Diễm Ngộ Chi Lữ
Chương 195: Trung Nguyên Phong Vân
Trên quan đạo đi đến Tế Nam, mấy ngày gần đây số võ lâm nhân sĩ đột nhiên tăng lên rất nhiều, không ít cao thủ của các đại môn phái đều đi về hướng Tế Nam. Trong đó phải nhắc đến phái Hoa Sơn, phái Thanh Thành, phái Hằng Sơn. Các môn phái này đều là đại phái trên võ lâm, lúc này đồng loạt chạy đến Tế Nam, hiển nhiên không phải là chuyện tầm thường.
Song, ngoại trừ những môn phái này, thì các lộ võ lâm nhân khác cũng nhiều không đếm xuể, đều đổ xô về Tế Nam. Dưới ánh mặt trời chói chang, ở một rừng cây nhỏ, có không ít người đi đường đang nghỉ ngơi.
Nhìn kỹ trong những người này thì mười người có đến tám chín người là người trong chốn võ lâm, bọn họ đều mang đao dắt kiếm, mặc võ phục, đứng trong rừng cây tránh ánh nắng khốc liệt của mặt trời.
Ở sâu trong rừng cây, một hắc y nhân đội nón rộng vành ngồi trên một tảng đá, dựa lưng vào đại thụ, nhắm mắt nghỉ ngơi. Bởi vì người này đội nón nên không thể thấy được dung mạo, chỉ có thanh trường kiếm lộ ra giữa hai chân mà thôi.
Trên quan đạo ngoài rừng đột nhiên truyền đến tiếng vó ngựa, rất nhanh đã đến gần đấy. Vô số người đang nghỉ ngơi dưới tán cây đều nhìn về cổ đạo, muốn nhìn xem kỵ sĩ đến là ai, dưới ánh nắng chói chang như lúc này còn liều mạng chạy đi. Đảo mắt lại đã thấy một con khoái mã xuất hiện, trên ngựa là một nam tử chừng bốn mươi, một thân áo xám, đầy vẻ phong trần.
Nam tử đang ra sức vung roi ngựa, thúc giục khoái mã chạy nhanh.
Ngay khi nam tử đi ngang qua rừng cây thì trong rừng cây đột nhiên bắn ra sáu đạo nhân ảnh, lao thẳng đến kỵ sĩ. Ánh mắt nam tử lộ ra vẻ kinh hoàng, sau đó chuyển thành lãnh khốc, chỉ thấy hắn không thèm tránh né, roi ngựa vung ra, tạo thành tiên ảnh đầy trời, đón nhận tập kích bất ngờ. Giữa không trung, đao kiếm đã xuất hiện, chiêu thức tinh diệu tuyệt luân mang theo kình đạo hung ác tấn công nam tử đó.
Bởi vì tốc độ của khoái mã rất nhanh, song phương giao thủ gần như chỉ diễn ra trong nháy mắt. Trong sáu đạo nhân ảnh bay ra thì có bốn người bị roi ngựa quất bay, hai chết hai trọng thương. Hai người còn lại bởi vì tốc độ chậm một chút nên tránh được tai kiếp. Nam tử cũng không để ý đến, thúc ngựa chạy như bay về phía trước.
Hai gã không bị thương trên mặt đất hét lớn một tiếng, triển khai khinh công toàn lực đuổi theo khoái mã. Lúc này, hắc y nhân trong rừng đột nhiên phóng mình lên thân cây, nhìn về phía khoái mã đang chạy xa, sau đó nhìn về phía sau, lại thấy hơn mười khoái mã đang vọt đến, hiển nhiên là đang đuổi theo nam tử khi nãy. Thân thể hắc y nhân rất nhanh chóng từ trên ngọn cây bay vọt đi, đuổi theo khoái mã.
Ở trên ngã ba đường, lúc này đang hội tụ không ít cao thủ võ lâm, nhìn kỹ lại thì trong đó có cao thủ ba phái Hoa Sơn, Võ Đang, Thanh Thành. Ba phái vì là danh môn đại phái nên đều có giao du với nhau một cách xã giao. Phái Hoa Sơn gồm có Trương Tuyết, Chu Lượng, Doanh Phong và mấy môn hạ đệ tử. Võ Đang cũng có Ngọc Thanh Tử, Xuất Trần, Thanh Khê và hơn mười môn hạ đệ tử. Về phần phái Thanh Thành thì người dẫn đầu chính là đệ nhị cao thủ của Thanh Thành, là lão nhị trong Thanh Thành tam kiếm – Trần Đông Hoa. Đi theo còn có còn có cao thủ xếp thứ tám trên Long bảng, ngoại hiệu Tiểu Phi Long – Đỗ Kiếm Hoành và hơn ba mươi môn hạ. Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn
Lúc này mọi người vừa gặp gỡ nên khách sáo chào hỏi một phen. Chỉ thấy Trần Đông Hoa quét mắt nhìn Trương Tuyết, ánh mắt dừng lại trên song nhũ đầy đặn của nàng, đoạn mở miệng nói:
"Lúc này đây xem ra tất cả mọi người cũng là vì vật đó mà đến. Dọc đường đi ta đã gặp vô số bọn tà ma ngoại đạo, hiển nhiên đều muốn chiếm lấy vật đó. Làm danh môn đại phái, chúng ta há có thể để cho bọn chúng đắc thủ, vì lẽ đó chưởng môn sư huynh đã phái ta đến đây, hy vọng vì võ lâm xuất ra một chút sức lực.
Trương Tuyết tỏ vẻ chán ghét nhìn hắn, trong lòng thầm mắng sắc lang, lại còn bày ra vẻ chánh nhân quân tử. Mục đích của mọi người đều đã biết rõ, cần gì phải giả tạo như thế? Liếc mắt nhìn Ngọc Thanh Tử một cái, Trương Tuyết nói:
"Lúc này nắng gắt, cũng không nên ở đây lâu, có chuyện gì trọng yếu chúng ta sẽ bàn sau. Ta đi trước đây, cáo từ." Nói xong thì không thèm nhìn Trần Đông Hoa nữa, mang theo nhân lực phái mình rời đi.
