Dịch Và Thời An
Chương 51
Sau khi thương lượng với Lương viện trưởng, Thời Ngộ An liền ôm Nhân Nhân đi, mấy bạn nhỏ ở cô nhi viện từng người một đến chào tạm biệt với Nhân Nhân, nói với nhóm Thời Ngộ An nhất định phải chiếu cố Nhân Nhân kỹ lưỡng. Túc Cẩm Diên bị Túc Như Ngải gọi về nhà, Dịch Nghiêu bảo tài xế lái xe đến bệnh viện.
Bác sĩ nói phải làm phẫu thuật càng sớm càng tốt, Thời Ngộ An có chút lo lắng, đứa bé thoạt nhìn quá mức suy yếu, không biết có thể sống sót hay không.
“Đại thủ thuật khẳng định là không làm được, đứa bé còn quá nhỏ. Chúng ta bây giờ chỉ muốn chẩn đoán chuẩn xác tình huống thân thể hiện tại của bé, làm một tiểu phẫu làm trụ cột cho đại thủ thuật sau này.” Bác sĩ đẩy mắt kiếng một cái, nghiêm trang nói: “Đại khái đến khoảng xx tuổi, nhìn tình huống của bé thế nào, có thể là một phẫu thuật không lớn không nhỏ, nghiêm trọng mà nói, chúng tôi đề nghị ghép tim.”
Dịch Nghiêu lắng nghe, như có suy nghĩ, mở miệng hỏi: “Ý của ngài là cần quan sát lâu dài sao?” Bác sĩ gật đầu một cái: “Bệnh tim bẩm sinh mà, sao có thể giống như sốt, cảm mạo dễ dàng khỏi như vậy.” Dịch Nghiêu lại hỏi bác sĩ thêm một số vấn đề liên quan, cuối cùng quyết định trước tiên mang Nhân Nhân về nhà, điều dưỡng một tháng sau đó tiến hành phẫu thuật.
Ra khỏi bệnh viện, Dịch Nghiêu không có vội vã về nhà, mà mang mọi người đến khu mua sắm phụ cận. Nhân Nhân vẫn được Thời Ngộ An ôm, mở đôi mắt to yên lặng nhìn chung quanh, không nói lời nào. Dịch Nghiêu mua cho Nhân Nhân mấy bộ quần áo, còn có một chút đồ dùng hằng ngày, lúc về còn mua một cái bánh ga-to nhỏ ở cửa hàng bánh ngọt cho cô bé.
Nhân Nhân nhỏ giọng nói cám ơn, Dịch Nghiêu để cho Nhân Nhân một tay cầm bánh ga-to, một tay cầm cái muỗng, sờ sờ đầu của cô bé: “Ngoan, đừng sợ.” Nhân Nhân cười với nàng, lộ ra hàng răng nhỏ khả ái, còn có má lúm đồng tiền thật sâu. Nhân Nhân dùng cái muỗng múc một khối kem, đưa đến bên miệng Thời Ngộ An, Thời Ngộ An há miệng ăn, liếm liếm đôi môi lại hôn một cái ở trên mặt cô bé: “Thật là một đứa bé ngoan.”
Lúc các nàng về đến nhà đã hơn mười một giờ, sắp ăn cơm trưa, Túc Như Chỉ đang ôm Thời Sướng xem ti vi ở phòng khách, Thời Sướng mắt sáng, Dịch Nghiêu mới vừa ôm Nhân Nhân vào nhà, Thời Sướng liền nhào tới: “Daddy thân mến... Ôi chao? Người bạn nhỏ này từ đâu tới nha?” Dịch Nghiêu đặt Nhân Nhân xuống, cô bé có chút sợ, nắm thật chặt mấy ngón tay của nàng.
“Không cần phải sợ, đây là chị của con.” Dịch Nghiêu dịu dàng an ủi Nhân Nhân, Nhân Nhân sợ hãi gọi: “Chị.” Thời Sướng trợn mắt: “Daddy! không phải là bởi vì con không nghe lời thì thật nhặt một đứa bé trở lại đi! Daddy không cần bảo bảo nữa sao?” Khuôn mặt mếu máo, vô cùng đáng thương.
