Diễm Ngộ Chi Lữ
Chương 188: Hắc Dục Ma Tinh
Rời khỏi nơi đó, thân ảnh Hoa Tinh và Lý Thải Tú xuất hiện trên đường. Hoa Tinh im lặng suy nghĩ chuyện vừa chứng kiến, sắc mặt hết sức tà dị, tựa hồ đang lo lắng chuyện gì đó. Phải chăng hắn đang suy nghĩ nên làm thế nào trước việc Tôn Vân Long và Lý Nhạc liên thủ đối phó phái Hoa Sơn!? Với thân phận của Hoa Tinh mà nói, chỉ cần hắn thông tri cho phái Hoa Sơn là được, bởi vậy hắn không suy nghĩ đến chuyện đó, hắn đang suy nghĩ chuyện khác.
Tôn Vân Long ở đây, vậy Thu Nguyệt ở đâu? Nàng vẫn ở Trường An hay đã đến đây? Hoa Tinh lúc này đích thị là lo lắng cho an toàn của Thu Nguyệt, hắn không muốn nàng xảy ra chuyện gì. Về việc Tôn Vân Long có tà ý đối với Trương Tuyết, Hoa Tinh không ngạc nhiên lắm. Bởi Hoa Tinh hiểu được chỉ cần là nam nhân bình thường, khi nhìn thấy Trương Tuyết thì ắt hẳn sinh ra tơ tưởng trong lòng, cho nên hắn không cảm thấy kinh ngạc lắm về chuyện này. Chỉ có điều trong nội tâm cũng có cảm giác lo lắng, tựa như cảm giác một thứ thuộc về mình nhưng lại có người khác muốn chiếm lấy vậy. Trong lòng đương nhiên không thoải mái chút nào.
Nhìn sang Lý Thải Tú im lặng bên cạnh, Hoa Tinh không khỏi nhớ đến một trận phong tình vừa rồi mà hắn đã nhìn thấy, trong lòng cũng cảm thấy có chút hưng phấn. Nhìn thoáng qua bốn phía, Hoa Tinh đột nhiên thay đổi quyết định, chuyển hướng đi về phía ngoại thành.
Đi đến một chỗ vắng vẻ trong rừng cây, nhìn thấy ánh mặt trời chói chang, hắn cười nói: "Được rồi, nghỉ ngơi một lát đi, nàng đối với chuyện vừa thấy tại sao không có ý kiến gì? Hay là nàng không muốn nói? Nàng nghĩ ta sẽ phản ứng với chuyện này thế nào?" Nói xong ôm nàng vào trong lòng, hai mắt đầy tà dị nhìn nàng, song thủ vuốt ve các địa phương huyền bí trên người nàng.
Lý Thải Tú khẽ chuyển nhãn, nhưng lập tức bình tĩnh trở lại. Đối với việc Hoa Tinh động tay động chân cũng không hề phản kháng, bởi vì có một số việc có muốn tránh cũng tránh không được. Nàng thản nhiên nhìn Hoa Tinh, khẽ nói: "Chuyện đó đối với ta mà nói không hề có quan hệ gì cả, cho nên ta không hề có ý kiến. Về phần ngươi nhìn thấy đôi nam nữ đó hành lạc mà sinh ra ham muốn thì ngươi cứ nói thẳng ra. Dù sao thì ta cũng không cách nào phản kháng ngươi được, thế thì chi bằng ta cứ cam chịu cho xong." Giọng nói thản nhiên nhưng mang theo vẻ lạnh lùng của nàng thực khiến cho Hoa Tinh sững sờ.
Nhìn mắt nàng, Hoa Tinh dùng hai tay áp vào mặt nàng, kề sát mặt nàng nói:
"Nếu ta nói ta đang muốn hôn thì nàng sẽ tiếp nhận một cách bị động hay là tình nguyện chủ động đây? Trong lòng nàng vì lập trường đối lập của hai ta mà cự tuyệt ta ư?" Nói xong thì đôi môi chậm rãi áp sát vào bờ môi đỏ mọng của nàng, hai mắt quan sát thật kỹ phản ứng của nàng.
Lý Thải Tú biến đổi sắc mặt, phức tạp cực kỳ. Nhìn đôi môi Hoa Tinh đến gần, nàng không khỏi thở dài một tiếng, nói:
"Ngươi bá đạo nhất chính là ở điểm này, ngươi rõ ràng là có thể chiếm đoạt được nhưng lại không muốn ép buộc, cứ bắt ta trả lời là sao?"
Đôi môi Hoa Tinh còn cách đôi môi nàng một tấc thì dừng lại, nhìn nàng, dịu dàng nói:
"Có lẽ nàng nói đúng, tâm tình nam nhân rất quái lạ, khi gặp gỡ một nữ nhân xinh đẹp thì hy vọng chinh phục cho bằng được, hy vọng như thế nhưng vẫn muốn nàng có chút phản kháng. Bởi vì như thế mới kích thích, mới có thể có cảm giác chinh phục đối với nữ nhân đó. Ta đối với nàng cũng có loại cảm giác này. Bởi vì chúng ta vốn đứng ở hai chiến tuyến cho nên ta cũng muốn chinh phục nàng, nó cũng có cảm giác như khi chiến đấu vậy. Ta đương nhiên có thể dễ dàng đoạt lấy thân thể nàng, nhưng ta muốn phải chiến thắng hoàn toàn, không những phải có thân thể nàng mà còn phải có trái tim nàng nữa. Bây giờ chúng ta sẽ đấu với nhau xem phòng thủ của nàng lợi hại đến mức nào nhé." Nói xong thì hôn lên môi nàng.
Lý Thải Tú trong lòng chấn động kịch liệt, không nghĩ ra Hoa Tinh nói một câu đã đem tất cả mọi ý nghĩ trong lòng nói thẳng ra. Bản thân nàng luôn nhắc nhở mình không thể dễ dàng chịu thua, lại nhớ đến trước kia nàng kiêu hãnh đến mức nào, cho nên giờ phút này nàng phản kháng hết sức mãnh liệt. Đáng tiếc là tuy nàng cảm giác được hai tay Hoa Tinh đã len lỏi vào áo ngực mình, song thân thể nàng vẫn rung lên, sự mẫn cảm của cơ thể thì không thể nào che giấu được. Sắc mặt Lý Thải Tú bất giác đỏ bừng lên, có vẻ hết sức ngượng ngùng. Nàng cũng không rõ tại sao từ khi bị Hoa Tinh giữ lấy thì sự nhạy cảm của thân thể nàng tăng lên gấp mấy lần trước kia, chỉ cần hắn chạm đến người nàng thì cơ hồ nàng muốn nhũn ra, tựa hồ trên người hắn ẩn chứa thứ gì có thể khống chế được nàng vậy.