Ngọc Thanh Tử nhìn Trần Đông Hoa, thấy ánh mắt kẻ đó bám theo Trương Tuyết thì trong lòng khẽ than một tiếng, đoạn nói:
"Trương phu nhân nói cũng đúng, chúng ta hãy đi đến Tế Nam sẽ gặp lại. Cáo từ." Nói xong cũng quay người đi thẳng.
Ngay khi nhóm người Trương Tuyết và Ngọc Thanh Tử rời đi chưa được ba trượng thì một trận vó ngựa dồn dập từ sau truyền đến, nhất thời khiến cho người hai phái đều chú ý quay đầu lại nhìn. Một khoái mã, trên lưng là nam tử áo xám chừng bốn mươi tuổi đang vung roi chạy về phía này. Phía sau khoái mã là mấy bóng người đang mở hết tốc độ đuổi theo.
Một thân ảnh màu đen chợt lóe lên xuất hiện trước mắt khoái mã, chính là hắc y nhân khi nãy trong rừng. Một thanh trường kiếm mang theo tiếng rít lanh lảnh vang lên, kiếm quang bay múa đầy trời, như sóng dữ xô về phía người áo xám. Nam tử áo xám ánh mắt chấn động, trường tiên mang theo tám tầng công lực ngạnh tiếp kiếm chiêu của đối phương. Nam tử bị cường đại kình lực phản chấn rơi xuống ngựa, khoái mã đã đi một quãng đường dài, lại bị lực đạo cường đại ép xuống, chết tại chỗ trên mặt đất.
Hắc y nhân nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt nam tử, lạnh lùng nói:
"Để vật đó lại ngươi có thể còn sống rời đi. Nếu không, hậu quả thế nào chắc ta không cần phải nói thì ngươi cũng hiểu được. Bọn họ cũng đã đuổi đến, khi đó, cho dù ngươi muốn sống cũng sẽ không có cơ hội đâu."
Nam tử căm tức nhìn hắc y nhân nói:
"Rốt cuộc ngươi là ai, ta không hiểu ngươi đang nói gì cả. Ta đang có việc gấp, mau tránh ra." Nói xong vung động trường tiên, thân ảnh nhanh như thiểm điện, điên cuồng tấn công đối phương. Hắc y nhân cười lạnh một tiếng, trường kiếm nhoáng lên, trong nháy mắt đã tạo thành hàng trăm bóng kiếm, trùng trùng điệp điệp đón nhận công kích của nam tử.
Người của hai phái Hoa Sơn và Võ Đang lúc này cũng đều dừng chân, cẩn thận quan sát cuộc chiến. Phái Thanh Thành cũng thế, tựa hồ tò mò xem vật mà hắc y nhân muốn cướp đoạt là vật gì. Lúc này, hai người đã giao thủ gần mười chiêu. Người đuổi theo phía sau cũng đã đến, Chỉ thấy bóng người lần lượt thay đổi, trong nháy mắt đã có hơn mười người vây quanh người áo xám.
Hắc y nhân thấy người truy đuổi đã đến, thân ảnh lóe lên, đứng cách đó ba trượng, mỉm cười nhìn người bốn phía, ánh mắt dừng lại trên ba người Ngọc Thanh Tử, Trương Tuyết, Trần Đông Hoa một chút, sau đó ánh mắt hướng về quan đạo phía sau. Chỉ thấy hơn hai mươi con khoái mã đã đến, vây quanh bốn phía. Người cưỡi ngựa đều là các đại hán vạm vỡ, hổ hổ sinh uy, thần sắc lạnh lùng, hiển nhiên không phải là người dễ trêu chọc.
Giữa sân, nam tử áo xám sắc mặt âm trầm, bị hơn mười cao thủ vây công, căn bản không cách nào thoát thân, lại nhìn thấy kỵ mã đến, trong lòng thầm biết đã không ổn, một mặt né tránh một mặt cẩn thận đánh giá bốn phía. Nam tử đó đang cẩn thận suy tính nên làm thế nào bây giờ. Lo lắng một lúc lâu thì ngoại trừ con đường liều mạng ra, không còn con đường nào khác. Ánh mắt nam tử nhất thời lộ ra thần sắc hung tàn.
Một tiếng rống giận mang theo khí thế rung trời, chấn động mọi người. Trường tiên người áo xám đã rời tay, trong nháy mắt đã đánh bay ba người, song chưởng chia ra hai bên tung ra hai chưởng như cơn lốc cuốn đi khắp nơi, lập tức giết chết bốn địch nhân chung quanh. Ngay lúc này, khí thế bức người của nam tử áo xám không ngừng tăng lên, ánh mắt căm hận nhìn mọi người xung quanh, khí thế cường đại khiến cho mọi người đều cảm thấy khiếp sợ, hô hấp trở nên nặng nề.
Trương Tuyết nhìn nam tử áp xám, sắc mặt kinh hãi, không nghĩ ra người này thâm tàng bất lộ, lúc nãy vẫn còn ẩn giấu thực lực của mình. Đến tột cùng hắn là ai, trên người mang theo vật gì, tại sao lại có nhiều người tranh đoạt như thế? Ánh mắt lại chuyển sang hắc y nhân bên cạnh, chỉ thấy hắc y nhân bất động, nhìn không thấy được vẻ mặt của hắn, nghĩ đến dám chắc cũng vô cùng khiếp sợ. Lúc này, một đại hán cao lớn vung tay lên, nhất thời bảy bóng người đáp xuống giữa tràng, chia làm bảy phương hướng vây quanh người áo xám.
Hắc y nhân lúc này chợt lên tiếng:
"Nghĩ không ra các hạ lại ẩn giấu thực lực, lợi hại thật. Bất quá hôm nay nếu ngươi không đưa ra vật trong Hắc Long đàm ra đây thì sợ rằng không thể nào rời khỏi đây." Lời vừa nói ra đều khiến mọi người ở đây chấn động, trong nháy mắt mọi người đều hiểu được thì ra trên người nam tử này hiển nhiên là liên quan đến Tị Thủy Châu, đến từ Hắc Long đàm thần vật bí truyền trong truyền thuyết trăm năm trước.
