhân vật hiển hách trong võ lâm. Mình bất quá đánh một cụ già, ai ngờ chọc vào Lâm gia!
Mọi người dừng hô hấp, chỉ thấy trận gió xẹt qua, hắc y áo bào của Lâm Thành Trác lay động, hắn ôm bà lão suy yếu, mắt nhìn bốn phương, chính là phong thái vương giả, khiến người ta kinh sợ.
Lưu Nhị cũng không ăn hiếp Oanh Oanh nữa, tè ra quần liền chạy, bốn đại hán kia cũng bò chạy thục mạng.
“Khoản nợ ngày hôm nay, ngày khác ta sẽ đòi lại gấp mười lần.” Thanh âm kia vang vọng ở phố lớn ngõ nhỏ, không khí nhất thời liền ngưng kết.
Dọc theo con đường này, Lâm Triêu Hi toàn thân đau nhức, cọ trên người Lâm Thành Trác không ít, Lâm Thành Trác lúc này mới ý thức được mình và nàng bất luận gì cũng là nam nữ khác biệt, nhưng nàng lại cứ thế dây dưa, làm hắn không dám nhúc nhích, mặc cho nàng rúc vào.
Ôm ấp này không giống như hương thơm trong trẻo lạnh lùng của Lâm Đường Hoa, cũng không nhiệt hỏa ấm áp như của Lâm Phượng Âm, lồng ngực của hắn cường tráng có lực, phỏng đoán cơ bụng cơ ngực hết sức săn chắc, mười phần nam tính, mà trên người hắn là mùi dược thảo nhàn nhạt, nghe nói tu luyện nội công Lâm gia cần lấy thảo dược phụ trợ, xem ra không sai.
Một đường lắc lư, vừa mệt mỏi lại đau, vùi ở trong ngực hắn cảm giác an toàn mười phần, nàng thế nhưng lại ngủ say như vậy.
Lâm Triêu Hi khi trở về được người làm bôi thuốc rồi nghỉ ngơi, Lâm Thành Trác đứng ở trong vườn, không biết tại sao trong lòng lại hốt hoảng.
“Đại ca.”
“Đại ca.”
Chính là hai đệ đệ hào hoa phong nhã kia, bọn họ miệng tươi cười sóng vai đi tới, ba huynh đệ lại bắt đầu mưu đồ kế hoạch tác chiến.
“Ta đang có chuyện cần tìm các ngươi thương lượng.” Lâm Thành Trác nghiêm túc nói.
Lâm Đường Hoa hướng bên trong phòng nhìn một cái nói, “Đại ca là động lòng trắc ẩn?”
Lâm Thác Trác nhíu mày than thở nói, “Nàng cũng không phải là người hung tà gian ác.”
“Nga? Làm sao thấy được?”
“Nàng trói gà không chặt, thế nhưng đối với dân chúng xa lạ gặp chuyện bất bình ra tay cứu giúp.” Lâm Thành Trác nói.
Lâm Phượng Âm đi mấy bước quay đầu lại nói, “Ta cảm thấy, nữ nhân này rất có ý tứ, tạm thời chúng ta cũng có thể sử dụng nàng, tại sao không tương kế tựu kế, hành tung cùng ý đồ của nàng không khó nắm bắt, đến lúc đó thành quân cờ trong tay chúng ta cũng có ích cho Lâm gia.”
Lâm Đường Hoa gật đầu cười yếu ớt, “Lâm gia không thể một ngày không chủ, Lâm gia chủ mẫu cũng nhất định phải tiếng tăm vang lừng, đổi chỗ hoán chủ chính là hạ sách. Bây giờ đại hội võ lâm sắp tổ chức, chính là thời khắc gươm súng sẵn sàng, không thể buông lỏng chỉ là một chút.”
Lâm Thành Trác nhìn bóng người thấp thoáng bên trong phòng, chớp mắt chán nản nói, “Chỉ có thể như thế.”
Lâm Đường Hoa cùng Lâm Phượng Âm nhìn nhau cười một tiếng, chẳng lẽ đại ca đối với nàng động tâm, thế nên ưu tâm lo lắng như vậy.
Một đêm trằn trọc trở mình, mặc dù bôi kim sang dược thượng hạng, nhưng vẫn cảm thấy toàn thân đau nhức, nàng thầm than gần đây đen đủi, kỹ càng nhớ lại thấy chuyện mình làm không chuyện nào không sai, suy nghĩ một chút thuyết pháp phong thủy lưu chuyển, cũng liền thư tâm một chút.