Hoa Tinh rời khỏi môi nàng, cười nói:
"Hoàn cảnh nơi này thật đặc biệt, ta vẫn chưa từng hoan ái cùng nữ nhân ngoài khung cảnh thiên nhiên thế này. Hôm nay ta phải hảo hảo hưởng thụ một chút mới được. Nàng không muốn hầu hạ ta sao, mau cởi trang phục cho ta, ta sẽ cởi trang phục cho nàng, chúng ta giúp đỡ lẫn nhau, hắc hắc.
Lý Thải Tú nghe vậy lại biến sắc thêm lần nữa, nơi này tuy không có ai nhưng đúng là cảm giác rất khác lạ. Nhìn Hoa Tinh, đã thấy hắn bắt đầu cởi bỏ trang phục của nàng, Lý Thải Tú không khỏi than khẽ một tiếng, sau đó cũng bắt đầu cởi bỏ trang phục của hắn. Khi hai người vừa ngừng tay thì Hoa Tinh mỉm cười, nhìn đăm đăm vào thân thể tuyệt vời trước mắt, ánh mắt mang theo ba phần tán dương.
Tay phải cầm lấy bầu vú bên trái của nàng, dùng sức xoa nắn một chút, ngón tay khều khều đầu vú của nàng, nói: "Thật là đẹp, rất co dãn, cảm giác truyền lên tay quả nhiên là rất thoải mái, không hổ là Ngọc Tiêu Tiên Tử, hắc hắc, sờ vào thật là sướng." Vừa nói vừa nắm lấy bàn tay nàng đặt vào hạ thể của mình, hưởng thụ khoái cảm được bàn tay nhỏ bé nóng ấm vuốt ve.
Dưới ánh mặt trời, Lý Thải Tú thẹn thùng lại càng toát ra vẻ quyến rũ vô song. Mặc dù thân thể nàng đã bị Hoa Tinh đùa bỡn qua vài lần nhưng dù sao nàng cũng không phải là loại người vô liêm sỉ, đối với loại hành sự giữa ban ngày ngoài trời như thế này đương nhiên là phải thẹn thùng rồi. Hoa Tinh nhìn một chút khuôn mặt nàng thì biết được trong lòng nàng đang suy nghĩ gì, vì thế trong lòng cũng phát sinh cảm giác chinh phục nàng dưới ánh mặt trời. Nhìn động tác của nàng có vẻ hơi nhẹ, thanh âm hơi trầm của Hoa Tinh vang lên: "Dùng sức thêm một chút nữa, như vậy ta mới có thể thỏa mãn được. Nào, giơ chân phải lên, gác trên cây." Nói xong Hoa Tinh đã mạnh mẽ tách đùi phải nàng ra, gác chân phải nàng lên cây.
Sắc mặt Lý Thải Tú lộ ra một chút thống khổ, ánh mắt có chút kinh hoàng thất thố, hai chân bị tách ra đau đớn, môn hộ banh rộng ra. Hoa Tinh không khỏi lộ ra một tia tà dị, hai tay theo đùi nàng lần xuống vùng phụ cận của đóa hoa thần bí vuốt ve. Cảm nhận được thân thể nàng đã run lên, Hoa Tinh không khỏi mỉm cười, nhìn nàng cúi đầu xuống, Hoa Tinh đưa hạ thể hùng tráng của mình đến trước miệng nàng. Lý Thải Tú lắc lắc đầu, muốn tránh sự lăng nhục của hắn. Hoa Tinh chỉ cười nhạt một tiếng, hai ngón tay phải khẽ đâm thẳng vào nhụy hoa thần bí, tiến vào thân thể nàng.
Lý Thải Tú xấu hổ muốn chết, nhưng nơi nhạy cảm bị tập kích, không nén được há mồm kêu lên một tiếng. Hoa Tinh nhân cơ hội này đâm thẳng kiên đĩnh vào miệng nàng, khe khẽ nhích động. Hắn thoải mái vừa thưởng thức đóa hoa thần bí của nàng, vừa hưởng thụ chiếc miệng ấm áp của nàng bao bọc lấy kiên đĩnh của mình, cả người tỏa ra khí tức tà dị vô cùng. Lúc này mắt hắn đã tỏa ra quang hoa màu đen, khí tức Hắc Ngọc Ma Liên trong cơ thể bắt đầu lưu động, toàn thân đều tràn ngập khí tức tà dị.
Buông tay ra, Hoa Tinh nâng Lý Thải Tú dậy, để cho thân thể nàng nép sát vào đại thụ, từ sau lưng vòng tay dày vò song nhũ của nàng, miệng cười hắc hắc. Lý Thải Tú vừa đau đớn vừa có cảm giác sướng khoái, rên rỉ lên thành tiếng, trong lúc nhất thời cũng không biết là đang khóc hay đang kêu la, mơ hồ vô cùng.
Thời gian trôi qua trong thanh âm dụ hoặc của Lý Thải Tú. Hoa Tinh hung hăng dày vò nàng một lát, sau đó ánh mắt mới nhìn xuống hạ thân nàng, nhìn nàng cúi người xụi lơ, mông tròn vươn thẳng nhô ra, Hoa Tinh đột nhiên nghĩ đến một tư thế trước giờ chưa từng thử qua, thừa dịp nàng vô lực phản kháng, vẻ mặt đầy tà khí nắm lấy hai mông nàng, kiên đĩnh đâm thẳng vào từ phía sau. Nhất thời toàn thân Lý Thải Tú run rẩy dữ dội, hét thảm một tiếng, cặp mông vặn vẹo giãy giụa, muốn tránh thế công của Hoa Tinh.