Võ lâm vẫn lưu truyền rằng trong Hắc Long đàm có cất giấu tuyệt thế võ học của một tuyệt thế cao thủ trăm năm trước. Nhưng vì Hắc Long đàm quá sâu, không có Tị Thủy Châu tương trợ thì không cách nào có thể chịu được áp lực của nước ở đó, vì vậy không ai có thể lấy được tuyệt học đó. Cách đây không lâu lại có tin Tị Thủy châu đã xuất hiện ở trong tay Nhất Kiếm Tiễn Phong ở Tần Lĩnh. Tiễn Phong đoạt được Tị Thủy châu thì không đến mười ngày sau đã chết đi, thê tử là Trần Lan lại mất tích, không biết đang ở đâu, chuyện này sau đó đã dần rơi vào quên lãng, không nghĩ ra ngày hôm nay bí kíp võ học trong Hắc Long đàm đã xuất hiện, chẳng trách có nhiều người tranh đoạt như thế.
Nam tử áo xám sắc mặt đại biến, nghĩ không ra hắc y nhân chỉ nói một câu đã nói rõ tất cả bí mật của mình, theo tình thế hiện nay thì muốn bình an rời khỏi đây là chuyện không hề dễ dàng. Người áo xám hừ lạnh một tiếng, nói:
"Muốn thứ đó ư, vậy thì để xem các ngươi có bản lĩnh không đã. Không sợ chết thì cứ lên đây, ta quyết không nương tay." Dứt lời, thân ảnh nhanh như thiểm điện, tấn công vào hai người bên trái. Xem ra đang muốn phá vòng vây.
Bốn phía, bảy đại hán cao lớn, sừng sững như bảy ngọn núi, thiết chưởng tung ra, mười bốn chưởng lực hình thành một cơn gió lốc như bài sơn đảo hải cuốn thẳng về người áo xám. Tình hình cho thấy bảy đại hán tinh thông thuật hợp kích, bóng người lần lượt thay đổi, vô số thanh âm như tiếng sét đánh không dứt bên tai.
Nam tử áo xám đối với Thất Tinh trận của bảy địch nhân cảm thấy hết sức khó khăn. Bảy người này đều có công lực thâm hậu, bảy người liên thủ thì uy lực càng lớn, muốn đột phá thì hết sức khó khăn. Thân ảnh nam tử áo xám lóe lên, cả người bay thẳng lên không, bảy đại hán đều lẳng lặng thủ chặt thế trận, chờ hắn rơi xuống sẽ tiến hành công kích tiếp. Song điều khiến mọi người khiếp sợ chính là nam tử áo xám đột nhiên đứng thẳng ở không trung, hư không mà đứng.
Nhìn ánh mắt kinh ngạc xung quanh, nam tử áo xám lạnh lùng nói:
"Các ngươi chẳng phải muốn xem võ công trong Hắc Long đàm lợi hại thế nào sao? Bây giờ ta sẽ cho các ngươi nhìn rõ." Nói xong, toàn thân bộc ra một cỗ quỷ khí âm trầm màu xanh thẫm.
Trên mặt đất, ba phái Hoa Sơn đều biến sắc, thối lui ra xa một chút, tránh cho gặp họa. Người cầm đầu đám đại hán hừ lạnh một tiếng, thân thể bắn thẳng lên, lăng không nhìn nam tử áo xám. Hắc y nhân cũng tương tự, bắn thẳng lên không, hình thành một tam giác, ánh mắt vững vàng nhìn người áo xám.
Giữa không trung, tam đại cao thủ đồng thời vận công, chuẩn bị ra tay, ba chiếc lồng khí mang theo sắc khí bất đồng tạo thành một quang cảnh hết sức đẹp mắt.
Nam tử áo xám là người gầm lên đầu tiên, song chưởng phân ra tấn công hai địch nhân. Hai đạo chân khí màu xanh thẫm tung ra. Đại hán vạm vỡ áo xanh điên cuồng hét lên, quyền ảnh màu vàng sáng chói như ánh mặt trời, nghênh tiếp chưởng kình đối phương. Hắc y nhân chém thẳng trường kiếm xuống, một đạo lưu quang màu đen hội tụ lại nộ trảm vào nam tử áo xám.
Ba cỗ chân khí cường đại va chạm nhau, trong nháy mắt đã sinh ra một vụ nộ cực mạnh. Nam tử áo xám rống to một tiếng, thân ảnh bay nhanh về hướng Tế Nam. Thân thể hắc y nhân chấn động, nón trên đầu bị xé rách, lộ ra khuôn mặt tuấn tú chừng ba mươi tuổi, rơi xuống đất, thân thể lắc lư vài cái mới có thể đứng vững, kinh hãi nhìn hướng người áo xám rời đi, sau đó lắc mình đuổi theo.
Về phần đại hán áo xanh thì thân thể cũng bị chấn rơi xuống đất, thối lui liên tiếp ba bước mới có thể đứng vững. Sắc mặt tái nhợt, ánh mắt kinh hãi nhìn thoáng về hướng người áo xám đào tẩu, phẫn nộ quát lên:
"Đuổi theo cho ta, không đoạt được vật đó ta quyết không bỏ qua." Tiếng vó ngựa lại vang lên, nhanh chóng rời đi xa.
Cao thủ tam phái cũng vội vã chạy theo về hướng Tế Nam. Trên đường, Trương Tuyết nói với người bên cạnh:
"Xem võ công của người áo xám, sợ rằng không dưới Thần Châu Ngũ Dị. Vừa rồi hắn nói đã thi triển võ công xuất phát từ Hắc Long đàm, chắc là không giả. Chỉ có điều khiến người ta khó hiểu là vì Tị Thủy Châu xuất hiện trên giang hồ cũng chỉ hơn một tháng, cho dù hắn thuận lợi có được thì cũng không thể trong thời gian một tháng có thể luyện thành tuyệt học như thế.
Doanh Phong mở miệng nói:
"Điểm này đích xác là khó giải thích, nhưng sự thật lại như thế, chúng ta cũng không thể không tin. Bây giờ Trung Nguyên đã hỗn loạn, lần này đi đến Tế Nam là vì hộp gấm, nhưng không nghĩ ra lại xuất hiện bí mật ở Hắc Long đàm. Trong võ lâm bây giờ cơ hồ mỗi nơi đều có tranh đoạt bảo vật, chúng ta đi đến chuyến đi này sợ rằng khó khăn sẽ càng thêm nặng nề.