Thời Ngộ An mới vừa vào tới liền nghe thấy những lời này của Thời Sướng, cô đùa ác nói: “Đúng vậy đúng vậy, ta thích bé ngoan, con quá không nghe lời.” Thời Sướng chạy tới, ôm lấy bắp đùi của cô liền bắt đầu khóc: “Hu hu hu, mami đừng vứt bỏ bảo bảo, sau này bảo bảo nhất định sẽ nghe lời còn không được sao. Hu hu hu bảo bảo còn nhỏ như vậy, bị mami vứt bỏ con sẽ chết a.”
Thời Ngộ An nắm mặt của Thời Sướng, nghiêm trang hỏi: “Vậy sau này có nghe lời ta nói hay không?” Thời Sướng chu miệng, tròng mắt rưng rưng, tội nghiệp gật đầu: “Nghe, mami nói cái gì bảo bảo cũng nghe.” Gian kế của Thời Ngộ An được như ý, khom lưng bế Thời Sướng lên: “Vậy tốt, sau này nghe lời, ta cũng không vứt bỏ con. Ôi chao, vẫn là ôm Nhân Nhân nhẹ hơn, Sướng bảo bảo nặng quá.”
“Bảo bảo nào có nặng, là do người bạn nhỏ này quá nhỏ.” Thời Sướng yếu yếu phản bác, Thời Ngộ An ôm cô bé ngồi vào trên ghế sa lon, Thời Sướng sử dụng cả tay chân, bò qua chỗ Túc Như Chỉ. Túc Như Chỉ ôm Thời Sướng đặt ở bên cạnh mình, cười híp mắt nhìn Nhân Nhân: “Đứa nhỏ này từ đâu tới?”
Dịch Nghiêu nói đại khái chuyện của Nhân Nhân, Túc Như Chỉ cau mày, thở dài thở ngắn đứng lên: “Đứa bé thật đáng thương, cha mẹ này cũng thiệt là, sinh ra lại không nuôi. Tới để cho ta ôm một cái nào, đứa nhỏ đáng yêu như thế, thật nhu thuận a.” Dịch Nghiêu chỉ chỉ Túc Như Chỉ, cười nói với Nhân Nhân: “Qua bên kia để cho bà nội ôm một cái, không cần phải sợ.”
Nhân Nhân nhìn nàng một chút, lại nhìn Thời Ngộ An một chút, Thời Ngộ An gật đầu với cô bé. Nhân Nhân lấy dũng khí, sải chân ngắn chậm từng bước tiêu sái đến trước mặt Túc Như Chỉ. Túc Như Chỉ cẩn thận ôm lấy Nhân Nhân, đặt trên chân của mình, Nhân Nhân chớp chớp đôi mắt, nở nụ cười với bà.
“Đứa nhỏ này thật khiến người ta thích nha.” Túc Như Chỉ nháy mắt mấy cái với Thời Sướng: “Tới, nhìn em gái con một chút này.” Thời Sướng chu miệng, vô cùng không tình nguyện đưa tay nắm cái tay nhỏ bé của Nhân Nhân, quơ quơ: “Em tên là gì a?” Nhân Nhân nhìn Thời Sướng, giọng nói nho nhỏ: “Em tên là Nhân Nhân.”
“Em không có họ sao?” Thời Sướng thật tò mò: “Tên của chị là Thời Sướng, chị cùng họ với mami, chị họ Thời.” Nhân Nhân cau mày, giống như đang suy tư một vấn đề rất khó, suy nghĩ một lúc lâu mới nghiêm túc lắc đầu một cái: “Hình như không có, híc.”