Trên mặt Hoa Tinh lộ ra vẻ say mê, miệng tán dương: "Thật là khít, thật thoải mái, thật sướng, ha ha ha ha." Một mặt hưởng thụ cảm giác sung sướng, một mặt cười to. Động tác giãy giụa của Lý Thải Tú cũng chậm dần, thích ứng dần với kiên đĩnh thô to của Hoa Tinh, cảm giác thoải mái cũng dần xuất hiện. Nàng lúc này đã quên mất đi sự tôn nghiêm trước kia, cả người đều bị tình dục khống chế.
Hoàng hôn buông xuống, mặt trời dần khuất núi, Hoa Tinh mới từ biển tình tỉnh táo lại, nhìn Lý Thải Tú không nhúc nhích trên mặt đất, Hoa Tinh cười nhạt, quang mang màu đen trong mắt lóe lên, một tầng chân khí màu đen đậm đặc trong nháy mắt đã bao phủ quanh đầu hắn. Hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời, cười nói: "Không nghĩ ra Hắc Ngọc Ma Liên lại kỳ diệu như vậy, phải dùng tư thế như thế này mới có thể kích phát tiềm lực của nó ra. Chờ ta có thể kích phát hoàn toàn tiềm lực của nó thì cho dù là một lần phải chiến đấu với mười nữ nhân cũng không có gì khó cả." Nói xong cười một nụ cười thật tà dị, khuôn mặt anh tuấn lộ ra mị lực khôn cùng.
Đưa tay vỗ vỗ cặp mông tròn lẳn của nàng, Hoa Tinh cười nói: "Mau mặc quần áo đi, nàng không phải muốn ngủ ở đây chứ. Được rồi nhìn dáng vẻ vô lực của nàng thì để đó, để ta giúp nàng mặc vào." Nói xong mặc quần áo của mình trước, sau đó bắt đầu mặc quần áo cho nàng.
Lý Thải Tú vẫn còn nét mặt ửng đỏ, nhìn ma thủ của Hoa Tinh cẩn thận mặc quần áo cho mình, trong lòng nàng đột nhiên xuất hiện một cảm giác không nói nên lời, Vừa rồi hắn như là ma vương, tràn ngập tà khí, lăng nhục, dày vò thân thể nàng. Nhưng lúc này lại dịu dàng như một tình nhân thực thụ, khiến cho người ta bị cuốn hút vô cùng.
Hoa Tinh nhìn chính mình động thủ cũng tạo được kết quả không tệ lắm, mỉm cười nói: "Lần này khiến nàng đau, lần sau ta sẽ dịu dàng hơn một chút là được. Bây giờ chúng ta về đi." Đoạn ôm lấy nàng lắc mình rời khỏi.
Trở lại khách sạn, chúng nữ đều dùng ánh mắt cổ quái nhìn hắn, tựa hồ như muốn hỏi hắn đã chạy đi đâu. Hoa Tinh xoay chuyển ánh mắt, cười nói:
"Sao thế, tất cả mọi người chờ ta ăn cơm ư, thế thì tốt quá. Vừa lúc ta đang đói bụng, hắc hắc." Nói xong lắc mình đến bàn tròn, thoải mái ngồi vào bàn. Chúng nữ u oán lườm hắn một cái, cũng trừng mắt với Lý Thải Tú một cái, đoạn bước đến ngồi vào bàn. Ở bàn bên kia, đám Tử Ngọc Hoa không khỏi nhìn hắn cười thầm trong bụng.
Trong lúc ăn cơm, Hoa Tinh cố tình trêu đùa mọi người, rất nhanh chóng làm chúng nữ vui vẻ, không còn vẻ bực dọc nữa. Chỉ nghe Hoa Tinh cười nói:
"Chiều này, ta phát hiện Lý Nhạc của Túy Kiếm Môn và đại đệ tử Hoa Sơn là Tôn Vân Long đang bàn bạc với nhau, bọng chúng cố ý muốn soán vị, Tôn Vân Long muốn lên ngôi chưởng môn phái Hoa Sơn.
Mai Hương nghe vậy, sắc mặt biến đổi, lo lắng nhìn Hoa Tinh nói: "Vậy huynh có ngăn cản bọn họ không? Nếu bọn soán vị thành công thì Thu Nguyệt sẽ thế nào, sợ rằng nàng ta sẽ gặp nguy hiểm. Chuyện như vậy huynh đã gặp sao không ra tay ngăn cản bọn họ? Nếu Thu Nguyệt mà biết được thì nhất định sẽ trách huynh.
Hoa Tinh cười nói: "Nàng đừng gấp, nói thật là nếu muốn thu thập hai kẻ đó thì quá đơn giản, chỉ cần nhấc tay một cái mà thôi. Nhưng phái Hoa Sơn thân trên giang hồ thì cũng phải biết tự mình bảo vệ bản thân, lúc này nếu ta thay họ hóa giải tai kiếp này thì sau này sẽ thế nào? Ta có thể chiếu cố mãi cho họ được sao? Không thể được. Chuyện này ta đã nghĩ qua rồi, ta sẽ để cho đệ tử thư viện báo cho họ biết một chút tin tức, để họ cảnh giác là được. Về phần ứng phó như thế nào thì bọn họ phải tự định liệu. Mỗi một người sinh tồn trong chốn võ lâm đều phải có khả năng tự bảo vệ được bản thân mình. Phái Hoa Sơn nếu muốn tồn tại mãi mãi trên giang hồ thì phải có năng lực đối phó. Nếu không thì sớm muộn gì cũng sẽ bị đào thải. Đương nhiên nếu Hoa Sơn xảy ra chuyện thì ta cũng không thể khoanh tay đứng nhìn được. Nàng cứ yên tâm. Nói xong mỉm cười nhìn Mai Hương, khiến cho nàng yên tâm rất nhiều.
Trần Lan chợt lên tiếng: "Nghe nói chưởng môn Túy Kiếm Môn có cừu oán với công tử, hắn xuất hiện ở đây có đúng là vì công tử mà đến không? Còn có Tôn Vân Long nữa, hắn vốn là đại đệ tử của chưởng môn Hoa Sơn, tương lai rõ ràng có thể quang minh chính đại tiếp nhận chức chưởng môn, vì sao hắn còn muốn soán vị? Chuyện này kỳ thật hơi lạ.