Chu Lượng nói:
"Khó khăn dám chắc sẽ có, nhưng bất kể là ai muốn đoạt được bảo vật cũng đều phải nỗ lực, nếu không nỗ lực thì không thể đoạt được. Quan trọng nhất chính là lúc này ngoại trừ danh môn chính đạo chúng ta thì còn có rất nhiều siêu cấp cao thủ tham gia tranh đoạt với võ lâm Trung Nguyên. Tỷ như đệ nhất cao thủ vùng tái ngoại Mộc Tây Tạp, hôm nay lại có người thần bí, hai người trong Thần Châu Ngĩ Dị. Chỉ đơn thuần một ít cao thủ trong bang phái của bọn ta sợ rằng muốn đoạt được vật kia thì không có khả năng.
Trương Tuyết trầm giọng nói:
"Nếu đã đến thì cứ thử một lần, sao có thể để tay không trở về. Chỉ cần chúng ta nắm chắc cơ hội, hành sự bí mật thì cũng có hy vọng. Được rồi, đi nhanh một chút, có thể an bài sớm mọi chuyện.
Một ngày sau, võ lâm Trung Nguyên truyền ra một tin tức, nói rằng tuyệt thế võ công ở Hắc Long đàm đã xuất hiện, đang đi về hướng Tế Nam. Vì vậy, vô số võ lâm nhân sĩ đều kéo về Tế Nam, muốn nhân cơ hội tranh đoạt tuyệt thế võ công đó. Đồng thời, tin tức cũng truyền đi rằng trên người Hoa Tinh có một bảo vật vô giá do Đỗ Bách Thiện ở thành Thái An đưa cho.
Đến lúc này, toàn bộ cao thủ trong chốn võ lâm đều hội tụ ở Tế Nam, muốn tranh đoạt báu vật. Song Hoa Tinh lại không hề bận tâm đến điều này, vẫn ở trong thành Thái An, cùng mọi người du ngoạn.
Trong thành Thái An, lúc này Hoa Tinh đang cùng chúng nữ mua sắm trên đường. Trong đoán người thì ngoại trừ Hoa Tinh, các nam nhân khác đều không đi cùng. Hoa Tinh quả thực là một nam nhân may mắn nhất khiến nhiều người đố kỵ.
Song rất nhanh chóng Hoa Tinh đã phát giác ra không ổn, nữ nhân mua sắm quả nhiên rất điên cuồng, hai tay hắn căn bản là không đủ để xách đồ. Nhìn chúng nữ hưng phấn mua sắm, Hoa Tinh thàm nghĩ lần sau không để cho các nàng cơ hội này nữa, nếu không mình sẽ mệt mỏi lắm đây. Ám Nhu nhìn thoáng qua Hoa Tinh, nhịn không được cười trộm, nắm tay Mai Hương, chỉ vào Hoa Tinh, sau đó cười rộ lên.
Mai Hương cười nói:
"Chúng ta đi trêu hắn một chút nhé." Nói xong thấy Ám Nhu gật đầu thì kéo Ám Nhu chạy đến bên cạnh Hoa Tinh. Nàng nhìn Hoa Tinh cười nói:
"Mệt không, thật là khổ cực cho huynh quá." Mai Hương nói ở phía trước, Ám Nhu lại lẻn ra sau lưng hắn, cù vào nách hắn.
Đồng tử Hoa Tinh đảo chuyển, thầm nghĩ hai nha đầu này thật tinh nghịch. Cảm giác được ngón tay nhỏ bé của Ám Nhu đang hoạt động trên lưng mình, Hoa Tinh nén không được cười nói:
"Ám Nhu, ngươi có đúng là muốn tối nay ta xơi ngươi hay không, sao lại dám trêu ta.
Ám Nhu cười duyên nói: "Huynh là đại sắc lang, muội sẽ không cho huynh cơ hội đó. Đêm nay muội sẽ ngủ cùng Vô Ảnh tỷ tỷ, xem huynh làm thế nào." Nói xong quay người chạy đến bên cạnh Nguyệt Vô Ảnh.
Nguyệt Vô Ảnh nắm tay Ám Nhu, cười nói: "Muội đấy, tốt nhất là đừng chọc hắn, hắn bá đạo lắm, chúng ta không ai quản được hắn đâu. Hơn nữa võ công hắn cao cường, bất kể là cứng rắn hay mềm mỏng thì chúng ta cũng không phải là đối thủ của hắn, tốt nhất là tránh xa hắn ra, đừng trêu hắn."
Ám Nhu đứng xa trừng mắt nhìn Hoa Tinh, hừ khẽ một tiếng nói: "Không chọc hắn, hắn cả ngày đi tìm nữ nhân khác, thật là tức chết người mà. Bên người nhiều mỹ nữ như vậy còn chưa thấy đủ, thật là đáng ghét."
Nguyệt Vô Ảnh nghe vậy đều than nhẹ một tiếng, lắc đầu không nói.
Một bên, Dương Anh nhìn chúng nữ, lại nhìn Hoa Tinh, trong lòng xuất hiện cảm giác mâu thuẫn. Nàng không rõ tại sao bên người Hoa Tinh lại có nhiều nữ nhân như vậy, nếu nói hắn háo sắc, thì tại sao nhiều nữ nhân như vậy cũng không rời bỏ hắn? Nếu nói Hoa Tinh đối với nữ nhân bên người không có tình cảm thì tại sao ánh mắt mọi người khi nhìn hắn lại mang theo tình ý bên trong?
Giờ phút này, Dương Anh bắt đầu có hứng thú đối với Hoa Tinh. Nàng rất tò mò đối với hắn. Đây cũng chính là nguyên nhân khiến các nàng rơi vào nhu tình của hắn. Hoa Tinh nhờ có khí tức của Hắc Dục Ma Liên nên so với nam nhân bình thường thì có lực hấp dẫn hơn rất nhiều. Hơn nữa khuôn mặt hắn anh tuấn, ánh mắt tà dị đều hấp dẫn nữ nhân vô cùng. Chỉ cần nữ nhân ở chung với hắn thì tất sẽ dính khí tức Hắc Ngọc Ma Liên, không thể nào thoát khỏi hắn được.