Thời Sướng nhất thời cảm thấy đứa bé này thật đáng thương nga, mới vừa rồi nghe daddy nói, hình như Nhân Nhân không có ba mẹ, mặc dù bản thân mình cũng không có ba ba, nhưng mình còn có mami, có daddy, có ông bà nội, có thật là nhiều người thương yêu mình. Thời Sướng nghiêng đầu nhìn Nhân Nhân, cảm xúc đồng tình lập tức lan tràn, Nhân Nhân thoạt nhìn thật gầy thật nhỏ, có phải là ngay cả cơm ăn hàng ngày cũng không đủ no hay không?
Thật sự là quá thảm! Thời Sướng buông tay Nhân Nhân ra, móc tất cả các túi trên người mình một lần, tìm ra hai viên kẹo sữa, toàn bộ nhét vào trong tay Nhân Nhân: “Mời em ăn kẹo nè.” Thời Sướng nháy nháy mắt, nhìn Nhân Nhân. Nhân Nhân nắm chặt kẹo trong tay, giọng nói vẫn nho nhỏ, yếu ớt như trước: “Cám ơn chị.”
Thời Sướng vụng về sờ sờ đầu Nhân Nhân: “Ngoan ~” Dịch Nghiêu nghiêng đầu, cười nhìn Thời Ngộ An: “Con gái em đổi tính sao? Tôi cho rằng Sướng bảo bảo sẽ khóc kêu la rằng có em gái này rồi mọi người sẽ không thương con bé nữa đây.” Thời Ngộ An liếc nàng một cái: “Chị nói cái gì đó, coi như Sướng bảo bảo khóc kêu, vậy cũng đều là chị chiều hư, Sướng bảo bảo nhà em nên hiểu chuyện như vậy mới đúng.”
Dịch Nghiêu cười cười, kêu Thời Sướng tới bên cạnh mình: “Bạn nhỏ Thời Sướng, buổi sáng con có ngoan ngoãn đi học hay không a?” Ánh mắt Thời Sướng đảo quanh, gật đầu một cái: “Đi.” “Thật?” Dịch Nghiêu nhìn bộ dáng của Thời Sướng đã cảm thấy cô bé không nói thật, rất hoài nghi, nhướng chân mày lên: “Em gái ở chỗ này, con phải làm một tấm gương tốt, không thể nói dối nga.”
Thời Sướng cau cái mũi nhỏ: “Dạ... Có đi a...” Dịch Nghiêu nắm cái mũi nhỏ của Thời Sướng: “Cô giáo cho bài tập gì?” Ánh mắt Thời Sướng nhanh như chớp đảo quanh: “Sắp đến ngày quốc tế thiếu nhi, không có bài tập, phải luyện tập ca hát.”
“Thật sao?” Dịch Nghiêu tiếp tục hoài nghi, xoay cái đầu nhỏ của Thời Sướng, cho cô bé nhìn Nhân Nhân: “Nhân Nhân đang nhìn con, nếu con nói dối, Nhân Nhân sẽ xem thường con.” Nhân Nhân nháy đôi mắt to trong veo như nước, thấy Thời Sướng nhìn mình, lập tức mỉm cười, Thời Sướng lắc lắc đầu, lại ủ rũ cúi đầu: “Được rồi, con sai lầm rồi, daddy, là con lừa daddy, con không có đi học. Thật xin lỗi, con là đứa trẻ hư.”
Dịch Nghiêu ôm Thời Sướng đặt trên đầu gối, tận tình giáo dục đứa nhỏ: “Sướng Sướng, con không có đi học là chuyện nhỏ, nhưng mà con không thể nói dối có biết không? Nói dối là không đúng, con gạt daddy, daddy sẽ thương tâm a.” Thời Sướng ớ một tiếng, ngẩng đầu nhìn Dịch Nghiêu: “Daddy đừng thương tâm, sau này bảo bảo sẽ không bao giờ gạt daddy nữa, bảo bảo còn gạt daddy, bảo bảo chính là con cún nhỏ.”
Dịch Nghiêu nhịn cười không được, xoa đầu của Thời Sướng: “Được rồi, lần này liền tha thứ con. Sau này không thể nói dối, nhớ kỹ, nếu không con chính là con cún nhỏ, daddy cũng không để ý con.” Thời Sướng gật đầu liên tục: “Sẽ không sẽ không, sau này bảo bảo không bao giờ nói dối! Daddy, buổi chiều bảo bảo liền ngoan ngoãn đi học có được hay không nha?”