Hoa Tinh nghe vậy, sắc mặt hơi trầm xuống nói: "Chưởng môn Túy Kiếm Môn đến đây đương nhiên là vì ta, chẳng qua hắn chưa dám hành động mà thôi. Về phần Tôn Vân Long muốn soán vị thì nguyên nhân rất đơn giản, đó chính là vì hắn muốn đoạt được Thu Nguyệt, bất quá hắn còn kém xa. Muốn tranh đoạt nữ nhân với ta ư, sợ rằng còn lâu mới xứng tầm đối thủ với ta. Tạm thời cứ để cho hắn mơ tưởng mộng đẹp, chờ khi mộng đẹp của hắn tan tành thì khi đó để xem còn có ai dám tranh giành nữ nhân với Hoa Tinh ta nữa không." Ngữ khí Hoa Tinh có phần âm trầm lạnh lẽo khiến cho mọi người đều có chút sợ hãi.
Một đêm vô sự cứ thế trôi qua một cách tĩnh lặng. Hừng đông hé lộ thì Hoa Tinh từ trong phòng Trần Lan đi ra. Nhìn Trần Lan sắc mặt ửng đỏ theo sau, Hoa Tinh không khỏi mỉm cười, nhớ đến thân thể mềm mại uyển chuyển của Trần Lan tối qua, lại ngộ ra một điều rằng người mà hắn ngủ đêm nhiều nhất kỳ thật chính là Trần Lan. Nàng mềm mỏng, thâm tình ngập tràn sự ôn thuận thực sự là điểm hấp dẫn Hoa Tinh nhiều nhất. Ở bên nàng, Hoa Tinh hưởng thụ được cảm giác được làm trượng phu, mà Trần Lan là vị hiền thê hiền huệ cực kỳ, trong khuê phòng đều cố gắng làm hắn thỏa mãn, như thế mới có thể thu được trái tim của nam nhân mình, khiến cho hắn không thể rời xa mình được.
Nhìn thoáng qua Tử Ngọc Hoa trong đình viện, ánh mắt Hoa Tinh khẽ chuyển, thân thể không một tiếng động nào đã đáp đến sau lưng Tử Ngọc Hoa, vỗ nhẹ vào vai y một cái. Tử Ngọc Hoa chấn động, ánh mắt lóe lên nhưng lập tức bình tĩnh trở lại, không hề quay đầu lại mà nói:
"Đại ca sao lại rời giường sớm như vậy, dường như cũng không ngủ nhiều lắm. Text được lấy tại TruyệnFULL.vn
Hoa Tinh cười nói: "Đã không còn sớm nữa, ngủ tiếp thì lát nữa mọi người cũng sẽ đều nhìn ta bằng cặp mắt hình viên đạn, ta sẽ không thoải mái. Hiền đệ mới sáng sớm đã dứng đây suy nghĩ chuyện gì thế? Có đúng là nghĩ sau này vẫn đi theo ta, đồng thời khiếu ngạo thiên hạ không?"
Tử Ngọc Hoa quay người lại nhìn Hoa Tinh, ánh mắt có chút u oán nói:
"Ta nghĩ vậy, nhưng đại ca sớm tối bị nữ nhân quấn lấy, có thời gian hỏi đến đệ sao? Có lẽ đệ sẽ rời đi mới đúng, huynh có hiểu không?" Giọng nói ẩn chứa sự u oán và một chút bất mãn.
Hoa Tinh phất tay để Trần Lan rời đi, nhìn Tử Ngọc Hoa cười nói:
"Nếu đệ muốn rời đi thì đã sớm rời đi rồi đấy thôi. Bây giờ ngươi không thể rời được là vì trong lòng ngươi đã có ta đúng không? Chỉ cần một ngày ngươi đồng ý đem thân phận thật nói cho ta biết thì khi đó sẽ cho ngươi kết quả mà ngươi muốn. Thế nào, một lời đã định như thế nhé."
Tử Ngọc Hoa sắc mặt khẽ biến, ánh mắt lộ ra một tia thần thái mê người, khẽ nói:
"Lần đầu tiên đại ca gặp đệ thì đã đoán được thân phận thật của đệ ư?
Hoa Tinh cười nói: "Ngươi nghĩ thế ư? Thật ra ta chỉ đoán được một nửa mà thôi. Còn một nửa còn lại phải chờ ngươi nói cho ta biết. Hy vọng ngày đó sẽ không lâu nữa, nếu không đó sẽ làm chuyện khiến ta khó chịu lắm." Thần thái trong ánh mắt lóe lên vẻ thần bí.
Tử Ngọc Hoa gật đầu:
"Sẽ có, chỉ cần đại ca không đuổi đệ đi thì nhất định sẽ có ngày đó. Bây giờ có lẽ mọi người cũng đã dậy cả cả rồi, chúng ta đi ăn cơm đi." Nói xong, sóng vai cùng Hoa Tinh đi đến phòng ăn. Nhìn theo bóng lưng thì Tử Ngọc Hoa không hề thấp chút nào, so với Hoa Tinh chỉ thấp hơn một chút mà thôi.
Sau khi ăn xong, ánh mắt Hoa Tinh đảo mắt qua mọi người, cuối cùng dừng lại hai Diệp Tinh. Nhìn hai nàng, Hoa Tinh cười nói: "Bây giờ chúng ta sẽ rời khỏi đây, trên đường hai người nhớ kỹ đi gần ta một chút, không nên đi quá xa, như thế sẽ xuất hiện nguy hiểm, khi đó ta muốn bảo vệ hai nàng cũng sẽ rất khó khăn. Bây giờ mọi người xuất phát thôi, mục tiêu nhắm thẳng Thái Sơn mà tiến." Nói xong dắt tay Ám Nhu đi trước.
Ngày hôm nay, Ám Nhu đã ngoan hơn trước kia, không luôn mồm như trước nữa, cả người như thay đổi thành một người khác. Từ khi bị Hoa Tinh chiếm tiện nghi đến nay thì Ám Nhu cũng đã trở nên ôn nhu hơn, không giống dĩ vãng nữa. Chuyện này khiến cho Hoa Tinh cao hứng vô cùng, bởi vì không có Ám Nhu cố ý ngăn cản bằng lời lẽ thì hắn sẽ dễ dàng tán tỉnh những nữ nhân khác hơn trước rất nhiều.