Song, ngoại trừ những môn phái này, thì các lộ võ lâm nhân khác cũng nhiều không đếm xuể, đều đổ xô về Tế Nam. Dưới ánh mặt trời chói chang, ở một rừng cây nhỏ, có không ít người đi đường đang nghỉ ngơi.
Nhìn kỹ trong những người này thì mười người có đến tám chín người là người trong chốn võ lâm, bọn họ đều mang đao dắt kiếm, mặc võ phục, đứng trong rừng cây tránh ánh nắng khốc liệt của mặt trời.
Ở sâu trong rừng cây, một hắc y nhân đội nón rộng vành ngồi trên một tảng đá, dựa lưng vào đại thụ, nhắm mắt nghỉ ngơi. Bởi vì người này đội nón nên không thể thấy được dung mạo, chỉ có thanh trường kiếm lộ ra giữa hai chân mà thôi.
Trên quan đạo ngoài rừng đột nhiên truyền đến tiếng vó ngựa, rất nhanh đã đến gần đấy. Vô số người đang nghỉ ngơi dưới tán cây đều nhìn về cổ đạo, muốn nhìn xem kỵ sĩ đến là ai, dưới ánh nắng chói chang như lúc này còn liều mạng chạy đi. Đảo mắt lại đã thấy một con khoái mã xuất hiện, trên ngựa là một nam tử chừng bốn mươi, một thân áo xám, đầy vẻ phong trần.
Nam tử đang ra sức vung roi ngựa, thúc giục khoái mã chạy nhanh.
Ngay khi nam tử đi ngang qua rừng cây thì trong rừng cây đột nhiên bắn ra sáu đạo nhân ảnh, lao thẳng đến kỵ sĩ. Ánh mắt nam tử lộ ra vẻ kinh hoàng, sau đó chuyển thành lãnh khốc, chỉ thấy hắn không thèm tránh né, roi ngựa vung ra, tạo thành tiên ảnh đầy trời, đón nhận tập kích bất ngờ. Giữa không trung, đao kiếm đã xuất hiện, chiêu thức tinh diệu tuyệt luân mang theo kình đạo hung ác tấn công nam tử đó.
Bởi vì tốc độ của khoái mã rất nhanh, song phương giao thủ gần như chỉ diễn ra trong nháy mắt. Trong sáu đạo nhân ảnh bay ra thì có bốn người bị roi ngựa quất bay, hai chết hai trọng thương. Hai người còn lại bởi vì tốc độ chậm một chút nên tránh được tai kiếp. Nam tử cũng không để ý đến, thúc ngựa chạy như bay về phía trước.
Hai gã không bị thương trên mặt đất hét lớn một tiếng, triển khai khinh công toàn lực đuổi theo khoái mã. Lúc này, hắc y nhân trong rừng đột nhiên phóng mình lên thân cây, nhìn về phía khoái mã đang chạy xa, sau đó nhìn về phía sau, lại thấy hơn mười khoái mã đang vọt đến, hiển nhiên là đang đuổi theo nam tử khi nãy. Thân thể hắc y nhân rất nhanh chóng từ trên ngọn cây bay vọt đi, đuổi theo khoái mã.
Ở trên ngã ba đường, lúc này đang hội tụ không ít cao thủ võ lâm, nhìn kỹ lại thì trong đó có cao thủ ba phái Hoa Sơn, Võ Đang, Thanh Thành. Ba phái vì là danh môn đại phái nên đều có giao du với nhau một cách xã giao. Phái Hoa Sơn gồm có Trương Tuyết, Chu Lượng, Doanh Phong và mấy môn hạ đệ tử. Võ Đang cũng có Ngọc Thanh Tử, Xuất Trần, Thanh Khê và hơn mười môn hạ đệ tử. Về phần phái Thanh Thành thì người dẫn đầu chính là đệ nhị cao thủ của Thanh Thành, là lão nhị trong Thanh Thành tam kiếm – Trần Đông Hoa. Đi theo còn có còn có cao thủ xếp thứ tám trên Long bảng, ngoại hiệu Tiểu Phi Long – Đỗ Kiếm Hoành và hơn ba mươi môn hạ. Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn
Lúc này mọi người vừa gặp gỡ nên khách sáo chào hỏi một phen. Chỉ thấy Trần Đông Hoa quét mắt nhìn Trương Tuyết, ánh mắt dừng lại trên song nhũ đầy đặn của nàng, đoạn mở miệng nói:
"Lúc này đây xem ra tất cả mọi người cũng là vì vật đó mà đến. Dọc đường đi ta đã gặp vô số bọn tà ma ngoại đạo, hiển nhiên đều muốn chiếm lấy vật đó. Làm danh môn đại phái, chúng ta há có thể để cho bọn chúng đắc thủ, vì lẽ đó chưởng môn sư huynh đã phái ta đến đây, hy vọng vì võ lâm xuất ra một chút sức lực.
Trương Tuyết tỏ vẻ chán ghét nhìn hắn, trong lòng thầm mắng sắc lang, lại còn bày ra vẻ chánh nhân quân tử. Mục đích của mọi người đều đã biết rõ, cần gì phải giả tạo như thế? Liếc mắt nhìn Ngọc Thanh Tử một cái, Trương Tuyết nói:
"Lúc này nắng gắt, cũng không nên ở đây lâu, có chuyện gì trọng yếu chúng ta sẽ bàn sau. Ta đi trước đây, cáo từ." Nói xong thì không thèm nhìn Trần Đông Hoa nữa, mang theo nhân lực phái mình rời đi.
Ngọc Thanh Tử nhìn Trần Đông Hoa, thấy ánh mắt kẻ đó bám theo Trương Tuyết thì trong lòng khẽ than một tiếng, đoạn nói:
"Trương phu nhân nói cũng đúng, chúng ta hãy đi đến Tế Nam sẽ gặp lại. Cáo từ." Nói xong cũng quay người đi thẳng.