“Ừ, ngoan ngoãn nghe lời, chờ qua nghỉ hè, daddy sẽ đưa con đi học tiểu học chịu không?” Dịch Nghiêu cười híp mắt nói, ánh mắt Thời Sướng sáng lên: “Được! Thật tốt quá! Bảo bảo lên tiểu học, có thể không cần ngày ngày thấy tên đáng ghét Triệu Kiệt đó! Hơn nữa a, sau này bảo bảo cũng lợi hại hơn so với mấy người bạn nhỏ ở vườn trẻ nga!”
Túc Như Chỉ cũng bị dáng vẻ dương dương đắc ý của Thời Sướng làm cho vui vẻ, ngoắc ngoắc tay về phía cô bé: “Được rồi được rồi, nhanh đi ăn cơm đi, cơm nước xong ngủ trưa, buổi chiều bà nội đưa con đi học.” “Dạ được!” Thời Sướng từ trên người Dịch Nghiêu nhảy xuống, như một làn khói chạy đi rửa tay, chạy đến một nửa đột nhiên lại vòng trở lại, đưa tay nắm tay Nhân Nhân, kéo cô bé từ trong lòng Túc Như Chỉ ra ngoài.
“Con cẩn thận một chút a tiểu tổ tông!” Túc Như Chỉ vội vàng đưa tay ôm Nhân Nhân, trợn mắt nhìn Thời Sướng một cái: “Thân thể Nhân Nhân yếu đuối, không chịu được con dằn vặt đâu a!” Thời Sướng đô chu mỏ, rón rén lôi kéo Nhân Nhân: “Em đi rửa tay cùng với chị đi, không rửa tay mà ăn cơm sẽ bị bệnh.”
Nhân Nhân gật đầu một cái, ngoan ngoãn đi theo Thời Sướng, cô bé đi chậm, Thời Sướng cũng rất có kiên nhẫn thả chậm bước đi. Dịch Nghiêu nhìn bóng lưng của hai đứa bé, cười rất có thâm ý, Thời Ngộ An đâm đâm nàng: “Chị cười kỳ quái như vậy làm gì?” Dịch Nghiêu ho nhẹ một tiếng: “Có cảm giác như tìm một con dâu nuôi từ bé cho con gái tôi.”
“Em phát hiện chị thật là càng ngày càng không đứng đắn.” Thời Ngộ An nhếch mi, Dịch Nghiêu khoát khoát tay, vẻ mặt nghiêm túc: “Không có, tôi chỉ thuận miệng nói một chút mà thôi.” Túc Như Chỉ nhìn hai người, đứng dậy: “Hai người các con cũng đừng náo loạn, lão đầu tử mới đi ra liên hoan với bạn cũ, mấy tên ranh con cũng không về nhà, anh hai chị dâu của con cũng đều có việc, trong nhà chỉ có mấy người, mau ăn cơm đi, cơm nước xong nên làm gì thì làm nấy.”
Dịch Nghiêu lôi kéo Thời Ngộ An đứng lên, cởi áo khoác xuống ném lên ghế sa lon, hai người đi rửa tay, Túc Như Chỉ tính toán trong lòng. Đứa bé Nhân Nhân này đáng thương như vậy, thoạt nhìn cũng rất ngoan, bệnh tim bẩm sinh cũng không phải là chuyện nhỏ gì, sau này còn phải kéo dài trị liệu, cũng không thể làm xong cuộc phẫu thuật này liền đưa người trở về cô nhi viện đi? Vậy cũng quá không có trách nhiệm.
Chờ Dịch Trữ trở lại, thương lượng với lão ấy một chút, người trong nhà tuy rằng không ít, nhưng lúc đi làm hết đều rất quạnh quẽ, bây giờ bản thân lại không ra ngoài nữa, ở nhà cũng thật rãnh rỗi, không bằng nuôi thêm đứa nhỏ nha. Càng suy nghĩ càng cảm thấy có lý, Túc Như Chỉ vui rạo rực đi rửa tay, lại không nghĩ tới chuyện thương lượng với Dịch Nghiêu về chuyện này một chút.