Vì điều hòa tâm tình, nàng bắt buộc mình phải mỉm cười, toàn tâm toàn ý thu xếp tốt những chuyện tạp vụ của Lâm gia.
Sáng tinh mơ, gà chó chưa kêu nàng đã thức dậy, không cần nha hoàn phục dịch tùy ý vấn tóc liền đi ra cửa.
Bầu trời trong xanh, mặt trời đỏ vừa mới mọc lên, chung quanh là một vòng sáng ấm áp. Nàng ở trong sân duỗi gân cốt một chút, sau đó nhàm chán tản bộ.
Đi qua nơi nào người hầu nơi ấy lại vô cùng kinh ngạc, trên mặt nàng thế nhưng một chút đả thương cũng không có! Nghe nói hôm qua chủ mẫu được đại thiếu gia mang về cả người đều là thương tích, sau khi nghe ngóng là mấy mao tặc gây ra, bây giờ cũng không thể tưởng tượng nổi. Lâm chủ mẫu võ công tái thế lại bị đánh cho hoa rơi nước chảy, chẳng lẽ gia cảnh Lâm gia sa sút?
“Chủ mẫu, ngoài phủ có người cầu kiến.” Một người làm chạy tới nói.
“Ân? Người nào?” Lâm Triêu Hi nhíu mày hỏi.
“Một cụ ông mang theo một thiếu nữ, nói là họ Thích.”
“Nga!” Lâm Triêu Hi thầm nghĩ, chẳng lẽ là báo ân? Tùy tiện nói, “Mau mời.”
Nàng ngồi nghiêm chỉnh phía trước, bên người là hai thị nữ, hai người làm ngoài cửa dẫn ông cháu hai người đi vào. Thích lão gia tử dưới nách kẹp nạng, bên kia Oanh Oanh đỡ, bước chân tập tễnh đi vào.”
Nàng chưa tiến lên nghênh đón, Thích lão gia tử cùng Oanh Oanh quỳ xuống đất dập đầu liên tiếp, ông cụ rơi nước mắt nói, “Đa tạ Lâm chủ mẫu cứu giúp, đa tạ Lâm công tử trượng nghĩa!”
Lâm Triêu Hi vội vàng dìu hắn đứng lên, ngồi xuống dâng trà, Thích lão gia tử cung kính dè dặt, Oanh Oanh nhéo vạt áo không dám ngẩng đầu.
Lâm Triêu Hi cười nói, “Lão gia tử khách khí, Lâm gia chúng ta là võ lâm thế gia, tự nhiên bổn phận chính là cứu tế thế nhân.”
Thích lão gia tử vẻ mặt sâu sắc, nói, “Ân cứu mạng suốt đời khó quên, lão thân cùng tiểu nữ chính là người vô dụng, nhưng phàm là có nửa điểm hữu dụng từ chúng ta, nhất định không màng sinh tử!”
“Nói quá lời nói quá lời, nha đầu Oanh Oanh này dịu dàng khéo léo, ta hết sức ưa thích, chúng ta trên đường gặp nhau cũng là duyên phận sâu đậm, sao lại lễ nghĩa trói buộc như vậy, người trong võ lâm không quan tâm cái này.”
Oanh Oanh ngẩng đầu nhìn nàng một cái lại nhanh chóng cúi đầu, nhìn là biết đây là một nha đầu hướng nội.
Lâm Triêu Hi tinh quang chợt lóe cười hỏi, “Oanh Oanh năm nay bao nhiêu tuổi?”
Oanh Oanh hai tay dây dưa nắm vạt áo, muốn nói nhưng lại không được tự nhiên, “Mười lăm. . . . .”
“Nga, đã đính hôn cho ai chưa?”
Oanh Oanh mặt nhuộm mây hồng, Thích lão gia tử trả lời, “Còn không có, gia cảnh bần hoàn không biết gả cho ai, ta lại đối với đứa cháu gái này vô cùng yêu thích, cũng không nỡ để cho nàng chịu khổ làm thiếp của người ta, cho nên có thể sống bao lâu liền muốn mang nàng theo bấy lâu, cho đến khi nào gặp được lang quân như ý mới thôi, ai!”
Lâm Triêu Hi hiểu ý gật đầu nói, “Bảo vật vô giá dễ tìm, người tình xứng đôi khó kiếm. Chọn phu là nên như vậy, cẩn thận vẫn tốt hơn, đây dù sao cũng là chuyện cả đời. Nha đầu này rất biết điều, ta nhìn cũng ưa thích, chính là sợ Thích lão gia tử không chịu bỏ những thứ ưa thích, ha ha, nói đùa thôi, nói đùa thôi.”