Ngay khi nhóm người Trương Tuyết và Ngọc Thanh Tử rời đi chưa được ba trượng thì một trận vó ngựa dồn dập từ sau truyền đến, nhất thời khiến cho người hai phái đều chú ý quay đầu lại nhìn. Một khoái mã, trên lưng là nam tử áo xám chừng bốn mươi tuổi đang vung roi chạy về phía này. Phía sau khoái mã là mấy bóng người đang mở hết tốc độ đuổi theo.
Một thân ảnh màu đen chợt lóe lên xuất hiện trước mắt khoái mã, chính là hắc y nhân khi nãy trong rừng. Một thanh trường kiếm mang theo tiếng rít lanh lảnh vang lên, kiếm quang bay múa đầy trời, như sóng dữ xô về phía người áo xám. Nam tử áo xám ánh mắt chấn động, trường tiên mang theo tám tầng công lực ngạnh tiếp kiếm chiêu của đối phương. Nam tử bị cường đại kình lực phản chấn rơi xuống ngựa, khoái mã đã đi một quãng đường dài, lại bị lực đạo cường đại ép xuống, chết tại chỗ trên mặt đất.
Hắc y nhân nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt nam tử, lạnh lùng nói:
"Để vật đó lại ngươi có thể còn sống rời đi. Nếu không, hậu quả thế nào chắc ta không cần phải nói thì ngươi cũng hiểu được. Bọn họ cũng đã đuổi đến, khi đó, cho dù ngươi muốn sống cũng sẽ không có cơ hội đâu."
Nam tử căm tức nhìn hắc y nhân nói:
"Rốt cuộc ngươi là ai, ta không hiểu ngươi đang nói gì cả. Ta đang có việc gấp, mau tránh ra." Nói xong vung động trường tiên, thân ảnh nhanh như thiểm điện, điên cuồng tấn công đối phương. Hắc y nhân cười lạnh một tiếng, trường kiếm nhoáng lên, trong nháy mắt đã tạo thành hàng trăm bóng kiếm, trùng trùng điệp điệp đón nhận công kích của nam tử.
Người của hai phái Hoa Sơn và Võ Đang lúc này cũng đều dừng chân, cẩn thận quan sát cuộc chiến. Phái Thanh Thành cũng thế, tựa hồ tò mò xem vật mà hắc y nhân muốn cướp đoạt là vật gì. Lúc này, hai người đã giao thủ gần mười chiêu. Người đuổi theo phía sau cũng đã đến, Chỉ thấy bóng người lần lượt thay đổi, trong nháy mắt đã có hơn mười người vây quanh người áo xám.
Hắc y nhân thấy người truy đuổi đã đến, thân ảnh lóe lên, đứng cách đó ba trượng, mỉm cười nhìn người bốn phía, ánh mắt dừng lại trên ba người Ngọc Thanh Tử, Trương Tuyết, Trần Đông Hoa một chút, sau đó ánh mắt hướng về quan đạo phía sau. Chỉ thấy hơn hai mươi con khoái mã đã đến, vây quanh bốn phía. Người cưỡi ngựa đều là các đại hán vạm vỡ, hổ hổ sinh uy, thần sắc lạnh lùng, hiển nhiên không phải là người dễ trêu chọc.
Giữa sân, nam tử áo xám sắc mặt âm trầm, bị hơn mười cao thủ vây công, căn bản không cách nào thoát thân, lại nhìn thấy kỵ mã đến, trong lòng thầm biết đã không ổn, một mặt né tránh một mặt cẩn thận đánh giá bốn phía. Nam tử đó đang cẩn thận suy tính nên làm thế nào bây giờ. Lo lắng một lúc lâu thì ngoại trừ con đường liều mạng ra, không còn con đường nào khác. Ánh mắt nam tử nhất thời lộ ra thần sắc hung tàn.
Một tiếng rống giận mang theo khí thế rung trời, chấn động mọi người. Trường tiên người áo xám đã rời tay, trong nháy mắt đã đánh bay ba người, song chưởng chia ra hai bên tung ra hai chưởng như cơn lốc cuốn đi khắp nơi, lập tức giết chết bốn địch nhân chung quanh. Ngay lúc này, khí thế bức người của nam tử áo xám không ngừng tăng lên, ánh mắt căm hận nhìn mọi người xung quanh, khí thế cường đại khiến cho mọi người đều cảm thấy khiếp sợ, hô hấp trở nên nặng nề.
Trương Tuyết nhìn nam tử áp xám, sắc mặt kinh hãi, không nghĩ ra người này thâm tàng bất lộ, lúc nãy vẫn còn ẩn giấu thực lực của mình. Đến tột cùng hắn là ai, trên người mang theo vật gì, tại sao lại có nhiều người tranh đoạt như thế? Ánh mắt lại chuyển sang hắc y nhân bên cạnh, chỉ thấy hắc y nhân bất động, nhìn không thấy được vẻ mặt của hắn, nghĩ đến dám chắc cũng vô cùng khiếp sợ. Lúc này, một đại hán cao lớn vung tay lên, nhất thời bảy bóng người đáp xuống giữa tràng, chia làm bảy phương hướng vây quanh người áo xám.
Hắc y nhân lúc này chợt lên tiếng:
"Nghĩ không ra các hạ lại ẩn giấu thực lực, lợi hại thật. Bất quá hôm nay nếu ngươi không đưa ra vật trong Hắc Long đàm ra đây thì sợ rằng không thể nào rời khỏi đây." Lời vừa nói ra đều khiến mọi người ở đây chấn động, trong nháy mắt mọi người đều hiểu được thì ra trên người nam tử này hiển nhiên là liên quan đến Tị Thủy Châu, đến từ Hắc Long đàm thần vật bí truyền trong truyền thuyết trăm năm trước.