Bác sĩ nói phải làm phẫu thuật càng sớm càng tốt, Thời Ngộ An có chút lo lắng, đứa bé thoạt nhìn quá mức suy yếu, không biết có thể sống sót hay không.
“Đại thủ thuật khẳng định là không làm được, đứa bé còn quá nhỏ. Chúng ta bây giờ chỉ muốn chẩn đoán chuẩn xác tình huống thân thể hiện tại của bé, làm một tiểu phẫu làm trụ cột cho đại thủ thuật sau này.” Bác sĩ đẩy mắt kiếng một cái, nghiêm trang nói: “Đại khái đến khoảng xx tuổi, nhìn tình huống của bé thế nào, có thể là một phẫu thuật không lớn không nhỏ, nghiêm trọng mà nói, chúng tôi đề nghị ghép tim.”
Dịch Nghiêu lắng nghe, như có suy nghĩ, mở miệng hỏi: “Ý của ngài là cần quan sát lâu dài sao?” Bác sĩ gật đầu một cái: “Bệnh tim bẩm sinh mà, sao có thể giống như sốt, cảm mạo dễ dàng khỏi như vậy.” Dịch Nghiêu lại hỏi bác sĩ thêm một số vấn đề liên quan, cuối cùng quyết định trước tiên mang Nhân Nhân về nhà, điều dưỡng một tháng sau đó tiến hành phẫu thuật.
Ra khỏi bệnh viện, Dịch Nghiêu không có vội vã về nhà, mà mang mọi người đến khu mua sắm phụ cận. Nhân Nhân vẫn được Thời Ngộ An ôm, mở đôi mắt to yên lặng nhìn chung quanh, không nói lời nào. Dịch Nghiêu mua cho Nhân Nhân mấy bộ quần áo, còn có một chút đồ dùng hằng ngày, lúc về còn mua một cái bánh ga-to nhỏ ở cửa hàng bánh ngọt cho cô bé.
Nhân Nhân nhỏ giọng nói cám ơn, Dịch Nghiêu để cho Nhân Nhân một tay cầm bánh ga-to, một tay cầm cái muỗng, sờ sờ đầu của cô bé: “Ngoan, đừng sợ.” Nhân Nhân cười với nàng, lộ ra hàng răng nhỏ khả ái, còn có má lúm đồng tiền thật sâu. Nhân Nhân dùng cái muỗng múc một khối kem, đưa đến bên miệng Thời Ngộ An, Thời Ngộ An há miệng ăn, liếm liếm đôi môi lại hôn một cái ở trên mặt cô bé: “Thật là một đứa bé ngoan.”
Lúc các nàng về đến nhà đã hơn mười một giờ, sắp ăn cơm trưa, Túc Như Chỉ đang ôm Thời Sướng xem ti vi ở phòng khách, Thời Sướng mắt sáng, Dịch Nghiêu mới vừa ôm Nhân Nhân vào nhà, Thời Sướng liền nhào tới: “Daddy thân mến... Ôi chao? Người bạn nhỏ này từ đâu tới nha?” Dịch Nghiêu đặt Nhân Nhân xuống, cô bé có chút sợ, nắm thật chặt mấy ngón tay của nàng.
“Không cần phải sợ, đây là chị của con.” Dịch Nghiêu dịu dàng an ủi Nhân Nhân, Nhân Nhân sợ hãi gọi: “Chị.” Thời Sướng trợn mắt: “Daddy! không phải là bởi vì con không nghe lời thì thật nhặt một đứa bé trở lại đi! Daddy không cần bảo bảo nữa sao?” Khuôn mặt mếu máo, vô cùng đáng thương.