Thích lão gia tử sững sốt, ngay sau đó cầm tay Oanh Oanh nói, “Nếu là Lâm chủ mẫu chịu chứa chấp Oanh Oanh, lão phu vạn phần nguyện ý a! Oanh Oanh đi theo ta đói một bữa no một bữa, sợ sẽ làm khổ hài tử.”
“Nga?” Lâm Triêu Hi vui vẻ, nàng muốn phát triển thế lực của mình, tạo thủ hạ của mình chỉ có thể lấy người từ bên ngoài, trong Lâm phủ sợ là tai vách mạch rừng không thể tin, này Oanh Oanh chưa từng trải lại đơn thuần không phải là thí sinh bồi dưỡng tốt nhất sao? Một tờ giấy trắng vẽ tranh là tốt nhất!
Lâm Triêu Hi vui mừng, liền vội vàng tiến lên kéo tay Oanh Oanh nói, “Này khuê nữ vừa lòng ta a, để cho nàng ở lại bên cạnh ta đi!”
Trong mắt Thích lão gia tử không hề nuối tiếc mà lại an tâm, chẳng qua là dùng bàn tay nứt nẻ lau lệ nóng. Lâm Triêu Hi sai người lấy năm trăm lượng bạc cho Thích lão gia tử hồi hương, để cho hắn có thể dưỡng già, cũng bằng lòng hắn bất cứ lúc nào cũng có thể thăm cháu gái. Thích lão gia tử bảy lạy tám lạy lưu luyến không rời, cừu non Oanh Oanh liền rơi vào tay đại hôi lang Lâm Triêu Hi.
Thiên a, nhi tử ngươi đã tới. . . . . .Lâm Triêu Hi nhịn không được hốc mắt nóng lên, tâm tâm niệm niệm chờ uy lực thần kì của ngươi a!
Lâm Thành Trác bất động thanh sắc, mấy đạp liền khiến mấy đại hán ngã xuống đất, không biết đả thương phải chỗ yếu hại nào của bọn họ, đã ngã xuống liền không dậy nổi. Hắn nhíu mày, vội vàng tiến lên quỳ một chân trên đất, hai tay đem nàng bế lên.
Khóe miệng nàng chảy máu, nhưng trên mặt không bị thương, đoán chừng là nhờ mặt nạ da người che đậy, khuôn mặt chân thật ở dưới hẳn là mặt mũi bầm dập. Lâm Thành Trác lúc ôm nàng đứng dậy còn nghe nàng kêu đau, hẳn là sống lưng bị đả thương.
Thần sắc của hắn lập tức trở nên lãnh khốc, ánh mắt lướt qua Lưu Nhị khiến chân hắn mềm nhũn thiếu chút nữa ngã nhào.
Nghe nói Lâm gia đại công tử võ công cái thế, là nhân vật hiển hách trong võ lâm. Mình bất quá đánh một cụ già, ai ngờ chọc vào Lâm gia!
Mọi người dừng hô hấp, chỉ thấy trận gió xẹt qua, hắc y áo bào của Lâm Thành Trác lay động, hắn ôm bà lão suy yếu, mắt nhìn bốn phương, chính là phong thái vương giả, khiến người ta kinh sợ.
Lưu Nhị cũng không ăn hiếp Oanh Oanh nữa, tè ra quần liền chạy, bốn đại hán kia cũng bò chạy thục mạng.
“Khoản nợ ngày hôm nay, ngày khác ta sẽ đòi lại gấp mười lần.” Thanh âm kia vang vọng ở phố lớn ngõ nhỏ, không khí nhất thời liền ngưng kết.
Dọc theo con đường này, Lâm Triêu Hi toàn thân đau nhức, cọ trên người Lâm Thành Trác không ít, Lâm Thành Trác lúc này mới ý thức được mình và nàng bất luận gì cũng là nam nữ khác biệt, nhưng nàng lại cứ thế dây dưa, làm hắn không dám nhúc nhích, mặc cho nàng rúc vào.
Ôm ấp này không giống như hương thơm trong trẻo lạnh lùng của Lâm Đường Hoa, cũng không nhiệt hỏa ấm áp như của Lâm Phượng Âm, lồng ngực của hắn cường tráng có lực, phỏng đoán cơ bụng cơ ngực hết sức săn chắc, mười phần nam tính, mà trên người hắn là mùi dược thảo nhàn nhạt, nghe nói tu luyện nội công Lâm gia cần lấy thảo dược phụ trợ, xem ra không sai.