Võ lâm vẫn lưu truyền rằng trong Hắc Long đàm có cất giấu tuyệt thế võ học của một tuyệt thế cao thủ trăm năm trước. Nhưng vì Hắc Long đàm quá sâu, không có Tị Thủy Châu tương trợ thì không cách nào có thể chịu được áp lực của nước ở đó, vì vậy không ai có thể lấy được tuyệt học đó. Cách đây không lâu lại có tin Tị Thủy châu đã xuất hiện ở trong tay Nhất Kiếm Tiễn Phong ở Tần Lĩnh. Tiễn Phong đoạt được Tị Thủy châu thì không đến mười ngày sau đã chết đi, thê tử là Trần Lan lại mất tích, không biết đang ở đâu, chuyện này sau đó đã dần rơi vào quên lãng, không nghĩ ra ngày hôm nay bí kíp võ học trong Hắc Long đàm đã xuất hiện, chẳng trách có nhiều người tranh đoạt như thế.
Nam tử áo xám sắc mặt đại biến, nghĩ không ra hắc y nhân chỉ nói một câu đã nói rõ tất cả bí mật của mình, theo tình thế hiện nay thì muốn bình an rời khỏi đây là chuyện không hề dễ dàng. Người áo xám hừ lạnh một tiếng, nói:
"Muốn thứ đó ư, vậy thì để xem các ngươi có bản lĩnh không đã. Không sợ chết thì cứ lên đây, ta quyết không nương tay." Dứt lời, thân ảnh nhanh như thiểm điện, tấn công vào hai người bên trái. Xem ra đang muốn phá vòng vây.
Bốn phía, bảy đại hán cao lớn, sừng sững như bảy ngọn núi, thiết chưởng tung ra, mười bốn chưởng lực hình thành một cơn gió lốc như bài sơn đảo hải cuốn thẳng về người áo xám. Tình hình cho thấy bảy đại hán tinh thông thuật hợp kích, bóng người lần lượt thay đổi, vô số thanh âm như tiếng sét đánh không dứt bên tai.
Nam tử áo xám đối với Thất Tinh trận của bảy địch nhân cảm thấy hết sức khó khăn. Bảy người này đều có công lực thâm hậu, bảy người liên thủ thì uy lực càng lớn, muốn đột phá thì hết sức khó khăn. Thân ảnh nam tử áo xám lóe lên, cả người bay thẳng lên không, bảy đại hán đều lẳng lặng thủ chặt thế trận, chờ hắn rơi xuống sẽ tiến hành công kích tiếp. Song điều khiến mọi người khiếp sợ chính là nam tử áo xám đột nhiên đứng thẳng ở không trung, hư không mà đứng.
Nhìn ánh mắt kinh ngạc xung quanh, nam tử áo xám lạnh lùng nói:
"Các ngươi chẳng phải muốn xem võ công trong Hắc Long đàm lợi hại thế nào sao? Bây giờ ta sẽ cho các ngươi nhìn rõ." Nói xong, toàn thân bộc ra một cỗ quỷ khí âm trầm màu xanh thẫm.
Trên mặt đất, ba phái Hoa Sơn đều biến sắc, thối lui ra xa một chút, tránh cho gặp họa. Người cầm đầu đám đại hán hừ lạnh một tiếng, thân thể bắn thẳng lên, lăng không nhìn nam tử áo xám. Hắc y nhân cũng tương tự, bắn thẳng lên không, hình thành một tam giác, ánh mắt vững vàng nhìn người áo xám.
Giữa không trung, tam đại cao thủ đồng thời vận công, chuẩn bị ra tay, ba chiếc lồng khí mang theo sắc khí bất đồng tạo thành một quang cảnh hết sức đẹp mắt.
Nam tử áo xám là người gầm lên đầu tiên, song chưởng phân ra tấn công hai địch nhân. Hai đạo chân khí màu xanh thẫm tung ra. Đại hán vạm vỡ áo xanh điên cuồng hét lên, quyền ảnh màu vàng sáng chói như ánh mặt trời, nghênh tiếp chưởng kình đối phương. Hắc y nhân chém thẳng trường kiếm xuống, một đạo lưu quang màu đen hội tụ lại nộ trảm vào nam tử áo xám.
Ba cỗ chân khí cường đại va chạm nhau, trong nháy mắt đã sinh ra một vụ nộ cực mạnh. Nam tử áo xám rống to một tiếng, thân ảnh bay nhanh về hướng Tế Nam. Thân thể hắc y nhân chấn động, nón trên đầu bị xé rách, lộ ra khuôn mặt tuấn tú chừng ba mươi tuổi, rơi xuống đất, thân thể lắc lư vài cái mới có thể đứng vững, kinh hãi nhìn hướng người áo xám rời đi, sau đó lắc mình đuổi theo.
Về phần đại hán áo xanh thì thân thể cũng bị chấn rơi xuống đất, thối lui liên tiếp ba bước mới có thể đứng vững. Sắc mặt tái nhợt, ánh mắt kinh hãi nhìn thoáng về hướng người áo xám đào tẩu, phẫn nộ quát lên:
"Đuổi theo cho ta, không đoạt được vật đó ta quyết không bỏ qua." Tiếng vó ngựa lại vang lên, nhanh chóng rời đi xa.
Cao thủ tam phái cũng vội vã chạy theo về hướng Tế Nam. Trên đường, Trương Tuyết nói với người bên cạnh:
"Xem võ công của người áo xám, sợ rằng không dưới Thần Châu Ngũ Dị. Vừa rồi hắn nói đã thi triển võ công xuất phát từ Hắc Long đàm, chắc là không giả. Chỉ có điều khiến người ta khó hiểu là vì Tị Thủy Châu xuất hiện trên giang hồ cũng chỉ hơn một tháng, cho dù hắn thuận lợi có được thì cũng không thể trong thời gian một tháng có thể luyện thành tuyệt học như thế.
Doanh Phong mở miệng nói:
"Điểm này đích xác là khó giải thích, nhưng sự thật lại như thế, chúng ta cũng không thể không tin. Bây giờ Trung Nguyên đã hỗn loạn, lần này đi đến Tế Nam là vì hộp gấm, nhưng không nghĩ ra lại xuất hiện bí mật ở Hắc Long đàm. Trong võ lâm bây giờ cơ hồ mỗi nơi đều có tranh đoạt bảo vật, chúng ta đi đến chuyến đi này sợ rằng khó khăn sẽ càng thêm nặng nề.