Tế Nam ngày càng gần, mục đích của Hoa Tinh cũng đã nhanh chóng tiến gần. Chuyến đi lần này sẽ xảy ra những chuyện ngoài ý muốn gì nữa đây?
Tôn Vân Long ở đây, vậy Thu Nguyệt ở đâu? Nàng vẫn ở Trường An hay đã đến đây? Hoa Tinh lúc này đích thị là lo lắng cho an toàn của Thu Nguyệt, hắn không muốn nàng xảy ra chuyện gì. Về việc Tôn Vân Long có tà ý đối với Trương Tuyết, Hoa Tinh không ngạc nhiên lắm. Bởi Hoa Tinh hiểu được chỉ cần là nam nhân bình thường, khi nhìn thấy Trương Tuyết thì ắt hẳn sinh ra tơ tưởng trong lòng, cho nên hắn không cảm thấy kinh ngạc lắm về chuyện này. Chỉ có điều trong nội tâm cũng có cảm giác lo lắng, tựa như cảm giác một thứ thuộc về mình nhưng lại có người khác muốn chiếm lấy vậy. Trong lòng đương nhiên không thoải mái chút nào.
Nhìn sang Lý Thải Tú im lặng bên cạnh, Hoa Tinh không khỏi nhớ đến một trận phong tình vừa rồi mà hắn đã nhìn thấy, trong lòng cũng cảm thấy có chút hưng phấn. Nhìn thoáng qua bốn phía, Hoa Tinh đột nhiên thay đổi quyết định, chuyển hướng đi về phía ngoại thành.
Đi đến một chỗ vắng vẻ trong rừng cây, nhìn thấy ánh mặt trời chói chang, hắn cười nói: "Được rồi, nghỉ ngơi một lát đi, nàng đối với chuyện vừa thấy tại sao không có ý kiến gì? Hay là nàng không muốn nói? Nàng nghĩ ta sẽ phản ứng với chuyện này thế nào?" Nói xong ôm nàng vào trong lòng, hai mắt đầy tà dị nhìn nàng, song thủ vuốt ve các địa phương huyền bí trên người nàng.
Lý Thải Tú khẽ chuyển nhãn, nhưng lập tức bình tĩnh trở lại. Đối với việc Hoa Tinh động tay động chân cũng không hề phản kháng, bởi vì có một số việc có muốn tránh cũng tránh không được. Nàng thản nhiên nhìn Hoa Tinh, khẽ nói: "Chuyện đó đối với ta mà nói không hề có quan hệ gì cả, cho nên ta không hề có ý kiến. Về phần ngươi nhìn thấy đôi nam nữ đó hành lạc mà sinh ra ham muốn thì ngươi cứ nói thẳng ra. Dù sao thì ta cũng không cách nào phản kháng ngươi được, thế thì chi bằng ta cứ cam chịu cho xong." Giọng nói thản nhiên nhưng mang theo vẻ lạnh lùng của nàng thực khiến cho Hoa Tinh sững sờ.
Nhìn mắt nàng, Hoa Tinh dùng hai tay áp vào mặt nàng, kề sát mặt nàng nói:
"Nếu ta nói ta đang muốn hôn thì nàng sẽ tiếp nhận một cách bị động hay là tình nguyện chủ động đây? Trong lòng nàng vì lập trường đối lập của hai ta mà cự tuyệt ta ư?" Nói xong thì đôi môi chậm rãi áp sát vào bờ môi đỏ mọng của nàng, hai mắt quan sát thật kỹ phản ứng của nàng.
Lý Thải Tú biến đổi sắc mặt, phức tạp cực kỳ. Nhìn đôi môi Hoa Tinh đến gần, nàng không khỏi thở dài một tiếng, nói:
"Ngươi bá đạo nhất chính là ở điểm này, ngươi rõ ràng là có thể chiếm đoạt được nhưng lại không muốn ép buộc, cứ bắt ta trả lời là sao?"
Đôi môi Hoa Tinh còn cách đôi môi nàng một tấc thì dừng lại, nhìn nàng, dịu dàng nói:
"Có lẽ nàng nói đúng, tâm tình nam nhân rất quái lạ, khi gặp gỡ một nữ nhân xinh đẹp thì hy vọng chinh phục cho bằng được, hy vọng như thế nhưng vẫn muốn nàng có chút phản kháng. Bởi vì như thế mới kích thích, mới có thể có cảm giác chinh phục đối với nữ nhân đó. Ta đối với nàng cũng có loại cảm giác này. Bởi vì chúng ta vốn đứng ở hai chiến tuyến cho nên ta cũng muốn chinh phục nàng, nó cũng có cảm giác như khi chiến đấu vậy. Ta đương nhiên có thể dễ dàng đoạt lấy thân thể nàng, nhưng ta muốn phải chiến thắng hoàn toàn, không những phải có thân thể nàng mà còn phải có trái tim nàng nữa. Bây giờ chúng ta sẽ đấu với nhau xem phòng thủ của nàng lợi hại đến mức nào nhé." Nói xong thì hôn lên môi nàng.
Lý Thải Tú trong lòng chấn động kịch liệt, không nghĩ ra Hoa Tinh nói một câu đã đem tất cả mọi ý nghĩ trong lòng nói thẳng ra. Bản thân nàng luôn nhắc nhở mình không thể dễ dàng chịu thua, lại nhớ đến trước kia nàng kiêu hãnh đến mức nào, cho nên giờ phút này nàng phản kháng hết sức mãnh liệt. Đáng tiếc là tuy nàng cảm giác được hai tay Hoa Tinh đã len lỏi vào áo ngực mình, song thân thể nàng vẫn rung lên, sự mẫn cảm của cơ thể thì không thể nào che giấu được. Sắc mặt Lý Thải Tú bất giác đỏ bừng lên, có vẻ hết sức ngượng ngùng. Nàng cũng không rõ tại sao từ khi bị Hoa Tinh giữ lấy thì sự nhạy cảm của thân thể nàng tăng lên gấp mấy lần trước kia, chỉ cần hắn chạm đến người nàng thì cơ hồ nàng muốn nhũn ra, tựa hồ trên người hắn ẩn chứa thứ gì có thể khống chế được nàng vậy.