Thời Ngộ An mới vừa vào tới liền nghe thấy những lời này của Thời Sướng, cô đùa ác nói: “Đúng vậy đúng vậy, ta thích bé ngoan, con quá không nghe lời.” Thời Sướng chạy tới, ôm lấy bắp đùi của cô liền bắt đầu khóc: “Hu hu hu, mami đừng vứt bỏ bảo bảo, sau này bảo bảo nhất định sẽ nghe lời còn không được sao. Hu hu hu bảo bảo còn nhỏ như vậy, bị mami vứt bỏ con sẽ chết a.”
Thời Ngộ An nắm mặt của Thời Sướng, nghiêm trang hỏi: “Vậy sau này có nghe lời ta nói hay không?” Thời Sướng chu miệng, tròng mắt rưng rưng, tội nghiệp gật đầu: “Nghe, mami nói cái gì bảo bảo cũng nghe.” Gian kế của Thời Ngộ An được như ý, khom lưng bế Thời Sướng lên: “Vậy tốt, sau này nghe lời, ta cũng không vứt bỏ con. Ôi chao, vẫn là ôm Nhân Nhân nhẹ hơn, Sướng bảo bảo nặng quá.”
“Bảo bảo nào có nặng, là do người bạn nhỏ này quá nhỏ.” Thời Sướng yếu yếu phản bác, Thời Ngộ An ôm cô bé ngồi vào trên ghế sa lon, Thời Sướng sử dụng cả tay chân, bò qua chỗ Túc Như Chỉ. Túc Như Chỉ ôm Thời Sướng đặt ở bên cạnh mình, cười híp mắt nhìn Nhân Nhân: “Đứa nhỏ này từ đâu tới?”
Dịch Nghiêu nói đại khái chuyện của Nhân Nhân, Túc Như Chỉ cau mày, thở dài thở ngắn đứng lên: “Đứa bé thật đáng thương, cha mẹ này cũng thiệt là, sinh ra lại không nuôi. Tới để cho ta ôm một cái nào, đứa nhỏ đáng yêu như thế, thật nhu thuận a.” Dịch Nghiêu chỉ chỉ Túc Như Chỉ, cười nói với Nhân Nhân: “Qua bên kia để cho bà nội ôm một cái, không cần phải sợ.”
Nhân Nhân nhìn nàng một chút, lại nhìn Thời Ngộ An một chút, Thời Ngộ An gật đầu với cô bé. Nhân Nhân lấy dũng khí, sải chân ngắn chậm từng bước tiêu sái đến trước mặt Túc Như Chỉ. Túc Như Chỉ cẩn thận ôm lấy Nhân Nhân, đặt trên chân của mình, Nhân Nhân chớp chớp đôi mắt, nở nụ cười với bà.
“Đứa nhỏ này thật khiến người ta thích nha.” Túc Như Chỉ nháy mắt mấy cái với Thời Sướng: “Tới, nhìn em gái con một chút này.” Thời Sướng chu miệng, vô cùng không tình nguyện đưa tay nắm cái tay nhỏ bé của Nhân Nhân, quơ quơ: “Em tên là gì a?” Nhân Nhân nhìn Thời Sướng, giọng nói nho nhỏ: “Em tên là Nhân Nhân.”
“Em không có họ sao?” Thời Sướng thật tò mò: “Tên của chị là Thời Sướng, chị cùng họ với mami, chị họ Thời.” Nhân Nhân cau mày, giống như đang suy tư một vấn đề rất khó, suy nghĩ một lúc lâu mới nghiêm túc lắc đầu một cái: “Hình như không có, híc.”
Thời Sướng nhất thời cảm thấy đứa bé này thật đáng thương nga, mới vừa rồi nghe daddy nói, hình như Nhân Nhân không có ba mẹ, mặc dù bản thân mình cũng không có ba ba, nhưng mình còn có mami, có daddy, có ông bà nội, có thật là nhiều người thương yêu mình. Thời Sướng nghiêng đầu nhìn Nhân Nhân, cảm xúc đồng tình lập tức lan tràn, Nhân Nhân thoạt nhìn thật gầy thật nhỏ, có phải là ngay cả cơm ăn hàng ngày cũng không đủ no hay không?