Một đường lắc lư, vừa mệt mỏi lại đau, vùi ở trong ngực hắn cảm giác an toàn mười phần, nàng thế nhưng lại ngủ say như vậy.
Lâm Triêu Hi khi trở về được người làm bôi thuốc rồi nghỉ ngơi, Lâm Thành Trác đứng ở trong vườn, không biết tại sao trong lòng lại hốt hoảng.
“Đại ca.”
“Đại ca.”
Chính là hai đệ đệ hào hoa phong nhã kia, bọn họ miệng tươi cười sóng vai đi tới, ba huynh đệ lại bắt đầu mưu đồ kế hoạch tác chiến.
“Ta đang có chuyện cần tìm các ngươi thương lượng.” Lâm Thành Trác nghiêm túc nói.
Lâm Đường Hoa hướng bên trong phòng nhìn một cái nói, “Đại ca là động lòng trắc ẩn?”
Lâm Thác Trác nhíu mày than thở nói, “Nàng cũng không phải là người hung tà gian ác.”
“Nga? Làm sao thấy được?”
“Nàng trói gà không chặt, thế nhưng đối với dân chúng xa lạ gặp chuyện bất bình ra tay cứu giúp.” Lâm Thành Trác nói.
Lâm Phượng Âm đi mấy bước quay đầu lại nói, “Ta cảm thấy, nữ nhân này rất có ý tứ, tạm thời chúng ta cũng có thể sử dụng nàng, tại sao không tương kế tựu kế, hành tung cùng ý đồ của nàng không khó nắm bắt, đến lúc đó thành quân cờ trong tay chúng ta cũng có ích cho Lâm gia.”
Lâm Đường Hoa gật đầu cười yếu ớt, “Lâm gia không thể một ngày không chủ, Lâm gia chủ mẫu cũng nhất định phải tiếng tăm vang lừng, đổi chỗ hoán chủ chính là hạ sách. Bây giờ đại hội võ lâm sắp tổ chức, chính là thời khắc gươm súng sẵn sàng, không thể buông lỏng chỉ là một chút.”
Lâm Thành Trác nhìn bóng người thấp thoáng bên trong phòng, chớp mắt chán nản nói, “Chỉ có thể như thế.”
Lâm Đường Hoa cùng Lâm Phượng Âm nhìn nhau cười một tiếng, chẳng lẽ đại ca đối với nàng động tâm, thế nên ưu tâm lo lắng như vậy.
Một đêm trằn trọc trở mình, mặc dù bôi kim sang dược thượng hạng, nhưng vẫn cảm thấy toàn thân đau nhức, nàng thầm than gần đây đen đủi, kỹ càng nhớ lại thấy chuyện mình làm không chuyện nào không sai, suy nghĩ một chút thuyết pháp phong thủy lưu chuyển, cũng liền thư tâm một chút.
Vì điều hòa tâm tình, nàng bắt buộc mình phải mỉm cười, toàn tâm toàn ý thu xếp tốt những chuyện tạp vụ của Lâm gia.
Sáng tinh mơ, gà chó chưa kêu nàng đã thức dậy, không cần nha hoàn phục dịch tùy ý vấn tóc liền đi ra cửa.
Bầu trời trong xanh, mặt trời đỏ vừa mới mọc lên, chung quanh là một vòng sáng ấm áp. Nàng ở trong sân duỗi gân cốt một chút, sau đó nhàm chán tản bộ.
Đi qua nơi nào người hầu nơi ấy lại vô cùng kinh ngạc, trên mặt nàng thế nhưng một chút đả thương cũng không có! Nghe nói hôm qua chủ mẫu được đại thiếu gia mang về cả người đều là thương tích, sau khi nghe ngóng là mấy mao tặc gây ra, bây giờ cũng không thể tưởng tượng nổi. Lâm chủ mẫu võ công tái thế lại bị đánh cho hoa rơi nước chảy, chẳng lẽ gia cảnh Lâm gia sa sút?
“Chủ mẫu, ngoài phủ có người cầu kiến.” Một người làm chạy tới nói.
“Ân? Người nào?” Lâm Triêu Hi nhíu mày hỏi.
“Một cụ ông mang theo một thiếu nữ, nói là họ Thích.”
“Nga!” Lâm Triêu Hi thầm nghĩ, chẳng lẽ là báo ân? Tùy tiện nói, “Mau mời.”
Nàng ngồi nghiêm chỉnh phía trước, bên người là hai thị nữ, hai người làm ngoài cửa dẫn ông cháu hai người đi vào. Thích lão gia tử dưới nách kẹp nạng, bên kia Oanh Oanh đỡ, bước chân tập tễnh đi vào.”