Chu Lượng nói:
"Khó khăn dám chắc sẽ có, nhưng bất kể là ai muốn đoạt được bảo vật cũng đều phải nỗ lực, nếu không nỗ lực thì không thể đoạt được. Quan trọng nhất chính là lúc này ngoại trừ danh môn chính đạo chúng ta thì còn có rất nhiều siêu cấp cao thủ tham gia tranh đoạt với võ lâm Trung Nguyên. Tỷ như đệ nhất cao thủ vùng tái ngoại Mộc Tây Tạp, hôm nay lại có người thần bí, hai người trong Thần Châu Ngĩ Dị. Chỉ đơn thuần một ít cao thủ trong bang phái của bọn ta sợ rằng muốn đoạt được vật kia thì không có khả năng.
Trương Tuyết trầm giọng nói:
"Nếu đã đến thì cứ thử một lần, sao có thể để tay không trở về. Chỉ cần chúng ta nắm chắc cơ hội, hành sự bí mật thì cũng có hy vọng. Được rồi, đi nhanh một chút, có thể an bài sớm mọi chuyện.
Một ngày sau, võ lâm Trung Nguyên truyền ra một tin tức, nói rằng tuyệt thế võ công ở Hắc Long đàm đã xuất hiện, đang đi về hướng Tế Nam. Vì vậy, vô số võ lâm nhân sĩ đều kéo về Tế Nam, muốn nhân cơ hội tranh đoạt tuyệt thế võ công đó. Đồng thời, tin tức cũng truyền đi rằng trên người Hoa Tinh có một bảo vật vô giá do Đỗ Bách Thiện ở thành Thái An đưa cho.
Đến lúc này, toàn bộ cao thủ trong chốn võ lâm đều hội tụ ở Tế Nam, muốn tranh đoạt báu vật. Song Hoa Tinh lại không hề bận tâm đến điều này, vẫn ở trong thành Thái An, cùng mọi người du ngoạn.
Trong thành Thái An, lúc này Hoa Tinh đang cùng chúng nữ mua sắm trên đường. Trong đoán người thì ngoại trừ Hoa Tinh, các nam nhân khác đều không đi cùng. Hoa Tinh quả thực là một nam nhân may mắn nhất khiến nhiều người đố kỵ.
Song rất nhanh chóng Hoa Tinh đã phát giác ra không ổn, nữ nhân mua sắm quả nhiên rất điên cuồng, hai tay hắn căn bản là không đủ để xách đồ. Nhìn chúng nữ hưng phấn mua sắm, Hoa Tinh thàm nghĩ lần sau không để cho các nàng cơ hội này nữa, nếu không mình sẽ mệt mỏi lắm đây. Ám Nhu nhìn thoáng qua Hoa Tinh, nhịn không được cười trộm, nắm tay Mai Hương, chỉ vào Hoa Tinh, sau đó cười rộ lên.
Mai Hương cười nói:
"Chúng ta đi trêu hắn một chút nhé." Nói xong thấy Ám Nhu gật đầu thì kéo Ám Nhu chạy đến bên cạnh Hoa Tinh. Nàng nhìn Hoa Tinh cười nói:
"Mệt không, thật là khổ cực cho huynh quá." Mai Hương nói ở phía trước, Ám Nhu lại lẻn ra sau lưng hắn, cù vào nách hắn.
Đồng tử Hoa Tinh đảo chuyển, thầm nghĩ hai nha đầu này thật tinh nghịch. Cảm giác được ngón tay nhỏ bé của Ám Nhu đang hoạt động trên lưng mình, Hoa Tinh nén không được cười nói:
"Ám Nhu, ngươi có đúng là muốn tối nay ta xơi ngươi hay không, sao lại dám trêu ta.
Ám Nhu cười duyên nói: "Huynh là đại sắc lang, muội sẽ không cho huynh cơ hội đó. Đêm nay muội sẽ ngủ cùng Vô Ảnh tỷ tỷ, xem huynh làm thế nào." Nói xong quay người chạy đến bên cạnh Nguyệt Vô Ảnh.
Nguyệt Vô Ảnh nắm tay Ám Nhu, cười nói: "Muội đấy, tốt nhất là đừng chọc hắn, hắn bá đạo lắm, chúng ta không ai quản được hắn đâu. Hơn nữa võ công hắn cao cường, bất kể là cứng rắn hay mềm mỏng thì chúng ta cũng không phải là đối thủ của hắn, tốt nhất là tránh xa hắn ra, đừng trêu hắn."
Ám Nhu đứng xa trừng mắt nhìn Hoa Tinh, hừ khẽ một tiếng nói: "Không chọc hắn, hắn cả ngày đi tìm nữ nhân khác, thật là tức chết người mà. Bên người nhiều mỹ nữ như vậy còn chưa thấy đủ, thật là đáng ghét."
Nguyệt Vô Ảnh nghe vậy đều than nhẹ một tiếng, lắc đầu không nói.
Một bên, Dương Anh nhìn chúng nữ, lại nhìn Hoa Tinh, trong lòng xuất hiện cảm giác mâu thuẫn. Nàng không rõ tại sao bên người Hoa Tinh lại có nhiều nữ nhân như vậy, nếu nói hắn háo sắc, thì tại sao nhiều nữ nhân như vậy cũng không rời bỏ hắn? Nếu nói Hoa Tinh đối với nữ nhân bên người không có tình cảm thì tại sao ánh mắt mọi người khi nhìn hắn lại mang theo tình ý bên trong?
Giờ phút này, Dương Anh bắt đầu có hứng thú đối với Hoa Tinh. Nàng rất tò mò đối với hắn. Đây cũng chính là nguyên nhân khiến các nàng rơi vào nhu tình của hắn. Hoa Tinh nhờ có khí tức của Hắc Dục Ma Liên nên so với nam nhân bình thường thì có lực hấp dẫn hơn rất nhiều. Hơn nữa khuôn mặt hắn anh tuấn, ánh mắt tà dị đều hấp dẫn nữ nhân vô cùng. Chỉ cần nữ nhân ở chung với hắn thì tất sẽ dính khí tức Hắc Ngọc Ma Liên, không thể nào thoát khỏi hắn được.
Tác giả :
Tâm Mộng Vô ngân