Thật sự là quá thảm! Thời Sướng buông tay Nhân Nhân ra, móc tất cả các túi trên người mình một lần, tìm ra hai viên kẹo sữa, toàn bộ nhét vào trong tay Nhân Nhân: “Mời em ăn kẹo nè.” Thời Sướng nháy nháy mắt, nhìn Nhân Nhân. Nhân Nhân nắm chặt kẹo trong tay, giọng nói vẫn nho nhỏ, yếu ớt như trước: “Cám ơn chị.”
Thời Sướng vụng về sờ sờ đầu Nhân Nhân: “Ngoan ~” Dịch Nghiêu nghiêng đầu, cười nhìn Thời Ngộ An: “Con gái em đổi tính sao? Tôi cho rằng Sướng bảo bảo sẽ khóc kêu la rằng có em gái này rồi mọi người sẽ không thương con bé nữa đây.” Thời Ngộ An liếc nàng một cái: “Chị nói cái gì đó, coi như Sướng bảo bảo khóc kêu, vậy cũng đều là chị chiều hư, Sướng bảo bảo nhà em nên hiểu chuyện như vậy mới đúng.”
Dịch Nghiêu cười cười, kêu Thời Sướng tới bên cạnh mình: “Bạn nhỏ Thời Sướng, buổi sáng con có ngoan ngoãn đi học hay không a?” Ánh mắt Thời Sướng đảo quanh, gật đầu một cái: “Đi.” “Thật?” Dịch Nghiêu nhìn bộ dáng của Thời Sướng đã cảm thấy cô bé không nói thật, rất hoài nghi, nhướng chân mày lên: “Em gái ở chỗ này, con phải làm một tấm gương tốt, không thể nói dối nga.”
Thời Sướng cau cái mũi nhỏ: “Dạ... Có đi a...” Dịch Nghiêu nắm cái mũi nhỏ của Thời Sướng: “Cô giáo cho bài tập gì?” Ánh mắt Thời Sướng nhanh như chớp đảo quanh: “Sắp đến ngày quốc tế thiếu nhi, không có bài tập, phải luyện tập ca hát.”
“Thật sao?” Dịch Nghiêu tiếp tục hoài nghi, xoay cái đầu nhỏ của Thời Sướng, cho cô bé nhìn Nhân Nhân: “Nhân Nhân đang nhìn con, nếu con nói dối, Nhân Nhân sẽ xem thường con.” Nhân Nhân nháy đôi mắt to trong veo như nước, thấy Thời Sướng nhìn mình, lập tức mỉm cười, Thời Sướng lắc lắc đầu, lại ủ rũ cúi đầu: “Được rồi, con sai lầm rồi, daddy, là con lừa daddy, con không có đi học. Thật xin lỗi, con là đứa trẻ hư.”
Dịch Nghiêu ôm Thời Sướng đặt trên đầu gối, tận tình giáo dục đứa nhỏ: “Sướng Sướng, con không có đi học là chuyện nhỏ, nhưng mà con không thể nói dối có biết không? Nói dối là không đúng, con gạt daddy, daddy sẽ thương tâm a.” Thời Sướng ớ một tiếng, ngẩng đầu nhìn Dịch Nghiêu: “Daddy đừng thương tâm, sau này bảo bảo sẽ không bao giờ gạt daddy nữa, bảo bảo còn gạt daddy, bảo bảo chính là con cún nhỏ.”
Dịch Nghiêu nhịn cười không được, xoa đầu của Thời Sướng: “Được rồi, lần này liền tha thứ con. Sau này không thể nói dối, nhớ kỹ, nếu không con chính là con cún nhỏ, daddy cũng không để ý con.” Thời Sướng gật đầu liên tục: “Sẽ không sẽ không, sau này bảo bảo không bao giờ nói dối! Daddy, buổi chiều bảo bảo liền ngoan ngoãn đi học có được hay không nha?”