Hoa Tinh rời khỏi môi nàng, cười nói:
"Hoàn cảnh nơi này thật đặc biệt, ta vẫn chưa từng hoan ái cùng nữ nhân ngoài khung cảnh thiên nhiên thế này. Hôm nay ta phải hảo hảo hưởng thụ một chút mới được. Nàng không muốn hầu hạ ta sao, mau cởi trang phục cho ta, ta sẽ cởi trang phục cho nàng, chúng ta giúp đỡ lẫn nhau, hắc hắc.
Lý Thải Tú nghe vậy lại biến sắc thêm lần nữa, nơi này tuy không có ai nhưng đúng là cảm giác rất khác lạ. Nhìn Hoa Tinh, đã thấy hắn bắt đầu cởi bỏ trang phục của nàng, Lý Thải Tú không khỏi than khẽ một tiếng, sau đó cũng bắt đầu cởi bỏ trang phục của hắn. Khi hai người vừa ngừng tay thì Hoa Tinh mỉm cười, nhìn đăm đăm vào thân thể tuyệt vời trước mắt, ánh mắt mang theo ba phần tán dương.
Tay phải cầm lấy bầu vú bên trái của nàng, dùng sức xoa nắn một chút, ngón tay khều khều đầu vú của nàng, nói: "Thật là đẹp, rất co dãn, cảm giác truyền lên tay quả nhiên là rất thoải mái, không hổ là Ngọc Tiêu Tiên Tử, hắc hắc, sờ vào thật là sướng." Vừa nói vừa nắm lấy bàn tay nàng đặt vào hạ thể của mình, hưởng thụ khoái cảm được bàn tay nhỏ bé nóng ấm vuốt ve.
Dưới ánh mặt trời, Lý Thải Tú thẹn thùng lại càng toát ra vẻ quyến rũ vô song. Mặc dù thân thể nàng đã bị Hoa Tinh đùa bỡn qua vài lần nhưng dù sao nàng cũng không phải là loại người vô liêm sỉ, đối với loại hành sự giữa ban ngày ngoài trời như thế này đương nhiên là phải thẹn thùng rồi. Hoa Tinh nhìn một chút khuôn mặt nàng thì biết được trong lòng nàng đang suy nghĩ gì, vì thế trong lòng cũng phát sinh cảm giác chinh phục nàng dưới ánh mặt trời. Nhìn động tác của nàng có vẻ hơi nhẹ, thanh âm hơi trầm của Hoa Tinh vang lên: "Dùng sức thêm một chút nữa, như vậy ta mới có thể thỏa mãn được. Nào, giơ chân phải lên, gác trên cây." Nói xong Hoa Tinh đã mạnh mẽ tách đùi phải nàng ra, gác chân phải nàng lên cây.
Sắc mặt Lý Thải Tú lộ ra một chút thống khổ, ánh mắt có chút kinh hoàng thất thố, hai chân bị tách ra đau đớn, môn hộ banh rộng ra. Hoa Tinh không khỏi lộ ra một tia tà dị, hai tay theo đùi nàng lần xuống vùng phụ cận của đóa hoa thần bí vuốt ve. Cảm nhận được thân thể nàng đã run lên, Hoa Tinh không khỏi mỉm cười, nhìn nàng cúi đầu xuống, Hoa Tinh đưa hạ thể hùng tráng của mình đến trước miệng nàng. Lý Thải Tú lắc lắc đầu, muốn tránh sự lăng nhục của hắn. Hoa Tinh chỉ cười nhạt một tiếng, hai ngón tay phải khẽ đâm thẳng vào nhụy hoa thần bí, tiến vào thân thể nàng.
Lý Thải Tú xấu hổ muốn chết, nhưng nơi nhạy cảm bị tập kích, không nén được há mồm kêu lên một tiếng. Hoa Tinh nhân cơ hội này đâm thẳng kiên đĩnh vào miệng nàng, khe khẽ nhích động. Hắn thoải mái vừa thưởng thức đóa hoa thần bí của nàng, vừa hưởng thụ chiếc miệng ấm áp của nàng bao bọc lấy kiên đĩnh của mình, cả người tỏa ra khí tức tà dị vô cùng. Lúc này mắt hắn đã tỏa ra quang hoa màu đen, khí tức Hắc Ngọc Ma Liên trong cơ thể bắt đầu lưu động, toàn thân đều tràn ngập khí tức tà dị.
Buông tay ra, Hoa Tinh nâng Lý Thải Tú dậy, để cho thân thể nàng nép sát vào đại thụ, từ sau lưng vòng tay dày vò song nhũ của nàng, miệng cười hắc hắc. Lý Thải Tú vừa đau đớn vừa có cảm giác sướng khoái, rên rỉ lên thành tiếng, trong lúc nhất thời cũng không biết là đang khóc hay đang kêu la, mơ hồ vô cùng.
Thời gian trôi qua trong thanh âm dụ hoặc của Lý Thải Tú. Hoa Tinh hung hăng dày vò nàng một lát, sau đó ánh mắt mới nhìn xuống hạ thân nàng, nhìn nàng cúi người xụi lơ, mông tròn vươn thẳng nhô ra, Hoa Tinh đột nhiên nghĩ đến một tư thế trước giờ chưa từng thử qua, thừa dịp nàng vô lực phản kháng, vẻ mặt đầy tà khí nắm lấy hai mông nàng, kiên đĩnh đâm thẳng vào từ phía sau. Nhất thời toàn thân Lý Thải Tú run rẩy dữ dội, hét thảm một tiếng, cặp mông vặn vẹo giãy giụa, muốn tránh thế công của Hoa Tinh.
Trên mặt Hoa Tinh lộ ra vẻ say mê, miệng tán dương: "Thật là khít, thật thoải mái, thật sướng, ha ha ha ha." Một mặt hưởng thụ cảm giác sung sướng, một mặt cười to. Động tác giãy giụa của Lý Thải Tú cũng chậm dần, thích ứng dần với kiên đĩnh thô to của Hoa Tinh, cảm giác thoải mái cũng dần xuất hiện. Nàng lúc này đã quên mất đi sự tôn nghiêm trước kia, cả người đều bị tình dục khống chế.