Nàng chưa tiến lên nghênh đón, Thích lão gia tử cùng Oanh Oanh quỳ xuống đất dập đầu liên tiếp, ông cụ rơi nước mắt nói, “Đa tạ Lâm chủ mẫu cứu giúp, đa tạ Lâm công tử trượng nghĩa!”
Lâm Triêu Hi vội vàng dìu hắn đứng lên, ngồi xuống dâng trà, Thích lão gia tử cung kính dè dặt, Oanh Oanh nhéo vạt áo không dám ngẩng đầu.
Lâm Triêu Hi cười nói, “Lão gia tử khách khí, Lâm gia chúng ta là võ lâm thế gia, tự nhiên bổn phận chính là cứu tế thế nhân.”
Thích lão gia tử vẻ mặt sâu sắc, nói, “Ân cứu mạng suốt đời khó quên, lão thân cùng tiểu nữ chính là người vô dụng, nhưng phàm là có nửa điểm hữu dụng từ chúng ta, nhất định không màng sinh tử!”
“Nói quá lời nói quá lời, nha đầu Oanh Oanh này dịu dàng khéo léo, ta hết sức ưa thích, chúng ta trên đường gặp nhau cũng là duyên phận sâu đậm, sao lại lễ nghĩa trói buộc như vậy, người trong võ lâm không quan tâm cái này.”
Oanh Oanh ngẩng đầu nhìn nàng một cái lại nhanh chóng cúi đầu, nhìn là biết đây là một nha đầu hướng nội.
Lâm Triêu Hi tinh quang chợt lóe cười hỏi, “Oanh Oanh năm nay bao nhiêu tuổi?”
Oanh Oanh hai tay dây dưa nắm vạt áo, muốn nói nhưng lại không được tự nhiên, “Mười lăm. . . . .”
“Nga, đã đính hôn cho ai chưa?”
Oanh Oanh mặt nhuộm mây hồng, Thích lão gia tử trả lời, “Còn không có, gia cảnh bần hoàn không biết gả cho ai, ta lại đối với đứa cháu gái này vô cùng yêu thích, cũng không nỡ để cho nàng chịu khổ làm thiếp của người ta, cho nên có thể sống bao lâu liền muốn mang nàng theo bấy lâu, cho đến khi nào gặp được lang quân như ý mới thôi, ai!”
Lâm Triêu Hi hiểu ý gật đầu nói, “Bảo vật vô giá dễ tìm, người tình xứng đôi khó kiếm. Chọn phu là nên như vậy, cẩn thận vẫn tốt hơn, đây dù sao cũng là chuyện cả đời. Nha đầu này rất biết điều, ta nhìn cũng ưa thích, chính là sợ Thích lão gia tử không chịu bỏ những thứ ưa thích, ha ha, nói đùa thôi, nói đùa thôi.”
Thích lão gia tử sững sốt, ngay sau đó cầm tay Oanh Oanh nói, “Nếu là Lâm chủ mẫu chịu chứa chấp Oanh Oanh, lão phu vạn phần nguyện ý a! Oanh Oanh đi theo ta đói một bữa no một bữa, sợ sẽ làm khổ hài tử.”
“Nga?” Lâm Triêu Hi vui vẻ, nàng muốn phát triển thế lực của mình, tạo thủ hạ của mình chỉ có thể lấy người từ bên ngoài, trong Lâm phủ sợ là tai vách mạch rừng không thể tin, này Oanh Oanh chưa từng trải lại đơn thuần không phải là thí sinh bồi dưỡng tốt nhất sao? Một tờ giấy trắng vẽ tranh là tốt nhất!
Lâm Triêu Hi vui mừng, liền vội vàng tiến lên kéo tay Oanh Oanh nói, “Này khuê nữ vừa lòng ta a, để cho nàng ở lại bên cạnh ta đi!”
Trong mắt Thích lão gia tử không hề nuối tiếc mà lại an tâm, chẳng qua là dùng bàn tay nứt nẻ lau lệ nóng. Lâm Triêu Hi sai người lấy năm trăm lượng bạc cho Thích lão gia tử hồi hương, để cho hắn có thể dưỡng già, cũng bằng lòng hắn bất cứ lúc nào cũng có thể thăm cháu gái. Thích lão gia tử bảy lạy tám lạy lưu luyến không rời, cừu non Oanh Oanh liền rơi vào tay đại hôi lang Lâm Triêu Hi.
Tác giả :
Thiên Ái Mạch Sinh Nhân