“Ừ, ngoan ngoãn nghe lời, chờ qua nghỉ hè, daddy sẽ đưa con đi học tiểu học chịu không?” Dịch Nghiêu cười híp mắt nói, ánh mắt Thời Sướng sáng lên: “Được! Thật tốt quá! Bảo bảo lên tiểu học, có thể không cần ngày ngày thấy tên đáng ghét Triệu Kiệt đó! Hơn nữa a, sau này bảo bảo cũng lợi hại hơn so với mấy người bạn nhỏ ở vườn trẻ nga!”
Túc Như Chỉ cũng bị dáng vẻ dương dương đắc ý của Thời Sướng làm cho vui vẻ, ngoắc ngoắc tay về phía cô bé: “Được rồi được rồi, nhanh đi ăn cơm đi, cơm nước xong ngủ trưa, buổi chiều bà nội đưa con đi học.” “Dạ được!” Thời Sướng từ trên người Dịch Nghiêu nhảy xuống, như một làn khói chạy đi rửa tay, chạy đến một nửa đột nhiên lại vòng trở lại, đưa tay nắm tay Nhân Nhân, kéo cô bé từ trong lòng Túc Như Chỉ ra ngoài.
“Con cẩn thận một chút a tiểu tổ tông!” Túc Như Chỉ vội vàng đưa tay ôm Nhân Nhân, trợn mắt nhìn Thời Sướng một cái: “Thân thể Nhân Nhân yếu đuối, không chịu được con dằn vặt đâu a!” Thời Sướng đô chu mỏ, rón rén lôi kéo Nhân Nhân: “Em đi rửa tay cùng với chị đi, không rửa tay mà ăn cơm sẽ bị bệnh.”
Nhân Nhân gật đầu một cái, ngoan ngoãn đi theo Thời Sướng, cô bé đi chậm, Thời Sướng cũng rất có kiên nhẫn thả chậm bước đi. Dịch Nghiêu nhìn bóng lưng của hai đứa bé, cười rất có thâm ý, Thời Ngộ An đâm đâm nàng: “Chị cười kỳ quái như vậy làm gì?” Dịch Nghiêu ho nhẹ một tiếng: “Có cảm giác như tìm một con dâu nuôi từ bé cho con gái tôi.”
“Em phát hiện chị thật là càng ngày càng không đứng đắn.” Thời Ngộ An nhếch mi, Dịch Nghiêu khoát khoát tay, vẻ mặt nghiêm túc: “Không có, tôi chỉ thuận miệng nói một chút mà thôi.” Túc Như Chỉ nhìn hai người, đứng dậy: “Hai người các con cũng đừng náo loạn, lão đầu tử mới đi ra liên hoan với bạn cũ, mấy tên ranh con cũng không về nhà, anh hai chị dâu của con cũng đều có việc, trong nhà chỉ có mấy người, mau ăn cơm đi, cơm nước xong nên làm gì thì làm nấy.”
Dịch Nghiêu lôi kéo Thời Ngộ An đứng lên, cởi áo khoác xuống ném lên ghế sa lon, hai người đi rửa tay, Túc Như Chỉ tính toán trong lòng. Đứa bé Nhân Nhân này đáng thương như vậy, thoạt nhìn cũng rất ngoan, bệnh tim bẩm sinh cũng không phải là chuyện nhỏ gì, sau này còn phải kéo dài trị liệu, cũng không thể làm xong cuộc phẫu thuật này liền đưa người trở về cô nhi viện đi? Vậy cũng quá không có trách nhiệm.
Chờ Dịch Trữ trở lại, thương lượng với lão ấy một chút, người trong nhà tuy rằng không ít, nhưng lúc đi làm hết đều rất quạnh quẽ, bây giờ bản thân lại không ra ngoài nữa, ở nhà cũng thật rãnh rỗi, không bằng nuôi thêm đứa nhỏ nha. Càng suy nghĩ càng cảm thấy có lý, Túc Như Chỉ vui rạo rực đi rửa tay, lại không nghĩ tới chuyện thương lượng với Dịch Nghiêu về chuyện này một chút.
Tác giả :
Vô Hà Ca