Hoàng hôn buông xuống, mặt trời dần khuất núi, Hoa Tinh mới từ biển tình tỉnh táo lại, nhìn Lý Thải Tú không nhúc nhích trên mặt đất, Hoa Tinh cười nhạt, quang mang màu đen trong mắt lóe lên, một tầng chân khí màu đen đậm đặc trong nháy mắt đã bao phủ quanh đầu hắn. Hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời, cười nói: "Không nghĩ ra Hắc Ngọc Ma Liên lại kỳ diệu như vậy, phải dùng tư thế như thế này mới có thể kích phát tiềm lực của nó ra. Chờ ta có thể kích phát hoàn toàn tiềm lực của nó thì cho dù là một lần phải chiến đấu với mười nữ nhân cũng không có gì khó cả." Nói xong cười một nụ cười thật tà dị, khuôn mặt anh tuấn lộ ra mị lực khôn cùng.
Đưa tay vỗ vỗ cặp mông tròn lẳn của nàng, Hoa Tinh cười nói: "Mau mặc quần áo đi, nàng không phải muốn ngủ ở đây chứ. Được rồi nhìn dáng vẻ vô lực của nàng thì để đó, để ta giúp nàng mặc vào." Nói xong mặc quần áo của mình trước, sau đó bắt đầu mặc quần áo cho nàng.
Lý Thải Tú vẫn còn nét mặt ửng đỏ, nhìn ma thủ của Hoa Tinh cẩn thận mặc quần áo cho mình, trong lòng nàng đột nhiên xuất hiện một cảm giác không nói nên lời, Vừa rồi hắn như là ma vương, tràn ngập tà khí, lăng nhục, dày vò thân thể nàng. Nhưng lúc này lại dịu dàng như một tình nhân thực thụ, khiến cho người ta bị cuốn hút vô cùng.
Hoa Tinh nhìn chính mình động thủ cũng tạo được kết quả không tệ lắm, mỉm cười nói: "Lần này khiến nàng đau, lần sau ta sẽ dịu dàng hơn một chút là được. Bây giờ chúng ta về đi." Đoạn ôm lấy nàng lắc mình rời khỏi.
Trở lại khách sạn, chúng nữ đều dùng ánh mắt cổ quái nhìn hắn, tựa hồ như muốn hỏi hắn đã chạy đi đâu. Hoa Tinh xoay chuyển ánh mắt, cười nói:
"Sao thế, tất cả mọi người chờ ta ăn cơm ư, thế thì tốt quá. Vừa lúc ta đang đói bụng, hắc hắc." Nói xong lắc mình đến bàn tròn, thoải mái ngồi vào bàn. Chúng nữ u oán lườm hắn một cái, cũng trừng mắt với Lý Thải Tú một cái, đoạn bước đến ngồi vào bàn. Ở bàn bên kia, đám Tử Ngọc Hoa không khỏi nhìn hắn cười thầm trong bụng.
Trong lúc ăn cơm, Hoa Tinh cố tình trêu đùa mọi người, rất nhanh chóng làm chúng nữ vui vẻ, không còn vẻ bực dọc nữa. Chỉ nghe Hoa Tinh cười nói:
"Chiều này, ta phát hiện Lý Nhạc của Túy Kiếm Môn và đại đệ tử Hoa Sơn là Tôn Vân Long đang bàn bạc với nhau, bọng chúng cố ý muốn soán vị, Tôn Vân Long muốn lên ngôi chưởng môn phái Hoa Sơn.
Mai Hương nghe vậy, sắc mặt biến đổi, lo lắng nhìn Hoa Tinh nói: "Vậy huynh có ngăn cản bọn họ không? Nếu bọn soán vị thành công thì Thu Nguyệt sẽ thế nào, sợ rằng nàng ta sẽ gặp nguy hiểm. Chuyện như vậy huynh đã gặp sao không ra tay ngăn cản bọn họ? Nếu Thu Nguyệt mà biết được thì nhất định sẽ trách huynh.
Hoa Tinh cười nói: "Nàng đừng gấp, nói thật là nếu muốn thu thập hai kẻ đó thì quá đơn giản, chỉ cần nhấc tay một cái mà thôi. Nhưng phái Hoa Sơn thân trên giang hồ thì cũng phải biết tự mình bảo vệ bản thân, lúc này nếu ta thay họ hóa giải tai kiếp này thì sau này sẽ thế nào? Ta có thể chiếu cố mãi cho họ được sao? Không thể được. Chuyện này ta đã nghĩ qua rồi, ta sẽ để cho đệ tử thư viện báo cho họ biết một chút tin tức, để họ cảnh giác là được. Về phần ứng phó như thế nào thì bọn họ phải tự định liệu. Mỗi một người sinh tồn trong chốn võ lâm đều phải có khả năng tự bảo vệ được bản thân mình. Phái Hoa Sơn nếu muốn tồn tại mãi mãi trên giang hồ thì phải có năng lực đối phó. Nếu không thì sớm muộn gì cũng sẽ bị đào thải. Đương nhiên nếu Hoa Sơn xảy ra chuyện thì ta cũng không thể khoanh tay đứng nhìn được. Nàng cứ yên tâm. Nói xong mỉm cười nhìn Mai Hương, khiến cho nàng yên tâm rất nhiều.
Trần Lan chợt lên tiếng: "Nghe nói chưởng môn Túy Kiếm Môn có cừu oán với công tử, hắn xuất hiện ở đây có đúng là vì công tử mà đến không? Còn có Tôn Vân Long nữa, hắn vốn là đại đệ tử của chưởng môn Hoa Sơn, tương lai rõ ràng có thể quang minh chính đại tiếp nhận chức chưởng môn, vì sao hắn còn muốn soán vị? Chuyện này kỳ thật hơi lạ.
Hoa Tinh nghe vậy, sắc mặt hơi trầm xuống nói: "Chưởng môn Túy Kiếm Môn đến đây đương nhiên là vì ta, chẳng qua hắn chưa dám hành động mà thôi. Về phần Tôn Vân Long muốn soán vị thì nguyên nhân rất đơn giản, đó chính là vì hắn muốn đoạt được Thu Nguyệt, bất quá hắn còn kém xa. Muốn tranh đoạt nữ nhân với ta ư, sợ rằng còn lâu mới xứng tầm đối thủ với ta. Tạm thời cứ để cho hắn mơ tưởng mộng đẹp, chờ khi mộng đẹp của hắn tan tành thì khi đó để xem còn có ai dám tranh giành nữ nhân với Hoa Tinh ta nữa không." Ngữ khí Hoa Tinh có phần âm trầm lạnh lẽo khiến cho mọi người đều có chút sợ hãi.
Một đêm vô sự cứ thế trôi qua một cách tĩnh lặng. Hừng đông hé lộ thì Hoa Tinh từ trong phòng Trần Lan đi ra. Nhìn Trần Lan sắc mặt ửng đỏ theo sau, Hoa Tinh không khỏi mỉm cười, nhớ đến thân thể mềm mại uyển chuyển của Trần Lan tối qua, lại ngộ ra một điều rằng người mà hắn ngủ đêm nhiều nhất kỳ thật chính là Trần Lan. Nàng mềm mỏng, thâm tình ngập tràn sự ôn thuận thực sự là điểm hấp dẫn Hoa Tinh nhiều nhất. Ở bên nàng, Hoa Tinh hưởng thụ được cảm giác được làm trượng phu, mà Trần Lan là vị hiền thê hiền huệ cực kỳ, trong khuê phòng đều cố gắng làm hắn thỏa mãn, như thế mới có thể thu được trái tim của nam nhân mình, khiến cho hắn không thể rời xa mình được.
Nhìn thoáng qua Tử Ngọc Hoa trong đình viện, ánh mắt Hoa Tinh khẽ chuyển, thân thể không một tiếng động nào đã đáp đến sau lưng Tử Ngọc Hoa, vỗ nhẹ vào vai y một cái. Tử Ngọc Hoa chấn động, ánh mắt lóe lên nhưng lập tức bình tĩnh trở lại, không hề quay đầu lại mà nói:
"Đại ca sao lại rời giường sớm như vậy, dường như cũng không ngủ nhiều lắm. Text được lấy tại TruyệnFULL.vn
Hoa Tinh cười nói: "Đã không còn sớm nữa, ngủ tiếp thì lát nữa mọi người cũng sẽ đều nhìn ta bằng cặp mắt hình viên đạn, ta sẽ không thoải mái. Hiền đệ mới sáng sớm đã dứng đây suy nghĩ chuyện gì thế? Có đúng là nghĩ sau này vẫn đi theo ta, đồng thời khiếu ngạo thiên hạ không?"
Tử Ngọc Hoa quay người lại nhìn Hoa Tinh, ánh mắt có chút u oán nói:
"Ta nghĩ vậy, nhưng đại ca sớm tối bị nữ nhân quấn lấy, có thời gian hỏi đến đệ sao? Có lẽ đệ sẽ rời đi mới đúng, huynh có hiểu không?" Giọng nói ẩn chứa sự u oán và một chút bất mãn.
Hoa Tinh phất tay để Trần Lan rời đi, nhìn Tử Ngọc Hoa cười nói:
"Nếu đệ muốn rời đi thì đã sớm rời đi rồi đấy thôi. Bây giờ ngươi không thể rời được là vì trong lòng ngươi đã có ta đúng không? Chỉ cần một ngày ngươi đồng ý đem thân phận thật nói cho ta biết thì khi đó sẽ cho ngươi kết quả mà ngươi muốn. Thế nào, một lời đã định như thế nhé."
Tử Ngọc Hoa sắc mặt khẽ biến, ánh mắt lộ ra một tia thần thái mê người, khẽ nói:
"Lần đầu tiên đại ca gặp đệ thì đã đoán được thân phận thật của đệ ư?
Hoa Tinh cười nói: "Ngươi nghĩ thế ư? Thật ra ta chỉ đoán được một nửa mà thôi. Còn một nửa còn lại phải chờ ngươi nói cho ta biết. Hy vọng ngày đó sẽ không lâu nữa, nếu không đó sẽ làm chuyện khiến ta khó chịu lắm." Thần thái trong ánh mắt lóe lên vẻ thần bí.
Tử Ngọc Hoa gật đầu:
"Sẽ có, chỉ cần đại ca không đuổi đệ đi thì nhất định sẽ có ngày đó. Bây giờ có lẽ mọi người cũng đã dậy cả cả rồi, chúng ta đi ăn cơm đi." Nói xong, sóng vai cùng Hoa Tinh đi đến phòng ăn. Nhìn theo bóng lưng thì Tử Ngọc Hoa không hề thấp chút nào, so với Hoa Tinh chỉ thấp hơn một chút mà thôi.
Sau khi ăn xong, ánh mắt Hoa Tinh đảo mắt qua mọi người, cuối cùng dừng lại hai Diệp Tinh. Nhìn hai nàng, Hoa Tinh cười nói: "Bây giờ chúng ta sẽ rời khỏi đây, trên đường hai người nhớ kỹ đi gần ta một chút, không nên đi quá xa, như thế sẽ xuất hiện nguy hiểm, khi đó ta muốn bảo vệ hai nàng cũng sẽ rất khó khăn. Bây giờ mọi người xuất phát thôi, mục tiêu nhắm thẳng Thái Sơn mà tiến." Nói xong dắt tay Ám Nhu đi trước.
Ngày hôm nay, Ám Nhu đã ngoan hơn trước kia, không luôn mồm như trước nữa, cả người như thay đổi thành một người khác. Từ khi bị Hoa Tinh chiếm tiện nghi đến nay thì Ám Nhu cũng đã trở nên ôn nhu hơn, không giống dĩ vãng nữa. Chuyện này khiến cho Hoa Tinh cao hứng vô cùng, bởi vì không có Ám Nhu cố ý ngăn cản bằng lời lẽ thì hắn sẽ dễ dàng tán tỉnh những nữ nhân khác hơn trước rất nhiều.
Tế Nam ngày càng gần, mục đích của Hoa Tinh cũng đã nhanh chóng tiến gần. Chuyến đi lần này sẽ xảy ra những chuyện ngoài ý muốn gì nữa đây?
Tác giả :
Tâm Mộng Vô ngân